Nhìn Bạch Thanh cùng nhi tử thân cận, trong lòng Thái tử phi liền khó chịu. Nàng cùng Bạch Thanh, thuở nhỏ cũng không hợp nhau.
Những năm gần đây, Bạch Thanh ỷ vào sự sủng ái yêu thương của hoàng thượng cùng nương nương, hoàn toàn không đem người ngoài để vào mắt.
Chính là nàng gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là hoàng hậu, vậy mà nàng vẫn như cũ đối với nàng không có nửa phần cung kính.
Nàng nghĩ chỉ cần chèn ép được nàng, thì nàng sẽ không thể kiêu ngạo như vậy nữa, sau này sẽ cung kính đối với nàng.[Truyện đăng ở ddlqd]
Vì vậy, lúc nàng (TTP) tiếp nhận quyền lợi chưởng quản đông cung từ trong tay hoàng hậu nương nương, liền bắt đầu ngáng chân nàng (BT).
Ai ngờ, lúc nữ nhân này phát hiện, lại to gan lớn mật, dám nói sẽ để cho cung nữ pha trà trong Đông cung trở thành lương đệ của Thái tử.
Hại nàng bị Hoàng hậu nương nương gọi đến trách cứ một trận, còn đe dọa nàng nếu còn dùng thủ đoạn, liền thật sự thuận theo ý Bạch Thanh.
Sau khi bị kinh hãi, nàng không thể không tạm thời thu liễm, trong lòng lại thầm hận không thôi, lại nghĩ chỉ cần chờ nàng trở thành hoàng hậu, tất nhiên sẽ giáo huấn nàng thật tốt để hả giận.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nàng một lòng quản lý cung vụ, nghĩ có thể sớm ngày cầm quyền, lại không dự đoán được nhi tử của nàng, thế nhưng lại bị nàng lung lạc.
Đây chính là người mà tương lai nàng có thể dựa vào, sao có thể để cho hắn thân cận Bạch Thanh?
Lập tức, liền đứng dậy đi qua, sắc mặt có chút không tốt nói:
- Tay ngươi đang bị thương, sao lại ôm Dân nhi, cũng đừng để hắn ngã, mau đưa hắn cho ta ôm đi!
Nói xong, liền muốn đem nhi tử trong lòng Bạch Thanh ôm đi.
Liên Dân giờ phút này đang nằm trong lòng Bạch Thanh, cảm giác được nàng đang chảy nước mắt làm ướt cổ hắn.
Hắn trước giờ luôn cùng Bạch Thanh thân cận, thậm chí còn thân cận hơn cả thân mẫu của hắn, làm sao muốn đi, gắt gao ôm chặt cổ của Bạch Thanh, đem mặt quay qua một bên, không thèm nhìn tới Thái tử phi.
Cảm nhận được hắn ôm chặt nàng toàn thân dựa vào nàng, trong đầu Bạch Thanh không tự chủ được liền hiện ra cảnh tượng sau khi hắn rơi xuống nước, thân thể lạnh như băng.
Ôm vào trong lòng, như thế nào cũng không làm thân thể hắn ấm. Ánh mắt hắn xám trắng vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mặc dù huynh trưởng đã mấy lần nâng tay vuốt xuống, cũng nói rất nhiều lời lặp lại, sẽ vì hắn báo thù, cũng không cách nào làm cho hắn nhắm mắt.
Cuối cùng, là nàng khóc nói, làm cho hắn an tâm ra đi, nàng nói....sẽ chờ hắn lại đến, lại làm chất nhi của nàng, nàng sẽ chờ...... Hắn mới nhắm mắt.
Lúc này, nàng đợi, bọn họ vì đối phương mà thực hiện lời hứa.
Bạch Thanh tâm nhẫn nhẫn đau, trong đầu đột nhiên chiếu sáng, đầu óc trước giờ vốn hỗn độn ngu ngơ.
Giờ khắc này, đột nhiên giống như được khai sáng đúng là thông minh hẳn lên.
Quyển sách kia từng làm cho nàng hết sức tin tưởng không nghi ngờ, nhưng lại không thể giam cầm tư tưởng của nàng, mà chỉ giải thích thêm một số liên hệ.
Trong sách miêu tả một đám cảnh tượng nhìn như vô tình hoặc từng câu giống như đùa giỡn, liền đem những chuyện nàng từng trải qua, một loạt những bi kịch liên hệ với nhau.
Thì ra, cái gọi là Thái tử mưu phản, thế nhưng thật sự là bị oan uổng.
