_ Các bạn lên phòng được rùi đó!- Hy Vân nhẹ nhàng nói tiếp –nhưng cái giọng đó đối với nó thì “ớn lạnh”- sau khi vừa phát chìa khóa và sơ đồ cho tụi nó xong..
Nó toan xách 2 cái balo+vali của mình lên lầu, nặng quá, phòng nó ở tầng 3
- mỏi chân đây!Nhỏ Lam đi cạnh nó. Con nhỏ cũng mang rất nhìu đồ- nếu
hok muốn nói là hơn nó- ban đầu nó định mượn con nhỏ xách giùm…
nhưng như thế thì vô vọng rồi. hix
_Ráng đi! – Nhỏ Lam nhìn nó “thương cảm”, phải là đồng cảnh ngộ mới
đúng- Mình đi trước ak nghen! Đi nhanh cho đỡ mỏi (có định lí này nữa hả
chời)!- Con nhỏ bước được vài bậc rồi ngoái đầu lại nói với nó -Thường
Khánh và lũ ong bám theo bồ đâu? Tống cho bọn í đi!- Con nhỏ bày cách.
_Bik rồi, bồ cứ đi trước đi!- Nó nói lớn trả lời.
Thật ra nó hok cần nói thì nhỏ Lam cũng “quay lưng mà đi” rùi, con nhỏ
mang “hành trang” túi nào túi náy đều tọng bao nhiu thứ linh tinh-còn nặng
hơn hai cái túi của nó- từ tầng trệt lên lầu 3 nên hok mún nấn ná lâu, vả
lại, con nhỏ đang háo hức xem phòng mới ra sao. Thấy nhỏ Lam khệ nệ
ôm hành lí bước đi, nó lắc đầu chán nản “lên tới đó chắc lết hok lun woa’ ,
may mà đồ mình ít hơn nó chút đỉnh”.
Nói rồi nó ngước nhìn cầu thang ngoằn ngoèo, nghĩ thầm“Ráng lên! Có dài
bao nhiêu đâu, coi như tập thể dục đi! UHM!”- Nó gật đầu tự nhủ, ánh mắt
chứa chan nghị lực và hy zọng. Nhưng vừa lê được mấy bước = đôi chân
tràn trề sinh lực ấy thì nó đã phải ngừng lại để thở. Rõ ràng có cố gắng
mấy thì nó cũng chẳng leo được đến tầng 3 với “hai cục nợ” nặng bằng cả
nửa trọng lượng nó như thế..vả lại, chuyến đi xa vừa rồi cũng đủ lấy đi 50%
công lực của nó rồi.. Đặt cái va li xuống, nó đưa bàn tay xách cái vali ấy
lên trước mặt- hic, hằn đỏ cả lên, và lại đau đau nữa. Nó tức tối dưa thành
cầu thang. Nhà Hy Vân giàu thế này mà hok gắn thang máy! Với đống tài
sản kếch sù của tập đoàn T.O.P thì vài ba cái thang máy cũng có đáng gì
đâu, chỉ như bỏ ra mấy đồng năm trăm thui ! May mà nhà Hy Vân đến 3
cái cầu thang, tụi nó phân tán ra hai cái cầu thàng kia bớt, chứ đi cùng một
cái chắc vừa ngộp vừa mệt, lìa đời lun wá.
Bỗng nó đảo mắt, nhìn wa nhìn lại, hình như nó đang tìm kiếm một cái gì
đó (hoặc một bong hình wen thuộc nào đó). “Tuyệt!”- Nó tự mỉa- “bi h làm
sao đây”…Tự dưng, nó bật thành câu
_Đến tên máu lạnh đó cũng trốn đâu mất tiu! Ai xách phụ đây?!?-Vừa nói
xong, nó lập tức lấy tay vỗ cái bộp lên đầu- Sao lại nghĩ đến cái tên dở hơi
đó, còn lâu hắn mới giúp mik`! Ghét thật!
