Thật ra Viên Mậu Lâm hiểu lầm Mai Chi Duyên rồi, hắn hơn ba mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, mười mấy năm qua, vẫn trên con đường làm quan không ngừng cố gắng tìm kiếm các biện pháp để thăng tiến.
Nếu hắn có cơ hội thăng quan tiến chức, sẽ tìm mọi cách để tranh thủ cho bản thân.
Trong mắt hắn, Viên Mậu Lâm sau khi đổ trạng nguyên có mấy tháng, liền được hoàng thượng phong làm khâm sai phó sứ, cùng hộ tống Kiêu kỵ binh đô chỉ huy sứ Tiếu đại nhân tiếng tăm lừng lẫy đến Giang Nam tuần tra.
Viên Mậu Lâm rõ ràng là một cây đại thụ mà hắn có thể dựa vào, cần gì phải phá hư danh dự làm lộ chuyện của hắn đâu?
Đáng tiếc, trước đó Tiếu Túc đã cho người truyền tin đến Nam Tầm, còn gióng trống khua chiêng tuyên dương là hoàng thượng cho hắn hồi hương tế tổ.
Điều này làm cho mọi người đều nghĩ Viên Mậu Lâm rất được hoàng thượng coi trọng.
Trong lòng Mai Chi Duyên liền nghĩ, hắn làm việc không kiêng kỵ như thế, rõ ràng chính là bộ dạng áo gấm về làng, là muốn cho thê tử của hắn Tô thị có chỗ dựa.
Bởi vì Viên Mậu Lâm vào kinh dự thi, Tô thị không chỉ một lần nói năng bừa bãi, nàng nói nếu có một ngày nàng được thế, sẽ khiến cho Mai gia trả nợ bằng máu.
Lúc này, bọn họ là đến đòi nợ đây.
Một bên là Trạng Nguyên lang tiền đồ vô hạn, một bên là chất nữ (Yul: cháu gái) làm chuyện mất mặt xấu hổ, không cần nghĩ, Mai Chi Duyên biết mình nên đứng về bên nào.
Khi vừa nhận được tin tức kia, hắn liền quyết định vứt bỏ chất nữ Mai thị, đi lấy lòng phu thê Viên Mậu Lâm.
Vì vậy, vừa thấy Viên Mậu Lâm, hắn liền mở miệng biểu lộ tâm ý của mình là đứng về phía bọn họ.
Lại không ngờ tới, hắn lấy lòng cùng thỏa hiệp, đúng là vô tình, lại đâm phá bí mật mà hắn (VML) đang cố gắng che dấu, ngược lại còn giúp Tiếu Túc một cái đại ân.
Tiếu Túc nghe được lời hắn nói, trong lòng tức giận vô cùng.
Hắn đúng là lừa gạt nàng, đã sớm có thê thất, ngay cả hài tử cũng đã sinh ra. Người này vì quyền thế cùng địa vị, cũng to gan lớn mật, dám nói dối trước mặt hoàng thượng, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, giống như đang nói sự thật.
Luật pháp của khoa khảo Trạng Nguyên, chẳng lẽ hắn lại không biết ở trước mặt hoàng thượng, mà dám nói dối chính là phạm tội khi quân sao?
Đúng như lời sư huynh đã nói, hắn nghĩ chỉ cần nắm chặt nàng trong tay, liền nắm trong tay Bạch gia, nắm trong tay ý tưởng của hoàng thượng.
Lại không biết, mặc dù hoàng thượng có yêu thương nàng rất nhiều đi nữa, thì tuyệt đối không đem tôn nghiêm của bậc đế vương ra mà vui đùa.
Nếu mà, chuyện này bại lộ ra ngoài, không chừng ngay cả nàng cũng bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng, khí thế nhất thời biến đổi.
Tất cả binh sĩ của Kiêu kỵ binh không hẹn mà cùng lui về sau hai bước, bọn họ đều biết rõ, giờ khắc này, hắn đang động sát khí.
Chỉ là không biết được, người chọc cho hắn tức giận, lại là người có mắt không tròng. Vị Mai huyện lệnh kia, chỉ biết lấy lòng Trạng Nguyên lang, chứ không biết cung kính Đô Thống đại nhân.
Là người lúc ở trên thuyền đã tra tấn vị trạng nguyên lang muốn chết đi sống lại Tiếu Túc.
#####
- A~~~
Hắn trầm thấp thanh âm có chút kéo dài, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, ánh mắt hàm chứa ý cười. Nhưng trên mặt lại mang theo ý tứ không hiểu rõ, giọng nói mang theo hồ nghi hỏi:
- Viên đại nhân không phải là chưa thành thân sao? Sao bây giờ lại mừng có quý tử rồi? Mai Huyện lệnh, không biết vị Tô thị này, là người ra sao?
