Ban Chỉ hét lớn:
- Không có khả năng. . . Thú huyện điều động binh mã sao ta có thể không biết?
- Nói ngu, ngươi cho là ngươi thực sự có thể khống chế được binh mã của Tây Vực sao? Tên cùng ngươi âm thầm cấu kết đã sớm bị Lý Hầu bắt rồi.
- Ngươi, ngươi. . . Điển Quân Minh, đừng quên, huynh đệ ta vẫn còn có. . .
- Ta biết, 30 vạn nhân mã chứ gì!
Điển Vi xì một tiếng:
- Năm đó ba huynh đệ ta thiên quân vạn mã còn không sợ, 30 vạn nhân mã của ngươi thì coi là cóc khô gì? Để ta cho ngươi được chết minh bạch một chút. . . Từ lúc Lương Vương xuất quan đã mật lệnh Từ Hoảng lĩnh Giải Phiền quân lẻn vào Tây Vực rồi.
- A!
- Ha ha, 30 vạn nhân mã của ngươi lẽ nào có thể hơn 10 vạn Giải Phiền quân của Từ Công Minh?
Ban Chỉ mặt xám như tro tàn, cứng họng, trong óc trống rỗng.
Giải Phiền quân, một trong Hán An lục đại chủ lực.
Đó chính là nhánh nhân mã tinh nhuệ tại Sóc Phương đã trải qua qua vô số lần huyết chiến. Không nói đến sức chiến đấu của Giải Phiền quân thế nào, chỉ nói trang bị đã không phải nhân mã của Ban Chỉ có thể bằng được. Huống chi, Từ Hoảng được Đổng Phi gọi là Ngũ Tử Lương Tướng, mặc dù nhiều năm như vậy hắn chỉ được bốn con trai, coi như không được 'Ngũ Tử Lương Tướng', nhưng nói đến hành quân chiến tranh, tuyệt đối có thể liệt vào tam giáp trong quân Đổng Phi.
Chỉ là mười vạn nhân mã nhập Tây Vực, vì sao không có một chút động tĩnh chứ?
Điển Vi nói:
- Tiểu tử, lại dạy ngươi một cái khôn. Từ năm ngoái Khất Hoạt quân trùng tổ, Từ Hoảng đã phụng mệnh phân tán Giải Phiền quân, từng nhóm từ Hà Tây, Mạc Bắc, Tinh Túc Hải lẻn vào Tây Vực, sau đó bí mật tập kết tại Thú huyện. Chuyện này, chỉ có Lý Hầu cùng lão tướng quân biết.
Ban Chỉ đã nói không ra lời. . .
Đột nhiên hắn có chút hối hận, đang lĩnh binh đánh trận ngon lành, mặc dù nói vô danh vô phận, nhưng cũng được coi là địa đầu xà của vùng Quý Sương.
Nhất thời hồ đồ, nghe tin đám người ở Trường An xúi giục!
Hừ, ai có thể nghĩ đến. . .Có lẽ đây gọi là ma cao một xích, đạo cao một trượng. Tự cho là mưu kế chu đáo, lại hại tính mạng của mình.
Ban Chỉ không muốn xin khoan dung!
Thật ra dựa vào tư cách của hắn, nếu như xin dung thứ Điển Vi quả thật sẽ không giết hắn. Bất kể nói thế nào, năm đó khi Đổng Phi chưa thành danh Ban Chỉ chính là bộ hạ của y. Khi đó Ban Chỉ và Yến Minh còn cùng nhau cứu Thái Diễm, đủ để khiến Đổng Phi tha cho hắn.
- Tất Hầu, cho ta thống khoái đi!
Ban Chỉ đột nhiên cười nói:
- Nể mặt ta theo Lương Vương 20 năm, cho ta thống khoái đi!
Điển Vi nheo mắt lại:
- Trước khi Lương Vương mệnh ta đến đây từng có dặn dò, không tổn thương tính mệnh của ngươi, muốn ta đưa ngươi đến Trường An gặp hắn.
Ban Chỉ nói:
- Lương Vương muốn tha ta, ta lại không có mặt mũi nào gặp hắn. Ban mỗ đi nhầm một bước, tội không thể tha. Xin Tất Hầu thành toàn.
Điển Vi lẳng lặng nhìn Ban Chỉ, Ban Chỉ cũng nhìn hắn.
Tiếng ồn ào ngoài phủ nha càng ngày càng nhỏ, dần dần có xu thế yên lặng. . .
Đột nhiên Điển Vi giơ tay một kích chém Ban Chỉ ngã trong vũng máu. Xoay người, thấy Hoa Hùng được Hoa Vinh dìu đi tới.
Điển Vi cười khổ:
- Đích thật là hảo hán, đáng tiếc!
