- Tướng Đại Lộc, không thể đánh nữa.
Một gã tướng lĩnh đến từ bình nguyên Ô Cổ Lí thê thảm gọi:
- Hán quân được thiên thần bảo hộ, chúng ta đánh tiếp sẽ mất hết vốn liếng còn lại ở đây.
Vốn liếng?
Từ khắc xuất phát khỏi Xích Cốc thành, Ông Quy Mị đã mang tất cả vốn liếng ra đánh cược.
Keng một tiếng rút ra loan đao, Ông Quy Mị chém ngay tên tướng lĩnh kia, lớn tiếng quát:
- Kẻ làm dao động quân tâm, giết tại chỗ.
Nói xong lão vung loan đao đẫm máu lên, hét lớn:
- Các dũng sĩ của Ô Cổ Lí, Hán quân cũng là người, bọn họ cũng sắp không chống được nữa rồi... Chỉ cần chúng ta có thể giết qua sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, thì nữ nhân, tài phú của Hán quốc đều mặc ý chúng ta. Hãy nghĩ đến vô số vàng bạc tài bảo, hãy nghĩ đến vẻ đẹp của nữ nhân Hán quốc, xông lên cho ta.
Nữ nhân và tiền tài không thể nghi ngờ chính là liều thuốc kích thích tuyệt hảo cho người Ô Tôn.
Theo tiếng quát của Ông Quy Mị, mười mấy tướng lĩnh Ô Tôn bất chấp trời đông giá rét, vứt hết giáp trên người xuống, vung cánh tay trần hét lớn:
- Theo ta xông lên, xông vào lãnh thổ của Hán quốc, cướp nữ nhân của bọn họ, biến đất đai bọn họ thành mục trường của chúng ta...
Người Ô Tôn lại một lần nữa điên cuồng lao tới.
Dưới sự yểm hộ của trùng xa đơn giản, Ô Tôn quân ào về băng thành, về hai bên vách núi.
Từ Thứ mặc đằng bì giáp do mẫu thân tự tay giao cho hắn, trong tay cầm một thanh Hán An đao đứng trên thành môn.
Ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ tàn ác.
Ba ngày huyết chiến khiến cho thanh niên hào hoa phong nhã biến thành một chủ soái với tâm sắt đá.
Ngẫm lại Từ Thứ phải cảm tạ loạn phỉ Hoàng Cân đã cho hắn thấy nghìn vạn tặc phỉ xung phong. Vì vậy một màn trước mắt này cũng không còn quá đáng sợ. Mặc dù là lần đầu tiên ra chiến trường, thế nhưng trong nội tâm Từ Thứ lại cảm thấy đây mới là cuộc sống của hắn. Quân địch hò hét càng lớn, trong lòng Từ Thứ lại càng bình tĩnh.
- Thiết Hoạt xa chuẩn bị.
Khi thang mây của người Ô Tôn đặt lên mặt băng thành, Từ Thứ bình tĩnh phát ra mệnh lệnh.
Chúa công quả thật là thần nhân.
Không ngờ lại có thể nghĩ ra vũ khí như Thiết Hoạt xa vậy. Có điều vũ khí như vậy cũng chỉ có thể phát huy tác dụng trong hoàn cảnh nhất định.
Quả thật Thiết Hoạt xa của Đổng Phi cũng chỉ trong hoàn cảnh này mới có tác dụng lớn nhất.
Cùng lúc người Ô Tôn bắt đầu leo lên mặt tường băng, con ngươi của Từ Thứ cũng trở lên âm lạnh. Trải qua ba ngày khổ chiến, mặt băng đã không còn trơn nhẵn như ngày đầu. Thi thể rơi xuống, lại còn Thiết Hoạt xa trùng kích, đã khiến cho toàn bộ sườn núi trở nên gồ ghề, máu thịt rơi ra lẫn vào với băng tuyết.
- Buông thừng.
Đuôi của Thiết Hoạt xa ngoài có xích sắt thì còn một sợi dây thừng, buộc xe vào thành đầu.
Theo mệnh lệnh của Từ Thứ, Thiết Hoạt xa mang theo âm thanh động đất lao xuống dưới thành. Nơi đi qua băng vụn bay ra, máu thịt tung tóe. Chóp nhọn hình tam giác trên đầu khi đâm vào người Ô Tôn thì xé chúng thành hai nửa.
