Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Địa phương oanh ca yến vũ nhất phải kể tới ở Bắc Đô chắc chắn là Tần Hoài lâu, đáng tiếc sau năm bị một mồi lửa đốt thành tro bụi, những nơi yên hoa khác thừa cơ thượng vị, nhưng làm cách nào cũng không phồn hoa bằng một nửa Tần Hoài lâu khi đó.
Mãi cho đến hai tháng trước, một thanh lâu gọi là Thanh Liên quán bỗng xuất hiện, mới khôi phục được cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa, từ sáng đến tối, Thanh Liên quán chưa bao giờ vắng khách, mỹ âm diễm vũ mỹ nhân mỹ tửu, hàng đêm sênh ca cực kỳ vui vẻ... Người ngoài nhìn vào đều bị làm cho xấu hổ che mặt đi nhanh, người bên trong lại giống như lúc nào cũng vui mừng.
Người ta nói, ca linh bên trong ca hay nhất, vũ cơ có vòng eo thon thả nhất, ngoài ra còn có tướng công xinh đẹp nhất, công tử gia thích nam tử cũng có thể vui vẻ mà quay lại lần nữa.
Sau khi Thanh Liên quán xuất hiện, đã giành mất đất làm ăn của một nửa thanh lâu.
Còn có khách nhân tán dương, xinh đẹp nhất vẫn là quán chủ Thanh Liên quán, hội tụ đủ vũ mị phong tình khắp thiên hạ, chân mày kia khẽ nhếch, mắt phượng trừng một cái, thì có thể câu mất hồn người, có tin đồn nói quán chủ chính là đầu bài của Tần Hoài lâu trước kia, nhưng mà có rất ít khách nhân từng thấy hắn lộ diện, người bàn tán cũng chỉ có thể lau nước dãi chảy xuống dưới cằm, tự mình tưởng tượng thôi.
Tiếng tăm của quán chủ Thanh Liên quán, ngay cả Tống đại tướng quân trấn thủ Bắc Vực cũng nghe được.
Sau khi Trấn Bắc quân san bằng Hô Diên thị Hung Nô, Tống tướng quân mới vừa trở về Bắc Đô, liền tìm tới Thanh Liên quán, kỹ tử tướng công bên trong đều giật mình, cho là quan binh đến kiểm tra và niêm phong, Tống tướng quân lại chỉ nói rằng muốn gặp quán chủ.
Đợi mãi đến lúc trời tối, quán chủ cũng không hiện thân, Tống tướng quân cố gắng đợi cả một ngày ở đại sảnh, khách nhân qua lại đều chỉ trỏ, khuyên giải hắn, nói là quán chủ không tiếp khách, hắn không nghe, quản sự của Thanh Liên quán nói nếu không thì tìm cô nương, tướng công khác bồi hắn uống rượu, hắn cũng không đáp.
Ngồi đến rạng sáng hôm sau, khách nhân say sưa trong ôn nhu hương một đêm đều đã thay một nhóm rồi, Tống tướng quân mới rời đi.
Lúc này quý nhân quan lớn của Bắc đô mới biết, thì ra Tống tướng quân cũng có khẩu vị này, hơn nữa còn si mê hơn những công tử ca kia.
Bởi vì chỉ trở về có ba canh giờ, Tống tướng quân lại đến Thanh Liên quán, lúc này chỉ nói một câu, quán chủ không hiện thân gặp hắn, vậy thì mỗi ngày hắn đều đợi ở đại sảnh.
Người khác còn tưởng rằng hắn nhất thời nổi hứng, nói những lời này để lừa người xuất hiện, nhưng lại không ngờ đến chữ đợi này chính là một tháng, ngày nào cũng như vậy.
