Mưa tuyết đầy trời, cuồn cuộn thổi tới Ung Thủy.
Có một viên đại tướng dẫn đầu xông ra từ trong mưa tuyết, đầu đội Hoàng kim sư tử khôi, mặc Hoàng kim sư tử khải, tay nắm Bát bảo đà long thương, cưỡi ngựa Chiếu Dạ Sư Tử, bốn vó đạp tuyết, diễu võ dương oai. Viên tướng này tuổi ngoài 20, tướng mạo hùng vĩ.
Theo phía sau khoảng chừng 300 người, tất cả đều thuần một sắc kỵ binh, như gió chạy tới Ung Thủy, lao thẳng vào chiến trường.
Lưu Bị và Trương Phi ngăn cản Đổng Phi, hai người liên thủ giáp công.
Nhưng Đổng Phi đã điên lên không có Quan Công ở bên cạnh chế ước, không sợ giáp công của hai người này chút nào. Ngược lại điên cuồng tấn công như tật phong bạo vũ, thậm chí còn hung mãnh hơn cả Vô Hồi Mâu Pháp của tam gia, toàn là chiêu số đồng quy vu tận.
Trương Phi và Lưu Bị bị đánh cho khổ không nói nổi, thậm chí không có dư lực hoàn thủ.
Tình huống của tam gia còn đỡ hơn, có thể thỉnh thoảng tạo ra một chút uy hiếp cho Đổng Phi, mà Lưu Bị lại triệt để không có năng lực chống lại. Nếu không có tam gia liều mạng che chở, chỉ sợ mấy hiệp hắn đã bị Đổng Phi chém rớt ngựa. Chỉ có thể đau khổ chống đỡ, hi vọng vào người xung quanh có thể qua giúp họ một chút.
Quan Công bị hai tướng mặt đen và trắng quấn chặt lấy, biết rõ Trương Phi và Lưu Bị đã chống đỡ không được bao lâu, nhưng lại không thể thoát thân. Mà Trương Cáp kia dẫn theo 300 thiết kỵ đánh vào chiến trường, giống như một con mãnh hổ hạ sơn, lao thẳng tới Hứa Du.
Xa xa, bụi tuyết cuồn cuộn còn đang không ngừng tới gần.
Hứa Du đã không còn suy tính gì nữa, cảm thấy tuyệt vọng cùng cực.
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội chuyển bại thành thắng, hiện giờ Hán Đế chạy thoát, viện binh sẽ đến, mộng đẹp sẽ tan tành.
Phản quân lần này phần lớn là do cường hào ở ba châu U, Thanh, Ký cấu thành. Khi thuận lợi, tự nhiên là hoành hành không trở ngại, chỉ khi nào gặp phải ngăn trở, lập tức sẽ mất đi ý chí chiến đấu. Thấy đại quân triều đình sắp đến, phản quân nhân tâm hoảng sợ.
Trương Cáp rung rung đại thương, trên dưới tung bay.
Đóa đóa lê hoa phóng ra, cướp đi từng sinh mệnh. Kỵ quân giống như cương đao, thoáng cái xé tan phòng tuyến của phản quân không quá kiên cố. Hứa Du nhìn Trương Cáp ngày càng tiến sát, nhịn không được lớn tiếng la hoảng:
- Huyền Đức, cứu ta!
Lưu Bị đương nhiên thấy được tình huống không ổn, đáng tiếc lại bị Đổng Phi quấn chặt lấy.
- Dực Đức, ngăn hắn một chút, ta đi cứu tiên sinh, rồi cùng tiêu diệt tên này!
- Đại ca cứ đi đi, mỗ nhất định không cho tên này được tự do đi lại.
Trương Phi hét lớn một tiếng, Trượng Bát Xà Mâu trong tay đột nhiên trở nên mãnh liệt, sát khí thảm liệt của Vô Hồi Mâu Pháp trong nhất thời làm cho Đổng Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Bị thoát đi. Trong lòng nổi giận, đây chính là cơ hội tốt nhất để giết Lưu Bị!
Nếu để sổng người này, cuối cùng cũng sẽ thành tai họa. . .
