- Người anh em, thật là xin lỗi, vốn định tự mình đến, chỉ có điều dáng vẻ bây giờ… khiến cho anh chê cười rồi.
Trong miệng Ngô Tôn nhổ ra một búng máu, sắc mặt của anh ta càng thêm trắng bệch. Vốn thân thể đã yếu ớt thời khắc này ngược lại ngay cả nhúc nhích cũng không được. Trên người anh ta từ trên xuống dưới bị mười mấy cái khoá sắt móc vào, những còng sắt kia kéo thẳng tắp, cái móc sắc bén móc ở trong da thịt của anh ta, máu chảy như suối. Máu màu đỏ tươi tư cỏ thể chảy ra trên mặt đất, đã tạo thành một vũng máu.
Anh ta nhìn Cường Tử, có chút cam chịu nói như thế với Cường Tử.
- Tôi không được rồi, dù cho đi theo cậu về nhà đi gặp gia gia, chỉ sợ cũng chỉ là tăng thêm mấy phần đau xót và nóng lòng cho ông già mà thôi. Cậu phải sống sót trở về, vì thế chính tôi tới làm chuyện này, chẳng qua tôi đánh giá quá thấp bọn chúng.
Ngô Tôn cười thảm, máu theo khoé miệng chảy trào ra.
- Những người này thật sự rất mạnh, tôi không ngờ độc không chết bọn chúng!
Cường Tử cắn chặt môi, Ngô Tôn trong ánh mắt của hắn, là bất lực và bi thương thế này đây sao.
- Câm miệng!
Một võ sĩ quát lớn một tiếng, gã lôi còng sắt trong tay, đầu cái móc kia đâm sâu và trong da thịt ở bụng Ngô Tôn, âm thah da thịt rách tét ra một đường vết thương thật sâu, máu từ trong vết thương như giếng nước chảy ra không ngừng.
- A!
Cường Tử gầm lên giận dữ, tay cầm Trạm Lô Kiếm muốn xông đến.
- Ngươi đứng lại đó!
Một người Nhật Bản quần áo màu trắng ngăn ở trước mặt Cường Tử, gã giơ tay ra huơ trước mặt Cường Tử nói.
- Đi về phía trước một bước nữa, tôi sai người phân thây hắn!
Cường Tử bước chân chợt dừng lại, bởi vì hắn thấy được còng sắt trong tay mười mấy võ sĩ sinh hoá kia đã căng thành đường thẳng. Hắn chỉ cần vừa xông đến phía trước, những võ sĩ kia dùng sức kéo còng sắt lôi đi, Ngô Tôn cho dù coi như là sẽ không bị kéo chia năm xẻ bảy, cũng sẽ chết không toàn thây!
- Tiểu tử, dù rằng ta không biết cậu là ai, nhưng tao không thể không nói cậu là một người rất giỏi. Cậu có thể đi vào đến nơi này, đã rất khó có người làm được như vạy.
Người Nhật Bản mặc quần áo màu trắng chỉ vào Ngô Tôn nói:
- Cho dù có giúp đỡ hắn, cũng chỉ để cho người khác lau mắt mà nhìn. Những nhẫn giả tầng thứ nhất và tầng thứ hai kia xem ra ở trước mặt cao thủ chân chính chẳng qua là vật bài trí thôi. Thực lực của cậu khiến cho người khác giật mình.
- Ta gọi là Chức Điền Tín Nam, người phụ trách chỗ này.
Gã nhìn Cường Tử nói:
- Nhưng, ta muốn nói cho cậu biết là, người trẻ tuổi, vận may của cậu đến đây là kết thúc rồi.
Cường Tử không nói gì, tầm mắt của hắn cũng không có quét sang phía người Chức Điền Tín Nam. Hắn chỉ nhìn hết sức chăm chú Ngô Tôn, thanh niên quật cường và kiêu ngạo kia.
- Anh còn trụ được không?
Cường Tử hỏi.
Ngô Tôn cười thảm nói:
- Đoán chừng không xong từ lâu rồi, đã bắt đầu lú lẫn, hoa mắt, đây là tình trạng mất máu quá nhiều, tôi rất rõ. Trên thân thể lại không cảm giác đau đớn gì, tuy nhiên đây cũng không phải là một hiện tượng tốt gì.
Anh ta không ngờ vẫn có thể cười đùa.
- Ngươi muốn như thế nào?
Lần này Cường Tử hỏi Chức Điền Tín Nam.
Chức Điền Tín Nam vừa cười vừa nói:
- Đừng tỏ ra tư thế của người thắng cuộc, bây giờ người chiếm lấy quyền chủ động là tôi! Người trẻ tuổi, đừng cho rằng cậu có thể tìm đến chỗ này đã coi như thành công. Kế hoạch của các cậu không sai. Cùng lúc phát động tấn công nơi này và tổng bộ phòng nghiên cứu bên kia. Dùng chuyện hỗn loạn bên kia tạo ra cơ hội cho nơi này, sau đó nhấc tay phá huỷ toàn bộ tổng bộ và nơi này, là như thế có phải không.
