Edit: Vĩnh Nhi
Giội liên tiếp mấy thùng nước giếng, Quân Huyền Kiêu mới đè nén được cơn khô nóng.
Phía sau lưng có một tiếng bước chân rất nhỏ, bị lỗ tai nhạy bén của Quân Huyền Kiêu cảm nhận được, hắn nghiêng mặt sang bên.
"Ai đang ở đó?" Quân Huyền Kiêu trầm giọng hỏi.
Một bóng người tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh nguyệt động, trốn cũng không được mà tiến về phía trước cũng không xong.
"Ta..... Ta ta..…”
Người vừa đến tiến lên phía trước một bước nhỏ, đối diện với ánh mắt sắc bén của Quân Huyền Kiêu, đáy lòng không khỏi phát lạnh, tránh né không dám nhìn thẳng.
Quân Huyền Kiêu nhìn thấy hắn mặc trang phục Sở nhân, dáng người không cao, còn là một thiếu niên tuổi xấp xỉ Thẩm Ngọc, liền thu lại một chút sát ý, có lẽ là một công tử trong Sở phủ.
"Ngươi là người nơi nào?"
Quân Huyền Kiêu tiện tay dùng y phục quấn lấy hạ thân, hắn đã sớm không biết xấu hổ là gì, sở dĩ làm như vậy, là bởi vì tồn tại ý muốn lấy lòng Thẩm Ngọc, hắn hiện tại hiểu rồi, người lưỡng tình tương duyệt, cả người cũng phải thuộc về đối phương, mà hắn coi mình là người của Thẩm Ngọc, cho nên mới để ý đến những thứ này.
Giống như nếu thân thể Thẩm Ngọc bị người khác nhìn thấy, hắn nhất định sẽ muốn giết người.
"Ta.... Ta là Sở Dực."
Mặt Sở Dực không khỏi nóng lên, mặc dù cúi đầu, thế nhưng vẫn không nhịn được nâng mắt lên, muốn nhìn đối phương một chút…
Trên thực tế, Sở Dực cũng vừa mới đến không lâu, liền nhìn thấy cảnh tượng này bên trong sân viện, một người nam nhân cao lớn cường tráng đang xối nước lạnh, Sở Dực sợ ngây người, hắn chưa từng nhìn thấy thân thể của nam nhân, đặc biệt là vóc người của Quân Huyền Kiêu, đối với hắn mà nói là một chấn động không nhỏ.
Lúc đó Quân Huyền Kiêu quay lưng về phía Sở Dực, Sở Dực chỉ nhìn thấy sau lưng Quân Huyền Kiêu, bắp thịt rắn chắc nhưng không cảm thấy đột ngột, bởi vì hắn cao dáng người thon dài, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, một thùng nước giội xuống, tẩy rửa thân thể của hắn.....
Sở Dực không nhịn được lùi về sau một bước, liền bị Quân Huyền Kiêu phát hiện.
Khi Quân Huyền Kiêu xoay người lại, Sở Dực há to miệng, đầu óc nóng lên.
Nam nhân này thật quá anh tuấn...
Sở nhân coi trọng thanh tú nhã nhặn, cho nên Sở Dực chưa từng thấy một nam tử nào hung ác như thế, gương mặt của hắn cương nghị sắc bén, mang theo một luồng sát phạt bá chủ thiên hạ, cùng khí chất Sở nhân hoàn toàn không giống nhau.
Quân Huyền Kiêu nhìn thấy hắn ngẩn ra, có chút thiếu kiên nhẫn, hắn cũng không có hứng thú biết tên của đối phương.
"Ngươi tới làm cái gì?".
Sở Dực ấp a ấp úng nói: "Ta.... Là tổ gia gia sai ta tới đưa đồ, cái này là huân hương, tổ gia gia nói..... Ngọc ca ca đi đường mệt mỏi, huân hương này có thể giúp giảm bớt mệt mỏi…”
"Ừm, được rồi, ngươi đưa cho ta là được.". Sở Dực còn chưa đưa tay, Quân Huyền Kiêu đã đi tới, tự mình cầm lấy, hắn cúi đầu ngửi một cái, quả thật là huân hương giúp người an giấc, thế nhưng hắn chưa dùng thứ này bao giờ, cho nên cũng không phân rõ được là tốt hay xấu.
Quân Huyền Kiêu thấy Sở Dực vẫn còn ngây người tại chỗ, nói: "Ngươi có thể đi.".
"Hả? Được.”
Sở Dực gật gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi lồng ngực Quân Huyền Kiêu, nhìn Quân Huyền Kiêu gần như vậy, hắn cảm thấy có chút ngột ngạt, ngước đầu lên nhìn, với lại người nam nhân này có một đôi mắt thâm thúy ác liệt, tim Sở Dực đập loạn, gần như muốn bắn ra ngoài.
Tuy nam nhân này đối với hắn không khách khí chút nào, hơn nữa xem ra rất là nghiêm khắc, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, liền hạ lệnh đuổi khách, Sở Dực khó hiểu có chút mất mát.
