Tiếu Túc bỏ lại một câu thề liền vội vã rời đi, nhưng lại khiến cho Bạch Triệt một đêm chưa ngủ rối ren vạn phần.
Một bên là sư đệ có tình cảm như thân huynh đệ, một bên là muội muội mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, hai người này hắn đều không đành lòng để ai phải thương tâm khổ sở.
Nhưng hết lần này tới lần khác tình cảnh hôm nay, đã không còn trong sự khống chế của hắn.
Đêm qua phụ thân đã tỏ rõ thái độ quyết liệt như vậy, chỉ sợ hắn cố gắng đến đâu, phụ thân cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Trừ phi, muội muội có thể giống như lúc trước kiên trì gả cho Viên Mậu Lâm, kiên định vững chắc muốn gả cho hắn.
Nhưng mà...
Bạch Triệt lắc đầu, cười khổ.
Nàng đã trải qua một kiếp người, lúc nào cũng thấy áy náy với hắn và phụ thân, làm sao có thể vì "Ma Vương" Tiếu Túc, mà ngỗ nghịch cãi lại ý tứ của phụ thân đây!
Nếu là nàng biết được thái độ của phụ thân như vậy, chỉ sợ đối với Tiếu Túc sẽ là muốn tránh còn không kịp, tuyệt đối không có khả năng sẽ xảy ra tiết mục cái gì mà "phi quân không gả".
Muốn thú muội muội, Tiếu Túc chỉ có một đường duy nhất, là thuyết phục được phụ thân đồng ý, không còn đường tắt nào rồi.
Đang nghĩ ngợi, nha hoàn quét tước từ trong Ánh Hà hiên mở cửa ra ngoài, nhìn thấy hắn đang đứng trước hiên, lúc này mới chạy tới, ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia, trời còn sớm như vậy, thiếu gia muốn tìm tiểu thư sao? Tiểu thư còn chưa thức dậy đâu! Hay để nô tỳ đi vào thông truyền một tiếng, để Thanh Ca tỷ tỷ thúc giục tiểu thư thức dậy?
- Không cần, để cho nàng ngủ tiếp đi!
Nửa đêm bị tên tiểu tử kia làm rùm beng một trận, muội muội nhất định là ngủ không đủ, nếu là lúc này đánh thức nàng, mà nàng còn chưa tỉnh ngủ, sợ là cả ngày hôm nay cười cũng không nổi.
Bạch Triệt bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, trên da áo choàng đọng rất nhiều sương tuyết, hắn xoay người đi ra khỏi viện. Lưu lại nha đầu quét dọn đang ngẩn người, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thiếu gia làm sao vậy? Cả người ướt thành như vậy, giống như đã đứng bên ngoài từ rất lâu.
Những lời này, nàng chỉ dám tự nói với chính mình, chứ không dám truyền ra bên ngoài.
Trong phủ luôn có quy tắc, bọn hạ nhân nếu là truyền loạn lời ra bên ngoài, khi phát hiện ra, không phải chỉ phạt trượng là xong, mà còn đày đi đến ngoại trang làm việc nặng nhọc.
Trước kia thiếu phu nhân Đồ thị còn chưởng quản, nàng tính tình nhu hòa, đối với bọn hạ nhân vẫn luôn khoan dung, mọi người cũng không lo sợ.
Nhưng từ mấy tháng trước thiếu phu nhân về ngoại gia chăm sóc cho mẫu thị bệnh tật, mấy tháng này phủ đệ đều do đại tiểu thư Bạch Thanh chưởng quản.
Nàng chưởng quản hết sức nghiêm khắc, không dung tình chút nào, ngay cả Thiên Nhược cô nương trước giờ vẫn được nàng yêu thích, chỉ là hầu hạ không được chu đáo, lại bí mật truyền chút ít tin tức nho nhỏ cho người ngoài.
