"Xem ra ngươi có lời muốn hỏi Bổn vương."
Thẩm Ngọc khẽ nâng mí mắt, ánh mắt mờ mịt như có tro tàn khôi phục một chút hi vọng, trình lên trước mặt Trấn Bắc Vương một tờ giấy đã viết xong từ tháng trước, Thẩm Ngọc đệ trình tờ giấy này lên phảng phất như nặng ngàn cân, sau đó lại như trút được gánh nặng.
"Vương gia có từng thích Ngọc Nhi chưa?"
Chữ viết không tính là điêu luyện, nhưng lại học thư pháp của Trấn Bắc Vương, thanh tuyển tú dật, đã có vài phần phẩm chất khí khái của riêng mình.
Thẩm Ngọc nghiêm túc nhìn Trấn Bắc vương, chỉ sợ bỏ sót biểu cảm nào đó trên gương mặt của hắn, nhưng mà chỉ nhìn thấy một mảnh vân đạm phong khinh*.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, gió thoảng mây trôi
"Đương nhiên là thích, nếu không phải thích ngươi Bổn vương sao có thể phong ngươi làm Trắc phi?"
Trấn Bắc vương hờ hững thừa nhận, hắn yêu thích hồng nhan vô số.
Đây không phải là câu trả lời Thẩm Ngọc muốn nghe.
"Vậy...từng yêu chứ?"
Thẩm Ngọc vội vàng dùng thủ ngữ dò hỏi, y biết mình không nên truy hỏi, Trấn Bắc Vương không phải là người quan tâm đến chuyện tình tình ái ái giữa người với người, nhưng này là một hơi cố gắng cầm cự cuối cùng của Thẩm Ngọc, y nhất định phải biết.
Trấn Bắc Vương quả nhiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó nói: "Chưa bao giờ."
Thế giới xung quanh Thẩm Ngọc tựa như ngưng lại, yên tĩnh đến lạ, ngay cả than lửa trong lò sưởi cũng không tiếp tục nhảy lên nữa, y chỉ cần nhìn khẩu hình của Trấn Bắc Vương liền biết được đáp án.
"Đa tạ Vương gia thành toàn."
Thẩm Ngọc lại tiếp tục dập đầu ba lần, y chưa từng cùng Trấn Bắc Vương bái thiên địa mà, coi như là đem tất cả những thứ này bù đắp đi.
Bừng tỉnh nhớ lại đêm tân hôn, Trấn Bắc Vương ôm y nâng một ly rượu lên, hắn nói, đây là rượu giao bôi của hai người họ, Thẩm Ngọc cho là thật. Có thể Trấn Bắc Vương chỉ coi là uống rượu giống như ngày thường, có thể hắn cũng đã từng nói qua với rất nhiều người, trong nháy mắt liền quên mất, lại trở thành chấp niệm của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc biết, lúc đó hắn yêu thích là thật, bây giờ hắn chán ghét người xưa, vô tình cũng là thật.
Hôm nay buổi lễ coi như là kết thúc viên mãn.
Trấn Bắc Vương nhìn Thẩm Ngọc không khóc không nháo, đột nhiên có chút nóng nảy khó chịu, như có vài thứ thoát ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, trôi dạt đi xa.
"Ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Thẩm Ngọc cẩn thận từ trong bọc y phục lấy ra một quyển sổ ghi chép đưa cho Trấn Bắc Vương, tuy để ở trong bọc y phục, nhưng vẫn giữ được chỉnh tề ngay ngắn, ngay cả đầu sổ cũng không bị gấp lại, chỉ là chữ phía trên bởi vì bị dính nước ướt nhẹp, mực có hơi bị nhòe ra.
"Nhận được sự chiếu cố của Vương gia, Thẩm Ngọc ở Vương phủ làm nô nửa năm, ăn ở chùa một đoạn thời gian, lại để cho Vương gia tốn kém tiền thuốc thang, bồi thường hết tiền công hàng tháng của Thẩm Ngọc cũng không đủ, nhưng Thẩm Ngọc một thân một mình, không thể làm gì khác hơn là mặt dày thỉnh cầu, để sau này rời khỏi Vương phủ có thể an thân lập mệnh, xin Vương gia gật đầu đồng ý."
Một đoạn chữ này khiến Trấn Bắc Vương có chút không thoải mái, khẽ hừ lên một tiếng.
"Làm nô? Bổn vương nhớ tới, ngươi tự mình bước vào vương phủ cũng chưa từng làm qua bất kì việc gì của một người hạ nhân, một tên nô tài giống như ngươi, có phải hay không cũng quá không làm đúng với chức vụ rồi."
Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ tay: "Thẩm Ngọc biết rõ, cho nên mới lo sợ, từ một tháng trước đã bắt đầu, đem lười biếng nửa năm ở vương phủ từng việc từng việc đều bù đắp lại, Vương gia nhìn là biết."
Trấn Bắc Vương hít sâu một hơi, tiếp tục xem tiếp, phía dưới dày đặc chằng chịt chữ liệt kê ra hơn một tháng làm việc của Thẩm Ngọc, cái gì bổ củi, đun nước, nuôi ngựa, giặt y phục, quét tuyết dọn phân, không cái gì không làm!
Thẩm Ngọc chỉ trong hơn một tháng, làm xong việc của một người người hạ nhân bù đắp lại nửa năm sống ở đây!
Không biết vì sao, Trấn Bắc Vương cảm thấy những chữ trong quyển sổ này vô cùng chướng mắt! Như biến thành một con quỷ nhỏ, đang tìm hắn tính sổ, trước mắt Trấn Bắc Vương hiện ra thân thể đơn bạc của Thẩm Ngọc, dáng vẻ cắn răng chịu đựng làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc đó.
"Đủ rồi!"
Trấn Bắc Vương gầm lên, đem sổ ghi chép xé rách thành từng mảnh, ném ở trước mặt Thẩm Ngọc.
"Ngươi lại cùng Bổn vương tính sổ! Ngươi lại dám cùng Bổn vương tính sổ?!" Trấn Bắc Vương giận không kiềm nổi, quát lên, "Được, ngươi muốn làm tiện nô, vậy ngươi chắc cũng đã tính toán rõ ràng, Bổn vương nên trả cho ngươi bao nhiêu ngân lượng?"
Trước kia Thẩm Ngọc rất sợ Trấn Bắc Vương nổi giận, hắn chỉ cần cau mày một cái thôi, cũng đủ khiến cho y thấp thỏm bất an, lần này y dường như không còn sợ nữa.
"Lấy tiện nô mỗi tháng hai quan tiền để tính, tổng cộng mười hai quan tiền.... còn hầu hạ Vương gia vô số lần, ta cũng nhớ không rõ, ta đặc biệt đi hỏi Hồng Liên, giá thấp nhất của tiểu quan trong kỹ viện, mười văn tiền liền có thể hưởng một đêm xuân, Thẩm Ngọc tính toán không tốt, còn phải làm phiền Vương gia..."
Mười văn tiền?
Trấn Bắc Vương giận quá hóa cười: "Được, được lắm, Bổn vương trên người không có bạc vụn, cái này thưởng cho ngươi, có đủ hay không?"
Một thỏi quan ngân lăn đến trước mặt Thẩm Ngọc, y nhặt lấy cẩn thận để vào trong bọc y phục.
"Thẩm Ngọc sẽ đổi thành bạc vụn, đem tiền còn thừa trả lại."
Trấn Bắc Vương âm u nói: "Cái đó ngược lại không cần, dựa vào thân thể này của ngươi, ở Tần Hoài Lâu ngươi xác định là không chỉ có giá bằng đó văn tiền, hơn nữa, ngươi thân kiều eo mềm, có bản lãnh hầu hạ nam nhân, Bổn vương vô cùng thư thái thoải mái! Ngươi vừa làm tiện nô, lại vừa làm tính nô, có thể cho là càng vất vả công lao càng lớn! Không cấp cho ngươi nhiều chút ngân lượng, Bổn vương cũng cảm thấy áy náy!"
Thẩm Ngọc vốn tưởng rằng mình có thể ung dung đón nhận sự nhục nhã, nghe đến Trấn Bắc Vương nói như vậy, vẫn là nhịn không được đau đến trong lòng run lên.
"Vương gia thư thái là tốt rồi."
Trấn Bắc Vương đứng dậy, đi lướt qua người Thẩm Ngọc, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Ngọc một chút khí lực cuối cùng cũng không còn nữa, suy sụp ngồi quỳ dưới đất, hai cánh tay rũ xuống, y đang nghĩ, đêm đó Vương gia cùng Hồng Liên ở thư phòng mây mưa, Vương gia thật không biết y ở bên ngoài sao, hay là đang cố ý nói cho y nghe?
Thôi, có biết hay không biết thì có gì khác biệt đâu?
Trấn Bắc Vương lúc này nếu là có chút không đành lòng mà quay đầu nhìn lại, nhất định có thể nhìn thấy Thẩm Ngọc mặt như tro tàn...không còn chút niềm tin nào.
...
