Khóc lóc một hồi lâu. Sau khi được phụ thân trấn an, nàng liền nhắm mắt ngủ, khóe mắt vẫn còn ẩn ẩn nước mắt, nhìn đúng là bộ dáng đáng thương tội nghiệp.
Mặc dù, cánh tay bị thương làm nàng đau đớn, lại vẫn như cũ gắt gao nắm chặt tay áo phụ thân, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Làm như, phải như vậy nàng mới yên tâm, như vậy mới an ủi tâm tình đang lo lắng sợ hãi của nàng.
Bạch Tể Viễn sợ mình cử động sẽ làm bị thương nàng, nên cũng không dám đẩy tay nàng ra.
Thấy nàng cuộn người lại, giống như ngủ không được thoải mái, liền cẩn thận sửa lại chăn nệm, đem nàng an bài thật tốt.
Xong việc, mới ngồi xuống giường theo phía cánh tay nàng đang nắm chặt tay áo hắn, thu hồi vẻ mặt uy nghiêm thay vào đó là nét nhu hòa nhìn nữ nhi đang ngủ say.
Nàng giống như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, mặc dù đã ngủ rất say, lại vẫn cứ nhíu chặt mày, bộ dáng như lo lắng bất an.
Trong lòng hắn liền đau nhói, nâng tay kia nhu nhu trán nàng vuốt ve lông mày nàng, cố gắng đánh tan những phiền não của nàng.
Đây là nhi nữ là bảo bối hắn nâng niu trong tay suốt mười lăm năm! Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, mới khiến cho nữ nhi trước đây không buồn không lo lại biến thành cái dạng này?
Cố gắng nhớ lại lúc nhũ mẫu của nữ nhi kể lại mọi chuyện, hắn thủy chung không tìm được chuyện gì đã xảy ra, hắn đã suy nghĩ mọi việc rất nhìu lần nhưng đều không có đáp án.
Tính tình nữ nhi như thế nào, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Bình thường, chỉ cần hỏi nàng một hai câu liền biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì, vì chuyện gì mà khó chịu.
Mặc dù, hắn thường xuyên nghiêm mặt với nàng, ngày ngày vẫn dạy dỗ nàng. Mà nàng làm như biết rõ hắn sủng ái nàng, nên cho đến bây giờ vẫn không sợ hắn.
Nàng ở bên ngoài gặp chuyện gì, trong lòng nàng nghĩ cái gì, cho đến tận bây giờ, nàng đều sẽ nói cho hắn biết đầu tiên. Sẽ không giấu diếm hắn điều gì, tất cả đều nói ra hết.
Nhưng nàng hôm nay, như thế nào lại khóc lóc om xòm, nói năng lộn xộn. Dù hắn cố gắng thăm dò hỏi thử chuyện gì, nàng đều lắc đầu, bi thương khóc lóc, giọng tràn đầy áy náy: thực xin lỗi nói xong làm thế nào cũng không chịu nói cho hắn biết rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì.
Hôn sự này, hắn vẫn luôn luôn phản đối, cũng vì muốn tốt cho nàng, không muốn nàng bị tổn thương .
Nhưng cuối cùng, lại để nữ nhi xa cách hắn. Bạch Tể Viễn thở dài, trong lòng có chút đau sót.
Khi hắn còn chưa có nhận ra, thì nữ nhi đã trưởng thành. Liền bất chi bất giác đối với nam nhân khác ái mộ, một lòng muốn gả ra ngoài.
Viên Mậu Lâm không tốt, hắn không phải thật lòng yêu thương nàng, trong lòng đầy rẩy những âm mưu tính kế,người như vậy hắn liền kiên quyết phản đối.
Hắn hiểu rõ, nữ nhi không thể vĩnh viễn ở lại trong nhà, sẽ không ở bên cạnh hắn mãi.
Dù không phải là Viên Mậu Lâm, nàng vẫn sẽ gả cho người khác. Cùng người nọ tạo ra một gia đình mới, nàng sẽ sinh con, sẽ làm mẫu thân.
Nàng sẽ không giống lúc trước, ngày ngày chỉ biết dựa vào hắn, cũng sẽ không làm nũng với hắn giả vờ ngoan ngoãn như lúc nhỏ.