Nụ cười của gã rất mềm mại, giọng nói bình thản.
- Nhưng ta muốn nói cho cậu biết là, cậu sai rồi.
- Người trẻ tuổi, tổng bộ bên kia cũng không yếu giống như phòng vệ bên này. Chỗ đó không những có một cánh quân đội tác chiến đặc chủng một trăm hai chục người, còn có ít nhất ba mươi người nhẫn giả hàng đầu, mười võ sĩ, còn có hai mươi võ sĩ sinh hoá. Quan trọng nhất, bên kia còn có hai cao thủ chân chính, cao thủ Kim Bảng!
Trong lòng Cường Tử chấn động, hắn mơ hồ cảm thấy việc này hết sức không hay rồi.
- Quyền chủ động vẫn luôn ở bên này của chúng tôi, bây giờ cậu sẽ không còn khờ dại cho rằng bằng vào mấy người bọn cậu đã có thể phá huỷ phòng nghiên cứu khu vực quan trọng như vậy chứ hả? Cho dù tôi không biết rõ lắm binh lực tấn công tỏng bộ của bọn cậu, nhưng có thể đoán được nhân số khẳng định không nhiều lắm. Trước sức phòng ngự mạnh như thế kia, người của cậu không khác nào thiêu thân đâm đầu vào lửa!
- Nhìn thử sau lưng của cậu xem, yên tâm, ta không cần phải thừa lúc này đánh lén cậu, bởi vì cậu đã không còn đường lui.
Chức Điền Tín Nam tự tin nói.
Cường Tử không hề quay người, bởi vì hắn cảm giác được nguy hiểm đến từ đầu sau. Một luồng hơi thở lạnh như băng đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đó là một loại sát khí gần như đang hoá thành thực chất.
Chức Điền Tín Nam tuỳ ý nhấc chân lên, gã cười nói với Cường Tử:
- Bây giờ cho cậu hai con đường, chọn một trong hai. Thứ nhất, giao kiếm trong tay của cậu, sau đó cho cậu một cái chết thật thoải mái. Thứ hai, kiếm cậu cứ giữ lại đấy, ta giết cậu sau đó tự mình cầm lấy.
Ngô Tôn phun ra một ngụm máu, sức sống trên người anh ta đang dần dần biến mất.
- Người anh em, cái tên phía sau anh gọi là Nhật Hướng Lôi Nguyên, đứng thứ năm Kim Bảng.
Giọng nói của anh ta rất yếu, rõ ràng đã đến mức không chịu đựng được nữa rồi.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Cho tôi ba phút, tôi mang anh ra ngoài.
Ngô Tôn cười, sau dó trịnh trọng gật đầu nói:
- Được! Tôi tin cậu!
Cường Tử chầm chậm chĩa ngang Trạm Lô Kiếm trong tay, chỉ vào mặt Chức Điền Tín Nam nói:
- Bây giờ tao cũng cho mày hai con đường. Thứ nhất, thả người, sau đó tự sát. Thứ hai tao giết sạch chúng mày!
- Ha ha! Người trẻ tuổi, cậu thật đúng là tự phụ đến đáng cười a.
Chức Điền Tín Nam cười to, trong ánh mắt của gã đều là đùa cợt trêu chọc.
Cường Tử không tranh luận với gã, mà là liếc mắt nhìn gã lạnh như băng.
Đột nhiên!
Cường Tử chớp động, ở thời khắc này hắn không hề bảo lưu một chút thực lực nào. Chiến ý toàn thân sôi trào, tốc độ cực hạn trong tích tắc tăng đến mức cao nhất!
Xoạt!
Một đạo tàn ảnh từ chỗ thân thể Cường Tử chia nhau bay ra, thẳng gấp về phía Chức Điền Tín Nam!
Quỷ dị nhất chính là, bản thể Cường Tử rõ ràng vẫn đứng tại chỗ, như căn bản chưa từng động đậy1
- Đây là…
Chức Điền Tín Nam lập tức lui về sau, nét mặt của gã đầy vẻ kinh ngạc không thể tưởng nổi!
Một tiếng động kéo dài, thanh âm đao ra khỏi vỏ vang lên từ phía sau Cường Tử. Một đường ánh đao sáng như tuyết chém thẳng vào gáy Cường Tử, ánh đao kia được tôi luyện thuần thục, còn nhanh hơn so với tia chớp!
Xoạt!
Một màn huyết quang chớp loé!