- Đúng vậy, đáng tiếc!
*****
Với Trường An thì Tây Vực quá xa!
Tục ngữ nói nước ở xa không giải được cái khát ở gần, đạo lý này Đồ Trừng minh bạch, còn có các tôn thất ở Trường An trong lòng cũng rất rõ ràng.
Ban Chỉ xuất Tây Vực, chỉ là nươc cờ thứ hai của họ.
Muốn khống chế được Trường An, Đồ Trừng còn có một an bài khác. Với Đồ Trừng mà nói, đây mới là quân cờ then chốt nhất của hắn.
14 tháng 8, gió thu bắt đầu nổi lên.
Cơn gió đó thổi sạch mây trên bầu trời. Trong màn đêm có ánh sao lóe lên. Tuy có chút hàn ý nhưng nói rõ ngày mai thời tiết sẽ tốt. Một thời tiết tốt đương nhiên sẽ mang đến một tâm tình tốt. Tuy nhiên tốt xấu của tâm tình này chỉ nhìn tối nay.
Đồ Trừng trong mặc nhuyễn giáp, ngoài khoác đại bào.
Đặng Triển đi theo bên người hắn, hai người đi thẳng đến hoàng thành.
Hoàng thành Trường An cùng hoàng thành Lạc Dương rất tương tự. Có thể nói là hoàng thành của Lạc Dương trên cơ bản là y theo hình thức của Trường An mà kiến tạo.
Phân nam bắc nhị cung.
Phía bắc là hậu cung sở tại, mà phía nam lấy Vị Ương cung là chủ.
Nam Cung giáo úy thủ vệ Nam Cung là Lưu Trinh. Từ sau khi Đổng Phi được phong quốc, vì giảm bớt nghi ngờ đến từ tôn thất mà Đổng Phi giao hộ vệ của nam bắc lưỡng cung cho tông chính Lưu Hòa tới an bài. Cách làm này không phải là Đổng Phi sợ, mà là hy vọng có thể làm cho tôn thất an phận.
Bắc Cung 3000 người, Nam Cung 5000 người, hợp thành cung vệ 8000.
800 Túc vệ khác là do Đồng Uyên nắm giữ. Nói cách khác, Đổng Phi có lẽ trước kia đã trả hoàng cung cho Lưu Biện khống chế.
Mặc dù nói Lưu Hòa là tông chính, lại là hoàng thân quốc thích. Nhưng Lưu Biện cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, mặc dù đã giao ra nam bắc lưỡng cung vệ, nhưng thủy chung nắm giữ Túc vệ, cũng do người hắn tín nhiệm chấp chưởng. Bởi Lưu Biện bình thường ngủ lại Bách Lương đài, cho nên 800 Túc vệ đó chia làm hai ban, đóng ở xung quanh Bách Lương đài.
Đồ Trừng Đặng Triển một đường thông suốt đi tới trước Bách Lương đài.
Túc vệ trực ban cũng biết hai người họ, biết Đồ Trừng là phật sư của Lưu Biện, mà Đặng Triển là sa môn hộ pháp của Thanh Lương tự. Sau khi thông bẩm cho Lưu Biện liền cho hai người qua. Bách Lương đài rất lớn, 365 bậc thang, đi bộ lên quả thật cũng rất vất vả.
Lúc này Lưu Biện đang cùng Đồng Uyên đàm luận phật sự.
Một bên có Dương Khiêm hầu hạ, thỉnh thoảng còn có thể xen mồm, làm cho Lưu Biện cười hai tiếng. Những năm gần đây Đồng Uyên cũng rất tinh thông phật sự.
Đồ Trừng Đặng Triển đi vào, vừa muốn hành lễ tam bái cửu khấu thì Lưu Biện ngăn họ lại.
- Đồ sư, Đặng sư, không cần đa lễ. . . Dương Khiêm, dọn chỗ cho hai lão sư đi.
Mặc dù Lưu Biện bất mãn đối với việc lúc trước Đồ Trừng lấy danh nghĩa của hắn ở bên ngoài làm việc xằng bậy, nhưng phạt cũng đã phạt rồi, mắng cũng mắng xong rồi. Hai năm nay Đồ Trừng rất an phận, Lưu Biện cũng rất thoả mãn về hắn. Trong lời nói có cung kính, đồng thời cũng có ý thân cận.
- Đồ sư, Đặng sư, đã trễ thế này đến tìm trẫm, không biết có chuyện gì?
Đồ Trừng mỉm cười:
- Xác thực có phật bảo dâng lên!
- A, mau mau trình lên.
