A Nhiên dường như lại trở về làm A Nhiên trước kia.
Cậu bắt đầu thường xuyên chơi đùa cùng Nghiêm Mục.
Ví dụ như khi Nghiêm Mục đang xem TV thỉnh thoảng sẽ hỏi xem cậu ở đâu, A Nhiên liền thổi thổi vào tai anh.
Thế là Nghiêm Mục sẽ biết: À, ở bên phải tôi.
Nghiêm Mục vào bếp xào rau, A Nhiên ở phòng khách sẽ rung chuông gió loạn lên, khiến cho Tiểu Hắc phát cáu mãi.
Còn có khi Nghiêm Mục đang ngủ, A Nhiên thường xuyên trộm kéo chăn của anh xuống,
Sau đó Nghiêm Mục sẽ cười rộ lên: A Nhiên, đừng nghịch nào.
Nhưng, cho dù đã thừa nhận sự tồn tại của mình, A Nhiên cũng chưa từng mở miệng nói chuyện với anh.
Nghiêm Mục nghĩ rằng bởi vì nguyên nhân nào đó, A Nhiên không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Liền tìm giấy bút, muốn nói chuyện qua giấy.
A Nhiên nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình mấy câu kiểu cậu tên gì, bao nhiêu tuổi,
Kết quả là Nghiêm Mục lại vẽ một căn nhà.
Có phòng khách, có phòng ngủ, có một cái ghế sô pha thật dài, trên sô pha có một người.
Đó là Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục buông bút xuống, nói: A Nhiên, nhanh vẽ nào, cậu đang ở đâu?
A Nhiên do dự một chút, rồi cầm bút lên.
Cậu viết một chữ “Giới” thật to bên trái Nghiêm Mục bé trên giấy, sau đó vẽ thêm một hình tròn.
* “Giới” – “介”, vẽ thêm vòng tròn “o” là thành hình người.
Nghiêm Mục quay đầu về bên trái, mỉm cười: A Nhiên.
Thực sự A Nhiên vẫn không rõ vì sao Nghiêm Mục phải đối xử với một con quỷ tốt như vậy,
Không hề sợ cậu chút nào, còn đôi khi cùng cậu chơi mấy trò chơi nhàm chán.
Nếu anh là một đứa bé mấy tuổi thì miễn đi,
Nhưng anh rõ ràng là một người trưởng thành.
Cậu muốn biết như vậy, thì hỏi anh ta không phải là được sao.
Tiểu Hắc cảm thấy con người thật sự rất nhàm chán,
Khi còn sống nghĩ nhiều như vậy còn chưa tính, chết rồi mà vẫn còn nghĩ nhiều như thế.
A Nhiên chớp mắt: Bông Tuyết, sao lần nào mày cũng chạy từ tầng 6 xuống tầng 3 phơi nắng?
Đôi mắt màu xanh của Bông Tuyết dưới ánh mặt trời chói lọi đã nheo thành một đường thẳng tắp.
Nó hình như phải suy nghĩ rất lâu, sau đó nói: Không biết. Có lẽ là vì ánh nắng tầng 3 vừa đủ độ ấm áp.
A Nhiên dựng thẳng ngón cái: Bông Tuyết, mày nhất định là tốt nghiệp Bắc Đại (đại học Bắc Kinh), thực triết lí.
Bỗng Tuyết không để ý đến cậu.
Chỉ nhẹ nhàng nhảy từ trên cửa sổ ra ngoài: A Nhiên, sắp 15 tháng 7 rồi.
Cậu bắt đầu thường xuyên chơi đùa cùng Nghiêm Mục.
Ví dụ như khi Nghiêm Mục đang xem TV thỉnh thoảng sẽ hỏi xem cậu ở đâu, A Nhiên liền thổi thổi vào tai anh.
Thế là Nghiêm Mục sẽ biết: À, ở bên phải tôi.
Nghiêm Mục vào bếp xào rau, A Nhiên ở phòng khách sẽ rung chuông gió loạn lên, khiến cho Tiểu Hắc phát cáu mãi.
Còn có khi Nghiêm Mục đang ngủ, A Nhiên thường xuyên trộm kéo chăn của anh xuống,
Sau đó Nghiêm Mục sẽ cười rộ lên: A Nhiên, đừng nghịch nào.
Nhưng, cho dù đã thừa nhận sự tồn tại của mình, A Nhiên cũng chưa từng mở miệng nói chuyện với anh.
Nghiêm Mục nghĩ rằng bởi vì nguyên nhân nào đó, A Nhiên không có cách nào mở miệng nói chuyện.
Liền tìm giấy bút, muốn nói chuyện qua giấy.
A Nhiên nghĩ rằng anh sẽ hỏi mình mấy câu kiểu cậu tên gì, bao nhiêu tuổi,
Kết quả là Nghiêm Mục lại vẽ một căn nhà.
Có phòng khách, có phòng ngủ, có một cái ghế sô pha thật dài, trên sô pha có một người.
Đó là Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục buông bút xuống, nói: A Nhiên, nhanh vẽ nào, cậu đang ở đâu?
A Nhiên do dự một chút, rồi cầm bút lên.
Cậu viết một chữ “Giới” thật to bên trái Nghiêm Mục bé trên giấy, sau đó vẽ thêm một hình tròn.
* “Giới” – “介”, vẽ thêm vòng tròn “o” là thành hình người.
Nghiêm Mục quay đầu về bên trái, mỉm cười: A Nhiên.
Thực sự A Nhiên vẫn không rõ vì sao Nghiêm Mục phải đối xử với một con quỷ tốt như vậy,
Không hề sợ cậu chút nào, còn đôi khi cùng cậu chơi mấy trò chơi nhàm chán.
Nếu anh là một đứa bé mấy tuổi thì miễn đi,
Nhưng anh rõ ràng là một người trưởng thành.
Cậu muốn biết như vậy, thì hỏi anh ta không phải là được sao.
Tiểu Hắc cảm thấy con người thật sự rất nhàm chán,
Khi còn sống nghĩ nhiều như vậy còn chưa tính, chết rồi mà vẫn còn nghĩ nhiều như thế.
A Nhiên chớp mắt: Bông Tuyết, sao lần nào mày cũng chạy từ tầng 6 xuống tầng 3 phơi nắng?
Đôi mắt màu xanh của Bông Tuyết dưới ánh mặt trời chói lọi đã nheo thành một đường thẳng tắp.
Nó hình như phải suy nghĩ rất lâu, sau đó nói: Không biết. Có lẽ là vì ánh nắng tầng 3 vừa đủ độ ấm áp.
A Nhiên dựng thẳng ngón cái: Bông Tuyết, mày nhất định là tốt nghiệp Bắc Đại (đại học Bắc Kinh), thực triết lí.
Bỗng Tuyết không để ý đến cậu.
Chỉ nhẹ nhàng nhảy từ trên cửa sổ ra ngoài: A Nhiên, sắp 15 tháng 7 rồi.
/11
|