Nghĩ tới đây, Đổng Phi tăng lực trên tay, Quỷ Khốc sóc càng rít lên chói tai. Lực đạo mơ hồ đó, mỗi lần tiếp lấy đều chấn cho cánh tay tam gia tê dại. Ô truy mã cũng phải liên tục lui về phía sau. Tượng Long tiến sát từng bước. Sau khi tam gia lại ngăn sóc thứ 18 của Đổng Phi, Trượng Bát Xà Mâu đã bị đánh cho cong thành hình chữ U kì dị.
Nói thật, Đổng Phi rất tán thưởng Trương Phi.
Ngũ Hổ Thượng Tướng trong hậu thế này có dũng lực thật là phi phàm.
Một người đỡ được nhiều hiệp như vậy, trong số các tướng lĩnh mà Đổng Phi từng gặp qua, đó là việc chưa bao giờ từng có.
Trương tam gia, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đổng Phi rất có thiện cảm với tam gia, thậm chí còn cao hơn cả Quan Công và Lưu Bị. Tam gia là một chân hán tử, nếu không phải tạo hóa trêu người, Đổng Phi thật sự không muốn cùng tam gia gặp nhau sinh tử trên chiến trường, thà cùng hắn đấu rượu 300 hũ, đó mới là điều thú vị.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều chỉ là hư ảo.
Nếu đã phát triển đến bước này, Đổng Phi cũng đã không còn cơ hội mà lựa chọn.
Tượng Long lui ra phía sau một bước, lập tức đằng không vọt tới, Quỷ Khốc sóc giơ lên cao. Đây gọi là Cử hỏa thiêu thiên thức. Đổng Phi hét lớn một tiếng rồi đập tới tam gia. Lúc này tam gia hổ khẩu đã vỡ toang từ lâu, hai tay máu chảy đầm đìa, nhìn qua rất thê thảm. Khôi giáp nghiêng ngả, thở hồng hộc, đã không còn lực tái chiến. Nhưng nghĩ đến lời dặn của đại ca, tam gia cắn răng, giơ mâu ngênh đón.
Chỉ nghe một tiếng keng chát chúa, Ô Truy Mã hí lên kinh hoàng, hai chân khuỵa xuống, phồi phịch xuống đất.
Ô Truy Mã này cũng là câu ít có, nhưng không chịu nổi công kích luân phiên của Đổng Phi. Sau khi tê liệt ngã xuống, không thấy nó đứng dậy nữa. Tam gia bị hất đi thật xa, quỳ rạp trên mặt đất, phun ra vài ngụm máu. Muốn đứng lên đánh tiếp, nhưng cơn đau đớn truyền đến từ song chưởng khiến tam gia nhịn không được hừ một tiếng, rồi nằm nhoài người ra đất, không gượng dậy nổi nữa.
Cánh tay khẳng định đã bị gãy...
Tam gia vùi mặt trong tuyết, trong lòng cười khổ.
Ba năm khổ luyện, không nghĩ tới cuối cùng không thắng được sửu quỷ này!
Xa xa, Quan Công vài lần muốn xông qua cứu viện Trương Phi, nhưng lại bị người khác quấn lấy. Phản quân đã tan tác, mặc dù Lưu Bị ngăn cản Trương Cáp, nhưng cũng mọi bề nguy hiểm. Hắn vốn không phải là đối thủ của Trương Cáp, lại còn thêm đánh liền mấy trận, đã trong tình trạng kiệt sức. Quan Công không dám kéo dài, thừa một cơ hội kéo đao bỏ chạy.
Hán tử mặt đen giơ chùy truy kích. Ngay khi thấy sắp muốn đuổi kịp Quan Công, thì thấy Quan Công đột nhiên ghìm ngựa lại, giơ đao xoay người một chiêu Nghịch Phong Đao. Hán tử mặt đen bất ngờ không kịp phòng bị, mà đao của Quan Công cũng nhanh, hắn sẽ chết dưới một tha đao này rõ trông thấy.
Liền nghe một tiếng gầm như cự lôi, một mũi lao bay ra, đánh keng lên đao của Quan Công.
Cánh tay Quan Công tê dại, quay đầu nhìn thì thấy Trương Phi bị đại sóc đè nằm trên mặt tuyết, bất động như là đã chết.
Đào viên tam kết nghĩa năm xưa, lời thề còn rõ ràng trước mắt.
