Ngày mười lăm tháng tám, Kim Thành giăng đền kết hoa, rất náo nhiệt.
Thái thú Hàn Toại sẽ gả con gái, con rể là Hoàng Trung chi hổ(*), hiệu là Diêm Hành, có tiếng là vũ dũng trong các bộ tộc Khương nhân. Vì vậy, các bộ tộc Khương nhân ở Tây Bắc, đều phái người đưa lễ vật đến. Thậm chí còn có hào suất đặc biệt chạy tới chúc mừng, thuận tiện cũng muốn kéo quan hệ giữa mình và Hàn Toại gần lại một chút.
Hàn Toại rất cao hứng, phi thường cao hứng.
Nữ nhi Lan Chỉ đã trưởng thành, có thể gả cho Diêm Hành, cũng chính là nhổ đi cây cọc đâm sâu trong lòng hắn. Diêm gia ở Kim Thành cũng tính là gia thế gia vọng tộc, mà Diêm Hành vũ dũng, sẽ giúp lực chấn nhiếp của hắn tăng thêm vài phần.
Hai năm trước, Hàn Toại ám toán Bắc Cung Bá cùng thái thú Kim Thành Trần Ý, trở thành Thái Thượng Hoàng của vùng Hoàng Trung(1). Có thể nói chí đắc ý mãn(2), tâm nguyện nhiều năm coi như đã được thỏa mãn. Nhớ trước kia, hắn không quản nguy hiểm thiết kế một màn tạo phản, không phải là vì có thể làm cho Hàn gia thực sự chân chính đứng vững trên vùng Tây Bắc rộng lớn này sao? Tuy nói rất hung hiểm, thậm chí còn đắc tội với Đổng gia Lâm Thao, nhưng mục đích cũng đã đạt được.
Thái bình đạo khởi sự, hắn cũng không phải không biết. Trên thực tế Trương Giác cũng từng phái người liên hệ với hắn, chỉ là Hàn Văn Ước hôm nay, đã không phải là Hàn Văn Ước hai năm trước. Việc mà hắn phải lo lắng, là làm sao để địa vị của hắn được củng cố vững chắc tại đại đô.(1) Vì thế, sứ giả của Trương Giác vừa đến, đã bị hắn sảng khoái tràn trề chém đầu.
Sau đó dường như không có người nào cản trở, nên làm cái gì thì làm cái đó. Tất cả đều rất thuận lợi. Kết thông gia với Diêm gia, với hắn sau này có trợ giúp rất lớn. Nếu nói có chuyện gì không được hài lòng.... có lẽ chính là xung đột giữa Thiêu Đương với Phá Khương. Tuy nhiên, lợi dụng đại hôn hôm nay, cùng nhau giải quyết cho xong. Hàn Toại đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết, chỉ cần Bắc Cung Bá Ngọc với lão Vương của Thiêu Đương cùng tới, hắn sẽ hảo hảo nói chuyện cùng bọn họ.
Tiệc cưới rất rườm rà, thế nhưng so với Trung Nguyên, lễ nghi bớt phiền phức đi rất nhiều. Hàn Toại tươi cười nhìn mọi người đến chúc mừng. Trong đầu lại tính toán làm sao bình định phân tranh giữa Thiêu Đương với Phá Phương, sau đó làm sao tiến thêm một bước mở rộng lực lượng của mình. Hôm nay, quận Kim Thành có năm nghìn kỵ quân, một vạn bộ quân. Thế nhưng Hàn Toại vẫn chưa hài lòng. Trong đầu hắn rất rõ ràng, muốn làm thái thượng hoàng của vùng Tây Bắc, binh mã trong tay là vô cùng trọng yếu.
Chờ sau khi hôn sự kết thúc, thì lệnh cho Diêm Hành thống suất kỵ quân, một vạn bộ quân giao cho bốn người Trình Ngân phân biệt quản lý. Có điều người như thế này vẫn còn thiếu một ít... Thực sự không thể không nói, cần phải chiêu mộ thêm một ít người đến. Lương Châu cái gì cũng thiếu, duy chỉ tinh binh dũng mãnh là không bao giờ thiếu.