Cuối cùng bị bắt gặp, đánh cho vài chục hèo, sau đó không biết bị thiếu gia bán tới nơi nào.
Sau này có nhiều người mạo phạm vào quy củ, hoặc là bị bán hoặc là bị đuổi ra khỏi phủ, cả tòa phủ đệ trong khoảng thời gian ngắn đều là thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Mà cũng từ đó bọn hạ nhân trong phủ làm mọi chuyện tỉ mỉ cẩn trọng, mọi người đều đem đại tiểu thư mới ban hạ quy phủ nhớ kỹ trong lòng, không dám có ý xúc phạm.
Bởi vì vậy, hạ nhân Bạch phủ trước giờ làm việc không có hiệu suất lúc này lại tăng cao gấp bội, ngay cả Bạch phụ cũng tán dương vài lần, làm cho Bạch Thanh hết sức hài lòng.
Bạch Thanh cũng âm thầm tán thưởng Tô Mai, dù người này tính tình có chút không tốt, lại hay giận chó đánh mèo.
Nhưng mà cách làm người xử sự của nàng, lại đáng để nàng cố gắng học tập, nàng học những thủ đoạn của Tô Mai trong kiếp trước mà sách đã miêu tả.
#####
Bạch Triệt cũng không đánh thức Bạch Thanh, nhưng Bạch Thanh vẫn không được ngủ nướng.
Hai vị ma ma hôm qua vừa vào phủ, còn nghĩ là hôm qua khuyên nàng vài câu nàng còn để lọt tai, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống một chút.
Nào ngờ sáng nay đã đến canh giờ này rồi, mà còn ngủ say chưa tỉnh, mà cái đám nha hoàn bà tử trông cửa lại rất thản nhiên, chứng tỏ cũng không phải lần đầu tiên.
Xem ra, muốn giáo dưỡng tốt vị được đồn đãi ngang ngược càn rỡ, không hiểu quy củ lễ nghi như Bạch tiểu thư này, đúng là phải phí tâm tốn sức rồi.
Lúc này, bất chấp bà tử bọn nha đầu ngăn trở, các nàng mang theo "Kim bài lệnh tiễn" mà Bạch lão gia ban cho, xông vào khuê phòng, đem Bạch Thanh từ trong chăn cào lên.
Bạch Thanh giờ phút này còn chưa có tỉnh ngủ, làm gì ức chế được tính tình, lập tức muốn phát tác, lại bị Thanh Ca khuyên ngăn ép xuống, tuân theo quy cũ ở trước mặt hai lão ma ma nhận sai, yên lặng nghe giáo huấn.
Kiếp trước nàng sống quá nông cạn, ngu ngốc đến vô vị, kiếp này nàng thử học theo cách làm việc của Tô Mai.
Có lẽ do xuất thân từ gia cảnh khác nhau, nên tính tình cũng khác biệt, tuy là học theo cũng có chút hiệu quả, nhưng lại chẳng có cảm giác gì.
Hai lão ma ma ở trong thâm cung lang bạt vài chục năm, đã sớm luyện thành một đôi "Hoả nhãn kim tinh".
Đầu tiên là hai vị này cố ý mượn chuyện rời giường để chọc giận nàng, lúc nàng xử lý việc gia vụ, thẳn thắn góp ý quan sát cách nàng xử lý mọi việc.
Chỉ mất hai ngày, liền nắm chắc tính tình của nàng, thương lượng với nhau tìm phương pháp giảng dạy nào phù hợp với nàng.
Ngày thứ ba, thông qua Thanh Ca, uốn nắn thói quen sai lầm cùng thái độ làm việc.
Các nàng nhìn ra, Bạch Thanh đối với nha đầu Thanh Ca có chút tôn trọng cùng tín nhiệm, những chuyện nha đầu kia mở miệng khuyên giải, mười lần thì có tám lần, nàng sẽ nghe.
