Gió xuân ở Lũng Tây rất êm dịu, thổi lên mặt rất thoải mái.
Đặc biệt khi đến buổi tối, trong gió mang theo mùi thơm của bùn đất, khiến người khác vui vẻ thoải mái, có thể quên rất nhiều phiền não.
Nhưng Mã Đằng lại không thể đi vào giấc ngủ, ngồi ở trong trung quân đại trướng mà người đờ ra.
Ngọn nến mỡ trâu như to cánh tay trẻ em chập chờn ánh lửa, chiếu trong trướng sáng rõ.
Quách Hiến ngồi ở vị trí thượng thủ của Mã Đằng, tờ giấy trong tay khẽ run run, biểu hiện ra lúc này trong lòng hắn đang không bình tĩnh thế nào.
Vị trí bên phải Mã Đằng là bảy tám võ tướng ngồi ngay ngắn.
Triệu Ngang Triệu Cù người Thiên Thủy, Khương Ẩn, Khổng Tín, Vương Linh, người Nê Dương, ngoài ra còn có thuộc hạ cũ Lý Tuấn Doãn Phụng của Mã Đằng.
Hầu như hơn phân nửa tướng lĩnh của quân Mã Đằng đều ngồi trong đại trướng này.
Tuy nhiên hai đứa con trai của Mã Đằng là Mã Thiết Mã Hưu không ở chỗ này, còn có Giả Hòa cũng không xuất hiện.
Thước Âm thất thủ, Hà Tây môn hộ mở rộng. Mã Đằng đành phải phái Giả Hòa đến Tổ Lệ, để bảo đảm một huyện thành cuối cùng của Vũ Uy. Mà Mã Thiết Mã Hưu mặc dù rất muốn tới Lâm Thao tham chiến, Mã Đằng lại không muốn họ qua đó. Nhân đinh của Mã gia vốn không tính thịnh vượng, vì Lương Châu chết tiệt này mà trưởng tử Mã Siêu chết trận, huynh đệ mã khuê chết trận, tòng tử Mã Đại hạ lạc không rõ.
Mã Đằng thật sự không chịu đựng nổi, nếu như hai đứa con trai có gì ngoài ý muốn, thì nên làm thế nào cho phải?
Trong đại trướng rất an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề.
Hồi lâu, Mã Đằng nói:
- Ấu Giản, hiện tại chúng ta. . nên làm thế nào?
Ấu Giản, là tự của Quách Hiến. Quách Hiến qua tuổi 30 vẫn tuấn tú lịch sự, mặt mày vẫn có nét của người trí thức.
Tuy nhiên đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa dối.
Quách Hiến sinh ra tại Tây Bình, đó là địa phương cực kỳ bần hàn của Lương Châu. Hơn nữa Khương Hán Đê các tộc hỗn tạp, rất không an bình.
Có thể sinh tồn tại Tây Bình, đồng thời có được danh tiếng, Quách Hiến cũng không phải yếu đuối như vẻ bề ngoài của hắn.
Ngược lại, trong nội tâm sát quyết quả đoán, thậm chí so với Mã Đằng còn dữ dằn hơn vài phần.
Nghe Mã Đằng hỏi, Quách Hiến nhếch khóe miệng, trong đôi mắt đẹp toát ra quang mang lạnh lùng.
- Hạ Biện bị tập kích, đường Võ Đô thất thủ. . . Tham Lang Khương bị giáp công, bại lui đến Hán Trung, tình huống đích thật là không tốt lắm.
Mã Đằng gật đầu:
- Ta quả thực không ngờ Đổng gia tử lại có loại quyết đoán này. Độc thân mạo hiểm, đưa bản thân vào chỗ chết. . . Một Lâm Thao nho nhỏ, chỉ mấy nghìn nhân mã, lại có thể ngăn chặn 6, 7 vạn nhân mã của ta dưới thành. Ấu Giản, hiện giờ dư nghiệt Đổng gia tro tàn lại cháy, liên tiếp tập kích đường vận lương Hán Dương của ta, nhân tâm hoảng sợ, quân tâm bất ổn, nên làm thế nào?
Trong lời nói, biểu đạt ra một ý tứ: nếu không, chúng ta rút quân đi.
Người trong quân trướng không ai là kẻ ngu, làm sao nghe không ra ý của Mã Đằng? Đám người Triệu Ngang không khỏi khẽ gật đầu.
Quả thật, Lâm Thao cũng chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, 6, 7 vạn người luân phiên công kích, gần một tháng nhưng không làm gì được đối phương.