Hắn làm bộ dạng hết sức tò mò. Giống như là nghe được chuyện gì rất kỳ lạ.
Mai Chi Duyên đang muốn lấy lòng Viên Mậu Lâm, đương nhiên muốn trước mặt đồng liêu của hắn, ca ngợi hắn thật tốt mỹ danh.
Lúc này, sẽ mở miệng nói rõ về chuyện Viên Mậu Lâm cùng Tô Mai lúc đó gian khổ phấn đấu như thế nào, đồng tâm đồng lòng thật là chuyện xưa tốt đẹp.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp mở miệng, Viên Mậu Lâm đột nhiên tiến lên một bước, chắn ngang hai người, ánh mắt nhìn về phía Mai Chi Duyên, hàm ý cảnh cáo.
- Mai Huyện lệnh nói đùa!
Trên mặt hắn khẽ nở nụ cười, nhìn hết sức bình thản hợp lòng người, giọng nói lại có chút nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện ám chỉ:
- Ta đến nay vẫn chưa thành thân, làm sao mà có nhi tử. Nhưng mà, ngươi cũng không có nói sai,có được nghĩa tử (Yul: con nuôi), cũng coi như là mừng có quý tử rồi.
Sau đó, hắn lại quay đầu, nhìn Tiếu Túc giải thích nói:
- Tiếu đại nhân đừng hiểu lầm, Tô thị trong lời của Mai đại nhân, chính là biểu muội của ta, nàng cả đời vận mệnh đau khổ, tuổi còn trẻ liền tang phu. Lúc ta tiếp nhận nàng trở về, nàng đã là người mang thai sáu tháng, lại thương tâm vì mất trượng phu, lo cho tương lai không có người để dựa vào. Ta sợ nàng chống đỡ không nổi, liền hứa với nàng, mặc kệ nàng sinh nhi tử hay sinh nhi nữ, ta đều nhận làm nghĩa tử nghĩa nữ, coi như là hài tử của chính mình mà nuôi nấng. Cho nên, Mai đại nhân nói ta mừng có quý tử, cũng coi là đúng như vậy.
Nói đến hai chữ 'nhi tử ', ánh mắt hắn có chút thẫn thờ cùng mờ mịt cảm xúc thay đổi phức tạp.
Thành thân đã ba năm, hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, có thể có một nhi tử, kế thừa hương khói, Viên gia nhất mạch ba đời đều là đơn truyền.
Nhưng Tô Mai vào cửa đã ba năm, bụng lại không có nửa phần động tĩnh, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn chọn Bạch Thanh, mà hưu Tô Mai. Trong bức hưu thư, hắn dùng lý do, là Tô Mai vô tử.
Nhưng mà hắn không có nghĩ đến, vào kinh hơn nửa năm rồi trở về, Tô Mai lại cho hắn một cái 'Kinh hỉ' lớn như vậy, nàng giấu diếm hắn, sinh ra nhi tử.
Có trời mới biết đứa nhỏ kia, có phải là huyết thống của Viên gia không!
(Yul: ơ cái thằng.... đốn mạt)
Quả nhiên, hắn hưu nàng, là làm đúng rồi.
Nhưng mà, dù phẫn nộ rất nhiều, trong lòng hắn vẫn bất an vô cùng. Bởi vì Tô Mai giấu diếm, hắn không hề dự liệu được chuyện đứa nhỏ tồn tại.
Chỉ lừa gạt Tô Mai, nói sau khi mình đỗ Trạng Nguyên, bị một nữ nhân là nhi nữ của một quan đại thần coi trọng. Hoàng thượng rất sủng ái vị tiểu thư kia, nên đã hạ thánh chỉ tứ hôn, hắn là bất đắc dĩ, mới có thể hưu thê tái thú.
Cũng khuyên giải nàng vì bảo trụ tính mạng của cửu tộc, tạm thời nhẫn nại, tìm cách che miệng những người biết chuyện.
Chỉ cần hắn bình an vô sự, nhất định sau này sẽ thay nàng báo thâm thù huyết hận, hơn nữa còn đón nàng vào kinh hưởng phúc.
Nếu là tình cảnh trước kia, Tô Mai vì báo thù, tuyệt đối sẽ nghe lời hắn mà làm việc.
Nhưng hôm nay tình cảnh đã khác, hắn cảm thấy Tô Mai so với trước kia, không dễ dàng để hắn uy hiếp cùng nắm trong tay.
Đáng tiếc, chuyện này ngoài tầm tay của hắn, mà bên cạnh hắn lúc này lại đầy người Kiêu kỵ binh, dù hắn có muốn làm một chút chuyện gì để thay đổi tình thế, cũng là vô dụng.
Trong kinh quan hệ phức tạp, phụ tử Bạch gia không phải là người đơn giản cũng không phải là ngu ngốc, nếu bọn họ đã có hoài nghi, thì trong đám người này, khẳng định sẽ có tai mắt của Bạch gia.