Ai ngờ linh ơi là linh, vừa nói xong thì “ tên máu lạnh” ấy xuất hiện, cái balo
đơn giản được đeo trên một bên vai hắn.
_Heo hok leo được cầu thang cũng phải!
Vừa nghe xong. nó đã bừng lửa ngùn ngụt, nhìn xuống.
_Khỉ chết! Biến đi cho tui nhờ! Đừng có đứng đó nói nọ nói kia nữa!
Thằng Long và thằng Hiếu cùa T5 đi ngang, hình như tụi nó cất hành lí
xong xuôi rùi… ganh với bọn í thật!
Thấy “đôi uyên ương- oan gia” lại có dấu hiệu sắp bắn tỉa nhau, theng`
Long nhìu chiện chen zô:
_Thường Khánh, galang một chút hok được hả, ý Thùy Anh là xách vali lên
cho cậu ấy đó!- Nói rồi hai đứa chuồn mất, chắc sợ tui “dội đạn” tụi nó.
_Thằng quỷ!-Nó càm ràm, rồi nhìn xuống Thường Khánh…và hình như…nó
đang nhìn hắn bằng con mắt hiện lên mồn một dòng chữ…như then`g
Long vừa chọc. Hix, xui ớn lun, ai bảo cái cầu thang wá dài, mà vali thì quá
nặng!
_Tui hok có rảnh đâu!
Thường Khánh đọc dòng chữ trong mắt nó, rồi quay đi, hok quên buông
câu nói “nhẫn tâm” ấy.
Nó đâu biết rằng Thường Khánh nói zậy, nhưng nghĩa thực sự là “Ráng lên
đồ ngốc! Đâu phải lúc nào cũng có người bên cạnh để giúp, phải biết vươn
lên bằng chính mình chứ…”Tội nghiệp hắn, hok biết cách diễn đạt cảm xúc
một cách bình thường như ng` ta, đáng thương thế đấy!
Nó tức như muốn điên lên được, mắt dán vào cái tảng băng đang di
chuyển về cái cầu thang khác, chuẩn bị tuôn ra một tràng nguyền rủa thì ai
đó réo:
_Hey! Thùy Anh!- giọng Lâm Danh vang lên dưới cân cầu thang. Nó chưa
kịp nhìn xuống thì Lâm Danh đã vội chạy lên chỗ nó đứng, tuy cái vali anh
chàng xách hok nhò, nhưng đối với Lâm Danh, cái vali có vẻ chỉ nhẹ như
quả bóng bay- Sao bạn còn đứng đây?- Anh chàng nhìn xuống bàn tay đỏ
hằn và cái vali nặng chịch của nó, tiếp- Hành lí nặng quá hả?
Nó gật đầu.
_Để mình xách lên cho!- Lâm Danh nói ngay
Nó biết thế nào anh chàng cũng nói câu đó, nên liền phản ứng:
_Hok cần đâu, mình chỉ nghỉ chút thôi
_Đừng xạo! Để mình đem lên cho!Tầng 3 phải hok?
Lâm Danh định xách cái vali dưới sàn lên thì nó ngăn, giọng hơi bực:
_Mình đã bảo là hok cần đâu , bạn cũng chưa lên phòng bạn mà, bạn lên
trước đi, mình tự lo được.
Nó thừa biết rằng mình hok “tự lo được”như vừa nói nhưng chẳng hiểu
sao, nó hok thích “phải” nhận sự giúp đỡ từ Lâm Danh, cứ như là nó sẽ
phải đánh đổi bằng cái gì đó mà dĩ nhiên là nó hok muốn…
Thấy nó có vẻ bắt đầu khó chịu...Và tất nhiên chẳng có ai muốn làm người
mình iu cáu cả…Thế nên Lâm Danh đành miễn cưỡng gật đầu:
_Ừ, nhưng đừng ráng sức đó, có gì thì alo cho mình hay ai đó liền nha,
mình lên trước đây!