Mà hữu quân Kim Thành bị ngăn cản dưới Tác Tây thành, có người nói đường vận lương từ Hà Quan đến Tác Tây thành bị tập kích rất nhiều lần.
Tình huống bên Trương Mạc sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bằng không, giống như Mã Đằng đã nói: Bỏ chạy trước đi.
Quách Hiến cười lạnh lùng:
- Ta thừa nhận Đổng gia tử kia rất lợi hại. Độc thân vượt hiểm, không ngờ chỉ vì điều ta ra khỏi Võ Đô. Tuy nhiên, nếu như hiện tại chúng ta bỏ chạy, chỉ sợ sau này thiên hạ sẽ không còn có chỗ cho chúng ta đặt chân nữa.
Mã Đằng ngẩn ra:
- Sao Ấu Giản nói thế?
Quách Hiến thở dài:
- Lương Châu này của chúng ta, từ xưa đã là biên tái, là nơi bần hàn. Từ Tiên Tần tới nay, dân phong bưu hãn, tranh giành lẫn nhau. Sau biến pháp Thương Ưởng, mặc dù là tranh đấu giảm nhiều, nhưng máu huyết trong nội tâm lại không giảm thiểu chút nào. Nếu như chúng ta lui, chỉ sợ bách tính càng khinh thường chúng ta. . . Trước kia chuyện lôi thần mặc dù khiến nhân tâm hoảng sợ, nhưng cũng không phải không có cơ hội cứu vãn. Nhưng nếu như không chiến tự lui, uy tín thể diện của chúng ta, sẽ không còn chút gì.
Mã Đằng biến sắc, mặc dù mất hứng nhưng không thể không thừa nhận, Quách Hiến nói có vài phần đạo lý.
Quách Hiến nói:
- Thật ra Võ Đô bị chiếm thì có cái gì khó lường? Đường vận lương bị cướp, nghe qua đích thật là một đại sự. Nhưng trong quân ta hiện giờ vẫn còn tồn lương, có thể cung cấp cho 6 vạn đại quân trong 10 ngày. Chúng ta tiêu hao tồn lương lớn, lẽ nào Đổng gia tử lại tiêu hao lương thảo ít sao? Nếu là một năm trước, ta có thể sẽ có chút cố kỵ, nhưng hiện tại. . .Đừng quên, lúc trước chúng ta đã dọn sạch sẽ lương thảo tích trữ của Lâm Thao. Hiện tại Đổng gia tử sợ rằng còn đau đầu hơn cả chúng ta.
Đám người Mã Đằng nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Không sai, chúng ta thiếu lương, lẽ nào Lâm Thao sẽ không thiếu lương?
Quách Hiến thấy mọi người đều có tinh thần hơn, vẻ lãnh khốc trong mắt cũng trở nên dịu hơn.
- Giết Đổng gia tử, cho dù người của dư nghiệt Đổng gia có nhiều, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi. Đổng gia tử vừa chết, đừng nói Lũng Tây Võ Đô, toàn bộ Lương Châu đều sẽ lập tức ổn định lại. Bao gồm bốn quận Hà Tây, chủ công muốn đạt được cũng không phải việc khó. . . Đương nhiên, then chốt của tất cả việc này ở chỗ chúng ta có thể giết chết Đổng gia tử tại thành Lâm Thao này hay không.
Ánh mắt Mã Đằng liền sáng ngời.
Cũng thực sự ứng với một câu châm ngôn thế này: người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Lời nói của Quách Hiến đã nói trúng tâm khảm của Mã Đằng. Chỉ cần giết Đổng gia tử, như vậy Lương Châu liền dễ như trở bàn tay.
Nghe qua cũng rất hấp dẫn.
Mã Đằng sinh ra tại Vũ Uy, nhưng bị Trần Đáo đánh cho ngay cả quê nhà cũng không bảo vệ được, trong lòng vốn đang không quá thoải mái.
Không sai, giết Đổng gia tử, không chỉ có thể khống chế Lương Châu, đoạt lại Vũ Uy. . . Chỉ sợ toàn bộ Hà Tây đều có thể nắm trong tay.
Mã Đằng quyết tâm, vung quyền đứng dậy và lạnh lùng nói:
- Ý ta đã quyết, trong ba ngày phải công phá Lâm Thao. Lâm chiến lùi bước, có thể giết ngay tại chỗ. . . Ngày mai ta tự mình đốc chiến, chư tướng phải dũng cảm xông về phía trước, người giết Đổng gia tử, thưởng vạn kim.