Nếu để bọn họ xác nhận chuyện này là sự thật, hắn nhất định sẽ không có con đường sống.
Mưu tính từ trước đến giờ, đã thấy thành công thắng lợi ngay trước mắt, không biết làm sai cái gì, mà để thất bại trong gang tấc, trong lòng hắn thấy uất nghẹn không thôi.
Hắn lại không biết, nghe hắn nói mấy câu đó, Mai Chi Duyên mới là người thấy nghẹn khuất.
Từ sau hai năm hắn đỗ tiến sĩ, trằn trọc khổ sở leo lên, mặc dù đảm nhiệm Huyện thừa (Yul:chức quan chánh thất phẩm), nhưng vẫn là chức quan thấp, lại là lần đầu tiên đối với tiểu bối chưa dứt sữa cúi đầu khom lưng, trong lòng vốn là rất khó chịu.
Nhưng đối phương chẳng những không hài lòng, nghe hắn nói, lại nhìn bộ dạng của hắn như vậy, ngược lại còn muốn hắn giúp hắn (VML) nói dối, giấu diếm chuyện hắn sớm có thê thất.
Quả thực hoang đường hết sức.
Người xưa nói: Tào khang chi thê bất hạ đường.
[ Yul: cho ta nói dài dòng một chút về câu này. Tào khang chi thê bất hạ đường ý nói người đàn ông sau khi giàu sang không thể tuỳ ý ruồng bỏ người vợ từng cùng với mình chịu gian khổ trước đó.
"Tào khang chi thê bất hạ đường" là một nội dung trong "tam bất khứ" còn được gọi là "tam bất xuất" nói trong 3 tình huống:
1- Trước khi kết hôn, người chồng từng dựa vào sự chu cấp nuôi dưỡng của người vợ, hoặc là khi kết hôn người vợ đem tài sản đưa cho người chồng, người vợ bị bỏ không có nhà để về, tình huống này có thể "bất khứ".
2- Người vợ và người chồng cùng chịu tang cha mẹ 3 năm, có hành vi hiếu thuận với cha mẹ, tình huống này cũng có thể "bất khứ".
3- Cưới vợ lúc nghèo hèn, sau đó trở nên giàu sang, người vợ cũng có thể "bất khứ".
Tam bất khứ còn được gọi là "bất vong ân","bất bội đức", "bất khí cùng". Người vợ có được 1 trong 3 điều này, cho dù có phạm phải điều luật "thất xuất", người chồng cũng không thể cưỡng chế ly hôn. Trừ tội thông dâm trong "thất xuất". ]
Huống chi, Tô Mai còn là tuổi trẻ mỹ mạo, lại là khuê nữ của địa chủ Tô gia, lúc trước gả cho hắn là một cái tú tài nghèo. Vốn là gả đi, lại còn phải dùng đồ cưới cung cấp nuôi dưỡng hắn, hôm nay một khi đã đắc thế, đúng là muốn hưu thê bỏ tử.
Trạng Nguyên lang, bất quá cũng chỉ như thế!
Hắn đã từng trợ giúp người khác ra tay hại Tô Mai, lúc này Mai Chi Duyên đối với Tô Mai lại có chút đồng tình.
- Ta nói đùa?
Hắn xấu hổ đỏ mặt hỏi lại, rất muốn mở miệng vạch trần hắn. Nhưng mà, đối phương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tiền đồ như thế, còn rất được coi trọng.
Còn hắn chỉ là một tiểu Huyện lệnh nho nhỏ, nào dám cùng hắn đối nghịch. Chỉ đành nghe lời hắn, cười gượng nói:
- Dạ dạ dạ, là hạ quan nói đùa. Viên đại nhân mặc áo gấm về nhà, hạ quan đã sớm chuẩn bị yến tiệc vì ngài tẩy trần, Tiếu đại nhân, Viên đại nhân cùng các vị quân gia, bên này, mời.
- Thứ lỗi!
Tiếu Túc không muốn cùng những người này dây dưa quá nhiều, làm chậm trễ thời gian, liền nói lời cự tuyệt:
- Hoàng thượng cho phép Viên đại nhân hồi hương tế tổ, đã là phá lệ ân sủng. Ta còn có công vụ trong người, không thể chậm trễ. Viên đại nhân, mau đi rồi trở về. Lão Sa, ngươi mang theo vài người, hộ tống Viên đại nhân.
- Tuân mệnh!
Sa Cấn gật đầu lĩnh mệnh, mang theo kỵ binh dưới trướng của mình, nửa kéo nửa đẩy ép buộc Viên Mậu Lâm, đi theo hướng trăm thôn nhỏ.