Nói rồi Lâm Danh bước lên từng bậc cầu thang, vài bước lại nhìn xuống nó,
như thể anh chàng bị bắt ép phải đi mà hok được giúp nó zậy (thì đúng thế
còn gì)
Nó định đứng nghỉ chút nữa thì bắt đầu “khởi hành” lại. Một lần nữa, nó tự
dặn mình phải cố lên, rồi xách cái vali , nó ngẩng đầu , bước. Nhưng vừa
được một bậc thì nó phát hiện Mạnh Khoa đang đứng trước mặt nó, nói
đúng hơn là trên nó vài bậc và đang dựa tường nhìn nó.
Thấy nó mở to mắt, ngạc nhiên nhìn mình, Mạnh Khoa mỉm cười:
_Làm gì nhìn ghê thế ?Chẳng phải đang cần người giúp sao?
_Theo dõi tui ak?- Nó vặn
_Tình cờ thôi!- Anh chàng láu lỉnh trả lời- Có zui long để tui xách lên cho
hok? Coi bộ cô xách hok nổi rồi.
Lần này thì nó dễ dãi chấp nhận “sự hào phóng” này cùa Mạnh Khoa. Bởi vì
nó luôn xem anh chàng là một người bạn thân, một người dễ thương, hòa
đồng và rất tốt đối với nó (nó hiểu cả chuyện Mạnh Khoa thix nó, nó hok
cảm thấy khó chịu về điều đó, vì nó đã nói ra suy nghĩ thật của lòng mình
với anh chàng rùi) mà tất nhiên, bạn thân giúp nhau là lẽ thường tình thôi.
Nó tươi cười
_Đấy!- Nó buông luôn cái balo và cái vali xuống sàn, khoanh hai tay trước
ngực, tiếp- Muốn thì chìu! Đừng có mà than nặng đấy!
Mạnh Khoa bước xuống bên nó.
_Khỏi lo cho tui!- Nói rồi Mạnh Khoa cúi xuống, xách cái balo và vali lên,
cười, tiếp - Đi thôi!
Và thế là hai đứa bắt đầu thả bước lên cầu thang.
Mạnh Khoa tiếp tục bắt chuyện.
_Ban đầu tôi tưởng Thường Khánh mang đồ lên phòng giùm cô nên mới lên
trước nhưng lúc hắn lên, tui bik ngày là hok phải……Hình như hai người lại
khẩu chiến nữa hả?
_Sao anh biết?- Nó ngạc nhiên.
_Thì tụi tôi chung phòng, ban nãy hắn lên, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng và cao
ngạo, đôi lúc lại tỏ ra bực dọc nữa, nhưng khi tưởng tôi hok để ý, hắn lại
tủm tỉm một mình, tôi đoán ngay là hắn vừa mới chọc tức cô….- Mạnh
Khoa đáp
Nó cười giả lã:
_Her her…Sao anh đoán được, biết đâu hắn vừa chọc tức ai khác chứ hok
phải tôi thì sao?
Bỗng dưng, giọng Mạnh Khoa hình như…trầm hẳn.
_Bởi vì tôi biết…chỉ có một người có thể làm hắn cười thoải mái thế thôi….
Mạnh Khoa hok nhìn nó, cũng hok để mắt đến đường lên cầu thang, mà
ánh mắt anh chàng hướng về một khoảng không vô định….Phải. Mạnh
Khoa là con người chớ đâu phải sỏi đá, khi ng` minh` iu hok iu mình, là
con người, có cao thương và rộng rãi đến đâu thì cũng có một lúc nào đó,
người ta cũng cảm thấy pùn và ganh tị chứ….Mạnh Khoa hok phải trường
hợp ngoại lệ. Dù hok muốn, anh chàng cũng hok thể tỏ ra vui vẻ mãi thế
này được…
Vừa thoát khỏi cái cầu thàng hắc ám, đặt chân lên tầng 3, nhìn wanh, mắt
nó liền chạm ngay số 07- phòng nó. Và thêm một “đặc điểm nhận dạng”
phòng nó ngoài số phòng đính trên cửa, đó là nhỏ Lam. Con pạn thân đang
lạch cạch đóng cửa, hình như con nhỏ định đi đâu.