Sau này, nàng gặp phải chuyện gì, sợ là sẽ không giống như trước kia, hay tìm hắn, nói mọi chuyện cho hắn biết, rồi cầu xin hắn giúp đỡ.
Lúc đó, sẽ có người vì nàng ra mặt bảo vệ, vì nàng giải quyết mọi chuyện.
Nữ nhi lớn lên đều phải xuất giá, việc này thật làm người ta chán ghét. Nếu giống như nhi tử,cưới người đem về nhà, như vậy mới tốt.
Đợi chút, hắn như thế nào lại quên, đã không muốn nữ nhi lập gia đình rời xa mình, thì mình có thể kén rể cho nàng a!
Bạch Tể Viễn hai mắt sáng ngời, phương pháp này thật tốt.
Phụ mẫu của tên tiểu tử Viên Mậu Lâm đều đã mất. Hắn nếu như đáp ứng vào Bạch phủ ở rể, thì hắn( BTV) sẽ giống như trước đây bảo vệ thật tốt nữ nhi, không cần ngày ngày lo lắng nàng gả ra ngoài bị khi dễ, chịu khổ sở.
Việc này, vừa có thể thỏa mãn ý nghĩ không muốn nữ nhi gả ra ngoài, lại có thể toại nguyện nữ nhi cùng người trong lòng ở chung một chổ.
Quả thật là vẹn cả đôi đường, là một biện pháp thật tốt!
Nghĩ đến đây, hắn thiếu chút nữa liền muốn đánh thức nữ nhi dậy, cùng nàng thương lượng. Nhìn thấy Bạch Thanh khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi, vẫn còn lưu lại vài giọt lệ, nên ngượng ngùng im lặng.
Dù sao nàng cũng nói là không muốn gả, lại nhìn nàng thật sự không muốn, trước cứ để yên vậy sau này nói cũng không sao.
#####
Bạch Thanh ngủ một giấc đến nửa ngày mới tỉnh lại, khi nàng tỉnh giấc ngoài cửa sổ đã tối đen, trong phòng cũng đã đốt thêm đèn.
Hai tay đau ê ẩm, trên mặt đã khô nước mắt, hai mắt lại sưng to muốn mở không nổi. Toàn thân đều cảm thấy khó chịu, không thoải mái, trong lòng liền bực bội.
Nàng còn chưa kịp nổi giận, bên giường truyền đến giọng nói nhu hòa của phụ thân:
-Đã tỉnh! Thiên Nhược, tiểu thư đã tỉnh, ngươi đi phòng bếp truyền lệnh, mau dọn đồ ăn, nhanh chân lên.
-Phụ thân!!
Bạch Thanh có chút ngạc nhiên, mừng rỡ nói:
- Phụ thân vẫn còn ở đây a!
Nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy nét vui mừng, Bạch Tể Viễn trong lòng liền cảm thấy an ủi, nữ nhi thật giống như đã quên mất, hai ngày trước đây, vì mình phản đối hôn sự, nàng cực kì bất mãn, cùng hắn chiến tranh lạnh.
Bây giờ, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như trước kia, thích kề cận hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không nhắc lại chuyện kia làm cho nàng nhớ đến.
Lúc này, thu lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, giọng trêu đùa:
-Ngươi vừa khóc vừa nháo lại không chịu buông tay, ta làm sao có thể rời đi đây! Mau chút đứng lên đi, ta cùng ngươi dùng cơm.
Bạch Thanh làm nũng nói:
-Tay đau, Phụ thân người đút nữ nhi ăn cơm.
Phụ thân là chổ dựa vững chắc, nàng đương nhiên phải giữ lấy, bất quá nàng nói tay đau, thật ra cũng không phải giả vờ.
Cho dù là ai bị té gãy tay, lại liều mạng chống tay đứng dậy, còn níu kéo người không buông, này không muốn đau cũng không được.
Bạch Tể Viễn vừa giận vừa vui, vuốt nhẹ mũi của nàng, cười nói:
-Lúc này mới biết đau, buổi chiều, lúc đó như thế nào lại không nghĩ sẽ đau? Ngươi đã lớn như vậy, còn cầu mong ngày ngày phụ thân quan tâm ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay không xấu hổ.
