Bàng Đức Công mang theo Bàng Thống ra đi...Sáng sớm hôm sau, hắn cưỡi một con ngựa già, ôm Bàng Thống ly khai huyện Uyển.
Đáng lẽ Đổng Trác muốn cấp cho hắn một ít hộ vệ, nhưng Bàng Đức Công một mực không đồng ý. Vốn tính cách đạm bạc, lại càng không thích phô trương.
Mặc dù hôm nay trên đường không an toàn, nhưng nếu để Bàng Đức Công mang theo mấy trăm người cùng đi thì không phải là phong cách của hắn.
Cuối cùng khuyên can mãi, Đổng Phi thậm chí lấy lý do là an toàn của Bàng Thống mới ép được Bàng Đức Công đồng ý mang theo một ít hộ vệ.
Nhiều người thì hắn không muốn, mà ít người thì sẽ thật là vô dụng. Đổng Phi sai Thành Lễ mang theo hai mươi mốt thành gia cự ma sĩ cho đi theo sau. Thứ nhất những người này sức chiến đấu quả là siêu cường, đối phó với chừng 100 phỉ tặc thì không thành vấn đề, thứ hai cũng cho thấy thành tâm thành ý của Đổng Phi. Thành Lễ theo Đổng Phi một khoảng thời gian không phải là ngắn, cũng rất được tín nhiệm, xem như là tâm phúc của Đổng Phi.
Bàng Đức Công bất đắc dĩ ở trước doanh trại nói:" Phi công tử, ngươi đây muốn Bàng gia ta thiếu nợ ngươi cả đời à."
Đổng Phi không phản bác, chỉ tủm tỉm cười tiễn Bàng Đức Công ra cửa.
Ở trước cửa, Bàng Thống vẫy tay lớn tiếng nói:" Đại A Sửu, chờ ta lớn, ta sẽ học một thân bản lĩnh, nhất định sẽ giúp sức cho ngươi."
Đổng Phi không nói gì, cười tủm tỉm phất tay cùng Bàng Đức Công cáo biệt.
Thấy hai người đã đi khuất xa, hắn mới thu hồi lại nét cười, hung hăng dậm chân, vẻ mặt tức giận.
Cha cũng không biết cách làm việc.
Đổng Phi phẫn nộ đánh một quyền vào không khí,"ta ngày hôm qua rõ ràng nói chuyện với hắn, muốn hắn sáng sớm nay đi bái kiến Hà lão thái công, đem Từ công minh trở lại bên ta. Tự nhiên ngủ quên đi mất, không biết vì sao mà Tần Thạc lại đi sớm một bước, thật làm ta tức chết."
Một bên là nhóm người Điển Vi, Sa Ma Kha. Mắt nhìn mũi, mũi nhòm miệng, mặt mày nghiêm túc không có biểu hiện nào.
Điều này làm sao mà bọn họ có thể mở miệng.
Theo Đổng Phi thẳng thắn mắng lão tử của hắn ư? Đừng xem Đổng Phi ở đây gào to hô lớn, nếu quả thực có người mắng lão tử của hắn, thì Đổng Phi không để yên cho đâu.
Đường nhiên, tất cả mọi thứ còn tùy thuộc vào tâm tính của Đổng Phi.
Như Đổng Thiết cùng Trần Đáo không rõ ràng lắm về bản lĩnh của Từ Hoảng mà thôi chứ bọn Điển Vi, Sa Ma Kha cùng Hoàng Thiệu đã từng kề vai sát cánh cùng với Từ Hoảng chiến đấu, đương nhiên hiểu rõ lợi hại của hắn là như thế nào, trong lòng cũng có chút đang tiếc, nhưng Đổng Phi kích động như vậy. Thật sự cũng không hiểu. Cũng chỉ là một dũng tướng mà thôi. làm gì mà phải kích động như vây? Thủ hạ của Đổng Phi, không thiếu dũng tướng a.
Chỉ có Đổng Phi trong lòng rõ ràng, Từ Hoảng không chỉ là một dũng tướng mà thôi.
