Huynh muội Thái Uyển, Thái Mạo phải mưu đồ vì tương lai Thái gia, về phần kết quả thế nào thì đành trông chờ vào số phận.
Mấy ngày tiếp theo, Thái Mạo thường xuyên đăng môn thỉnh giáo Khoái Việt.
Còn Khoái Việt cũng rất khách khí, chỉ khi hỏi về việc Sa Ma Kha thì hắn tỏ ra thần bí, cười không trả lời.
Có điều trong câu chuyện, Thái Mạo cũng nghe ra vài tin tức.
Có người nói Sa Ma Kha háo sắc, hơn nữa sở thích về vấn đề đó còn rất quái gở. Dường như hắn chỉ thích nữ nhân ở goá.
Đa kết hôn? Hơn nữa lại còn ở góa?
Khi Thái Mạo về nhà thì bắt đầu suy nghĩ tin tức nghe qua dường như không có chút tác dụng gì này, thỉnh thoảng lại lắc đầu chà chà chép miệng.
**********
Khi vào tháng 11, chiến cuộc Quan Đông có được thời gian ngắn yên bình.
Thanh Châu khi vào đông bên trong không có lương thảo, bên ngoài lại không viện binh. Quản Hợi kiên trì ở Lư thôn 40 ngày, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nữa.
Tính tình của Quản Hợi cũng không quá tốt.
Sau khi gặp phải tình huống này, tính tình hắn càng trở nên nóng nảy. Thanh Châu tây bộ giáo úy Ngưu Kim, là trợ thủ của Quản Hợi có chút năng lực, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ mà xung đột với Quản Hợi, kết quả bị Quản Hợi phạt 20 trượng, khiến lòng hắn oán hận.
Hắn tìm cháu trai Ngưu Hiền, liên hợp với hai người Trương Đài và Hình Liệt bàn bạc. Bốn người thương nghị đều cảm thấy đại thế đã mất, sợ khó có thể vãn hồi. Hiện nay cần sớm quyết định, nói không chừng còn kiếm được phú quý. Vì vậy bốn người mật mưu tạo phản, cuối tháng 10 âm thầm liên hệ với Lăng Thao. Vào một đêm gió mạnh trăng lấp, bốn người liên thủ giết Quản Hợi, mở chốt đầu hàng.
Đến lúc này đại cục Thanh Châu đã định.
Sau đó nguyên thái thú Tây Hà Tôn Càn phụng mệnh đến Thanh Châu, đảm nhiệm thứ sử. Có điều thứ sử lúc này không còn quyền lợi như trước. Tôn Càn chủ chưởng dân sinh, mà thái thú Vân Trung Pháp Chính được điều làm đô đốc Thanh Châu, chấp chưởng quân sự, hợp với Tôn Càn thống trị Thanh Châu.
Đối với Tôn Càn mà nói, đảm nhiệm thứ sử một châu có lẽ là mơ ước cả đời hắn cũng không nghĩ đến.
Sau khi nhậm chức, hắn chăm chỉ nỗ lực, chịu mệt nhọc khôi phục dân sinh Thanh Châu, đồng thời tiến cử một người từ trong đám tù binh, chính là chủ quan truân điền Thanh Châu Tảo Chi dưới trướng Tào Tháo.
Câu trả lời của Đổng Phi là: dân sinh Thanh Châu ta đã giao hết cho Công Hữu, sử dụng người nào Công Hữu và Hiếu Trực cứ tự quyết định.
Đổng Phi chỉ tay năm ngón thật hay.
Thế nhưng Tôn Càn lại cảm động đến rơi nước mắt, dâng thư cho Đổng Phi đang trú ở Sơn Dương: thần vốn chỉ là một phường áo vải, được thiên tuế ưu ái há có thể không quên mình phục vụ? Ba năm, nếu sau ba năm Tôn Càn không thể khiến Thanh Châu khôi phục cảnh tượng phồn vinh như xưa, nguyện dâng đầu lên thiên tuế.
Tôn Càn muốn liều mạng rồi.