Quan Công đỏ cả mắt, đang muốn xông qua liều mạng với Đổng Phi, lại nghe Lưu Bị hét thảm một tiếng, thì ra sau khi đánh với Trương Cáp mười hiệp, bị Trương Cáp một thương đâm xuyên qua vai. Nửa thân mình máu chảy đầm đìa, nằm úp sấp trên ngựa chạy trối chết.
Cũng không lo nổi Trương Phi, Quan Công dục ngựa chạy qua, giơ đao bức lui Trương Cáp, che chở Lưu Bị và Hứa Du đào tẩu.
Giữ được rừng xanh, không lo không có củi đốt.
Tam đệ sinh tử không rõ, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đại ca bị giết.
Lại nói, Quan Công quả thật không nắm chắc có thể thắng được Đổng Phi, đành phải che chở Lưu Bị đang nửa hôn mê và Hứa Du sợ đến vỡ mật rút lui.
Mưa tuyết đã kéo tới bờ Ung Thủy, phản quân cũng đã quân lính tan rã.
Lúc này Đổng Phi mới nhìn trong mưa tuyết, cũng chỉ có khoảng chừng một hai ngàn người, hơn nữa còn có một bộ phận là Bắc Cung vệ y để lại trong đại doanh. Đầu lĩnh chính là Ban Chỉ y để lại đại doanh. Vừa thấy bộ dạng hiện giờ của Đổng Phi, Ban Chỉ hốt hoảng, vội vã dẫn người chạy tới trước ngựa của Đổng Phi:
- Chủ công vẫn ổn chứ?
Ổn cái chó!
Thấy nguy cơ đã qua, Đổng Phi cảm thấy đầu choáng váng.
Đại sóc trong tay có vẻ không giữ nổi, keng tuột tay rơi xuống đất. Trương Phi đã bị đập ngất đi, Đổng Phi nói:
- Canh giữ người này cho ta. Không có lệnh của ta, bất kỳ ai không đượcc nói chuyện với hắn... Hoàng thượng, vẫn ổn chứ?
- Hoàng thượng đã bình yên đến đại doanh, Triệu Quốc đã phái ra nhân mã, khoảng chừng 2000 người cũng đã lên đường!
Bên kia, Trương Cáp sai người quét dọn chiến trường, cùng hán tử mặt trắng và mặt đen đi tới trước mặt Đổng Phi, sau đó nhảy xuống ngựa chắp tay hành lễ.
- Ba vị tướng quân nhanh đứng dậy, ta là Bắc Cung giáo úy Đổng Phi, vẫn chưa thỉnh giáo tính danh của ba vị?
Đổng Phi vừa rồi liều mạng chém giết, chỉ biết là có viện quân tới, nhưng không rõ lắm chủ tướng của viện quân là ai.
Trương Cáp liền nói:
- Tiểu tướng là đô úy quận Hà Gian Trương Cáp! Vốn phụng mệnh truyền tin đến Triệu Quốc, nhưng không ngờ gặp phải nghịch tặc mưu phản. Sớm nghe nói qua tên của đại nhân, hôm nay vừa thấy, mới biết danh hiệu hổ lang chi tướng quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn vừa mới xong, hán tử mặt đen vội vã lên tiếng:
- Ta tên là Vũ An Quốc, là người Đông Bình Thọ Trương. Đây là hảo hữu của ta, tên là Sử Hoán, tự Công Lưu, là người Dự Châu nước Bái. Chúng tôi đều là bạch thân, chu du khắp nơi...Khi đi ngang qua đây, thấy có loạn tặc vây công mấy người phụ nhân, sau đó vừa hỏi mới biết, thì ra có người muốn tạo phản. . .
Hán tử mặt đen tự mình nói giống như kể chuyện, đột nhiên nghe Ban Chỉ và Trương Cáp đồng thời la lên thất thanh:
- Đại nhân, đại nhân. . . Đại nhân làm sao thế?
Thì ra, Đổng Phi đã ngất đi.
May là Trương Cáp mau tay nhanh mắt đỡ lấy Đổng Phi. Bắc Cung vệ bước nhanh tới đem Đổng Phi đặt lên lưng Tượng Long.