Thiết Hoạt xa mang theo lực cực mạnh phá hủy thang mây, đánh cho người Ô Tôn tan tác.
Một chiếc Thiết Hoạt xa vừa dùng xong lại có một chiếc khác được kéo tới. Trong ba ngày số Thiết Hoạt xa đụng nhau bị hỏng chừng hai, ba trăm chiếc. Có điều hầu hết đều có thể thu hồi lại được.
Sau một vòng Thiết Hoạt xa là một vòng lăn cây.
Từ Thứ hết sức cố gắng giảm thiểu sử dụng cung tiễn, để giao cho Cam Bôn, Đổng Thiết ở hai bên vách núi.
Dù sao áp lực của hai người phải chịu cũng không ít hơn áp lực hắn phải chịu.
Đổng Phi và Khúc Nghĩa lẳng lặng đứng dưới đại kỳ, nhìn người Ô Tôn đang kêu thảm thiết ngoài sơn khẩu. Hai người mặt đều không cảm xúc, bởi trải qua bao nhiêu chiến trận, hai người cảm thấy tình cảnh trước mắt đã không còn gì đặc biệt.
Hai người chỉ lẳng lặng nhìn, sau khi người Ô Tôn lui ra, Đổng Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời.
- Cũng sắp đến lúc, Ông Quy Mị cũng nên thu binh rồi.
Khúc Nghĩa cười nói:
- Nếu như ta là lão tiểu tử kia, khi thấy được băng thành của chúa công thì sẽ lập tức thu binh trở lại. Biết rõ không thể mà vẫn cố là hành động ngu ngốc. Lão tiểu tử này điên rồi, đây chính là lãng phí tính mệnh của sĩ tốt.
Đổng Phi im lặng nhíu mày, hình như đang nhớ tới chuyện gì.
- Chúa công...
- A, chúng ta không phải lão thì không biết suy nghĩ của lão. Ngươi không ở vị trí của lão tiểu tử kia, cho nên không thể cảm nhận được áp lực lão phải chịu. Theo tin tức của Lâm Hương Đình hầu, quốc nội Ô Tôn hiện nay cũng không ổn định... Ha ha, Nguyên Quý Mị có chủ ý đáng chết, vừa muốn mượn chúng ta để thượng vị, lại muốn mượn lực lượng của người Hung Nô để bảo trụ địa vị của hắn.
- Thật si tâm vọng tưởng.
Khúc Nghĩa cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ đến cuối cùng ngay cả tính mệnh hắn cũng không giữ được, xem lúc đó hắn còn cười nổi không?
Lúc này trong đại doanh Ô Tôn truyền ra tiếng đồng la(chiêng đồng).
Liên tục công kích cả ngày, cuối cùng vào lúc chạng vạng cũng dừng lại.
Người Ô Tôn sau khi vứt bỏ mấy nghìn tính mệnh thì cũng chẳng thu được gì. Mà sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc vẫn vững vàng trong tay Hán quân. Cái giá phải trả là 12 chiếc Thiết Hoạt xa, cộng với hơn vạn điêu linh tiễn.
Tử thương của Hán quân khoảng chừng trên dưới hai, ba trăm người.
Theo lẽ thường mà nói thì đây là một thắng lợi không nhỏ.
Thế nhưng Đổng Phi cũng không cảm thấy hài lòng, khi trên thành đầu y nhớ tới một việc, khiến y thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đại Uyển bị tiêu diệt, Ô Tôn cũng không giữ được bao lâu.
Kế tiếp cái Đổng Phi phải đối mặt chính là Khang Cư quốc gian ngoan chưa giáo hóa. Quốc gia này có người nói phía nam là thành thị nông canh, phía bắc thic chủ yếu là du mục. Đất đai phần lớn là núi non trùng điệp, địa hình rất phức tạp.
Không phải Đổng Phi tham lam, chỉ là y muốn nhân cơ hội này nhổ cái gai Khang Cư.
Đương nhiên việc này cần phải trù tính cẩn thận, không thể nhất thời nóng lòng. Suy nghĩ của Đổng Phi chính là làm sao để tác chiến trong vùng núi.
