Trước kia Vương Việt đã nói qua với Đổng Phi về việc của Biện vương tử, vì vậy sau khi binh sĩ thông lập tức cho vào.
Tiểu hoàng môn vẫn còn cằn nhằn:
- Một Bắc Cung giáo úy nho nhỏ, quan chức lớn qua nhỉ!
Vương Việt nhìn hắn, đột nhiên lạnh lùng nói:
- Đại nhân tốt nhất là ngậm miệng lại. Ở đây không phải là Bắc Cung, người ở bên trong cũng không phải người đại nhân hay thấy thường ngày, hơn 300 cái đầu người ở cửa viên môn là minh chứng, đừng trách thảo dân không đề tỉnh.
Nhắc tới số đầu người đó, Biện vương tử không kìm nổi người run lên.
Ở trong hoàng cung đã nghe nói qua ác danh của Đổng Phi, đều nói đó là một người mãnh như hổ, mãng như man, giết người không chớp mắt.
Vương sư nói y có thể giúp được ta, thật có thể sao?
Biện vương tử liền có chút chờ mong, đồng thời lại có chút sợ hãi.
Tiểu hoàng môn lại có vẻ không sợ, âm dương quái khí nói:
- Vương tiên sinh, nghe người ta nói ngài là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, sao lại nhát gan như vậy. Ta là người của Biện vương tử, không thể so sánh với đám tiện dân đó được...Cũng muốn xem mãng phu đó có dám động đến ta hay không.
Vương Việt thản nhiên cười:
- Bốn chữ thiên hạ đệ nhất này Vương mỗ thẹn không dám nhận. Có điều Vương mỗ đã nhắc nhở qua, đại nhân tự mình suy nghĩ đi. Trong quân doanh này không phải là đại nội thâm cung, nghe Vương mỗ khuyên đi, thu liễm một chút mới tốt.
Tiểu hoàng môn giận tím mặt, vừa muốn mở miệng trách cứ, lại nghe Biện vương tử khẽ nói:
- Cao Vọng, bớt tranh cãi đi.
- Vâng!
Tiểu hoàng môn lập tức ngậm miệng lại, song nhìn qua có vẻ không phục lắm.
Cũng khó trách, Cao Vọng này là người bên cạnh Hà hoàng hậu, có giao hảo với đám người Trương Nhượng. Thập thường thị mà thế nhân thường nói, trên thực tế tổng cộng 12 người này, Cao Vọng cũng là một trong số đó. Bởi vì quan hệ với hoàng hậu, Cao Vọng thường ở trong hoàng cung ngang ngược kiêu ngạo đã quen. Trong mắt hắn, Đổng Phi thì sao? Đừng thấy hung danh của ác hán đó truyền xa, nhưng so với hắn còn kém xa lắm.
Vì vậy phóng ngựa đi tới dưới đài điểm tướng, không đợi người khác mở miệng đã la lên:
- Đổng Phi ở đâu? Biện vương tử tới rồi. Còn không nhanh xuống bái kiến?
Chỉ thấy trên đài lệnh kỳ đột nhiên phấp phới, giáo trường tiếng kêu rung trời, đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh bất thình lình, làm cho tiểu hoàng môn Cao Vọng, thậm chí Biện vương tử lộp bộp trong lòng, không khỏi sợ hãi.
Vương Việt thầm nghĩ không hay, vừa muốn đứng ra nói liền nghe trên đài điểm tướng vang lên tiếng như hổ rống:
- Người phương nào đang ầm ĩ?
- Là ta!
Cao Vọng là muốn tỏ uy phong, trong lòng mặc dù sợ, nhưng mặt mũi không thể để mất, không trở lại chắc chắn thành trò cười. Vì vậy giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói:
- Đổng Phi, còn không qua bái kiến Biện vương tử, ngươi muốn tạo phản sao?
Trên đài điểm tướng trầm mặc chốc lát, liền nghe một thanh âm hơi khàn khàn:
- Quân ti mã ở đâu?
- Có mạt tướng! - Một thiếu niên quân quan tuấn tú đi ra, chắp tay tuân mệnh.
Thiếu niên quân quan này dáng vẻ thanh tú, nhưng quanh thân lộ ra một tầng sát khí lạnh thấu xương, khiến Vương Việt thầm cảm thấy giật mình.
- Vương tử, nhanh xuống ngựa?
- Vì sao?
- Ngài xuống ngựa trước đi, thảo dân mới giải thích cho ngài!
Biện vương tử là một người rất hiền lành, đương nhiên cũng có thể được xưng là nhu nhược. Nếu như đổi lại là hoàng tử khác, từ lâu đã mắng một trận rồi. Cũng chính là hắn, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, vẫn cực kỳ nhu thuận nghe theo lời Vương Việt.
- Trong quân doanh, phóng ngựa chạy nhanh, phải bị tội gì?
- Án luật nên trảm!
- Quân doanh thao diễn, chưa được quân lệnh tự ý làm ầm ĩ, phải bị tội gì?
- Án luật nên trảm!
- Trong quân doanh, không nhìn thượng quan, ngang ngược kiêu ngạo, phải bị tội gì?