- Đưa đại nhân hồi doanh!
Sau khi Ban Chỉ xác định Đổng Phi tính mệnh không đáng ngại mới thở phào một hơi, lập tức chắp tay nói:
- Võ tráng sĩ, Sử tráng sĩ, đại nhân nhà ta đã luân phiên chinh chiến suốt từ giờ tý đêm qua đến bây giờ, đã quá mệt mỏi. Tại hạ là Ban Chỉ, quân sư của Bắc Cung Vệ, nếu như nhị vị không chê, mời theo ta cùng hồi doanh nghỉ ngơi, thế nào? Trương tướng quân, việc bên này nhờ ngài rồi.
Trương Cáp tự nhiên sẽ không cự tuyệt, liền gật đầu đáp ứng.
Loáng thoáng cảm giác được ngày lành của mình sắp tới rồi! Vũ An Quốc và Sử Hoán cũng rất kính nể Đổng Phi. Họ cũng không có quân chức, chỉ là du hiệp Trung Nguyên. Mặc dù không biết Bắc Cung giáo úy là chức quan gì, nhưng cũng nghe nói qua danh hiệu hổ lang chi tướng, tự nhiên cũng biết Đổng Phi.
Không nghĩ tới sẽ gặp mặt hổ lang chi tướng, tâm tư hai người đều trở nên sáng sủa.
- Chúng tôi nguyện ý hộ tống đại nhân trở lại.
Cơ hội này khả ngộ mà bất khả cầu,, Vũ An Quốc, Sử Hoán lập tức đáp ứng lời mời của Ban Chỉ, theo Bắc Cung Vệ quay lại đại doanh.
Trận phản loạn trong năm Trung Bình thứ 4 làm cả Đại Hán triều cảm thấy bất an trước nay chưa từng có.
Khác với phản loạn trước đây, lần này, không ngờ là thứ sử Ký Châu, khâm mệnh triều đình làm loạn. Vương Phân đó, chính là danh sĩ Đại Hán mà.
Toàn bộ sĩ nhân đều cảm thấy nguy cơ ẩn giấu trong đó.
Sau khi đại tướng quân Hà Tiến nhận được tin tức lập tức làm ra phản ứng. Phong tỏa mười hai môn của Lạc Dương, toàn bộ thế tộc lớn nhỏ đều nhận được quản chế, ngay cả thái phó Viên Ngỗi cũng không may mắn tránh khỏi. Mặc dù không bị ném vào cũi, nhưng trên thực tế coi như giam lỏng. Những đảng nhân không có bối cảnh thì trong một đêm bị bắt hết sạch, ném vào nhà giam Đại Lý.
Cùng lúc đó, U Châu mục Lưu Ngu, Ích Châu mục Lưu Yên, thứ sử Từ Châu Đào Khiêm, thứ sử Dương Châu Tần Hiệt, tất cả đều nằm dưới đồ đao.
Thế tộc các nơi hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được liên lụy, đều bị ném vào cũi.
Người có ý đồ phản kháng, sẽ gặp phải đả kích như tật phong bạo vũ. Ngay khi năm mới gần đến, dưới bầu trời Đại Hán tràn ngập tinh phong huyết vũ.
Mà hết thảy những điều này, Đổng Phi lại không hề được biết.
Khi y tỉnh lại, người đã ở trị sợ của Triệu Quốc, cách trận ác đầu ở bờ Ung Thủy cũng đã qua hơn mười ngày.
Trên dưới toàn thân tổng cộng 27 chỗ trúng tên, trên lưng bị một kích của Quan Công, hầu như bị thương đến tận xương.
Tuy nhiên, những cái này vẫn chưa nghiêm trọng nhất.
Sau khi liên tục thi triển ba lần phương pháp vận khí, khiến cho Đổng Phi như dầu hết đèn tắt. Vết thương bị nhiễm, liên tục mười ngày trời sốt cao. May là Triệu Quốc có một vị nữ thần y, tên là Tế Từ, là đệ tử của Hoa Đà. Nàng vốn là hậu duệ của một thế tộc lụi bại tại Triệu Quốc bản địa. Sau khi nghe nói tin tức, liền xung phong nhận việc, đến đây dốc lòng trị liệu cho Đổng Phi.
