Tiêu Hề Diệp cuối cùng chuyển hướng đi tới Lê Thanh Viện, đang đi ở bên ngoài liền nghe được tiếng khóc nức nở của Vương phi.
"Trẫm cho tới bây giờ còn chưa thấy qua dáng vẻ khóc sướt mướt đó của Đại Nhu công chúa, là người nào có mắt như mù, lại có thể ức hiếp ngươi thành ra như vậy?"
Tiêu Hề Diệp cười cười bước vào, Đại Nhu vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc đến nỗi muốn nhào tới ôm, nghĩ nghĩ lại nghiêng đầu quay sang phía khác, lau đi nước mắt tức giận.
"Làm sao? Ngay cả hoàng huynh cũng không muốn thấy?" Tiêu Hề Diệp trêu ghẹo nói, "Nhìn dáng vẻ thảm hại này của ngươi, nếu để mẫu hậu thấy được, sẽ bất ngờ thành cái dạng gì, công chúa hung hăng càn quấy lại trốn ở trong phòng khóc, trước đây chưa từng có nha."
"Mẫu hậu nhất định sẽ đau lòng ta! Còn huynh thì không!"
Vương phi giọng căm hận hét lên.
Tiêu Hề Diệp buông lỏng tay nói, "Ngươi nói lời này ra thật là không có lương tâm, trẫm vừa mới rời khỏi tiệc rượu, rượu còn chưa có tỉnh, đã vội vàng tới tìm ngươi, lại bị nói là một người không có lương tâm?"
"Huynh còn đi uống rượu bừa bãi, cũng không sớm tới tìm ta, ô ô..."
Vương phi thanh âm trở nên yếu mềm, tựa ở trên vai Tiêu Hề Diệp khóc toáng lên.
"Ai bảo ngươi làm xằng làm bậy, chọc giận Huyền Kiêu, khiến hắn phải đem ngươi giam lại chứ?"
Tiêu Hề Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi, Đại Nhu là muội muội ruột nhỏ tuổi nhất của hắn, cho nên từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy.
"Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng tới rồi, huynh nhất định phải thay ta làm chủ, chỉ cần huynh nói một câu Vương gia sẽ thu hồi lại lệnh giam giữ ta thôi, còn nữa! Hoàng huynh, ngươi giúp ta hạ lệnh giết con tiện nhân kia! Ta muốn y chết không được tử tế! Tốt nhất là giống như Chỉ La vậy! Không, ta muốn y chết thảm hơn thế gấp mười lần!"
Nói đến Thẩm Ngọc, Vương phi thống hận đến nỗi mắt như muốn nứt ra, tiếng răng va chạm vào nhau vang lên kèn kẹt.
"Được rồi, trẫm sẽ thay mặt ngươi ở trước mặt Huyền Kiêu cầu xin tha thứ, chỉ là dù sao các ngươi cũng là phu thê, trẫm là một người ngoài không thể cưỡng cầu, ngươi cũng không phải không biết tính tình kia của hắn, cho dù trẫm có là hoàng đế, hắn cũng không phải là nhất định sẽ nghe theo."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Ta đã chịu đủ uất ức rồi! Những ngày qua ta đợi ở trong viện này, nửa bước cũng không bước ra ngoài!"
"Ba ngày sau, trẫm sẽ cùng Huyền Kiêu đi săn bắn, đến lúc đó trẫm gọi ngươi, chính lúc đó ngươi phải nắm chắc cơ hội, xoay chuyển lòng Huyền Kiêu."
Vương phi nín khóc mỉm cười, kéo tay Tiêu Hề Diệp nũng nịu.
"Hoàng huynh thật tốt, ta biết huynh đối với ta là tốt nhất mà..."
Tiêu Hề Diệp cưng chiều xoa xoa tóc nàng, chuyển đề tài câu chuyện.
"Chỉ là ngươi phải đáp ứng hoàng huynh một chuyện."
"Hoàng huynh người còn có gì muốn ta đáp ứng sao?"
"Trẫm muốn gặp Ẩn phi."
"Cái gì?!"