Lưu Biện không có hứng thú đối với chính vụ, nhưng lại tràn ngập hiếu kỳ đối với tất cả sự việc đối với phật gia. Hắn trừng to mắt nhìn Đồ Trừng:
- Đồ sư lại kiếm được phật bảo gì? Có phải là xá lợi tử lần trước ngươi nói qua với trẫm hả? Trẫm cũng rất hiếu kỳ, mau đem tới cho trẫm xem.
Đồ Trừng nói:
- Thánh thượng, phật bảo tự nhiên là trình lên. Tuy nhiên bảo bối này ngưng tụ lực lượng thần thánh, phải lấy một tĩnh thất mới được. Bằng không lực lượng trong bảo bối sẽ khiến cho người phàm tục nhận được thương tổn. . . Không bằng chúng ta đến phật đường, rồi thánh thượng tới tỉ mỉ mà xem, thế nào?
Đồng Uyên nhíu mày, có chút không thích cái kiểu giả vờ bí hiểm của Đồ Trừng.
Lưu Biện cũng cảm thấy hứng thú rồi, liên tục gật đầu:
- Cứ theo Đồ sư nói đi, theo trẫm đến phật đường. . . Đồng sư cũng đi cùng đi.
Đồng Uyên vội vã nói:
- Đó là vinh hạnh của thần.
Nhưng Đặng Triển nheo mắt lại, lơ đãng nắm chặt tay.
Phật đường ở phía sau Bách Lương đài, rất an tĩnh. Ngoại trừ rất ít mấy nội thị ở chỗ này phụ trách việc quét dọn, người bình thường nếu như không có sự đồng ý của Lưu Biện, căn bản không thể tới gần. Lưu Biện và Đồ Trừng một trước một sau đi vào phật đường. Đồng Uyên Đặng Triển theo sát phía sau.
- Đồ sư, ngay ở đây đi, nhưng không biết. . . A, ngươi muốn làm gì?
Lưu Biện tươi cười hớn hở xoay người lại. Nhưng chỉ nói phân nửa hắn đã kinh khủng mở to hai mắt, nuốt lời nói phía sau trở lại.
Thấy trên cổ Đồng Uyên có một thanh kiếm sắc bén dài hai thước.
Trên tay kia cũng nắm một thanh kiếm để lên cổ Dương Khiêm, khuôn mặt trầm lạnh, nhìn không ra chút ba động tâm tình nào, dường như thạch điêu.
Đến lúc này Đồ Trừng mới thở phào một hơi.
- Thánh thượng, mời xem tấm lụa này trước!
Đồ Trừng cầm một tấm lụa, mặt trên có mấy cái tên viết bằng máu, đã biến thành màu đỏ sậm.
Lưu Biện cảnh giác nhìn Đồ Trừng, sau khi nhìn lướt qua mày nhíu lại, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng, đây là thứ gì?
- Đây là những người trung nghĩa liên danh khải tấu, hy vọng hoàng thượng có thể chấp chưởng lại triều cương, trừ khử gian thần, đưa giang sơn Đại Hán ta trở nên sáng tỏ giữa đất trời.
Sắc mặt Lưu Biện trầm xuống, ánh mắt u ám:
- Người trung nghĩa? Người trung nghĩa lại dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp trẫm sao?
- Thời kỳ phi thường, dùng thủ đoạn phi thường.
Đồ Trừng mặt không đổi sắc, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng cũng biết việc làm này không thích hợp, nhưng vì giang sơn Hán thất ta, không thể không đưa ra hạ sách này.
Lưu Biện cười lạnh:
- Đồ Trừng, ngươi chẳng qua là một phiên nhân, giang sơn Hán thất ta thế nào, có quan hệ gì với ngươi chứ?
- Đồ Trừng tuy không phải người Hán, nhưng hôm nay là người Hán. Là người Hán, đương nhiên phải ân ưu thay thánh thượng.
Đồ Trừng nói:
- Thần cũng biết, hôm nay trong triều gian thần cầm quyền, hoàng thượng từ lâu đã có tâm trừ khử hắn. Hiện tại chính là thời cơ tốt, xin hoàng thượng đừng do dự nữa!
Trong lời nói đem tất cả vấn đề đều đổ lên đầu Lưu Biện.
Lưu Biện tức giận mặt đỏ lừ:
- Trẫm cảm thấy, ngươi mới là gian thần lớn nhất!
Mặc dù Đồ Trừng cũng không nói gian thần là ai, nhưng Lưu Biện cũng biết hắn nói chính là Đổng Phi. Đáng sợ nhất là, Đổng Phi không ở Trường An, mà tôn thất cũng bị dính dáng đến. Lưu Biện không rõ, hiện giờ giang sơn này trông sắp khôi phục hưng thịnh như thời Quang Vũ. . . Không, thậm chí còn hưng thịnh hơn cả thời Hán Võ hoàng đế. Đám tôn thất này sao lại không chịu chấp nhận Đổng Phi chứ? Không chỉ không giúp, còn luôn mãi gây phiền phức.
