Edit: Tiểu Vũ- Beta: Vĩnh Nhi
Thẩm Ngọc im lặng, Thẩm Nhược Phi cho rằng y khuất phục dưới uy thế của mình, đắc ý giương cao khóe miệng, nô tài chính là nô tài, cho dù có cơ duyên lớn hơn trời, có thể bầu bạn bên người Vương gia, đến cuối cùng y cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Trên thực tế Thẩm Ngọc chỉ đang nghĩ, quả thực y muốn rời khỏi Hoàng cung, không phải do Thẩm Nhược Phi nói lời dọa nạt y, mà là vì sớm chiều đối diện với Quân Huyền Kiêu thật quá đáng sợ, cho dù sau này hắn trở thành Hoàng đế cũng là một bạo quân!
Thẩm Ngọc không muốn ở lại bên cạnh một bạo quân.
"Như vậy thì đúng rồi." Thẩm Nhược Phi tươi cười, "Con người ấy à, trời sinh phân chia thành ba bảy loại, có một số người vĩnh viễn chỉ có thể làm hạ nhân đê tiện, ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, mạo nhận tên tuổi của ta, ngươi cũng đã được hưởng thụ không ít thời gian ân sủng của Vương gia, cũng coi như đáng giá. Những thứ không thuộc về ngươi thì mãi mãi không thuộc về ngươi, có một số việc mơ mộng hão huyền, sau cùng không được có ý nghĩ không an phận...Ngươi không xứng."
Thẩm Nhược Phi hạ mắt nhìn Thẩm Ngọc, cho rằng y bị mình nhục nhã nên không dám ngẩng đầu lên.
"Ngươi yên tâm, nếu như ngươi thức thời, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Nhược Phi thu liễm ngữ khí một chút, nói, "Sau khi ngươi rời khỏi Vương gia, không cần trở lại làm tiện nô ở Thẩm phủ nữa, ta sẽ an bài chỗ ở ngoài cung cho ngươi, không để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, ngươi ấy, cứ thành thành thật thật sống những năm cuối đời ở ngoài cung, cũng có thể bình an đến già."
Lúc này Thẩm Ngọc mới có phản ứng, nếu như y còn có một ít chấp niệm mà nói, chính là cùng mẹ có một gian nhà riêng, trải qua cuộc sống an an ổn ổn, tuy rằng mẹ đã qua đời, nhưng đây vẫn là tâm nguyện của y.
Vừa vặn so với ý nghĩ của Thẩm Nhược Phi không khác là mấy.
"Ngươi đồng ý rồi?"
Thẩm Ngọc vừa định gật đầu, Quân Huyền Kiêu đã hào sảng hùng hổ trở lại tẩm điện, trông thấy Thẩm Nhược Phi, tha thiết trên mặt nhiễm một ít không vui.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Quân Huyền Kiêu biết rõ Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư không an phận, bất quá hắn không cho rằng nàng ta dám hại Thẩm Ngọc, nhưng vẫn không muốn để Thẩm Ngọc tiếp xúc với một nữ nhân tâm cơ thâm trầm.
"Vương gia, thiếp thấy Thẩm Ngọc công tử cả người buồn bực đến mức hoảng sợ, nên tới nói chuyện cùng y, suy cho cùng hai chúng ta là chỗ quen biết cũ, vừa vặn có thể tán gẫu mấy chuyện thú vị ngày bé."
"Ngọc Nhi, đúng như lời nàng ta nói sao?"
Quân Huyền Kiêu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Ngọc, trưng cầu ý kiến của y.
Trong một khắc Quân Huyền Kiêu tiến tới, Thẩm Ngọc liền rơi vào trạng thái đề phòng, Quân Huyền Kiêu mang theo khí tràng khủng bố, chỉ cần hắn ở đây, Thẩm Ngọc liền cảm thấy không khí giằng co nổi lên, câu hỏi của Quân Huyền Kiêu y đều không nghe thấy.
Ngược lại Quân Huyền Kiêu đã hơi quen việc y né tránh mình, chỉ là không kìm nén được mất mát.
"Vậy vừa rồi các ngươi nói những gì?" Quân Huyền Kiêu hỏi.
Thẩm Nhược Phi rất nhanh đáp lời: "Nói y từ nhỏ đến lớn sống quanh quẩn ở nơi tăm tối, cho nên luôn muốn có một ngôi nhà tự do tự tại, chứ không phải nơi Hoàng cung này, với y mà nói giống như một cái lồng chim, đúng vậy không Thẩm Ngọc công tử?"
Quân Huyền Kiêu nửa tin nửa ngờ, đây thật sự là tâm nguyện của Thẩm Ngọc.
