Đồ Kinh Bình nghe vậy, đôi mắt co rụt lại, khóe mắt không ngừng run rẩy, chứng tỏ nội tâm của hắn không bình tĩnh.
Thật ra, hắn đã sớm đoán được, chuyện như vậy xảy ra, nếu hắn là Bạch Triệt, tuyệt đối cũng không cho phép hai người kia tiếp tục sống.
Nếu như bọn họ chết, tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói, chuyện hắn đang lo lắng, liền biến mất.
Nhưng mà, đây là nữ nhi cùng điệt nhi, là người hắn sủng ái cưng chiều mười mấy năm, mặc dù bọn họ phạm sai lầm, bắt hắn trơ mắt nhìn bọn họ chết đi, vẫn là không đành lòng.
Hắn muốn thay bọn họ cầu xin tha thứ, muốn cứu bọn họ một mạng. Nhưng mà, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn còn đang suy nghĩ chưa kịp mở miệng, thì Đồ thị ra sức giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi dây thừng,đều không có kết quả, lòng tràn đầy bi thiết, thê lương hướng Bạch Triệt khóc:
- Bạch Triệt, sao ngươi có thể? Làm sao ngươi có thể ác độc như vậy?
Cùng giống nàng Đường Nghiêu đang bị trói chặt, mặc dù miệng không bị chặn, vẫn không nói lời nào, lúc này cũng nhịn không được mà cầu khẩn kêu một tiếng:
- Thúc thúc!
Sau đó, tiếng chưa ra, lệ đã chảy trước. Hắn dung nhan trắng nõn tuấn lãng, vài giọt nước mắt, ướt át chảy xuống, nhìn rất đáng thương.
Đồ Kinh Bình nhìn khuôn mặt có năm sáu phần tương tự giống chính mình lúc còn trẻ, vừa rồi trong lòng đã cứng lên, lúc này nhịn không được mà mềm nhũn xuống.
So với biểu muội Đồ thị, Đường Nghiêu hiểu rõ Đồ Kinh Bình người thúc phụ này, cũng hiểu được như thế nào mới có thể nịnh nọt hắn, đả động hắn.
Đáng tiếc, lúc này, người có thể làm chủ, không phải là Đồ Kinh Bình, mà là Bạch Triệt.
Hắn cũng không liếc nhìn hai người này, chỉ bình tĩnh nhìn Đồ Kinh Bình, chờ đáp án của hắn.
Gia tộc Đồ thị ở đại thành, mặc dù không phải là gia tộc uy danh nhất, nhưng cũng có chút danh tiếng.
Vì vậy, cho dù Đồ Kinh Bình tính tình không quả quyết, thường xuyên bị cái gọi là thân tình cùng vinh nhục gia tộc tác động, làm ra chuyện tình khiến hoàng thượng không vui, hoàng thượng vẫn âm thầm chờ đợi. Muốn người Đồ gia chết, cho dù lý do là danh chính ngôn thuận, hắn cũng không có bẩm báo một tiếng, liền chính mình động thủ xử trí, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Làm quan viên triều đình, chuyện thê tử ra ngoài tư thông, trên đầu đội nón xanh bị người gièm pha, hắn cũng không thể không nghĩ đến danh dự của bản thân.
Ngẫm lại, kỳ thật hắn làm người, không có tự tại như muội muội. Ít nhất, chuyện nàng muốn làm, chưa bao giờ vì chuyện gì khác mà thỏa hiệp.
Vì muốn nữ nhi cùng điệt nhi có thể tiếp tục được sống, là phải để lộ ra ngoài chuyện xấu hổ này, Đồ Kinh Bình trong lòng tức giận, nhưng vẫn không nỡ để bọn họ chịu chết, lại lần nữa làm ra vẻ mặt đau đớn bi thương, hướng Bạch Triệt cầu khẩn nói:
- Hiền tế, một ngày phu thê trăm ngày ân tình, tốt xấu gì ngươi cũng cùng nghịch nữ, đã từng là phu thê, lưu lại cho nàng một con đường sống đi! Liền xem nàng đã từng đối Bạch tiểu thư mọi cách duy trì bảo hộ, xem ở lão phu một chút thể diện, lưu hai người bọn họ một cái tiện mạng đi!