Lưu Biện có từng hoài nghi Đổng Phi hay không?
Có!
Nhưng khi phong quốc Lưu Biện và Đổng Phi từng có một lần hội đàm cực kỳ bí mật, chỉ có ba người Đồng Uyên Lưu Biện Đổng Phi biết.
Ngày đó Đổng Phi đêm khuya vào cung, cực kỳ thành khẩn, hơn nữa lại thẳng thắn nói đến việc sau khi thiên hạ bình định với Lưu Biện.
Đổng Phi nói:
- Ta cũng không muốn làm hoàng đế, hiện giờ làm một thừa tướng đã mệt chết rồi, đánh đánh giết giết ta thành thạo. Làm hoàng đế, ta không làm được. Ta cũng biết, rất nhiều người hoài nghi ta bụng dạ khó lường. Ta cũng biết, bao gồm cả hoàng thượng ngài cũng có lo lắng như vậy.
Dù sao cũng đã đồng cam cộng khổ với Đổng Phi hơn 10 năm, ngày đó Lưu Biện cũng không giấu diếm gì.
- Đổng khanh, trẫm đích thật là có lo lắng như vậy.
- Thần không có gì ý nghĩ gì to tát, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này chính là có được một mái nhà. Mà điểm này thần đã rất thỏa mãn rồi. Thần cùng hoàng thượng 20 năm đồng cam cộng khổ, hoàng thượng hẳn là lý giải thần. Thần. . . Một câu nói, cuộc đời này quyết không phụ hoàng thượng. Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của thần chính là bình định thiên hạ, gầy dựng cho hoàng thượng một giang sơn gấm vóc. Chỉ đợi thiên hạ thống nhất, thần sẽ lập tức lui về Tây Vực.
- Đời này không có ý chỉ của hoàng thượng, tuyệt đối không ra khỏi Hà Tây.
- Nhưng trước đó thần hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn, để cho thần có thể đem toàn bộ tinh lực đặt lên trên chiến sự, chẳng biết có được không?
Đổng Phi đã nói đến nước này, Lưu Biện rất quen thuộc Đổng Phi cũng không thể nói gì nữa.
Cho nên sau đó Lưu Biện thẳng thắn không quản việc trên triều đình, đều giao hết cho Đổng Phi xử lý. Thậm chí bao gồm kế kim thiền thoát xác trước đó của Đổng Phi, giả vờ bị bị ám sát mà lặng yên rời khỏi Trường An, trong lòng Lưu Biện cũng biết rõ ràng. Mặc dù nói nhân tâm cách cái bụng, nhưng đối với Lưu Biện và Đổng Phi thì bắt đầu từ ngày đó, lòng của quân thần hai người đã liền với nhau, hai bên không có bất luận khúc mắc gì.
Nhưng không ngờ. . .
Lưu Biện hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng, ngươi về Thiên Trúc đi.
- Hả?
- Chỉ cần hiện tại ngươi đi, trẫm có thể coi như chưa xảy ra việc gì hết. Còn có Đặng Triển, chỉ cần ngươi buông kiếm trong tay, trẫm bảo đảm chuyện cũ sẽ bỏ qua!
Đồ Trừng choáng váng!
Vốn tưởng rằng Lưu Biện sẽ rất cao hứng mà phối hợp với hắn. Nhưng ai ngờ Lưu Biện căn bản không để ý tới hắn.
Mặc dù tên đã trên dây, đành phải phát, Đồ Trừng vẫn có chút do dự. Không có Lưu Biện gật đầu, việc này trở nên phức tạp rồi.
Ngay một khắc Đồ Trừng do dự, Lưu Biện đột nhiên xuất thủ.
Đừng đem Lưu Biện trở thành phế vật tay trói gà không chặt, dù sao năm đó hắn theo Vương Việt học qua kiếm thuật, còn cùng Đổng Phi lênh đênh vài năm, thân thủ không coi là tốt, nhưng cực kỳ linh mẫn. Đồ Trừng bị Lưu Biện một chưởng đẩy ra. Đặng Triển bên cạnh ngẩn người. Ngay lúc này, Đồng Uyên khom người húc vào bụng Đặng Triển, hai khuỷu tay đánh vào ngực Đặng Triển.
Đặng Triển phun ra một ngụm máu.
Cũng bất chấp thủ hạ lưu tình, kiếm vang ông một tiếng, chân bước về phía sau, người lại lủi tới trước, lợi kiếm xuyên qua người Đồng Uyên.