- Mới không xấu hổ đâu! Phụ thân không phải đã nói, nữ nhi là bảo bối của người,nên người sẽ yêu thương ta cả đời, phải không?
Lời này, hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù trên mặt xấu hổ, trong lòng lại tràn đầy cảm động cùng áy náy.
Phụ thân thật sự tuân thủ lời hứa, yêu thương nàng, bảo vệ nàng cả đời.
Cuối cùng chẳng những mất đi thành tựu cả đời, mà ngay cả mạng cũng không còn.
Kiếp này, nàng sẽ không để hắn vì nàng mà ngày đêm lo lắng. Nàng muốn hiếu thuận hắn, vì cái nhà này mà bỏ ra công sức.
-Đứa nhỏ này!
Bạch Tể Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn theo ý Bạch Thanh, cẩn thận đút nàng từng muỗng cẩn trọng tỉ mỉ làm bọn hạ nhân trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Ăn cơm xong, phân phó bọn hạ nhân giúp nàng thay y phục, sau đó kêu người đỡ nàng đi lanh quanh sân tản bộ tiêu thực.
Bạch gia xưa nay vẫn duy trì thói quen sau khi ăn xong phải chăm chạy bộ Bạch Thanh muốn nhân cơ hội này, đi tây phòng thăm Thanh Ca.
Nhìn sắc trời không còn sớm, liền từ chối không cho phụ thân đi cùng, khuyên phụ thân mau về viện nghĩ ngơi.
#####
Thanh Ca tỉnh lại còn sớm hơn Bạch Thanh, nàng tuổi đã lớn, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn so với Bạch Thanh, mà nàng chỉ bị thương bắp chân, đại phu lại nói nếu không dưỡng thương tốt, bồi bổ thân mình, khả năng bị tàn tật rất cao.
Thật ra, trong lòng Thanh Ca, chỉ cần tiểu thư không sao, dù mình phải chết cũng đáng giá, làm sao còn e ngại một chút thương tổn đâu!
Nhưng nàng cũng thật sự sợ mình sẽ bị tàn tật ở chân, dựa theo quy cũ ở Bạch phủ, nàng đã không thể ở lại nội viện hầu hạ tiểu thư.
Từ lúc bắt đầu vào phủ học quy củ, nàng liền đi theo bên người hầu hạ tiểu thư, đời này, nàng không muốn rời đi.
Mặc dù, nàng rất lo lắng thương thế của tiểu thư, nhưng vẫn phải cố nén ý định muốn đi thăm, ngoan ngoãn nằm im trong phòng dưỡng thương.
Nhưng nàng có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến, kẻ trước đây không tim không phổi, luôn thiên vị Thiên Nhược là tiểu thư nhà nàng, dù đang bị thương vẫn đến tây phòng thăm nàng.
Lúc này, nàng liền nhịn không được mà cảm thấy chóp mũi chua sót, hốc mắt nóng lên.
Bạch Thanh thấy Thanh Ca đôi mắt phiến hồng như sắp khóc, trong lòng rất khó chịu nói:
-Rất đau sao?
Là do nàng ích kỷ, muốn lợi dụng việc này làm mình bị thương, sẽ chậm trể hôn sự, nhưng nàng lại không bảo vệ được Thanh Ca vẫn để nàng bị thương, dù nàng(BT) đã biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, cũng biết rõ Thanh Ca sẽ vì chuyện này mà bị thương, có thể sẽ giống như kiếp trước bị liệt nằm trên giường.
Nhưng nàng không có ngăn cản, cứ để việc này xảy ra, lại tự cho mình đủ bản lĩnh sẽ bảo vệ Thanh Ca không bị thương tổn.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến, Thanh Ca một lòng trung thành, làm sao có thể để nàng(BT) bị thương,như thế nào lại để nàng bảo vệ đây?
Mới vừa nghe tiểu nha đầu nói đại phu chuẩn đoán nói nàng rất có khả năng sẽ thành người tàn tật, thành người què. Đều là lỗi của nàng, tại nàng sai lầm mới có thể tạo ra kết cục như vậy.