Hôm đó, như thường lệ Tống tướng quân tự mình xông vào Thanh Liên quán, ngồi ở giữa đại sảnh, ân khách đến thường xuyên đều đã quen mặt hắn, không người nào dám bắt chuyện với hắn nữa, những tướng công cô nương kia lại bàn tán sôi nổi, đều nói nếu có một người nam nhân vì bọn họ cố chấp như vậy, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện bán thân cả đời cho hắn, nhưng quán chủ ý chí sắt đá không cảm động chút nào.
"Tống tướng quân!"
Một tiểu quán mới có 16, 17 tuổi lắc eo đi tới, dáng dấp đẹp mắt, động tác có mấy phần giống Hồng Liên, nhưng bộ dáng thướt tha kia lại hoàn toàn không giống Hồng Liên trọn vẹn vốn có, quyến rũ có thừa, nhưng hơi thiếu tự nhiên.
Tống Thanh chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, liền đưa ánh mắt sang chỗ khác.
"Ngay cả nhìn Tống tướng quân cũng không thèm nhìn nô gia một cái, làm cho người ta cực kỳ thương tâm đấy." Tiểu quán che mặt cố làm vẻ đau lòng, lại phất phất tay, "Có điều tất nhiên nô gia không thể nào so sánh được với quán chủ, chỉ là không ngờ rằng Tống tướng quân tận tâm như vậy..."
Tiểu quán vừa nói vừa xoa tay lên vai Tống tướng quân, liên tục bước đến dựa lên người hắn, hương thơm dịu trên người phảng phất bay qua.
Tống tướng quân cử động thân thể, tay của hắn liền rơi vào khoảng không.
Tiểu quán thất vọng nói: "Tống tướng quân ngồi một mình cũng nhàm chán, không bằng để nô gia bồi ngài uống rượu nói chuyện, chờ trong vô vọng cũng là chờ, có người cùng giải sầu cho đỡ hiu quạnh không tốt hơn sao?"
Tiểu quán lại tiến lên, nhưng bị Tống tướng quân nhấc cánh tay, lén đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa tiểu quán ngã xuống đất.
"Vô vị, Tống tướng quân không hiểu phong tình như vậy, khó trách quán chủ lạnh nhạt ngươi nhiều ngày như thế." Tiểu quán tức giận nói, "Bỏ đi, bỏ đi, quán chủ bảo nô gia đến dẫn ngươi đi gặp hắn."
Lúc này Tống Thanh mới có phản ứng, hỏi: "Hắn thật sự chịu gặp ta rồi?"
"Lừa ngươi có ích gì? Tùy ngươi có đi không?"
Tiểu quán ở đằng trước dẫn đường, băng qua hành lang cong cong gấp khúc, đến hậu hoa viên của Thanh Liên quán, không nghe thấy những âm thanh huyên náo kia nữa, không ngửi thấy mùi hương nồng nặc gay mũi, Tống Thanh cảm thấy ngũ quan đã thông thuận hơn.
Tiểu quán gõ cửa phòng gọi: "Quán chủ, người đến rồi, si tình vô cùng, rất hờ hững với nô gia."
Bên trong không có tiếng trả lời, tiểu quán nói xong cũng đi mất.
Tống Thanh đợi ngoài cửa một mình, chần chờ chốc lát, đẩy cửa vào.
Một dáng người yểu điệu ngồi trước bàn trang điểm, thủ pháp thành thạo kéo búi tóc, sau đó không nhanh không chậm hướng về phía gương đồng trang điểm, than vẽ mày xanh đen, son đỏ, ở trong đôi tay lan hoa chỉ mảnh khảnh, khéo léo, còn liền mạch lưu loát hơn cả văn nhân mặc khách hội họa.
Tống Thanh không cần nhìn chính diện mặt hắn, cũng biết hắn là ai, si ngốc bước đi, hướng đến người kia.
Hồng Liên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liếc mắt, mặt như sen mày như liễu.
"Ái chà, đại gia vào phòng cũng không lên tiếng, dọa ta giật mình."
Ngữ khí lười biếng tùy ý, mang theo mị ý yêu kiều mềm mại đến tận xương.