Bởi vì hoàng thượng cho phép thuận đường mà tế tổ, còn có người truyền tin tức từ trước, gia tộc Viên thị sớm chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ nhân vật chính là Viên Mậu Lâm trở về.
Gia tộc Viên thị là ở trăm thôn nhỏ cùng phụ cận vài cái đại thôn kéo dài mấy trăm năm, cành lá xum xuê, người trong tộc càng ngày càng nhiều.
Mặc dù gia tộc Viên thị giàu có chiếm cứ nhiều đất ở Giang Nam, trong tộc con cháu lại không quá quan tâm hay thích đọc sách. Toàn bộ gia tộc Viên thị từ lúc thành lập, cho đến khi ghi tên vào gia phả cho đến tận bây giờ, cũng chỉ có mười tám vị tú tài, bảy vị cử nhân cùng năm vị tiến sĩ mà thôi, Viên Mậu Lâm, vị tiến sĩ thứ sáu, cũng là người duy nhất đậu Trạng Nguyên lang.
[Yul: thi Hương có 4 kỳ (xưa gọi là 4 trường thi) kéo dài khoảng 1 tháng, nội dung thi cơ bản như sau (mỗi kỳ thi một môn):
Kỳ I: Kinh nghĩa, thư nghĩa.
Kỳ II: Chiếu, chế, biểu.
Kỳ III: Thơ phú.
Kỳ IV: Văn sách.
Ai thi đổ ba kỳ gọi là tú tài, 4 kỳ gọi là cử nhân.
Thi Đình là khoa thi do triều đình chỉ đạo, trực tiếp là vua, có một số đại thần giúp việc đứng ra tổ chức. Ai đậu thi đình được xếp hạng sẽ là tiến sĩ ]
Viên thị cũng có được chút vinh quang, thấy hắn trở về đương nhiên trong lòng sẽ vui sướng.
Nhưng mà, Tô Mai lại đột nhiên xuất hiện, nàng nói ra những lời, lại khiến cho đám lão tộc như bị sét đánh.
Đường đường là Trạng Nguyên lang, nhưng lại không có một chút khí khái, rõ ràng đã sớm có thê thất, đối mặt với nữ nhi của quan lớn có ý muốn bức hôn, cũng không dám thẳng thắn nói lời cự tuyệt, thật sự...... Quá mức yếu đuối.
Điều thứ nhất trong gia quy của Gia tộc Viên thị, là muốn hậu bối thú thê hiền, còn cái nữ tử bắt buộc người khác hưu thê thú nàng, sao có thể vào gia phả của gia tộc Viên thị?
Quả nhiên là bàng chi xuất thân( dòng thứ xuất, hoặc là xuất thân từ chi phụ, không phải chi chính), mặc dù có vài phần phong thái, cũng đánh mất khí khái hòa nhã của gia tộc Viên thị.
Đáng tiếc thánh chỉ đã hạ, nếu Viên Mậu Lâm bị phát hiện là phạm tội khi quân, gia tộc Viên thị của bọn họ từ trên xuống dưới ngàn nhân khẩu, cũng phải chôn cùng hắn.
Lời nói dối này, bọn họ cho dù không muốn giúp đỡ che dấu, cũng không thể không giúp.
Trong khoảng thời gian ngắn, rõ ràng là rất nhiệt tình, dào dạt cảm xúc lại bị đánh tan sạch sẽ, tinh thần sa sút.
Liền ngay cả gánh hát trong thôn được mời đến, cũng xướng ra vỡ kịch buồn bã.
Khi đám người Sa Cấn và Viên Mậu Lâm đến trăm thôn nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, rõ ràng không giống chuyện vui, mà là giống như cảnh tang sự.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Viên Mậu Lâm ngược lại còn cảm thấy an tâm. Theo hắn mà nói, tất cả chuyện này cũng không có gì quan trọng.
Quan trọng là, Tô Mai quả nhiên dựa theo lời hắn phân phó, lấy việc xét nhà cùng diệt tộc làm cớ, che lại miệng của người trong dòng tộc, làm cho mưu tính của hắn không đến mức quá thất bại.
Dựa theo trình tự trong gia tộc, hắn yên tâm vừa lòng tế bái tổ tông cùng phụ mẫu, ngay cả vài câu nói dư thừa cũng không kịp nói với Tô Mai, liền bị thúc giục vội vàng chạy về bến tàu, ngồi trên thuyền đi về hướng Nam Kinh thành.
Hắn không hề biết, sau khi hắn ly khai ước chừng một tháng, một vị tộc lão trong gia tộc Viên thị vô ý phát hiện, cung phụng ở từ đường dài hơn mười trượng cẩm bạch gia phả (gia phả của dòng tộc), lại không cánh mà bay.
Cùng lúc đó, Tô Mai bán hết mọi thứ trong nhà bao gồm ruộng đất phòng ốc....Ôm nhi tử đã được một trăm ngày, rời khỏi trăm thôn nhỏ, chẳng biết đi đâu.
