Đổng Phi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn tấm lưng đó, lắc đầu nói:
- Nghĩ không ra.
- Tỷ ấy chính là thê thất của huyện úy tập kích chúng ta tại huyện An Hỉ. ..Tướng công bắt cả nhà họ qua đây, tới cùng là muốn xử trí thế nào đây. Lẽ nào, tướng công dự định nhốt bọn họ cả đời sao? Cam tỷ tỷ là một người rất tốt.
À, Cam phu nhân. . .
Đổng Phi đã nghĩ ra.
Thoáng cái đã hơn nửa năm rồi, quả thật không cảm thấy thời gian lại nhanh như vậy.
Lúc trước bắt cả nhà già trẻ của Lưu Bị, Đổng Phi cũng không nghĩ nên xử lý họ thế nào. Sau đó Lư Thực cầu tình, y liền nhốt người nhà Lưu Huyền Đức trong đại trạch môn. Đổng Lục đột nhiên nhắc chuyện này với y, Đổng Phi thật cảm thấy đau đầu.
Thả?
Đổng Phi không cam lòng.
Nhưng không tha?
Đổng Phi lại cảm thấy phiền phức. Đối với một nam nhân có thể nói ra huynh đệ như tay chân, thê tử như y phục mà nói, làm thê thất của Lưu Bị đã định trước là gặp phải đau khổ. Nhưng theo như lời Đổng Lục, chung quy không thể nuôi cả đời như thế được.
Đổng Lục nhỏ nhẹ nói:
- Tam đệ gần đây có vẻ cổ quái lắm.
Đề tài này nhảy ra quá đột ngột, Đổng Phi trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
- Cái gì?
- Thiếp nói là Sa Sa. . . Sa Sa gần đây rất lạ. Trước đây hắn thích nhất là luyện võ ở trong giáo trường, nhưng đoạn thời gian gần đây, hắn rất siêng chạy vào trong nội trạch. Mỗi lần qua đây cũng không phải tìm ta, không phải giúp Cam tỷ tỷ làm việc, mà là...
- Nàng nói là, Sa Sa hắn. . .
Đổng Phi đã hiểu ý của Đổng Lục, cảm thấy rất khó tin.
Đổng Lục gật đầu:
- Hình như vậy, ta thấy chuyện này tám chín phần mười rồi. Tướng công, chuyện này nên xử lý như thế nào?
Xa xa, Cam phu nhân đã quét xong con hẻm, khi xoay người vừa lúc thấy được hai người Đổng Phi.
- Chào buổi sáng, đại nhân!
- Chào buổi sáng...
Nhìn kỹ, dung mạo của Cam phu nhân so ra còn kém hơn cả Lục Nhi.
Nhưng da thịt nàng mịn màng, có một loại cảm giác như ngọc. Quan trọng nhất là, Cam phu nhân có một loại mị thái, không phải tận lực làm ra, mà là mị cốt trời sinh, rất tương tự với Nhậm Hồng Xương, nhưng lại nhiều hơn vài phần thành thục của phụ nhân mới có.
Đổng Phi không dám nhìn tiếp, chào hỏi một tiếng, sau đó xoay người nói với Đổng Lục:
- Lục Nhi, chuyện này nàng quyết định đi. Thương lượng với tỷ tỷ xem xử trí như thế nào. . . Ta rất nhiều việc, việc trong nhà nhờ nàng rồi. Về phần Sa Sa. . . Mọi người xem mà lo liệu đi. Ta cảm thấy chuyện này ai cũng không ngăn được, nếu như hắn thích thật... Bỏ đi, bỏ đi, các ngươi xem là làm đi. Sau khi nghĩ ra chủ ý thì nói cho ta biết một tiếng, dù sao phải thỏa đáng mới tốt.
Nói xong, cũng không quản Đổng Lục có lý giải hay không, y vội vã đi khỏi.
Ở ngoài phủ, Điển Vi theo sát phía sau Đổng Phi.
- Nhị đệ có tâm sự hả?
Đổng Phi cười khổ:
- Đại ca, huynh xem có nên tìm cho Sa Sa một nữ nhân hay không?
- A, việc này hả...Có lẽ cũng nên. Gần đây Sa Sa rất cổ quái, luyện võ cũng không chuyên tâm, thường hay thất thần. Hơn nửa đêm không ngủ được, lại bò lên nóc nhà ngắm sao. Hỏi hắn, hắn cũng không nói, cứ thần bí thế nào ấy.
Thoạt nhìn, hình như rơi vào lưới tình thật rồi!
Đổng Phi cảm thấy khổ não. Sa Ma Kha muốn nữ nhân, rất bình thường. Thế nhưng nữ nhân hắn muốn lại là lão bà của Lưu Bị, việc này thì không quá bình thường rồi...
- Nhị đệ, ngươi có biết tâm sự của Sa Sa hả?
- Biết sơ sơ!
- Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
- Còn có thể là chuyện gì, muốn nữ nhân rồi!
