Đổng Phi xoay người xuống ngựa, đi ra nghênh đón.
Người trong đại trạch môn đều biết, trong lúc Đổng Phi luyện võ thì không thể có chuyện gì đánh động được. Một trong hai người kia Đổng Phi nhận được một người, không ngờ là người y lưu lại Lũng Tây hiệp trợ Ngưu Phụ thủ thành, Bàng Đức. Hơn hai năm không gặp, Bàng Đức càng thêm khôi ngô, linh hoạt, khi đi lại càng thêm trầm ổn.
Còn người còn lại Đổng Phi không nhận ra.
Người này tuổi chừng 24, 25, vóc người không gọi là cao, nhưng trông dũng mãnh có lực.
Sau khi hai người theo Vương Song, Thành Liêm vào thao trường, Thành Liêm tiến lên một bước nói:
- Chúa công, nhị vị này từ Lương Châu tới, nói là mang đến tin tức trọng yếu. Đại phu nhân nói phải để ngài tự mình hỏi cho rõ ràng, vì vậy mạt tướng dẫn bọn họ tới đây.
Đổng Phi gật đầu, cười nói:
- Lệnh Minh, thời gian qua tốt chứ?
- Làm phiền chúa công lo nghĩ, Bàng Đức vẫn rất tốt.
Bàng Đức tiến lên hành lễ, lại bị Đổng Phi ngăn cản:
- Chớ có đa lễ, mau mau đứng lên, vị này chính là...
Người nọ tiến lên một bước, trình lên một phong thư:
- Thảo dân Khúc Nghĩa, vốn là người Ký Châu Bình Nguyên, ngày trước bôn tẩu ở Lương Châu, trước đó ở Đôn Hoàng có chút quen biết với Hoàng tiên sinh, vì vậy phục vụ dưới trướng Trần Đáo tướng quân. Mấy tháng trước có một vị Giả tiên sinh tới, sau khi thương lượng cùng Trần tướng quân một phen thì Trần tướng quân mệnh thảo dân tới mục trường trước, sau đó tới Lạc Dương phục vụ dưới trướng đại nhân. Không ngờ ở mục trường kết giao được với Bàng tướng quân, hắn cũng vừa lúc phụng mệnh tới Lạc Dương, vì vậy chúng tôi kết bạn đồng hành.
Đổng Phi ngẩn ra, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Cái tên Khúc Nghĩa y cũng chưa từng nghe nói qua, chí ít trong Bình thư cũng không thấy đề cập. Giả tiên sinh, nhất định là Giả Hủ... Sao hắn lại tới Trương Dịch? Có điều nếu Trần Đáo đã phái hắn đến đây thì nhất định không tầm thường, không biết có ý gì?
Nhưng Bàng Đức tới Lạc Dương làm gì?
Theo lý mà nói, lão cha dù có phái người truyền tin, cũng có thể tìm một người tâm phúc mới phải. Bàng Đức hẳn chưa được coi là tâm phúc.
Có điều trong miệng vẫn khách khí một phen, tiếp nhận tin từ tay Khúc Nghĩa.
- Khúc tướng quân đã khổ rồi.
Nếu đã phục vụ dưới trướng Trần Đáo, có thể được Trần Đáo coi trọng, chắc hẳn cũng là một quân quan.
Đổng Phi không vội đọc tin mà nhìn về phía Bàng Đức, nghi hoặc hỏi:
- Lệnh Minh, ngươi tới Lạc Dương chẳng lẽ cũng vì tìm ta?
Bàng Đức gật đầu, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Đổng Phi.
- Trước đây vài ngày, Lý quân sư tới Lũng Tây giao cho tiểu tướng một phong thư, muốn tiểu tướng lập tức đưa tới Lạc Dương. Khi tiểu tướng đi ngang qua mục trường thì quen với Khúc tướng quân, cũng không nghĩ... Ha ha, Lý tướng quân nói đưa thư xong thì tiểu tướng ở lại Lạc Dương nghe chúa công sai phái.
Chớp mắt đã có hai phong thư.
Lý tướng quân mà Bàng Đức nói hẳn chính là tỷ phu Lý Nho của Đổng Phi, hiện nay nước lên thuyền lên, quan bái quân sư trung lang tướng.
Lý Nho, Giả Hủ đều truyền tin tới, lẽ nào đã xảy ra đại sự gì?
Thân phận của Khúc Nghĩa không cần hoài nghi, nếu đã ở qua mục trường hẳn là không có chuyện gì rồi.
Cũng không nóng lòng đọc tin của Lý Nho, Đổng Phi hỏi:
- Khúc tướng quân, lúc ngươi đi Trần tướng quân có dặn dò gì không?
- Trần tướng quân nói muốn thảo dân nghe lệnh dưới trướng đại nhân.
- Hả?
Đổng Phi lại hỏi:
- Ngươi ở bên Trần Đáo có quan chức gì?
- Khởi bẩm đại nhân, thảo dân vừa mới đầu nhập dưới trướng Trần tướng quân không lâu, vẫn chưa được an bài. Có điều Trần tướng quân nói, đại nhân nhất định sẽ cho tiểu nhân một tiền đồ...
Đổng Phi mỉm cười gật đầu.
Cất thư vào trong lòng, một tay kéo Bàng Đức, một tay kéo Khúc Nghĩa:
- Nhị vị tướng quân đều đường xa đến đây, một đường khổ cực. Trước tắm rửa tẩy trần, vừa lúc ta cũng chưa dùng bữa, chúng ta cùng nhau ăn. Đại ca, tam đệ, còn các tiểu tử, đều tới ăn cả đi... Thành Liêm, đi báo cho Trương Tú bảo hắn tới. Việc trong cung giao cho Hồng Xương phụ trách.