Đây cũng là cái thói quen xấu, cũng may nha đầu Thanh Ca làm việc có chừng mực, không làm càn hay gây chuyện, cũng thường khuyên nhắc Bạch Thanh bỏ những thói quen xấu, nên các nàng mới mặc kệ.
Dù sao Thanh ca cũng là đại nha hoàn của Bạch Thanh, tương lai sẽ trở thành tay chân đắc lực, phải dạy dỗ nàng thật tốt, để trợ lực giúp Bạch Thanh.
#####
Bất kể là chuyện triều đình, hay là chuyện trong phủ, năm trước cũng trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện cần làm, phụ tử Bạch Triệt ngày ngày bận rộn ít về phủ.
Bạch Thanh ngày ngày bận rộn theo hai vị ma ma học quy củ, học cách xử lý các tình huống đột nhiên xảy ra.
Nàng càng ngày càng hiểu chuyện hơn một chút, thủ đoạn cũng dần cao siêu.
Chỉ là bận rộn như vậy, nàng ngay cả ngẫu nhiên nhớ tới Tiếu Túc cũng không có, chuyện đêm hôm đó, cũng sớm bị nàng giấu ở trong lòng, không biểu lộ một chút cảm xúc gì ra ngoài.
Cho đến trước lễ mừng năm mới một ngày, An Nhạc hầu phủ đột nhiên đưa tới niên lễ, nàng mới giật mình phát giác, Tiếu Túc rời kinh, hình như đã hơn nửa tháng.
Đêm đó nàng không có mở miệng hỏi thăm, cũng không biết hắn rời kinh, đi đến nơi nào? Có gì nguy hiểm hay không?
Kiếp trước của hắn, trong tháng tám đã không còn, kiếp này vẫn còn sống tới bây giờ, tính mạng đã được kéo dài.
Nhưng nàng hoàn toàn không biết tương lai sau này của hắn sẽ như thế nào, sáng chiều khỏe mạnh, bỗng nhiên lăn đùng ra chết?
Nếu là như vậy, nàng phải làm như thế nào đây?
Lúc này nàng không hề hay biết, nàng đã tự xem mình thành vị hôn thê của Tiếu Túc.
- Thanh Ca, ngươi theo như danh mục quà tặng, đưa một phần đồng giá trị niên lễ đưa tới An Nhạc hầu phủ đi.
Đem danh mục quà tặng của An Nhạc hầu phủ đưa cho Thanh Ca, nàng liền trở về phòng, nằm sấp trên giường mềm mại, nhắm mắt thở phào một cái, nỗ lực đem hình ảnh của Tiếu Túc đuổi ra khỏi đầu.
Lúc này Ngô ma ma vẫn đang bận rộn chuẩn bị niên lễ gữi đi qua các phủ khác, nên hai ngày nay không quản nàng, đi đến phòng, thấy bộ dạng nàng như vậy, mặt liền xụ xuống, mất nửa tháng dạy bảo, thật vất vả mới có chút hiệu quả, vừa buông tay không quản nàng lại giống như trước kia, thật khiến người khác tức giận.
Nhưng nàng còn chưa kịp bạo phát, Bạch Thanh đã tự giác bò dậy, mở to đôi mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, bày ra bộ dạng tội nghiệp, khiến nàng đang tức giận, cũng không thể giận tiếp được.
Ngô ma ma thở dài một tiếng, kéo nàng ngồi xuống, cầm lấy một xấp danh mục thật dày trên bàn, muốn mượn lần này hóa giải quan hệ không mấy tốt đẹp của các tiểu thư quan gia với Bạch Thanh.
Nàng đã đem hết các âm mưu thủ đoạn trong chốn hậu cung cùng hậu trạch giảng dạy cho nàng.
Thấy nàng mơ mơ hồ hồ không hiểu, còn hỏi nhiều câu rất ngây ngô, nàng liền đem hết những tâm đắc mà chính mình nhiều năm qua đúc kết được, từ suy đoán xu nịnh lấy lòng người, cách cùng người khác chung đụng với nhau, cách giáo huấn đám hạ nhân có tâm tư bất chính.