Sau mười ngày hôn mê, cuối cùng Đổng Phi cũng tỉnh lại.
Chỉ là toàn thân bủn rủn vô lực, nằm trên tháp tròn mười ngày, lúc này mới xem như có thể xuống đất đi lại. Đây cũng là do thể trạng y cường tráng, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ ít nhất cũng phải nằm ba bốn mươi ngày. Nhưng dù vậy, khi đi lại vẫn phải nhờ người dìu mới được.
- Hiện giờ hoàng thượng đang ở đâu?
Sau khi Đổng Phi tỉnh lại, nhịn không được hỏi Tế Từ đang chăm sóc cho y.
Tế Từ này tuổi chừng 20, tướng mạo cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng có thể cho người ta một loại cảm thụ cực kỳ dịu dàng.
Nàng nghe nói qua tên của Đổng Phi.
Hoa Đà hiệu lực tại Lương Châu, từng viết thư cho nàng, đồng thời ở trong thư không chỉ một lần nhắc tới cái tên của Đổng Phi. Bằng không, lấy tính tình của Tế Từ, tuyệt đối sẽ không chủ động chạy tới đây.
Nghe Đổng Phi hỏi, Tế Từ hừ mũi:
- Nam nhân các ngươi chỉ biết đánh đánh giết giết, lẽ nào không biết bảo vệ bản thân sao? Hoàng thượng, hoàng thượng. . . Đổng Tây Bình, thiệt thòi có người ngày ngày nhắc tới ngươi, nhưng ngươi tỉnh lại thì một câu cũng không hỏi tới.
- Hả?
- Hả cái gì? Thương thế của Nhậm tỷ tỷ cũng rất nặng, nhưng khi hôn mê còn không ngừng gọi tên của ngươi đấy.
Nhậm Hồng Xương, Điêu Thiền?
Đổng Phi đột nhiên tỉnh người, kích động hỏi:
- Thương thế của Hồng Xương thế nào? Có nguy hiểm đến tính mệnh không?
Lang trung theo quân của các ngươi mặc dù bản lĩnh không ra sao, nhưng coi như có chút thủ đoạn. May là cứu trị kịp thời, nếu để trễ thêm một chút, chỉ sợ tính mệnh sẽ không giữ được... Được rồi, được rồi, tỷ ấy không có chuyện gì. Chỉ là thân thể của tỷ ấy không được cường tráng như ngươi, còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian. Hoàng thượng hiện tại đã di giá tới Hà Nội. . . Cũng không biết ngươi có gì tốt, hoàng thượng và hoàng tử lo cho ngươi, bên ngoài còn có một đống người cũng lo cho ngươi, nhưng đều bị ta ngăn cản.
- Bên ngoài? Ai ở bên ngoài?
- Một người họ Ban... Bỏ đi, dù sao thì ngươi cũng tỉnh rồi, tự ngươi đi ra gặp họ đi. Giờ ta sẽ bảo họ đi vào.
Nói rồi Tế Từ nâng Đổng Phi dậy, cho nằm dựa vào đệm.
Chốc lát sau, thấy Ban Chỉ dẫn theo ba người đi vào phòng.
Thanh niên kia là Trương Cáp!
Đổng Phi mơ hồ còn nhớ rõ tên của Trương Cáp, nhưng đối với hai người Vũ An Quốc thì lại nhớ không ra.
Trương Cáp?
Trong Bình Thư, Ngũ Tử Lương Tướng của Tào Tháo, sau đó còn trở thành một gã tướng lĩnh mà Gia Cát Lượng lo lắng nhất. Trước kia Đổng Phi nhìn thấy Văn Sửu còn nghĩ tới người này, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp Trương Cáp ở nơi thế này.
- Thì ra là các ngươi!
Đổng Phi yên lặng cười nói:
- Làm phiền ba vị lo lắng rồi, mau mời ngồi.
Nhưng Vũ An Quốc và Sử Hoán nghe được lời này, tiến lên hai bước quỳ xuống:
- Hai chúng tôi từ lâu đã nghe danh của tướng quân chỉ hận không ai dẫn kiến. Hôm nay xin tướng quân thu lưu hai chúng tôi. Vũ An Quốc (Sử Hoán) nguyện dốc sức cho tướng quân.