Bạch Triệt không lên tiếng, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Đồ gia Phụ thân nhi nữ cùng biểu huynh cả ba người tất cả đều mở to hai mắt, ngóng nhìn Bạch Triệt, hy vọng hắn có thể hạ thủ lưu tình.
Bạch Triệt đối với ánh mắt khao khát của bọn họ, lại làm như không thấy.
Rốt cục, Đồ Kinh Bình nhịn không được nữa, hai đầu gối mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu khẩn nói:
- Lão phu chỉ có một đích nữ, gia tỷ toàn gia, cũng chỉ còn lại Đường Nghiêu là huyết mạch. Bạch hiền chất, cầu xin ngươi hạ thủ lưu tình, lão phu, vì ngươi quỳ xuống!
Bạch Triệt nghiêng người né tránh, không chịu nhận hắn đại lễ, cũng không quan tâm hắn quỳ lạy, chỉ lạnh lùng nói:
- Nữ tử như vậy, tuyệt đối không có khả năng lại làm thê tử của ta, cũng không xứng làm đương gia chủ mẫu của Bạch phủ. Nàng nếu không chịu chết, vậy liền tìm gặp hoàng thượng bẩm báo sự tình, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn hưu thê, Đồ đại nhân nghĩ như thế nào?
Lời này ý tứ là, không chịu chết, vậy thì công khai gian tình.
Rõ ràng là bức bách hắn, muốn hắn đưa ra lựa chọn. Rốt cuộc là chọn nữ nhi cùng điệt nhi mệnh, hay là chọn Đồ gia trăm năm danh dự.
Hai con đường này, tất cả đều là tuyệt lộ, không có đường sống.
Đồ Kinh Bình nhìn ra Bạch Triệt là kiên quyết, hắn không khẩn cầu nữa, yên lặng cúi đầu, dùng hai tay chống lên thân thể, từ từ bò dậy.
Thân thể của hắn cũng không còn giống vừa rồi đứng cao ngất, mà lưng khẽ cong xuống, giống như con tôm.
Mà ngay cả trên mặt, giống như thời gian đã trôi qua rất nhanh xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.
Trong một lát, liền già đi vài tuổi!
Nhìn xem hắn thần sắc kiên nghị, Bạch Triệt biết rõ, hắn đã có quyết định.
Đồ Giải Ngữ, Đường Nghiêu cũng đồng dạng biết rõ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã biết số phận của chính mình. Vì Đồ gia, vì gia tộc Đồ thị danh dự trăm năm, hai người bọn họ, đã bị ném bỏ.
- Phụ thân!
Đồ thị đau khổ nhìn khuôn mặt già nua của phụ thân, nước mắt ràn rụa, lắc đầu, thật giống như không thể tin tưởng, thì thào nói:
- Không cần....không cần.... bỏ rơi ta... cứu....cứu ta.... cứu.... cứu ta...
Đường Nghiêu cũng là vẻ mặt đau khổ nhìn Đồ Kinh Bình, trong mắt tràn đầy bi thương thống khổ.
Trong lòng Đồ Kinh Bình, lại mềm nhũn!
Hắn lắp bắp nhìn bọn họ, đã có quyết định, nhưng lại không nói ra miệng được.
Đến lúc này, Bạch Triệt cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc hoàng thượng đề cập tới Đồ Kinh Bình, luôn sẽ lộ ra một cổ hơi thở tức giận.
Thường ngày, hắn còn không có phát giác nhạc phụ đại nhân tính tình lại là như thế, bình thường hắn làm việc, cũng là mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn.