Nào là kinh nghiệm quản lý hạ nhân, chuyện gia đấu thê thiếp tranh chấp trong hậu viện, cách kết giao với đám phu nhân quý tộc, tất cả đều giảng giải rõ ràng cho nàng.
Bạch Thanh nghe xong đầu có chút to ra, còn mượn cơ hội đặt câu hỏi, đem những thủ đoạn, biện pháp mà nàng học từ Tô Mai xin chỉ giáo một phen.
Ngô ma ma nghe xong liền đánh giá nàng hẹp hòi, ích kỹ, còn bị giáo huấn một trận, lại đem tất cả mọi chuyện vừa nói giảng dạy thêm một lần nữa.
Đầu óc mệt mỏi, nàng rốt cục hiểu ra, những biện pháp mà Tô Mai dùng rất thuận buồm xuôi gió biện, đổi lại là nàng, không chắc sẽ hữu hiệu.
Bởi vì các nàng có địa vị khác nhau, gặp phải tình huống gì, cũng giải quyết khác nhau.
Còn muốn đoạt "bàn tay vàng" giành cho Tô Mai thành của mình, trong đầu còn muốn chiếm lấy danh hiệu "Nông thần nương nương", lúc này liền tan thành mây khói.
Những thứ đó, nhất định phải là Tô Mai, dù nàng đoạt lấy, cũng không thể làm được như nàng.[truyện đăng ở ]
Sống quanh năm trong kinh thành làm gì biết nông nghiệp, làm gì biết tạo ra phương pháp trồng trọt kiểu mới, còn ngày ngày bận rộn, lo lắng chăm sóc.
Thôi, dù gì nàng cũng đã giải trừ hôn ước với Viên Mậu Lâm, nếu Tô Mai không tới cửa gây phiền phức cho nàng, thì nàng sẽ buông bỏ hết những chuyện kiếp trước, bỏ qua cho nàng.
Một bên là sư đệ có tình cảm như thân huynh đệ, một bên là muội muội mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, hai người này hắn đều không đành lòng để ai phải thương tâm khổ sở.
Nhưng hết lần này tới lần khác tình cảnh hôm nay, đã không còn trong sự khống chế của hắn.
Đêm qua phụ thân đã tỏ rõ thái độ quyết liệt như vậy, chỉ sợ hắn cố gắng đến đâu, phụ thân cũng sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Trừ phi, muội muội có thể giống như lúc trước kiên trì gả cho Viên Mậu Lâm, kiên định vững chắc muốn gả cho hắn.
Nhưng mà...
Bạch Triệt lắc đầu, cười khổ.
Nàng đã trải qua một kiếp người, lúc nào cũng thấy áy náy với hắn và phụ thân, làm sao có thể vì "Ma Vương" Tiếu Túc, mà ngỗ nghịch cãi lại ý tứ của phụ thân đây!
Nếu là nàng biết được thái độ của phụ thân như vậy, chỉ sợ đối với Tiếu Túc sẽ là muốn tránh còn không kịp, tuyệt đối không có khả năng sẽ xảy ra tiết mục cái gì mà "phi quân không gả".
Muốn thú muội muội, Tiếu Túc chỉ có một đường duy nhất, là thuyết phục được phụ thân đồng ý, không còn đường tắt nào rồi.
Đang nghĩ ngợi, nha hoàn quét tước từ trong Ánh Hà hiên mở cửa ra ngoài, nhìn thấy hắn đang đứng trước hiên, lúc này mới chạy tới, ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia, trời còn sớm như vậy, thiếu gia muốn tìm tiểu thư sao? Tiểu thư còn chưa thức dậy đâu! Hay để nô tỳ đi vào thông truyền một tiếng, để Thanh Ca tỷ tỷ thúc giục tiểu thư thức dậy?