Đổng Phi hốt hoảng:
- Nhị vị mau đứng lên.
Thì ra là Vũ An Quốc. . .
Cái tên Sử Hoán khá xa lạ, nhưng Vũ An Quốc thì có chút ấn tượng. Trong Bình Thư, võ tướng sử chùy không nhiều lắm. Trong trí nhớ của Đổng Phi chỉ có một mình Vũ An Quốc. Người này từng tại Hổ Lao quan độc chiến Lữ Bố mười mấy hiệp, vũ lực cũng không tính quá thấp. Chỉ là trải qua trận chiến ấy, Vũ An Quốc bị Lữ Bố chém một tay, rồi không xuất hiện trên sân khấu nữa. Đáng tiếc cho một viên hổ tướng. . . Đổng Phi cũng sử chùy, vì vậy rất có thiện cảm đối với võ tướng sử chùy.
- Phi có thể được nhị vị tương trợ, thực là tam sinh hữu hạnh. Mau mau đứng lên, người một nhà đừng nói như vậy...
Sau khi nói xong, Đổng Phi lại nói:
- Nhưng hai người đừng gọi ta là tướng quân, Phi chẳng qua là một giáo úy, cũng không phải tướng quân gì hết.
Ban Chỉ nở nụ cười:
- Chủ công, hiện tại ngài đã là tướng quân rồi!
- Sao?
Trương Cáp tiến lên nói:
- Tướng quân có điều không biết, khi ngài hôn mê, hoàng thượng thân phong ngài làm Hổ bí trung lang tướng, An Ninh Đình hầu. Mạt tướng cũng được hoàng thượng điểm danh, từ Hà Gian điều vào dưới trướng của ngài, nghe theo ngài an bài.
Hổ bí trung lang tướng?
Đổng Phi hơi ngẩn ra!
Hổ bí trung lang tướng tại triều Chu cũng đã xuất hiện, lúc đó tên là Hổ bí thị hạ đại phu. Trong [ Mạnh Tử - Tận Tâm] nói: Hổ bí ba trăm người, danh như ý nghĩa. Ý của Hổ bí là nói chạy như mãnh thú. Trong năm Tây Hán Bình Đế, sửa Túc vệ 'Kỳ môn' do Võ Đế thiết lập làm 'Hổ bí lang'. Hổ bí trung lang tướng là chủ quan của Hổ bí lang, đó chính là đại quan trật Lưỡng thiên thạch.
Hổ bí trung lang tướng vốn chịu tiết chế Quang lộc huân, một trong cửu khanh, thuộc một trong ngũ quan trung lang tướng.
*Quang lộc huân: Chưởng thủ vệ cửa ngõ cung điện.
Có thể nhận được chức quan này, nói rõ hoàng thượng đã cực độ tín nhiệm, đồng thời tương lai còn có thể có đưa ra bên ngoài làm quan, thậm chí có khả năng đại quan một phương.
Xưa nay người đảm nhiệm Hổ bí trung lang tướng đều tiền đồ rộng lớn.
Tỷ như quyền thần Đông Hán, danh tướng Đậu Hiến, cũng đảm nhiệm qua Hổ bí trung lang tướng. Hôm nay Đổng Phi vừa mới đầy 18 tuổi, đã nhận được vinh dự đặc biệt như vậy, tiền đồ của y quang minh có thể nghĩ. Mà làm cho Đổng Phi giật mình vẫn không phải là Hổ bí trung lang tướng, An Ninh Đình hầu. . . Lão tử y hiện nay mới chỉ là một thôn hầu, lớn hơn y một cấp mà thôi, đây chính là vinh quang vô cùng.
Một môn nhị hầu, bắt đầu từ Tây Hán cũng không phải không có.
Nhưng phụ tử nhị hầu, trong ấn tượng của Đổng Phi thì chưa từng có. Phải biết rằng, đình hầu này có thể thế tập.
Đổng Phi hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, không những không cao hứng, trái lại sinh ra bi thương không hiểu.
- Thi thể của Thành Liêm và Vương Song có thu gom thỏa đáng chưa?
