Trên đường vẫn một mảnh trầm mặc, khiến người khác hít thở không thông.
Tào Tháo lấy thư ra, vẫy về phía mọi người:
- Đổng Tây Bình muốn ta đầu hàng, nói y nguyện tiến ta làm thừa tướng. Ha ha, người này thật coi trọng ta... Chắc hẳn trong thư nhà của chư công, Đổng Tây Bình cũng đưa ra rất nhiều điều kiện mê người.
Mặc dù không ai đứng ra nói, nhưng trầm mặc cũng có nghĩa đã trả lời.
- Ta cự tuyệt rồi.
Tào Tháo nói:
- Ta và Đổng Phi năm đó kết giao tại Lạc Dương rất tương đắc. Chí nguyện bình sinh của ta y đã thay ta hoàn thành, ta đã không còn gì nuối tiếc. Cho nên ta bảo Hoàng tu nhi kia nói cho Đổng Phi, nếu như Tào Mạnh Đức ta đầu hàng rồi có tiếp tục được làm thừa tướng, nhưng lúc đó Tào Mạnh Đức còn là Tào Mạnh Đức sao? Cuộc đời có thể có được một đối thủ như Đổng Phi, ta cảm thấy rất thoải mái... Cho nên ta muốn tử chiến với y.
Nói đến đây Tào Tháo dừng lại một chút.
- Thế nhưng chung quy đây cũng là tranh đấu của ta và Đổng Phi. Chưa đánh đến cuối cùng, chưa đánh đến sống chết thì sẽ chưa dừng tay. Chư công nếu không muốn đánh tiếp thì có thể đi... Lời hứa Đổng Tây Bình đáng giá nghìn vàng, những lời y nói ra tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Trong ba ngày bắt đầu từ hôm nay, ta mở trạm kiểm soát Kháng Phụ, người muốn nương tựa Đổng Phi có thể yên tâm ra đi. Ba ngày sau, người lưu lại ta hi vọng có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực. Chiến sự mặc dù thối nát nhưng cũng không phải không thể vãn hồi.
Trên đại đường ồ lên.
Tào Bành đứng ra tức giận rít gào:
- Thừa tướng đối với chúng ta ân trọng như núi, sao chúng ta có thể bán chủ cầu vinh? Người nào dám lùi bước, ta nhất định không buông tha hắn.
- Tào Bành, lui ra một bên.
Tào Tháo giận quát một tiếng, Tào Bành không cam lòng nhưng vẫn lui xuống.
- Ta đã mệnh Trịnh Hồn lui giữ Thái Sơn quận. Tiếp theo chính là lúc chư công lựa chọn... Đi con đường nào mỗ tuyệt không ngăn trở.
Tào Tháo nói xong phất tay áo đi vào nội đường.
Mãn Sủng và Tuân Du nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Trên đại đường, tất cả mọi người tâm sự nặng nề, hoặc là châu đầu ghé tai thương nghị, hoặc là đứng dậy ra về.
Mãn Sủng đuổi tới hậu đường, có chút tức giận hỏi:
- Chúa công, sao phải như vậy?
Nhưng Tào Tháo lại tỏ ra vô cùng thoải mái, vẻ ủ ê trên mặt cũng biến mất không thấy, khẽ mỉm cười:
- Bá Ninh, Công Đạt, các ngươi cứ ngồi đã.
Đợi hai người ngồi xuống, Tào Tháo mới mở miệng nói:
- Các ngươi có thể không hiểu vì sao ta lại nói những lời này. Cũng không phải ta muốn làm như vậy, mà là đành phải làm như vậy. Chúng ta từ Thành Dương lui đến Kháng Phụ, Viên Thiệu thảm bại, Thanh Châu nguy cấp... Ngoài ra binh mã của Lưu Bị cũng bị vây ở Dĩnh Xuyên. Trời đông giá rét sắp đến, cảnh ngộ của chúng ta sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Lúc này, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực.
Tuân Du dường như hiểu một chút, có chút suy nghĩ gật đầu.