Trọng thưởng tất có dũng phu, những lời của Mã Đằng khiến sĩ khí trước kia còn suy sụp thoáng cái phấn chấn lên.
Trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng.
Tiếng la giết trên bầu trời Lâm Thao bắt đầu từ sáng sớm và vẫn chưa từng ngừng lại.
Đổng Phi đi lại trên đầu thành, một tay nắm đại thuẫn, một tay cầm kim qua, càng không ngừng la lên, thanh âm đã hơi khàn khàn.
Đại thuẫn nặng 80 cân, ở trong tay Đổng Phi lại như không có gì.
Vung tay lên, đập ngã một tướng địch vừa mới bò lên trên đầu thành. Kim qua trong tay, duỗi rồi móc, liền nghe tướng địch kêu lên thảm thiết, lưỡi câu sắc bén xé rách khôi giáp của tướng địch, rạch ra một lỗ to như nắm tay trên bụng.
Ruột theo vết thương chảy ra, thấy đã không sống nổi.
Đổng Phi hất tướng địch rớt xuống dưới thành, mười mấy quân địch sĩ tốt theo thang mây leo lên đầu thành theo đó mà bị đập ngã xuống đất.
Mã Đằng muốn liều mạng sao?
Đổng Phi không khỏi cảm thấy khó hiểu, hai ngày nay quân Mã Đằng ngày đêm liên tục công kích, thể hiện ra tư thế đã liều mạng.
Vì sao muốn liều mạng như thế? Hắn không sợ thua sạch nhân mã ở chỗ này?
Đang suy nghĩ thì một tiếng nổ ầm ầm vang lên, làm Đổng Phi giật mình.
Không đợi y kịp phản ứng, liền nghe xa xa có người gọi:
- Phá thành rồi, phá thành rồi... Mau ngăn chúng lại!
Rùng mình một cái, Đổng Phi nổi giận gầm lên, đập mười mấy quân địch đang ngăn cản phía trước gãy xương đứt gân. Nhìn theo tiếng la, thấy một góc tường thành, tường thành cao bốn trượng đã bị sụp một nửa, xuất hiện một lỗ hổng to.
Quân địch như thủy triều đổ vào lỗ hổng. Không ngừng từ lỗ hổng nhảy vào trong thành Lâm Thao.
- Cam Bí, cho ngươi một trăm người, ngăn lỗ hổng chết tiệt đấy cho ta!
Đổng Phi ra lệnh, thấy Cam Bí đang huy vũ Nguyệt Nha kích Thanh Phong mâu cách lỗ hổng không xa hét lớn một tiếng rồi lao tới chỗ lỗ hổng. Người này, quả nhiên giống như một con cọp, mâu kích tung bay, không người có thể ngăn cản.
- Là hảo hán thì theo ta xông lên!
Một đám Thiết Giáp quân theo Cam Bí xông lên trước thủ tại lỗ hổng, ngăn cản quân địch ở bên ngoài.
Bên Đổng Phi vừa mới được nghỉ một hơi, liền nghe từ xa truyền đến một tiếng nổ. . .
Lại chỗ nào sụp đây?
Thành Lâm Thao này vốn rất vững chắc, chỉ là sau khi Ngưu Phụ chết, thành Lâm Thao bị phá, tạo thành hư hại nhiều chỗ. Sau đó Lâm Thao lệnh kế nhiệm cũng lười bỏ tiền của sửa chữa, cứ để mặc nó vậy. Sau khi Đổng Phi chiếm lĩnh Lâm Thao, mặc dù đã tu sửa qua loa, nhưng có không ít chỗ vẫn không quá vững chắc. Có thể chống đỡ đến bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.
Một tên tiểu giáo từ đường cái xông lên đầu thành.
Trên người toàn là máu, trên mặt cũng lấm lem máu, phân không rõ là máu của địch nhân hay là máu của mình.
Duy nhất có thể nhận rõ chính là Đồng Tụ khải da trâu khảm đinh trên người hắn và Hoành đao trong tay.
Đó là trang bị điển hình của Đổng gia quân.
Tiểu giáo xoay người xuống ngựa, phủ phục trước mặt Đổng Phi.
- Khởi bẩm Đổng hầu, tường Lâm Thao phía nam đã bị sụp, nhưng Hoa tướng quân đã đẩy lùi quân địch, đang nghĩ cách lấp lại lỗ hổng. Hoa tướng quân nói, xin chủ công không cần lo lắng, chỉ cần Hoa tướng quân còn một hơi thở, nhất định sẽ không để cho quân địch tiến vào thành nam.
