Lạc Dương, tòa thành phố từ xưa này rốt cuộc đã làm qua đô thành của mấy triều?
Môn lịch sử của Đổng Phi không tốt, cũng không phải rất rõ ràng. Có điều y nghe Vương Cơ nói qua, tòa thành này vào triều Chu đã từng là một tòa vương đô. Từ sau khi Quang Vũ phục hưng Hán thất, Lạc Dương càng trở thành trung tâm chính trị và thương nghiệp của cả thiên hạ.
Nếu là trung tâm, vậy rất phồn hoa!
Mặc dù khí trời rất lạnh, nhưng bên trong thành Lạc Dương vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Từ phủ đại tướng quân đi ra, Đổng Phi và Lư Thực sóng vai bước chậm trên con đường. Nhìn ra được, ở đây đã từng đổ tuyết lớn, bởi vì trên mái hiên còn có vết tuyết đọng. Nhưng trên đường lại không nhìn thấy chút vết nước của tuyết đọng tan ra.
Trên con đường đến Nghênh Xuân môn, Lư Thực không nói gì.
Đổng Thiết dắt ngựa đi theo phía sau, còn có tuỳ tùng của Lư Thực cũng yên lặng đi theo.
Bầu không khí rất vi diệu, Đổng Phi không nghĩ ra được, rốt cuộc Lư Thực đến tìm y là muốn nói chuyện gì?
- Hiền điệt!
Thấy đã sắp đến Nghênh Xuân môn, Lư Thực rốt cuộc nhịn không được mở miệng:
- Thật ra lão hủ tìm ngươi, là có một việc cầu ngươi.
Chú ý, Lư Thực dùng chữ "cầu".
Đổng Phi ngạc nhiên nhìn Lư Thực, khó hiểu nói:
- Lư công, lời này của ngài có thể nói. . . Ngài đức cao vọng trọng, tiểu điệt thật sự không gánh nổi. Ngài có gì phân phó thì cứ nói ra. Chỉ cần tiểu điệt đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
Lư Thực dừng chân, hình như là đang do dự.
Sau một lúc lâu, hắn cắn răng giống như là hạ quyết tâm, nhỏ nhẹ nói:
- Hiền điệt, thật ra ta biết, Lưu Bị cũng không phải là tạo phản!
Đổng Phi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới, Lưu Bị đó là học sinh của Lư Thực.
Cảnh giác nhìn Lư Thực, Đổng Phi lại không nói.
Lư Thực cười khổ:
- Chắc hẳn hiền điệt cũng nghe nói qua, Lưu Bị đã từng bái làm môn hạ của ta. Người này ta rất lý giải. Là người yêu thích phù hoa, có chí lớn rất nặng tình nghĩa. Chỉ là người này. . .Ài, ta đã nói rồi đấy, Lưu Bị đó vốn dưới trướng của ta. Khi ta rời khỏi Ký Châu, hắn nói một số lời không nên nói. Ta biết hắn cũng là vì suy nghĩ cho ta, cho nên không đành lòng giết hắn, liền đưa hắn đến huyện An Hỉ. Chỉ là không biết, sao hắn lại đắc tội với hiền điệt?
Một câu nói cuối cùng làm Đổng Phi cảm thấy có cảm giác như khởi binh vấn tội.
Tuy nhiên lão nhân này cũng rất đáng thương, là người tốt, nhưng cả đời thất bại. Dựa theo thuyết pháp bên trong diễn nghĩa, vào lúc Hoàng Cân chi loạn hắn bị hoạn quan hãm hại, sau đó tại Lạc Dương, khi hoạn quan làm loạn từng hộ vệ Nam Cung.
Sau khi Đổng Trác vào kinh, lão đầu bởi vì việc hưng phế lập của Đổng Trá mà giận dữ quy ẩn.
Để lại hai học sinh, một người là Công Tôn Toản, vào lúc chư hầu Quan Đông tranh giành bị Viên Thiệu giết chết; còn một người là Lưu Bị mặc dù sau đó thành sự, nhưng hiện tại lại mang trên lưng ác danh phản tặc. Hôm nay, Lư Thực đã bình định Hoàng Cân chi loạn, tuy nói không bị hoạn quan hãm hại. Nhưng lại khiến cho triều đình nghi ngờ. Chỉ sợ kết quả sau này, cũng sẽ không tốt.
Đổng Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy hẳn nói rõ mọi việc.
Dù sao nơi này là Lạc Dương, quan hệ giữa Lư Thực và Thái Ung không cạn, không thể làm căng quá.
Lại nói, người ta đã từng này tuổi, lại vì đứa học sinh không nên thân kia mà ăn nói khép nép, cũng làm khó hắn quá.
Lập tức, Đổng Phi đem trước sau sự việc trải qua nói ra một lần.