Thời gian tới chính là thời kì cát cứ của các sứ quân .Là thời kỳ mà dũng tướng có đất dụng võ nhất. Thật sự mà nói, nếu như cùng Trần Đáo so sánh thì hắn càng coi trọng Từ Hoảng hơn. Dù sao đối với Trần Đáo thì hắn có ấn tượng không sâu, tuy nói việc lãnh đạo quân rất tốt, nhưng khi cùng so sánh với Từ Hoảng thì hắn có đôi chút thiên vị Từ Hoảng nhiều hơn. Bất quá, Trần Đáo cũng để lại cái ấn tượng là phi thường đẹp trai. Làm cho Đổng Phi nhớ tới một người.
Thường Sơn Triệu Tử Long....
Không hiểu được ở trong thời buổi này Triệu Tử Long đang hạ lạc ở nơi nào?
Đổng Phi quyết định. Chờ cơ hội thuận lợi sẽ đi tìm người này, nói không chừng sẽ tìm ra đầu mối.
"Chủ công, Nhân mã đã chuẩn bị xong, thời gian cũng đã tới rồi."
Đổng Thiết nhỏ giọng nhắc nhở Đổng Phi một câu, lúc này Đồng Phi mới khổ não gật đầu, Mang theo nhóm người Điển Vi đi tới cự ma sĩ doanh trại.
Trần Đáo điểm quân tinh nhuệ lấy ra 500 kỵ quân, còn lại là 300 Ngũ Kê Man đang đứng chờ.
Đổng Trác bởi vì có chuyện không tới được, phái Lý Nho đến để tiễn đưa. Người nhà Mã Chân cùng Hoàng Trung cũng an bài thỏa đáng. Bởi vì Đổng Phi lần này muốn trước hết là về Hà Đông, rồi quay ra Lũng Tây, đường xa xôi này, không nên mang theo bọn họ.
Theo đó Từ Quang Vinh nắm lấy 1000 kỵ quân Hà Đông đưa cho Bùi Nguyên Thiệu, Hoàng Thiệu để hộ tống người nhà của Hoàng Trung và Mã Chân về Lâm Thao. vì thế, Đồng Phi phải chấp nhận điều kiện của Từ Quang Vinh là cấp cho một con ngựa thượng đẳng của Tây Lương, con ngựa này so với con ngựa của Hoa Hùng không hơn kém bao nhiêu. Đương nhiên, nếu như Đổng Phi không cho, Từ Quang Vinh cũng không dám đòi, Nhưng vì những người này có mối quan hệ rất tốt, Đồng Phi cũng gật đầu đáp ứng. Nhớ tới Từ Quang Vinh sau này cũng làm một đại tướng, chấn thủ Quang Vinh Dương, làm cho quân chư hầu của Quan Đông không có cách nào đi qua nửa bước.
Coi như là một tướng tài, giao hảo một chút cũng không có gì thiệt.
Cùng Lỹ Nho làm lễ tiễn biệt một phen, Đông Phi sau đó mang theo nhóm người rời đi.
Mới đi được 10 dặm, đột nhiên ở phía sau có người cao giọng nói:" Phi công tử, xin chậm bước."
Đổng Phi dừng ngựa quay đầu nhìn lại, thấy Từ Hoảng dẫn theo vài trăm quân kỵ, đuổi theo sau.
"Công Minh đại ca, ngươi không phải là theo Tần đại nhân rồi hay sao?"
Từ Hoảng cũng dừng ngựa, xấu hổ nở ra một nụ cười:" Tần đại nhân nói, Nam Dương đã bình định rồi, ta theo hắn về Kinh Châu quả thực là đáng tiếc. Vì vậy cho ta theo Chu Tuấn tướng quân, có người nói ta không cần thiết phải ở đây .... Vừa mới đây đi ngang qua thấy Hà lão thái công chuẩn bị trở về, thấy ta ở lại liền cho ta phụng mệnh hộ tống lão thái công đi trước, vừa kịp lúc có thể cùng Phi công tử đồng hành hắc hắc.”
Đang nói chuyện, phía sau màn che khẽ được nâng lên, lộ ra khuân mặt mập mạp của Hà lão thái công.
"Phi công tử, đoạn đường này còn phải làm phiên Phi công tử chiếu cố cho a."
Đổng Phi nghe thế thầm cười khổ, thầm nghĩ một tiếng, Tần Hiệt quả nhiên là hảo tính toán, hảo tính toán a!
