Diệp Đế mưu đồ bí mật bên trong, không quá ba ngày, mọi lời nói đều được thuật lại nguyên vẹn trong thư tín bày ở trước mặt Trấn Bắc Vương.
Trấn Bắc Vương chỉ nhìn thoáng qua, đem thư ném vào lò sưởi, một đôi bàn tay mềm mại xinh đẹp giống như hoa từ phía sau ôm lấy Trấn Bắc Vương.
"Vương gia, đêm đã khuya, người cực khổ cả một ngày hẳn đã mệt mỏi rồi? Ta giúp người thư giãn thư giãn gân cốt."
Dựa sát vào người Trấn Bắc Vương là một mỹ nhân yêu kiều, rõ ràng là giọng nam nhân, so với nữ nhân giọng nói còn muốn kiều mị hơn, thế nhưng lại không khiến người khác chán ghét chút nào, ngược lại phong tình vạn chủng, khóe mắt chân mày hiện ra hết vẻ diễm lệ phong trần.
Trấn Bắc Vương bắt lấy tay hắn, xoay người lại đè hắn xuống giường nhỏ.
...
Thẩm Ngọc không thể vãn hồi tín nhiệm của Trấn Bắc Vương, ngược lại cả người chồng chất vết thương trở về, mơ mơ màng màng ngủ một thời gian, cảm thấy khá hơn một chút, lại vội vàng chải đầu thay y phục, chuẩn bị dùng lại chiêu trò cũ.
Tống Thanh lại một lần nữa ngăn y lại, mấy ngày hôm nay, Tống Thanh viện đủ lý do này kia, đã ngăn cản y ba lần rồi.
"Vương gia không ở trong phủ." Tống Thanh không được tự nhiên nói.
Thẩm Ngọc khẽ nghiêng đầu một cái, lại không có ở đây sao? Là hắn bận bịu việc quân vụ, hay là không muốn nhìn thấy mặt mình?
"Khi nào thì trở về?" Thẩm Ngọc mô phỏng động tác tay.
Tống Thanh muốn nói lại thôi, hắn không giỏi nói dối, dứt khoát im lặng không nói nữa.
"Ngươi đang gạt ta?"
"Không có."
Tống Thanh vội vàng chối, nhìn thấy chân mày Thẩm Ngọc khẽ nhíu lại, lo lắng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Vương gia hắn...hắn nói, người khiến hắn không vui, bảo người đem tất cả sách trước kia học chép lại một lần, coi như là trừng phạt, chép xong rồi mới được gặp hắn."
Tống Thanh quả thực không nghĩ ra được cái lý do nào khác nữa, sách Trấn Bắc Vương lưu lại nơi này, thêm nữa hắn còn tự viết hành binh đánh giặc, luyện binh, việc quân sự..., ít nhất cũng phải trên trăm cuốn, hẳn là đủ cho Thẩm Ngọc chép trong một thời gian dài.
Thẩm Ngọc chân mày dãn ra, nhoẻn miệng cười.
Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần chép xong mấy cuốn sách này thì có thể gặp mặt Trấn Bắc Vương rồi.
Thẩm Ngọc đã tập luyện rất nhiều chữ, vừa học xong mấy chục cuốn binh pháp, y một mình một người ở viện tử lớn như vậy, cũng không có ai cùng y trò chuyện, y liền nhiều lần đi lật lại bút ký của Trấn Bắc Vương, đã thuộc nằm lòng, tránh để cho lúc Trấn Bắc Vương kiểm tra y, y lại không thể đáp lại.
Thẩm Ngọc vui vẻ chạy ra bên ngoài lấy một ít tuyết, bỏ vào nghiên mực, hơ lên chậu than làm tuyết tan ra, sau đó lại tỉ mỉ mài mực, cầm bút chép ra từng chữ từng chữ.