Thì ra, thái tử cùng hoàng hậu bao gồm cả hai vị công chúa cùng với nhất mạch của hoàng hậu mọi người tử vong, toàn bộ cũng không là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Là Ký Vương cùng Thục Phi,làm ra tất cả, đều là âm mưu của bọn họ, còn có Tô Mai dựa vào trí nhớ tương lai của vị nông nghiệp khoa học gia, cùng bản thần kì [Nông nghiệp bách khoa toàn thư] kết hợp, nghiên cứu chế tạo ra một loại độc tính thiên kì bách quái, làm cho người tra không ra một tia manh mối về loại độc dược thần kỳ này.
(Yul: thiên kì bách quái là những thứ kì lạ và quái gở)
Nàng còn nhớ rõ, ở trong sách Tô Mai cùng với tân phu quân đàm luận về Ký Vương đã từng nói qua, Thục Phi mưu kế sâu xa, Ký Vương thông minh hơn người.
Hai người này cùng liên thủ, hoàng hậu cùng thái tử thua cũng không oan uổng.
Thì ra mười mấy năm trước, Ký Vương lúc đó chỉ vài tuổi, bọn họ cũng đã bắt đầu bày bố, hơn một nửa số người bên cạnh thái tử đều chịu ân của mẫu tử hắn, đầu nhập vào Đông cung, bất quá cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Nhưng Thái tử không biết, lại rất yêu thích những người kỳ tài, thật sự đem vài cái năng lực xuất chúng giả dạng trà trộn vào, lại nghĩ đó là người tâm phúc.
Mà người thông báo cho hắn tin tức giả, trong đó một cái, chính là Vương Bình Chi.
Vương Bình Chi, tên tự Diệu Quang, Hưng Khánh mười lăm năm làm tân khoa thám hoa lang, xuất thân từ Yến Kinh một trong mười gia tộc lớn là Vương gia.
Vương gia chính là đương thời đại tộc, trong tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, tộc trưởng Vương Hách Mẫn dĩ nhiên là làm quan trong nội các.
Triều đình trong ngoài, lại có hai thành quan viên hoặc là họ Vương, hoặc là cùng Vương gia có quan hệ thân cận.
Là người có tiền đồ nhất trong Vương gia, hắn lại trái ngược với trưởng bối trong dòng tộc là không theo luật lệ mà làm việc cho hoàng thượng.
Sau khi đậu thám hoa được phong làm học sĩ Hàn Lâm viện, liền đầu phục dưới trướng thái tử Liên Chân.
Vài năm này, hắn vì Thái tử lo lắng hết lòng, liên tiếp đưa ra đề nghị tốt nhất, làm cho thanh danh của thái tử càng ngày càng tốt.
Điều quan trọng là, trong một lần ám sát, hắn không hề do dự vì Thái tử mà đở một đao, vì điều này, mà hắn bị di chứng không thể kéo dài con nối dòng.
Bắt đầu từ lúc đó, Thái tử đối hắn tín nhiệm, thậm chí có một lần còn vượt qua cả người cùng hắn lớn lên, thân thiết như huynh đệ Bạch Triệt.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới, có một ngày người này lại phản bội hắn, người ngoài cũng không tin.
Ngày đó bị định tội, hắn ở trên Kim Loan điện tự biện.
Trước mặt hoàng thượng và văn võ bá quan, nói là có người truyền tin tức cho hắn, nói rõ hoàng thượng hoàng hậu bị Thục Phi liên hiệp với Ký Vương, giam lỏng ở trong hoàng cung.
Bọn họ còn lợi dụng Kiêu kỵ binh lung lạc người trong giang hồ, ở trong cung ra tay giết chóc, lấy thủ đoạn tàn ác, nắm trong tay Đại Nội thị vệ cùng Long Cấm vệ.
Bởi vì sự tình quá trọng đại, ban đầu hắn còn không dám tin tưởng, nhưng lại liên tục đưa tấu sớ vào trong cung cầu kiến đều như chìm xuống biển, thậm chí còn hắn lần lượt đưa tin vào hậu cung của Hoàng hậu, cũng như trước không có gì đáp lại.
Vì vậy, mới làm cho hắn tin tưởng người truyền lời kia có thể tin, sau đó, hắn không nghe lời mưu sĩ khuyên bảo, không chịu chờ bọn họ đi thăm dò tìm hiểu rõ ràng sự thật rồi mới ra tay.
