"Ngọc Nhi! Ngươi đi mau! Không cần phải để ý đến ta! Chỉ cần ngươi còn sống, ta có chết cũng không hối tiếc!"
Tôn Lão Lục che chắn Thẩm Ngọc, dáng vẻ giống như là không sợ sinh tử, nhất quyết phải bảo vệ y.
Thẩm Ngọc chỉ muốn đoạt lại bọc y phục của mình, hồng đậu đã rơi mất, chỉ còn lại mảnh vỡ của bồ đề xúc xắc, y không thể lại làm mất.
"Chạy? Một người cũng chạy không thoát! Còn không mau bắt bọn họ lại!"
Ánh mắt Vương phi, bởi vì hưng phấn, không nhịn được lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng dùng hết thủ đoạn, Vương gia đều không nỡ giết chết Thẩm Ngọc, lần này, xem y trốn đường nào!
Thẩm Ngọc cũng không có ý định chạy trốn, nếu y trốn, chẳng phải là đúng với ý muốn của Vương phi sao, định tội y cùng Tôn Lão Lục chạy trốn? Hơn nữa y phải trốn đi đâu đây? Vương phi dẫn theo những hạ nhân kia đối với mình như hổ rình mồi, không còn một đường sống.
Mấy tên gia đinh rất mau đem Tôn Lão Lục chế ngự, trở tay ấn trên đất, Tôn Lão Lục trong miệng còn không ngừng kêu gào "Ngọc Nhi".
"Tôn Lão Lục! Ngươi cùng Ẩn phi từ khi nào thì tư thông với nhau, ngươi tốt nhất là thành thực khai ra gian tình của các ngươi! Chỉ cần có một câu nói dối, Bổn Vương phi liền sai người đánh gãy một chân của ngươi!"
Tôn Lão Lục đầu bị nhấn xuống đất, cố gắng giãy dụa ngẩng đầu lên.
"Chuyện này không liên quan đến Ngọc Nhi! Ta tự mình gánh chịu!"
Thẩm Ngọc hô hấp ngưng trệ, cuống họng chặt đến mức đau đớn, Tôn Lão Lục muốn thoát tội đem nước bẩn tạt lên người y cũng được, nói không chừng Trấn Bắc Vương sẽ nổi lòng nghi ngờ, thế nhưng hắn nói ra mỗi câu đều là bảo hộ mình, Trấn Bắc Vương mặc dù không tin, cũng sẽ để tâm đến.
Thẩm Ngọc liếc nhìn Trấn Bắc Vương thấy hắn đối với mình ánh mắt dò xét, xen lẫn vẻ vô tình hoài nghi.
"Mồm miệng nô tài ngươi cũng khá lắm!" Vương phi quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, "Một tay vỗ không kêu, ngươi đừng tưởng chỉ bằng mấy câu nói của ngươi là có thể thay Thẩm Ngọc chối tội! Bổn Vương phi khuyên ngươi nên nói thật, tránh nỗi đau da thịt!"
"Là.... Là ta! Là ta sắc dục huân tâm*! Không... không thể trách Ngọc Nhi!" Tôn Lão Lục trước sau không đổi giọng nói, "Ngày đó Vương gia mang Ngọc Nhi đến ôn tuyền, ta....ta liền thích Ngọc Nhi, trên đời này lại có người đẹp mắt đến như vậy, từ lúc đó ta ngày nhớ đêm mong, nhưng Ngọc Nhi là người của Vương gia, nô tài nào dám mơ ước?"
*Sắc dục huân tâm: bị tình dục làm cho mù quáng
"Nô tài vốn không có ý nghĩ không an phận nào, chỉ mong Vương gia lại tiếp tục đưa Ngọc Nhi đi trang tử, nô tài có thể gặp mặt một lần là đã đủ hài lòng rồi! Thế nhưng sau đó không thấy Ngọc Nhi tới đây lần nào nữa... nô tài nghe nói Ngọc Nhi sống ở trong vương phủ không được như ý, còn mất đi ân sủng của Vương gia, cả người lo lắng, lúc này mới đánh bạo lén lút đi vương phủ tìm."
Thẩm Ngọc bước chân có chút lảo đảo, thiếu chút nữa không thể đứng vững vàng, Tôn Lão Lục cùng mình không thù không oán, tại sao sắp đặt mọi chuyện sống động giống như thật vậy?