Địa phương oanh ca yến vũ nhất phải kể tới ở Bắc Đô chắc chắn là Tần Hoài lâu, đáng tiếc sau năm bị một mồi lửa đốt thành tro bụi, những nơi yên hoa khác thừa cơ thượng vị, nhưng làm cách nào cũng không phồn hoa bằng một nửa Tần Hoài lâu khi đó.
Mãi cho đến hai tháng trước, một thanh lâu gọi là Thanh Liên quán bỗng xuất hiện, mới khôi phục được cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa, từ sáng đến tối, Thanh Liên quán chưa bao giờ vắng khách, mỹ âm diễm vũ mỹ nhân mỹ tửu, hàng đêm sênh ca cực kỳ vui vẻ... Người ngoài nhìn vào đều bị làm cho xấu hổ che mặt đi nhanh, người bên trong lại giống như lúc nào cũng vui mừng.
Người ta nói, ca linh bên trong ca hay nhất, vũ cơ có vòng eo thon thả nhất, ngoài ra còn có tướng công xinh đẹp nhất, công tử gia thích nam tử cũng có thể vui vẻ mà quay lại lần nữa.
Sau khi Thanh Liên quán xuất hiện, đã giành mất đất làm ăn của một nửa thanh lâu.
Còn có khách nhân tán dương, xinh đẹp nhất vẫn là quán chủ Thanh Liên quán, hội tụ đủ vũ mị phong tình khắp thiên hạ, chân mày kia khẽ nhếch, mắt phượng trừng một cái, thì có thể câu mất hồn người, có tin đồn nói quán chủ chính là đầu bài của Tần Hoài lâu trước kia, nhưng mà có rất ít khách nhân từng thấy hắn lộ diện, người bàn tán cũng chỉ có thể lau nước dãi chảy xuống dưới cằm, tự mình tưởng tượng thôi.
Tiếng tăm của quán chủ Thanh Liên quán, ngay cả Tống đại tướng quân trấn thủ Bắc Vực cũng nghe được.
Sau khi Trấn Bắc quân san bằng Hô Diên thị Hung Nô, Tống tướng quân mới vừa trở về Bắc Đô, liền tìm tới Thanh Liên quán, kỹ tử tướng công bên trong đều giật mình, cho là quan binh đến kiểm tra và niêm phong, Tống tướng quân lại chỉ nói rằng muốn gặp quán chủ.
Đợi mãi đến lúc trời tối, quán chủ cũng không hiện thân, Tống tướng quân cố gắng đợi cả một ngày ở đại sảnh, khách nhân qua lại đều chỉ trỏ, khuyên giải hắn, nói là quán chủ không tiếp khách, hắn không nghe, quản sự của Thanh Liên quán nói nếu không thì tìm cô nương, tướng công khác bồi hắn uống rượu, hắn cũng không đáp.
Ngồi đến rạng sáng hôm sau, khách nhân say sưa trong ôn nhu hương một đêm đều đã thay một nhóm rồi, Tống tướng quân mới rời đi.
Lúc này quý nhân quan lớn của Bắc đô mới biết, thì ra Tống tướng quân cũng có khẩu vị này, hơn nữa còn si mê hơn những công tử ca kia.
Bởi vì chỉ trở về có ba canh giờ, Tống tướng quân lại đến Thanh Liên quán, lúc này chỉ nói một câu, quán chủ không hiện thân gặp hắn, vậy thì mỗi ngày hắn đều đợi ở đại sảnh.
Người khác còn tưởng rằng hắn nhất thời nổi hứng, nói những lời này để lừa người xuất hiện, nhưng lại không ngờ đến chữ đợi này chính là một tháng, ngày nào cũng như vậy.