Giọng hơi lớn, làm cho ba cô Nhậm Hồng Xương phía sau cũng nghe được. Ba người nhịn không được cười khúc khích ra tiếng, thấy Đổng Phi quay đầu lại, vội vàng bưng kín miệng. Nhậm Hồng Xương còn đỡ, trên mặt có mặt nạ che đi, nhưng Lý Tín và Tư Mã Hương Nhi thì cố chịu đựng, người ở trên ngựa cứ run lên, trông rất có phong tình.
Cho dù Sa Ma Kha thích hai người này, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy phiền não!
- Bỏ đi, việc của Sa Sa chúng ta nói sau đi. Đến Loan Vệ doanh, sau đó đến Bắc Cung tiếp nhận phòng vụ.
Nói đến đây Đổng Phi lắc mạnh đầu, rất khổ não thở dài một hơi.
Loan Vệ doanh dọn nhà, tuy nói là nữ nhân, cũng không có quá nhiều phiền phức.
Chủ yếu là một số đồ quân nhu binh khí. Nhưng dù vậy, cũng chất đầy trên trăm chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp rời khỏi Tây viên.
Đối với các cô nương của Loan Vệ doanh mà nói, Tây viên là một nơi đau lòng.
Khi rời khỏi Tây viên, không ai quay đầu lại nhìn một cái, hình như họ không có bất cứ liên hệ nào với nơi đây.
Sau đó thì vào ở trong Bắc Cung.
Đứng đầu Thập thường thị là Trương Nhượng và Triệu Trung tiếp kiến Đổng Phi, dù sao họ là tổng quản của Bắc Cung. Mặc dù Đổng Phi cũng không lệ thuộc vào họ, nhưng trên biểu hiện vẫn phải đi bái phỏng một chút.
Đi cùng còn có mười cái rương lớn, bên trong chất đầy hoàng kim.
Khi Trương Nhượng, Triệu Trung nhìn thấy số vàng này, mắt không khỏi sáng ngời. Trên mặt nở nụ cười tươi như hoa cúc nở.
- Hiền điệt, thật sự là khách khí rồi!
Giọng the thé, mang theo một loại thanh âm quỷ dị làm cho Đổng Phi lạnh sương sống, có một loại cảm giác không rét mà run.
Nhưng trên mặt không biểu lộ gì, kính trọng nói:
- Phụ thân từng nhờ người truyền tin, nói ông ấy có được thành tựu như hôm nay, hoàn toàn là nhờ hai vị thúc thúc chiếu ứng. Vì vậy bảo ta nhất định phải rất cảm tạ. Chỉ là chút lễ mọn, không đủ kính ý.
- A, Trọng Dĩnh nói như thế sao?
Trương Nhượng cười ha ha gật đầu:
- Ta đã nói mà, Trọng Dĩnh là một người có nghĩa khí, cũng không uổng công chúng ta giúp hắn nhiều như vậy. Tuy nhiên, thời gian trước hiền điệt gây chuyện hơi lớn, hiện giờ ở trong đại viện hoàng cung này cũng không phải như bên ngoài, mọi việc cũng không thể theo tính nết được.
- Việc này... trước kia điệt quả thật là hơi hồ đồ, sau này nhất định sẽ cẩn thận. Sau này còn phải nhờ hai vị thúc thúc chiếu ứng nhiều hơn.
- Chiếu ứng là nên làm.
Triệu Trung cười:
- Nhưng cũng không nghiêm trọng như Trương đại nhân nói đâu, nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm chúng tôi. Nể mặt Trọng Dĩnh, hai trưởng bối bọn ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được. Thanh niên nhân mà, xung động một chút cũng là việc bình thường, cả ngày như mấy lão tú tài cứ chi, hồ, giả, dã suốt, sao thể hiện được diện mạo của hổ lang chi tướng ngươi chứ?
Ngụ ý là nói, tiếp tục thu thập đám đảng nhân đó đi, bọn ta ủng hộ ngươi!
Đổng Phi cười nhạt trong lòng: nể mặt cha ta sao? Theo ta thấy, là nể mặt đống hoàng kim này thôi.
Tuy nhiên y vẫn rất cung kính trả lời:
- Tiểu điệt nhất định nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi hàn huyên một phen, Đổng Phi cuối cùng cũng tách khỏi hai người ẻo lả này, ra ngoài hít sâu một hơi, cảm giác rất đau khổ.
Lạc Dương này, phải ở tới khi nào mới tính là nở mày nở mặt đây!
Nghe nói bọn Trần Đáo tại Trương Dịch làm rất tốt, đó mới là nơi kiến công lập nghiệp của ta.
Đại nội thâm cung trong không khí trầm lặng này thật khiến người khác chết ngộp... Thái giám chết bầm, đồ mông nát, thông chết ngươi.
Trong lòng chửi thì chửi, nhưng mọi chuyện coi như là lo liệu thoả đáng.
/500
|