Đang ở trên đám mây, đột nhiên ngã xuống vực sâu, lúc này Viên Mậu Lâm thật sự có chút không tiếp thu được.
Trước khi đến Bạch phủ, hắn vẫn luôn tràn đầy tự tin, hắn tin tưởng, chỉ cần mình tốn chút tâm tư, nói vài lời dễ nghe dụ dỗ ngon ngọt, Bạch Thanh nhất định sẽ khăng khăng một mực chờ hắn
Như vậy, dù chuyện hắn che dấu bị lộ ra ngoài, hoàng thượng cùng Bạch gia, cũng sẽ làm cho mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Đến lúc đó, quyền lợi cùng mỹ nhân hắn đều có cả hai, không chừng còn có thể đem Tô Mai tới kinh thành, cùng hưởng vinh hoa phú quý, chuyện này thật quá tốt đẹp.
Chuyện khống chế Bạch Thanh, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần suy nghĩ toan tính quá nhiều.
Từ lúc gặp được Bạch Thanh, hắn đã bắt đầu tính kế nàng, cũng chưa bao giờ có nửa điểm thật lòng với nàng.
Hắn một mực cho rằng nàng là người không có đầu óc, ngu ngốc.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, kẻ ngu ngốc đó lại đột nhiên muốn thoát khỏi ma trảo của hắn.
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng đối với hắn si mê luyến tiếc, lại đột nhiên biến mất vô thanh vô thức.
Nhìn nàng không chút do dự rời đi, cùng ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của quản gia và đám hạ nhân, hắn biết rõ, hắn thật sự đã xong.
Bạch Thanh cố chấp, trong lòng hắn biết rõ, nếu hắn có nhiều thời gian, nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân khiến nàng thay đổi.
Nhưng mà thánh chỉ đã hạ xuống, hắn sáng sớm ngày mai, phải rời kinh, căn bản không kịp điều tra, cũng không có cơ hội vãn hồi tình cảm của nàng.
Như vậy hôm nay người duy nhất có thể ra tay, là Tô Mai.
Hắn phải chặn miệng Tô Mai, đem chuyện kia hoàn toàn che dấu.
Chỉ hy vọng, nàng có thể thông minh một chút, đừng có đưa hắn vào tuyệt cảnh.
Nghĩ đến chỗ này, Viên Mậu Lâm ngay cả ngân lượng Bạch Thanh dặn dò cho hắn cũng không kịp lấy, vội vàng chạy về nhà, nhanh chóng viết một phong thư, giao cho thuộc hạ tâm phúc, dặn dò hắn chạy suốt đêm rời kinh, về Nam Tầm.
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, tựa lưng vào ghế, nở một nụ cười dữ tợn.
Bọn họ cho rằng, bên ngoài là trọng dụng, nhưng thực ra lại mưu tính muốn đem hắn đưa vào tử lộ, nghĩ là có thể thành công sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Hắn lúc trước đã dám mạo hiểm phạm tội khi quân đình thê tái thú, đương nhiên là có biện pháp giải quyết hết dấu vết mà mình lưu lại.
Bạch Thanh, tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.
#####
Nam Tầm huyện, trăm thôn nhỏ.
Một nông phụ tuổi chừng năm mươi, khuôn mặt đôn hậu, đang mặc y phục màu nâu một tay cầm rổ làm bằng tre, một tay đẩy cửa nhà cũ nát, ở bên trong cũng đồng dạng cũ nát nhưng lại được thu thập rất sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng.
Bà hướng về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt tiều tụy đang nằm ở trên giường, nhìn dung nhan nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp của nàng ân cần nói:
- Mộc Miên, mau lên, đại thẩm hầm một chút canh giò heo, ngươi mau ăn đi, để có sữa! Đừng để tiểu Uy Uy đói bụng.
(Yul: tên thân mật của Tô Mai)
Vừa nói, vừa vội vàng bưng bàn đến đặt ở bên giường, đem canh hầm giò heo múc vào trong chén, bưng qua.
- Lưu đại thẩm, may mà có ngươi!
Tô Mai ngồi dậy, nước mắt rưng rưng, giọng nói tràn ngập cay đắng.