- Không có khả năng. . . Thú huyện điều động binh mã sao ta có thể không biết?
- Nói ngu, ngươi cho là ngươi thực sự có thể khống chế được binh mã của Tây Vực sao? Tên cùng ngươi âm thầm cấu kết đã sớm bị Lý Hầu bắt rồi.
- Ngươi, ngươi. . . Điển Quân Minh, đừng quên, huynh đệ ta vẫn còn có. . .
- Ta biết, 30 vạn nhân mã chứ gì!
Điển Vi xì một tiếng:
- Năm đó ba huynh đệ ta thiên quân vạn mã còn không sợ, 30 vạn nhân mã của ngươi thì coi là cóc khô gì? Để ta cho ngươi được chết minh bạch một chút. . . Từ lúc Lương Vương xuất quan đã mật lệnh Từ Hoảng lĩnh Giải Phiền quân lẻn vào Tây Vực rồi.
- A!
- Ha ha, 30 vạn nhân mã của ngươi lẽ nào có thể hơn 10 vạn Giải Phiền quân của Từ Công Minh?
Ban Chỉ mặt xám như tro tàn, cứng họng, trong óc trống rỗng.
Giải Phiền quân, một trong Hán An lục đại chủ lực.
Đó chính là nhánh nhân mã tinh nhuệ tại Sóc Phương đã trải qua qua vô số lần huyết chiến. Không nói đến sức chiến đấu của Giải Phiền quân thế nào, chỉ nói trang bị đã không phải nhân mã của Ban Chỉ có thể bằng được. Huống chi, Từ Hoảng được Đổng Phi gọi là Ngũ Tử Lương Tướng, mặc dù nhiều năm như vậy hắn chỉ được bốn con trai, coi như không được 'Ngũ Tử Lương Tướng', nhưng nói đến hành quân chiến tranh, tuyệt đối có thể liệt vào tam giáp trong quân Đổng Phi.
Chỉ là mười vạn nhân mã nhập Tây Vực, vì sao không có một chút động tĩnh chứ?
Điển Vi nói:
- Tiểu tử, lại dạy ngươi một cái khôn. Từ năm ngoái Khất Hoạt quân trùng tổ, Từ Hoảng đã phụng mệnh phân tán Giải Phiền quân, từng nhóm từ Hà Tây, Mạc Bắc, Tinh Túc Hải lẻn vào Tây Vực, sau đó bí mật tập kết tại Thú huyện. Chuyện này, chỉ có Lý Hầu cùng lão tướng quân biết.
Ban Chỉ đã nói không ra lời. . .
Đột nhiên hắn có chút hối hận, đang lĩnh binh đánh trận ngon lành, mặc dù nói vô danh vô phận, nhưng cũng được coi là địa đầu xà của vùng Quý Sương.
Nhất thời hồ đồ, nghe tin đám người ở Trường An xúi giục!
Hừ, ai có thể nghĩ đến. . .Có lẽ đây gọi là ma cao một xích, đạo cao một trượng. Tự cho là mưu kế chu đáo, lại hại tính mạng của mình.
Ban Chỉ không muốn xin khoan dung!
Thật ra dựa vào tư cách của hắn, nếu như xin dung thứ Điển Vi quả thật sẽ không giết hắn. Bất kể nói thế nào, năm đó khi Đổng Phi chưa thành danh Ban Chỉ chính là bộ hạ của y. Khi đó Ban Chỉ và Yến Minh còn cùng nhau cứu Thái Diễm, đủ để khiến Đổng Phi tha cho hắn.
- Tất Hầu, cho ta thống khoái đi!
Ban Chỉ đột nhiên cười nói:
- Nể mặt ta theo Lương Vương 20 năm, cho ta thống khoái đi!
Điển Vi nheo mắt lại:
- Trước khi Lương Vương mệnh ta đến đây từng có dặn dò, không tổn thương tính mệnh của ngươi, muốn ta đưa ngươi đến Trường An gặp hắn.
Ban Chỉ nói:
- Lương Vương muốn tha ta, ta lại không có mặt mũi nào gặp hắn. Ban mỗ đi nhầm một bước, tội không thể tha. Xin Tất Hầu thành toàn.
Điển Vi lẳng lặng nhìn Ban Chỉ, Ban Chỉ cũng nhìn hắn.
Tiếng ồn ào ngoài phủ nha càng ngày càng nhỏ, dần dần có xu thế yên lặng. . .
Đột nhiên Điển Vi giơ tay một kích chém Ban Chỉ ngã trong vũng máu. Xoay người, thấy Hoa Hùng được Hoa Vinh dìu đi tới.
Điển Vi cười khổ:
- Đích thật là hảo hán, đáng tiếc!