Cao thủ Nhật Bản phía sau Cường Tử, vị Nhật Hướng Lôi Nguyên chiếm vị trí thứ năm Kim Bảng một đao chém trên người Cường Tử, chém thẳng thân thể kia thành hai nửa!
Chỉ có điều…
Chỉ có điều huyết quang lại không phải từ nơi đó bay lên, mà là ở một chỗ khác!
Cường Tử bị Nhật Hướng Lôi Nguyên một đao chém thành hai nửa dần dần tan đi, đó không ngờ lại là một cái bóng ảo ảnh! Trong lòng Nhật Hướng Lôi Nguyên lắp bắp kinh hãii. Nhìn một lúc nữa, Chức Điền Tín Nam cũng rất tốt không có một điểm khác thường nào.
Biến cố ở chỗ những võ sĩ sinh hoá kia!
Nhật Hướng Lôi Nguyên nhún chân đạp dưới đất, xông về phía những vũ khí sinh hoá kia, mới chạy được hai bước. Sau đó huyết quang thoáng hiện ra, bốn năm gã võ sĩ sinh hoá dần dần ngã ngửa về sau, bốn năm cái đầu rơi xuống mặt đất.
Chát! Chát! Chát!
Sau tiếng vang liên tục, kiếm ảnh tinh khiết trong suốt như làn nước bay lên. Những còng sắt móc ở trên thân thể Ngô Tôn kia bị chặt đứt hết!
Cường Tử dừng lại thân hình ở bên cạnh Ngô Tôn, một tay đỡ lấy Ngô Tôn lảo đảo muốn ngã.
- Thấy không? Tôi nói cứu anh ngay lập tức cứu anh, tôi có thực lực này! Cho nên, anh phải cố gắng sống cho tốt!
Cường Tử nói với Ngô Tôn, ngữ khó chém đinh chặt sắt!
- Tôi… Trên người của tôi có độc, không nên… Không nên đụng vào tôi!
Ngô Tôn hỏi thở yếu ớt nói.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Độc của anh không gây tổn hại gì đến tôi, thân thể của tôi không giống với người bình thường, hãy tin tôi đi.
Ngô Tôn nhẹ gật đầu, cuối cùng không cầm cự được nữa hôn mê luôn.
Cường Tử tay trái đỡ Ngô Tôn, tay phải giơ Trạm Lô Kiếm lên.
- Một bầy yêu ma quỷ quái, vốn không xứng chết ở dưới Trạm Lô Kiếm. Hôm nay để cho chúng mày nhìn xem, uy phong của thiên hạ đệ nhất kiếm!
Hắn hét lớn một tiếng, một tay cầm kiếm xông lên mạnh mẽ.
Bảy tám gã võ sĩ sinh hoá chỉ mặt đối mặt đã bị Cường Tử chém làm hai, hắn cho dù đỡ Ngô Tôn, nhưng tốc độ vẫn nhanh như trước không thể tưởng tượng nổi. Nhưng võ sĩ sinh hoá kia không ngờ cũng không không thể nắm bắt được thân hình của hắn, đã bị kiếm không biết từ chỗ nào đâm xuyên qua chém giết! Một vòng sóng nước như có như không bay ra, tất cả võ sĩ sinh hoá còn lại đều bị giết sạch!
Lúc này, Nhật Hướng Lôi Nguyên đã đến nơi. Gã vung mạnh đao trong tay ra chém trên xác chết của võ sĩ sinh hoá kia, trên đao dính đầy vết máu. Đao phong của Nhật Hướng Lôi Nguyên quét tới, một mảnh huyết châu vung vẩy bắn ra. Ánh mắt của gã nhìn vết máu chăm chú, bỗng ánh mắt lay động, vung tao chém về phía bên trái cách đó không xa!
Sụt!
Bả vai Cường Tử bị một đao của Nhật Hướng Lôi Nguyên sượt qua, mang theo một vết máu! Nhật Hướng Lôi Nguyên này quả nhiên là không giống người bình thường, không ngờ mượn nhờ máu bắn ra khắp nơi xác định rõ phương hướng của Cường Tử. Tốc độ gã không theo kịp Cường Tử, không thể nắm rõ được mục tiêu, dùng loại phương thức này phát hiện đối thủ, tâm trí quả nhiên cao hơn người khác một bậc.
Cường Tử hừ một tiếng, một kiếm chém ra thẳng đến cổ họng Nhật Hướng Lôi Nguyên. Nhật Hướng Lôi Nguyên thân hình chợt loé, trở tay một đao chém về phía cổ Cường Tử!
Cường Tử điểm dưới chân một cái, xoay người lùi lại. Nửa đường bất ngờ dừng người giữa không trung, một kiếm đâm về phía Chức Điền Tín Nam. Chức Điền Tín Nam thuận tay kéo một tên đồng bọn mặc quần áo màu trắng ngăn ở trước người. Âm thanh thịt da xé nát, người này đã bị Cường Tử một kiếm chém xuyên qua cổ họng. Tránh ở sau lưng đồng bọn, trên gường mặt của gã cũng bị chém rách một vệt.
