Trấn Bắc Vương phái tất cả thuộc hạ đi tìm kiếm, còn mình một người một ngựa đi xuống vách núi.
Ở Lang Cư Tư Sơn, vách núi này không tính là nơi hiểm trở nhất, nhưng tuyết phủ rất dày, nếu là người không có võ công nửa bước cũng khó đi, cho dù là thị vệ tinh anh, cũng đi hết sức chậm chạp.
Trấn Bắc Vương đã xuống được khoảng ba mươi đến bốn mươi trượng, vẫn không tìm được một chút dấu vết nào, trên người hắn bám đầy tuyết, che phủ lên vết máu loang lổ, thở ra khí lạnh dung nhập vào trời đất.
Tay hắn khẽ run lên, có điều không phải bị lạnh, có một loại ưu tư kỳ quái lại chân thực dâng lên trong ngực, lấp kín khiến hắn đau đến không thở nổi, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Vương phi từ trong xe ngựa lấy ra lò sưởi nhỏ của Thẩm Ngọc ôm vào trong lòng, lấy áo choàng trắng của y khoác lên người, không kiên nhẫn chờ đợi: Chỉ cần Vương gia không tìm thấy được thi thể của Thẩm Ngọc, thì sẽ chết tâm thôi! Khi đó Vương gia sẽ chỉ thích mình nàng, chỉ giao trái tim cùng đặt hết tâm tư lên người nàng.
Tiêu Hề Diệp ánh mắt thâm thúy, nhìn bóng người Trấn Bắc Vương như ẩn như hiện trong gió rét, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Đại Nhu, muội thành thật nói cho trẫm biết, Thẩm Ngọc là từ chỗ nào rơi xuống?"
Vương phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng, sau đó dùng tay chỉ về một nơi khác xa hơn.
"Muội....muội cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ là ở bên kia."
"Muội..." Tiêu Hề Diệp đè nén tức giận hỏi, "Muội tại sao không nói cho Huyền Kiêu biết?"
Vương phi không thể tin nổi hỏi ngược lại: "Tại sao muội phải nói cho Vương gia biết? Nói để cho hắn đi tìm tiện nhân kia về làm chướng tai gai mắt muội sao? Hoàng huynh, huynh không phải là đang giúp muội sao? Sao bây giờ lại đi bênh vực tiện nhân kia? Muội biết rồi...huynh cũng bị hồ ly tinh kia mê hoặc..."
"Y là do muội đẩy xuống xe ngựa có đúng hay không?" Tiêu Hề Diệp giọng sắc bén hỏi tiếp.
Vương phi không nói nổi lời nào nữa, ngập ngừng nửa ngày, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt* nói.
*vò mẻ chẳng sợ nứt: không cần giữ gìn nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục.
"Là muội đẩy y đó thì sao? Muội khi đó nhân lúc hỗn loạn cố tình đẩy y xuống! Muội hận không thể lột da rút xương, uống máu ăn thịt y! Y chết, mọi người đều vui vẻ! Huynh cũng đừng có mà mơ tưởng gặp lại hồ ly tinh kia nữa!"
"Bốp..." một cái.
Âm thanh tiếng bạt tai đánh ở trên mặt Vương phi vang lên, Vương phi đột nhiên bị đánh có chút mơ hồ.
"Muội thử nhìn lại bộ dạng hiện tại của muội xem, vì tranh giành sủng ái tự biến bản thân mình thành nữ nhân đanh đá chanh chua! Công chúa như ngươi còn ra cái thể thống gì nữa!" Tiêu Hề Diệp trách mắng.
Vương phi nước mắt rơi xuống như mưa, ôm mặt hét: "Hoàng huynh, người từ trước tới nay chưa bao giờ ra tay đánh ta...người hiện tại lại vì con tiện nhân không biết xấu hổ đó đánh ta..."
"Ta đánh muội không phải vì muội hồ ngôn loạn ngữ." Tiêu Hề Diệp hít sâu một hơi, từ trong kẽ răng phát ra âm thanh: "Là bởi vì muội suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự của ta!"
Tiêu Hề Diệp cũng không muốn giải thích thêm nữa, từ nơi Vương phi chỉ đi xuống vách núi.