Mang thai chín tháng, nhận được thư ở kinh thành gửi về, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, còn tưởng rằng trượng phu truyền thư báo tin vui.
Nhưng không ngờ, bên trong ngoại trừ một phong hưu thư, một chữ giải thích cũng không có.
Thành thân ba năm, hắn nửa chữ cũng không lưu lại cho nàng, muốn đem nàng hưu(bỏ), lại lấy lý do là vô tử.
Nàng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nhi tử đang nằm bên người, trong lòng tràn đầy châm chọc.
Hắn lấy lý do vô tử mà viết xuống hưu thư bỏ thê, nàng còn liều mạng sinh ra cho hắn một nhi tử.
Nàng thật sự muốn nhìn xem, cái tên phụ bạc kia biết được, hắn sẽ có biểu tình gì.
- Đừng khóc!
Lưu đại thẩm thấy thế, chạy lại ngăn cản nói:
- Đang còn trong tháng không thể rơi lệ, nếu không tương lai sẽ bị bệnh tật, hại ngươi cả đời.
- Đại thẩm, ngươi nói xem, nam nhân có phải không có một người nào tốt, một khi đã có một chút tiền đồ quyền quý, liền muốn vứt bỏ tào khang chi thê?
(Yul: câu trên nguyên văn là cám bã thê ta tự dịch là "tào khang chi thê ": là người ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn)
Phụ thân của nàng đã như vậy, không nghĩ tới, dù lựa chọn trượng phu rất cẩn thận, cuối cùng, cũng là cùng một loại người.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều!
Lưu đại thẩm thật thở dài một hơi, khuyên nhủ:
- Mậu Lâm là tiểu tử tốt, chắc là ở kinh thành gặp chuyện gì đó, sợ liên lụy đến mẫu tử các ngươi, mới có thể làm như vậy. Ngươi trước tiên cứ ở cữ cho tốt, đợi dưỡng tốt thân thể, tiểu Uy Uy lớn một chút, rồi đến kinh thành thử xem. Đại lưu nhà ta nói, đã có tiểu Uy Uy, hưu thư, hoàn toàn không có hiệu lực.
Mặc dù nói như thế, trong lòng Lưu đại thẩm cũng âm thầm cảm thán.
Theo như lời con trai phân tích, Viên Mậu Lâm rất có thể giống như chuyện trong hí khúc, sau khi thi đậu trạng nguyên, liền coi trọng khuê nữ của đại quan trong kinh thành, trở thành Trần Thế Mỹ.
( Yul: Trần Thế Mỹ là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian "Tần Hương Liên". Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý)
Tô Mai dù gì, cũng chỉ là nữ nhi của tiểu địa chủ, còn không được sủng, lấy cái gì mà tranh đấu với người ta đây?
Nàng sinh ra tiểu Uy Uy, nữ nhi quan gia cũng có thể sinh.
haiz...
- Ta nhất định sẽ tìm hắn để hỏi rõ ràng.
Hắn đã dùng hết đồ cưới của nàng, còn kéo cả cái nhà này lâm vào cảnh nghèo khó như hiện tại, vậy mà một khi công thành danh toại, liền muốn vứt bỏ thê tử là nàng, để thú người khác.
Trên đời này, nào có chuyện tốt như vậy? Nàng cũng muốn nhìn xem, là cái dạng gì nữ nhân, mà dám khinh thường cướp đi nam nhân của nàng.
Trước kia, mẫu thân lưu lại cho nàng một ít tài sản, lúc này nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nhưng hiện tại có thể không còn giống với lúc trước, nàng mặc dù mất hết tiền bạc, nhưng sẽ không để cho người ngoài mơ ước cái gì đó của nàng.
Nàng tin tưởng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ để cho những người thiếu nợ nàng, trả lại gấp đôi cho nàng.
#####
Ngày qua ngày, rất nhanh đến lúc Bạch Thanh làm lễ cập kê, Tô Mai, cũng đã ra tháng( hết ở cử), bắt đầu mưu đồ kiếm tiền lên kinh thành tìm phu quân hỏi rõ mọi chuyện.