_Lam!- Nó reo.
Con nhỏ xoay mặt lại, khi thấy nó, con nhỏ reo lại:
_Thùy Anh! Thấy bồ chưa lên tới nơi, định xuống dưới phụ, ai ngờ
có “người tốt bụng” xách giùm lên rùi hả?
Mạnh Khoa nghe thế, liền bông đùa:
_cảm ơn nhưng tui hok dám nhận cái chức danh cao cả đó đâu!
Nhỏ Lam và nó bật cười. Đến trước cửa phòng Mạnh Khoa (phía trước
phòng nó), nó nói:
_Cảm ơn! Anh zô phòng đi! Tui xách về phòng tui được!
Con Lam cũng vội chạy lại để đỡ giùm nó cái balo. Manh Khoa “trao hàng”
cho hai cô nàng , nói:
_Tối gặp lại!- Anh chàng nháy mắt thay cử chỉ vẫy tay.
Nói rồi Mạnh Khoa đưa tay xuống cánh cửa, chưa kịp chạm quả nắm thì nó
liền động đây, rồi bị xoay ngược lại. Lực từ bên trong.
Cánh cửa bật ra. Tất nhiên khỏi phải nói thì ai cũng biết đó chính là
Thường Khánh.
Thấy nó và nhỏ Lam- mỗi đúa mốt cái túi- vẻ mặt tươi tỉnh.- đứng kế bên
Mạnh Khoa- và bàn tay Mạnh Khoa hằn những lằn đỏ do xách nặng. Biết
Mạnh Khoa vừa mang hành lí lên giúp nó.
Thường Khánh lên tiếng:
_Có hoàng tử xách lên giùm ak? Thế mà tôi cứ tưởng cô nàng giàu nghị
lực như cô sẽ hok cần người giúp…..
Lần đầu tiên, nó, nhỏ Lam, Mạnh Khoa cảm thấy….từ trong ánh mắt, lời
nói, cử chỉ của Thường Khánh…chứng minh anh chàng đang……
GHEN!!!!!!!!!!!!
Nó toan xách 2 cái balo+vali của mình lên lầu, nặng quá, phòng nó ở tầng 3
- mỏi chân đây!Nhỏ Lam đi cạnh nó. Con nhỏ cũng mang rất nhìu đồ- nếu
hok muốn nói là hơn nó- ban đầu nó định mượn con nhỏ xách giùm…
nhưng như thế thì vô vọng rồi. hix
_Ráng đi! – Nhỏ Lam nhìn nó “thương cảm”, phải là đồng cảnh ngộ mới
đúng- Mình đi trước ak nghen! Đi nhanh cho đỡ mỏi (có định lí này nữa hả
chời)!- Con nhỏ bước được vài bậc rồi ngoái đầu lại nói với nó -Thường
Khánh và lũ ong bám theo bồ đâu? Tống cho bọn í đi!- Con nhỏ bày cách.
_Bik rồi, bồ cứ đi trước đi!- Nó nói lớn trả lời.
Thật ra nó hok cần nói thì nhỏ Lam cũng “quay lưng mà đi” rùi, con nhỏ
mang “hành trang” túi nào túi náy đều tọng bao nhiu thứ linh tinh-còn nặng
hơn hai cái túi của nó- từ tầng trệt lên lầu 3 nên hok mún nấn ná lâu, vả
lại, con nhỏ đang háo hức xem phòng mới ra sao. Thấy nhỏ Lam khệ nệ
ôm hành lí bước đi, nó lắc đầu chán nản “lên tới đó chắc lết hok lun woa’ ,
may mà đồ mình ít hơn nó chút đỉnh”.