Khi Hàn Toại đang suy tính, đột nhiêu có người chạy đến.
- Đại nhân, không tốt!
Một câu nói, làm cho Hàn Toại nhất thời nổi giận, quay người đạp cho người nọ một cước.
- Có việc gì nói mau! Từ từ mà nói, ta không phải đang rất tốt sao? Có cái gì không tốt?
Người báo tin nọ lăn một vòng, sợ hãi bò dậy phủ phục trên mặt đất.
- Đại nhân, là Phá Khương cùng Thiêu Đương tiếp tục đánh nhau.
- Cái gì? Hàn Toại trợn mắt.
- Không phải đã khuyên giải rồi sao? Đang êm đẹp, thế nào lại tiếp tục đánh nhau?
- Lão Vương Thiêu Đương dẫn người đến đây chúc mừng, kết quả nửa đường... Chính là tại Tiểu Hà cốc gặp Phá Khương Bắc Cung hào suất. Hai người lời qua tiếng lại, liền đánh nhau, sau lại thêm nhân mã song phương đều tham chiến, đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Hai tên gia hỏa này... Hàn Toại trong lòng nhất thời bốc hỏa. Còn chưa kết thúc sao?
Diêm Hành bên cạnh động thân đứng dậy. Hắn cũng đã mười tám tuổi, lớn lên lại càng thêm tuấn tú. Không chỉ như thế, hai năm qua, hắn bỏ thương dùng chùy, mỗi ngày đều rèn luyện khí lực. So sánh với hai năm trước, Diêm Hành tự nhận khí lực tăng gấp bội, hơn nữa hình thể so với lúc xưa cũng tăng lên rất nhiều, không còn hình dạng gầy yếu. Thân cao tám thước , đứng thẳng tại chỗ như một đầu mãnh hổ, hùng tráng vô cùng.
- Nhạc phụ. Để tiểu tế đi trước ngăn cản.
Hàn Toại nghe thấy vậy xua ta nói:
- Ngày hôm nay là ngày đại hỉ của Ngạn Minh ngươi, có thể nào vì mấy cái việc nhỏ này mà để ngươi vũ lộng đao thương? Hai tên gia hỏa này... là loại người một ngày không đánh nhau tức thì ngứa ngáy tay chân. Hơn nữa, một khi đánh nhau mà nói, ngươi há có thể nào ngăn lại? Chơi đùa như vậy, ngay cả ngươi cũng muốn quấn vào sao? Quên đi, cứ để ta đi thôi, cũng chỉ có ta mới có thể ngăn được bọn họ.
Những lời này nói ra có điểm ngạo mạn, nhưng lại là sự thực. Mọi người ở khu Hoàng Trung đều biết, Thiêu Đương cùng Phá Khương là sinh tử cừu địch, chỉ có Hàn Toại Hàn Văn Ước có thể ngăn chặn lại được. Diêm Hành cố tình xin đi lần nữa. Lại bị Hàn Toại ngăn cản.
- Ngạn Minh. Ở lại đây tiếp đãi mọi người uống rượu thật tốt. Ta không ở đây, ngươi chính là chủ nhân... Trình Ngân, lấy năm trăm người, theo ta đi xem tình hình một chút.
Đã nói đến nước này rồi, Diêm Hành cũng không cố ngăn trở nữa. Lập tức khom người nói:
- Nhạc phụ đi nhanh về nhanh, cục diện nơi này, tiểu tế thực có chút ứng phó không được.
Hàn Toại cười ha ha, đáp lại một tiếng, mang theo người rời đi.
Tiểu Hà cốc cách quận Kim Thành khoảng chừng ba mươi dặm, mà Hàn Toại vì hôn sự của nữ nhi mà nóng ruột, dẫn người một đường đi vội.
Nhìn ra xa xa, thì thấy hai người Bắc Cung Bá Ngọc với lão Vương Thiêu Đương đang trợn mắt mặt đối mặt, hai bên có mấy trăm kỵ, cũng đều khí thế hùng hùng hổ hổ, đằng đằng sát khí. Hàn Toại rất bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, từ rất xa la lớn:
- Bá Ngọc, lão Vương, mau dừng tay!