Nói cách khác, một khi khai chiến với Khang Cư, y phải có một chi nhân mã quen thuộc sơn chiến.
Ai có thể đảm đương trọng trách này?
Trần Đáo, Trương Cáp, Bàng Đức, thậm chí Từ Hoảng ở Sóc Phương, Từ Vinh ở Thước Âm hình như cũng không rành về việc huấn luyện đạo binh thế này. Còn Đổng Phi mặc dù đời trước sống trong sơn lâm, nhưng nếu bắt y huấn luyện một đạo quân tác chiến trong đó, thì y cũng không biết làm thế nào. Đương nhiên y có thể nghĩ ra vài thứ này nọ, nhưng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Quan trọng là phải có một chi binh mã tinh về tác chiến trong vùng núi.
Sĩ tốt?
Đổng Phi cũng không quá lo lắng. Tây Vực có tộc Khương, Đê, trong suy nghĩ của đại đa số người thì đều lấy du mục làm chủ.
Nhưng trên thực tế thói quen sinh hoạt của tộc Khương, Đê này cũng không hoàn toàn là vậy.
Đích thật người Khương, Đê lấy du mục là chủ. Có điều cũng có bộ phận quen với trồng trọt, có cả bộ phận sống trong vùng núi.
Những người này đủ để tổ chức một chi sơn quân, có điều quan trọng nhất là ai sẽ đảm nhận chi binh mã này.
Đêm đó Đổng Phi nói ý nghĩ của mình cho Từ Thứ.
Từ Thứ cũng cảm thấy đây là một vấn đề lớn, sau một lát trầm tư thì khẽ nói:
- Nếu tam gia ở đây, nói không chừng...
- Sa Sa sao? Hắn còn có việc quan trọng hơn.
- Vậy ngoại trừ tam gia, Thứ cũng chỉ biết đến Cổ Long hiện nay đang dưới trướng chúa công.
- Cổ Long?
Đổng Phi bỗng nhiên nghĩ tới người này.
Thế nhưng tuổi Cổ Long đã hơi lớn... Nhưng học sinh Trương Nhậm của hắn có thể dùng, có điều Đổng Phi vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong diễn nghĩa, Trương Nhậm là một người vô cùng trung thành.
Nhưng có ai ngờ được con người thực của Trương Nhậm bây giờ?
Từ Thứ cười nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì. Chúa công không tin, nhưng không phải còn có một Cam Bôn sao? Mặc dù người này suy nghĩ đơn giản, nhưng dù sao cũng là hậu nhân của Cam Bạch Vương, ít nhiều cũng có chút cơ trí. Để Cam Bôn là chủ tướng, võ nghệ của hắn đủ để kinh sợ Khương, Đê. Lại cho Trương Nhậm làm phụ, cộng thêm một quân sư cho Cam lão hổ, như vậy là đủ rồi.
- Quân sư? Ai có thể làm quân sư?
- Tử Du viễn mưu, vả lại tính tình trầm ổn, tâm tư tỉ mỉ. Có hắn đứng ra, khác nào chúa công tự mình nắm trong tay chi sơn địa quân này?
- Gia Cát Cẩn?
Quả thật Gia Cát Cẩn rất thích hợp, quan trọng hơn là hắn sùng bái Đổng Phi đến mức cực đoan.
Có hắn ở bên cạnh, mặc kệ Cam Bôn hay là Trương Nhậm đều khó có thể thoát khỏi tính toán của hắn. Huống chi việc này cũng chính là một lần tôi luyện cho Gia Cát Cẩn.
Đổng Phi nghĩ vậy bèn nói:
- Nguyên Trực nói vậy rất đúng, ta sẽ nhớ kĩ.
Từ Thứ nghe vậy thì mỉm cười...
Trong lúc Đổng Phi và Từ Thứ trù tính tương lai trong đại trướng, thì có một đạo nhân mã yên lặng xuất hiện ở Nạp Luân trấn.
Nạp Luân trấn đã thành phế tích, nhưng điều này cũng không ngăn người Ô Tôn lập kho lương ở đây, cắt cử chừng hơn 3000 người phụ trách trông coi. Đêm đã khuya, mây đen che khuất ánh trăng, trong trấn gió thổi mạnh.