"Ngọc Nhi, ngươi muốn rời khỏi Hoàng cung?" Quân Huyền Kiêu ngập ngừng, nghiêm túc dò hỏi.
Thẩm Ngọc gật đầu thật mạnh, bởi vì ngoài Hoàng cung không có kẻ xấu, y cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
Trong đồng tử Quân Huyền Kiêu lóe lên một tia khổ sở.
Thẩm Ngọc vẫn muốn rời khỏi hắn sao?
Quân Huyền Kiêu biết rõ bản thân không phải là một phu quân tốt, nhưng đã thay đổi nhiều như vậy rồi, hắn đối xử dịu dàng với Thẩm Ngọc, không nỡ tổn thương y, làm đau y, cũng không ép y thị tẩm, cẩn thận từng li từng tí mà nâng y trong lòng bàn tay, coi y như báu vật mà thương yêu.
Nhưng cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn muốn bỏ hắn mà đi.
"Là...Là Bổn Vương còn chỗ nào làm chưa tốt sao? Ngọc Nhi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ sửa."
Vành mắt Quân Huyền Kiêu đỏ lên, hắn đã trải qua một lần tư vị mất đi Thẩm Ngọc, đau đến thấu tim khắc cốt ghi tâm, hắn thật sự không muốn tiếp nhận lần thứ hai nữa.
Hắn làm hết thảy, đều là vì vãn hồi tâm hồn mỏng manh yếu đuối của Thẩm Ngọc, cho dù Thẩm Ngọc chưa từng trao đổi với hắn quá nửa câu, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, dù tâm của Thẩm Ngọc đã đóng thành đá, hắn cũng phải bao phủ lấy nó giúp nó nóng lên.
Trời cao có mắt, trước kia bản thân Quân Huyền Kiêu là người nóng nảy quá mức, trước mặt Thẩm Ngọc, lại đem những gai góc tổn thương người khác mài nhẵn cả rồi.
"Vương gia, ngài không nên ép y." Thẩm Nhược Phi gấp rút chen miệng nói, "Hiện tại y sợ hãi ngài cho dù y nói không phải, cũng là lời trái lương tâm a, Vương gia, đối xử tốt với một người, không phải muốn đem y giam giữ bên người, mà là thành toàn cho y, thiếp biết rõ Vương gia không bỏ được, thật ra cũng không phải vĩnh viễn không gặp gỡ, nếu Vương gia nhớ y, xuất cung gặp Thẩm Ngọc công tử là được, bây giờ y cần dưỡng bệnh, càng cần một chỗ ở yên tĩnh hơn."
Giam cầm y, hay là thả y tự do? Quân Huyền Kiêu nhất thời mâu thuẫn, không có cách nào lựa chọn.
"Ngọc Nhi, nếu như ta không thả ngươi đi, có phải ngươi sẽ trách ta? Oán hận ta cả đời?"
Quân Huyền Kiêu nắm lấy tay Thẩm Ngọc, một giọt nước mắt nóng hổi trong suốt rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngọc, không biết làm sao, Thẩm Ngọc giống như bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên thật khó chịu, hình như có cái gông xiềng nào đó nới lỏng ra, có một lớp nỗi buồn như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt lao tới.
Kẻ xấu không phải là hung thần ác sát lãnh khốc vô tình sao? Vì sao hắn lại khóc vậy?
Thẩm Ngọc muốn vươn tay lau đi vệt nước mắt của hắn, nhưng sợ hãi ở đáy lòng khiến y không dám làm như thế.
Quân Huyền Kiêu nhớ lại, hắn chỉ chảy nước mắt ba lần, toàn bộ đều là vì Thẩm Ngọc.
Lần đầu tiên là lúc Thẩm Ngọc uống thuốc độc, đó là nỗi đau đớn sinh ly tử biệt, lần thứ hai khi biết được sinh thần của Thẩm Ngọc, đó là nỗi tiếc thương hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này đây, là hắn chủ động buông tay cắt đứt yêu thương.
"Được, Ngọc Nhi, ta thả tự do cho ngươi."
Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, quay đầu đi chỗ khác, hắn đưa ra quyết định này cực kỳ khó khăn, sợ liếc mắt nhìn nhiều một chút sẽ đổi ý.
Vui mừng đương nhiên chỉ có Thẩm Nhược Phi, chỉ cần Thẩm Ngọc rời khỏi Hoàng cung, sẽ không có cách nào sớm chiều đối diện với Vương gia, vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày Vương gia quên đi y, còn nàng có thể nhân lúc yếu lòng mà thâm nhập, trở thành sủng phi duy nhất của Vương gia.
....
Hôm nay có 4 chương nhé!