Để Từ Hoảng theo Chu Tuần, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Chu Tuấn so với Đổng Trác là có tiền đồ hơn. Huống chi có thể đáp ứng bảo trợ cho đại tướng quân Hà Tiến, nếu như theo đổi lại là Đổng Phi làm, không chừng cũng động tâm. Cũng không cần nói việc cầu Từ Hoảng đã là thất bại, còn Tần Hiện thì, vì đảng nhân mà tặng đi một viên đại tướng, còn vì đảng nhân kéo cả Hà Tiến vào mối quan hệ này.
Những việc này đảng nhân a....
Đổng Phi càng phát giác ra được, những người này thật sự rất minh tinh rồi.
Nam Dương chiến sự đã tạm yên, không còn có cho Tử Hoảng cơ hội để thể hiện bản lĩnh nữa. Coi như hắn là thủ hạ của Đổng Trác, tuy nói là Đổng Phi đề cử, nhưng so sánh đến cùng, Đổng Trác sẽ coi trọng những người đã đi theo lão đã nhiều năm chứ không phải là Từ Hoằng.
Ngược lại theo Chu Tuấn mà nói ...
Thanh, Ký là nơi mà chiến sự còn tiếp tục, nếu Từ Hoảng tới đó thì cơ hội ra chiến trận sẽ rất nhiều.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đổng Phi ngược lại sẽ không nói với Từ Hoẳng bất cứ ý kiến gì... Cũng được, đoạn đường này có thể cùng với Từ Hoẳng tạo thêm một bước quan hệ. Dù sao cũng có một đoạn tình cảm. tương lại gặp nhau cũng có một cảm giác tốt.
Nghĩ tới đây, Đổng Phi vội vàng nói:" Cùng với lão thái công đồng hành, là phúc phận của Phi này!"
Lần thứ hai lên đường. Nhưng tốc độ rõ ràng chậm đi rất nhiều.
Hà Chân hiển nhiên là cần chuyển đi, chỉ nhìn vậy một đoàn xe cộ đi qua cũng khiến cho người ta có cảm giác choáng ngợp.
Hơn nữa đem theo tất cả mọi người nam phụ lão ấu xem ra rất phiền phức rất là nhiều chuyện không kể xiết. Cũng may là Đổng Phi cũng có chuẩn bị, nếu không thì thật là phiền toái.
Bất quá, Hà Chân ( Lão thái công)mang theo gia quyến mặc dù nhiều, nhưng không ai dám trêu chọc Đổng Phi.
Cũng không biết Hà Chân cảnh cáo như thế nào, những người gia quyến này đã gặp qua hình dạng của Đổng Phi ở Huyện Uyển, tuy rằng là rất kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng không dám đứng trước Đổng Phi mà lớn tiếng nói chuyện. Đặc biệt là lúc khuôn mặt Đổng Phi trầm xuống. Bên cạnh hắn là Điển Vi cùng với Sa Ma Kha cũng mang cái bộ mặt bực bội. Tam đại Sửu nhân đứng chung một chỗ, cũng giống như ác thần, ngay cả Tử Hoẳng cũng rất thấy có áp lực.
Điển Vi cùng với Sa Ma Kha mang theo Ngũ Kê Man đi trước mở đường, Hà Lão thái công cứ ở giữa mà đi.
Đổng Phi, Tử Hoảng áp trận, những tướng tùy tùng và 500 người của Từ Hoằng mang theo, đã đủ 2000 quân.
Thanh thế lớn như vậy, đừng nói là bọn giặc cỏ nhỏ nhoi, nếu là bọn giặc khăn vàng, cũng không dám bén mảng tới.
Dọc theo đường đi cũng không có chuyện gì lớn phát sinh.
Thỉnh thoảng chỉ có một số bọn phỉ tặc ở trên núi xuất hiện, nhưng không cần Đổng Phi xuất hiện, Sa Ma Kha cũng đã giải quyết đẹp bọn chúng.
Đổng Phi cùng Từ Hoảng trong lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm với nhau.
Từ Hoẳng đem chuyện đã từng ở huyện Cao Bình cùng với người Hồ sảy ra xung đột, mà Đổng Phi thì liên tục chiến đâu ở chiến trường phía tây bắc rất dày chiến tích.
Hai người nói với nhau rất hợp ý, lúc đầu thì nói những chuyện mình trải qua. sau thì bàn luận về binh pháp.