Nói rồi nó ngước nhìn cầu thang ngoằn ngoèo, nghĩ thầm“Ráng lên! Có dài
bao nhiêu đâu, coi như tập thể dục đi! UHM!”- Nó gật đầu tự nhủ, ánh mắt
chứa chan nghị lực và hy zọng. Nhưng vừa lê được mấy bước = đôi chân
tràn trề sinh lực ấy thì nó đã phải ngừng lại để thở. Rõ ràng có cố gắng
mấy thì nó cũng chẳng leo được đến tầng 3 với “hai cục nợ” nặng bằng cả
nửa trọng lượng nó như thế..vả lại, chuyến đi xa vừa rồi cũng đủ lấy đi 50%
công lực của nó rồi.. Đặt cái va li xuống, nó đưa bàn tay xách cái vali ấy
lên trước mặt- hic, hằn đỏ cả lên, và lại đau đau nữa. Nó tức tối dưa thành
cầu thang. Nhà Hy Vân giàu thế này mà hok gắn thang máy! Với đống tài
sản kếch sù của tập đoàn T.O.P thì vài ba cái thang máy cũng có đáng gì
đâu, chỉ như bỏ ra mấy đồng năm trăm thui ! May mà nhà Hy Vân đến 3
cái cầu thang, tụi nó phân tán ra hai cái cầu thàng kia bớt, chứ đi cùng một
cái chắc vừa ngộp vừa mệt, lìa đời lun wá.
Bỗng nó đảo mắt, nhìn wa nhìn lại, hình như nó đang tìm kiếm một cái gì
đó (hoặc một bong hình wen thuộc nào đó). “Tuyệt!”- Nó tự mỉa- “bi h làm
sao đây”…Tự dưng, nó bật thành câu
_Đến tên máu lạnh đó cũng trốn đâu mất tiu! Ai xách phụ đây?!?-Vừa nói
xong, nó lập tức lấy tay vỗ cái bộp lên đầu- Sao lại nghĩ đến cái tên dở hơi
đó, còn lâu hắn mới giúp mik`! Ghét thật!
Ai ngờ linh ơi là linh, vừa nói xong thì “ tên máu lạnh” ấy xuất hiện, cái balo
đơn giản được đeo trên một bên vai hắn.
_Heo hok leo được cầu thang cũng phải!
Vừa nghe xong. nó đã bừng lửa ngùn ngụt, nhìn xuống.
_Khỉ chết! Biến đi cho tui nhờ! Đừng có đứng đó nói nọ nói kia nữa!
Thằng Long và thằng Hiếu cùa T5 đi ngang, hình như tụi nó cất hành lí
xong xuôi rùi… ganh với bọn í thật!
Thấy “đôi uyên ương- oan gia” lại có dấu hiệu sắp bắn tỉa nhau, theng`
Long nhìu chiện chen zô:
_Thường Khánh, galang một chút hok được hả, ý Thùy Anh là xách vali lên
cho cậu ấy đó!- Nói rồi hai đứa chuồn mất, chắc sợ tui “dội đạn” tụi nó.
_Thằng quỷ!-Nó càm ràm, rồi nhìn xuống Thường Khánh…và hình như…nó
đang nhìn hắn bằng con mắt hiện lên mồn một dòng chữ…như then`g
Long vừa chọc. Hix, xui ớn lun, ai bảo cái cầu thang wá dài, mà vali thì quá
nặng!
_Tui hok có rảnh đâu!
Thường Khánh đọc dòng chữ trong mắt nó, rồi quay đi, hok quên buông
câu nói “nhẫn tâm” ấy.
Nó đâu biết rằng Thường Khánh nói zậy, nhưng nghĩa thực sự là “Ráng lên
đồ ngốc! Đâu phải lúc nào cũng có người bên cạnh để giúp, phải biết vươn
lên bằng chính mình chứ…”Tội nghiệp hắn, hok biết cách diễn đạt cảm xúc
một cách bình thường như ng` ta, đáng thương thế đấy!