- Không cần, để cho nàng ngủ tiếp đi!
Nửa đêm bị tên tiểu tử kia làm rùm beng một trận, muội muội nhất định là ngủ không đủ, nếu là lúc này đánh thức nàng, mà nàng còn chưa tỉnh ngủ, sợ là cả ngày hôm nay cười cũng không nổi.
Bạch Triệt bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, trên da áo choàng đọng rất nhiều sương tuyết, hắn xoay người đi ra khỏi viện. Lưu lại nha đầu quét dọn đang ngẩn người, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thiếu gia làm sao vậy? Cả người ướt thành như vậy, giống như đã đứng bên ngoài từ rất lâu.
Những lời này, nàng chỉ dám tự nói với chính mình, chứ không dám truyền ra bên ngoài.
Trong phủ luôn có quy tắc, bọn hạ nhân nếu là truyền loạn lời ra bên ngoài, khi phát hiện ra, không phải chỉ phạt trượng là xong, mà còn đày đi đến ngoại trang làm việc nặng nhọc.
Trước kia thiếu phu nhân Đồ thị còn chưởng quản, nàng tính tình nhu hòa, đối với bọn hạ nhân vẫn luôn khoan dung, mọi người cũng không lo sợ.
Nhưng từ mấy tháng trước thiếu phu nhân về ngoại gia chăm sóc cho mẫu thị bệnh tật, mấy tháng này phủ đệ đều do đại tiểu thư Bạch Thanh chưởng quản.
Nàng chưởng quản hết sức nghiêm khắc, không dung tình chút nào, ngay cả Thiên Nhược cô nương trước giờ vẫn được nàng yêu thích, chỉ là hầu hạ không được chu đáo, lại bí mật truyền chút ít tin tức nho nhỏ cho người ngoài.
Cuối cùng bị bắt gặp, đánh cho vài chục hèo, sau đó không biết bị thiếu gia bán tới nơi nào.
Sau này có nhiều người mạo phạm vào quy củ, hoặc là bị bán hoặc là bị đuổi ra khỏi phủ, cả tòa phủ đệ trong khoảng thời gian ngắn đều là thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Mà cũng từ đó bọn hạ nhân trong phủ làm mọi chuyện tỉ mỉ cẩn trọng, mọi người đều đem đại tiểu thư mới ban hạ quy phủ nhớ kỹ trong lòng, không dám có ý xúc phạm.
Bởi vì vậy, hạ nhân Bạch phủ trước giờ làm việc không có hiệu suất lúc này lại tăng cao gấp bội, ngay cả Bạch phụ cũng tán dương vài lần, làm cho Bạch Thanh hết sức hài lòng.
Bạch Thanh cũng âm thầm tán thưởng Tô Mai, dù người này tính tình có chút không tốt, lại hay giận chó đánh mèo.
Nhưng mà cách làm người xử sự của nàng, lại đáng để nàng cố gắng học tập, nàng học những thủ đoạn của Tô Mai trong kiếp trước mà sách đã miêu tả.
#####
Bạch Triệt cũng không đánh thức Bạch Thanh, nhưng Bạch Thanh vẫn không được ngủ nướng.
Hai vị ma ma hôm qua vừa vào phủ, còn nghĩ là hôm qua khuyên nàng vài câu nàng còn để lọt tai, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống một chút.
Nào ngờ sáng nay đã đến canh giờ này rồi, mà còn ngủ say chưa tỉnh, mà cái đám nha hoàn bà tử trông cửa lại rất thản nhiên, chứng tỏ cũng không phải lần đầu tiên.
Xem ra, muốn giáo dưỡng tốt vị được đồn đãi ngang ngược càn rỡ, không hiểu quy củ lễ nghi như Bạch tiểu thư này, đúng là phải phí tâm tốn sức rồi.
