10' sau, Thường Khánh đến nhà nó, thấy nói chuyện trong phòng nó không tịên, anh chàng bèn đưa ra ý kiến :đến nhà hàng. Vì hai đứa đều chưa ăn cơm.
Ba nó không có ở nhà, chỉ có mỗi anh nó thôi. Đi ngang qua lão Quân, Thường Khánh cúi đầu lễ phép. Còn nó thì la lên:
_Khỏi nấu cơm cho em nhá!
_Về sớm đó! -Anh hai nó chỉ bảo thế nhưng tinh ý một chút thì ai mà chả biết lão đang
nhìn nó với ánh mắt "Coi chừng ba đó nhóc..."
..........
Nó và Thường Khánh dừng chân (hic, giàu thấy mồ mà đi bộ) tại một nhà hàng nằm khá
gần nhà nó. Nó chưa đên đây lần nào nhưng nghe tụi bạn kháo nhau, chỗ này thức ăn là
khỏi chê...
Chưa kịp gọi món thì Thường Khánh lên tiếng:
_Sao lại giấu tôi?
Nó thừa biết là Thường Khánh đang nói về cái gì nhưng cũng ráng giả nai:
_Giấu cái gì?
_Cô biết quá rồi mà còn giả vờ ak? - Lấy vải thưa mà che mắt thánh hả con
Nó nuốt nước bọt ực ực, hok phải thèm thức ăn đang bay mùi thơm lừng ở bàn bên cạnh,
mà vì chẳng biết nói sao với Thường Khánh, nó đang chẳng biết chui đâu thì anh bồi bàn
bước lại , cúi đầu chào :
_Qúy khách dùng gì ?
_Cho em món này, món này, món này...- Thường Khánh lấy tay chỉ chỉ lên menu, anh
chàng gọi đại để ông bồi đi thôi, chứ chẳng còn tâm trí đâu mà ăn nhiều đến zậy.
Sau khi anh chàng bồi bàn vừa quay đi, Thường Khánh lại tiếp tục tra khảo nó bằng ánh
mắt như muốn "nọi soi" tim gan người ta zậy...
_Nhưng tại sao anh biết chuyện này? Mạnh Khoa nói với anh ak?
Thường Khánh khẽ gật đầu.
Nó way đi hướng khác, rủa thầm trong miệng:
_Nhìu chiện, thế mà cứ tưởng hắn là người tốt cơ đấy, cái đồ 3 bông, đáng ghét!
_Này, chẳng phải chúng ta là một đôi sao, tại sao cô lại giấu tôi?- Tiếng Thường Khánh
như cắt đứt dòng máu nguyền rủa người ta đang sục sôi trong huyết quản của nó.
"Anh wá đáng lắm, vì là một đôi nên tôi mới không muốn anh bị shock"- Nó nghĩ thế nhưng
cứ câm như hến, hok chịu nói ra.
Im lặng, chỉ có 4 con mắt đang nhìn nhau.....
Cuối cùng thì nó cũng nói ra sự thật, vì ai mà đành lòng giấu giếm trước ánh mắt kia cơ
chứ, ánh mắt lạnh bằng ngày xưa đã trở nên ấm áp từ khi nào...vì nó....
Ba nó không có ở nhà, chỉ có mỗi anh nó thôi. Đi ngang qua lão Quân, Thường Khánh cúi đầu lễ phép. Còn nó thì la lên:
_Khỏi nấu cơm cho em nhá!
_Về sớm đó! -Anh hai nó chỉ bảo thế nhưng tinh ý một chút thì ai mà chả biết lão đang
nhìn nó với ánh mắt "Coi chừng ba đó nhóc..."
..........
Nó và Thường Khánh dừng chân (hic, giàu thấy mồ mà đi bộ) tại một nhà hàng nằm khá
gần nhà nó. Nó chưa đên đây lần nào nhưng nghe tụi bạn kháo nhau, chỗ này thức ăn là
khỏi chê...
Chưa kịp gọi món thì Thường Khánh lên tiếng:
_Sao lại giấu tôi?
Nó thừa biết là Thường Khánh đang nói về cái gì nhưng cũng ráng giả nai:
_Giấu cái gì?
_Cô biết quá rồi mà còn giả vờ ak? - Lấy vải thưa mà che mắt thánh hả con
Nó nuốt nước bọt ực ực, hok phải thèm thức ăn đang bay mùi thơm lừng ở bàn bên cạnh,
mà vì chẳng biết nói sao với Thường Khánh, nó đang chẳng biết chui đâu thì anh bồi bàn
bước lại , cúi đầu chào :
_Qúy khách dùng gì ?
_Cho em món này, món này, món này...- Thường Khánh lấy tay chỉ chỉ lên menu, anh
chàng gọi đại để ông bồi đi thôi, chứ chẳng còn tâm trí đâu mà ăn nhiều đến zậy.
Sau khi anh chàng bồi bàn vừa quay đi, Thường Khánh lại tiếp tục tra khảo nó bằng ánh
mắt như muốn "nọi soi" tim gan người ta zậy...
_Nhưng tại sao anh biết chuyện này? Mạnh Khoa nói với anh ak?
Thường Khánh khẽ gật đầu.
Nó way đi hướng khác, rủa thầm trong miệng:
_Nhìu chiện, thế mà cứ tưởng hắn là người tốt cơ đấy, cái đồ 3 bông, đáng ghét!
_Này, chẳng phải chúng ta là một đôi sao, tại sao cô lại giấu tôi?- Tiếng Thường Khánh
như cắt đứt dòng máu nguyền rủa người ta đang sục sôi trong huyết quản của nó.
"Anh wá đáng lắm, vì là một đôi nên tôi mới không muốn anh bị shock"- Nó nghĩ thế nhưng
cứ câm như hến, hok chịu nói ra.
Im lặng, chỉ có 4 con mắt đang nhìn nhau.....
Cuối cùng thì nó cũng nói ra sự thật, vì ai mà đành lòng giấu giếm trước ánh mắt kia cơ
chứ, ánh mắt lạnh bằng ngày xưa đã trở nên ấm áp từ khi nào...vì nó....
/119
|