"Ngươi đang hí hoáy làm cái gì? Nhìn ngươi cứ giấu giấu giếm giếm".
Lúc tiến vào, Trấn Bắc Vương để ý thấy Thẩm Ngọc đem vật gì đó giấu vào vạt áo.
Thẩm Ngọc cười lắc đầu.
Trấn Bắc Vương nhìn y nhoẻn miệng cười, mang theo vẻ yêu kiều linh động, khiến cho Trấn Bắc Vương nhìn đến ngây dại, ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt một cái lên chiếc mũi xinh xắn của Thẩm Ngọc.
"Vật nhỏ, lại còn có bí mật giấu ta."
Trấn Bắc Vương chịu khuất phục ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Thẩm Ngọc, từ bên trong tay áo rớt xuống một vật.
Thẩm Ngọc định thần nhìn lại, đó là một khối ngọc thạch, giống như đã điêu khắc thành hình một mỹ nhân, mí mắt tinh xảo, môi cười khẽ nhếch lên, giống như là liễu yếu đào tơ dáng vẻ phong tình.
"Là ta."
Thẩm Ngọc chỉ chỉ mình.
"Đúng vậy, thích không?"
Thẩm Ngọc nâng lên nhìn, khối ngọc thạch này rất nặng, thiếu chút nữa là không cầm chắc được, y hứng thú bừng bừng nhìn, thì ra y có hình dáng như vậy, không đúng, người được khắc trên này quá sắc sảo tuyệt vời, y đâu có nhìn đẹp mắt như vậy.
"Đây không phải là ta."
Thẩm Ngọc nửa viết nửa dùng ngữ điệu ra dấu, để cho Trấn Bắc Vương biết ý mình.
"Đúng, dù sao cũng chỉ là người chạm trổ ngọc thạch nghe ta hình dung miêu tả mô phỏng khắc ra, cùng ngươi có chút không giống."
Trấn Bắc Vương lại nói: "Ngươi nhìn, ngọc mặc dù trắng nõn có thể nhìn thông suốt, nhưng là không có giống như ngươi nõn nà, má hồng như đào. Đôi mắt này cũng không có năng lực như ngươi như vậy đưa tình, Ngọc Nhi, trên đời này ánh mắt của ngươi là câu nhân nhất. Còn nữa ngọc tượng đờ đẫn thẫn thờ, ngươi là kiểu sáng trong tựa như trăng, ngày đó ngươi nhảy "Lan Lăng Khúc", đúng thật như là bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long, chính là tựa như tiên tử hạ phàm."
Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, đây là lời tâm tình ngọt ngào nhất mà y từng nghe qua, thì ra y ở trong mắt Trấn Bắc Vương, là như vậy sao?
"Ngươi đừng có thổi phồng ta."
Thẩm Ngọc đẩy Trấn Bắc Vương ra, trong lòng lại không kiềm chế được vui mừng nhảy nhót, y không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của Trấn Bắc Vương, y sợ mình sẽ bị đắm chìm vào đó có trốn cũng không ra.
"Ngươi không tin phải không? Ta cùng nghệ nhân chạm trổ ngọc tượng nói, bọn họ cũng không tin, nói ta là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trên đời làm gì có người như vậy, đó là bọn họ chưa từng nhìn thấy qua ngươi, Ngọc Nhi, ngươi trung thực nói cho ta..."
Trấn Bắc Vương đột nhiên nghiêm túc, xoay người Thẩm Ngọc lại, đối mặt với mình.
"Ngươi có phải hay không đang một mực lừa gạt ta?"
Hắn...chẳng lẽ biết được rồi sao?
Thẩm Ngọc trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức liền khóa lại, y rất sợ mình sẽ đắm chìm trong sự sủng ái của Trấn Bắc Vương, nhưng là y đang một mực cất giấu một bí mật, thân phận thực sự của y, nếu để Trấn Bắc Vương phát hiện, y thực ra không phải thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, hắn sẽ còn như vậy đối đãi mình sao?
Thẩm Ngọc sợ tất cả mọi thứ đều là ảo mộng của riêng mình y, y trời sinh đã thấp hèn, có tài đức gì cùng Trấn Bắc Vương sớm chiều nương tựa bên nhau cơ chứ?
"Nếu như ngươi không phải đang một mực lừa gạt ta." Trấn Bắc Vương nghiêm túc nói: " Kia thế nào lại có thủ đoạn khiến người ta đắm say mê muội, cứ như vậy mà thích ngươi?"
Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, run sợ hồi lâu.
"Ngươi nhất định là tiểu yêu tinh từ đâu tới, đều nói hồng nhan họa thủy, ngay cả Bổn vương cũng bị ngươi câu hồn mất."
Trấn Bắc Vương âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu, mạnh mẽ nắm lấy tâm Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc rúc vào trong lồng ngực Trấn Bắc Vương, y biết, cho dù mình không đem tên Trấn Bắc Vương khắc ở trên hồng đậu lung linh, thì lòng y cũng không thể nào kiềm chế được mà ái mộ hắn.
Phong cảnh tốt bị Tống Thanh quấy rầy.
"Vương gia, Vương phi nghe được chuyện người phong Trắc phi, ở Lê Thanh Viện khóc lóc ầm ĩ, nói người không để ý đến nàng, nàng sẽ tự tử không sống nữa."
Trấn Bắc Vương cau mày, bất quá vẫn đứng dậy.
"Ngọc Nhi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Thẩm Ngọc trống trải, thực ra y cũng tự mình hiểu được, hắn là Trấn Bắc Vương, chung quy là không phải thuộc về một mình y.
Thẩm Ngọc biết rõ mình không nên tham lam, nhưng mà y vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua xót ở trong lòng.