Lúc này, bất chấp bà tử bọn nha đầu ngăn trở, các nàng mang theo "Kim bài lệnh tiễn" mà Bạch lão gia ban cho, xông vào khuê phòng, đem Bạch Thanh từ trong chăn cào lên.
Bạch Thanh giờ phút này còn chưa có tỉnh ngủ, làm gì ức chế được tính tình, lập tức muốn phát tác, lại bị Thanh Ca khuyên ngăn ép xuống, tuân theo quy cũ ở trước mặt hai lão ma ma nhận sai, yên lặng nghe giáo huấn.
Kiếp trước nàng sống quá nông cạn, ngu ngốc đến vô vị, kiếp này nàng thử học theo cách làm việc của Tô Mai.
Có lẽ do xuất thân từ gia cảnh khác nhau, nên tính tình cũng khác biệt, tuy là học theo cũng có chút hiệu quả, nhưng lại chẳng có cảm giác gì.
Hai lão ma ma ở trong thâm cung lang bạt vài chục năm, đã sớm luyện thành một đôi "Hoả nhãn kim tinh".
Đầu tiên là hai vị này cố ý mượn chuyện rời giường để chọc giận nàng, lúc nàng xử lý việc gia vụ, thẳn thắn góp ý quan sát cách nàng xử lý mọi việc.
Chỉ mất hai ngày, liền nắm chắc tính tình của nàng, thương lượng với nhau tìm phương pháp giảng dạy nào phù hợp với nàng.
Ngày thứ ba, thông qua Thanh Ca, uốn nắn thói quen sai lầm cùng thái độ làm việc.
Các nàng nhìn ra, Bạch Thanh đối với nha đầu Thanh Ca có chút tôn trọng cùng tín nhiệm, những chuyện nha đầu kia mở miệng khuyên giải, mười lần thì có tám lần, nàng sẽ nghe.
Đây cũng là cái thói quen xấu, cũng may nha đầu Thanh Ca làm việc có chừng mực, không làm càn hay gây chuyện, cũng thường khuyên nhắc Bạch Thanh bỏ những thói quen xấu, nên các nàng mới mặc kệ.
Dù sao Thanh ca cũng là đại nha hoàn của Bạch Thanh, tương lai sẽ trở thành tay chân đắc lực, phải dạy dỗ nàng thật tốt, để trợ lực giúp Bạch Thanh.
#####
Bất kể là chuyện triều đình, hay là chuyện trong phủ, năm trước cũng trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện cần làm, phụ tử Bạch Triệt ngày ngày bận rộn ít về phủ.
Bạch Thanh ngày ngày bận rộn theo hai vị ma ma học quy củ, học cách xử lý các tình huống đột nhiên xảy ra.
Nàng càng ngày càng hiểu chuyện hơn một chút, thủ đoạn cũng dần cao siêu.
Chỉ là bận rộn như vậy, nàng ngay cả ngẫu nhiên nhớ tới Tiếu Túc cũng không có, chuyện đêm hôm đó, cũng sớm bị nàng giấu ở trong lòng, không biểu lộ một chút cảm xúc gì ra ngoài.
Cho đến trước lễ mừng năm mới một ngày, An Nhạc hầu phủ đột nhiên đưa tới niên lễ, nàng mới giật mình phát giác, Tiếu Túc rời kinh, hình như đã hơn nửa tháng.
Đêm đó nàng không có mở miệng hỏi thăm, cũng không biết hắn rời kinh, đi đến nơi nào? Có gì nguy hiểm hay không?
Kiếp trước của hắn, trong tháng tám đã không còn, kiếp này vẫn còn sống tới bây giờ, tính mạng đã được kéo dài.
Nhưng nàng hoàn toàn không biết tương lai sau này của hắn sẽ như thế nào, sáng chiều khỏe mạnh, bỗng nhiên lăn đùng ra chết?
Nếu là như vậy, nàng phải làm như thế nào đây?
Lúc này nàng không hề hay biết, nàng đã tự xem mình thành vị hôn thê của Tiếu Túc.