Nào biết có một ngày, phụ thân là Tô Hàn đã sớm đoạn tuyệt với nữ nhi là nàng, lại mang theo phong phú quà tặng đến đây dọa người, muốn tìm nàng.
Vài năm đã không thấy phụ thân, Tô Mai trong lòng hận ý tràn ngập chưa bao giờ giảm. Người nam nhân này, cùng tiểu thiếp của hắn, bức tử mẫu thân của nàng, hại chết ca ca của nàng.
Nàng lao tâm lao lực chăm sóc kiếm tiền cho trượng phu đọc sách, chính là đợi có một ngày quyền thế đến tay, sẽ tìm bọn họ rửa thù báo hận.
Hiện tại, nàng mưu tính thất bại, Viên Mậu Lâm bỏ nàng. Nhưng nàng đã chiếm được cái khác, không cần phải dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ cần dựa vào chính bản thân nàng, nàng đã có biện pháp vì mẫu thân cùng huynh trưởng mà đòi lại công đạo.
Nàng hướng mẫu thân cùng huynh trưởng bị chết oan mà thề, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, nhất định phải làm cho tên vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn ti tiện - người, gặp sắc nảy lòng tham, diệt thê giết tử, loại này súc sinh phải trả giá đại giới.
Mà những người giúp hắn làm điều ác, nàng thề một tên cũng sẽ không bỏ qua.
- Mộc Miên a!
Thấy nhi nữ mặt lạnh, Tô Hàn khuôn mặt già nua chất đầy vui vẻ, trong ánh mắt lại cất dấu lo lắng cùng sợ hãi.
Hắn biết rõ, những năm qua, hắn đã làm cho nữ nhi hận hắn sâu đậm.
Vốn cho là nàng vẫn luôn bị hắn khống chế, nên cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nào biết được, ngày hôm qua, từ chổ huyện lệnh đại nhân nghe được tin tức, là cái đứa tiểu tế bất lực vô dụng của hắn, thế mà lại đậu trạng nguyên.
Hôm nay, đã thành khâm sai đại thần, đang đi đến Nam Tầm!
Vậy cũng được xem là áo gấm về làng rồi.
Chuyện như vậy nếu là phát sinh ở người khác, thì chuyện này tuyệt đối là đáng giá để mở đại yến ăn mừng mời khách khứa đến chia vui.
- Ngươi tới làm gì?
Tô Mai giọng nói lạnh như băng không có một tia độ ấm.
Tô Hàn có thê tử sinh hạ một đôi nhi tử, trước mặt các nàng đều rất uy nghiêm, hôm nay lại còn chủ động đến cửa, hắn đã nghe kiều thê khuyên bảo, kiềm chế tính tình.
Không nghĩ tới khuê nữ lại không biết phân biệt, đối với thân phụ là hắn đây, đều nói lời lạnh nhạt, quả thực là đại nghịch bất đạo.
Lúc này liền mở miệng trách mắng:
- Ta là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ không thể tới nhà của ngươi?
- Ngươi là phụ thân của ta?
Tô Mai tức giận nở nụ cười, trên mặt đầy nét châm chọc nói:
- Bắt đầu từ ngày mẫu thân cùng ca ca của ta chết đi. Không...phải bắt đầu từ lúc ngươi cùng cái kia vong ân bội nghĩa ti tiện - người, lén lút vụng trộm thông gian, thì ngươi không phải là phụ thân của ta rồi. Không phải ngươi đã nói, coi như chưa từng có nữ nhi là ta sao? Không phải ngươi đã nói ta và ngươi phụ thân nhi nữ ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại sao? Không phải ngươi nói ta, dù có là ăn mày, cũng đừng chiếm nhà cửa của ngươi, cho dù có chết, cũng chết xa một chút sao? Lúc này ngươi lại nhớ tới nhi nữ này rồi hả? Để ta đoán xem, có phải ngươi nghe tin tức gì từ cái người 'Thúc thúc' còn trẻ hơn ngươi rất nhiều, biết được tướng công của ta đậu trạng nguyên, làm quan, ngươi sợ? Ha ha... Trời cao có mắt, ta cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay!