Tống Thanh đứng ở một bên nhìn, bởi vì Thẩm Ngọc tất cả mọi thứ đều học từ Trấn Bắc Vương, cho nên thư pháp cũng giống Trấn Bắc Vương đến ba phần, chỉ là căn cốt lại hoàn toàn không giống nhau, chữ Trấn Bắc Vương cứng cáp hùng hồn, chữ Thẩm Ngọc lại thiếu phần cứng rắn, cương nghị.
Đêm đã khuya, Tống Thanh đứng đến buồn chán, ngồi ở cạnh cửa nghỉ ngơi một lát, một lần nữa mở mắt ra, lại thấy Thẩm Ngọc đốt một ngọn nến, đoan đoan chính chính tiếp tục ngồi chép, trừ ngáp ra, không thấy y xê dịch lấy một li.
Tống Thanh cảm thấy áy náy vô cùng, biết rõ Thẩm Ngọc nhất định sẽ thuận theo không buông tha bất cứ một cơ hội nào, cần gì phải lừa gạt y như vậy chứ, việc này không phải sẽ khiến y hụt hẫng sao?
Tống Thanh không nỡ đứng đợi ở một bên nữa, hắn sợ mình sẽ mềm lòng không nhịn được mà nói tất cả sự thật tàn khốc cho Thẩm Ngọc biết mất.
Hai ngày sau trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Ngọc vui mừng hớn hở ôm một giỏ sách, lay lay Tống Thanh dậy, hơn nữa còn cẩn thận trang điểm qua, còn thoa một chút phấn, nhưng vẫn không thể nào che dấu được bọng mắt thâm đen của y.
Thẩm Ngọc giống như là cầm vật gì quý lắm, đem tầng tầng lớp lớp một giỏ sách để vào trong tay Tống Thanh, cười đến hai mắt cong như nguyệt, rực rỡ lung linh đến tuyệt trần.
Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, Thẩm Ngọc đã đem tất cả sách chép lại một lần, mắt cũng chưa khép lại quá nửa khắc.
Không cần y ra dấu tay, Tống Thanh cũng biết là y muốn nói gì.
"Ta đã chép xong, mau dẫn ta đi gặp Vương gia đi!"
Trấn Bắc Vương chỉ nhìn thoáng qua, đem thư ném vào lò sưởi, một đôi bàn tay mềm mại xinh đẹp giống như hoa từ phía sau ôm lấy Trấn Bắc Vương.
"Vương gia, đêm đã khuya, người cực khổ cả một ngày hẳn đã mệt mỏi rồi? Ta giúp người thư giãn thư giãn gân cốt."
Dựa sát vào người Trấn Bắc Vương là một mỹ nhân yêu kiều, rõ ràng là giọng nam nhân, so với nữ nhân giọng nói còn muốn kiều mị hơn, thế nhưng lại không khiến người khác chán ghét chút nào, ngược lại phong tình vạn chủng, khóe mắt chân mày hiện ra hết vẻ diễm lệ phong trần.
Trấn Bắc Vương bắt lấy tay hắn, xoay người lại đè hắn xuống giường nhỏ.
...
Thẩm Ngọc không thể vãn hồi tín nhiệm của Trấn Bắc Vương, ngược lại cả người chồng chất vết thương trở về, mơ mơ màng màng ngủ một thời gian, cảm thấy khá hơn một chút, lại vội vàng chải đầu thay y phục, chuẩn bị dùng lại chiêu trò cũ.
Tống Thanh lại một lần nữa ngăn y lại, mấy ngày hôm nay, Tống Thanh viện đủ lý do này kia, đã ngăn cản y ba lần rồi.
"Vương gia không ở trong phủ." Tống Thanh không được tự nhiên nói.
Thẩm Ngọc khẽ nghiêng đầu một cái, lại không có ở đây sao? Là hắn bận bịu việc quân vụ, hay là không muốn nhìn thấy mặt mình?
"Khi nào thì trở về?" Thẩm Ngọc mô phỏng động tác tay.
Tống Thanh muốn nói lại thôi, hắn không giỏi nói dối, dứt khoát im lặng không nói nữa.