Nào biết đối mặt thân nhân, lại đột nhiên biến thành bộ dạng không quả quyết như vậy, quả thực giống như là thay đổi thành một người khác.
Cũng khó trách, hoàng thượng lại nói người này khó làm lên đại sự.
Kỳ thật, nói cưng chiều khuê nữ, trong khắp kinh thành, có nhà nào vượt qua được Bạch gia.
Nhưng mà, bọn họ cưng chiều, chính là quang minh chính đại sủng ái, che chở, mặc dù Bạch Thanh tính tình có không tốt hơn nữa, làm người ngoài phiền chán, bọn họ vẫn sẽ bao che khuyết điểm, căn bản không sợ hãi người ngoài nghị luận, cũng không lo lắng chuyện này sẽ phá hư danh tiếng Bạch gia.
Không giống Đồ Kinh Bình, vừa nghĩ duy trì gia tộc danh dự, lại không thể để nữ nhi cùng điệt nhi chịu tội, đến cùng lại là hai bên khó xử, hạ không được quyết tâm.
- Khụ khụ...
Bạch Triệt ho khan hai tiếng, ý tứ bức bách thúc giục nói:
- Canh giờ không còn sớm! Đồ đại nhân vẫn là sớm hạ quyết định mới tốt!
Đồ Kinh Bình lại giống như không nghe thấy, chán nản ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đến tình cảnh này, Đồ thị cuối cùng cũng ý thức được tính mạng hai người bọn họ không phải do phụ thân làm chủ, mà là hoàn toàn nắm giữ ở trong tay trượng phu Bạch Triệt.
Vừa rồi, nàng còn nói ra thật nhiều lời tức giận, lần đầu tiên trước mặt hắn, chỉ trích hắn ngàn kiều vạn sủng ái Bạch Thanh, lúc này cầu xin hắn, chỉ sợ không được gì.
Nhưng mà,khao khát mãnh liệt được sống, có thể bỏ qua hết thảy.
- Phu quân!
Nàng nhẹ nhành thanh âm, giống như lúc thường ngày phu thê ngọt ngào, lúc nàng còn bên tai hắn yêu kiều uyển chuyển nỉ non, nhu uyển xin lỗi, khẩn cầu nói:
- Phu quân, thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ta chỉ là quá ghen tỵ. Ngươi tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, từ lúc ta gặp ngươi tới nay, vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi. Biết có thể gả cho ngươi, ta cỡ nào vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc. Nhưng mà, gả xong, ta mới biết được, trong mắt trong lòng ngươi chỉ có muội muội, căn bản không hề có ta. Ta hâm mộ nàng, ghen ghét nàng, mới có thể nói mà không lựa lời. Ta hâm mộ cùng ghen ghét lại không thể phát tiết hay nói ra ngoài, nên mới có thể chạy tới nơi này cùng biểu huynh nói một chút mà thôi. Lúc ngươi tới, là vì ta khóc, biểu huynh mới an ủi vỗ về ta, cũng không có làm chuyện gì. Phu quân, van cầu ngươi, van cầu ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta, ta là thật lòng yêu ngươi, làm sao sẽ phản bội ngươi được chứ?
Nàng đột nhiên đổi giọng, làm Đường Nghiêu trấn kinh rồi lại bi thương tuyệt vọng.
Hắn nhìn nàng cố gắng đem mặt tốt nhất của chính nàng để ở trước mặt phu quân của nàng, khẩn cầu cơ hội được sống.
Nàng thậm chí đem toàn bộ sai lầm đẩy tới trên người mình, hèn mọn khóc lóc cầu xin...
Đột nhiên, Đường Nghiêu cảm thấy, biểu muội như vậy, thật là xa lạ, thật giống như chưa từng quen biết.
Năm đó, lúc hắn còn nhỏ liền mờ mịt đi theo mẫu thân vào kinh thành, tiến vào Đồ gia.