Đổng Phi thở dài một hơi, nhấc chân đá một tướng địch xuống thành lâu.
- Ngươi tên là gì?
- Ti hạ tên Hướng Sủng. . .
- Rất tốt, Hướng Sủng ngươi lập tức trở lại nói cho Hoa tướng quân, Lâm Thao nguy hiểm, ta sẽ cùng tồn vong với Lâm Thao. Nhưng chỉ thủ, sợ là không thể bảo vệ được...Ta sẽ ra khỏi thành quyết một trận tử chiến với tặc binh. Ta không ở trong thành, công việc lớn nhỏ trong Lâm Thao do hắn tiếp nhận.
Hướng Sủng nghe thế ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đổng Phi.
Tuy nhiên Đổng Phi nói xong đã xoay người gọi Diêm Ôn tới, giao kim qua cho Diêm Ôn, bảo hắn chủ trì việc thủ thành.
Sau đó có thân binh dắt chiến mã qua, Đổng Phi một tay cầm đại thuẫn, một tay xách đại chuỳ. Chùy phải bị hủy, nhưng chùy trái vẫn còn.
Đổng Phi xoay người ngồi lên sư tông thú, từ đường cái xông lên đầu thành.
Dưới đầu thành có một trăm Thiết Giáp quân chờ xuất phát.
Đổng Phi nhếch miệng cười to:
- Nam tử hán đại trượng phu phải da ngựa bọc thây mới là anh hùng. Chỉ hận Đổng mỗ không thể chết vào tay người dị tộc, lại phải liên lụy các huynh đệ cùng ta bị khổ. . . Hôm nay, ta muốn giết quốc tặc, ai dám theo ta xuất chinh?
- Chúng tôi thề sống chết theo chủ công!
Trên đầu thành, Diêm Ôn dập đầu ba cái, lớn tiếng quát:
- Chủ công còn không sợ chết, chúng tôi có tiếc gì cái thân này!
- Giết quốc tặc, giết quốc tặc!
Theo tiếng hò hét vang lên từng đợt, cửa thành Lâm Thao chậm rãi mở ra.
Đổng Phi dục ngựa lao ra ngoài thành, dưới đầu thành cười to:
- Ta muốn giết quốc tặc, xem ai dám ngăn cản đường ta!
Sư tông thú hí vang một tiếng, thanh như cự thú gầm.
Thấy một viên tướng địch, dục ngựa đỉnh thương đánh tới Đổng Phi.
- Dư nghiệt Đổng gia, Lý Tuấn ở đây, còn không xuống ngựa nhận lấy cái chết?
Đổng Phi nắm đại thuẫn bên tay trái, bảo vệ nửa người. Sư tông thú như gió xông tới tướng địch. Tay phải nắm Lôi Cổ Úng Kim Chùy. Nhị mã đối mặt, chùy giơ cao mang theo một luồng kình phong đập vù xuống, đồng thời đại thuẫn nhẹ nhàng chuyển động. Đại thương của Lý Tuấn đâm vào đại thuẫn, liền nghe ầm một tiếng, giống như đâm lên một tảng đá nghìn cân, đại thương tuột tay bay ra.
Không đợi Lý Tuấn hiểu ra chuyện gì, Đổng Phi đã lao tới trước mặt hắn.
Đại chuỳ nện lên đầu Lý Tuấn, đập cho Lý Tuấn óc vỡ toang. . .
Một trăm Thiết Giáp quân theo phía sau Đổng Phi, trong loạn quân tả xung hữu đột, không người có thể kháng cự.
Chính ứng với một câu nói đó của Đổng Phi: ai dám ngăn cản?
Trong quân Mã Đằng không người có thể ngăn ba chùy của Đổng Phi, thường là đối mặt một lần, cả người lẫn ngựa bị đập cho máu thịt không rõ.
Trên đầu thành, Diêm Ôn vung tay hô to:
- Tướng quân uy vũ!
- Tướng quân uy vũ, tướng quân uy vũ. . .
Hướng Sủng nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, thậm chí đã quên chuyện Đổng Phi muốn hắn truyền lời, xoay người lên ngựa, kéo đao muốn ra khỏi thành cùng Đổng Phi kề vai chiến đấu. Đâu chỉ Hướng Sủng, Cam Bí đang thủ ở lỗ hổng, ngăn quân địch cũng bị một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu.
- Dẫn ngựa tới đây!
Tự có người dắt qua cho hắn con Tê phong thú cướp của Hạ Hầu Bác.