Nếu hắn có cơ hội thăng quan tiến chức, sẽ tìm mọi cách để tranh thủ cho bản thân.
Trong mắt hắn, Viên Mậu Lâm sau khi đổ trạng nguyên có mấy tháng, liền được hoàng thượng phong làm khâm sai phó sứ, cùng hộ tống Kiêu kỵ binh đô chỉ huy sứ Tiếu đại nhân tiếng tăm lừng lẫy đến Giang Nam tuần tra.
Viên Mậu Lâm rõ ràng là một cây đại thụ mà hắn có thể dựa vào, cần gì phải phá hư danh dự làm lộ chuyện của hắn đâu?
Đáng tiếc, trước đó Tiếu Túc đã cho người truyền tin đến Nam Tầm, còn gióng trống khua chiêng tuyên dương là hoàng thượng cho hắn hồi hương tế tổ.
Điều này làm cho mọi người đều nghĩ Viên Mậu Lâm rất được hoàng thượng coi trọng.
Trong lòng Mai Chi Duyên liền nghĩ, hắn làm việc không kiêng kỵ như thế, rõ ràng chính là bộ dạng áo gấm về làng, là muốn cho thê tử của hắn Tô thị có chỗ dựa.
Bởi vì Viên Mậu Lâm vào kinh dự thi, Tô thị không chỉ một lần nói năng bừa bãi, nàng nói nếu có một ngày nàng được thế, sẽ khiến cho Mai gia trả nợ bằng máu.
Lúc này, bọn họ là đến đòi nợ đây.
Một bên là Trạng Nguyên lang tiền đồ vô hạn, một bên là chất nữ (Yul: cháu gái) làm chuyện mất mặt xấu hổ, không cần nghĩ, Mai Chi Duyên biết mình nên đứng về bên nào.
Khi vừa nhận được tin tức kia, hắn liền quyết định vứt bỏ chất nữ Mai thị, đi lấy lòng phu thê Viên Mậu Lâm.
Vì vậy, vừa thấy Viên Mậu Lâm, hắn liền mở miệng biểu lộ tâm ý của mình là đứng về phía bọn họ.
Lại không ngờ tới, hắn lấy lòng cùng thỏa hiệp, đúng là vô tình, lại đâm phá bí mật mà hắn (VML) đang cố gắng che dấu, ngược lại còn giúp Tiếu Túc một cái đại ân.
Tiếu Túc nghe được lời hắn nói, trong lòng tức giận vô cùng.
Hắn đúng là lừa gạt nàng, đã sớm có thê thất, ngay cả hài tử cũng đã sinh ra. Người này vì quyền thế cùng địa vị, cũng to gan lớn mật, dám nói dối trước mặt hoàng thượng, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, giống như đang nói sự thật.
Luật pháp của khoa khảo Trạng Nguyên, chẳng lẽ hắn lại không biết ở trước mặt hoàng thượng, mà dám nói dối chính là phạm tội khi quân sao?
Đúng như lời sư huynh đã nói, hắn nghĩ chỉ cần nắm chặt nàng trong tay, liền nắm trong tay Bạch gia, nắm trong tay ý tưởng của hoàng thượng.
Lại không biết, mặc dù hoàng thượng có yêu thương nàng rất nhiều đi nữa, thì tuyệt đối không đem tôn nghiêm của bậc đế vương ra mà vui đùa.
Nếu mà, chuyện này bại lộ ra ngoài, không chừng ngay cả nàng cũng bị liên luỵ.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng, khí thế nhất thời biến đổi.
Tất cả binh sĩ của Kiêu kỵ binh không hẹn mà cùng lui về sau hai bước, bọn họ đều biết rõ, giờ khắc này, hắn đang động sát khí.
Chỉ là không biết được, người chọc cho hắn tức giận, lại là người có mắt không tròng. Vị Mai huyện lệnh kia, chỉ biết lấy lòng Trạng Nguyên lang, chứ không biết cung kính Đô Thống đại nhân.
Là người lúc ở trên thuyền đã tra tấn vị trạng nguyên lang muốn chết đi sống lại Tiếu Túc.
#####
- A~~~
Hắn trầm thấp thanh âm có chút kéo dài, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, ánh mắt hàm chứa ý cười. Nhưng trên mặt lại mang theo ý tứ không hiểu rõ, giọng nói mang theo hồ nghi hỏi:
- Viên đại nhân không phải là chưa thành thân sao? Sao bây giờ lại mừng có quý tử rồi? Mai Huyện lệnh, không biết vị Tô thị này, là người ra sao?
Hắn làm bộ dạng hết sức tò mò. Giống như là nghe được chuyện gì rất kỳ lạ.