Vương phi tiếp tục hỏi tới: "Sau đó thường xuyên qua lại, ngươi cùng Ẩn phi liền tư thông với nhau? Ẩn phi dù có thất sủng tịch mịch, y làm sao có thể coi trọng một người nô tài giống như ngươi? Cũng quá là bụng đói vơ quàng rồi!"
Vương phi yên lặng liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, nắm chắc phần thắng trong tay.
"Không! Ẩn phi không có coi trọng nô tài, chúng ta trong sạch! Y thiên kiều bách mị* như vậy, làm sao sẽ cùng nô tài làm...là ta si tâm vọng tưởng, Ngọc Nhi chỉ là cảm kích nô tài, tại thời điểm y vô cùng buồn chán, cùng y trò chuyện... Vương gia! Nô tài dám thề, Ẩn phi cùng nô tài thật không có làm chuyện xấu xa gì kia! Nô tài đợi đêm khuya mấy lần lén lút đòi hỏi, là nô tài nổi lên sắc tâm, Ẩn phi đều cự tuyệt! Cầu người không nên trách tội Ngọc Nhi..."
*Thiên kiều bách mị: Xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên.
Tôn Lão Lục khóc chảy xuống hai hàng nước mắt, làm đủ dáng vẻ hổ thẹn cùng tự trách.
Tôn Lão Lục càng thay Thẩm Ngọc giải thích thanh minh, càng chứng minh bọn họ có dụng tình sâu.
"Ồ ~" Vương phi sáng tỏ trong lòng, "Hóa ra các ngươi vẫn còn có một ít lễ nghĩa liêm sỉ, không có làm ra bước cuối cùng, vậy Ẩn phi làm sao chịu cùng ngươi bỏ trốn, làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy?!"
"Không phải bỏ trốn...là Ngọc Nhi ở trong vương phủ cực khổ, không nơi nương tựa, y nói cho nô tài, Vương gia đối với y vô tình vô nghĩa, lại không chịu để cho y rời đi.... Cho nên khiến ta chọn thời điểm Vương gia không có ở trong phủ, lặng lẽ đón y rời đi, nô tài không đành lòng để Ngọc Nhi ở vương phủ chịu sự đối đãi như vậy, có thể vì Ngọc Nhi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên đáp ứng..."
Thẩm Ngọc ôm chặt bọc y phục trong lồng ngực, vừa vặn giống như y âm thầm trốn tránh chứng cứ phạm tội, Tôn Lão Lục bò đến trước mặt y, biểu tình hối hận lại thâm tình chân thành.
"Ngọc Nhi...tha thứ cho ta, ta không thể giúp ngươi trốn khỏi vương phủ...ta phụ lòng tin của ngươi...có thể vì ngươi chết, ta không hối hận! Tôn Lão Lục ta chết cũng không sao, chỉ tiếc làm liên lụy ngươi, xin lỗi...vật này trả lại cho ngươi..."
Tôn Lão Lục từ trong trong y phục móc ra một vật, đồng tử Thẩm Ngọc co rút lại, đầu trống rỗng.
"Tại sao...tại sao lại ở trên người hắn..."
Thẩm Ngọc tuyệt vọng, đừng nói y không thể nói chuyện, chính là một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
"Đây là cái gì! Mau nhặt lại đây cho Bổn vương phi xem qua!"
Vương phi cầm đến trước mặt nhìn một chút: "Đây không phải là ngọc bội Vương gia hay đeo theo bên người sao?"
Quả thật là ngọc bội Trấn Bắc Vương đưa cho Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc trước mắt nhất thời biến thành màu đen, lúc Trấn Bắc Vương đưa ngọc bội đó cho y, đủ loại lời tâm tình phảng phất tựa như còn ở bên tai, cùng mình đồng tâm kết ngọc bích, Thẩm Ngọc mang theo bên người. Sau đó tại Lang Cư Tư Sơn, thời điểm Thẩm Ngọc hôn mê đánh rơi mất, hiện tại, lại thành vật lấy mạng y.
Trấn Bắc Vương từ một khắc nhìn thấy ngọc bội kia, rốt cục trong mắt phủ đầy sát cơ, hàn ý đâm đến Thẩm Ngọc như có gai ở sau lưng.