- Không đau!!!
Thanh Ca mỉm cười, nàng đưa tay muốn sờ vào vết thương trên tay Bạch Thanh, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên không dám chạm vào.
Nhìn tay nàng bị treo trước ngực, giọng đầy áy náy nói:
-Đều tại nô tỳ vô dụng, không bảo vệ tiểu thư thật tốt, làm cho tiểu thư cũng bị thương. Tiểu thư, người có đau hay không? Thái y nói thế nào? Có lưu lại di chứng gì không? Có hay không lưu lại sẹo?
-Ta cũng không đau,cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ không lưu lại sẹo, cũng sẽ không lưu lại di chứng, ta tốt lắm. Thanh Ca ngươi cũng sẽ khá hơn, có đúng không? Ngươi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh ta, phải không?
Kiếp trước đã bỏ rơi nàng, kiếp này nhất định không thể mất nàng.
- Đúng vậy!
Lúc nãy, trong lòng nàng rất bất an cùng lo lắng, lúc này nghe Bạch Thanh nói như vậy, nàng liền an lòng.
Nàng bên cạnh tiểu thư lại không thể chăm sóc tốt nàng còn để nàng (BT)bị thương.
Mặc dù nàng cũng bị thương, cũng không giống các hạ nhân hộ tống lúc đó đều bị trừng phạt, ngược lại, còn được lão gia khen ngợi.
Vì vậy, trong lòng nàng rất bất an, sợ mình khỏe lại, liền bị điều đi chổ khác. Lúc này, tiểu thư lại nói muốn giữ nàng lại bên người, mà lão gia với thiếu gia rất yêu thương tiểu thư, cho dù nàng thật sự bị tật, chỉ cần tiểu thư không bỏ rơi nàng, vẫn cần nàng hầu hạ, nàng nhất định sẽ được lưu lại.
Chỉ cần có thể lưu lại, liền giống như trước đây, vì nàng bày mưu tính kế, chăm sóc hầu hạ nàng, bảo vệ nàng không để người khác tính kế nàng, chỉ cần như vậy nàng liền yên lòng.
Mặc dù, cánh tay bị thương làm nàng đau đớn, lại vẫn như cũ gắt gao nắm chặt tay áo phụ thân, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Làm như, phải như vậy nàng mới yên tâm, như vậy mới an ủi tâm tình đang lo lắng sợ hãi của nàng.
Bạch Tể Viễn sợ mình cử động sẽ làm bị thương nàng, nên cũng không dám đẩy tay nàng ra.
Thấy nàng cuộn người lại, giống như ngủ không được thoải mái, liền cẩn thận sửa lại chăn nệm, đem nàng an bài thật tốt.
Xong việc, mới ngồi xuống giường theo phía cánh tay nàng đang nắm chặt tay áo hắn, thu hồi vẻ mặt uy nghiêm thay vào đó là nét nhu hòa nhìn nữ nhi đang ngủ say.
Nàng giống như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, mặc dù đã ngủ rất say, lại vẫn cứ nhíu chặt mày, bộ dáng như lo lắng bất an.
Trong lòng hắn liền đau nhói, nâng tay kia nhu nhu trán nàng vuốt ve lông mày nàng, cố gắng đánh tan những phiền não của nàng.
Đây là nhi nữ là bảo bối hắn nâng niu trong tay suốt mười lăm năm! Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, mới khiến cho nữ nhi trước đây không buồn không lo lại biến thành cái dạng này?
Cố gắng nhớ lại lúc nhũ mẫu của nữ nhi kể lại mọi chuyện, hắn thủy chung không tìm được chuyện gì đã xảy ra, hắn đã suy nghĩ mọi việc rất nhìu lần nhưng đều không có đáp án.
Tính tình nữ nhi như thế nào, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay.
Bình thường, chỉ cần hỏi nàng một hai câu liền biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì, vì chuyện gì mà khó chịu.
Mặc dù, hắn thường xuyên nghiêm mặt với nàng, ngày ngày vẫn dạy dỗ nàng. Mà nàng làm như biết rõ hắn sủng ái nàng, nên cho đến bây giờ vẫn không sợ hắn.