Nhưng Mãn Sủng vẫn không hiểu, hỏi:
- Nhưng điều này với những điều ngài nói vừa rồi có quan hệ gì?
- Bá Ninh, tình huống ngày hôm nay ngươi cũng thấy đấy. Gia quyến của rất nhiều người rơi vào tay Đổng Phi, hơn nữa tình huống nguy cấp như vậy, tâm mọi người cũng bắt đầu bất ổn rồi. Ta muốn quyết chiến với Đổng Phi thì cần ổn định hậu phương. Thế nhưng những người này đã thành nhân tố bất ổn, khiến ta khó có thể khống chế. Ha ha, trời muốn mưa, gái muốn lấy chồng... Nếu tâm tư mọi người không thể yên ổn, đơn giản chỉ cần thỏa mãn bọn họ... Làm như vậy đối với chúng ta mà nói cũng không hẳn là chuyện tốt.
- Chúa công...
Tào Tháo cắn răng khẽ nói:
- Thực không dám giấu, ta nhận được thư của Lưu Bị. Trong thư hắn đề xuất liên thủ với ta chống lại Đổng Phi. Duyễn Châu đã không thể duy trì, chúng ta cần thời gian, không gian để dốc sức với Đổng Phi... Chúng ta cần Từ Châu.
- Ta đã mật lệnh Trịnh Hồn không tiếc giá nào phải mang truân điền quân từ Thái Sơn quận đến đây, khoảng chừng trên dưới 20 vạn.
- Hiện nay binh mã phía nam của Đổng gia bị Chu Du kiềm chế, khó có thể thi triển toàn lực. Lưu Biểu, Tôn Sách cũng đồng ý liên thủ với chúng ta. Tôn Sách đã bắt đầu tập kết binh mã Giang Đông, tới Từ Châu hội hợp cùng chúng ta. Còn Lưu Biểu sẽ ngăn trở đại quân của Sa Ma Kha, nên chúng ta không cần lo lắng sẽ hai mặt thụ địch.
- Bá Ninh, Công Đạt, hiện tại ta cần thời gian. Đến lúc đó binh mã bốn nhà chúng ta hội tụ cùng nhau, có lẽ vẫn có thể quyết một trận sống mái với Đổng Phi. Trận này nếu thắng chúng ta sẽ có vốn đàm phán với Đổng Phi. Thế nhưng nếu như thất bại, thì sẽ là thất bại thảm hại. Cho nên... Hiện tại ta cần hai người dốc hết sức hiệp trợ.
Tào Tháo đã dốc hết vốn liếng với Mãn Sủng, Tuân Du rồi.
Hai người nhìn nhau, dần dần hiểu được ý đồ của Tào Tháo.
So với buông xuôi, thì thà phô trương thanh thế, kéo dài thời gian.
Tin rằng những người tới nương tựa Đổng Phi sẽ nói những gì Tào Tháo đã nói. Như vậy chắc chắn sẽ khiến Đổng Phi dè dặt, Tào Tháo sẽ có thêm thời gian triệu tập binh mã. Đương nhiên đây mới chỉ là chủ ý, còn thực thi cụ thể thế nào thì còn cần bàn bạc kĩ.
Mãn Sủng suy nghĩ một chút, đứng dậy nói:
- Thừa tướng, ta nguyện tới Thái Sơn quận hiệp trợ Trịnh Hồn đem binh mã về, thuận tiện ngăn chặn Đổng Phi.
- Việc này...
Tào Tháo có chút do dự.
Có điều không phải là vì hắn không tín nhiệm Mãn Sủng. Ngược lại hắn rất coi trọng Mãn Sủng, Lỗ Túc đã chết, Tuân Úc cũng đã chết... Người đáng tín nhiệm, có thể dùng bên người càng ngày càng ít đi.
Tới Thái Sơn quận, ngăn binh mã Đổng Phi?
Nói thì dễ, nhưng đó là một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Một khi Mãn Sủng bị Đổng Phi phát hiện, tất chết không có chỗ chôn.