Khi đó, hắn biết mình đã mất đi phụ thân cùng gia tộc, sau đó lại biết mình là con của phản loạn, hắn liền không biết theo ai.
Là vị biểu muội này, dùng đáng yêu cùng nhu tình, kéo hắn từ trong vực sâu đi ra ngoài.
Từ khi đó, trong lòng hắn liền tự nhắc nhỡ chính mình, muốn cả đời đối đãi thật tốt với nàng, che chở nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng...
Hắn biết rõ thẩm thẩm( yul: là mợ vợ cậu) chướng mắt hắn, cũng không tức giận, nỗ lực học tập, rèn luyện năng lực của mình.
Hắn nghĩ, hắn phải làm lên sự nghiệp, tương lai biểu muội đi theo hắn sẽ không chịu khổ.
Vì thế, hắn còn ngỗ nghịch với mẫu thân, bởi vì mẫu thân không muốn hắn thi khoa cử, không muốn hắn vì cừu nhân giết phụ ( Yul: ý cừu nhân là hoàng thượng ý) mà ra sức làm việc.
Về sau, thấy hắn đã rất nỗ lực, thúc thúc cũng mở miệng đồng ý gả nàng cho hắn.
Nhưng nàng lại bị tứ hôn gả cho người khác, hắn thương tâm khổ sở, cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc.
Sau đó, biết được nàng ở Bạch gia sống không được tốt, trong lòng vẫn hoài niệm nàng, hắn dù hoảng sợ vạn phần, vẫn bất chấp nam nữ khác biệt, một lòng đón lấy nhu tình của nàng.
Về sau, nàng dần dần khá hơn, tùy ý nhu nhược uyển chuyển vui vẻ. Nàng bỏ tiền mua tòa nhà vắng vẻ này, ghi tạc dưới danh nghĩa của hắn, thường xuyên ra phủ cùng hắn gặp gỡ, kể lể nỗi lòng.
Mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận, trong lòng hắn cũng liền tự ý nghĩ rằng, giữa bọn họ cùng chung một ý nghĩ.
Bọn họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau canh gác, chờ đợi một cơ hội, cởi bỏ được gông xiềng của thánh chỉ tứ hôn, đem nàng từ Bạch gia cứu ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ, nàng nói, nàng vẫn luôn yêu thương trượng phu của nàng, trong lòng của nàng, chỉ xem hắn như huynh trưởng, chưa bao giờ có bất kỳ tình yêu nam nữ.
Nàng đem hắn, hoàn toàn giẫm dưới đất.
Đường Nghiêu không có lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, không dám nhìn bất luận kẻ nào.
Giờ khắc này, nghe nàng thao thao bất tuyệt ngôn ngữ vô tình, hắn hoàn toàn chết tâm.
Từ lúc nhìn thấy người trong lòng đầy mong đợi, nở một nụ cười gả vào Bạch gia, hắn nên tự hiểu được, không phải sao?
"Ngọc lang" Bạch Triệt là cỡ nào phong lưu tuấn lãng, một cái tội thần như hắn sao có thể so sánh?
Cái hắn nghĩ bấy lâu nay, cái được hắn gọi là tình yêu, bất quá chỉ là bản thân hắn ảo tưởng.
Hôm nay, hắn tê liệt ngã xuống đất, "Ngọc lang" lại ngang nhiên đứng lặng im, giữa bọn họ, cách xa không thể nào so sánh. Hắn(ĐN) ở trước mặt của hắn, bất quá chỉ là một chuyện thật đáng chê cười.
Đối với Đường Nghiêu tự ti mặc cảm cùng Đồ thị lải nhải nói mình chung tình cùng sám hối, Bạch Triệt hoàn toàn không để tâm.
Đối với hắn mà nói, từ lúc nhìn thấy nàng rúc vào trong lòng nam nhân khác, giữa bọn họ, đã không còn khả năng quay lại.