Từ Hoảng đối với binh lược là đúc rút từ trong chiến trận mà ra. Đường nhiên lúc nhỏ hắn cũng từ len lén học trộm những kiến thức về địa lý và dọc một tí binh thư, nói đến kinh nghiệm thực chiến, Đổng Phi không bằng hắn, Nhưng dù sao Đổng Phi cũng học qua binh pháp của Phục Ba tướng quân ,lý luận về binh pháp so với Từ Hoảng là khá hơn. hai người tương trợ cho nhau, hai bên đều thu về cái lợi, sinh ra nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Ở trong lòng mà nói, Từ Hoẳng đối với Đổng Phi thật vô cùng cảm kích.
Lúc trước hắn là một phạm quân, bất quá chỉ làm một tên hộ vệ của Hà phủ, nhà của bần hàn, tiền lương không bằng một tên gia tướng.
Đơn giản mà nói, được Đổng Phi ưu ái. Sau đó trên chiến trường được Đổng Phi giao cho làm chủ tướng lúc này mới có cơ hội được thể hiện sức mình. Được Tần Hiệt thưởng thức, lại được tiến cử lên hữu trung lang tướng Chu Tuấn làm tướng tùy tùng. còn có thể hộ vệ cho lão thái công nhập kinh, cùng với đại tướng quân thiết lập quan hệ... chỉ cần là một điều như thế ai cũng biết, công danh của Từ Hoảng sẽ phất lên như diều gặp gió.
Mà hết thẩy những cái này, đều là do Đổng Phi ban tặng.
"Công minh đại ca, lần này đi theo hữu trung lang tướng, tiểu đệ chúc huynh tiền đồ rộng mở"
Từ Hoảng cười khổ một tiếng, xem bốn phía đều là người của Đổng Phi, hạ giọng nói:"Phi công tử, nếu nói về tiền đồ đều là do Phi công tử ban tặng cho. Chỉ là tiền đồ rộng lớn vừa rồi thực không thể rõ ràng... Vẫn không có cơ sở, không tốt a."
"Công Minh đại ca chỉ giáo thêm cho."
" Ta nghe người ta nói, hữu trung lang tướng rất hiếu sát, có đôi khi với cả cách giết chiến tướng còn rất hung hiểm. Tần Thái thú lần trước cũng từng nói qua, chớ có mà xuất đầu lộ diện, có người sớm ở trước của hữu trung lang đêm binh bãi ở trần lưu, chính là vì phe phái mà ban tặng. Ta hôm nay cũng rất sợ hãi, đắc tội với ai đều không được... chuẩn bị khong tốt vẫn còn phải lưu ý đằng sau có người ném đá dấu tay."
Vừa nói chuyện, Từ Hoảng thở dài:" Nhưng thật ra những hoài niệm trước kia ở Huyện Uyển cùng với mọi người, cùng mọi người đồng tâm hiệp lực chống lại phản tặc, ai cũng rất trong sáng không tạp niệm. Ta vốn không giỏi giao tiếp. trong tâm rất muốn trở về."
Đổng Phi nói:" Công Minh đại ca đừng lo lắng, phía sau ngươi có Tần đại nhân chống đỡ, hắn cùng với thái phó có quan hệ rất tốt, cho dù có mang người của ngươi đi, cũng phải nhìn nét mặt của Tần đại nhân. lần này hộ tống lão thái công, đúng là cùng đại tướng quân tạo lấy mối quan hệ... ngươi đến lúc đó có chỗ dựa là Tần đại nhân và đại tướng quân, sợ gì những người đó? Đương nhiên, hữu trung lang tướng là người cầm đầu, ngươi cũng nên gần gũi hắn một chút. Bằng vào ba người này, ta nghĩ chẳng có ai dám động vào ngươi."
Từ Hoảng cười khổ nói:" Ngươi nói thì dễ, nếu như vậy Từ Công Minh này có còn là Từ Công Minh hiện tại không?"
Đổng Phi do dự một chút, nhẹ giọng nói:" Nếu là cảm thấy bên trung lang tướng mà nghịch ý, có thể đến Lâm Thao tìm tiểu đệ ta ... Mặc dù không thể cấp cho đại ca ngươi một tiền đồ rộng lớn, nhưng có thể cho ngươi cảm thấy thư thái."
"Cái này ...."