Tuy nhiên Đổng Phi không có trách nhiệm giải oan thay cho Lưu Bị, y giải thích:
- Lư công, chuyện là thế này. Nếu không có Lưu Huyền Đức bắt nạt ta, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho hắn. Hơn nữa tên tuổi của đám phản tặc này ta quả thật không rõ lắm. Vẫn là sau khi tới Lạc Dương, ta từ chỗ Mạnh Đức công nghe nói, Lưu Huyền Đức bị Vương Phân xác định thanh danh phản tặc, không tin ngài có thể đi hỏi.
Sao Lư Thực đi hỏi được?
Có đứa học sinh như vậy, thể diện mất sạch, hắn nào có mặt mũi đi hỏi Vương Phân?
- Thì ra là thế!
Lư Thực lại sinh ra một tâm tư khác: Vương Phân kia là đảng nhân, xưa nay đi lại rất gần với đám người Viên Ngỗi. Trước kia Viên Ngỗi vài lần mượn hơi ta, nhưng đều bị ta cự tuyệt. Thoạt nhìn, đây nhất định là đảng nhân đang trả thù ta, cho nên liên lụy cả Huyền Đức.
- Hiền điệt nói như thế, ta cũng hiểu rồi.
Lư Thực có chút xấu hổ, dù sao cũng là học sinh nhà mình chạy đi làm việc cướp bóc, nói ra thì thật sự mất thể diện. Nhưng lại không đành lòng buông tay không quản, lập tức nói:
- Chuyện này đích thật là Huyền Đức không đúng. . . Hiện giờ nó đã bị nghiêm phạt, cũng coi như báo ứng. Có điều, nghe nói gia quyến của nó. . .
Đổng Phi rất sảng khoái nói:
- Bị ta bắt rồi!
- Hiền điệt, tội không đến gia nhân. . . Ta muốn thay lão mẫu thân của Huyền Đức cầu tình, nếu có thể không giao cho triều đình, vậy thì đừng giao cho triều đình.
- Không giao cho triều đình sao?
Đổng Phi giả vờ khó xử trầm ngâm. Thật ra y vốn cũng không muốn giao gia quyến của Lưu Bị cho triều đình, chỉ là xử trí như thế nào, bây giờ y vẫn chưa có quyết định. Mơ hồ cảm giác được, gia nhân của Lưu Bị ở trong tay, nói không chừng còn có chỗ hữu dụng.
- Được thôi, chuyện này ta có thể nghĩ cách giải quyết, chỉ là ta sẽ không thả, vạn nhất Lưu Huyền Đức tìm ta gây phiền phức, dù gì ta cũng phải có chuẩn bị không hay hơn sao. Lư công, nghĩ ngài cũng là người hiểu lí lẽ, có thể lý giải sự khó xử của ta. Như vậy đi, ta bảo đảm sẽ không làm khó người nhà của hắn, mẫu thân của hắn như mẫu thân của ta, nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.
Nghe xong lời này, cuối cùng Lư Thực cũng yên lòng.
Huyền Đức, việc ta có thể làm cũng đã làm rồi, sau này ngươi cứ tự giải quyết cho tốt đi.
Sau khi cảm tạ Đổng Phi, Lư Thực lên ngựa dẫn theo tùy tùng rời khỏi.
Lúc này, mặt trời chiều đã ngã về tây.
Một mảnh tàn hồng chiếu lên người Lư Thực, kéo dài bóng lưng hắn về phía sau. Trong tấm lưng đó mang theo một loại thương cảm của anh hùng tuổi xế chiều. Thắt lưng vốn thẳng, lúc này cũng có vẻ còng xuống. Một nhúm tóc bạc đang lay động trong gió.
Đổng Phi yên lặng nhìn Lư Thực đi xa, vài lần muốn gọi hắn lại, nhưng không có mở miệng.
Người, dù sao cũng có chốn đi về của mình!
Lư Thực có mộng tưởng của Lư Thực. Đây là một người tốt, có nguyên tắc của mình, chỉ hy vọng tương lai hắn có được một kết quả tốt.
- Chủ nhân, hiện tại chúng ta. . .
- Về nhà!
Đổng Phi chỉnh lý tâm tình, hít sâu một hơi, cười nói:
- Hiện tại chúng ta về nhà!
Nhà mà Đường Chu mua cho Đổng Phi rất lớn.
Vốn là nơi ở của một vọng tộc có bảy tám mươi niên lịch tại Lạc Dương, nhưng bởi vì Hoàng Cân chi loạn đã chịu liên lụy, toàn gia đều bị xử tử, chỉ để lại một đại trạch viện. Bởi nguyên chủ nhân gặp nạn, không ai nguyện ý ở đây, nên nơi đó cũng để qua một bên. Sau khi Đường Chu tới, cảm thấy sát khí của Đổng Phi đủ để kinh sợ vong hồn của trạch viện, vì vậy liền mua nơi này.
Cũng khó trách, Lạc Dương tấc đất tấc vàng, trạch viện tốt đều bị người ta mua rồi, xây trạch viện mới cũng không kịp.
Ngay từ đầu, Đường Chu cũng không muốn mua trạch viện lớn như vậy.
Nhưng ai ngờ gặp Mã Tung. . .
/500
|