Mai Chi Duyên đang muốn lấy lòng Viên Mậu Lâm, đương nhiên muốn trước mặt đồng liêu của hắn, ca ngợi hắn thật tốt mỹ danh.
Lúc này, sẽ mở miệng nói rõ về chuyện Viên Mậu Lâm cùng Tô Mai lúc đó gian khổ phấn đấu như thế nào, đồng tâm đồng lòng thật là chuyện xưa tốt đẹp.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp mở miệng, Viên Mậu Lâm đột nhiên tiến lên một bước, chắn ngang hai người, ánh mắt nhìn về phía Mai Chi Duyên, hàm ý cảnh cáo.
- Mai Huyện lệnh nói đùa!
Trên mặt hắn khẽ nở nụ cười, nhìn hết sức bình thản hợp lòng người, giọng nói lại có chút nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện ám chỉ:
- Ta đến nay vẫn chưa thành thân, làm sao mà có nhi tử. Nhưng mà, ngươi cũng không có nói sai,có được nghĩa tử (Yul: con nuôi), cũng coi như là mừng có quý tử rồi.
Sau đó, hắn lại quay đầu, nhìn Tiếu Túc giải thích nói:
- Tiếu đại nhân đừng hiểu lầm, Tô thị trong lời của Mai đại nhân, chính là biểu muội của ta, nàng cả đời vận mệnh đau khổ, tuổi còn trẻ liền tang phu. Lúc ta tiếp nhận nàng trở về, nàng đã là người mang thai sáu tháng, lại thương tâm vì mất trượng phu, lo cho tương lai không có người để dựa vào. Ta sợ nàng chống đỡ không nổi, liền hứa với nàng, mặc kệ nàng sinh nhi tử hay sinh nhi nữ, ta đều nhận làm nghĩa tử nghĩa nữ, coi như là hài tử của chính mình mà nuôi nấng. Cho nên, Mai đại nhân nói ta mừng có quý tử, cũng coi là đúng như vậy.
Nói đến hai chữ 'nhi tử ', ánh mắt hắn có chút thẫn thờ cùng mờ mịt cảm xúc thay đổi phức tạp.
Thành thân đã ba năm, hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, có thể có một nhi tử, kế thừa hương khói, Viên gia nhất mạch ba đời đều là đơn truyền.
Nhưng Tô Mai vào cửa đã ba năm, bụng lại không có nửa phần động tĩnh, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn chọn Bạch Thanh, mà hưu Tô Mai. Trong bức hưu thư, hắn dùng lý do, là Tô Mai vô tử.
Nhưng mà hắn không có nghĩ đến, vào kinh hơn nửa năm rồi trở về, Tô Mai lại cho hắn một cái 'Kinh hỉ' lớn như vậy, nàng giấu diếm hắn, sinh ra nhi tử.
Có trời mới biết đứa nhỏ kia, có phải là huyết thống của Viên gia không!
(Yul: ơ cái thằng.... đốn mạt)
Quả nhiên, hắn hưu nàng, là làm đúng rồi.
Nhưng mà, dù phẫn nộ rất nhiều, trong lòng hắn vẫn bất an vô cùng. Bởi vì Tô Mai giấu diếm, hắn không hề dự liệu được chuyện đứa nhỏ tồn tại.
Chỉ lừa gạt Tô Mai, nói sau khi mình đỗ Trạng Nguyên, bị một nữ nhân là nhi nữ của một quan đại thần coi trọng. Hoàng thượng rất sủng ái vị tiểu thư kia, nên đã hạ thánh chỉ tứ hôn, hắn là bất đắc dĩ, mới có thể hưu thê tái thú.
Cũng khuyên giải nàng vì bảo trụ tính mạng của cửu tộc, tạm thời nhẫn nại, tìm cách che miệng những người biết chuyện.
Chỉ cần hắn bình an vô sự, nhất định sau này sẽ thay nàng báo thâm thù huyết hận, hơn nữa còn đón nàng vào kinh hưởng phúc.
Nếu là tình cảnh trước kia, Tô Mai vì báo thù, tuyệt đối sẽ nghe lời hắn mà làm việc.
Nhưng hôm nay tình cảnh đã khác, hắn cảm thấy Tô Mai so với trước kia, không dễ dàng để hắn uy hiếp cùng nắm trong tay.
Đáng tiếc, chuyện này ngoài tầm tay của hắn, mà bên cạnh hắn lúc này lại đầy người Kiêu kỵ binh, dù hắn có muốn làm một chút chuyện gì để thay đổi tình thế, cũng là vô dụng.
Trong kinh quan hệ phức tạp, phụ tử Bạch gia không phải là người đơn giản cũng không phải là ngu ngốc, nếu bọn họ đã có hoài nghi, thì trong đám người này, khẳng định sẽ có tai mắt của Bạch gia.