Lúc tiến vào, Trấn Bắc Vương để ý thấy Thẩm Ngọc đem vật gì đó giấu vào vạt áo.
Thẩm Ngọc cười lắc đầu.
Trấn Bắc Vương nhìn y nhoẻn miệng cười, mang theo vẻ yêu kiều linh động, khiến cho Trấn Bắc Vương nhìn đến ngây dại, ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt một cái lên chiếc mũi xinh xắn của Thẩm Ngọc.
"Vật nhỏ, lại còn có bí mật giấu ta."
Trấn Bắc Vương chịu khuất phục ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Thẩm Ngọc, từ bên trong tay áo rớt xuống một vật.
Thẩm Ngọc định thần nhìn lại, đó là một khối ngọc thạch, giống như đã điêu khắc thành hình một mỹ nhân, mí mắt tinh xảo, môi cười khẽ nhếch lên, giống như là liễu yếu đào tơ dáng vẻ phong tình.
"Là ta."
Thẩm Ngọc chỉ chỉ mình.
"Đúng vậy, thích không?"
Thẩm Ngọc nâng lên nhìn, khối ngọc thạch này rất nặng, thiếu chút nữa là không cầm chắc được, y hứng thú bừng bừng nhìn, thì ra y có hình dáng như vậy, không đúng, người được khắc trên này quá sắc sảo tuyệt vời, y đâu có nhìn đẹp mắt như vậy.
"Đây không phải là ta."
Thẩm Ngọc nửa viết nửa dùng ngữ điệu ra dấu, để cho Trấn Bắc Vương biết ý mình.
"Đúng, dù sao cũng chỉ là người chạm trổ ngọc thạch nghe ta hình dung miêu tả mô phỏng khắc ra, cùng ngươi có chút không giống."
Trấn Bắc Vương lại nói: "Ngươi nhìn, ngọc mặc dù trắng nõn có thể nhìn thông suốt, nhưng là không có giống như ngươi nõn nà, má hồng như đào. Đôi mắt này cũng không có năng lực như ngươi như vậy đưa tình, Ngọc Nhi, trên đời này ánh mắt của ngươi là câu nhân nhất. Còn nữa ngọc tượng đờ đẫn thẫn thờ, ngươi là kiểu sáng trong tựa như trăng, ngày đó ngươi nhảy "Lan Lăng Khúc", đúng thật như là bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mĩ miều như dáng vẻ du long, chính là tựa như tiên tử hạ phàm."
Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Trấn Bắc Vương, đây là lời tâm tình ngọt ngào nhất mà y từng nghe qua, thì ra y ở trong mắt Trấn Bắc Vương, là như vậy sao?
"Ngươi đừng có thổi phồng ta."
Thẩm Ngọc đẩy Trấn Bắc Vương ra, trong lòng lại không kiềm chế được vui mừng nhảy nhót, y không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của Trấn Bắc Vương, y sợ mình sẽ bị đắm chìm vào đó có trốn cũng không ra.
"Ngươi không tin phải không? Ta cùng nghệ nhân chạm trổ ngọc tượng nói, bọn họ cũng không tin, nói ta là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trên đời làm gì có người như vậy, đó là bọn họ chưa từng nhìn thấy qua ngươi, Ngọc Nhi, ngươi trung thực nói cho ta..."
Trấn Bắc Vương đột nhiên nghiêm túc, xoay người Thẩm Ngọc lại, đối mặt với mình.
"Ngươi có phải hay không đang một mực lừa gạt ta?"
Hắn...chẳng lẽ biết được rồi sao?
Thẩm Ngọc trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức liền khóa lại, y rất sợ mình sẽ đắm chìm trong sự sủng ái của Trấn Bắc Vương, nhưng là y đang một mực cất giấu một bí mật, thân phận thực sự của y, nếu để Trấn Bắc Vương phát hiện, y thực ra không phải thiên kim tiểu thư Thẩm phủ, hắn sẽ còn như vậy đối đãi mình sao?
Thẩm Ngọc sợ tất cả mọi thứ đều là ảo mộng của riêng mình y, y trời sinh đã thấp hèn, có tài đức gì cùng Trấn Bắc Vương sớm chiều nương tựa bên nhau cơ chứ?
"Nếu như ngươi không phải đang một mực lừa gạt ta." Trấn Bắc Vương nghiêm túc nói: " Kia thế nào lại có thủ đoạn khiến người ta đắm say mê muội, cứ như vậy mà thích ngươi?"
Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, run sợ hồi lâu.
"Ngươi nhất định là tiểu yêu tinh từ đâu tới, đều nói hồng nhan họa thủy, ngay cả Bổn vương cũng bị ngươi câu hồn mất."
Trấn Bắc Vương âm thanh nhẹ nhàng ôn nhu, mạnh mẽ nắm lấy tâm Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc rúc vào trong lồng ngực Trấn Bắc Vương, y biết, cho dù mình không đem tên Trấn Bắc Vương khắc ở trên hồng đậu lung linh, thì lòng y cũng không thể nào kiềm chế được mà ái mộ hắn.
Phong cảnh tốt bị Tống Thanh quấy rầy.
"Vương gia, Vương phi nghe được chuyện người phong Trắc phi, ở Lê Thanh Viện khóc lóc ầm ĩ, nói người không để ý đến nàng, nàng sẽ tự tử không sống nữa."
Trấn Bắc Vương cau mày, bất quá vẫn đứng dậy.
"Ngọc Nhi, ta đi một lát sẽ trở lại."
Thẩm Ngọc trống trải, thực ra y cũng tự mình hiểu được, hắn là Trấn Bắc Vương, chung quy là không phải thuộc về một mình y.
Thẩm Ngọc biết rõ mình không nên tham lam, nhưng mà y vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua xót ở trong lòng.
/262
|