Nàng cười điên cuồng, nhưng nước mắt lại rơi như mưa.
Đúng a! Nàng mưu tính vô cùng tốt, mang theo đồ đạc mà mẫu thân liều mạng mới lưu lại được cho nàng, gả cho Viên Mậu Lâm, một người ngoại trừ có chút tài văn chương, còn lại không có cái gì hết, là thư sinh nghèo.
Nàng tốn hết tâm tư sức lực, khổ tâm làm lụm buôn bán, vì hắn xây dựng mối quan hệ, cung cấp tiền bạc cho hắn đi thi khoa cử, vì cái gì, không phải là vì ngày hôm nay sao?
Mặc dù hắn đã gửi hưu thư bỏ thê, nhưng người biết được chuyện này, ngoại trừ chính nàng, cũng chỉ còn lại một nhà Lưu đại thẩm.
Chỉ cần bọn họ đều giữ kín như bưng, không để cho đôi gian phu dâm phụ biết được, thì nàng vẫn có thể mượn tên tuổi của hắn(VML), khiến cho bọn hắn ngày đêm thấp thỏm lo âu.
Báo thù rửa hận, ở trong tầm tay rồi!
Lời này của Tô Mai, làm cho Tô Hàn lạnh hết cả người, thanh tỉnh lại.
Giận dữ thối lui về sau, hắn rốt cục cũng nhớ tới mục đích của chính mình khi đến đây, nghĩ đến kiều thê khóc lóc nói về kết cục bi thảm, trong lòng hắn sợ hãi vạn phần, khí thế lập tức biến mất, cả người đều uể oải.
- Đều là lỗi của phụ thân.
Hắn co rúm lại, liên tục không ngừng nhận sai nói:
- Là phụ thân không tốt, có lỗi với mẫu thân của ngươi, có lỗi với huynh muội ngươi. Nhưng mà, phụ thân đã già rồi, chỉ có một nhi tử có thể chăm sóc phụ thân đến lúc lâm chung. Hắn còn nhỏ như vậy, ngươi cũng đã có nhi tử, tấm lòng của phụ mẫu, ngươi sẽ hiểu phải không? Coi như là ngươi thương hại phụ thân, tha thứ cho chúng ta, được không?
Nói xong, liền kêu gào khóc lóc thảm thiết, khiến cho người khác nhìn thấy liền thương tâm, liền muốn rơi lệ a!
Nhưng Tô Mai lại làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, không hề có một tia mềm lòng, ngược lại còn nghiêm nghị chất vấn:
- Hắn là nhi tử của ngươi, vậy ca ca của ta thì sao? Ca ca của ta không phải là con của ngươi hả? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi so với súc sinh còn không bằng, biết rõ nữ nhân ti tiện kia là người hại chết ca ca của ta, mà ngươi còn khắp nơi thiên vị nàng. Biết rõ nàng nghĩ hết biện pháp muốn hại ta, nếu không phải ta ngày ngày cẩn thận phòng bị, chỉ sợ sớm đã không còn trên cõi đời này rồi, nhưng ngươi lại giả vờ làm như không thấy, còn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Bây giờ ta đắc thế rồi, ngươi lại nhớ tới ta, còn muốn ta bỏ qua cho bọn ngươi, có thể sao?
Nàng cắn răng, căm phẫn nói từng câu từng chữ:
- Tất cả mọi chuyện, ta sớm hay muộn cũng sẽ trả lại cho các ngươi từng cái một. Thù của mẫu thân, thù của ca ca, ta nhất định sẽ báo.
Dung nhan xinh đẹp, lúc này hoàn toàn bị hận ý che lấp, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Tô Hàn bị hận ý của nàng làm cho kinh hãi, không dám nói gì nữa, cùng bọn hạ nhân, té chạy ra ngoài, đầu cũng không dám quay lại nhìn liền cấp tốc rời đi.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, trong lòng Tô Mai cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng hận ý vẫn vĩnh viễn không suy giảm.