Tào Tháo không cam lòng.
Nhưng dường như ngoại trừ Mãn Sủng, hắn thật sự không tìm ra ai tin cậy hơn để đảm đương nhiệm vụ này.
Trình Dục đã hộ tống sứ giả Lưu Bị bí mật tới Từ Châu. Tuân Du? Hiện tại Tuân Du chính là người không thể rời khỏi Tào Tháo.
Thậm chí ngay cả đám người Y Tịch Tào Tháo cũng khó có thể tin tưởng nữa.
Mặc dù Y Tịch theo hắn đã lâu, thậm chí so với Trình Dục, Tuân Du còn lâu hơn. Nhưng người này tầm mắt rất linh hoạt, tâm tư cũng khó lường. Rất khó nói đến lúc sơn cùng thủy tận Y Tịch sẽ lựa chọn thế nào. Người như vậy, Tào Tháo không thể tin.
- Bá Ninh, lần đi Thái Sơn này vô cùng nguy hiểm.
Tào Tháo cầm tay Mãn Sủng:
- Ta cho Tào Bành theo ngươi đi trước, ngươi có thể cố thì cố, nếu không thể thì nghìn vạn lần không được liều mạng cùng Đổng Phi. Có thể trốn vào thâm sơn, bằng vào địa hình của Thái Sơn quận có thể chống lại Đổng Phi. Nếu như thực sự không được, ta cũng hi vọng ngươi đừng dễ dàng buông xuôi. Ta sẽ an bài Lương Mậu ở Vấn Dương nghĩ cách tiếp ứng ngươi... Chỉ cần có thể kéo dài tới đầu xuân năm sau là thành công. Nếu như không được, thì chỉ cần ngươi có thể trở về đã là thắng lợi.
Mãn Sủng mắt ngậm lệ nóng, khom người vái chào:
- Sủng nguyện máu chảy đầu rơi để báo đáp hậu ái của thừa tướng hôm nay.
Tào Tháo lấy thư ra, vẫy về phía mọi người:
- Đổng Tây Bình muốn ta đầu hàng, nói y nguyện tiến ta làm thừa tướng. Ha ha, người này thật coi trọng ta... Chắc hẳn trong thư nhà của chư công, Đổng Tây Bình cũng đưa ra rất nhiều điều kiện mê người.
Mặc dù không ai đứng ra nói, nhưng trầm mặc cũng có nghĩa đã trả lời.
- Ta cự tuyệt rồi.
Tào Tháo nói:
- Ta và Đổng Phi năm đó kết giao tại Lạc Dương rất tương đắc. Chí nguyện bình sinh của ta y đã thay ta hoàn thành, ta đã không còn gì nuối tiếc. Cho nên ta bảo Hoàng tu nhi kia nói cho Đổng Phi, nếu như Tào Mạnh Đức ta đầu hàng rồi có tiếp tục được làm thừa tướng, nhưng lúc đó Tào Mạnh Đức còn là Tào Mạnh Đức sao? Cuộc đời có thể có được một đối thủ như Đổng Phi, ta cảm thấy rất thoải mái... Cho nên ta muốn tử chiến với y.
Nói đến đây Tào Tháo dừng lại một chút.
- Thế nhưng chung quy đây cũng là tranh đấu của ta và Đổng Phi. Chưa đánh đến cuối cùng, chưa đánh đến sống chết thì sẽ chưa dừng tay. Chư công nếu không muốn đánh tiếp thì có thể đi... Lời hứa Đổng Tây Bình đáng giá nghìn vàng, những lời y nói ra tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Trong ba ngày bắt đầu từ hôm nay, ta mở trạm kiểm soát Kháng Phụ, người muốn nương tựa Đổng Phi có thể yên tâm ra đi. Ba ngày sau, người lưu lại ta hi vọng có thể cùng ta đồng tâm hiệp lực. Chiến sự mặc dù thối nát nhưng cũng không phải không thể vãn hồi.