- Đúng vậy, đáng tiếc!
*****
Với Trường An thì Tây Vực quá xa!
Tục ngữ nói nước ở xa không giải được cái khát ở gần, đạo lý này Đồ Trừng minh bạch, còn có các tôn thất ở Trường An trong lòng cũng rất rõ ràng.
Ban Chỉ xuất Tây Vực, chỉ là nươc cờ thứ hai của họ.
Muốn khống chế được Trường An, Đồ Trừng còn có một an bài khác. Với Đồ Trừng mà nói, đây mới là quân cờ then chốt nhất của hắn.
14 tháng 8, gió thu bắt đầu nổi lên.
Cơn gió đó thổi sạch mây trên bầu trời. Trong màn đêm có ánh sao lóe lên. Tuy có chút hàn ý nhưng nói rõ ngày mai thời tiết sẽ tốt. Một thời tiết tốt đương nhiên sẽ mang đến một tâm tình tốt. Tuy nhiên tốt xấu của tâm tình này chỉ nhìn tối nay.
Đồ Trừng trong mặc nhuyễn giáp, ngoài khoác đại bào.
Đặng Triển đi theo bên người hắn, hai người đi thẳng đến hoàng thành.
Hoàng thành Trường An cùng hoàng thành Lạc Dương rất tương tự. Có thể nói là hoàng thành của Lạc Dương trên cơ bản là y theo hình thức của Trường An mà kiến tạo.
Phân nam bắc nhị cung.
Phía bắc là hậu cung sở tại, mà phía nam lấy Vị Ương cung là chủ.
Nam Cung giáo úy thủ vệ Nam Cung là Lưu Trinh. Từ sau khi Đổng Phi được phong quốc, vì giảm bớt nghi ngờ đến từ tôn thất mà Đổng Phi giao hộ vệ của nam bắc lưỡng cung cho tông chính Lưu Hòa tới an bài. Cách làm này không phải là Đổng Phi sợ, mà là hy vọng có thể làm cho tôn thất an phận.
Bắc Cung 3000 người, Nam Cung 5000 người, hợp thành cung vệ 8000.
800 Túc vệ khác là do Đồng Uyên nắm giữ. Nói cách khác, Đổng Phi có lẽ trước kia đã trả hoàng cung cho Lưu Biện khống chế.
Mặc dù nói Lưu Hòa là tông chính, lại là hoàng thân quốc thích. Nhưng Lưu Biện cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, mặc dù đã giao ra nam bắc lưỡng cung vệ, nhưng thủy chung nắm giữ Túc vệ, cũng do người hắn tín nhiệm chấp chưởng. Bởi Lưu Biện bình thường ngủ lại Bách Lương đài, cho nên 800 Túc vệ đó chia làm hai ban, đóng ở xung quanh Bách Lương đài.
Đồ Trừng Đặng Triển một đường thông suốt đi tới trước Bách Lương đài.
Túc vệ trực ban cũng biết hai người họ, biết Đồ Trừng là phật sư của Lưu Biện, mà Đặng Triển là sa môn hộ pháp của Thanh Lương tự. Sau khi thông bẩm cho Lưu Biện liền cho hai người qua. Bách Lương đài rất lớn, 365 bậc thang, đi bộ lên quả thật cũng rất vất vả.
Lúc này Lưu Biện đang cùng Đồng Uyên đàm luận phật sự.
Một bên có Dương Khiêm hầu hạ, thỉnh thoảng còn có thể xen mồm, làm cho Lưu Biện cười hai tiếng. Những năm gần đây Đồng Uyên cũng rất tinh thông phật sự.
Đồ Trừng Đặng Triển đi vào, vừa muốn hành lễ tam bái cửu khấu thì Lưu Biện ngăn họ lại.
- Đồ sư, Đặng sư, không cần đa lễ. . . Dương Khiêm, dọn chỗ cho hai lão sư đi.
Mặc dù Lưu Biện bất mãn đối với việc lúc trước Đồ Trừng lấy danh nghĩa của hắn ở bên ngoài làm việc xằng bậy, nhưng phạt cũng đã phạt rồi, mắng cũng mắng xong rồi. Hai năm nay Đồ Trừng rất an phận, Lưu Biện cũng rất thoả mãn về hắn. Trong lời nói có cung kính, đồng thời cũng có ý thân cận.
- Đồ sư, Đặng sư, đã trễ thế này đến tìm trẫm, không biết có chuyện gì?
Đồ Trừng mỉm cười:
- Xác thực có phật bảo dâng lên!
- A, mau mau trình lên.