Trước khi đến Bạch phủ, hắn vẫn luôn tràn đầy tự tin, hắn tin tưởng, chỉ cần mình tốn chút tâm tư, nói vài lời dễ nghe dụ dỗ ngon ngọt, Bạch Thanh nhất định sẽ khăng khăng một mực chờ hắn
Như vậy, dù chuyện hắn che dấu bị lộ ra ngoài, hoàng thượng cùng Bạch gia, cũng sẽ làm cho mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Đến lúc đó, quyền lợi cùng mỹ nhân hắn đều có cả hai, không chừng còn có thể đem Tô Mai tới kinh thành, cùng hưởng vinh hoa phú quý, chuyện này thật quá tốt đẹp.
Chuyện khống chế Bạch Thanh, quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản không cần suy nghĩ toan tính quá nhiều.
Từ lúc gặp được Bạch Thanh, hắn đã bắt đầu tính kế nàng, cũng chưa bao giờ có nửa điểm thật lòng với nàng.
Hắn một mực cho rằng nàng là người không có đầu óc, ngu ngốc.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, kẻ ngu ngốc đó lại đột nhiên muốn thoát khỏi ma trảo của hắn.
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng đối với hắn si mê luyến tiếc, lại đột nhiên biến mất vô thanh vô thức.
Nhìn nàng không chút do dự rời đi, cùng ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của quản gia và đám hạ nhân, hắn biết rõ, hắn thật sự đã xong.
Bạch Thanh cố chấp, trong lòng hắn biết rõ, nếu hắn có nhiều thời gian, nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân khiến nàng thay đổi.
Nhưng mà thánh chỉ đã hạ xuống, hắn sáng sớm ngày mai, phải rời kinh, căn bản không kịp điều tra, cũng không có cơ hội vãn hồi tình cảm của nàng.
Như vậy hôm nay người duy nhất có thể ra tay, là Tô Mai.
Hắn phải chặn miệng Tô Mai, đem chuyện kia hoàn toàn che dấu.
Chỉ hy vọng, nàng có thể thông minh một chút, đừng có đưa hắn vào tuyệt cảnh.
Nghĩ đến chỗ này, Viên Mậu Lâm ngay cả ngân lượng Bạch Thanh dặn dò cho hắn cũng không kịp lấy, vội vàng chạy về nhà, nhanh chóng viết một phong thư, giao cho thuộc hạ tâm phúc, dặn dò hắn chạy suốt đêm rời kinh, về Nam Tầm.
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, tựa lưng vào ghế, nở một nụ cười dữ tợn.
Bọn họ cho rằng, bên ngoài là trọng dụng, nhưng thực ra lại mưu tính muốn đem hắn đưa vào tử lộ, nghĩ là có thể thành công sao? Không dễ dàng như vậy đâu!
Hắn lúc trước đã dám mạo hiểm phạm tội khi quân đình thê tái thú, đương nhiên là có biện pháp giải quyết hết dấu vết mà mình lưu lại.
Bạch Thanh, tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.
#####
Nam Tầm huyện, trăm thôn nhỏ.
Một nông phụ tuổi chừng năm mươi, khuôn mặt đôn hậu, đang mặc y phục màu nâu một tay cầm rổ làm bằng tre, một tay đẩy cửa nhà cũ nát, ở bên trong cũng đồng dạng cũ nát nhưng lại được thu thập rất sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng.
Bà hướng về phía nữ tử sắc mặt tái nhợt tiều tụy đang nằm ở trên giường, nhìn dung nhan nhợt nhạt nhưng vẫn xinh đẹp của nàng ân cần nói:
- Mộc Miên, mau lên, đại thẩm hầm một chút canh giò heo, ngươi mau ăn đi, để có sữa! Đừng để tiểu Uy Uy đói bụng.
(Yul: tên thân mật của Tô Mai)
Vừa nói, vừa vội vàng bưng bàn đến đặt ở bên giường, đem canh hầm giò heo múc vào trong chén, bưng qua.
- Lưu đại thẩm, may mà có ngươi!
Tô Mai ngồi dậy, nước mắt rưng rưng, giọng nói tràn ngập cay đắng.
Mang thai chín tháng, nhận được thư ở kinh thành gửi về, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, còn tưởng rằng trượng phu truyền thư báo tin vui.