Ba người Trương Cáp cũng biết, Thành Liêm và Vương Song là thuộc cấp của Đổng Phi. Hôm nay Đổng Phi thăng quan, việc thứ nhất nghĩ đến lại là đồng đội chết trận của y. Trong lòng ba người không khỏi cảm động, ánh mắt nhìn Đổng Phi cũng trở nên khác biệt.
Đặc biệt là Trương Cáp, đầu nhập vào Đổng Phi, cũng chỉ mong một tiền đồ rộng lớn.
Nhưng hiện tại xem ra, hổ lang chi tướng này không chỉ dũng mãnh, mà còn có một tấm lòng quan niệm gia binh.
Ban Chỉ nhỏ nhẹ nói:
- Chủ công yên tâm đi, hai người Vương, Thành đều đã thu gom, hai người hắn nếu như biết lúc này chủ công còn nhớ đến họ, nhất định họ sẽ rất vui.
- Vương Song, Thành Liêm, năm đó theo ta cùng đến Lạc Dương, cũng vì mong muốn một tiền đồ rộng lớn, không nghĩ tới. . . Xuất sư vị tiệp thân tiên tử. Họ chưa từng theo ta hưởng bao nhiêu phúc khí, thì đã như thế...Trong lòng ta thật sự hổ thẹn.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Tế Từ đi vào, chau mày nói:
- Được rồi, nhiêu đó đủ rồi. Nếu các ngươi muốn hắn sống lâu một chút thì nhanh ra ngoài. Chờ hắn khỏe rồi, các ngươi nói bao lâu ta cũng không quản. Nhưng hiện tại, ở đây ta làm chủ.
- Vậy mời tướng quân nghỉ ngơi. . .
Ba người Trương Cáp vội vàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Ban Chỉ suy nghĩ một chút nói:
- Chủ công, Dực Đức kia còn bị chúng ta giam giữ, xử trí thế nào?
Đổng Phi hơi do dự:
- Đừng vội, chờ ta khỏe rồi, sẽ đi gặp hắn.
Tế Từ bên kia đã sầm mặt xuống. Ban Chỉ không dám nói nữa, vội vàng rời khỏi phòng.
Đổng Phi cười nói:
- Thoạt nhìn, hình như họ rất sợ cô đấy.
Tế Từ cũng cười, chân mày vểnh lên giống như trăng non. Nàng mở cái hộp trong tay, lộ ra một hàng kim châm bên trong.
- Cô muốn làm gì?
- Ngươi nói nhảm nhiều quá... Lẽ nào ngươi không biết, hiện tại ngươi cần nhất không phải nói chuyện, mà là nghỉ ngơi!
Đổng Phi vừa muốn mở miệng, Tế Từ giơ tay đâm kim châm lên người rồi.
Tựa ở trên đệm, Đổng Phi liền chìm vào giấc ngủ say.
Lại qua một thời gian, vết thương của Đổng Phi cũng đã lành.
Đó là ngày đầu tiên của năm mới, sau khi thăm Nhậm Hồng Xương còn đang tựa ở trên tháp nghỉ ngơi, Đổng Phi dẫn theo Vũ An Quốc và Sử Hoán đi vào một tiểu viện. Hiện giờ y đang ở trong phủ đệ của Triệu Quốc tướng. Hôm nay Đổng Phi là người tâm phúc trong mắt Hán Đế, Triệu Quốc tướng cũng là một người có ánh mắt, không chỉ dọn ra khỏi phòng, người nhà mình còn dọn ra khỏi phủ đệ.
Hôm nay, toàn bộ phủ đệ này, tất cả đều là người của Đổng Phi.
Ngoại trừ một trăm loan vệ còn sót lại đang ở hậu viện tu sửa, bốn phía phủ đệ còn có 500 Bắc Cung Vệ đóng ở đó.
Hiện giờ Hán Đế đã trở về Lạc Dương, đã vén lên một tràng tinh phong huyết vũ.
Tuy nhiên tinh phong huyết vũ đó lại không có chút quan hệ với Đổng Phi. Cửa tiểu viện có bố năm mươi Bắc Cung Vệ trông coi. Nhìn thấy Đổng Phi, sau khi hành lễ một cái mới mở cửa sắt của tiểu viện. Trong viện, có một căn phòng nhỏ, cửa phòng mở. Đổng Phi đi vào tiểu viện, liền thấy tam gia đang ngồi ngay ngắn trong phòng, cầm một vò rượu uống một mình.