Thật ra, hắn đã sớm đoán được, chuyện như vậy xảy ra, nếu hắn là Bạch Triệt, tuyệt đối cũng không cho phép hai người kia tiếp tục sống.
Nếu như bọn họ chết, tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói, chuyện hắn đang lo lắng, liền biến mất.
Nhưng mà, đây là nữ nhi cùng điệt nhi, là người hắn sủng ái cưng chiều mười mấy năm, mặc dù bọn họ phạm sai lầm, bắt hắn trơ mắt nhìn bọn họ chết đi, vẫn là không đành lòng.
Hắn muốn thay bọn họ cầu xin tha thứ, muốn cứu bọn họ một mạng. Nhưng mà, hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn còn đang suy nghĩ chưa kịp mở miệng, thì Đồ thị ra sức giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi dây thừng,đều không có kết quả, lòng tràn đầy bi thiết, thê lương hướng Bạch Triệt khóc:
- Bạch Triệt, sao ngươi có thể? Làm sao ngươi có thể ác độc như vậy?
Cùng giống nàng Đường Nghiêu đang bị trói chặt, mặc dù miệng không bị chặn, vẫn không nói lời nào, lúc này cũng nhịn không được mà cầu khẩn kêu một tiếng:
- Thúc thúc!
Sau đó, tiếng chưa ra, lệ đã chảy trước. Hắn dung nhan trắng nõn tuấn lãng, vài giọt nước mắt, ướt át chảy xuống, nhìn rất đáng thương.
Đồ Kinh Bình nhìn khuôn mặt có năm sáu phần tương tự giống chính mình lúc còn trẻ, vừa rồi trong lòng đã cứng lên, lúc này nhịn không được mà mềm nhũn xuống.
So với biểu muội Đồ thị, Đường Nghiêu hiểu rõ Đồ Kinh Bình người thúc phụ này, cũng hiểu được như thế nào mới có thể nịnh nọt hắn, đả động hắn.
Đáng tiếc, lúc này, người có thể làm chủ, không phải là Đồ Kinh Bình, mà là Bạch Triệt.
Hắn cũng không liếc nhìn hai người này, chỉ bình tĩnh nhìn Đồ Kinh Bình, chờ đáp án của hắn.
Gia tộc Đồ thị ở đại thành, mặc dù không phải là gia tộc uy danh nhất, nhưng cũng có chút danh tiếng.
Vì vậy, cho dù Đồ Kinh Bình tính tình không quả quyết, thường xuyên bị cái gọi là thân tình cùng vinh nhục gia tộc tác động, làm ra chuyện tình khiến hoàng thượng không vui, hoàng thượng vẫn âm thầm chờ đợi. Muốn người Đồ gia chết, cho dù lý do là danh chính ngôn thuận, hắn cũng không có bẩm báo một tiếng, liền chính mình động thủ xử trí, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Làm quan viên triều đình, chuyện thê tử ra ngoài tư thông, trên đầu đội nón xanh bị người gièm pha, hắn cũng không thể không nghĩ đến danh dự của bản thân.
Ngẫm lại, kỳ thật hắn làm người, không có tự tại như muội muội. Ít nhất, chuyện nàng muốn làm, chưa bao giờ vì chuyện gì khác mà thỏa hiệp.
Vì muốn nữ nhi cùng điệt nhi có thể tiếp tục được sống, là phải để lộ ra ngoài chuyện xấu hổ này, Đồ Kinh Bình trong lòng tức giận, nhưng vẫn không nỡ để bọn họ chịu chết, lại lần nữa làm ra vẻ mặt đau đớn bi thương, hướng Bạch Triệt cầu khẩn nói:
- Hiền tế, một ngày phu thê trăm ngày ân tình, tốt xấu gì ngươi cũng cùng nghịch nữ, đã từng là phu thê, lưu lại cho nàng một con đường sống đi! Liền xem nàng đã từng đối Bạch tiểu thư mọi cách duy trì bảo hộ, xem ở lão phu một chút thể diện, lưu hai người bọn họ một cái tiện mạng đi!