Tui cần kiếm người beta gấp, ai giúp được có thể ib cho t nhé! Dạo này bận quá, không thể chăm chút tỉ mỉ được ~
Thẩm Ngọc khẽ nâng mí mắt, ánh mắt mờ mịt như có tro tàn khôi phục một chút hi vọng, trình lên trước mặt Trấn Bắc Vương một tờ giấy đã viết xong từ tháng trước, Thẩm Ngọc đệ trình tờ giấy này lên phảng phất như nặng ngàn cân, sau đó lại như trút được gánh nặng.
"Vương gia có từng thích Ngọc Nhi chưa?"
Chữ viết không tính là điêu luyện, nhưng lại học thư pháp của Trấn Bắc Vương, thanh tuyển tú dật, đã có vài phần phẩm chất khí khái của riêng mình.
Thẩm Ngọc nghiêm túc nhìn Trấn Bắc vương, chỉ sợ bỏ sót biểu cảm nào đó trên gương mặt của hắn, nhưng mà chỉ nhìn thấy một mảnh vân đạm phong khinh*.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, gió thoảng mây trôi
"Đương nhiên là thích, nếu không phải thích ngươi Bổn vương sao có thể phong ngươi làm Trắc phi?"
Trấn Bắc vương hờ hững thừa nhận, hắn yêu thích hồng nhan vô số.
Đây không phải là câu trả lời Thẩm Ngọc muốn nghe.
"Vậy...từng yêu chứ?"
Thẩm Ngọc vội vàng dùng thủ ngữ dò hỏi, y biết mình không nên truy hỏi, Trấn Bắc Vương không phải là người quan tâm đến chuyện tình tình ái ái giữa người với người, nhưng này là một hơi cố gắng cầm cự cuối cùng của Thẩm Ngọc, y nhất định phải biết.
Trấn Bắc Vương quả nhiên lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó nói: "Chưa bao giờ."
Thế giới xung quanh Thẩm Ngọc tựa như ngưng lại, yên tĩnh đến lạ, ngay cả than lửa trong lò sưởi cũng không tiếp tục nhảy lên nữa, y chỉ cần nhìn khẩu hình của Trấn Bắc Vương liền biết được đáp án.
"Đa tạ Vương gia thành toàn."
Thẩm Ngọc lại tiếp tục dập đầu ba lần, y chưa từng cùng Trấn Bắc Vương bái thiên địa mà, coi như là đem tất cả những thứ này bù đắp đi.
Bừng tỉnh nhớ lại đêm tân hôn, Trấn Bắc Vương ôm y nâng một ly rượu lên, hắn nói, đây là rượu giao bôi của hai người họ, Thẩm Ngọc cho là thật. Có thể Trấn Bắc Vương chỉ coi là uống rượu giống như ngày thường, có thể hắn cũng đã từng nói qua với rất nhiều người, trong nháy mắt liền quên mất, lại trở thành chấp niệm của Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc biết, lúc đó hắn yêu thích là thật, bây giờ hắn chán ghét người xưa, vô tình cũng là thật.
Hôm nay buổi lễ coi như là kết thúc viên mãn.
Trấn Bắc Vương nhìn Thẩm Ngọc không khóc không nháo, đột nhiên có chút nóng nảy khó chịu, như có vài thứ thoát ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, trôi dạt đi xa.
"Ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Thẩm Ngọc cẩn thận từ trong bọc y phục lấy ra một quyển sổ ghi chép đưa cho Trấn Bắc Vương, tuy để ở trong bọc y phục, nhưng vẫn giữ được chỉnh tề ngay ngắn, ngay cả đầu sổ cũng không bị gấp lại, chỉ là chữ phía trên bởi vì bị dính nước ướt nhẹp, mực có hơi bị nhòe ra.
"Nhận được sự chiếu cố của Vương gia, Thẩm Ngọc ở Vương phủ làm nô nửa năm, ăn ở chùa một đoạn thời gian, lại để cho Vương gia tốn kém tiền thuốc thang, bồi thường hết tiền công hàng tháng của Thẩm Ngọc cũng không đủ, nhưng Thẩm Ngọc một thân một mình, không thể làm gì khác hơn là mặt dày thỉnh cầu, để sau này rời khỏi Vương phủ có thể an thân lập mệnh, xin Vương gia gật đầu đồng ý."
Một đoạn chữ này khiến Trấn Bắc Vương có chút không thoải mái, khẽ hừ lên một tiếng.
"Làm nô? Bổn vương nhớ tới, ngươi tự mình bước vào vương phủ cũng chưa từng làm qua bất kì việc gì của một người hạ nhân, một tên nô tài giống như ngươi, có phải hay không cũng quá không làm đúng với chức vụ rồi."
Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ tay: "Thẩm Ngọc biết rõ, cho nên mới lo sợ, từ một tháng trước đã bắt đầu, đem lười biếng nửa năm ở vương phủ từng việc từng việc đều bù đắp lại, Vương gia nhìn là biết."
Trấn Bắc Vương hít sâu một hơi, tiếp tục xem tiếp, phía dưới dày đặc chằng chịt chữ liệt kê ra hơn một tháng làm việc của Thẩm Ngọc, cái gì bổ củi, đun nước, nuôi ngựa, giặt y phục, quét tuyết dọn phân, không cái gì không làm!
Thẩm Ngọc chỉ trong hơn một tháng, làm xong việc của một người người hạ nhân bù đắp lại nửa năm sống ở đây!
Không biết vì sao, Trấn Bắc Vương cảm thấy những chữ trong quyển sổ này vô cùng chướng mắt! Như biến thành một con quỷ nhỏ, đang tìm hắn tính sổ, trước mắt Trấn Bắc Vương hiện ra thân thể đơn bạc của Thẩm Ngọc, dáng vẻ cắn răng chịu đựng làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc đó.
"Đủ rồi!"
Trấn Bắc Vương gầm lên, đem sổ ghi chép xé rách thành từng mảnh, ném ở trước mặt Thẩm Ngọc.
"Ngươi lại cùng Bổn vương tính sổ! Ngươi lại dám cùng Bổn vương tính sổ?!" Trấn Bắc Vương giận không kiềm nổi, quát lên, "Được, ngươi muốn làm tiện nô, vậy ngươi chắc cũng đã tính toán rõ ràng, Bổn vương nên trả cho ngươi bao nhiêu ngân lượng?"
Trước kia Thẩm Ngọc rất sợ Trấn Bắc Vương nổi giận, hắn chỉ cần cau mày một cái thôi, cũng đủ khiến cho y thấp thỏm bất an, lần này y dường như không còn sợ nữa.
"Lấy tiện nô mỗi tháng hai quan tiền để tính, tổng cộng mười hai quan tiền.... còn hầu hạ Vương gia vô số lần, ta cũng nhớ không rõ, ta đặc biệt đi hỏi Hồng Liên, giá thấp nhất của tiểu quan trong kỹ viện, mười văn tiền liền có thể hưởng một đêm xuân, Thẩm Ngọc tính toán không tốt, còn phải làm phiền Vương gia..."
Mười văn tiền?
Trấn Bắc Vương giận quá hóa cười: "Được, được lắm, Bổn vương trên người không có bạc vụn, cái này thưởng cho ngươi, có đủ hay không?"
Một thỏi quan ngân lăn đến trước mặt Thẩm Ngọc, y nhặt lấy cẩn thận để vào trong bọc y phục.
"Thẩm Ngọc sẽ đổi thành bạc vụn, đem tiền còn thừa trả lại."
Trấn Bắc Vương âm u nói: "Cái đó ngược lại không cần, dựa vào thân thể này của ngươi, ở Tần Hoài Lâu ngươi xác định là không chỉ có giá bằng đó văn tiền, hơn nữa, ngươi thân kiều eo mềm, có bản lãnh hầu hạ nam nhân, Bổn vương vô cùng thư thái thoải mái! Ngươi vừa làm tiện nô, lại vừa làm tính nô, có thể cho là càng vất vả công lao càng lớn! Không cấp cho ngươi nhiều chút ngân lượng, Bổn vương cũng cảm thấy áy náy!"
Thẩm Ngọc vốn tưởng rằng mình có thể ung dung đón nhận sự nhục nhã, nghe đến Trấn Bắc Vương nói như vậy, vẫn là nhịn không được đau đến trong lòng run lên.
"Vương gia thư thái là tốt rồi."
Trấn Bắc Vương đứng dậy, đi lướt qua người Thẩm Ngọc, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Ngọc một chút khí lực cuối cùng cũng không còn nữa, suy sụp ngồi quỳ dưới đất, hai cánh tay rũ xuống, y đang nghĩ, đêm đó Vương gia cùng Hồng Liên ở thư phòng mây mưa, Vương gia thật không biết y ở bên ngoài sao, hay là đang cố ý nói cho y nghe?
Thôi, có biết hay không biết thì có gì khác biệt đâu?
Trấn Bắc Vương lúc này nếu là có chút không đành lòng mà quay đầu nhìn lại, nhất định có thể nhìn thấy Thẩm Ngọc mặt như tro tàn...không còn chút niềm tin nào.
...
Tui cần kiếm người beta gấp, ai giúp được có thể ib cho t nhé! Dạo này bận quá, không thể chăm chút tỉ mỉ được ~
/262
|