Việt Hề bước cạnh một con tây cực mã màu hồng, một tay kéo dây cương, một tay cầm Tam Xoa Phương Thiên kích.
Từ phía xa truyền đến âm thanh nước chảy.
Đã canh ba, trong đại doanh ánh đèn thưa thớt, vắng vẻ không tiếng động.
Ngựa miệng nhét giẻ, móng quấn vải. Ba trăm Nguyên Nhung quân im lặng đứng sau Việt Hề. Đối với Nạp Luân trấn này Nguyên Nhung quân không hề xa lạ. Tình hình đêm nay so với đêm đó có khác gì nhau? Cái khác chỉ là chủ tướng thay đổi.
Việt Hề này Nguyên Nhung quân không biết.
Có điều nếu chúa công đã cắt cử hắn, chắc hẳn cũng sẽ không kém.
Việt Hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, nắm thật chặt chiến bào trên người, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Nhung quân phía sau hắn.
Có thể cho ta chỉ huy một đạo nhân mã thế này, thì dù chết cũng thấy cam lòng. Hổ lang chi tướng quả nhiên là danh bất hư truyền. Lần này nếu ta có thể đánh tốt, chắc hẳn đại đô đốc cũng sẽ xem trọng ta.
Việt Hề nghĩ tới đây, bất giác nắm chặt Tam Xoa Phương Thiên kích trong tay.
Phương Thiên kích này nặng 80 cân, từ thời tổ phụ của Việt Hề đến nay đã uống không biết bao nhiêu máu người. Lưỡi liềm trên đầu kích lấp lánh ánh đỏ. Việt Hề kiên trì đợi, im lặng nhìn quân doanh xa xa.
Theo âm thanh báo canh thì đã đến canh tư.
Người vào thời khắc này ngủ say nhất, tính cảnh giác cũng thấp nhất. Việt Hề giơ cao Phương Thiên kích, khẽ quát:
- Theo ta giết.
Tây cực mã đồng loạt lao về phía đại doanh kia.
Nạp Luân trấn cách sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc hai ngày lộ trình, sở dĩ đặt kho lương ở đây cũng vì sự an toàn của nó.
Có điều cũng vì nguyên nhân như vậy, cho nên binh sĩ trong đại doanh cũng thiếu cảnh giác.
Đợi đến khi Việt Hề vọt tới cửa đại doanh thì sĩ tốt Ô Tôn thủ vệ mới biết tình hình không ổn.
Vài tên sĩ tốt ùa lên liền bị Việt Hề nhảy ngựa hoành kích đánh bay ra ngoài.
Đại môn không đóng, sau khi Việt Hề dẫn người chạy ào vào trong doanh trại thì phóng hỏa khắp nơi.
Có tướng thủ đang trong cơn mơ màng, khôi giáp còn xộc xệch lao ra khỏi trướng, vừa lúc đối mặt với Việt Hề.
Phương Thiên kích trong tay Việt Hề quay tròn một chiêu Cự Mãng Phiên Thân, trong tiếng hét lớn đã chém chết tên tướng thủ.
Toàn bộ đại doanh nhất thời hừng hực lửa đỏ, đích binh lính thủ vệ đại doanh đều chạy đến cứu hoả.
Nguyên Nhung quân rút ra liên nỗ, cương nỗ gào thét bắn phá. Cứ hàn quang cương nỗ lóe ra là lại có binh sĩ Ô Tôn bị bắn bay lên. Hán An đao mang theo đao vân lạnh lẽo chém giết trong loạn quân. Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, Việt Hề mới dẫn theo Nguyên Nhung quân đánh ra ngoài. Sau đó nhân bóng đêm chạy đi.
Đến bình minh, Nạp Luân trấn đổ tuyết lớn, che phủ mọi dấu vết của đám người Việt Hề.
Kho lương bị thiêu, đại quân Ô Tôn lập tức đối mặt với nguy hiểm hết lương.
Mà từ tiền phương truyền về tin tức, Quý Sơn thành bị Hán quân công phá, 8 vạn Đại Uyển quân tập kết ở Quý Sơn thành bị tử thương thảm trọng, trong đó có một nửa bị bắt... Mà Đại Uyển vương cũng bị bắt sống, mấy trăm vương phi liên quan cũng bị áp giải đến Hán An huyện.