Nếu để bọn họ xác nhận chuyện này là sự thật, hắn nhất định sẽ không có con đường sống.
Mưu tính từ trước đến giờ, đã thấy thành công thắng lợi ngay trước mắt, không biết làm sai cái gì, mà để thất bại trong gang tấc, trong lòng hắn thấy uất nghẹn không thôi.
Hắn lại không biết, nghe hắn nói mấy câu đó, Mai Chi Duyên mới là người thấy nghẹn khuất.
Từ sau hai năm hắn đỗ tiến sĩ, trằn trọc khổ sở leo lên, mặc dù đảm nhiệm Huyện thừa (Yul:chức quan chánh thất phẩm), nhưng vẫn là chức quan thấp, lại là lần đầu tiên đối với tiểu bối chưa dứt sữa cúi đầu khom lưng, trong lòng vốn là rất khó chịu.
Nhưng đối phương chẳng những không hài lòng, nghe hắn nói, lại nhìn bộ dạng của hắn như vậy, ngược lại còn muốn hắn giúp hắn (VML) nói dối, giấu diếm chuyện hắn sớm có thê thất.
Quả thực hoang đường hết sức.
Người xưa nói: Tào khang chi thê bất hạ đường.
[ Yul: cho ta nói dài dòng một chút về câu này. Tào khang chi thê bất hạ đường ý nói người đàn ông sau khi giàu sang không thể tuỳ ý ruồng bỏ người vợ từng cùng với mình chịu gian khổ trước đó.
"Tào khang chi thê bất hạ đường" là một nội dung trong "tam bất khứ" còn được gọi là "tam bất xuất" nói trong 3 tình huống:
1- Trước khi kết hôn, người chồng từng dựa vào sự chu cấp nuôi dưỡng của người vợ, hoặc là khi kết hôn người vợ đem tài sản đưa cho người chồng, người vợ bị bỏ không có nhà để về, tình huống này có thể "bất khứ".
2- Người vợ và người chồng cùng chịu tang cha mẹ 3 năm, có hành vi hiếu thuận với cha mẹ, tình huống này cũng có thể "bất khứ".
3- Cưới vợ lúc nghèo hèn, sau đó trở nên giàu sang, người vợ cũng có thể "bất khứ".
Tam bất khứ còn được gọi là "bất vong ân","bất bội đức", "bất khí cùng". Người vợ có được 1 trong 3 điều này, cho dù có phạm phải điều luật "thất xuất", người chồng cũng không thể cưỡng chế ly hôn. Trừ tội thông dâm trong "thất xuất". ]
Huống chi, Tô Mai còn là tuổi trẻ mỹ mạo, lại là khuê nữ của địa chủ Tô gia, lúc trước gả cho hắn là một cái tú tài nghèo. Vốn là gả đi, lại còn phải dùng đồ cưới cung cấp nuôi dưỡng hắn, hôm nay một khi đã đắc thế, đúng là muốn hưu thê bỏ tử.
Trạng Nguyên lang, bất quá cũng chỉ như thế!
Hắn đã từng trợ giúp người khác ra tay hại Tô Mai, lúc này Mai Chi Duyên đối với Tô Mai lại có chút đồng tình.
- Ta nói đùa?
Hắn xấu hổ đỏ mặt hỏi lại, rất muốn mở miệng vạch trần hắn. Nhưng mà, đối phương còn trẻ tuổi như vậy mà đã có tiền đồ như thế, còn rất được coi trọng.
Còn hắn chỉ là một tiểu Huyện lệnh nho nhỏ, nào dám cùng hắn đối nghịch. Chỉ đành nghe lời hắn, cười gượng nói:
- Dạ dạ dạ, là hạ quan nói đùa. Viên đại nhân mặc áo gấm về nhà, hạ quan đã sớm chuẩn bị yến tiệc vì ngài tẩy trần, Tiếu đại nhân, Viên đại nhân cùng các vị quân gia, bên này, mời.
- Thứ lỗi!
Tiếu Túc không muốn cùng những người này dây dưa quá nhiều, làm chậm trễ thời gian, liền nói lời cự tuyệt:
- Hoàng thượng cho phép Viên đại nhân hồi hương tế tổ, đã là phá lệ ân sủng. Ta còn có công vụ trong người, không thể chậm trễ. Viên đại nhân, mau đi rồi trở về. Lão Sa, ngươi mang theo vài người, hộ tống Viên đại nhân.
- Tuân mệnh!
Sa Cấn gật đầu lĩnh mệnh, mang theo kỵ binh dưới trướng của mình, nửa kéo nửa đẩy ép buộc Viên Mậu Lâm, đi theo hướng trăm thôn nhỏ.
Bởi vì hoàng thượng cho phép thuận đường mà tế tổ, còn có người truyền tin tức từ trước, gia tộc Viên thị sớm chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ nhân vật chính là Viên Mậu Lâm trở về.