Trên đại đường ồ lên.
Tào Bành đứng ra tức giận rít gào:
- Thừa tướng đối với chúng ta ân trọng như núi, sao chúng ta có thể bán chủ cầu vinh? Người nào dám lùi bước, ta nhất định không buông tha hắn.
- Tào Bành, lui ra một bên.
Tào Tháo giận quát một tiếng, Tào Bành không cam lòng nhưng vẫn lui xuống.
- Ta đã mệnh Trịnh Hồn lui giữ Thái Sơn quận. Tiếp theo chính là lúc chư công lựa chọn... Đi con đường nào mỗ tuyệt không ngăn trở.
Tào Tháo nói xong phất tay áo đi vào nội đường.
Mãn Sủng và Tuân Du nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Trên đại đường, tất cả mọi người tâm sự nặng nề, hoặc là châu đầu ghé tai thương nghị, hoặc là đứng dậy ra về.
Mãn Sủng đuổi tới hậu đường, có chút tức giận hỏi:
- Chúa công, sao phải như vậy?
Nhưng Tào Tháo lại tỏ ra vô cùng thoải mái, vẻ ủ ê trên mặt cũng biến mất không thấy, khẽ mỉm cười:
- Bá Ninh, Công Đạt, các ngươi cứ ngồi đã.
Đợi hai người ngồi xuống, Tào Tháo mới mở miệng nói:
- Các ngươi có thể không hiểu vì sao ta lại nói những lời này. Cũng không phải ta muốn làm như vậy, mà là đành phải làm như vậy. Chúng ta từ Thành Dương lui đến Kháng Phụ, Viên Thiệu thảm bại, Thanh Châu nguy cấp... Ngoài ra binh mã của Lưu Bị cũng bị vây ở Dĩnh Xuyên. Trời đông giá rét sắp đến, cảnh ngộ của chúng ta sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Lúc này, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực.
Tuân Du dường như hiểu một chút, có chút suy nghĩ gật đầu.
Nhưng Mãn Sủng vẫn không hiểu, hỏi:
- Nhưng điều này với những điều ngài nói vừa rồi có quan hệ gì?
- Bá Ninh, tình huống ngày hôm nay ngươi cũng thấy đấy. Gia quyến của rất nhiều người rơi vào tay Đổng Phi, hơn nữa tình huống nguy cấp như vậy, tâm mọi người cũng bắt đầu bất ổn rồi. Ta muốn quyết chiến với Đổng Phi thì cần ổn định hậu phương. Thế nhưng những người này đã thành nhân tố bất ổn, khiến ta khó có thể khống chế. Ha ha, trời muốn mưa, gái muốn lấy chồng... Nếu tâm tư mọi người không thể yên ổn, đơn giản chỉ cần thỏa mãn bọn họ... Làm như vậy đối với chúng ta mà nói cũng không hẳn là chuyện tốt.
- Chúa công...
Tào Tháo cắn răng khẽ nói:
- Thực không dám giấu, ta nhận được thư của Lưu Bị. Trong thư hắn đề xuất liên thủ với ta chống lại Đổng Phi. Duyễn Châu đã không thể duy trì, chúng ta cần thời gian, không gian để dốc sức với Đổng Phi... Chúng ta cần Từ Châu.
- Ta đã mật lệnh Trịnh Hồn không tiếc giá nào phải mang truân điền quân từ Thái Sơn quận đến đây, khoảng chừng trên dưới 20 vạn.
- Hiện nay binh mã phía nam của Đổng gia bị Chu Du kiềm chế, khó có thể thi triển toàn lực. Lưu Biểu, Tôn Sách cũng đồng ý liên thủ với chúng ta. Tôn Sách đã bắt đầu tập kết binh mã Giang Đông, tới Từ Châu hội hợp cùng chúng ta. Còn Lưu Biểu sẽ ngăn trở đại quân của Sa Ma Kha, nên chúng ta không cần lo lắng sẽ hai mặt thụ địch.