Vương phi ngớ ra, gào to mắng: "Tại sao các người lại đều cùng nhau thích hồ ly tinh đó, đều cùng nhau che chở cho y! Y đáng chết, ngã chết ở chỗ này đã là tiện nghi cho y rồi!"
Thẩm Ngọc bị ngã xuống nơi hiểm trở, cũng may Tiêu Hề Diệp nhiều năm qua như vậy vẫn còn kiên trì luyện võ, nếu lúc này hắn là hoàng đế sống trong nhung lụa thì đã không có cách nào đi xuống tìm y.
"Các người đều điên hết rồi! Một nam nô thì có cái gì tốt?! Các người lại thi nhau đi tìm kiếm! Tìm về một cỗ thi thể ta xem các người cướp đoạt kiểu gì đây!"
Vương phi vừa tức vừa ủy khuất, giậm chân trở về xe ngựa.
Thời điểm Tiêu Hề Diệp xuống đến đáy vực, sắc trời đã tối, cũng may là tuyết cũng đã ngừng rơi, tuyết rơi đọng lại còn ánh lên một chút ánh sáng.
Thẩm Ngọc rơi xuống tạo thành một hố nhỏ ở trong tuyết, thời điểm Tiêu Hề Diệp tìm thấy, y bị tuyết che phủ một ít, Tiêu Hề Diệp đã không cảm nhận được hơi thở của y nữa, dán sát vào ngực y mới nghe được một chút nhịp tim cùng mạch đập.
Nhiều năm về sau, Trấn Bắc Vương khi nghĩ lại những sai lầm mình đã phạm phải, hối hận nhất chính là: Ngày tuyết rơi hôm đó, người tìm được Thẩm Ngọc là Diệp Đế chứ không phải là hắn.
...
Đây mới là nút thắt mở đầu cho hàng loạt drama về sau, các cô chuẩn bị khăn giấy trước đi nha!
Hôm nay có 1 chap thôi nhé, tui chạy deadline không kịp luôn, huhu, mong các cô thông cảm! Khi nào rảnh tui bù sau ha, Love u!
Ở Lang Cư Tư Sơn, vách núi này không tính là nơi hiểm trở nhất, nhưng tuyết phủ rất dày, nếu là người không có võ công nửa bước cũng khó đi, cho dù là thị vệ tinh anh, cũng đi hết sức chậm chạp.
Trấn Bắc Vương đã xuống được khoảng ba mươi đến bốn mươi trượng, vẫn không tìm được một chút dấu vết nào, trên người hắn bám đầy tuyết, che phủ lên vết máu loang lổ, thở ra khí lạnh dung nhập vào trời đất.
Tay hắn khẽ run lên, có điều không phải bị lạnh, có một loại ưu tư kỳ quái lại chân thực dâng lên trong ngực, lấp kín khiến hắn đau đến không thở nổi, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Vương phi từ trong xe ngựa lấy ra lò sưởi nhỏ của Thẩm Ngọc ôm vào trong lòng, lấy áo choàng trắng của y khoác lên người, không kiên nhẫn chờ đợi: Chỉ cần Vương gia không tìm thấy được thi thể của Thẩm Ngọc, thì sẽ chết tâm thôi! Khi đó Vương gia sẽ chỉ thích mình nàng, chỉ giao trái tim cùng đặt hết tâm tư lên người nàng.
Tiêu Hề Diệp ánh mắt thâm thúy, nhìn bóng người Trấn Bắc Vương như ẩn như hiện trong gió rét, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Đại Nhu, muội thành thật nói cho trẫm biết, Thẩm Ngọc là từ chỗ nào rơi xuống?"
Vương phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ấp a ấp úng, sau đó dùng tay chỉ về một nơi khác xa hơn.
"Muội....muội cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ là ở bên kia."
"Muội..." Tiêu Hề Diệp đè nén tức giận hỏi, "Muội tại sao không nói cho Huyền Kiêu biết?"