Bạch Triệt không lên tiếng, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Đồ gia Phụ thân nhi nữ cùng biểu huynh cả ba người tất cả đều mở to hai mắt, ngóng nhìn Bạch Triệt, hy vọng hắn có thể hạ thủ lưu tình.
Bạch Triệt đối với ánh mắt khao khát của bọn họ, lại làm như không thấy.
Rốt cục, Đồ Kinh Bình nhịn không được nữa, hai đầu gối mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu khẩn nói:
- Lão phu chỉ có một đích nữ, gia tỷ toàn gia, cũng chỉ còn lại Đường Nghiêu là huyết mạch. Bạch hiền chất, cầu xin ngươi hạ thủ lưu tình, lão phu, vì ngươi quỳ xuống!
Bạch Triệt nghiêng người né tránh, không chịu nhận hắn đại lễ, cũng không quan tâm hắn quỳ lạy, chỉ lạnh lùng nói:
- Nữ tử như vậy, tuyệt đối không có khả năng lại làm thê tử của ta, cũng không xứng làm đương gia chủ mẫu của Bạch phủ. Nàng nếu không chịu chết, vậy liền tìm gặp hoàng thượng bẩm báo sự tình, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn hưu thê, Đồ đại nhân nghĩ như thế nào?
Lời này ý tứ là, không chịu chết, vậy thì công khai gian tình.
Rõ ràng là bức bách hắn, muốn hắn đưa ra lựa chọn. Rốt cuộc là chọn nữ nhi cùng điệt nhi mệnh, hay là chọn Đồ gia trăm năm danh dự.
Hai con đường này, tất cả đều là tuyệt lộ, không có đường sống.
Đồ Kinh Bình nhìn ra Bạch Triệt là kiên quyết, hắn không khẩn cầu nữa, yên lặng cúi đầu, dùng hai tay chống lên thân thể, từ từ bò dậy.
Thân thể của hắn cũng không còn giống vừa rồi đứng cao ngất, mà lưng khẽ cong xuống, giống như con tôm.
Mà ngay cả trên mặt, giống như thời gian đã trôi qua rất nhanh xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.
Trong một lát, liền già đi vài tuổi!
Nhìn xem hắn thần sắc kiên nghị, Bạch Triệt biết rõ, hắn đã có quyết định.
Đồ Giải Ngữ, Đường Nghiêu cũng đồng dạng biết rõ.
Trong nháy mắt, bọn họ đã biết số phận của chính mình. Vì Đồ gia, vì gia tộc Đồ thị danh dự trăm năm, hai người bọn họ, đã bị ném bỏ.
- Phụ thân!
Đồ thị đau khổ nhìn khuôn mặt già nua của phụ thân, nước mắt ràn rụa, lắc đầu, thật giống như không thể tin tưởng, thì thào nói:
- Không cần....không cần.... bỏ rơi ta... cứu....cứu ta.... cứu.... cứu ta...
Đường Nghiêu cũng là vẻ mặt đau khổ nhìn Đồ Kinh Bình, trong mắt tràn đầy bi thương thống khổ.
Trong lòng Đồ Kinh Bình, lại mềm nhũn!
Hắn lắp bắp nhìn bọn họ, đã có quyết định, nhưng lại không nói ra miệng được.
Đến lúc này, Bạch Triệt cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc hoàng thượng đề cập tới Đồ Kinh Bình, luôn sẽ lộ ra một cổ hơi thở tức giận.
Thường ngày, hắn còn không có phát giác nhạc phụ đại nhân tính tình lại là như thế, bình thường hắn làm việc, cũng là mạnh mẽ vang dội, rất có thủ đoạn.
Nào biết đối mặt thân nhân, lại đột nhiên biến thành bộ dạng không quả quyết như vậy, quả thực giống như là thay đổi thành một người khác.