Bởi vì hắn sợ đợi đến lúc đó, không chừng phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn cũng đã mất.
Đối với hắn, để phụ mẫu an toàn, cho dù tin tức đó là giả, hắn cũng kiên trì thà rằng tin là có, không thể tin là không , vẫn sợ có chuyện gì sơ suất, hắn tự mình đi trước đóng quân ở ngoài Bảo Hưng thành cách năm mươi lý chỗ dũng sĩ doanh, lấy trong tay lệnh bài thái tử, điều động ba vạn dũng sĩ, tiến vào hoàng cung.
Nhưng không đoán được, trong hoàng cung căn bản thái bình vô sự, tất cả mọi chuyện, đều là có người hư cấu truyền tin tức giả.
Mà người truyền lại tin tức giả cho hắn, khiến hắn mạo hiểm lĩnh quân tấn công hoàng cung, đúng là Vương Bình Chi.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình ngớ người, Vương Bình Chi cũng không biện giải một câu, chỉ yên lặng không nói gì, bước ra khỏi hàng, vung quan bào lên quỳ gối tại chổ, tự tay đem mũ quan trên đầu bỏ xuống, cởi bỏ quan phục trên người, sửa sang ngay ngắn, liền dập đầu, coi như hắn thật sự đã làm việc này, nên muốn lĩnh tội.
Nhưng mà, hắn biểu hiện như thế cùng tư thái vừa rồi, từ hoàng thượng, cho tới văn võ bá quan, bao gồm cả phụ tử Bạch gia rất tin tưởng thái tử tuyệt đối không bao giờ làm phản.
Lúc này, cũng có chút hoài nghi, giống như đang nói thái tử mới chân chính là kẻ mưu đồ, chính là sau khi thất bại, hắn vì muốn thoát đi tội danh, đẩy Vương Bình Chi ra làm lá chắn nhận tội thay mà thôi.
Sau khi Bạch Thanh nghe những lời đồn đãi này, cũng nghĩ là như thế.
(Yul:....ngố dễ sợ)
Nhưng hiện tại, nàng đã hiểu rõ, lúc trước Tô Mai thuận miệng nói một câu [Lúc hắn bị đích mẫu làm cho sống không nổi, Ký vương đã cho hắn một con đường sống.] ý gì chứ?
Ý là, hắn trước giờ chính là người của Ký Vương, hãm hại thái tử như thế, cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ trách, hắn trong những ngày thường luôn một lòng vì Thái tử, khắp nơi đối nghịch với Ký Vương biểu hiện quá mức rõ ràng.
Thậm chí, hắn còn nhiều lần làm cho Ký Vương chịu thua thiệt bị trách mắng, xuống tay tàn nhẫn vô cùng, không lưu tình chút nào.
Kể từ đó, ngoại trừ người chân chính hiểu rõ, còn lại có ai sẽ tin tưởng, bọn họ thật ra là đồng bọn đâu?
Người này, nàng phải làm cho phụ thân cùng huynh trưởng điều tra rõ ràng mới được.
Đã sớm biết hắn chịu ân tình như thế nào của Ký vương, làm cho hắn một lòng một dạ làm việc cho hắn (Liên Cẩn), ngay cả con nối dòng cũng không quan tâm cố kỵ.
Làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn dùng tính mạng, hoàn toàn đem Thái tử hạ đài dù đã đứng rất gần đế vị.
Nghĩ lại, người nọ thật sự quá đáng sợ.
Người như vậy, mà Ký Vương có thể thoải mái khống chế, chứng tỏ thủ đoạn của hắn rất cao.
Cũng khó trách Tô Mai đối với hắn hết sức tôn sùng, nhắc tới hắn cũng liền thao thao bất tuyệt tán thưởng.
Mà việc khiến cho nàng khen, là hắn chỉ dùng một mưu kế nho nhỏ, liền thoải mái nắm trong tay kỵ binh của Ma vương Tiếu Túc sau khi chết, mà người ngoài không thể nào giải quyết....Kiêu kỵ binh.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh liền cả kinh.
Lúc trước Tô Mai có đề cập đến Ký Vương, như thế nào mà nắm trong tay tiếng tăm lừng lẫy Kiêu kỵ binh ở Đại Thành, sau đó còn liên tục thở dài [đáng tiếc vị ma vương kia].
Hay là, Ma vương Tiếu Túc chết, cũng thoát không được quan hệ với Ký Vương?