Lưu Biện không có hứng thú đối với chính vụ, nhưng lại tràn ngập hiếu kỳ đối với tất cả sự việc đối với phật gia. Hắn trừng to mắt nhìn Đồ Trừng:
- Đồ sư lại kiếm được phật bảo gì? Có phải là xá lợi tử lần trước ngươi nói qua với trẫm hả? Trẫm cũng rất hiếu kỳ, mau đem tới cho trẫm xem.
Đồ Trừng nói:
- Thánh thượng, phật bảo tự nhiên là trình lên. Tuy nhiên bảo bối này ngưng tụ lực lượng thần thánh, phải lấy một tĩnh thất mới được. Bằng không lực lượng trong bảo bối sẽ khiến cho người phàm tục nhận được thương tổn. . . Không bằng chúng ta đến phật đường, rồi thánh thượng tới tỉ mỉ mà xem, thế nào?
Đồng Uyên nhíu mày, có chút không thích cái kiểu giả vờ bí hiểm của Đồ Trừng.
Lưu Biện cũng cảm thấy hứng thú rồi, liên tục gật đầu:
- Cứ theo Đồ sư nói đi, theo trẫm đến phật đường. . . Đồng sư cũng đi cùng đi.
Đồng Uyên vội vã nói:
- Đó là vinh hạnh của thần.
Nhưng Đặng Triển nheo mắt lại, lơ đãng nắm chặt tay.
Phật đường ở phía sau Bách Lương đài, rất an tĩnh. Ngoại trừ rất ít mấy nội thị ở chỗ này phụ trách việc quét dọn, người bình thường nếu như không có sự đồng ý của Lưu Biện, căn bản không thể tới gần. Lưu Biện và Đồ Trừng một trước một sau đi vào phật đường. Đồng Uyên Đặng Triển theo sát phía sau.
- Đồ sư, ngay ở đây đi, nhưng không biết. . . A, ngươi muốn làm gì?
Lưu Biện tươi cười hớn hở xoay người lại. Nhưng chỉ nói phân nửa hắn đã kinh khủng mở to hai mắt, nuốt lời nói phía sau trở lại.
Thấy trên cổ Đồng Uyên có một thanh kiếm sắc bén dài hai thước.
Trên tay kia cũng nắm một thanh kiếm để lên cổ Dương Khiêm, khuôn mặt trầm lạnh, nhìn không ra chút ba động tâm tình nào, dường như thạch điêu.
Đến lúc này Đồ Trừng mới thở phào một hơi.
- Thánh thượng, mời xem tấm lụa này trước!
Đồ Trừng cầm một tấm lụa, mặt trên có mấy cái tên viết bằng máu, đã biến thành màu đỏ sậm.
Lưu Biện cảnh giác nhìn Đồ Trừng, sau khi nhìn lướt qua mày nhíu lại, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng, đây là thứ gì?
- Đây là những người trung nghĩa liên danh khải tấu, hy vọng hoàng thượng có thể chấp chưởng lại triều cương, trừ khử gian thần, đưa giang sơn Đại Hán ta trở nên sáng tỏ giữa đất trời.
Sắc mặt Lưu Biện trầm xuống, ánh mắt u ám:
- Người trung nghĩa? Người trung nghĩa lại dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp trẫm sao?
- Thời kỳ phi thường, dùng thủ đoạn phi thường.
Đồ Trừng mặt không đổi sắc, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng cũng biết việc làm này không thích hợp, nhưng vì giang sơn Hán thất ta, không thể không đưa ra hạ sách này.
Lưu Biện cười lạnh:
- Đồ Trừng, ngươi chẳng qua là một phiên nhân, giang sơn Hán thất ta thế nào, có quan hệ gì với ngươi chứ?
- Đồ Trừng tuy không phải người Hán, nhưng hôm nay là người Hán. Là người Hán, đương nhiên phải ân ưu thay thánh thượng.
Đồ Trừng nói:
- Thần cũng biết, hôm nay trong triều gian thần cầm quyền, hoàng thượng từ lâu đã có tâm trừ khử hắn. Hiện tại chính là thời cơ tốt, xin hoàng thượng đừng do dự nữa!
Trong lời nói đem tất cả vấn đề đều đổ lên đầu Lưu Biện.
Lưu Biện tức giận mặt đỏ lừ:
- Trẫm cảm thấy, ngươi mới là gian thần lớn nhất!
Mặc dù Đồ Trừng cũng không nói gian thần là ai, nhưng Lưu Biện cũng biết hắn nói chính là Đổng Phi. Đáng sợ nhất là, Đổng Phi không ở Trường An, mà tôn thất cũng bị dính dáng đến. Lưu Biện không rõ, hiện giờ giang sơn này trông sắp khôi phục hưng thịnh như thời Quang Vũ. . . Không, thậm chí còn hưng thịnh hơn cả thời Hán Võ hoàng đế. Đám tôn thất này sao lại không chịu chấp nhận Đổng Phi chứ? Không chỉ không giúp, còn luôn mãi gây phiền phức.