Sau đó Đổng Phi lại gửi văn kiện về Trường An, mệnh Triệu Tiễn đảm nhiệm thứ sử Ký Châu, ủy nhiệm Phan Chương là hành quân đô đốc, liên hợp chấp chưởng Ký Châu. Về phần Chân gia thì dời về Trường An, Chân Dật được ủy nhiệm làm thiếu phủ Thừa Minh điện, chủ chưởng tài chính. Còn đổi mỗi phong quốc ở Ký Châu thành quận, kết thúc phong quốc về sau.
Ký Châu thế tộc như rừng, cần phải có một người đức cao vọng trọng mới có thể trấn trụ.
Triệu Tiễn có thể nói đã trải qua ba triều, từ Hán Linh Đế đến Ngụy đế Lưu Hiệp, lại tới Hán đế Lưu Biện, rất có uy vọng trong sĩ lâm, hơn nữa thủ đoạn cương quyết. Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến Đổng Phi từ chối lần trước đám người Cố Ung đề cử Triệu Tiễn đi sứ Tam Hàn.
Chuyện xảy ra ở Trường An Đổng Phi đại thể cũng hiểu.
Chỉ là chiến cuộc Quan Đông đã đến lúc then chốt, Đổng Phi khó có thể thoát thân. Khi biết tin Lưu Biện bị giết, Giả Hủ thất tung, Đổng Phi nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm không ra. Ngày hôm sau Đổng Phi xuất hiện với khuôn mặt âm trầm, mệnh hành quân tư mã Hoàng Tự lĩnh 800 Cự Ma Sĩ hoả tốc chạy về Trường An, nhốt Đổng Ký vào thiên lao chờ xử lý.
Sau đó mệnh Văn Sính suất lĩnh bản bộ nhân mã quay lại Trường An.
Bãi chức Lan Trì tướng quân của Triệu Vân. Bắt Vương Mãi, Chu Bất Nghi, Quách Hoài, Giả Mục, Giả Phỏng, Lưu Tiên cùng quan viên thân cận Đổng Ký vào thiên lao. Lại phái Mã Lương trong đêm chạy tới Tây Vực, mời Lý Nho, Điển Vi hoả tốc đến Trường An.
Bổ nhiệm Từ Hoảng làm thứ sử Tây Châu.
Điều thái thú Sóc Phương Bàng Dục quay lại Trường An, phối hợp với Lý Nho tạm tiếp nhận tất cả sự vụ Thừa Minh điện.
Cố Ung bị bãi quan, Lô Dục bị bãi quan...
Toàn bộ Thừa Minh điện vào tháng 11 gần như thay đổi hoàn toàn. Có điều ý nghĩ thực sự của Đổng Phi không người nào biết.
Khi đám người Đổng Ký bị bắt vào thiên lao, đám người Thái Diễm, Đổng Lục đều viết thư cầu tình cho Đổng Ký.
Thế nhưng khi Đổng Phi nhận được thì nhìn cũng không nhìn lấy một cái, ném luôn vào hỏa lò. Có điều y cũng viết lại một phong thư gủi cho Lý Nho.
Thanh Châu ổn định rồi, Ký Châu ổn định rồi.
Tào Tháo suất lĩnh 20 vạn nhân mã, tạm thời lui lại Từ Châu, chỉ để Mãn Sủng quấy Đổng Phi quanh Thái Sơn quận.
Lưu Bị cũng không còn muốn cứu viện Dĩnh Xuyên mà điều Trương Yến đến Nhữ Nam, còn hắn dẫn theo Tư Mã Lãng tọa trấn Bái huyện.
Hai quân cộng lại được hơn 30 vạn binh mã. Cùng thời gian, Lưu Kỳ Giang Hạ cũng phụng mệnh tiến nhập Nhữ Nam, mang cho hai người Tào, Lưu 5 vạn đại quân.
Tổng binh lực gần bốn mươi vạn.
Cuối tháng 11, Thư Hộc chết trận chết trận ở Phần Khâu, Hứa Du cũng tự vẫn bên bờ Dĩnh Thủy.