Nhưng mà vì cái gì, lúc trước hoàng thượng biết được tin Tiếu Túc chết, liền giận chó đánh mèo nàng đây? Trong chuyện này, cùng nàng có quan hệ như thế nào?
Bạch Thanh đầu óc, nhất thời có chút ngu ra.
Giờ khắc này, nàng thật đau lòng mà thừa nhận, người bên ngoài nói nàng ngốc, thật sự là chuẩn xác vô cùng.
Nàng có thể không phải là ngốc sao?
Rõ ràng trong quyển sách kia, nữ nhân vật chính Tô Mai không lúc nào là không quan tâm triều đình đại sự.
Thậm chí, nàng còn thường xuyên lợi dụng ưu thế đặc biệt, vì Ký Vương mà bày mưu tính kế.
Mỗi một lần làm đại sự, khi nàng cùng người bên ngoài nói chuyện, cũng tự nhiên nhắc tới vài nhân vật quan trọng trong đó.
Nhưng trong sách không có miêu tả cặn kẽ chuyện triều chính, ngược lại phần lớn độ dài, đều viết về nàng như thế nào thay đổi phương pháp gieo trồng hoặc đại loại là liên quan đến nông nghiệp.
Nàng cũng chỉ nghĩ đến Tô Mai đề cập những chuyện này, là vì sự tình liên quan đến chổ dựa của nàng là Ký Vương.
Mà nàng trợ giúp Ký Vương, bởi vì muốn tìm chổ mà dựa vào, mới có thể bất đắc dĩ, đem những thứ này nọ không thuộc về nàng, của người khác mà tặng ra ngoài mà thôi.
Lúc này mới biết, người chân chính không can thiệp đến chuyện triều đình, là nàng Bạch Thanh mới đúng.
Hoảng sợ, lo lắng không yên, thương tâm, tự giễu...... Các loại cảm xúc lung tung quấy nhiễu nàng, vốn không được tĩnh tâm, cánh tay ôm Liên Dân, lại hơi dùng sức.
Tiểu tử kia ăn đau, cũng không giãy dụa, chỉ nâng lên cánh tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trấn an nói:
- Thanh nhi cô cô ngoan, Dân nhi thổi vù vù, sẽ không đau.
Thì ra, hắn cho rằng nàng là vì quá đau đớn, mới có thể dùng sức như vậy.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực của Bạch Thanh, rốt cục không hề ngây thơ thuần túy, giống như trong nháy mắt, liền bỏ thêm vào một loại tên là Phức tạp gì đó.
Có lẽ giờ khắc này, nàng mới chân chính trùng sinh.
Không đơn giản là thời gian đảo ngược trở lại, sinh mệnh được quay lại, là bởi vì nàng muốn bảo vệ những người nàng để ý, từ trong ra ngoài, làm cho tâm tính của mình vốn là thanh thuần thiện lương, không hề tin tưởng cái gì gọi là Nhân chi sơ, tính bản thiện , bắt đầu dùng ác ý để đo lường tất cả địch nhân.
Sau đó, dùng thanh đao sắc bén nhất, đem địch nhân từng người chém giết, không chút lưu tình.
- Thật sáng!
Liên Dân đột nhiên kêu lên, bàn tay nhỏ bé từ sau lưng Bạch Thanh, chuyển lên mặt nàng.
Ngón tay mềm mại nhỏ bé khẽ chạm vào mí mắt của nàng, than thở nói:
- Mắt của Thanh nhi cô cô, sẽ sáng lên.
Bạch Thanh nở nụ cười, trán của nàng để lên trên trán vừa trơn bóng vừa trơn mềm của hắn, cọ cọ qua lại.
Lúc Liên Dân ba tuổi, rất thích cùng Thanh nhi cô cô làm vậy với hắn, làm sao còn nhớ rõ lúc nãy đang nói cái gì, lúc này liền Khanh khách cười rộ lên, dùng hết khí lực toàn thân, ngăn cản cái trán của Bạch Thanh.
Hai cô chất, vui đùa hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Thái tử phi đang tức giận muốn bốc khói.
Đợi bọn họ an tĩnh lại, lúc Bạch Thanh đối mặt với mọi người, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa ngây thơ, ảm đạm thất sắc, nào có nửa điểm gọi là hào quang?
Nhưng mà, khi buổi tiệc chấm dứt, Bạch Thanh rời cung về phủ.
Chuyện thứ nhất nàng làm, đó là phái người thông tri đến phụ thân cùng huynh trưởng đang ở ngoại viện, nàng muốn kể lại mọi chuyện với bọn họ rồi mới quyết định.