Thẩm Ngọc im lặng, Thẩm Nhược Phi cho rằng y khuất phục dưới uy thế của mình, đắc ý giương cao khóe miệng, nô tài chính là nô tài, cho dù có cơ duyên lớn hơn trời, có thể bầu bạn bên người Vương gia, đến cuối cùng y cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Trên thực tế Thẩm Ngọc chỉ đang nghĩ, quả thực y muốn rời khỏi Hoàng cung, không phải do Thẩm Nhược Phi nói lời dọa nạt y, mà là vì sớm chiều đối diện với Quân Huyền Kiêu thật quá đáng sợ, cho dù sau này hắn trở thành Hoàng đế cũng là một bạo quân!
Thẩm Ngọc không muốn ở lại bên cạnh một bạo quân.
"Như vậy thì đúng rồi." Thẩm Nhược Phi tươi cười, "Con người ấy à, trời sinh phân chia thành ba bảy loại, có một số người vĩnh viễn chỉ có thể làm hạ nhân đê tiện, ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, mạo nhận tên tuổi của ta, ngươi cũng đã được hưởng thụ không ít thời gian ân sủng của Vương gia, cũng coi như đáng giá. Những thứ không thuộc về ngươi thì mãi mãi không thuộc về ngươi, có một số việc mơ mộng hão huyền, sau cùng không được có ý nghĩ không an phận...Ngươi không xứng."
Thẩm Nhược Phi hạ mắt nhìn Thẩm Ngọc, cho rằng y bị mình nhục nhã nên không dám ngẩng đầu lên.
"Ngươi yên tâm, nếu như ngươi thức thời, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Nhược Phi thu liễm ngữ khí một chút, nói, "Sau khi ngươi rời khỏi Vương gia, không cần trở lại làm tiện nô ở Thẩm phủ nữa, ta sẽ an bài chỗ ở ngoài cung cho ngươi, không để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, ngươi ấy, cứ thành thành thật thật sống những năm cuối đời ở ngoài cung, cũng có thể bình an đến già."
Lúc này Thẩm Ngọc mới có phản ứng, nếu như y còn có một ít chấp niệm mà nói, chính là cùng mẹ có một gian nhà riêng, trải qua cuộc sống an an ổn ổn, tuy rằng mẹ đã qua đời, nhưng đây vẫn là tâm nguyện của y.
Vừa vặn so với ý nghĩ của Thẩm Nhược Phi không khác là mấy.
"Ngươi đồng ý rồi?"
Thẩm Ngọc vừa định gật đầu, Quân Huyền Kiêu đã hào sảng hùng hổ trở lại tẩm điện, trông thấy Thẩm Nhược Phi, tha thiết trên mặt nhiễm một ít không vui.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Quân Huyền Kiêu biết rõ Thẩm Nhược Phi là một người có tâm tư không an phận, bất quá hắn không cho rằng nàng ta dám hại Thẩm Ngọc, nhưng vẫn không muốn để Thẩm Ngọc tiếp xúc với một nữ nhân tâm cơ thâm trầm.
"Vương gia, thiếp thấy Thẩm Ngọc công tử cả người buồn bực đến mức hoảng sợ, nên tới nói chuyện cùng y, suy cho cùng hai chúng ta là chỗ quen biết cũ, vừa vặn có thể tán gẫu mấy chuyện thú vị ngày bé."
"Ngọc Nhi, đúng như lời nàng ta nói sao?"
Quân Huyền Kiêu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Ngọc, trưng cầu ý kiến của y.
Trong một khắc Quân Huyền Kiêu tiến tới, Thẩm Ngọc liền rơi vào trạng thái đề phòng, Quân Huyền Kiêu mang theo khí tràng khủng bố, chỉ cần hắn ở đây, Thẩm Ngọc liền cảm thấy không khí giằng co nổi lên, câu hỏi của Quân Huyền Kiêu y đều không nghe thấy.
Ngược lại Quân Huyền Kiêu đã hơi quen việc y né tránh mình, chỉ là không kìm nén được mất mát.
"Vậy vừa rồi các ngươi nói những gì?" Quân Huyền Kiêu hỏi.
Thẩm Nhược Phi rất nhanh đáp lời: "Nói y từ nhỏ đến lớn sống quanh quẩn ở nơi tăm tối, cho nên luôn muốn có một ngôi nhà tự do tự tại, chứ không phải nơi Hoàng cung này, với y mà nói giống như một cái lồng chim, đúng vậy không Thẩm Ngọc công tử?"
Quân Huyền Kiêu nửa tin nửa ngờ, đây thật sự là tâm nguyện của Thẩm Ngọc.