6 vạn Từ Châu quân thiếu y phục, lương thực đầu hàng Bàng Đức, được tân nhiệm thái thú Dĩnh Xuyên Gia Cát Cẩn tiếp quản, đánh vào truân điền doanh.
Lâu Khuê đã tới Sơn Dương...
Đổng Phi giục ngựa ra roi, quanh quẩn ở ngoại ô.
Sơn Dương đã hai lần tuyết lớn, cả trời đất một vẻ mông lung.
Sư tông thú trong tuyết chậm rãi tiến lên, hình như bước đi vô định. Hai người Hàn Đức, Mạnh Thản dẫn theo tuỳ tùng đi phía sau Đổng Phi.
Bọn họ cũng nhìn ra tâm tình của Đổng Phi không tốt.
Hoàng Vinh, Tân Thưởng đi cạnh Đổng Phi cũng không dám nói gì. Tân Thưởng là con trai Tân Tì, tuổi cũng không còn nhỏ, Tân Tì không muốn Tân Thưởng mất 10 vào tam học, cho nên đã thỉnh cầu Đổng Phi thu Tân Thưởng làm thư tá trong Lương vương phủ.
Mặc dù không được công danh, nhưng người sáng suốt đều biết thư tá này tiền đồ còn sáng sủa hơn nhiều.
Đổng Phi ngửa đầu nhìn thấy mây dày đặc, miệng lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Lại sắp tuyết.
- Thiên tuế.
Đổng Phi giơ roi lắc lắc, đột nhiên cười ha ha.
- Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Vọng trường thành nội ngoại, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng. Dục dữ thiên công thí bỉ cao. Tu tình nhật, khán hồng trang tố khỏa, phân ngoại yêu nhiêu.
(Phong cảnh Bắc quốc đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi khắp nơi. Nhìn trong ngoài Trường Thành chỉ thấy mênh mông, nước trên Hoàng Hà đột nhiên cuồn cuộn. Núi rừng trong mưa như nhảy múa, như muốn vươn tới tận trời cao. Ngày đẹp trời thấy thiếu nữ càng thêm xinh đẹp)
Mấy ngày tiếp theo, Thái Mạo thường xuyên đăng môn thỉnh giáo Khoái Việt.
Còn Khoái Việt cũng rất khách khí, chỉ khi hỏi về việc Sa Ma Kha thì hắn tỏ ra thần bí, cười không trả lời.
Có điều trong câu chuyện, Thái Mạo cũng nghe ra vài tin tức.
Có người nói Sa Ma Kha háo sắc, hơn nữa sở thích về vấn đề đó còn rất quái gở. Dường như hắn chỉ thích nữ nhân ở goá.
Đa kết hôn? Hơn nữa lại còn ở góa?
Khi Thái Mạo về nhà thì bắt đầu suy nghĩ tin tức nghe qua dường như không có chút tác dụng gì này, thỉnh thoảng lại lắc đầu chà chà chép miệng.
**********
Khi vào tháng 11, chiến cuộc Quan Đông có được thời gian ngắn yên bình.
Thanh Châu khi vào đông bên trong không có lương thảo, bên ngoài lại không viện binh. Quản Hợi kiên trì ở Lư thôn 40 ngày, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nữa.
Tính tình của Quản Hợi cũng không quá tốt.
Sau khi gặp phải tình huống này, tính tình hắn càng trở nên nóng nảy. Thanh Châu tây bộ giáo úy Ngưu Kim, là trợ thủ của Quản Hợi có chút năng lực, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ mà xung đột với Quản Hợi, kết quả bị Quản Hợi phạt 20 trượng, khiến lòng hắn oán hận.
Hắn tìm cháu trai Ngưu Hiền, liên hợp với hai người Trương Đài và Hình Liệt bàn bạc. Bốn người thương nghị đều cảm thấy đại thế đã mất, sợ khó có thể vãn hồi. Hiện nay cần sớm quyết định, nói không chừng còn kiếm được phú quý. Vì vậy bốn người mật mưu tạo phản, cuối tháng 10 âm thầm liên hệ với Lăng Thao. Vào một đêm gió mạnh trăng lấp, bốn người liên thủ giết Quản Hợi, mở chốt đầu hàng.