Nhưng không ngờ, bên trong ngoại trừ một phong hưu thư, một chữ giải thích cũng không có.
Thành thân ba năm, hắn nửa chữ cũng không lưu lại cho nàng, muốn đem nàng hưu(bỏ), lại lấy lý do là vô tử.
Nàng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nhi tử đang nằm bên người, trong lòng tràn đầy châm chọc.
Hắn lấy lý do vô tử mà viết xuống hưu thư bỏ thê, nàng còn liều mạng sinh ra cho hắn một nhi tử.
Nàng thật sự muốn nhìn xem, cái tên phụ bạc kia biết được, hắn sẽ có biểu tình gì.
- Đừng khóc!
Lưu đại thẩm thấy thế, chạy lại ngăn cản nói:
- Đang còn trong tháng không thể rơi lệ, nếu không tương lai sẽ bị bệnh tật, hại ngươi cả đời.
- Đại thẩm, ngươi nói xem, nam nhân có phải không có một người nào tốt, một khi đã có một chút tiền đồ quyền quý, liền muốn vứt bỏ tào khang chi thê?
(Yul: câu trên nguyên văn là cám bã thê ta tự dịch là "tào khang chi thê ": là người ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn)
Phụ thân của nàng đã như vậy, không nghĩ tới, dù lựa chọn trượng phu rất cẩn thận, cuối cùng, cũng là cùng một loại người.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều!
Lưu đại thẩm thật thở dài một hơi, khuyên nhủ:
- Mậu Lâm là tiểu tử tốt, chắc là ở kinh thành gặp chuyện gì đó, sợ liên lụy đến mẫu tử các ngươi, mới có thể làm như vậy. Ngươi trước tiên cứ ở cữ cho tốt, đợi dưỡng tốt thân thể, tiểu Uy Uy lớn một chút, rồi đến kinh thành thử xem. Đại lưu nhà ta nói, đã có tiểu Uy Uy, hưu thư, hoàn toàn không có hiệu lực.
Mặc dù nói như thế, trong lòng Lưu đại thẩm cũng âm thầm cảm thán.
Theo như lời con trai phân tích, Viên Mậu Lâm rất có thể giống như chuyện trong hí khúc, sau khi thi đậu trạng nguyên, liền coi trọng khuê nữ của đại quan trong kinh thành, trở thành Trần Thế Mỹ.
( Yul: Trần Thế Mỹ là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian "Tần Hương Liên". Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý)
Tô Mai dù gì, cũng chỉ là nữ nhi của tiểu địa chủ, còn không được sủng, lấy cái gì mà tranh đấu với người ta đây?
Nàng sinh ra tiểu Uy Uy, nữ nhi quan gia cũng có thể sinh.
haiz...
- Ta nhất định sẽ tìm hắn để hỏi rõ ràng.
Hắn đã dùng hết đồ cưới của nàng, còn kéo cả cái nhà này lâm vào cảnh nghèo khó như hiện tại, vậy mà một khi công thành danh toại, liền muốn vứt bỏ thê tử là nàng, để thú người khác.
Trên đời này, nào có chuyện tốt như vậy? Nàng cũng muốn nhìn xem, là cái dạng gì nữ nhân, mà dám khinh thường cướp đi nam nhân của nàng.
Trước kia, mẫu thân lưu lại cho nàng một ít tài sản, lúc này nàng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nhưng hiện tại có thể không còn giống với lúc trước, nàng mặc dù mất hết tiền bạc, nhưng sẽ không để cho người ngoài mơ ước cái gì đó của nàng.
Nàng tin tưởng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ để cho những người thiếu nợ nàng, trả lại gấp đôi cho nàng.
#####
Ngày qua ngày, rất nhanh đến lúc Bạch Thanh làm lễ cập kê, Tô Mai, cũng đã ra tháng( hết ở cử), bắt đầu mưu đồ kiếm tiền lên kinh thành tìm phu quân hỏi rõ mọi chuyện.