Những năm gần đây, Bạch Thanh ỷ vào sự sủng ái yêu thương của hoàng thượng cùng nương nương, hoàn toàn không đem người ngoài để vào mắt.
Chính là nàng gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là hoàng hậu, vậy mà nàng vẫn như cũ đối với nàng không có nửa phần cung kính.
Nàng nghĩ chỉ cần chèn ép được nàng, thì nàng sẽ không thể kiêu ngạo như vậy nữa, sau này sẽ cung kính đối với nàng.[Truyện đăng ở ddlqd]
Vì vậy, lúc nàng (TTP) tiếp nhận quyền lợi chưởng quản đông cung từ trong tay hoàng hậu nương nương, liền bắt đầu ngáng chân nàng (BT).
Ai ngờ, lúc nữ nhân này phát hiện, lại to gan lớn mật, dám nói sẽ để cho cung nữ pha trà trong Đông cung trở thành lương đệ của Thái tử.
Hại nàng bị Hoàng hậu nương nương gọi đến trách cứ một trận, còn đe dọa nàng nếu còn dùng thủ đoạn, liền thật sự thuận theo ý Bạch Thanh.
Sau khi bị kinh hãi, nàng không thể không tạm thời thu liễm, trong lòng lại thầm hận không thôi, lại nghĩ chỉ cần chờ nàng trở thành hoàng hậu, tất nhiên sẽ giáo huấn nàng thật tốt để hả giận.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, nàng một lòng quản lý cung vụ, nghĩ có thể sớm ngày cầm quyền, lại không dự đoán được nhi tử của nàng, thế nhưng lại bị nàng lung lạc.
Đây chính là người mà tương lai nàng có thể dựa vào, sao có thể để cho hắn thân cận Bạch Thanh?
Lập tức, liền đứng dậy đi qua, sắc mặt có chút không tốt nói:
- Tay ngươi đang bị thương, sao lại ôm Dân nhi, cũng đừng để hắn ngã, mau đưa hắn cho ta ôm đi!
Nói xong, liền muốn đem nhi tử trong lòng Bạch Thanh ôm đi.
Liên Dân giờ phút này đang nằm trong lòng Bạch Thanh, cảm giác được nàng đang chảy nước mắt làm ướt cổ hắn.
Hắn trước giờ luôn cùng Bạch Thanh thân cận, thậm chí còn thân cận hơn cả thân mẫu của hắn, làm sao muốn đi, gắt gao ôm chặt cổ của Bạch Thanh, đem mặt quay qua một bên, không thèm nhìn tới Thái tử phi.
Cảm nhận được hắn ôm chặt nàng toàn thân dựa vào nàng, trong đầu Bạch Thanh không tự chủ được liền hiện ra cảnh tượng sau khi hắn rơi xuống nước, thân thể lạnh như băng.
Ôm vào trong lòng, như thế nào cũng không làm thân thể hắn ấm. Ánh mắt hắn xám trắng vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mặc dù huynh trưởng đã mấy lần nâng tay vuốt xuống, cũng nói rất nhiều lời lặp lại, sẽ vì hắn báo thù, cũng không cách nào làm cho hắn nhắm mắt.
Cuối cùng, là nàng khóc nói, làm cho hắn an tâm ra đi, nàng nói....sẽ chờ hắn lại đến, lại làm chất nhi của nàng, nàng sẽ chờ...... Hắn mới nhắm mắt.
Lúc này, nàng đợi, bọn họ vì đối phương mà thực hiện lời hứa.
Bạch Thanh tâm nhẫn nhẫn đau, trong đầu đột nhiên chiếu sáng, đầu óc trước giờ vốn hỗn độn ngu ngơ.
Giờ khắc này, đột nhiên giống như được khai sáng đúng là thông minh hẳn lên.
Quyển sách kia từng làm cho nàng hết sức tin tưởng không nghi ngờ, nhưng lại không thể giam cầm tư tưởng của nàng, mà chỉ giải thích thêm một số liên hệ.
Trong sách miêu tả một đám cảnh tượng nhìn như vô tình hoặc từng câu giống như đùa giỡn, liền đem những chuyện nàng từng trải qua, một loạt những bi kịch liên hệ với nhau.
Thì ra, cái gọi là Thái tử mưu phản, thế nhưng thật sự là bị oan uổng.