Vọt vào trong Tiểu Hà cốc, Hàn Toại rất tức giận nói:
- Các ngươi sao lại thế này? Trước đây không phải đã đâu vào đó rồi sao? Cừu hận trước đây không nên so đo nữa, sau này mọi người ôn hòa nhã nhặn mà nói chuyện. Bá Ngọc, ngươi giết chết mấy trăm người của lão Vương, lão Vương cũng bỏ qua rồi, sao hôm nay còn lải nhải không dừng tìm người ta phiền phức thế? Lão Vương, người cũng thật là, nhịn Bá Ngọc một chút đi có được không?
Sắc mặt của Bắc Cung Bá Ngọc cùng lão Vương Thiêu Đương, vốn dĩ đều âm trầm. Nhưng Hàn Toại vừa nói xong, trên mặt hai người liền cùng lộ ra dáng tưoi cười.
- Văn Ước, chúng ta quả thực là bắt tay giảng hòa mà!
Hà Toại ngẩn ra, trong đầu thoáng có chút hồ đồ.
- Bá Ngọc, lão Vương, các ngươi nói lời này là có ý tứ gì?
- Không có gì, chỉ là muốn mời Văn Ước đến để bàn chút chuyện.
- Chuyện gì?
- Hiện nay triều đình hỗn loạn, Hán nhân tìm mọi cách ức hiếp Khương nhân chúng ta. Khương nhân Lương Châu chỗ nào cũng không chịu nổi khi nhục(2), chuẩn bị khởi binh tạo phản. Ta đã cùng Biên Chương hẹn nhau, thỉnh Văn Hầu tiên sinh chủ trì ti đãi(3)và đại cục của vùng đất phía Bắc... Hắc hắc, chỉ là vùng Hoàng Trung này, phương diện uy vũ, đều không thiếu, hiện giờ còn thiếu là một nhân vật có thể giương cờ lên, bởi vậy mà nghĩ tới Văn Ước.
- Các ngươi, các ngươi muốn tạo phản?
Hàn Toại kinh sợ nhìn Bác Cung Bá Ngọc cùng lão Vương Thiêu Đương, lại phát hiện nhân mã của song phương đã hội tụ cùng một chỗ.
Bốn phía xung quanh Tiểu Hà cốc, đột nhiên tuôn ra mấy nghìn người, đều là kỵ binh của Thiêu Đương cùng Phá Khương. Người nào người đó giương cung cài tên, vây quanh Hàn Toại và đám nhân mã hắn mang đến. Tư thế này, chỉ cần Bắc Cung Bá Ngọc cùng lão Vương Thiêu Đương ra lệnh một tiếng, sẽ vạn tên cùng bắn. Hàn Toại hít lấy một ngụm lương khí, xem ra bọn họ sớm đã có dự mưu rồi! Trong lòng có một loại chua chát: nguyên tưởng rằng không tính toán với người ta, cũng không muốn trở thành mục tiêu tính toán của người ta, nhưng người ta lại muốn tính toán với mình.
Hít một hơi thật sau, Hàn Toại lựa lời khuyên bảo:
- Bá Ngọc, lão Vương, các ngươi điên rồi sao?
Bắc Cung Bá Ngọc lạnh lùng cười:
- Văn Ước tiên sinh, không phải chúng ta điên rồi, mà là ngươi quên ước định trước kia của chúng ta. Ta không tiếc tất cả đi theo ngươi, ngay cả anh trai với chi dâu đều đã chết. Lão Vương giúp ngươi, thậm chí đã đánh mất cả tính mệnh của con trai hắn. Nhưng mà chúng ta được cái gì? Cái gì cũng không có! Mà ngươi, hôm nay quan lộ rộng mở, lại là thái thú, lại là Đô úy, rất khoái hoạt a. Lúc trước, ngươi hứa hẹn gì với chúng ta? Đáp ứng cho chúng ta chỗ tốt sao? Tốt ở chỗ nào đây?