Đổng Phi cười nói:" Ta cũng chỉ nhất thời mà nói thế thồi, đại ca cứ coi như là ta chưa có nói gì. chỉ là trong các phe phái đấu tranh với nhau cũng có chút phiền phức, nếu như cảm thấy thực sự không thích ứng, mong rằng đại ca lại nhớ cái điều ta nói."
Từ Hoảng gật đầu," Công Minh nhất định sẽ không quên."
"Phía trước là đến Trường Xã , ta ở nơi đó còn có một tiểu huynh đệ. Đại ca xin chỉ thị của lão thái công, chúng ta tối nay sẽ ngủ tại trường xã. Thế nào? ta nhớ rằng ở trường xã có một tửu quán, rượu và thức ăn ở đó rất đặc sắc, chỉ không biết giờ có còn không?"
"Nếu như vậy, sẽ do ta làm chủ, không say không về!"
Trong trường xã có ai ở đó? Làm sao mà Đổng Phi lại lưu ý như vậy?
Lúc đầu Đổng Phi có ý đem quân vượt qua trường xã trong đêm, nhưng lại nhớ ở trường xã này có Từ Thứ đang ở đó vì thế đến để nói lời từ biệt.
Mặt khác, gia quyến của Trần Đáo cũng ở trường xã, nhân đây cũng đón đi luôn. Đổng Phi cũng rất rõ ràng, Từ Thứ rốt cục không phải là Đan Phúc tiên sinh, bất quá phải hay không phải. Người này cũng đáng để lưu ý.
Hà lão thái công cũng rất thông tình đạt lý, nói như vậy để hắn ở lại, xem ra hắn cũng mệt mỏi.
Người lính đi trước đã đến trường xã thông báo, lưu thủ ở trường xã đích thân ra đón, ngoại trừ trường xã thủ ra còn có một người, đó là Tào Tháo.
Vừa nghe đại danh của Tào Tháo, Đổng Phi có điểm mộng mị.
Đây chính là gian hùng, là một trong người nắm ba phần thiên hạ,
Mà lúc này Tào Tháo vẫn chỉ là một kỵ đô úy. Mặc dù làm đến bắc đô uy, cũng có công giết giặc. nhưng đối với Hà lão thái công cũng chỉ là một tên tiểu tốt.
Tào Tháo cung kính đón tiếp Hà lão thái công vào thành, ánh mắt nhìn vào Điển Vi và Sa Ma Kha, con mắt rực sáng.
"Mấy vị này là ..."
Đổng Phi giật mình, giành trước lời nói:" ta chính là con trai tả trung lang tướng, Đổng Phi, mấy người này đều là huynh đệ kết nghĩa của ta. Phụng mệnh bảo hộ cho Hà lão thái công quay trở về."
Một câu nói đã đem Điển Vi, Sa Ma Kha và bao quát cả Tử Hoảng nữa.
Ý này là: đừng chú ý tới bọn họ nữa, bọn họ và ta đã kết bái huynh đệ, sẽ không theo ngươi.
Tào Tháo trong mắt có tinh quang, ngửa đầu nhìn Đổng Phi.
Cũng khó trách hắn phải ngẩn đầu lên, vì hắn đửng ở dưới đất, Đông Phi so với hắn còn cao hơn một cái đầu, cũng làm cho Tào Tháo thấy bất đắc dĩ.
Hắn cười nói:" Nguyên lai là huynh đệ. người mà Thái Bá Dê tiên sinh công nhận là Hổ lang chi tướng, Tháo sớm nghe nói về danh tiếng của công tử, hôm nay đã thấy quả nhiên là uy vũ."
Có chút lưu luyến nhìn Điển Vi ba người, nhưng chỉ dám nhìn lướt qua, đương nhiên là lén lút.
" Công tử không bằng mời vào thành?"
" A. Tướng quân khách khí rồi. Cũng không phải ta không muốn vào thành, mà sĩ tốt của ta có phần cổ quái, sợ là quấy rầy bách tính. Chúng ta ở ngoài thành này cắm trại. Tướng quân chớ lưu ý đến ta nữa, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Tào Tháo gật đầu," công tử nói có lý, trường xã kinh qua đại loạn, thực không thích hợp cho đại quân chiếm giữ, vậy là ủy khuất công tử rồi."
Đón lão thái công vào thành, Tào Tháo phái người đưa đến một bàn rượu thịt.
Điển Vi và Sa Ma Kha không có ý kiến gì, mà Từ Hoảng lại nhìn ra một chút mánh khóe.