- Bá Ninh, Công Đạt, hiện tại ta cần thời gian. Đến lúc đó binh mã bốn nhà chúng ta hội tụ cùng nhau, có lẽ vẫn có thể quyết một trận sống mái với Đổng Phi. Trận này nếu thắng chúng ta sẽ có vốn đàm phán với Đổng Phi. Thế nhưng nếu như thất bại, thì sẽ là thất bại thảm hại. Cho nên... Hiện tại ta cần hai người dốc hết sức hiệp trợ.
Tào Tháo đã dốc hết vốn liếng với Mãn Sủng, Tuân Du rồi.
Hai người nhìn nhau, dần dần hiểu được ý đồ của Tào Tháo.
So với buông xuôi, thì thà phô trương thanh thế, kéo dài thời gian.
Tin rằng những người tới nương tựa Đổng Phi sẽ nói những gì Tào Tháo đã nói. Như vậy chắc chắn sẽ khiến Đổng Phi dè dặt, Tào Tháo sẽ có thêm thời gian triệu tập binh mã. Đương nhiên đây mới chỉ là chủ ý, còn thực thi cụ thể thế nào thì còn cần bàn bạc kĩ.
Mãn Sủng suy nghĩ một chút, đứng dậy nói:
- Thừa tướng, ta nguyện tới Thái Sơn quận hiệp trợ Trịnh Hồn đem binh mã về, thuận tiện ngăn chặn Đổng Phi.
- Việc này...
Tào Tháo có chút do dự.
Có điều không phải là vì hắn không tín nhiệm Mãn Sủng. Ngược lại hắn rất coi trọng Mãn Sủng, Lỗ Túc đã chết, Tuân Úc cũng đã chết... Người đáng tín nhiệm, có thể dùng bên người càng ngày càng ít đi.
Tới Thái Sơn quận, ngăn binh mã Đổng Phi?
Nói thì dễ, nhưng đó là một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh. Một khi Mãn Sủng bị Đổng Phi phát hiện, tất chết không có chỗ chôn.
Tào Tháo không cam lòng.
Nhưng dường như ngoại trừ Mãn Sủng, hắn thật sự không tìm ra ai tin cậy hơn để đảm đương nhiệm vụ này.
Trình Dục đã hộ tống sứ giả Lưu Bị bí mật tới Từ Châu. Tuân Du? Hiện tại Tuân Du chính là người không thể rời khỏi Tào Tháo.
Thậm chí ngay cả đám người Y Tịch Tào Tháo cũng khó có thể tin tưởng nữa.
Mặc dù Y Tịch theo hắn đã lâu, thậm chí so với Trình Dục, Tuân Du còn lâu hơn. Nhưng người này tầm mắt rất linh hoạt, tâm tư cũng khó lường. Rất khó nói đến lúc sơn cùng thủy tận Y Tịch sẽ lựa chọn thế nào. Người như vậy, Tào Tháo không thể tin.
- Bá Ninh, lần đi Thái Sơn này vô cùng nguy hiểm.
Tào Tháo cầm tay Mãn Sủng:
- Ta cho Tào Bành theo ngươi đi trước, ngươi có thể cố thì cố, nếu không thể thì nghìn vạn lần không được liều mạng cùng Đổng Phi. Có thể trốn vào thâm sơn, bằng vào địa hình của Thái Sơn quận có thể chống lại Đổng Phi. Nếu như thực sự không được, ta cũng hi vọng ngươi đừng dễ dàng buông xuôi. Ta sẽ an bài Lương Mậu ở Vấn Dương nghĩ cách tiếp ứng ngươi... Chỉ cần có thể kéo dài tới đầu xuân năm sau là thành công. Nếu như không được, thì chỉ cần ngươi có thể trở về đã là thắng lợi.
Mãn Sủng mắt ngậm lệ nóng, khom người vái chào:
- Sủng nguyện máu chảy đầu rơi để báo đáp hậu ái của thừa tướng hôm nay.
/500
|