Tôn Lão Lục che chắn Thẩm Ngọc, dáng vẻ giống như là không sợ sinh tử, nhất quyết phải bảo vệ y.
Thẩm Ngọc chỉ muốn đoạt lại bọc y phục của mình, hồng đậu đã rơi mất, chỉ còn lại mảnh vỡ của bồ đề xúc xắc, y không thể lại làm mất.
"Chạy? Một người cũng chạy không thoát! Còn không mau bắt bọn họ lại!"
Ánh mắt Vương phi, bởi vì hưng phấn, không nhịn được lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng dùng hết thủ đoạn, Vương gia đều không nỡ giết chết Thẩm Ngọc, lần này, xem y trốn đường nào!
Thẩm Ngọc cũng không có ý định chạy trốn, nếu y trốn, chẳng phải là đúng với ý muốn của Vương phi sao, định tội y cùng Tôn Lão Lục chạy trốn? Hơn nữa y phải trốn đi đâu đây? Vương phi dẫn theo những hạ nhân kia đối với mình như hổ rình mồi, không còn một đường sống.
Mấy tên gia đinh rất mau đem Tôn Lão Lục chế ngự, trở tay ấn trên đất, Tôn Lão Lục trong miệng còn không ngừng kêu gào "Ngọc Nhi".
"Tôn Lão Lục! Ngươi cùng Ẩn phi từ khi nào thì tư thông với nhau, ngươi tốt nhất là thành thực khai ra gian tình của các ngươi! Chỉ cần có một câu nói dối, Bổn Vương phi liền sai người đánh gãy một chân của ngươi!"
Tôn Lão Lục đầu bị nhấn xuống đất, cố gắng giãy dụa ngẩng đầu lên.
"Chuyện này không liên quan đến Ngọc Nhi! Ta tự mình gánh chịu!"
Thẩm Ngọc hô hấp ngưng trệ, cuống họng chặt đến mức đau đớn, Tôn Lão Lục muốn thoát tội đem nước bẩn tạt lên người y cũng được, nói không chừng Trấn Bắc Vương sẽ nổi lòng nghi ngờ, thế nhưng hắn nói ra mỗi câu đều là bảo hộ mình, Trấn Bắc Vương mặc dù không tin, cũng sẽ để tâm đến.
Thẩm Ngọc liếc nhìn Trấn Bắc Vương thấy hắn đối với mình ánh mắt dò xét, xen lẫn vẻ vô tình hoài nghi.
"Mồm miệng nô tài ngươi cũng khá lắm!" Vương phi quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, "Một tay vỗ không kêu, ngươi đừng tưởng chỉ bằng mấy câu nói của ngươi là có thể thay Thẩm Ngọc chối tội! Bổn Vương phi khuyên ngươi nên nói thật, tránh nỗi đau da thịt!"
"Là.... Là ta! Là ta sắc dục huân tâm*! Không... không thể trách Ngọc Nhi!" Tôn Lão Lục trước sau không đổi giọng nói, "Ngày đó Vương gia mang Ngọc Nhi đến ôn tuyền, ta....ta liền thích Ngọc Nhi, trên đời này lại có người đẹp mắt đến như vậy, từ lúc đó ta ngày nhớ đêm mong, nhưng Ngọc Nhi là người của Vương gia, nô tài nào dám mơ ước?"
*Sắc dục huân tâm: bị tình dục làm cho mù quáng
"Nô tài vốn không có ý nghĩ không an phận nào, chỉ mong Vương gia lại tiếp tục đưa Ngọc Nhi đi trang tử, nô tài có thể gặp mặt một lần là đã đủ hài lòng rồi! Thế nhưng sau đó không thấy Ngọc Nhi tới đây lần nào nữa... nô tài nghe nói Ngọc Nhi sống ở trong vương phủ không được như ý, còn mất đi ân sủng của Vương gia, cả người lo lắng, lúc này mới đánh bạo lén lút đi vương phủ tìm."
Thẩm Ngọc bước chân có chút lảo đảo, thiếu chút nữa không thể đứng vững vàng, Tôn Lão Lục cùng mình không thù không oán, tại sao sắp đặt mọi chuyện sống động giống như thật vậy?