Cường Tử phất tay một kiếm đâm chết một tên bạch y, một cước đá chết một tên bạch y khác tại chỗ. Hắn xoay tay chống kiếm ở sau lưng, một tiếng kim loại vang lên vừa hay đỡ được một đao bổ xuống của Nhật Hướng Lôi Nguyên.
Xoạt!
Nội kình mãnh liệt bên trong đao phong chấn Cường Tử phun ra một ngụm máu tươi, đỡ Ngô Tôn bay về phía trước thoát ra.
- Không hay!
Chức Điền Tín Nam hô to một tiếng.
- Mục tiêu của hắn chính là thuốc sinh hoá!
Nhưng đã chậm rồi, Cường Tử liều mạng hứng lấy một đòn của Nhật Hướng Lôi Nguyên, mượn nhờ sức mạnh của gã lần nữa tăng tốc độ nhanh thêm vọt tới bên cạnh bàn điều khiển, một kiếm đánh nát toàn bộ dụng cụ phía trên! Chất lỏng màu xanh nhạt vãi đầy mặt đất, có một cỗ mùi vị vô cùng khó chịu.
- Không!
Chức Điền Tín Nam rống lên một tiếng, gã chỉ thẳng Cường Tử quát:
- Giết hắn!
Đúng lúc này, bỗng truyền đến một âm thanh vang vọng cực lớn, lập tức mặt đất đều lắc lư kịch liệt. Phương hướng âm thanh kia truyền tới chính là tổng bộ phòng nghiên cứu bên kia. Sắc mặt Chức Điền Tín Nam trong nháy mắt biến thành vô cùng trắng bệch!
Khoé miệng Cường Tử lộ ra một nét cười, ánh mắt giãn ra bình tĩnh.
Yêu Ma, Cừu Thiên, Yên Vân Thập Bát, làm tốt lắm!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chấn gian phòng rung lên bần bật.
- Kết thúc đi, để cho hết thảy những thứ này kết thúc hết đi!
Hắn nổi giận quát một tiếng, chĩa thẳng kiếm về phía Chức Điền Tín Nam. Nhật Hướng Lôi Nguyên ngăn lại ở giữa đường, một đao chém về phía đầu Cường Tử! Một kiếm Cường Tử chặt gãy cây đao kia, thuận thế một kiếm đâm về hương Nhật Hướng Lôi Nguyên. Đột nhiên, trong lòng Cường Tử lần nữa dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Theo lý thuyết đao trong tay Nhật Hướng Lôi Nguyên đã gãy rồi, mất đi vũ khí gã ngược lại nở nụ cười.
- Cận thân chưởng pháp, Bát quái!
Uỳnh!
Tuyệt chiêu sát thủ của Nhật Hướng Lôi Nguyên không phải đao pháp sắc bén, mà là chưởng pháp! Ngay lúc một chưởng kia ấn lên trên lồng ngực Cường Tử, Ngô Tôn vốn đã lâm vào hôn mê ngược lại không biết tỉnh lại lúc nào. Anh ta dồn hết tiềm năng cuối cùng trong thân thể ra đẩy mạnh Cường Tử về phía sau, anh ta dùng ngực của mình chắn phía trước người Cường Tử!
Một chưởng này nội kình hùng hậu, ngay lập tức đánh nát bấy toàn bộ nội tạng của Ngô Tôn! Ngô Tôn một tay nắm chặt bàn tay của Nhật Hướng Lôi Nguyên vẫn đang ở trên ngực mình. Trên khuôn mặt trắng bệch của anh ta đều là vết máu dáng vẻ dữ tợn khủng bố, chỉ có điều cặp ngươi ngược lại vô cùng bình lặng.
- Để cho tao giải quyết mày đi, cũng là kết thúc sứ mạng của tao!
Ngô Tôn kéo mạnh Nhật Hướng Lôi Nguyên đến trước người sau đó một tay ôm cứng gã, mở miệng cắn vào cổ họng của Nhật Hướng Lôi Nguyên! Anh ta thật giống như một con dã thú đói đến gần chết, mở miệng cắn đứt cổ họng của Nhật Hướng Lôi Nguyên!
- A!
Cường Tử nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu!
Xoạt!
Kiếm ảnh hiện lên, đầu Chức Điền Tín Nam bị một kiếm của hắn chặt rớt! Vung tay chém chết hai gã bạch y còn lại, Cường Tử một tay đỡ lấy Ngô Tôn đang ngã ngửa về phía sau.
Nội tạng nát không còn một mảnh, gân mạch đứt từng khúc, Ngô Tôn đã không còn chút sức sống nào.