Ông Quy Mị lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục đánh sao?
Nhưng nếu cúp đuôi chạy trốn, thì uy tín của Tướng Đại Lộc lão chẳng còn lại chút nào.
Nhưng nếu không triệt binh thì được chăng, lương thảo cạn kiệt, quân tâm tán loạn, băng thành trước mắt thủ vệ sâm nghiêm, đánh thế nào?
Ông Quy Mị nhìn qua trông già đi rất nhiều.
Lão ngồi yên trong đại trướng, ánh mắt đăm đăm, trong lòng mờ mịt.
- Tướng Đại Lộc, không thể đánh... Chúng ta triệt binh đi. Ít nhất chúng ta còn giữ được binh mã hiện tại, cho dù Đại Côn Di không chịu tiếp nhận chúng ta, thế nhưng chúng ta vẫn còn Ô Cổ Lí. Chúng ta về Ô Cổ Lí tập hợp lại, đợi khi đại quân Khang Cư quốc cùng đại quân của Hô Đồ Thiền Vu đến chúng ta kết hợp lại, tiếp tục đánh giết ra ngoài Ô Cổ Lí. Lúc đó Ô Tôn quốc chính là thiên hạ của chúng ta.
Có mưu thần nhẹ giọng khuyên bảo.
Nếu như vài ngày trước mà có người nói ra lời này, Ông Quy Mị sẽ không chút do dự mà chém chết hắn.
Thế nhưng hiện tại...
Ông Quy Mị hít sâu một hơi, khẽ nói:
- Đã như vậy, chúng ta cũng chỉ còn con đường lui binh. Truyền lệnh tam quân chuẩn bị lui lại. Có điều chúng ta không thể về lại Xích Cốc thành, trực tiếp lui về bình nguyên Ô Cổ Lí chờ đợi thời cơ.
Một câu nói này cực kỳ thê lương.
Ông Quy Mị rất rõ ràng, sau lần lui này, thì không biết đến khi nào mới lại có thể về lại Xích Cốc thành.
Có lẽ lão cũng không thể thấy ngày đó...
Hành vi khác thường của đại doanh Ô Tôn bị Từ Thứ nhạy cảm phát hiện.
Hắn rất nhanh nghĩ ra người Ô Tôn đang chuẩn bị chạy. Vốn hắn còn muốn đợi đại quân từ Quý Sơn thành đến rồi kết hợp tiêu diệt chi nhân mã này. Thế nhưng lúc này... Có điều dù là thế, cũng không thể để bọn chúng đào tẩu thuận lợi như vậy.
Từ Thứ lập tức hạ lệnh cho Cự Ma Sĩ chuẩn bị xuất kích.
Từ khi khai chiến tới nay, nhất là vào lúc chiến đấu kịch liệt, Đổng Phi từng vài lần muốn Cự Ma Sĩ xuất động, nhưng đều bị Từ Thứ ngăn cản.
Cự Ma Sĩ không ra thì thôi, một khi ra đương nhiên phải đánh một trận hoành tráng.
Cho nên phải lựa chọn thời cơ tốt nhất, mặc dù sau đó cũng phải để Bối Ngôi quân xuất chiến, nhưng Từ Thứ vẫn kiên trì không dùng Cự Ma Sĩ.
Hiện tại, thời cơ đã chín muồi.
Mặt băng bên ngoài theo từng trận đánh thảm liệt đã không còn nữa.
Đổng Phi toàn thân khôi giáp, khoác áo bào bước cạnh sư tông thú, tay cầm Lôi Âm chùy, sau tiếng kèn dài thì suất lĩnh Cự Ma Sĩ từ trong băng thành đánh ra.
Sư tông thú hí vang sơn khẩu, Đổng Phi vung Lôi Âm chùy:
- Cự Ma vung kim chùy.
- Thiên hạ đều khiếp sợ...
Cự Ma ca vang vọng trên bầu trời cao, tiếp đó Cự Ma Sĩ giống như dòng nước lũ đen sì chảy ào về phía đại doanh Ô Tôn quân..
/500
|