"Ta..…”
“Ngươi còn có chuyện gì sao?" Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời của hắn.
"Không, không..…” Sở Dực nói, "Ta chỉ muốn hỏi một chút, Ngọc ca ca ngủ chưa?".
Kỳ thực Sở Dực không còn lời nào để nói, thế nhưng nhịn không được muốn cùng nam nhân này nói nhiều thêm mấy câu, cho dù giọng hắn không khách khí chút nào.
"Ngủ.".
Quân Huyền Kiêu không muốn để ý đến hắn nữa, quay người đi vào phòng.
Sở Dực đứng yên tại chỗ, cắn môi dưới một cái, sau đó bước nhanh chạy đi.
"Dực Nhi, đệ hốt hoảng cái gì?”
Sở Linh ở trong một gian viện khác nhìn thấy Sở Dực chạy trở về, ngăn hắn lại.
Sở Dực còn chìm đắm trong cơn khiếp sợ vừa nãy, khôi phục lại tinh thần nói: “Đệ, đệ có chút buồn ngủ, muốn nhanh trở về ngủ…”
Sở Linh nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của hắn, chỉ cho là hắn chạy quá nhanh.
"Hửm, vậy đệ sớm về nghỉ ngơi đi.”
“Linh ca!" Sở Dực bỗng nhiên gọi hắn lại, xấu hổ hỏi, "Trong viện Ngọc ca ca, có phải còn có người khác ở không?".
Sở Linh không rõ vì sao, trả lời: "Người khác? Đệ đang nói hộ vệ bên cạnh Ngọc Nhi sao? Làm sao vậy?"
Quân Huyền Kiêu không cho Sở Linh phái nha hoàn qua, hắn nói một mình hắn đủ chăm sóc tốt cho Thẩm Ngọc.
"Không sao....." Sở Dực suy nghĩ lấy đại một lý do, "Người kia thoạt nhìn thật hung ác.”
Sở Linh cười nói: "Hắn là người Ngọc Nhi đưa đến, đệ thấy mặt của hắn rồi sao?".
"Không không không." Sở Dực nhanh chóng phủ nhận, "Đệ không thấy.”
Sở Dực kiềm không được hồi tưởng lại, hắn nương theo ánh trăng cũng chỉ nhìn thấy sơ sơ, với lại không dám nhìn kỹ diện mạo của hắn.
"Đệ không cần phải để ý đến hắn."
“Vâng.”
Sở Dực mất tập trung trả lời, sau khi lên giường đi ngủ thì trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu đều là cảnh tượng người nam nhân kia đang giội nước tắm.
Giội liên tiếp mấy thùng nước giếng, Quân Huyền Kiêu mới đè nén được cơn khô nóng.
Phía sau lưng có một tiếng bước chân rất nhỏ, bị lỗ tai nhạy bén của Quân Huyền Kiêu cảm nhận được, hắn nghiêng mặt sang bên.
"Ai đang ở đó?" Quân Huyền Kiêu trầm giọng hỏi.
Một bóng người tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh nguyệt động, trốn cũng không được mà tiến về phía trước cũng không xong.
"Ta..... Ta ta..…”
Người vừa đến tiến lên phía trước một bước nhỏ, đối diện với ánh mắt sắc bén của Quân Huyền Kiêu, đáy lòng không khỏi phát lạnh, tránh né không dám nhìn thẳng.
Quân Huyền Kiêu nhìn thấy hắn mặc trang phục Sở nhân, dáng người không cao, còn là một thiếu niên tuổi xấp xỉ Thẩm Ngọc, liền thu lại một chút sát ý, có lẽ là một công tử trong Sở phủ.
"Ngươi là người nơi nào?"
Quân Huyền Kiêu tiện tay dùng y phục quấn lấy hạ thân, hắn đã sớm không biết xấu hổ là gì, sở dĩ làm như vậy, là bởi vì tồn tại ý muốn lấy lòng Thẩm Ngọc, hắn hiện tại hiểu rồi, người lưỡng tình tương duyệt, cả người cũng phải thuộc về đối phương, mà hắn coi mình là người của Thẩm Ngọc, cho nên mới để ý đến những thứ này.
Giống như nếu thân thể Thẩm Ngọc bị người khác nhìn thấy, hắn nhất định sẽ muốn giết người.
"Ta.... Ta là Sở Dực."
Mặt Sở Dực không khỏi nóng lên, mặc dù cúi đầu, thế nhưng vẫn không nhịn được nâng mắt lên, muốn nhìn đối phương một chút…
Trên thực tế, Sở Dực cũng vừa mới đến không lâu, liền nhìn thấy cảnh tượng này bên trong sân viện, một người nam nhân cao lớn cường tráng đang xối nước lạnh, Sở Dực sợ ngây người, hắn chưa từng nhìn thấy thân thể của nam nhân, đặc biệt là vóc người của Quân Huyền Kiêu, đối với hắn mà nói là một chấn động không nhỏ.