Vương phi không thể tin nổi hỏi ngược lại: "Tại sao muội phải nói cho Vương gia biết? Nói để cho hắn đi tìm tiện nhân kia về làm chướng tai gai mắt muội sao? Hoàng huynh, huynh không phải là đang giúp muội sao? Sao bây giờ lại đi bênh vực tiện nhân kia? Muội biết rồi...huynh cũng bị hồ ly tinh kia mê hoặc..."
"Y là do muội đẩy xuống xe ngựa có đúng hay không?" Tiêu Hề Diệp giọng sắc bén hỏi tiếp.
Vương phi không nói nổi lời nào nữa, ngập ngừng nửa ngày, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt* nói.
*vò mẻ chẳng sợ nứt: không cần giữ gìn nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để mặc nó tiếp tục.
"Là muội đẩy y đó thì sao? Muội khi đó nhân lúc hỗn loạn cố tình đẩy y xuống! Muội hận không thể lột da rút xương, uống máu ăn thịt y! Y chết, mọi người đều vui vẻ! Huynh cũng đừng có mà mơ tưởng gặp lại hồ ly tinh kia nữa!"
"Bốp..." một cái.
Âm thanh tiếng bạt tai đánh ở trên mặt Vương phi vang lên, Vương phi đột nhiên bị đánh có chút mơ hồ.
"Muội thử nhìn lại bộ dạng hiện tại của muội xem, vì tranh giành sủng ái tự biến bản thân mình thành nữ nhân đanh đá chanh chua! Công chúa như ngươi còn ra cái thể thống gì nữa!" Tiêu Hề Diệp trách mắng.
Vương phi nước mắt rơi xuống như mưa, ôm mặt hét: "Hoàng huynh, người từ trước tới nay chưa bao giờ ra tay đánh ta...người hiện tại lại vì con tiện nhân không biết xấu hổ đó đánh ta..."
"Ta đánh muội không phải vì muội hồ ngôn loạn ngữ." Tiêu Hề Diệp hít sâu một hơi, từ trong kẽ răng phát ra âm thanh: "Là bởi vì muội suýt chút nữa đã làm hỏng đại sự của ta!"
Tiêu Hề Diệp cũng không muốn giải thích thêm nữa, từ nơi Vương phi chỉ đi xuống vách núi.
Vương phi ngớ ra, gào to mắng: "Tại sao các người lại đều cùng nhau thích hồ ly tinh đó, đều cùng nhau che chở cho y! Y đáng chết, ngã chết ở chỗ này đã là tiện nghi cho y rồi!"
Thẩm Ngọc bị ngã xuống nơi hiểm trở, cũng may Tiêu Hề Diệp nhiều năm qua như vậy vẫn còn kiên trì luyện võ, nếu lúc này hắn là hoàng đế sống trong nhung lụa thì đã không có cách nào đi xuống tìm y.
"Các người đều điên hết rồi! Một nam nô thì có cái gì tốt?! Các người lại thi nhau đi tìm kiếm! Tìm về một cỗ thi thể ta xem các người cướp đoạt kiểu gì đây!"
Vương phi vừa tức vừa ủy khuất, giậm chân trở về xe ngựa.
Thời điểm Tiêu Hề Diệp xuống đến đáy vực, sắc trời đã tối, cũng may là tuyết cũng đã ngừng rơi, tuyết rơi đọng lại còn ánh lên một chút ánh sáng.
Thẩm Ngọc rơi xuống tạo thành một hố nhỏ ở trong tuyết, thời điểm Tiêu Hề Diệp tìm thấy, y bị tuyết che phủ một ít, Tiêu Hề Diệp đã không cảm nhận được hơi thở của y nữa, dán sát vào ngực y mới nghe được một chút nhịp tim cùng mạch đập.
Nhiều năm về sau, Trấn Bắc Vương khi nghĩ lại những sai lầm mình đã phạm phải, hối hận nhất chính là: Ngày tuyết rơi hôm đó, người tìm được Thẩm Ngọc là Diệp Đế chứ không phải là hắn.
...
Đây mới là nút thắt mở đầu cho hàng loạt drama về sau, các cô chuẩn bị khăn giấy trước đi nha!
Hôm nay có 1 chap thôi nhé, tui chạy deadline không kịp luôn, huhu, mong các cô thông cảm! Khi nào rảnh tui bù sau ha, Love u!
/262
|