Nàng ở bên ngoài gặp chuyện gì, trong lòng nàng nghĩ cái gì, cho đến tận bây giờ, nàng đều sẽ nói cho hắn biết đầu tiên. Sẽ không giấu diếm hắn điều gì, tất cả đều nói ra hết.
Nhưng nàng hôm nay, như thế nào lại khóc lóc om xòm, nói năng lộn xộn. Dù hắn cố gắng thăm dò hỏi thử chuyện gì, nàng đều lắc đầu, bi thương khóc lóc, giọng tràn đầy áy náy: thực xin lỗi nói xong làm thế nào cũng không chịu nói cho hắn biết rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì.
Hôn sự này, hắn vẫn luôn luôn phản đối, cũng vì muốn tốt cho nàng, không muốn nàng bị tổn thương .
Nhưng cuối cùng, lại để nữ nhi xa cách hắn. Bạch Tể Viễn thở dài, trong lòng có chút đau sót.
Khi hắn còn chưa có nhận ra, thì nữ nhi đã trưởng thành. Liền bất chi bất giác đối với nam nhân khác ái mộ, một lòng muốn gả ra ngoài.
Viên Mậu Lâm không tốt, hắn không phải thật lòng yêu thương nàng, trong lòng đầy rẩy những âm mưu tính kế,người như vậy hắn liền kiên quyết phản đối.
Hắn hiểu rõ, nữ nhi không thể vĩnh viễn ở lại trong nhà, sẽ không ở bên cạnh hắn mãi.
Dù không phải là Viên Mậu Lâm, nàng vẫn sẽ gả cho người khác. Cùng người nọ tạo ra một gia đình mới, nàng sẽ sinh con, sẽ làm mẫu thân.
Nàng sẽ không giống lúc trước, ngày ngày chỉ biết dựa vào hắn, cũng sẽ không làm nũng với hắn giả vờ ngoan ngoãn như lúc nhỏ.
Sau này, nàng gặp phải chuyện gì, sợ là sẽ không giống như trước kia, hay tìm hắn, nói mọi chuyện cho hắn biết, rồi cầu xin hắn giúp đỡ.
Lúc đó, sẽ có người vì nàng ra mặt bảo vệ, vì nàng giải quyết mọi chuyện.
Nữ nhi lớn lên đều phải xuất giá, việc này thật làm người ta chán ghét. Nếu giống như nhi tử,cưới người đem về nhà, như vậy mới tốt.
Đợi chút, hắn như thế nào lại quên, đã không muốn nữ nhi lập gia đình rời xa mình, thì mình có thể kén rể cho nàng a!
Bạch Tể Viễn hai mắt sáng ngời, phương pháp này thật tốt.
Phụ mẫu của tên tiểu tử Viên Mậu Lâm đều đã mất. Hắn nếu như đáp ứng vào Bạch phủ ở rể, thì hắn( BTV) sẽ giống như trước đây bảo vệ thật tốt nữ nhi, không cần ngày ngày lo lắng nàng gả ra ngoài bị khi dễ, chịu khổ sở.
Việc này, vừa có thể thỏa mãn ý nghĩ không muốn nữ nhi gả ra ngoài, lại có thể toại nguyện nữ nhi cùng người trong lòng ở chung một chổ.
Quả thật là vẹn cả đôi đường, là một biện pháp thật tốt!
Nghĩ đến đây, hắn thiếu chút nữa liền muốn đánh thức nữ nhi dậy, cùng nàng thương lượng. Nhìn thấy Bạch Thanh khuôn mặt trắng bệch mệt mỏi, vẫn còn lưu lại vài giọt lệ, nên ngượng ngùng im lặng.
Dù sao nàng cũng nói là không muốn gả, lại nhìn nàng thật sự không muốn, trước cứ để yên vậy sau này nói cũng không sao.
#####
Bạch Thanh ngủ một giấc đến nửa ngày mới tỉnh lại, khi nàng tỉnh giấc ngoài cửa sổ đã tối đen, trong phòng cũng đã đốt thêm đèn.
Hai tay đau ê ẩm, trên mặt đã khô nước mắt, hai mắt lại sưng to muốn mở không nổi. Toàn thân đều cảm thấy khó chịu, không thoải mái, trong lòng liền bực bội.