Cam Bí ngồi lên chiến mã, dẫn theo binh sĩ đánh ra khỏi thành. Giờ thì một người lại một người đánh ra, nhìn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nhưng đã kích phát sĩ khí của sĩ tốt thành Lâm Thao đến một mức độ không gì sánh kịp.
Toàn bộ binh sĩ đều nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn. Người bị trọng thương thì ôm lấy quân địch nhảy xuống dưới thành.
Người đi không nổi thì dùng răng, dùng móng tay cắn chết, bóp chết quân địch, cùng nhau ngã xuống vũng máu.
Kỵ quân đều lên ngựa, đánh ra ngoài Lâm Thao.
Tự có bách tính Lâm Thao xông lên đầu thành, nhặt lên binh khí, khàn giọng gầm rú, quấn lấy quân Mã Đằng xông lên đầu thành.
Diêm Ôn hiện tại chỉ hận trước kia mình không thể tập võ đàng hoàng. Có thể hiệu lực dưới trướng Đổng hầu, chết có đáng gì? Hai còn tuyết quỷ đi theo Diêm Ôn, cắn xé cào, cả người là máu.
Nói thật thì kim qua của Đổng Phi hơi nặng.
Nhưng Diêm Ôn lúc này cũng bạo phát ra toàn bộ tiềm lực, quơ kim qua, liên tục đánh chết đối thủ.
Chính như Lý Nho đã nói, tài hoa của Diêm Ôn không cao, tư chất bình thường, nhưng người này có sự cương liệt của Quách Giải, khi đánh thì không nương tay chút nào.
Bị Đổng Phi tấn công một đợt hung mãnh, Mã Đằng và Quách Hiến đứng ở xa quan chiến không khỏi sắc mặt tái nhợt.
- Hay cho một hổ lang tướng, hay cho một Võ Công Hầu!
Mã Đằng nắm chặt đại thương, người đang run run.
Quách Hiến mặc dù kính nể, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh, nắm lấy dây cương của Mã Đằng:
- Chủ công, lúc này không thích hợp xuất kích!
- Ấu Giản, kẻ làm đại tướng, nếu không thể cùng nhân vật như Đổng hầu giao thủ, quả thật. . .
- Chủ công, ngài cũng không phải là đại tướng, mà là chủ công của chúng tôi!
Quách Hiến lớn tiếng gầm rú, vung lệnh kỳ, tướng sĩ tại trung quân lập tức đánh tới Đổng Phi. Tiếng la giết quanh quẩn trên bầu trời chiến trường không dứt.
- Cho dù Đổng hầu là bá vương lâm thế, lẽ nào còn có thể thay đổi chiến cuộc?
Nói rồi Quách Hiến la lên:
- Người giết Đổng gia tử, phong Liệt Hầu, thưởng vạn kim, dương danh lập vạn, ngay tại sáng nay!
Liệt Hầu, vạn kim?
Đi ra kiếm ăn, không phải là vì thăng quan phát tài, danh dương thiên hạ sao?
Tất cả mọi người không khỏi tâm động, đều lao tới chiến trường. Trong sát na, tên như mưa, đao thương đều giơ lên, dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang.
Đổng Phi dẫn dắt nhân mã, tả xung hữu đột, cũng đã không nhớ được đã giết bao nhiêu người.
Sư tông thú cũng đã trúng mấy phát tên lén, song A Sửu cơ linh, luôn có một loại dự cảm siêu cường đối với nguy hiểm, mặc dù trúng tên nhưng không nghiêm trọng lắm. Điều này quả nhiên là phải cảm tạ Đổng Phi năm mới thủy chung không muốn nuôi A Sửu trong chuồng, luôn để nó duy trì dã tính. Đại thuẫn của Đổng Phi ngăn cản phần lớn tên lén tập kích, nhưng Thiết Giáp quân phía sau lại càng lúc càng ít đi.
Quân địch càng ngày càng nhiều, đại chuỳ trong tay Đổng Phi cũng càng ngày càng nặng.
Vung thuẫn bài lên, đập một tướng địch cả người lẫn ngựa ngã ra đất. Đổng Phi vừa không lưu ý, đã bị lợi tiễn bắn thủng vai.
Đại chuỳ trong tay cầm không vững, rơi phịch xuống đất.
Cổ Văn Hòa, con mẹ ngươi sao còn chưa có động tĩnh? Còn chưa xuất thủ, cái mạng này của lão tử sẽ phải vứt ở đây rồi!
/500
|