"Ngươi đang gạt ta?"
"Không có."
Tống Thanh vội vàng chối, nhìn thấy chân mày Thẩm Ngọc khẽ nhíu lại, lo lắng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Vương gia hắn...hắn nói, người khiến hắn không vui, bảo người đem tất cả sách trước kia học chép lại một lần, coi như là trừng phạt, chép xong rồi mới được gặp hắn."
Tống Thanh quả thực không nghĩ ra được cái lý do nào khác nữa, sách Trấn Bắc Vương lưu lại nơi này, thêm nữa hắn còn tự viết hành binh đánh giặc, luyện binh, việc quân sự..., ít nhất cũng phải trên trăm cuốn, hẳn là đủ cho Thẩm Ngọc chép trong một thời gian dài.
Thẩm Ngọc chân mày dãn ra, nhoẻn miệng cười.
Vậy thì quá tốt rồi, chỉ cần chép xong mấy cuốn sách này thì có thể gặp mặt Trấn Bắc Vương rồi.
Thẩm Ngọc đã tập luyện rất nhiều chữ, vừa học xong mấy chục cuốn binh pháp, y một mình một người ở viện tử lớn như vậy, cũng không có ai cùng y trò chuyện, y liền nhiều lần đi lật lại bút ký của Trấn Bắc Vương, đã thuộc nằm lòng, tránh để cho lúc Trấn Bắc Vương kiểm tra y, y lại không thể đáp lại.
Thẩm Ngọc vui vẻ chạy ra bên ngoài lấy một ít tuyết, bỏ vào nghiên mực, hơ lên chậu than làm tuyết tan ra, sau đó lại tỉ mỉ mài mực, cầm bút chép ra từng chữ từng chữ.
Tống Thanh đứng ở một bên nhìn, bởi vì Thẩm Ngọc tất cả mọi thứ đều học từ Trấn Bắc Vương, cho nên thư pháp cũng giống Trấn Bắc Vương đến ba phần, chỉ là căn cốt lại hoàn toàn không giống nhau, chữ Trấn Bắc Vương cứng cáp hùng hồn, chữ Thẩm Ngọc lại thiếu phần cứng rắn, cương nghị.
Đêm đã khuya, Tống Thanh đứng đến buồn chán, ngồi ở cạnh cửa nghỉ ngơi một lát, một lần nữa mở mắt ra, lại thấy Thẩm Ngọc đốt một ngọn nến, đoan đoan chính chính tiếp tục ngồi chép, trừ ngáp ra, không thấy y xê dịch lấy một li.
Tống Thanh cảm thấy áy náy vô cùng, biết rõ Thẩm Ngọc nhất định sẽ thuận theo không buông tha bất cứ một cơ hội nào, cần gì phải lừa gạt y như vậy chứ, việc này không phải sẽ khiến y hụt hẫng sao?
Tống Thanh không nỡ đứng đợi ở một bên nữa, hắn sợ mình sẽ mềm lòng không nhịn được mà nói tất cả sự thật tàn khốc cho Thẩm Ngọc biết mất.
Hai ngày sau trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Ngọc vui mừng hớn hở ôm một giỏ sách, lay lay Tống Thanh dậy, hơn nữa còn cẩn thận trang điểm qua, còn thoa một chút phấn, nhưng vẫn không thể nào che dấu được bọng mắt thâm đen của y.
Thẩm Ngọc giống như là cầm vật gì quý lắm, đem tầng tầng lớp lớp một giỏ sách để vào trong tay Tống Thanh, cười đến hai mắt cong như nguyệt, rực rỡ lung linh đến tuyệt trần.
Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, Thẩm Ngọc đã đem tất cả sách chép lại một lần, mắt cũng chưa khép lại quá nửa khắc.
Không cần y ra dấu tay, Tống Thanh cũng biết là y muốn nói gì.
"Ta đã chép xong, mau dẫn ta đi gặp Vương gia đi!"
/262
|