"Ngọc Nhi, ngươi muốn rời khỏi Hoàng cung?" Quân Huyền Kiêu ngập ngừng, nghiêm túc dò hỏi.
Thẩm Ngọc gật đầu thật mạnh, bởi vì ngoài Hoàng cung không có kẻ xấu, y cũng không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
Trong đồng tử Quân Huyền Kiêu lóe lên một tia khổ sở.
Thẩm Ngọc vẫn muốn rời khỏi hắn sao?
Quân Huyền Kiêu biết rõ bản thân không phải là một phu quân tốt, nhưng đã thay đổi nhiều như vậy rồi, hắn đối xử dịu dàng với Thẩm Ngọc, không nỡ tổn thương y, làm đau y, cũng không ép y thị tẩm, cẩn thận từng li từng tí mà nâng y trong lòng bàn tay, coi y như báu vật mà thương yêu.
Nhưng cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn muốn bỏ hắn mà đi.
"Là...Là Bổn Vương còn chỗ nào làm chưa tốt sao? Ngọc Nhi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ sửa."
Vành mắt Quân Huyền Kiêu đỏ lên, hắn đã trải qua một lần tư vị mất đi Thẩm Ngọc, đau đến thấu tim khắc cốt ghi tâm, hắn thật sự không muốn tiếp nhận lần thứ hai nữa.
Hắn làm hết thảy, đều là vì vãn hồi tâm hồn mỏng manh yếu đuối của Thẩm Ngọc, cho dù Thẩm Ngọc chưa từng trao đổi với hắn quá nửa câu, hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, dù tâm của Thẩm Ngọc đã đóng thành đá, hắn cũng phải bao phủ lấy nó giúp nó nóng lên.
Trời cao có mắt, trước kia bản thân Quân Huyền Kiêu là người nóng nảy quá mức, trước mặt Thẩm Ngọc, lại đem những gai góc tổn thương người khác mài nhẵn cả rồi.
"Vương gia, ngài không nên ép y." Thẩm Nhược Phi gấp rút chen miệng nói, "Hiện tại y sợ hãi ngài cho dù y nói không phải, cũng là lời trái lương tâm a, Vương gia, đối xử tốt với một người, không phải muốn đem y giam giữ bên người, mà là thành toàn cho y, thiếp biết rõ Vương gia không bỏ được, thật ra cũng không phải vĩnh viễn không gặp gỡ, nếu Vương gia nhớ y, xuất cung gặp Thẩm Ngọc công tử là được, bây giờ y cần dưỡng bệnh, càng cần một chỗ ở yên tĩnh hơn."
Giam cầm y, hay là thả y tự do? Quân Huyền Kiêu nhất thời mâu thuẫn, không có cách nào lựa chọn.
"Ngọc Nhi, nếu như ta không thả ngươi đi, có phải ngươi sẽ trách ta? Oán hận ta cả đời?"
Quân Huyền Kiêu nắm lấy tay Thẩm Ngọc, một giọt nước mắt nóng hổi trong suốt rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngọc, không biết làm sao, Thẩm Ngọc giống như bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên thật khó chịu, hình như có cái gông xiềng nào đó nới lỏng ra, có một lớp nỗi buồn như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt lao tới.
Kẻ xấu không phải là hung thần ác sát lãnh khốc vô tình sao? Vì sao hắn lại khóc vậy?
Thẩm Ngọc muốn vươn tay lau đi vệt nước mắt của hắn, nhưng sợ hãi ở đáy lòng khiến y không dám làm như thế.
Quân Huyền Kiêu nhớ lại, hắn chỉ chảy nước mắt ba lần, toàn bộ đều là vì Thẩm Ngọc.
Lần đầu tiên là lúc Thẩm Ngọc uống thuốc độc, đó là nỗi đau đớn sinh ly tử biệt, lần thứ hai khi biết được sinh thần của Thẩm Ngọc, đó là nỗi tiếc thương hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này đây, là hắn chủ động buông tay cắt đứt yêu thương.
"Được, Ngọc Nhi, ta thả tự do cho ngươi."
Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, quay đầu đi chỗ khác, hắn đưa ra quyết định này cực kỳ khó khăn, sợ liếc mắt nhìn nhiều một chút sẽ đổi ý.
Vui mừng đương nhiên chỉ có Thẩm Nhược Phi, chỉ cần Thẩm Ngọc rời khỏi Hoàng cung, sẽ không có cách nào sớm chiều đối diện với Vương gia, vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày Vương gia quên đi y, còn nàng có thể nhân lúc yếu lòng mà thâm nhập, trở thành sủng phi duy nhất của Vương gia.
....
Hôm nay có 4 chương nhé!
/262
|