Nào biết có một ngày, phụ thân là Tô Hàn đã sớm đoạn tuyệt với nữ nhi là nàng, lại mang theo phong phú quà tặng đến đây dọa người, muốn tìm nàng.
Vài năm đã không thấy phụ thân, Tô Mai trong lòng hận ý tràn ngập chưa bao giờ giảm. Người nam nhân này, cùng tiểu thiếp của hắn, bức tử mẫu thân của nàng, hại chết ca ca của nàng.
Nàng lao tâm lao lực chăm sóc kiếm tiền cho trượng phu đọc sách, chính là đợi có một ngày quyền thế đến tay, sẽ tìm bọn họ rửa thù báo hận.
Hiện tại, nàng mưu tính thất bại, Viên Mậu Lâm bỏ nàng. Nhưng nàng đã chiếm được cái khác, không cần phải dựa vào bất luận kẻ nào, chỉ cần dựa vào chính bản thân nàng, nàng đã có biện pháp vì mẫu thân cùng huynh trưởng mà đòi lại công đạo.
Nàng hướng mẫu thân cùng huynh trưởng bị chết oan mà thề, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn hắn, nhất định phải làm cho tên vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn ti tiện - người, gặp sắc nảy lòng tham, diệt thê giết tử, loại này súc sinh phải trả giá đại giới.
Mà những người giúp hắn làm điều ác, nàng thề một tên cũng sẽ không bỏ qua.
- Mộc Miên a!
Thấy nhi nữ mặt lạnh, Tô Hàn khuôn mặt già nua chất đầy vui vẻ, trong ánh mắt lại cất dấu lo lắng cùng sợ hãi.
Hắn biết rõ, những năm qua, hắn đã làm cho nữ nhi hận hắn sâu đậm.
Vốn cho là nàng vẫn luôn bị hắn khống chế, nên cũng không có suy nghĩ nhiều.
Nào biết được, ngày hôm qua, từ chổ huyện lệnh đại nhân nghe được tin tức, là cái đứa tiểu tế bất lực vô dụng của hắn, thế mà lại đậu trạng nguyên.
Hôm nay, đã thành khâm sai đại thần, đang đi đến Nam Tầm!
Vậy cũng được xem là áo gấm về làng rồi.
Chuyện như vậy nếu là phát sinh ở người khác, thì chuyện này tuyệt đối là đáng giá để mở đại yến ăn mừng mời khách khứa đến chia vui.
- Ngươi tới làm gì?
Tô Mai giọng nói lạnh như băng không có một tia độ ấm.
Tô Hàn có thê tử sinh hạ một đôi nhi tử, trước mặt các nàng đều rất uy nghiêm, hôm nay lại còn chủ động đến cửa, hắn đã nghe kiều thê khuyên bảo, kiềm chế tính tình.
Không nghĩ tới khuê nữ lại không biết phân biệt, đối với thân phụ là hắn đây, đều nói lời lạnh nhạt, quả thực là đại nghịch bất đạo.
Lúc này liền mở miệng trách mắng:
- Ta là phụ thân của ngươi, chẳng lẽ không thể tới nhà của ngươi?
- Ngươi là phụ thân của ta?
Tô Mai tức giận nở nụ cười, trên mặt đầy nét châm chọc nói:
- Bắt đầu từ ngày mẫu thân cùng ca ca của ta chết đi. Không...phải bắt đầu từ lúc ngươi cùng cái kia vong ân bội nghĩa ti tiện - người, lén lút vụng trộm thông gian, thì ngươi không phải là phụ thân của ta rồi. Không phải ngươi đã nói, coi như chưa từng có nữ nhi là ta sao? Không phải ngươi đã nói ta và ngươi phụ thân nhi nữ ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại sao? Không phải ngươi nói ta, dù có là ăn mày, cũng đừng chiếm nhà cửa của ngươi, cho dù có chết, cũng chết xa một chút sao? Lúc này ngươi lại nhớ tới nhi nữ này rồi hả? Để ta đoán xem, có phải ngươi nghe tin tức gì từ cái người 'Thúc thúc' còn trẻ hơn ngươi rất nhiều, biết được tướng công của ta đậu trạng nguyên, làm quan, ngươi sợ? Ha ha... Trời cao có mắt, ta cuối cùng cũng đợi đến ngày hôm nay!