Nó tức như muốn điên lên được, mắt dán vào cái tảng băng đang di
chuyển về cái cầu thang khác, chuẩn bị tuôn ra một tràng nguyền rủa thì ai
đó réo:
_Hey! Thùy Anh!- giọng Lâm Danh vang lên dưới cân cầu thang. Nó chưa
kịp nhìn xuống thì Lâm Danh đã vội chạy lên chỗ nó đứng, tuy cái vali anh
chàng xách hok nhò, nhưng đối với Lâm Danh, cái vali có vẻ chỉ nhẹ như
quả bóng bay- Sao bạn còn đứng đây?- Anh chàng nhìn xuống bàn tay đỏ
hằn và cái vali nặng chịch của nó, tiếp- Hành lí nặng quá hả?
Nó gật đầu.
_Để mình xách lên cho!- Lâm Danh nói ngay
Nó biết thế nào anh chàng cũng nói câu đó, nên liền phản ứng:
_Hok cần đâu, mình chỉ nghỉ chút thôi
_Đừng xạo! Để mình đem lên cho!Tầng 3 phải hok?
Lâm Danh định xách cái vali dưới sàn lên thì nó ngăn, giọng hơi bực:
_Mình đã bảo là hok cần đâu , bạn cũng chưa lên phòng bạn mà, bạn lên
trước đi, mình tự lo được.
Nó thừa biết rằng mình hok “tự lo được”như vừa nói nhưng chẳng hiểu
sao, nó hok thích “phải” nhận sự giúp đỡ từ Lâm Danh, cứ như là nó sẽ
phải đánh đổi bằng cái gì đó mà dĩ nhiên là nó hok muốn…
Thấy nó có vẻ bắt đầu khó chịu...Và tất nhiên chẳng có ai muốn làm người
mình iu cáu cả…Thế nên Lâm Danh đành miễn cưỡng gật đầu:
_Ừ, nhưng đừng ráng sức đó, có gì thì alo cho mình hay ai đó liền nha,
mình lên trước đây!
Nói rồi Lâm Danh bước lên từng bậc cầu thang, vài bước lại nhìn xuống nó,
như thể anh chàng bị bắt ép phải đi mà hok được giúp nó zậy (thì đúng thế
còn gì)
Nó định đứng nghỉ chút nữa thì bắt đầu “khởi hành” lại. Một lần nữa, nó tự
dặn mình phải cố lên, rồi xách cái vali , nó ngẩng đầu , bước. Nhưng vừa
được một bậc thì nó phát hiện Mạnh Khoa đang đứng trước mặt nó, nói
đúng hơn là trên nó vài bậc và đang dựa tường nhìn nó.
Thấy nó mở to mắt, ngạc nhiên nhìn mình, Mạnh Khoa mỉm cười:
_Làm gì nhìn ghê thế ?Chẳng phải đang cần người giúp sao?
_Theo dõi tui ak?- Nó vặn
_Tình cờ thôi!- Anh chàng láu lỉnh trả lời- Có zui long để tui xách lên cho
hok? Coi bộ cô xách hok nổi rồi.
Lần này thì nó dễ dãi chấp nhận “sự hào phóng” này cùa Mạnh Khoa. Bởi vì
nó luôn xem anh chàng là một người bạn thân, một người dễ thương, hòa
đồng và rất tốt đối với nó (nó hiểu cả chuyện Mạnh Khoa thix nó, nó hok
cảm thấy khó chịu về điều đó, vì nó đã nói ra suy nghĩ thật của lòng mình
với anh chàng rùi) mà tất nhiên, bạn thân giúp nhau là lẽ thường tình thôi.
Nó tươi cười
_Đấy!- Nó buông luôn cái balo và cái vali xuống sàn, khoanh hai tay trước
ngực, tiếp- Muốn thì chìu! Đừng có mà than nặng đấy!
Mạnh Khoa bước xuống bên nó.
_Khỏi lo cho tui!- Nói rồi Mạnh Khoa cúi xuống, xách cái balo và vali lên,
cười, tiếp - Đi thôi!
Và thế là hai đứa bắt đầu thả bước lên cầu thang.
Mạnh Khoa tiếp tục bắt chuyện.
_Ban đầu tôi tưởng Thường Khánh mang đồ lên phòng giùm cô nên mới lên
trước nhưng lúc hắn lên, tui bik ngày là hok phải……Hình như hai người lại
khẩu chiến nữa hả?