Vương phi kêu lên, đứng dậy kích động nói: "Hoàng huynh, huynh...huynh không phải là không thích nam sắc sao? Lẽ nào là huynh nhìn thấy dáng vẻ tiện nhân đó rồi nảy sinh ý định gì đó chứ? Ta ngay bây giờ sẽ đi móc mắt con hồ ly tinh kia ra, xem y làm sao câu dẫn người khác được nữa!"
"Trẫm ngược lại rất muốn nhìn thấy một lần, mỹ nhân ra sao lại có thể khiến Trấn Bắc Vương một lòng đối đãi như thế chứ." Tiêu Hề Diệp cố ý nói.
Vương phi tức giận giậm chân, " Nếu ta biết trước đã sớm giết chết yêu tinh gieo họa đó! Hồ ly tinh chết tiệt!"
"Nhìn dáng vẻ ngươi gấp đến độ như vậy, nghe ngươi nói qua y bất quá cũng chỉ là một tên nô tài, còn ngươi là một công chúa, chẳng lẽ lại không đấu lại y sao?"
Vương phi tức giận càng tăng thêm: "Còn không phải là y ỷ vào Vương gia thích y, suốt ngày huênh hoang làm khó ta! Huynh là chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ của y thôi, lại còn nói Vương gia một đêm cưng chiều y bao nhiêu lần, nũng nịu nói nói, phi! Tiện nhân... đê tiện!"
"Ha ha ha, trẫm chỉ là thuận miệng nói tới thôi, ngươi yên tâm, trẫm không phải là một hoàng đế lẩm cẩm, mê muội. Trẫm làm như vậy là có lý do riêng, ngươi nên giúp ta."
Tiêu Hề Diệp ngón tay thon dài xoa xoa trán, cùng Trấn Bắc Vương ngang tàn bạo ngược kia uống rượu quá nhiều, hắn có chút nhức đầu.
Vương phi ngẩn người, do dự nói: "Chỉ cần có thể xoay chuyển được lòng của Vương gia, đem tiện nhân kia diệt trừ."
Tiêu Hề Diệp tao nhã ngoắc ngoắc tay: "Ngươi ghé tai lại đây."
"Trẫm cho tới bây giờ còn chưa thấy qua dáng vẻ khóc sướt mướt đó của Đại Nhu công chúa, là người nào có mắt như mù, lại có thể ức hiếp ngươi thành ra như vậy?"
Tiêu Hề Diệp cười cười bước vào, Đại Nhu vừa nhìn thấy hắn, kinh ngạc đến nỗi muốn nhào tới ôm, nghĩ nghĩ lại nghiêng đầu quay sang phía khác, lau đi nước mắt tức giận.
"Làm sao? Ngay cả hoàng huynh cũng không muốn thấy?" Tiêu Hề Diệp trêu ghẹo nói, "Nhìn dáng vẻ thảm hại này của ngươi, nếu để mẫu hậu thấy được, sẽ bất ngờ thành cái dạng gì, công chúa hung hăng càn quấy lại trốn ở trong phòng khóc, trước đây chưa từng có nha."
"Mẫu hậu nhất định sẽ đau lòng ta! Còn huynh thì không!"
Vương phi giọng căm hận hét lên.
Tiêu Hề Diệp buông lỏng tay nói, "Ngươi nói lời này ra thật là không có lương tâm, trẫm vừa mới rời khỏi tiệc rượu, rượu còn chưa có tỉnh, đã vội vàng tới tìm ngươi, lại bị nói là một người không có lương tâm?"
"Huynh còn đi uống rượu bừa bãi, cũng không sớm tới tìm ta, ô ô..."
Vương phi thanh âm trở nên yếu mềm, tựa ở trên vai Tiêu Hề Diệp khóc toáng lên.
"Ai bảo ngươi làm xằng làm bậy, chọc giận Huyền Kiêu, khiến hắn phải đem ngươi giam lại chứ?"
Tiêu Hề Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi, Đại Nhu là muội muội ruột nhỏ tuổi nhất của hắn, cho nên từ nhỏ đã được cưng chiều lớn lên, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất lớn đến như vậy.
"Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng tới rồi, huynh nhất định phải thay ta làm chủ, chỉ cần huynh nói một câu Vương gia sẽ thu hồi lại lệnh giam giữ ta thôi, còn nữa! Hoàng huynh, ngươi giúp ta hạ lệnh giết con tiện nhân kia! Ta muốn y chết không được tử tế! Tốt nhất là giống như Chỉ La vậy! Không, ta muốn y chết thảm hơn thế gấp mười lần!"
Nói đến Thẩm Ngọc, Vương phi thống hận đến nỗi mắt như muốn nứt ra, tiếng răng va chạm vào nhau vang lên kèn kẹt.
"Được rồi, trẫm sẽ thay mặt ngươi ở trước mặt Huyền Kiêu cầu xin tha thứ, chỉ là dù sao các ngươi cũng là phu thê, trẫm là một người ngoài không thể cưỡng cầu, ngươi cũng không phải không biết tính tình kia của hắn, cho dù trẫm có là hoàng đế, hắn cũng không phải là nhất định sẽ nghe theo."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Ta đã chịu đủ uất ức rồi! Những ngày qua ta đợi ở trong viện này, nửa bước cũng không bước ra ngoài!"
"Ba ngày sau, trẫm sẽ cùng Huyền Kiêu đi săn bắn, đến lúc đó trẫm gọi ngươi, chính lúc đó ngươi phải nắm chắc cơ hội, xoay chuyển lòng Huyền Kiêu."
Vương phi nín khóc mỉm cười, kéo tay Tiêu Hề Diệp nũng nịu.
"Hoàng huynh thật tốt, ta biết huynh đối với ta là tốt nhất mà..."
Tiêu Hề Diệp cưng chiều xoa xoa tóc nàng, chuyển đề tài câu chuyện.
"Chỉ là ngươi phải đáp ứng hoàng huynh một chuyện."
"Hoàng huynh người còn có gì muốn ta đáp ứng sao?"
"Trẫm muốn gặp Ẩn phi."
"Cái gì?!"
Vương phi kêu lên, đứng dậy kích động nói: "Hoàng huynh, huynh...huynh không phải là không thích nam sắc sao? Lẽ nào là huynh nhìn thấy dáng vẻ tiện nhân đó rồi nảy sinh ý định gì đó chứ? Ta ngay bây giờ sẽ đi móc mắt con hồ ly tinh kia ra, xem y làm sao câu dẫn người khác được nữa!"
"Trẫm ngược lại rất muốn nhìn thấy một lần, mỹ nhân ra sao lại có thể khiến Trấn Bắc Vương một lòng đối đãi như thế chứ." Tiêu Hề Diệp cố ý nói.
Vương phi tức giận giậm chân, " Nếu ta biết trước đã sớm giết chết yêu tinh gieo họa đó! Hồ ly tinh chết tiệt!"
"Nhìn dáng vẻ ngươi gấp đến độ như vậy, nghe ngươi nói qua y bất quá cũng chỉ là một tên nô tài, còn ngươi là một công chúa, chẳng lẽ lại không đấu lại y sao?"
Vương phi tức giận càng tăng thêm: "Còn không phải là y ỷ vào Vương gia thích y, suốt ngày huênh hoang làm khó ta! Huynh là chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ của y thôi, lại còn nói Vương gia một đêm cưng chiều y bao nhiêu lần, nũng nịu nói nói, phi! Tiện nhân... đê tiện!"
"Ha ha ha, trẫm chỉ là thuận miệng nói tới thôi, ngươi yên tâm, trẫm không phải là một hoàng đế lẩm cẩm, mê muội. Trẫm làm như vậy là có lý do riêng, ngươi nên giúp ta."
Tiêu Hề Diệp ngón tay thon dài xoa xoa trán, cùng Trấn Bắc Vương ngang tàn bạo ngược kia uống rượu quá nhiều, hắn có chút nhức đầu.
Vương phi ngẩn người, do dự nói: "Chỉ cần có thể xoay chuyển được lòng của Vương gia, đem tiện nhân kia diệt trừ."
Tiêu Hề Diệp tao nhã ngoắc ngoắc tay: "Ngươi ghé tai lại đây."
/262
|