Cũng khó trách, hoàng thượng lại nói người này khó làm lên đại sự.
Kỳ thật, nói cưng chiều khuê nữ, trong khắp kinh thành, có nhà nào vượt qua được Bạch gia.
Nhưng mà, bọn họ cưng chiều, chính là quang minh chính đại sủng ái, che chở, mặc dù Bạch Thanh tính tình có không tốt hơn nữa, làm người ngoài phiền chán, bọn họ vẫn sẽ bao che khuyết điểm, căn bản không sợ hãi người ngoài nghị luận, cũng không lo lắng chuyện này sẽ phá hư danh tiếng Bạch gia.
Không giống Đồ Kinh Bình, vừa nghĩ duy trì gia tộc danh dự, lại không thể để nữ nhi cùng điệt nhi chịu tội, đến cùng lại là hai bên khó xử, hạ không được quyết tâm.
- Khụ khụ...
Bạch Triệt ho khan hai tiếng, ý tứ bức bách thúc giục nói:
- Canh giờ không còn sớm! Đồ đại nhân vẫn là sớm hạ quyết định mới tốt!
Đồ Kinh Bình lại giống như không nghe thấy, chán nản ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đến tình cảnh này, Đồ thị cuối cùng cũng ý thức được tính mạng hai người bọn họ không phải do phụ thân làm chủ, mà là hoàn toàn nắm giữ ở trong tay trượng phu Bạch Triệt.
Vừa rồi, nàng còn nói ra thật nhiều lời tức giận, lần đầu tiên trước mặt hắn, chỉ trích hắn ngàn kiều vạn sủng ái Bạch Thanh, lúc này cầu xin hắn, chỉ sợ không được gì.
Nhưng mà,khao khát mãnh liệt được sống, có thể bỏ qua hết thảy.
- Phu quân!
Nàng nhẹ nhành thanh âm, giống như lúc thường ngày phu thê ngọt ngào, lúc nàng còn bên tai hắn yêu kiều uyển chuyển nỉ non, nhu uyển xin lỗi, khẩn cầu nói:
- Phu quân, thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ta chỉ là quá ghen tỵ. Ngươi tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy, từ lúc ta gặp ngươi tới nay, vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi. Biết có thể gả cho ngươi, ta cỡ nào vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc. Nhưng mà, gả xong, ta mới biết được, trong mắt trong lòng ngươi chỉ có muội muội, căn bản không hề có ta. Ta hâm mộ nàng, ghen ghét nàng, mới có thể nói mà không lựa lời. Ta hâm mộ cùng ghen ghét lại không thể phát tiết hay nói ra ngoài, nên mới có thể chạy tới nơi này cùng biểu huynh nói một chút mà thôi. Lúc ngươi tới, là vì ta khóc, biểu huynh mới an ủi vỗ về ta, cũng không có làm chuyện gì. Phu quân, van cầu ngươi, van cầu ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta, ta là thật lòng yêu ngươi, làm sao sẽ phản bội ngươi được chứ?
Nàng đột nhiên đổi giọng, làm Đường Nghiêu trấn kinh rồi lại bi thương tuyệt vọng.
Hắn nhìn nàng cố gắng đem mặt tốt nhất của chính nàng để ở trước mặt phu quân của nàng, khẩn cầu cơ hội được sống.
Nàng thậm chí đem toàn bộ sai lầm đẩy tới trên người mình, hèn mọn khóc lóc cầu xin...
Đột nhiên, Đường Nghiêu cảm thấy, biểu muội như vậy, thật là xa lạ, thật giống như chưa từng quen biết.
Năm đó, lúc hắn còn nhỏ liền mờ mịt đi theo mẫu thân vào kinh thành, tiến vào Đồ gia.
Khi đó, hắn biết mình đã mất đi phụ thân cùng gia tộc, sau đó lại biết mình là con của phản loạn, hắn liền không biết theo ai.