- Đừng… đừng nói cho ông nội của tôi biết!
Trong miệng Ngô Tôn nhổ ra một búng máu, sắc mặt của anh ta càng thêm trắng bệch. Vốn thân thể đã yếu ớt thời khắc này ngược lại ngay cả nhúc nhích cũng không được. Trên người anh ta từ trên xuống dưới bị mười mấy cái khoá sắt móc vào, những còng sắt kia kéo thẳng tắp, cái móc sắc bén móc ở trong da thịt của anh ta, máu chảy như suối. Máu màu đỏ tươi tư cỏ thể chảy ra trên mặt đất, đã tạo thành một vũng máu.
Anh ta nhìn Cường Tử, có chút cam chịu nói như thế với Cường Tử.
- Tôi không được rồi, dù cho đi theo cậu về nhà đi gặp gia gia, chỉ sợ cũng chỉ là tăng thêm mấy phần đau xót và nóng lòng cho ông già mà thôi. Cậu phải sống sót trở về, vì thế chính tôi tới làm chuyện này, chẳng qua tôi đánh giá quá thấp bọn chúng.
Ngô Tôn cười thảm, máu theo khoé miệng chảy trào ra.
- Những người này thật sự rất mạnh, tôi không ngờ độc không chết bọn chúng!
Cường Tử cắn chặt môi, Ngô Tôn trong ánh mắt của hắn, là bất lực và bi thương thế này đây sao.
- Câm miệng!
Một võ sĩ quát lớn một tiếng, gã lôi còng sắt trong tay, đầu cái móc kia đâm sâu và trong da thịt ở bụng Ngô Tôn, âm thah da thịt rách tét ra một đường vết thương thật sâu, máu từ trong vết thương như giếng nước chảy ra không ngừng.
- A!
Cường Tử gầm lên giận dữ, tay cầm Trạm Lô Kiếm muốn xông đến.
- Ngươi đứng lại đó!
Một người Nhật Bản quần áo màu trắng ngăn ở trước mặt Cường Tử, gã giơ tay ra huơ trước mặt Cường Tử nói.
- Đi về phía trước một bước nữa, tôi sai người phân thây hắn!
Cường Tử bước chân chợt dừng lại, bởi vì hắn thấy được còng sắt trong tay mười mấy võ sĩ sinh hoá kia đã căng thành đường thẳng. Hắn chỉ cần vừa xông đến phía trước, những võ sĩ kia dùng sức kéo còng sắt lôi đi, Ngô Tôn cho dù coi như là sẽ không bị kéo chia năm xẻ bảy, cũng sẽ chết không toàn thây!
- Tiểu tử, dù rằng ta không biết cậu là ai, nhưng tao không thể không nói cậu là một người rất giỏi. Cậu có thể đi vào đến nơi này, đã rất khó có người làm được như vạy.
Người Nhật Bản mặc quần áo màu trắng chỉ vào Ngô Tôn nói:
- Cho dù có giúp đỡ hắn, cũng chỉ để cho người khác lau mắt mà nhìn. Những nhẫn giả tầng thứ nhất và tầng thứ hai kia xem ra ở trước mặt cao thủ chân chính chẳng qua là vật bài trí thôi. Thực lực của cậu khiến cho người khác giật mình.
- Ta gọi là Chức Điền Tín Nam, người phụ trách chỗ này.
Gã nhìn Cường Tử nói:
- Nhưng, ta muốn nói cho cậu biết là, người trẻ tuổi, vận may của cậu đến đây là kết thúc rồi.
Cường Tử không nói gì, tầm mắt của hắn cũng không có quét sang phía người Chức Điền Tín Nam. Hắn chỉ nhìn hết sức chăm chú Ngô Tôn, thanh niên quật cường và kiêu ngạo kia.
- Anh còn trụ được không?
Cường Tử hỏi.
Ngô Tôn cười thảm nói:
- Đoán chừng không xong từ lâu rồi, đã bắt đầu lú lẫn, hoa mắt, đây là tình trạng mất máu quá nhiều, tôi rất rõ. Trên thân thể lại không cảm giác đau đớn gì, tuy nhiên đây cũng không phải là một hiện tượng tốt gì.
Anh ta không ngờ vẫn có thể cười đùa.
- Ngươi muốn như thế nào?
Lần này Cường Tử hỏi Chức Điền Tín Nam.
Chức Điền Tín Nam vừa cười vừa nói:
- Đừng tỏ ra tư thế của người thắng cuộc, bây giờ người chiếm lấy quyền chủ động là tôi! Người trẻ tuổi, đừng cho rằng cậu có thể tìm đến chỗ này đã coi như thành công. Kế hoạch của các cậu không sai. Cùng lúc phát động tấn công nơi này và tổng bộ phòng nghiên cứu bên kia. Dùng chuyện hỗn loạn bên kia tạo ra cơ hội cho nơi này, sau đó nhấc tay phá huỷ toàn bộ tổng bộ và nơi này, là như thế có phải không.