- Án luật nên phạt 80 quân côn!
- Nếu biết quân luật, còn chờ cái gì?
Trương Tú nghe vậy, lập tức xoay người, vung lệnh kỳ trong tay và quát lớn:
- Người đâu, bắt người dưới đài cho ta!
- Ta xem ai dám động, ta là Cao Vọng của Trung thường thị!
Nếu như thay đổi là người khác, nghe câu này thật đúng là sẽ hiểu ý. Nhưng Cự Ma Sĩ dưới đài lại khác. Từ sau khi gia nhập, trải qua hai năm huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, còn tham gia các chiến dịch lớn nhỏ vô số kể. Đối với các Cự Ma Sĩ phần lớn lớn lên tại biên tái mà nói, quân lệnh như núi, ngoại trừ chủ tướng của họ, không người có thể chỉ huy.
Nếu quân lệnh đã phát ra, tự nhiên sẽ không quản Cao Vọng là Trung thường thị gì hết.
Cự Ma Sĩ như lang như hổ xông tới bắt lấy Cao Vọng từ trên ngựa, kéo hắn tới trước đài điểm tướng giống như kéo một con gà con.
Đổng Phi đi tới bên đài điểm tướng, bộ dáng đó làm cho Biện vương tử hoảng sợ.
Hay cho một ác hán!
Biện vương tử đang thầm cảm thán, liền nghe Đổng Phi lên tiếng:
- Ta mặc kệ ngươi là Cao Vọng hay là cao hoàn, trong quân doanh này đâu có chỗ cho ngươi lên tiếng? Người đâu, kéo hắn xuống dưới đánh 80 quân côn, chém đầu thị chúng.
Sau tiếng ra lệnh, Cao Vọng đã sợ thật.
Nhớ lời của Trương Nhượng nói qua: Đổng gia tử kia sinh ra tại nơi man hoang khắc khổ, nói trắng ra chính là một mọi rợ, ngoan cố. Ngươi đừng đi trêu chọc hắn, bằng không nếu xảy ra chuyện, cũng bất kể bọn ta có để tỉnh hay không, đến lúc đó không ai cứu được ngươi đâu.
Ngay từ đầu, Cao Vọng quả thật không nghe lọt tai lời này.
Nhưng hiện tại, hắn đã sợ thật rồi...
- Ta là Trung thường thị, là người bên cạnh Biện vương tử, các ngươi. . .
- Chặn cái miệng của hắn lại, đánh!
Đổng Phi quát lên, Cự Ma Sĩ cũng không biết tìm được một miếng vải rách từ đâu, đi tới bịt lấy miệng của Cao Vọng.
Kéo đến giữa giáo trường, vung hèo đánh ngay.
Cao Vọng thường ngày sống an nhàn sung sướng, da dẻ mềm mại như trẻ con, nào chịu nổi hình phạt như vậy.
Giống như con gà bị bóp cổ họng, miệng lại bị bịt một miếng vải. Muốn gọi, phát không ra thanh âm, muốn vùng vẫy, lại không thể địch nổi thủ chưởng như kìm sắt của Cự Ma Sĩ. Đánh một trận, thanh âm quân côn tiếp xúc với da thịt lại đặc biệt rõ ràng, liên tục quanh quẩn trong giáo trường.
Cấm vệ quân đã không phải lần đầu tiên nghe thanh âm này, nhưng cũng chết lặng...
Hứng thú duy nhất chính là muốn nhìn xem Trung thường thị đại nhân trước kia cao cao tại thượng, ngang ngược có thể chịu được mấy hèo?
Mà Biện vương tử không ngừng run lên, vài lần muốn mở miệng, lại bị Vương Việt nháy mắt ngăn lại.
Mới mười mấy côn, Cao Vọng đã bất tỉnh.
Cái mông đã máu thịt không rõ, nhưng Cự Ma Sĩ chưởng hình vẫn còn dùng thanh âm không chút cảm tình đọc lên số lượng.
Ngay từ đầu Vương Việt đã biết Cao Vọng gặp phiền toái rồi.
Nhìn dạng này, Đổng Phi rõ ràng là nhất quyết muốn thu thập Cao Vọng. Trong lòng thầm giật mình: Đổng gia tử này cũng to gan thật.
Tám mươi quân côn kết thúc, có quân quan chưởng hình tiến lên, chắp tay hồi báo:
- Khởi bẩm tướng quân, hành hình hoàn tất, nhưng người đó không chịu nổi, đã chết rồi...
Quân quan trên đài điểm tướng hít một hơi lạnh, nhìn Đổng Phi giống như nhìn quái vật.
Mà Đổng Phi vẫn mặt không có biểu cảm:
- Đã như vậy, Cao Vọng còn tội danh phóng ngựa trong quân doanh cùng làm ầm ĩ chưa trách phạt. Hai tội quy một, kéo ra ngoài chém đầu, treo ngoài viên môn, thị chúng ba ngày sau lại gỡ xuống.
Nói xong, lúc này y mới sai người vung lệnh kỳ, trong giáo trường lần thứ hai vang lên tiếng thao luyện.
/500
|