Thì ra, thái tử cùng hoàng hậu bao gồm cả hai vị công chúa cùng với nhất mạch của hoàng hậu mọi người tử vong, toàn bộ cũng không là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Là Ký Vương cùng Thục Phi,làm ra tất cả, đều là âm mưu của bọn họ, còn có Tô Mai dựa vào trí nhớ tương lai của vị nông nghiệp khoa học gia, cùng bản thần kì [Nông nghiệp bách khoa toàn thư] kết hợp, nghiên cứu chế tạo ra một loại độc tính thiên kì bách quái, làm cho người tra không ra một tia manh mối về loại độc dược thần kỳ này.
(Yul: thiên kì bách quái là những thứ kì lạ và quái gở)
Nàng còn nhớ rõ, ở trong sách Tô Mai cùng với tân phu quân đàm luận về Ký Vương đã từng nói qua, Thục Phi mưu kế sâu xa, Ký Vương thông minh hơn người.
Hai người này cùng liên thủ, hoàng hậu cùng thái tử thua cũng không oan uổng.
Thì ra mười mấy năm trước, Ký Vương lúc đó chỉ vài tuổi, bọn họ cũng đã bắt đầu bày bố, hơn một nửa số người bên cạnh thái tử đều chịu ân của mẫu tử hắn, đầu nhập vào Đông cung, bất quá cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.
Nhưng Thái tử không biết, lại rất yêu thích những người kỳ tài, thật sự đem vài cái năng lực xuất chúng giả dạng trà trộn vào, lại nghĩ đó là người tâm phúc.
Mà người thông báo cho hắn tin tức giả, trong đó một cái, chính là Vương Bình Chi.
Vương Bình Chi, tên tự Diệu Quang, Hưng Khánh mười lăm năm làm tân khoa thám hoa lang, xuất thân từ Yến Kinh một trong mười gia tộc lớn là Vương gia.
Vương gia chính là đương thời đại tộc, trong tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, tộc trưởng Vương Hách Mẫn dĩ nhiên là làm quan trong nội các.
Triều đình trong ngoài, lại có hai thành quan viên hoặc là họ Vương, hoặc là cùng Vương gia có quan hệ thân cận.
Là người có tiền đồ nhất trong Vương gia, hắn lại trái ngược với trưởng bối trong dòng tộc là không theo luật lệ mà làm việc cho hoàng thượng.
Sau khi đậu thám hoa được phong làm học sĩ Hàn Lâm viện, liền đầu phục dưới trướng thái tử Liên Chân.
Vài năm này, hắn vì Thái tử lo lắng hết lòng, liên tiếp đưa ra đề nghị tốt nhất, làm cho thanh danh của thái tử càng ngày càng tốt.
Điều quan trọng là, trong một lần ám sát, hắn không hề do dự vì Thái tử mà đở một đao, vì điều này, mà hắn bị di chứng không thể kéo dài con nối dòng.
Bắt đầu từ lúc đó, Thái tử đối hắn tín nhiệm, thậm chí có một lần còn vượt qua cả người cùng hắn lớn lên, thân thiết như huynh đệ Bạch Triệt.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới, có một ngày người này lại phản bội hắn, người ngoài cũng không tin.
Ngày đó bị định tội, hắn ở trên Kim Loan điện tự biện.
Trước mặt hoàng thượng và văn võ bá quan, nói là có người truyền tin tức cho hắn, nói rõ hoàng thượng hoàng hậu bị Thục Phi liên hiệp với Ký Vương, giam lỏng ở trong hoàng cung.
Bọn họ còn lợi dụng Kiêu kỵ binh lung lạc người trong giang hồ, ở trong cung ra tay giết chóc, lấy thủ đoạn tàn ác, nắm trong tay Đại Nội thị vệ cùng Long Cấm vệ.
Bởi vì sự tình quá trọng đại, ban đầu hắn còn không dám tin tưởng, nhưng lại liên tục đưa tấu sớ vào trong cung cầu kiến đều như chìm xuống biển, thậm chí còn hắn lần lượt đưa tin vào hậu cung của Hoàng hậu, cũng như trước không có gì đáp lại.
Vì vậy, mới làm cho hắn tin tưởng người truyền lời kia có thể tin, sau đó, hắn không nghe lời mưu sĩ khuyên bảo, không chịu chờ bọn họ đi thăm dò tìm hiểu rõ ràng sự thật rồi mới ra tay.
Bởi vì hắn sợ đợi đến lúc đó, không chừng phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn cũng đã mất.