Nụ cười của gã rất mềm mại, giọng nói bình thản.
- Nhưng ta muốn nói cho cậu biết là, cậu sai rồi.
- Người trẻ tuổi, tổng bộ bên kia cũng không yếu giống như phòng vệ bên này. Chỗ đó không những có một cánh quân đội tác chiến đặc chủng một trăm hai chục người, còn có ít nhất ba mươi người nhẫn giả hàng đầu, mười võ sĩ, còn có hai mươi võ sĩ sinh hoá. Quan trọng nhất, bên kia còn có hai cao thủ chân chính, cao thủ Kim Bảng!
Trong lòng Cường Tử chấn động, hắn mơ hồ cảm thấy việc này hết sức không hay rồi.
- Quyền chủ động vẫn luôn ở bên này của chúng tôi, bây giờ cậu sẽ không còn khờ dại cho rằng bằng vào mấy người bọn cậu đã có thể phá huỷ phòng nghiên cứu khu vực quan trọng như vậy chứ hả? Cho dù tôi không biết rõ lắm binh lực tấn công tỏng bộ của bọn cậu, nhưng có thể đoán được nhân số khẳng định không nhiều lắm. Trước sức phòng ngự mạnh như thế kia, người của cậu không khác nào thiêu thân đâm đầu vào lửa!
- Nhìn thử sau lưng của cậu xem, yên tâm, ta không cần phải thừa lúc này đánh lén cậu, bởi vì cậu đã không còn đường lui.
Chức Điền Tín Nam tự tin nói.
Cường Tử không hề quay người, bởi vì hắn cảm giác được nguy hiểm đến từ đầu sau. Một luồng hơi thở lạnh như băng đột nhiên xuất hiện ở đằng sau, đó là một loại sát khí gần như đang hoá thành thực chất.
Chức Điền Tín Nam tuỳ ý nhấc chân lên, gã cười nói với Cường Tử:
- Bây giờ cho cậu hai con đường, chọn một trong hai. Thứ nhất, giao kiếm trong tay của cậu, sau đó cho cậu một cái chết thật thoải mái. Thứ hai, kiếm cậu cứ giữ lại đấy, ta giết cậu sau đó tự mình cầm lấy.
Ngô Tôn phun ra một ngụm máu, sức sống trên người anh ta đang dần dần biến mất.
- Người anh em, cái tên phía sau anh gọi là Nhật Hướng Lôi Nguyên, đứng thứ năm Kim Bảng.
Giọng nói của anh ta rất yếu, rõ ràng đã đến mức không chịu đựng được nữa rồi.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Cho tôi ba phút, tôi mang anh ra ngoài.
Ngô Tôn cười, sau dó trịnh trọng gật đầu nói:
- Được! Tôi tin cậu!
Cường Tử chầm chậm chĩa ngang Trạm Lô Kiếm trong tay, chỉ vào mặt Chức Điền Tín Nam nói:
- Bây giờ tao cũng cho mày hai con đường. Thứ nhất, thả người, sau đó tự sát. Thứ hai tao giết sạch chúng mày!
- Ha ha! Người trẻ tuổi, cậu thật đúng là tự phụ đến đáng cười a.
Chức Điền Tín Nam cười to, trong ánh mắt của gã đều là đùa cợt trêu chọc.
Cường Tử không tranh luận với gã, mà là liếc mắt nhìn gã lạnh như băng.
Đột nhiên!
Cường Tử chớp động, ở thời khắc này hắn không hề bảo lưu một chút thực lực nào. Chiến ý toàn thân sôi trào, tốc độ cực hạn trong tích tắc tăng đến mức cao nhất!
Xoạt!
Một đạo tàn ảnh từ chỗ thân thể Cường Tử chia nhau bay ra, thẳng gấp về phía Chức Điền Tín Nam!
Quỷ dị nhất chính là, bản thể Cường Tử rõ ràng vẫn đứng tại chỗ, như căn bản chưa từng động đậy1
- Đây là…
Chức Điền Tín Nam lập tức lui về sau, nét mặt của gã đầy vẻ kinh ngạc không thể tưởng nổi!
Một tiếng động kéo dài, thanh âm đao ra khỏi vỏ vang lên từ phía sau Cường Tử. Một đường ánh đao sáng như tuyết chém thẳng vào gáy Cường Tử, ánh đao kia được tôi luyện thuần thục, còn nhanh hơn so với tia chớp!
Xoạt!
Một màn huyết quang chớp loé!
Cao thủ Nhật Bản phía sau Cường Tử, vị Nhật Hướng Lôi Nguyên chiếm vị trí thứ năm Kim Bảng một đao chém trên người Cường Tử, chém thẳng thân thể kia thành hai nửa!