_Sao anh biết?- Nó ngạc nhiên.
_Thì tụi tôi chung phòng, ban nãy hắn lên, vẻ ngoài vẫn lạnh lùng và cao
ngạo, đôi lúc lại tỏ ra bực dọc nữa, nhưng khi tưởng tôi hok để ý, hắn lại
tủm tỉm một mình, tôi đoán ngay là hắn vừa mới chọc tức cô….- Mạnh
Khoa đáp
Nó cười giả lã:
_Her her…Sao anh đoán được, biết đâu hắn vừa chọc tức ai khác chứ hok
phải tôi thì sao?
Bỗng dưng, giọng Mạnh Khoa hình như…trầm hẳn.
_Bởi vì tôi biết…chỉ có một người có thể làm hắn cười thoải mái thế thôi….
Mạnh Khoa hok nhìn nó, cũng hok để mắt đến đường lên cầu thang, mà
ánh mắt anh chàng hướng về một khoảng không vô định….Phải. Mạnh
Khoa là con người chớ đâu phải sỏi đá, khi ng` minh` iu hok iu mình, là
con người, có cao thương và rộng rãi đến đâu thì cũng có một lúc nào đó,
người ta cũng cảm thấy pùn và ganh tị chứ….Mạnh Khoa hok phải trường
hợp ngoại lệ. Dù hok muốn, anh chàng cũng hok thể tỏ ra vui vẻ mãi thế
này được…
Vừa thoát khỏi cái cầu thàng hắc ám, đặt chân lên tầng 3, nhìn wanh, mắt
nó liền chạm ngay số 07- phòng nó. Và thêm một “đặc điểm nhận dạng”
phòng nó ngoài số phòng đính trên cửa, đó là nhỏ Lam. Con pạn thân đang
lạch cạch đóng cửa, hình như con nhỏ định đi đâu.
_Lam!- Nó reo.
Con nhỏ xoay mặt lại, khi thấy nó, con nhỏ reo lại:
_Thùy Anh! Thấy bồ chưa lên tới nơi, định xuống dưới phụ, ai ngờ
có “người tốt bụng” xách giùm lên rùi hả?
Mạnh Khoa nghe thế, liền bông đùa:
_cảm ơn nhưng tui hok dám nhận cái chức danh cao cả đó đâu!
Nhỏ Lam và nó bật cười. Đến trước cửa phòng Mạnh Khoa (phía trước
phòng nó), nó nói:
_Cảm ơn! Anh zô phòng đi! Tui xách về phòng tui được!
Con Lam cũng vội chạy lại để đỡ giùm nó cái balo. Manh Khoa “trao hàng”
cho hai cô nàng , nói:
_Tối gặp lại!- Anh chàng nháy mắt thay cử chỉ vẫy tay.
Nói rồi Mạnh Khoa đưa tay xuống cánh cửa, chưa kịp chạm quả nắm thì nó
liền động đây, rồi bị xoay ngược lại. Lực từ bên trong.
Cánh cửa bật ra. Tất nhiên khỏi phải nói thì ai cũng biết đó chính là
Thường Khánh.
Thấy nó và nhỏ Lam- mỗi đúa mốt cái túi- vẻ mặt tươi tỉnh.- đứng kế bên
Mạnh Khoa- và bàn tay Mạnh Khoa hằn những lằn đỏ do xách nặng. Biết
Mạnh Khoa vừa mang hành lí lên giúp nó.
Thường Khánh lên tiếng:
_Có hoàng tử xách lên giùm ak? Thế mà tôi cứ tưởng cô nàng giàu nghị
lực như cô sẽ hok cần người giúp…..
Lần đầu tiên, nó, nhỏ Lam, Mạnh Khoa cảm thấy….từ trong ánh mắt, lời
nói, cử chỉ của Thường Khánh…chứng minh anh chàng đang……
GHEN!!!!!!!!!!!!
/119
|