Là vị biểu muội này, dùng đáng yêu cùng nhu tình, kéo hắn từ trong vực sâu đi ra ngoài.
Từ khi đó, trong lòng hắn liền tự nhắc nhỡ chính mình, muốn cả đời đối đãi thật tốt với nàng, che chở nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng...
Hắn biết rõ thẩm thẩm( yul: là mợ vợ cậu) chướng mắt hắn, cũng không tức giận, nỗ lực học tập, rèn luyện năng lực của mình.
Hắn nghĩ, hắn phải làm lên sự nghiệp, tương lai biểu muội đi theo hắn sẽ không chịu khổ.
Vì thế, hắn còn ngỗ nghịch với mẫu thân, bởi vì mẫu thân không muốn hắn thi khoa cử, không muốn hắn vì cừu nhân giết phụ ( Yul: ý cừu nhân là hoàng thượng ý) mà ra sức làm việc.
Về sau, thấy hắn đã rất nỗ lực, thúc thúc cũng mở miệng đồng ý gả nàng cho hắn.
Nhưng nàng lại bị tứ hôn gả cho người khác, hắn thương tâm khổ sở, cũng chỉ có thể yên lặng chúc phúc.
Sau đó, biết được nàng ở Bạch gia sống không được tốt, trong lòng vẫn hoài niệm nàng, hắn dù hoảng sợ vạn phần, vẫn bất chấp nam nữ khác biệt, một lòng đón lấy nhu tình của nàng.
Về sau, nàng dần dần khá hơn, tùy ý nhu nhược uyển chuyển vui vẻ. Nàng bỏ tiền mua tòa nhà vắng vẻ này, ghi tạc dưới danh nghĩa của hắn, thường xuyên ra phủ cùng hắn gặp gỡ, kể lể nỗi lòng.
Mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chưa bao giờ làm chuyện gì quá phận, trong lòng hắn cũng liền tự ý nghĩ rằng, giữa bọn họ cùng chung một ý nghĩ.
Bọn họ cùng nhau nỗ lực, cùng nhau canh gác, chờ đợi một cơ hội, cởi bỏ được gông xiềng của thánh chỉ tứ hôn, đem nàng từ Bạch gia cứu ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ, nàng nói, nàng vẫn luôn yêu thương trượng phu của nàng, trong lòng của nàng, chỉ xem hắn như huynh trưởng, chưa bao giờ có bất kỳ tình yêu nam nữ.
Nàng đem hắn, hoàn toàn giẫm dưới đất.
Đường Nghiêu không có lên tiếng, chỉ cúi đầu xuống, không dám nhìn bất luận kẻ nào.
Giờ khắc này, nghe nàng thao thao bất tuyệt ngôn ngữ vô tình, hắn hoàn toàn chết tâm.
Từ lúc nhìn thấy người trong lòng đầy mong đợi, nở một nụ cười gả vào Bạch gia, hắn nên tự hiểu được, không phải sao?
"Ngọc lang" Bạch Triệt là cỡ nào phong lưu tuấn lãng, một cái tội thần như hắn sao có thể so sánh?
Cái hắn nghĩ bấy lâu nay, cái được hắn gọi là tình yêu, bất quá chỉ là bản thân hắn ảo tưởng.
Hôm nay, hắn tê liệt ngã xuống đất, "Ngọc lang" lại ngang nhiên đứng lặng im, giữa bọn họ, cách xa không thể nào so sánh. Hắn(ĐN) ở trước mặt của hắn, bất quá chỉ là một chuyện thật đáng chê cười.
Đối với Đường Nghiêu tự ti mặc cảm cùng Đồ thị lải nhải nói mình chung tình cùng sám hối, Bạch Triệt hoàn toàn không để tâm.
Đối với hắn mà nói, từ lúc nhìn thấy nàng rúc vào trong lòng nam nhân khác, giữa bọn họ, đã không còn khả năng quay lại.
/93
|