Đối với hắn, để phụ mẫu an toàn, cho dù tin tức đó là giả, hắn cũng kiên trì thà rằng tin là có, không thể tin là không , vẫn sợ có chuyện gì sơ suất, hắn tự mình đi trước đóng quân ở ngoài Bảo Hưng thành cách năm mươi lý chỗ dũng sĩ doanh, lấy trong tay lệnh bài thái tử, điều động ba vạn dũng sĩ, tiến vào hoàng cung.
Nhưng không đoán được, trong hoàng cung căn bản thái bình vô sự, tất cả mọi chuyện, đều là có người hư cấu truyền tin tức giả.
Mà người truyền lại tin tức giả cho hắn, khiến hắn mạo hiểm lĩnh quân tấn công hoàng cung, đúng là Vương Bình Chi.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình ngớ người, Vương Bình Chi cũng không biện giải một câu, chỉ yên lặng không nói gì, bước ra khỏi hàng, vung quan bào lên quỳ gối tại chổ, tự tay đem mũ quan trên đầu bỏ xuống, cởi bỏ quan phục trên người, sửa sang ngay ngắn, liền dập đầu, coi như hắn thật sự đã làm việc này, nên muốn lĩnh tội.
Nhưng mà, hắn biểu hiện như thế cùng tư thái vừa rồi, từ hoàng thượng, cho tới văn võ bá quan, bao gồm cả phụ tử Bạch gia rất tin tưởng thái tử tuyệt đối không bao giờ làm phản.
Lúc này, cũng có chút hoài nghi, giống như đang nói thái tử mới chân chính là kẻ mưu đồ, chính là sau khi thất bại, hắn vì muốn thoát đi tội danh, đẩy Vương Bình Chi ra làm lá chắn nhận tội thay mà thôi.
Sau khi Bạch Thanh nghe những lời đồn đãi này, cũng nghĩ là như thế.
(Yul:....ngố dễ sợ)
Nhưng hiện tại, nàng đã hiểu rõ, lúc trước Tô Mai thuận miệng nói một câu [Lúc hắn bị đích mẫu làm cho sống không nổi, Ký vương đã cho hắn một con đường sống.] ý gì chứ?
Ý là, hắn trước giờ chính là người của Ký Vương, hãm hại thái tử như thế, cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ trách, hắn trong những ngày thường luôn một lòng vì Thái tử, khắp nơi đối nghịch với Ký Vương biểu hiện quá mức rõ ràng.
Thậm chí, hắn còn nhiều lần làm cho Ký Vương chịu thua thiệt bị trách mắng, xuống tay tàn nhẫn vô cùng, không lưu tình chút nào.
Kể từ đó, ngoại trừ người chân chính hiểu rõ, còn lại có ai sẽ tin tưởng, bọn họ thật ra là đồng bọn đâu?
Người này, nàng phải làm cho phụ thân cùng huynh trưởng điều tra rõ ràng mới được.
Đã sớm biết hắn chịu ân tình như thế nào của Ký vương, làm cho hắn một lòng một dạ làm việc cho hắn (Liên Cẩn), ngay cả con nối dòng cũng không quan tâm cố kỵ.
Làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng còn dùng tính mạng, hoàn toàn đem Thái tử hạ đài dù đã đứng rất gần đế vị.
Nghĩ lại, người nọ thật sự quá đáng sợ.
Người như vậy, mà Ký Vương có thể thoải mái khống chế, chứng tỏ thủ đoạn của hắn rất cao.
Cũng khó trách Tô Mai đối với hắn hết sức tôn sùng, nhắc tới hắn cũng liền thao thao bất tuyệt tán thưởng.
Mà việc khiến cho nàng khen, là hắn chỉ dùng một mưu kế nho nhỏ, liền thoải mái nắm trong tay kỵ binh của Ma vương Tiếu Túc sau khi chết, mà người ngoài không thể nào giải quyết....Kiêu kỵ binh.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh liền cả kinh.
Lúc trước Tô Mai có đề cập đến Ký Vương, như thế nào mà nắm trong tay tiếng tăm lừng lẫy Kiêu kỵ binh ở Đại Thành, sau đó còn liên tục thở dài [đáng tiếc vị ma vương kia].
Hay là, Ma vương Tiếu Túc chết, cũng thoát không được quan hệ với Ký Vương?
Nhưng mà vì cái gì, lúc trước hoàng thượng biết được tin Tiếu Túc chết, liền giận chó đánh mèo nàng đây? Trong chuyện này, cùng nàng có quan hệ như thế nào?