" Công tử, chào hỏi với người này hình như có chút cố kỵ nha."
Hắn cũng không thèm để ý đến những lời Đổng Phi vừa nói, càng là như vậy đã nói lên Đổng Phi đối với hắn thập phần coi trọng, hắn rất cảm kích.
Đổng Phi sai người ra ngoài thành cắm trại, cùng với đó phái người vào trong thành đón người nha của Trần Đáo và Từ Thứ đến.
Ở ngoài quân doanh, Đổng Phi đột nhiên hỏi:" hai vị ca ca, các người thấy Tào Tháo này là người thế nào?"
Tự động bỏ qua Sa Ma Kha, dù sao có hỏi, hắn cũng không có đáp án.
Điển Vi lắc đầu,"người này, nhìn không ra nông sâu... bất quá ta cảm thấy, hắn không đơn giản a."
Từ Hoảng liền nói:" Người này ắn mắt thâm thúy, tâm cơ thâm hậu, Ta cảm thấy muốn cùng hắn giao tiếp, thì phải cẩn thận một chút."
Đổng Phi gật đầu, " ta cũng có cảm giác như vậy."
Vài gã đang ông trò chuyện về một đại nam nhân, thật sự buồn chán, Đề tài vừa chuyển thì đề tài võ nghệ lại nổi lên, Điển Vi cùng Sa Ma Kha hăn hái tưng bừng, mà Từ Hoảng cùng bàn luận sôi nổi. Đổng Phi đứng một bên cười, trong lòng lại có những tính toán, có nên giết Tào Tháo hay không đậy.
Lúc này đoàn đi đón gia quyến của Trần Đáo đã trở về.
Đổng Phi vội vã ra ngoài nghênh tiếp. thấy Từ Thứ cũng đã được hộ tống tới đây, Nguyên lai Từ Thứ và người nhà của Trần Đáo ở rất gần nhau. Đặc biệt nghe nói Đổng Phi đã tới đây, Từ Thứ cùng mẫu thân đến đây để cảm tạ Đổng Phi.
" Từ thẩm thẩm, không bằng cùng Từ Thứ quay về Lâm Thao đi, ta có thể dạy cho hắn một thân võ nghệ."
Từ Thứ được nghe đại hỉ, có chút chờ đợi lời của thân mẫu.
Nhưng Từ mẫu lắc đầu, "Phi công tử có hảo ý, lão thân xin tâm lĩnh. Chỉ là lão thân khó có thể chia xa cố thổ, chuẩn bị mang tiểu nhi tử quay về Dĩnh Âm."
"a..."
Đổng Phi hơi do dự một chút, nhẹ giọng nói:" Thẩm thẩm, hôm nay toánh xuyên đại chiến tuy rằng đã dẹp yên được loạn lạc, nhưng mà khả năng yên bình thì vẫn còn mong manh. Hơn nữa, Dĩnh Âm là chỗ trống trải, khi có biến thì là nơi hưng chịu, thẩm thẩm nên nghĩ lại a.
Từ mẫu mỉm cười, " Tạ ơn công tử đã có lời khuyên, lão thân đã có chủ định."
Nữ nhân này, càng xem thì càng cảm thấy giống những gì miêu tả trong Bình thư - là từ mẫu của Từ Thứ, tính tình kiên cường, hơn nữa rất khó lay chuyển được bà ta.
Đổng Phi trong lòng biết, có khuyên nữa cũng không được mục đích gì.
Lập tức chắp tay nói:" Nếu thẩm thẩm đã có ý như thế, vậy Phi cũng không muốn nói nhiều. Bất quá ngày sau có phiền phức gì, mời thẩm thẩm chớ quên tiểu chất. Phi này mặc dù bất tài, nhưng cũng có chút năng lực... Cuối cùng nếu tai qua nạn khỏi, lời của Phi mong thẩm thẩm không chối từ nữa."
Tuy rằng Đổng Phi nói lời chân thành, nhưng Từ mẫu cũng không quá cảm động.
"Vậy lão thân xin tạ ơn công tử."
Trong lòng âm thầm thở một hơi, mặc kệ Từ Thứ có phải là Từ Thứ kia hay không. tóm lại cũng là một mối thiện duyên. Ngày khác…. .
Nghĩ tới đây, Đổng Phi trong lòng không khỏi sảng khoái.
/500
|