Nàng cười điên cuồng, nhưng nước mắt lại rơi như mưa.
Đúng a! Nàng mưu tính vô cùng tốt, mang theo đồ đạc mà mẫu thân liều mạng mới lưu lại được cho nàng, gả cho Viên Mậu Lâm, một người ngoại trừ có chút tài văn chương, còn lại không có cái gì hết, là thư sinh nghèo.
Nàng tốn hết tâm tư sức lực, khổ tâm làm lụm buôn bán, vì hắn xây dựng mối quan hệ, cung cấp tiền bạc cho hắn đi thi khoa cử, vì cái gì, không phải là vì ngày hôm nay sao?
Mặc dù hắn đã gửi hưu thư bỏ thê, nhưng người biết được chuyện này, ngoại trừ chính nàng, cũng chỉ còn lại một nhà Lưu đại thẩm.
Chỉ cần bọn họ đều giữ kín như bưng, không để cho đôi gian phu dâm phụ biết được, thì nàng vẫn có thể mượn tên tuổi của hắn(VML), khiến cho bọn hắn ngày đêm thấp thỏm lo âu.
Báo thù rửa hận, ở trong tầm tay rồi!
Lời này của Tô Mai, làm cho Tô Hàn lạnh hết cả người, thanh tỉnh lại.
Giận dữ thối lui về sau, hắn rốt cục cũng nhớ tới mục đích của chính mình khi đến đây, nghĩ đến kiều thê khóc lóc nói về kết cục bi thảm, trong lòng hắn sợ hãi vạn phần, khí thế lập tức biến mất, cả người đều uể oải.
- Đều là lỗi của phụ thân.
Hắn co rúm lại, liên tục không ngừng nhận sai nói:
- Là phụ thân không tốt, có lỗi với mẫu thân của ngươi, có lỗi với huynh muội ngươi. Nhưng mà, phụ thân đã già rồi, chỉ có một nhi tử có thể chăm sóc phụ thân đến lúc lâm chung. Hắn còn nhỏ như vậy, ngươi cũng đã có nhi tử, tấm lòng của phụ mẫu, ngươi sẽ hiểu phải không? Coi như là ngươi thương hại phụ thân, tha thứ cho chúng ta, được không?
Nói xong, liền kêu gào khóc lóc thảm thiết, khiến cho người khác nhìn thấy liền thương tâm, liền muốn rơi lệ a!
Nhưng Tô Mai lại làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, không hề có một tia mềm lòng, ngược lại còn nghiêm nghị chất vấn:
- Hắn là nhi tử của ngươi, vậy ca ca của ta thì sao? Ca ca của ta không phải là con của ngươi hả? Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi so với súc sinh còn không bằng, biết rõ nữ nhân ti tiện kia là người hại chết ca ca của ta, mà ngươi còn khắp nơi thiên vị nàng. Biết rõ nàng nghĩ hết biện pháp muốn hại ta, nếu không phải ta ngày ngày cẩn thận phòng bị, chỉ sợ sớm đã không còn trên cõi đời này rồi, nhưng ngươi lại giả vờ làm như không thấy, còn cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Bây giờ ta đắc thế rồi, ngươi lại nhớ tới ta, còn muốn ta bỏ qua cho bọn ngươi, có thể sao?
Nàng cắn răng, căm phẫn nói từng câu từng chữ:
- Tất cả mọi chuyện, ta sớm hay muộn cũng sẽ trả lại cho các ngươi từng cái một. Thù của mẫu thân, thù của ca ca, ta nhất định sẽ báo.
Dung nhan xinh đẹp, lúc này hoàn toàn bị hận ý che lấp, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Tô Hàn bị hận ý của nàng làm cho kinh hãi, không dám nói gì nữa, cùng bọn hạ nhân, té chạy ra ngoài, đầu cũng không dám quay lại nhìn liền cấp tốc rời đi.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, trong lòng Tô Mai cũng dần dần bình tĩnh lại, nhưng hận ý vẫn vĩnh viễn không suy giảm.
/93
|