- Tam gia, ở đây vẫn tốt chứ?
Đổng Phi đi thẳng vào phòng, Vũ An Quốc và Sử Hoán rất tự giác đứng thẳng ở cửa.
Tam gia ánh mắt lờ đờ nhìn Đổng Phi, đột nhiên nở nụ cười:
- Sửu quỷ, có phải đã đến giờ của ta rồi không, ngươi muốn giết ta?
Đổng Phi cầm lấy một bình rượu, rót cho mình một chén.
- Thoạt nhìn tam gia ngươi. . . Đã làm tốt chuẩn bị rồi!
- Muốn giết cứ giết, tam gia nhà ngươi sợ cái chó gì?
Kỳ thật Đổng Phi có rất nhiều lời, y muốn khuyên bảo Trương Phi. Nhưng nhìn bộ dạng này của Trương Phi, lời đến bên mép lại nuốt trở vào.
- Vậy chính là, bất kể ta nói cái gì, cũng không có tác dụng, phải không?
Trương Phi ngẩng đầu, cười ha ha:
- Đổng Tây Bình, ngươi cũng là một người có ánh mắt, ha ha, ngươi muốn nói thì nói, nhưng tam gia không nghe.
Đổng Phi thản nhiên cười:
- Hiện tại nếu Phi lại nói ra những lời này, đó là sỉ nhục tam gia.
Trương Phi khẽ run lên, đột nhiên nói:
- Đổng Tây Bình, thật ra Trương mỗ rất bội phục ngươi, chỉ tiếc. . . Nếu đổi lại là thường ngày, ta chắc chắn kết giao với ngươi là bằng hữu. Lúc trước, ba huynh đệ ta tương phùng tại huyện Trác, ý hợp tâm đầu, đào viên kết nghĩa. Ta bỏ hết gia tài, nghĩ bằng bản lĩnh của huynh đệ ta, nhất định có thể gầy dựng cơ nghiệp, tìm kiếm phú quý, nhưng không ngờ lại gặp ngươi. . .
Đổng Phi cười:
- Thật ra không cần thường ngày, chỉ hôm nay, ngươi và ta cũng có thể làm bằng hữu, uống một bữa rồi.
Trương Phi nói:
- Đổng Tây Bình, ngươi là hảo hán tử. Trương mỗ đời này không cầu người khác, nhưng. . . ta muốn cầu ngươi một việc.
- Nói!
- Có thể cho ca ca ta một con đường sống được không?
Đổng Phi uống một ngụm rượu, trầm ngâm một lúc lâu:
- Nếu ngươi ở trên vị trí của ta, có làm như vậy hay không?
- Việc này...
Ngẩng đầu nhìn Trương Phi, Đổng Phi rất là động tình nói:
- Nếu như ngươi hàng ta, nói không chừng ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng ta cũng biết, tam gia nhất định sẽ không đồng ý. Năm đó tam anh kết nghĩa, không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. . . Phi rất kính nể. Ta cũng có huynh đệ kết nghĩa, càng biết tình ý huynh đệ này đáng quý. Nhưng ta chỉ muốn hỏi tam gia ngươi một câu: nếu như ngươi thực sự chết rồi, các huynh đệ của ngươi thực sự sẽ đáp ứng lời hứa này sao? Nếu như không phải như vậy, sao không hàng ta?
Trương Phi cười to:
- Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, lời đã nói ra thì không thể đổi ý. Nếu như ta hàng ngươi, Trương Dực Đức còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất? Đại ca, nhị ca làm sao, ta không biết. Nhưng Trương Dực Đức ta sẽ không thẹn với trời đất, không thẹn với lời thề năm đó. . . Đổng Tây Bình, nếu như ngươi thực sự là hán tử, thì đừng nói những lời này nữa. Chúng ta hôm nay uống cho say, ngày mai cho ta thống khoái, thành toàn cho tình huynh đệ năm đó. Trương mỗ vô cùng cảm kích.
Đổng Phi thở dài trong lòng, trầm ngâm một lát mới giơ bình rượu lên:
- Tam gia, ta kính ngươi!
/500
|