Lưu Biện có từng hoài nghi Đổng Phi hay không?
Có!
Nhưng khi phong quốc Lưu Biện và Đổng Phi từng có một lần hội đàm cực kỳ bí mật, chỉ có ba người Đồng Uyên Lưu Biện Đổng Phi biết.
Ngày đó Đổng Phi đêm khuya vào cung, cực kỳ thành khẩn, hơn nữa lại thẳng thắn nói đến việc sau khi thiên hạ bình định với Lưu Biện.
Đổng Phi nói:
- Ta cũng không muốn làm hoàng đế, hiện giờ làm một thừa tướng đã mệt chết rồi, đánh đánh giết giết ta thành thạo. Làm hoàng đế, ta không làm được. Ta cũng biết, rất nhiều người hoài nghi ta bụng dạ khó lường. Ta cũng biết, bao gồm cả hoàng thượng ngài cũng có lo lắng như vậy.
Dù sao cũng đã đồng cam cộng khổ với Đổng Phi hơn 10 năm, ngày đó Lưu Biện cũng không giấu diếm gì.
- Đổng khanh, trẫm đích thật là có lo lắng như vậy.
- Thần không có gì ý nghĩ gì to tát, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này chính là có được một mái nhà. Mà điểm này thần đã rất thỏa mãn rồi. Thần cùng hoàng thượng 20 năm đồng cam cộng khổ, hoàng thượng hẳn là lý giải thần. Thần. . . Một câu nói, cuộc đời này quyết không phụ hoàng thượng. Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của thần chính là bình định thiên hạ, gầy dựng cho hoàng thượng một giang sơn gấm vóc. Chỉ đợi thiên hạ thống nhất, thần sẽ lập tức lui về Tây Vực.
- Đời này không có ý chỉ của hoàng thượng, tuyệt đối không ra khỏi Hà Tây.
- Nhưng trước đó thần hy vọng hoàng thượng có thể thành toàn, để cho thần có thể đem toàn bộ tinh lực đặt lên trên chiến sự, chẳng biết có được không?
Đổng Phi đã nói đến nước này, Lưu Biện rất quen thuộc Đổng Phi cũng không thể nói gì nữa.
Cho nên sau đó Lưu Biện thẳng thắn không quản việc trên triều đình, đều giao hết cho Đổng Phi xử lý. Thậm chí bao gồm kế kim thiền thoát xác trước đó của Đổng Phi, giả vờ bị bị ám sát mà lặng yên rời khỏi Trường An, trong lòng Lưu Biện cũng biết rõ ràng. Mặc dù nói nhân tâm cách cái bụng, nhưng đối với Lưu Biện và Đổng Phi thì bắt đầu từ ngày đó, lòng của quân thần hai người đã liền với nhau, hai bên không có bất luận khúc mắc gì.
Nhưng không ngờ. . .
Lưu Biện hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Đồ Trừng, ngươi về Thiên Trúc đi.
- Hả?
- Chỉ cần hiện tại ngươi đi, trẫm có thể coi như chưa xảy ra việc gì hết. Còn có Đặng Triển, chỉ cần ngươi buông kiếm trong tay, trẫm bảo đảm chuyện cũ sẽ bỏ qua!
Đồ Trừng choáng váng!
Vốn tưởng rằng Lưu Biện sẽ rất cao hứng mà phối hợp với hắn. Nhưng ai ngờ Lưu Biện căn bản không để ý tới hắn.
Mặc dù tên đã trên dây, đành phải phát, Đồ Trừng vẫn có chút do dự. Không có Lưu Biện gật đầu, việc này trở nên phức tạp rồi.
Ngay một khắc Đồ Trừng do dự, Lưu Biện đột nhiên xuất thủ.
Đừng đem Lưu Biện trở thành phế vật tay trói gà không chặt, dù sao năm đó hắn theo Vương Việt học qua kiếm thuật, còn cùng Đổng Phi lênh đênh vài năm, thân thủ không coi là tốt, nhưng cực kỳ linh mẫn. Đồ Trừng bị Lưu Biện một chưởng đẩy ra. Đặng Triển bên cạnh ngẩn người. Ngay lúc này, Đồng Uyên khom người húc vào bụng Đặng Triển, hai khuỷu tay đánh vào ngực Đặng Triển.
Đặng Triển phun ra một ngụm máu.
Cũng bất chấp thủ hạ lưu tình, kiếm vang ông một tiếng, chân bước về phía sau, người lại lủi tới trước, lợi kiếm xuyên qua người Đồng Uyên.
/500
|