Gia tộc Viên thị là ở trăm thôn nhỏ cùng phụ cận vài cái đại thôn kéo dài mấy trăm năm, cành lá xum xuê, người trong tộc càng ngày càng nhiều.
Mặc dù gia tộc Viên thị giàu có chiếm cứ nhiều đất ở Giang Nam, trong tộc con cháu lại không quá quan tâm hay thích đọc sách. Toàn bộ gia tộc Viên thị từ lúc thành lập, cho đến khi ghi tên vào gia phả cho đến tận bây giờ, cũng chỉ có mười tám vị tú tài, bảy vị cử nhân cùng năm vị tiến sĩ mà thôi, Viên Mậu Lâm, vị tiến sĩ thứ sáu, cũng là người duy nhất đậu Trạng Nguyên lang.
[Yul: thi Hương có 4 kỳ (xưa gọi là 4 trường thi) kéo dài khoảng 1 tháng, nội dung thi cơ bản như sau (mỗi kỳ thi một môn):
Kỳ I: Kinh nghĩa, thư nghĩa.
Kỳ II: Chiếu, chế, biểu.
Kỳ III: Thơ phú.
Kỳ IV: Văn sách.
Ai thi đổ ba kỳ gọi là tú tài, 4 kỳ gọi là cử nhân.
Thi Đình là khoa thi do triều đình chỉ đạo, trực tiếp là vua, có một số đại thần giúp việc đứng ra tổ chức. Ai đậu thi đình được xếp hạng sẽ là tiến sĩ ]
Viên thị cũng có được chút vinh quang, thấy hắn trở về đương nhiên trong lòng sẽ vui sướng.
Nhưng mà, Tô Mai lại đột nhiên xuất hiện, nàng nói ra những lời, lại khiến cho đám lão tộc như bị sét đánh.
Đường đường là Trạng Nguyên lang, nhưng lại không có một chút khí khái, rõ ràng đã sớm có thê thất, đối mặt với nữ nhi của quan lớn có ý muốn bức hôn, cũng không dám thẳng thắn nói lời cự tuyệt, thật sự...... Quá mức yếu đuối.
Điều thứ nhất trong gia quy của Gia tộc Viên thị, là muốn hậu bối thú thê hiền, còn cái nữ tử bắt buộc người khác hưu thê thú nàng, sao có thể vào gia phả của gia tộc Viên thị?
Quả nhiên là bàng chi xuất thân( dòng thứ xuất, hoặc là xuất thân từ chi phụ, không phải chi chính), mặc dù có vài phần phong thái, cũng đánh mất khí khái hòa nhã của gia tộc Viên thị.
Đáng tiếc thánh chỉ đã hạ, nếu Viên Mậu Lâm bị phát hiện là phạm tội khi quân, gia tộc Viên thị của bọn họ từ trên xuống dưới ngàn nhân khẩu, cũng phải chôn cùng hắn.
Lời nói dối này, bọn họ cho dù không muốn giúp đỡ che dấu, cũng không thể không giúp.
Trong khoảng thời gian ngắn, rõ ràng là rất nhiệt tình, dào dạt cảm xúc lại bị đánh tan sạch sẽ, tinh thần sa sút.
Liền ngay cả gánh hát trong thôn được mời đến, cũng xướng ra vỡ kịch buồn bã.
Khi đám người Sa Cấn và Viên Mậu Lâm đến trăm thôn nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, rõ ràng không giống chuyện vui, mà là giống như cảnh tang sự.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Viên Mậu Lâm ngược lại còn cảm thấy an tâm. Theo hắn mà nói, tất cả chuyện này cũng không có gì quan trọng.
Quan trọng là, Tô Mai quả nhiên dựa theo lời hắn phân phó, lấy việc xét nhà cùng diệt tộc làm cớ, che lại miệng của người trong dòng tộc, làm cho mưu tính của hắn không đến mức quá thất bại.
Dựa theo trình tự trong gia tộc, hắn yên tâm vừa lòng tế bái tổ tông cùng phụ mẫu, ngay cả vài câu nói dư thừa cũng không kịp nói với Tô Mai, liền bị thúc giục vội vàng chạy về bến tàu, ngồi trên thuyền đi về hướng Nam Kinh thành.
Hắn không hề biết, sau khi hắn ly khai ước chừng một tháng, một vị tộc lão trong gia tộc Viên thị vô ý phát hiện, cung phụng ở từ đường dài hơn mười trượng cẩm bạch gia phả (gia phả của dòng tộc), lại không cánh mà bay.
Cùng lúc đó, Tô Mai bán hết mọi thứ trong nhà bao gồm ruộng đất phòng ốc....Ôm nhi tử đã được một trăm ngày, rời khỏi trăm thôn nhỏ, chẳng biết đi đâu.
/93
|