Hôm đó, như thường lệ Tống tướng quân tự mình xông vào Thanh Liên quán, ngồi ở giữa đại sảnh, ân khách đến thường xuyên đều đã quen mặt hắn, không người nào dám bắt chuyện với hắn nữa, những tướng công cô nương kia lại bàn tán sôi nổi, đều nói nếu có một người nam nhân vì bọn họ cố chấp như vậy, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện bán thân cả đời cho hắn, nhưng quán chủ ý chí sắt đá không cảm động chút nào.
"Tống tướng quân!"
Một tiểu quán mới có 16, 17 tuổi lắc eo đi tới, dáng dấp đẹp mắt, động tác có mấy phần giống Hồng Liên, nhưng bộ dáng thướt tha kia lại hoàn toàn không giống Hồng Liên trọn vẹn vốn có, quyến rũ có thừa, nhưng hơi thiếu tự nhiên.
Tống Thanh chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, liền đưa ánh mắt sang chỗ khác.
"Ngay cả nhìn Tống tướng quân cũng không thèm nhìn nô gia một cái, làm cho người ta cực kỳ thương tâm đấy." Tiểu quán che mặt cố làm vẻ đau lòng, lại phất phất tay, "Có điều tất nhiên nô gia không thể nào so sánh được với quán chủ, chỉ là không ngờ rằng Tống tướng quân tận tâm như vậy..."
Tiểu quán vừa nói vừa xoa tay lên vai Tống tướng quân, liên tục bước đến dựa lên người hắn, hương thơm dịu trên người phảng phất bay qua.
Tống tướng quân cử động thân thể, tay của hắn liền rơi vào khoảng không.
Tiểu quán thất vọng nói: "Tống tướng quân ngồi một mình cũng nhàm chán, không bằng để nô gia bồi ngài uống rượu nói chuyện, chờ trong vô vọng cũng là chờ, có người cùng giải sầu cho đỡ hiu quạnh không tốt hơn sao?"
Tiểu quán lại tiến lên, nhưng bị Tống tướng quân nhấc cánh tay, lén đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa tiểu quán ngã xuống đất.
"Vô vị, Tống tướng quân không hiểu phong tình như vậy, khó trách quán chủ lạnh nhạt ngươi nhiều ngày như thế." Tiểu quán tức giận nói, "Bỏ đi, bỏ đi, quán chủ bảo nô gia đến dẫn ngươi đi gặp hắn."
Lúc này Tống Thanh mới có phản ứng, hỏi: "Hắn thật sự chịu gặp ta rồi?"
"Lừa ngươi có ích gì? Tùy ngươi có đi không?"
Tiểu quán ở đằng trước dẫn đường, băng qua hành lang cong cong gấp khúc, đến hậu hoa viên của Thanh Liên quán, không nghe thấy những âm thanh huyên náo kia nữa, không ngửi thấy mùi hương nồng nặc gay mũi, Tống Thanh cảm thấy ngũ quan đã thông thuận hơn.
Tiểu quán gõ cửa phòng gọi: "Quán chủ, người đến rồi, si tình vô cùng, rất hờ hững với nô gia."
Bên trong không có tiếng trả lời, tiểu quán nói xong cũng đi mất.
Tống Thanh đợi ngoài cửa một mình, chần chờ chốc lát, đẩy cửa vào.
Một dáng người yểu điệu ngồi trước bàn trang điểm, thủ pháp thành thạo kéo búi tóc, sau đó không nhanh không chậm hướng về phía gương đồng trang điểm, than vẽ mày xanh đen, son đỏ, ở trong đôi tay lan hoa chỉ mảnh khảnh, khéo léo, còn liền mạch lưu loát hơn cả văn nhân mặc khách hội họa.
Tống Thanh không cần nhìn chính diện mặt hắn, cũng biết hắn là ai, si ngốc bước đi, hướng đến người kia.
Hồng Liên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liếc mắt, mặt như sen mày như liễu.
"Ái chà, đại gia vào phòng cũng không lên tiếng, dọa ta giật mình."
Ngữ khí lười biếng tùy ý, mang theo mị ý yêu kiều mềm mại đến tận xương.
/262
|