- Thanh Ca, ngươi theo như danh mục quà tặng, đưa một phần đồng giá trị niên lễ đưa tới An Nhạc hầu phủ đi.
Đem danh mục quà tặng của An Nhạc hầu phủ đưa cho Thanh Ca, nàng liền trở về phòng, nằm sấp trên giường mềm mại, nhắm mắt thở phào một cái, nỗ lực đem hình ảnh của Tiếu Túc đuổi ra khỏi đầu.
Lúc này Ngô ma ma vẫn đang bận rộn chuẩn bị niên lễ gữi đi qua các phủ khác, nên hai ngày nay không quản nàng, đi đến phòng, thấy bộ dạng nàng như vậy, mặt liền xụ xuống, mất nửa tháng dạy bảo, thật vất vả mới có chút hiệu quả, vừa buông tay không quản nàng lại giống như trước kia, thật khiến người khác tức giận.
Nhưng nàng còn chưa kịp bạo phát, Bạch Thanh đã tự giác bò dậy, mở to đôi mắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, bày ra bộ dạng tội nghiệp, khiến nàng đang tức giận, cũng không thể giận tiếp được.
Ngô ma ma thở dài một tiếng, kéo nàng ngồi xuống, cầm lấy một xấp danh mục thật dày trên bàn, muốn mượn lần này hóa giải quan hệ không mấy tốt đẹp của các tiểu thư quan gia với Bạch Thanh.
Nàng đã đem hết các âm mưu thủ đoạn trong chốn hậu cung cùng hậu trạch giảng dạy cho nàng.
Thấy nàng mơ mơ hồ hồ không hiểu, còn hỏi nhiều câu rất ngây ngô, nàng liền đem hết những tâm đắc mà chính mình nhiều năm qua đúc kết được, từ suy đoán xu nịnh lấy lòng người, cách cùng người khác chung đụng với nhau, cách giáo huấn đám hạ nhân có tâm tư bất chính.
Nào là kinh nghiệm quản lý hạ nhân, chuyện gia đấu thê thiếp tranh chấp trong hậu viện, cách kết giao với đám phu nhân quý tộc, tất cả đều giảng giải rõ ràng cho nàng.
Bạch Thanh nghe xong đầu có chút to ra, còn mượn cơ hội đặt câu hỏi, đem những thủ đoạn, biện pháp mà nàng học từ Tô Mai xin chỉ giáo một phen.
Ngô ma ma nghe xong liền đánh giá nàng hẹp hòi, ích kỹ, còn bị giáo huấn một trận, lại đem tất cả mọi chuyện vừa nói giảng dạy thêm một lần nữa.
Đầu óc mệt mỏi, nàng rốt cục hiểu ra, những biện pháp mà Tô Mai dùng rất thuận buồm xuôi gió biện, đổi lại là nàng, không chắc sẽ hữu hiệu.
Bởi vì các nàng có địa vị khác nhau, gặp phải tình huống gì, cũng giải quyết khác nhau.
Còn muốn đoạt "bàn tay vàng" giành cho Tô Mai thành của mình, trong đầu còn muốn chiếm lấy danh hiệu "Nông thần nương nương", lúc này liền tan thành mây khói.
Những thứ đó, nhất định phải là Tô Mai, dù nàng đoạt lấy, cũng không thể làm được như nàng.[truyện đăng ở ]
Sống quanh năm trong kinh thành làm gì biết nông nghiệp, làm gì biết tạo ra phương pháp trồng trọt kiểu mới, còn ngày ngày bận rộn, lo lắng chăm sóc.
Thôi, dù gì nàng cũng đã giải trừ hôn ước với Viên Mậu Lâm, nếu Tô Mai không tới cửa gây phiền phức cho nàng, thì nàng sẽ buông bỏ hết những chuyện kiếp trước, bỏ qua cho nàng.
/93
|