Nàng còn chưa kịp nổi giận, bên giường truyền đến giọng nói nhu hòa của phụ thân:
-Đã tỉnh! Thiên Nhược, tiểu thư đã tỉnh, ngươi đi phòng bếp truyền lệnh, mau dọn đồ ăn, nhanh chân lên.
-Phụ thân!!
Bạch Thanh có chút ngạc nhiên, mừng rỡ nói:
- Phụ thân vẫn còn ở đây a!
Nhìn khuôn mặt nữ nhi tràn đầy nét vui mừng, Bạch Tể Viễn trong lòng liền cảm thấy an ủi, nữ nhi thật giống như đã quên mất, hai ngày trước đây, vì mình phản đối hôn sự, nàng cực kì bất mãn, cùng hắn chiến tranh lạnh.
Bây giờ, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như trước kia, thích kề cận hắn, đương nhiên hắn cũng sẽ không nhắc lại chuyện kia làm cho nàng nhớ đến.
Lúc này, thu lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, giọng trêu đùa:
-Ngươi vừa khóc vừa nháo lại không chịu buông tay, ta làm sao có thể rời đi đây! Mau chút đứng lên đi, ta cùng ngươi dùng cơm.
Bạch Thanh làm nũng nói:
-Tay đau, Phụ thân người đút nữ nhi ăn cơm.
Phụ thân là chổ dựa vững chắc, nàng đương nhiên phải giữ lấy, bất quá nàng nói tay đau, thật ra cũng không phải giả vờ.
Cho dù là ai bị té gãy tay, lại liều mạng chống tay đứng dậy, còn níu kéo người không buông, này không muốn đau cũng không được.
Bạch Tể Viễn vừa giận vừa vui, vuốt nhẹ mũi của nàng, cười nói:
-Lúc này mới biết đau, buổi chiều, lúc đó như thế nào lại không nghĩ sẽ đau? Ngươi đã lớn như vậy, còn cầu mong ngày ngày phụ thân quan tâm ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay không xấu hổ.
- Mới không xấu hổ đâu! Phụ thân không phải đã nói, nữ nhi là bảo bối của người,nên người sẽ yêu thương ta cả đời, phải không?
Lời này, hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù trên mặt xấu hổ, trong lòng lại tràn đầy cảm động cùng áy náy.
Phụ thân thật sự tuân thủ lời hứa, yêu thương nàng, bảo vệ nàng cả đời.
Cuối cùng chẳng những mất đi thành tựu cả đời, mà ngay cả mạng cũng không còn.
Kiếp này, nàng sẽ không để hắn vì nàng mà ngày đêm lo lắng. Nàng muốn hiếu thuận hắn, vì cái nhà này mà bỏ ra công sức.
-Đứa nhỏ này!
Bạch Tể Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn theo ý Bạch Thanh, cẩn thận đút nàng từng muỗng cẩn trọng tỉ mỉ làm bọn hạ nhân trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Ăn cơm xong, phân phó bọn hạ nhân giúp nàng thay y phục, sau đó kêu người đỡ nàng đi lanh quanh sân tản bộ tiêu thực.
Bạch gia xưa nay vẫn duy trì thói quen sau khi ăn xong phải chăm chạy bộ Bạch Thanh muốn nhân cơ hội này, đi tây phòng thăm Thanh Ca.
Nhìn sắc trời không còn sớm, liền từ chối không cho phụ thân đi cùng, khuyên phụ thân mau về viện nghĩ ngơi.
#####
Thanh Ca tỉnh lại còn sớm hơn Bạch Thanh, nàng tuổi đã lớn, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn so với Bạch Thanh, mà nàng chỉ bị thương bắp chân, đại phu lại nói nếu không dưỡng thương tốt, bồi bổ thân mình, khả năng bị tàn tật rất cao.
Thật ra, trong lòng Thanh Ca, chỉ cần tiểu thư không sao, dù mình phải chết cũng đáng giá, làm sao còn e ngại một chút thương tổn đâu!