Chỉ có điều…
Chỉ có điều huyết quang lại không phải từ nơi đó bay lên, mà là ở một chỗ khác!
Cường Tử bị Nhật Hướng Lôi Nguyên một đao chém thành hai nửa dần dần tan đi, đó không ngờ lại là một cái bóng ảo ảnh! Trong lòng Nhật Hướng Lôi Nguyên lắp bắp kinh hãii. Nhìn một lúc nữa, Chức Điền Tín Nam cũng rất tốt không có một điểm khác thường nào.
Biến cố ở chỗ những võ sĩ sinh hoá kia!
Nhật Hướng Lôi Nguyên nhún chân đạp dưới đất, xông về phía những vũ khí sinh hoá kia, mới chạy được hai bước. Sau đó huyết quang thoáng hiện ra, bốn năm gã võ sĩ sinh hoá dần dần ngã ngửa về sau, bốn năm cái đầu rơi xuống mặt đất.
Chát! Chát! Chát!
Sau tiếng vang liên tục, kiếm ảnh tinh khiết trong suốt như làn nước bay lên. Những còng sắt móc ở trên thân thể Ngô Tôn kia bị chặt đứt hết!
Cường Tử dừng lại thân hình ở bên cạnh Ngô Tôn, một tay đỡ lấy Ngô Tôn lảo đảo muốn ngã.
- Thấy không? Tôi nói cứu anh ngay lập tức cứu anh, tôi có thực lực này! Cho nên, anh phải cố gắng sống cho tốt!
Cường Tử nói với Ngô Tôn, ngữ khó chém đinh chặt sắt!
- Tôi… Trên người của tôi có độc, không nên… Không nên đụng vào tôi!
Ngô Tôn hỏi thở yếu ớt nói.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Độc của anh không gây tổn hại gì đến tôi, thân thể của tôi không giống với người bình thường, hãy tin tôi đi.
Ngô Tôn nhẹ gật đầu, cuối cùng không cầm cự được nữa hôn mê luôn.
Cường Tử tay trái đỡ Ngô Tôn, tay phải giơ Trạm Lô Kiếm lên.
- Một bầy yêu ma quỷ quái, vốn không xứng chết ở dưới Trạm Lô Kiếm. Hôm nay để cho chúng mày nhìn xem, uy phong của thiên hạ đệ nhất kiếm!
Hắn hét lớn một tiếng, một tay cầm kiếm xông lên mạnh mẽ.
Bảy tám gã võ sĩ sinh hoá chỉ mặt đối mặt đã bị Cường Tử chém làm hai, hắn cho dù đỡ Ngô Tôn, nhưng tốc độ vẫn nhanh như trước không thể tưởng tượng nổi. Nhưng võ sĩ sinh hoá kia không ngờ cũng không không thể nắm bắt được thân hình của hắn, đã bị kiếm không biết từ chỗ nào đâm xuyên qua chém giết! Một vòng sóng nước như có như không bay ra, tất cả võ sĩ sinh hoá còn lại đều bị giết sạch!
Lúc này, Nhật Hướng Lôi Nguyên đã đến nơi. Gã vung mạnh đao trong tay ra chém trên xác chết của võ sĩ sinh hoá kia, trên đao dính đầy vết máu. Đao phong của Nhật Hướng Lôi Nguyên quét tới, một mảnh huyết châu vung vẩy bắn ra. Ánh mắt của gã nhìn vết máu chăm chú, bỗng ánh mắt lay động, vung tao chém về phía bên trái cách đó không xa!
Sụt!
Bả vai Cường Tử bị một đao của Nhật Hướng Lôi Nguyên sượt qua, mang theo một vết máu! Nhật Hướng Lôi Nguyên này quả nhiên là không giống người bình thường, không ngờ mượn nhờ máu bắn ra khắp nơi xác định rõ phương hướng của Cường Tử. Tốc độ gã không theo kịp Cường Tử, không thể nắm rõ được mục tiêu, dùng loại phương thức này phát hiện đối thủ, tâm trí quả nhiên cao hơn người khác một bậc.
Cường Tử hừ một tiếng, một kiếm chém ra thẳng đến cổ họng Nhật Hướng Lôi Nguyên. Nhật Hướng Lôi Nguyên thân hình chợt loé, trở tay một đao chém về phía cổ Cường Tử!
Cường Tử điểm dưới chân một cái, xoay người lùi lại. Nửa đường bất ngờ dừng người giữa không trung, một kiếm đâm về phía Chức Điền Tín Nam. Chức Điền Tín Nam thuận tay kéo một tên đồng bọn mặc quần áo màu trắng ngăn ở trước người. Âm thanh thịt da xé nát, người này đã bị Cường Tử một kiếm chém xuyên qua cổ họng. Tránh ở sau lưng đồng bọn, trên gường mặt của gã cũng bị chém rách một vệt.