Vương phi tiếp tục hỏi tới: "Sau đó thường xuyên qua lại, ngươi cùng Ẩn phi liền tư thông với nhau? Ẩn phi dù có thất sủng tịch mịch, y làm sao có thể coi trọng một người nô tài giống như ngươi? Cũng quá là bụng đói vơ quàng rồi!"
Vương phi yên lặng liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, nắm chắc phần thắng trong tay.
"Không! Ẩn phi không có coi trọng nô tài, chúng ta trong sạch! Y thiên kiều bách mị* như vậy, làm sao sẽ cùng nô tài làm...là ta si tâm vọng tưởng, Ngọc Nhi chỉ là cảm kích nô tài, tại thời điểm y vô cùng buồn chán, cùng y trò chuyện... Vương gia! Nô tài dám thề, Ẩn phi cùng nô tài thật không có làm chuyện xấu xa gì kia! Nô tài đợi đêm khuya mấy lần lén lút đòi hỏi, là nô tài nổi lên sắc tâm, Ẩn phi đều cự tuyệt! Cầu người không nên trách tội Ngọc Nhi..."
*Thiên kiều bách mị: Xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên.
Tôn Lão Lục khóc chảy xuống hai hàng nước mắt, làm đủ dáng vẻ hổ thẹn cùng tự trách.
Tôn Lão Lục càng thay Thẩm Ngọc giải thích thanh minh, càng chứng minh bọn họ có dụng tình sâu.
"Ồ ~" Vương phi sáng tỏ trong lòng, "Hóa ra các ngươi vẫn còn có một ít lễ nghĩa liêm sỉ, không có làm ra bước cuối cùng, vậy Ẩn phi làm sao chịu cùng ngươi bỏ trốn, làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy?!"
"Không phải bỏ trốn...là Ngọc Nhi ở trong vương phủ cực khổ, không nơi nương tựa, y nói cho nô tài, Vương gia đối với y vô tình vô nghĩa, lại không chịu để cho y rời đi.... Cho nên khiến ta chọn thời điểm Vương gia không có ở trong phủ, lặng lẽ đón y rời đi, nô tài không đành lòng để Ngọc Nhi ở vương phủ chịu sự đối đãi như vậy, có thể vì Ngọc Nhi làm bất cứ chuyện gì! Cho nên đáp ứng..."
Thẩm Ngọc ôm chặt bọc y phục trong lồng ngực, vừa vặn giống như y âm thầm trốn tránh chứng cứ phạm tội, Tôn Lão Lục bò đến trước mặt y, biểu tình hối hận lại thâm tình chân thành.
"Ngọc Nhi...tha thứ cho ta, ta không thể giúp ngươi trốn khỏi vương phủ...ta phụ lòng tin của ngươi...có thể vì ngươi chết, ta không hối hận! Tôn Lão Lục ta chết cũng không sao, chỉ tiếc làm liên lụy ngươi, xin lỗi...vật này trả lại cho ngươi..."
Tôn Lão Lục từ trong trong y phục móc ra một vật, đồng tử Thẩm Ngọc co rút lại, đầu trống rỗng.
"Tại sao...tại sao lại ở trên người hắn..."
Thẩm Ngọc tuyệt vọng, đừng nói y không thể nói chuyện, chính là một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
"Đây là cái gì! Mau nhặt lại đây cho Bổn vương phi xem qua!"
Vương phi cầm đến trước mặt nhìn một chút: "Đây không phải là ngọc bội Vương gia hay đeo theo bên người sao?"
Quả thật là ngọc bội Trấn Bắc Vương đưa cho Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc trước mắt nhất thời biến thành màu đen, lúc Trấn Bắc Vương đưa ngọc bội đó cho y, đủ loại lời tâm tình phảng phất tựa như còn ở bên tai, cùng mình đồng tâm kết ngọc bích, Thẩm Ngọc mang theo bên người. Sau đó tại Lang Cư Tư Sơn, thời điểm Thẩm Ngọc hôn mê đánh rơi mất, hiện tại, lại thành vật lấy mạng y.
Trấn Bắc Vương từ một khắc nhìn thấy ngọc bội kia, rốt cục trong mắt phủ đầy sát cơ, hàn ý đâm đến Thẩm Ngọc như có gai ở sau lưng.
/262
|