Lúc đó Quân Huyền Kiêu quay lưng về phía Sở Dực, Sở Dực chỉ nhìn thấy sau lưng Quân Huyền Kiêu, bắp thịt rắn chắc nhưng không cảm thấy đột ngột, bởi vì hắn cao dáng người thon dài, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, một thùng nước giội xuống, tẩy rửa thân thể của hắn.....
Sở Dực không nhịn được lùi về sau một bước, liền bị Quân Huyền Kiêu phát hiện.
Khi Quân Huyền Kiêu xoay người lại, Sở Dực há to miệng, đầu óc nóng lên.
Nam nhân này thật quá anh tuấn...
Sở nhân coi trọng thanh tú nhã nhặn, cho nên Sở Dực chưa từng thấy một nam tử nào hung ác như thế, gương mặt của hắn cương nghị sắc bén, mang theo một luồng sát phạt bá chủ thiên hạ, cùng khí chất Sở nhân hoàn toàn không giống nhau.
Quân Huyền Kiêu nhìn thấy hắn ngẩn ra, có chút thiếu kiên nhẫn, hắn cũng không có hứng thú biết tên của đối phương.
"Ngươi tới làm cái gì?".
Sở Dực ấp a ấp úng nói: "Ta.... Là tổ gia gia sai ta tới đưa đồ, cái này là huân hương, tổ gia gia nói..... Ngọc ca ca đi đường mệt mỏi, huân hương này có thể giúp giảm bớt mệt mỏi…”
"Ừm, được rồi, ngươi đưa cho ta là được.". Sở Dực còn chưa đưa tay, Quân Huyền Kiêu đã đi tới, tự mình cầm lấy, hắn cúi đầu ngửi một cái, quả thật là huân hương giúp người an giấc, thế nhưng hắn chưa dùng thứ này bao giờ, cho nên cũng không phân rõ được là tốt hay xấu.
Quân Huyền Kiêu thấy Sở Dực vẫn còn ngây người tại chỗ, nói: "Ngươi có thể đi.".
"Hả? Được.”
Sở Dực gật gật đầu, ánh mắt cuối cùng cũng rời khỏi lồng ngực Quân Huyền Kiêu, nhìn Quân Huyền Kiêu gần như vậy, hắn cảm thấy có chút ngột ngạt, ngước đầu lên nhìn, với lại người nam nhân này có một đôi mắt thâm thúy ác liệt, tim Sở Dực đập loạn, gần như muốn bắn ra ngoài.
Tuy nam nhân này đối với hắn không khách khí chút nào, hơn nữa xem ra rất là nghiêm khắc, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, liền hạ lệnh đuổi khách, Sở Dực khó hiểu có chút mất mát.
"Ta..…”
“Ngươi còn có chuyện gì sao?" Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời của hắn.
"Không, không..…” Sở Dực nói, "Ta chỉ muốn hỏi một chút, Ngọc ca ca ngủ chưa?".
Kỳ thực Sở Dực không còn lời nào để nói, thế nhưng nhịn không được muốn cùng nam nhân này nói nhiều thêm mấy câu, cho dù giọng hắn không khách khí chút nào.
"Ngủ.".
Quân Huyền Kiêu không muốn để ý đến hắn nữa, quay người đi vào phòng.
Sở Dực đứng yên tại chỗ, cắn môi dưới một cái, sau đó bước nhanh chạy đi.
"Dực Nhi, đệ hốt hoảng cái gì?”
Sở Linh ở trong một gian viện khác nhìn thấy Sở Dực chạy trở về, ngăn hắn lại.
Sở Dực còn chìm đắm trong cơn khiếp sợ vừa nãy, khôi phục lại tinh thần nói: “Đệ, đệ có chút buồn ngủ, muốn nhanh trở về ngủ…”
Sở Linh nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của hắn, chỉ cho là hắn chạy quá nhanh.
"Hửm, vậy đệ sớm về nghỉ ngơi đi.”
“Linh ca!" Sở Dực bỗng nhiên gọi hắn lại, xấu hổ hỏi, "Trong viện Ngọc ca ca, có phải còn có người khác ở không?".
Sở Linh không rõ vì sao, trả lời: "Người khác? Đệ đang nói hộ vệ bên cạnh Ngọc Nhi sao? Làm sao vậy?"
Quân Huyền Kiêu không cho Sở Linh phái nha hoàn qua, hắn nói một mình hắn đủ chăm sóc tốt cho Thẩm Ngọc.
"Không sao....." Sở Dực suy nghĩ lấy đại một lý do, "Người kia thoạt nhìn thật hung ác.”
Sở Linh cười nói: "Hắn là người Ngọc Nhi đưa đến, đệ thấy mặt của hắn rồi sao?".
"Không không không." Sở Dực nhanh chóng phủ nhận, "Đệ không thấy.”
Sở Dực kiềm không được hồi tưởng lại, hắn nương theo ánh trăng cũng chỉ nhìn thấy sơ sơ, với lại không dám nhìn kỹ diện mạo của hắn.
"Đệ không cần phải để ý đến hắn."
“Vâng.”
Sở Dực mất tập trung trả lời, sau khi lên giường đi ngủ thì trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu đều là cảnh tượng người nam nhân kia đang giội nước tắm.
/262
|