Cường Tử phất tay một kiếm đâm chết một tên bạch y, một cước đá chết một tên bạch y khác tại chỗ. Hắn xoay tay chống kiếm ở sau lưng, một tiếng kim loại vang lên vừa hay đỡ được một đao bổ xuống của Nhật Hướng Lôi Nguyên.
Xoạt!
Nội kình mãnh liệt bên trong đao phong chấn Cường Tử phun ra một ngụm máu tươi, đỡ Ngô Tôn bay về phía trước thoát ra.
- Không hay!
Chức Điền Tín Nam hô to một tiếng.
- Mục tiêu của hắn chính là thuốc sinh hoá!
Nhưng đã chậm rồi, Cường Tử liều mạng hứng lấy một đòn của Nhật Hướng Lôi Nguyên, mượn nhờ sức mạnh của gã lần nữa tăng tốc độ nhanh thêm vọt tới bên cạnh bàn điều khiển, một kiếm đánh nát toàn bộ dụng cụ phía trên! Chất lỏng màu xanh nhạt vãi đầy mặt đất, có một cỗ mùi vị vô cùng khó chịu.
- Không!
Chức Điền Tín Nam rống lên một tiếng, gã chỉ thẳng Cường Tử quát:
- Giết hắn!
Đúng lúc này, bỗng truyền đến một âm thanh vang vọng cực lớn, lập tức mặt đất đều lắc lư kịch liệt. Phương hướng âm thanh kia truyền tới chính là tổng bộ phòng nghiên cứu bên kia. Sắc mặt Chức Điền Tín Nam trong nháy mắt biến thành vô cùng trắng bệch!
Khoé miệng Cường Tử lộ ra một nét cười, ánh mắt giãn ra bình tĩnh.
Yêu Ma, Cừu Thiên, Yên Vân Thập Bát, làm tốt lắm!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, chấn gian phòng rung lên bần bật.
- Kết thúc đi, để cho hết thảy những thứ này kết thúc hết đi!
Hắn nổi giận quát một tiếng, chĩa thẳng kiếm về phía Chức Điền Tín Nam. Nhật Hướng Lôi Nguyên ngăn lại ở giữa đường, một đao chém về phía đầu Cường Tử! Một kiếm Cường Tử chặt gãy cây đao kia, thuận thế một kiếm đâm về hương Nhật Hướng Lôi Nguyên. Đột nhiên, trong lòng Cường Tử lần nữa dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Theo lý thuyết đao trong tay Nhật Hướng Lôi Nguyên đã gãy rồi, mất đi vũ khí gã ngược lại nở nụ cười.
- Cận thân chưởng pháp, Bát quái!
Uỳnh!
Tuyệt chiêu sát thủ của Nhật Hướng Lôi Nguyên không phải đao pháp sắc bén, mà là chưởng pháp! Ngay lúc một chưởng kia ấn lên trên lồng ngực Cường Tử, Ngô Tôn vốn đã lâm vào hôn mê ngược lại không biết tỉnh lại lúc nào. Anh ta dồn hết tiềm năng cuối cùng trong thân thể ra đẩy mạnh Cường Tử về phía sau, anh ta dùng ngực của mình chắn phía trước người Cường Tử!
Một chưởng này nội kình hùng hậu, ngay lập tức đánh nát bấy toàn bộ nội tạng của Ngô Tôn! Ngô Tôn một tay nắm chặt bàn tay của Nhật Hướng Lôi Nguyên vẫn đang ở trên ngực mình. Trên khuôn mặt trắng bệch của anh ta đều là vết máu dáng vẻ dữ tợn khủng bố, chỉ có điều cặp ngươi ngược lại vô cùng bình lặng.
- Để cho tao giải quyết mày đi, cũng là kết thúc sứ mạng của tao!
Ngô Tôn kéo mạnh Nhật Hướng Lôi Nguyên đến trước người sau đó một tay ôm cứng gã, mở miệng cắn vào cổ họng của Nhật Hướng Lôi Nguyên! Anh ta thật giống như một con dã thú đói đến gần chết, mở miệng cắn đứt cổ họng của Nhật Hướng Lôi Nguyên!
- A!
Cường Tử nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu!
Xoạt!
Kiếm ảnh hiện lên, đầu Chức Điền Tín Nam bị một kiếm của hắn chặt rớt! Vung tay chém chết hai gã bạch y còn lại, Cường Tử một tay đỡ lấy Ngô Tôn đang ngã ngửa về phía sau.
Nội tạng nát không còn một mảnh, gân mạch đứt từng khúc, Ngô Tôn đã không còn chút sức sống nào.
- Đừng… đừng nói cho ông nội của tôi biết!
/314
|