Thành Liêm lập tức lĩnh mệnh mà đi, Vương Song thì dẫn Bàng Đức cùng Khúc Nghĩa đi sắp xếp chỗ nghỉ, trước đi tẩy trần.
Thành Lễ an bài tiệc rượu, những người khác cũng đều hớn hở tới.
Đổng Phi vào thư phòng, đóng chặt cửa phòng rồi đặt hai phong thư trên bàn, cũng không nóng lòng mở ra xem. Lý Nho và Đổng Phi vẫn thường viết thư qua lại, nhưng hắn phái Bàng Đức tới rõ ràng là biết Bàng Đức là người của Đổng Phi. Chuyện thế này hẳn là có đại sự xảy ra.
Còn Giả Hủ từ khi Đổng Phi tới Lạc Dương chưa từng viết cho y một chữ.
Đột nhiên rời khỏi Lũng Tây, xuất hiện ở Trương Dịch...
Lẽ nào Trương Dịch có nguy hiểm?
Đổng Phi nhíu chặt đôi mày, sau khi trầm ngâm thì cầm lên phong thư của Lý Nho, chậm rãi mở ra...
Nghe kim thượng có ý lập tân quân, đệ hãy tranh thủ.
Chiến sự Lương Châu đã gần đến hồi kết, Tây Bình cũng nên mưu chuyện tương lai. Tình thế tân quân bắt buộc, e bên người đệ không đủ người dùng, vì vậy gửi Bàng Đức đến tương trợ. Đức là tâm phúc của đệ, ở Lũng Tây lâu nên huynh đã sinh nghi. Hắn có tài cán, có thể giúp đỡ Tây Bình.
Tin của Lý Nho không đầu không đuôi, nhưng cũng đã nói rõ.
Đổng Phi buông thư thầm nghĩ: việc hoàng thượng tổ kiến tân quân, không ngờ ngay cả tỷ phu cũng biết. Chắc hẳn mặt này cũng có ý của phụ thân. Xem ra việc Quách Gia nói hôm qua cũng không phải là chuyện suông.
Cầm phong thư còn lại lên, lúc mở ra không ngờ lại có hai phong thư rơi xuống.
Một phong là của Trần Đáo: Khúc Nghĩa có đại tài, tinh về chiến sự, hơn Đáo gấp 10, chúa công có thể trọng dụng...
Một phong khác là thư của Giả Hủ: Lũng Tây không có đại sự, Hủ đã tới Trương Dịch. Thiệu có tài, việc quân đồn trú cũng đã chuẩn bị chu toàn, không cần suy nghĩ nhiều. Lương Châu bình ổn, chúa công gặp nguy hiểm trong tay phải có binh mã mới đứng ở thế bất bại. Tân quân lập ra chúa công nhất định phải tranh... Được tân quân thì những ngày sắp tới chúa công không lo. Hủ đi xem Tây Vực một chút, chúa công cần bảo trọng nhiều hơn.
Lại là tân quân.
Đổng Phi hít một hơi sâu, cau mày lại.
Quách Gia nói như vậy, Lý Nho nói như vậy, đến cả Giả Hủ cũng nói như vậy.
Xem ra bọn họ đều cảm thấy được điều gì đó, nhưng cũng không nói rõ ràng. Có điều Đổng Phi có chút tức giận, ý tứ của Giả Hủ rõ ràng là có ý bàng quan. Y không rõ thật ra Giả Hủ rốt cuộc có tâm tư gì, nhưng y luôn luôn cảm thấy bất an. Nhất là một câu kia, được tân quân thì những ngày sắp tới không lo, vậy tương lai thì sao?
Nhưng tức giận thì tức giận, Đổng Phi cũng đã hiểu, xem ra phải giành vị trí của tân quân rồi.
Mặc dù Giả Hủ đang ở Trương Dịch, nhưng danh vọng không cao, thậm chí rất nhiều người còn không biết sự tồn tại của hắn, phỏng chừng cũng không có vấn đề gì lớn. Trần Đáo, Hoàng Thiệu có sinh tử chi giao với Đổng Phi, hơn nữa cũng đều cực kỳ trí tuệ, Đổng Phi không lo lắng. Còn đám người Bùi Nguyên Thiệu, có thể nói là tâm phúc của Đổng Phi, giao tình vào sống ra chết cũng không phải là người Giả Hủ có thể lay động. Hơn nữa mặc kệ Giả Hủ có tâm tư thế nào, Đổng Phi ít nhiều cũng có thể hiểu một chút: Đây chính là khảo nghiệm của Giả Hủ với y.
Lúc trước Đổng Phi lấy cái chết bức bách, mặc dù khiến Giả Hủ thần phục, nhưng vẫn chưa xuất hết năng lực vì y.
Cáo già này xem ra đang muốn trả thù một chút, muốn bàng quan xem kịch vui sao.
Tuy nói như vậy có chút quá phận, nhưng nếu y có thể làm tốt, chẳng phải có thể khiến Giả Hủ quên mình phục vụ hay sao?
Người có bản lĩnh hầu như đều có tật này.
Nghĩ tới đây Đổng Phi trái lại không tức giận, nếu hắn đã muốn khảo nghiệm ta, rõ ràng là hắn đã xem trọng ta.
/500
|