Thiêu Đương lão Vương nói:
- Không sai, thù con ta đến nay chưa báo, nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không có. Nhưng mà, Văn Ước tiên sinh ngươi bất nhân, chúng ta lại không thể bất nghĩa. Hiện nay triều đình đại loạn, chính là thời gian rất tốt cho chúng ta tìm cách thoát khỏi đau thương. Ngươi có thể quên chúng ta những huynh đệ trước kia của ngươi, nhưng chúng ta lại không quên ngươi... Ngươi xem, có chuyện tốt, người thứ nhất nghĩ tới là ngươi.
Sắc mặt Hàn Toại tái mét:
- Các ngươi không có khả năng thành công!
- Thành công hay không, thì cũng đã như thế này rồi... Chúng ta liên hợp Lương Châu, ti đãi ba mươi sáu khương bộ, mười hai vạn thiết kỵ chờ xuất phát. Người Quy Tư (6) và người Hung Nô cũng đã đáp ứng, tự thân ti đãi xuất binh, người Tiên Ti (7)cùng Ô Hoàn(8) cũng sẽ phối hợp. Văn Ước, cùng chúng ta làm một trận đi, chỉ cần ngươi gật đầu, chúng ta tôn người làm chủ, tương lai cũng khả năng lên làm Hoàng Đế.
Hàn Toại không ngốc, lời nói loại này làm sao có thể tin tưởng? Trong tay hắn cái gì cũng không có, đám người Bắc Cung Ngọc, cũng chỉ lấy hắn làm chiêu bài. Thất bại, ném hắn ở lại chỗ này, sau đó lùi vào trong Hoàng Trung rộng lớn, đại quân triều đình muốn bao vây tiễu trừ cũng rất khó khăn. Nhưng nếu thành công, tương tự cũng sẽ không đưa hắn lên làm hoàng đế. Đến lúc đó một lần trở mặt, phỏng chừng hắn ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
- Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
Bắc Cung Bá Ngọc cười ha hả:
- Ngươi đáp ứng hay không đáp ứng đều như nhau, lẽ nào ngươi không thấy, tiệc cưới hôm nay, hào suất đến chúc mừng, thật sự rất nhiều sao... Văn Ước, nếu như ngươi muốn bảo trụ già trẻ lớn bé trong nhà, theo ta thấy, ngươi hay là theo chúng ta đi thôi... Ha Ha Ha Ha!
(*)Hoàng Trung chi hổ: danh hiệu của Diêm Hành, ý là mãnh hổ vùng Hoàng Trung.
(1) Hoàng Trung: Huyện Hoàng Trung ở vào phía tây của Tây Ninh. Dân tộc chính ở đây là người Hán, Hồi, Tu, Tây Tạng, Mông. Khí hậu cao nguyên lục địa.(2) Chí đắc ý mãn: chí hướng hoàn thành, ý nguyện được thỏa mãn
(3) Đại đô: ở đây là thủ đô Lạc Dương.
(4) khi nhục: bức hiếp, xỉ nhục
(5) Ti đãi: chức quan nhỏ quản lý một khu vực nhất định, chức quan này dành cho các quan lại ở các dân tộc thiểu số.
(6)Quy Tư: còn cách gọi khác là Khâu Tư. Dân tộc Quy Tư, là một nước cổ đại của Trung Quốc, lấy ốc đảo làm thủ đô. Nằm ở phía tây, ngươi Quy Tư rất giỏi đàn hát nhảy múa thuộc cao nguyên Đôn Hoàng. Chúng ta thường nghe đến Tây Vực, chính là thuộc về nước Quy Tư quốc cổ xưa.
(7) Tiên Ti : là một dân tộc du mục ở phương Bắc, chính là một nhánh tổ tiên của người Hồ. Về các sự kiện thêm độc giả vui lòng tra trên mạng . Vì hiệu đính vào đây sẽ rất dài.
(8) Ô Hoàn: là một dân tộc thời cổ đại, sau này phân ra các dân tộc rất nổi tiếng:Đột Quyết, Mông Cổ.
(6)(7)(8) Đều từng nằm trong liên minh bộ lạc Tiên Ti – Hung Nô cực kỳ hùng mạnh.
/500
|