Nhưng nàng cũng thật sự sợ mình sẽ bị tàn tật ở chân, dựa theo quy cũ ở Bạch phủ, nàng đã không thể ở lại nội viện hầu hạ tiểu thư.
Từ lúc bắt đầu vào phủ học quy củ, nàng liền đi theo bên người hầu hạ tiểu thư, đời này, nàng không muốn rời đi.
Mặc dù, nàng rất lo lắng thương thế của tiểu thư, nhưng vẫn phải cố nén ý định muốn đi thăm, ngoan ngoãn nằm im trong phòng dưỡng thương.
Nhưng nàng có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến, kẻ trước đây không tim không phổi, luôn thiên vị Thiên Nhược là tiểu thư nhà nàng, dù đang bị thương vẫn đến tây phòng thăm nàng.
Lúc này, nàng liền nhịn không được mà cảm thấy chóp mũi chua sót, hốc mắt nóng lên.
Bạch Thanh thấy Thanh Ca đôi mắt phiến hồng như sắp khóc, trong lòng rất khó chịu nói:
-Rất đau sao?
Là do nàng ích kỷ, muốn lợi dụng việc này làm mình bị thương, sẽ chậm trể hôn sự, nhưng nàng lại không bảo vệ được Thanh Ca vẫn để nàng bị thương, dù nàng(BT) đã biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra, cũng biết rõ Thanh Ca sẽ vì chuyện này mà bị thương, có thể sẽ giống như kiếp trước bị liệt nằm trên giường.
Nhưng nàng không có ngăn cản, cứ để việc này xảy ra, lại tự cho mình đủ bản lĩnh sẽ bảo vệ Thanh Ca không bị thương tổn.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến, Thanh Ca một lòng trung thành, làm sao có thể để nàng(BT) bị thương,như thế nào lại để nàng bảo vệ đây?
Mới vừa nghe tiểu nha đầu nói đại phu chuẩn đoán nói nàng rất có khả năng sẽ thành người tàn tật, thành người què. Đều là lỗi của nàng, tại nàng sai lầm mới có thể tạo ra kết cục như vậy.
- Không đau!!!
Thanh Ca mỉm cười, nàng đưa tay muốn sờ vào vết thương trên tay Bạch Thanh, nhưng lại sợ làm đau nàng, nên không dám chạm vào.
Nhìn tay nàng bị treo trước ngực, giọng đầy áy náy nói:
-Đều tại nô tỳ vô dụng, không bảo vệ tiểu thư thật tốt, làm cho tiểu thư cũng bị thương. Tiểu thư, người có đau hay không? Thái y nói thế nào? Có lưu lại di chứng gì không? Có hay không lưu lại sẹo?
-Ta cũng không đau,cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ không lưu lại sẹo, cũng sẽ không lưu lại di chứng, ta tốt lắm. Thanh Ca ngươi cũng sẽ khá hơn, có đúng không? Ngươi vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh ta, phải không?
Kiếp trước đã bỏ rơi nàng, kiếp này nhất định không thể mất nàng.
- Đúng vậy!
Lúc nãy, trong lòng nàng rất bất an cùng lo lắng, lúc này nghe Bạch Thanh nói như vậy, nàng liền an lòng.
Nàng bên cạnh tiểu thư lại không thể chăm sóc tốt nàng còn để nàng (BT)bị thương.
Mặc dù nàng cũng bị thương, cũng không giống các hạ nhân hộ tống lúc đó đều bị trừng phạt, ngược lại, còn được lão gia khen ngợi.
Vì vậy, trong lòng nàng rất bất an, sợ mình khỏe lại, liền bị điều đi chổ khác. Lúc này, tiểu thư lại nói muốn giữ nàng lại bên người, mà lão gia với thiếu gia rất yêu thương tiểu thư, cho dù nàng thật sự bị tật, chỉ cần tiểu thư không bỏ rơi nàng, vẫn cần nàng hầu hạ, nàng nhất định sẽ được lưu lại.
Chỉ cần có thể lưu lại, liền giống như trước đây, vì nàng bày mưu tính kế, chăm sóc hầu hạ nàng, bảo vệ nàng không để người khác tính kế nàng, chỉ cần như vậy nàng liền yên lòng.
/100
|