Bạch Thanh đầu óc, nhất thời có chút ngu ra.
Giờ khắc này, nàng thật đau lòng mà thừa nhận, người bên ngoài nói nàng ngốc, thật sự là chuẩn xác vô cùng.
Nàng có thể không phải là ngốc sao?
Rõ ràng trong quyển sách kia, nữ nhân vật chính Tô Mai không lúc nào là không quan tâm triều đình đại sự.
Thậm chí, nàng còn thường xuyên lợi dụng ưu thế đặc biệt, vì Ký Vương mà bày mưu tính kế.
Mỗi một lần làm đại sự, khi nàng cùng người bên ngoài nói chuyện, cũng tự nhiên nhắc tới vài nhân vật quan trọng trong đó.
Nhưng trong sách không có miêu tả cặn kẽ chuyện triều chính, ngược lại phần lớn độ dài, đều viết về nàng như thế nào thay đổi phương pháp gieo trồng hoặc đại loại là liên quan đến nông nghiệp.
Nàng cũng chỉ nghĩ đến Tô Mai đề cập những chuyện này, là vì sự tình liên quan đến chổ dựa của nàng là Ký Vương.
Mà nàng trợ giúp Ký Vương, bởi vì muốn tìm chổ mà dựa vào, mới có thể bất đắc dĩ, đem những thứ này nọ không thuộc về nàng, của người khác mà tặng ra ngoài mà thôi.
Lúc này mới biết, người chân chính không can thiệp đến chuyện triều đình, là nàng Bạch Thanh mới đúng.
Hoảng sợ, lo lắng không yên, thương tâm, tự giễu...... Các loại cảm xúc lung tung quấy nhiễu nàng, vốn không được tĩnh tâm, cánh tay ôm Liên Dân, lại hơi dùng sức.
Tiểu tử kia ăn đau, cũng không giãy dụa, chỉ nâng lên cánh tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trấn an nói:
- Thanh nhi cô cô ngoan, Dân nhi thổi vù vù, sẽ không đau.
Thì ra, hắn cho rằng nàng là vì quá đau đớn, mới có thể dùng sức như vậy.
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen như mực của Bạch Thanh, rốt cục không hề ngây thơ thuần túy, giống như trong nháy mắt, liền bỏ thêm vào một loại tên là Phức tạp gì đó.
Có lẽ giờ khắc này, nàng mới chân chính trùng sinh.
Không đơn giản là thời gian đảo ngược trở lại, sinh mệnh được quay lại, là bởi vì nàng muốn bảo vệ những người nàng để ý, từ trong ra ngoài, làm cho tâm tính của mình vốn là thanh thuần thiện lương, không hề tin tưởng cái gì gọi là Nhân chi sơ, tính bản thiện , bắt đầu dùng ác ý để đo lường tất cả địch nhân.
Sau đó, dùng thanh đao sắc bén nhất, đem địch nhân từng người chém giết, không chút lưu tình.
- Thật sáng!
Liên Dân đột nhiên kêu lên, bàn tay nhỏ bé từ sau lưng Bạch Thanh, chuyển lên mặt nàng.
Ngón tay mềm mại nhỏ bé khẽ chạm vào mí mắt của nàng, than thở nói:
- Mắt của Thanh nhi cô cô, sẽ sáng lên.
Bạch Thanh nở nụ cười, trán của nàng để lên trên trán vừa trơn bóng vừa trơn mềm của hắn, cọ cọ qua lại.
Lúc Liên Dân ba tuổi, rất thích cùng Thanh nhi cô cô làm vậy với hắn, làm sao còn nhớ rõ lúc nãy đang nói cái gì, lúc này liền Khanh khách cười rộ lên, dùng hết khí lực toàn thân, ngăn cản cái trán của Bạch Thanh.
Hai cô chất, vui đùa hết sức vui vẻ, hoàn toàn không để mắt đến Thái tử phi đang tức giận muốn bốc khói.
Đợi bọn họ an tĩnh lại, lúc Bạch Thanh đối mặt với mọi người, trong mắt lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa ngây thơ, ảm đạm thất sắc, nào có nửa điểm gọi là hào quang?
Nhưng mà, khi buổi tiệc chấm dứt, Bạch Thanh rời cung về phủ.
Chuyện thứ nhất nàng làm, đó là phái người thông tri đến phụ thân cùng huynh trưởng đang ở ngoại viện, nàng muốn kể lại mọi chuyện với bọn họ rồi mới quyết định.
/100
|