Đến lúc này đại cục Thanh Châu đã định.
Sau đó nguyên thái thú Tây Hà Tôn Càn phụng mệnh đến Thanh Châu, đảm nhiệm thứ sử. Có điều thứ sử lúc này không còn quyền lợi như trước. Tôn Càn chủ chưởng dân sinh, mà thái thú Vân Trung Pháp Chính được điều làm đô đốc Thanh Châu, chấp chưởng quân sự, hợp với Tôn Càn thống trị Thanh Châu.
Đối với Tôn Càn mà nói, đảm nhiệm thứ sử một châu có lẽ là mơ ước cả đời hắn cũng không nghĩ đến.
Sau khi nhậm chức, hắn chăm chỉ nỗ lực, chịu mệt nhọc khôi phục dân sinh Thanh Châu, đồng thời tiến cử một người từ trong đám tù binh, chính là chủ quan truân điền Thanh Châu Tảo Chi dưới trướng Tào Tháo.
Câu trả lời của Đổng Phi là: dân sinh Thanh Châu ta đã giao hết cho Công Hữu, sử dụng người nào Công Hữu và Hiếu Trực cứ tự quyết định.
Đổng Phi chỉ tay năm ngón thật hay.
Thế nhưng Tôn Càn lại cảm động đến rơi nước mắt, dâng thư cho Đổng Phi đang trú ở Sơn Dương: thần vốn chỉ là một phường áo vải, được thiên tuế ưu ái há có thể không quên mình phục vụ? Ba năm, nếu sau ba năm Tôn Càn không thể khiến Thanh Châu khôi phục cảnh tượng phồn vinh như xưa, nguyện dâng đầu lên thiên tuế.
Tôn Càn muốn liều mạng rồi.
Sau đó Đổng Phi lại gửi văn kiện về Trường An, mệnh Triệu Tiễn đảm nhiệm thứ sử Ký Châu, ủy nhiệm Phan Chương là hành quân đô đốc, liên hợp chấp chưởng Ký Châu. Về phần Chân gia thì dời về Trường An, Chân Dật được ủy nhiệm làm thiếu phủ Thừa Minh điện, chủ chưởng tài chính. Còn đổi mỗi phong quốc ở Ký Châu thành quận, kết thúc phong quốc về sau.
Ký Châu thế tộc như rừng, cần phải có một người đức cao vọng trọng mới có thể trấn trụ.
Triệu Tiễn có thể nói đã trải qua ba triều, từ Hán Linh Đế đến Ngụy đế Lưu Hiệp, lại tới Hán đế Lưu Biện, rất có uy vọng trong sĩ lâm, hơn nữa thủ đoạn cương quyết. Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu khiến Đổng Phi từ chối lần trước đám người Cố Ung đề cử Triệu Tiễn đi sứ Tam Hàn.
Chuyện xảy ra ở Trường An Đổng Phi đại thể cũng hiểu.
Chỉ là chiến cuộc Quan Đông đã đến lúc then chốt, Đổng Phi khó có thể thoát thân. Khi biết tin Lưu Biện bị giết, Giả Hủ thất tung, Đổng Phi nhốt mình trong thư phòng một ngày một đêm không ra. Ngày hôm sau Đổng Phi xuất hiện với khuôn mặt âm trầm, mệnh hành quân tư mã Hoàng Tự lĩnh 800 Cự Ma Sĩ hoả tốc chạy về Trường An, nhốt Đổng Ký vào thiên lao chờ xử lý.
Sau đó mệnh Văn Sính suất lĩnh bản bộ nhân mã quay lại Trường An.
Bãi chức Lan Trì tướng quân của Triệu Vân. Bắt Vương Mãi, Chu Bất Nghi, Quách Hoài, Giả Mục, Giả Phỏng, Lưu Tiên cùng quan viên thân cận Đổng Ký vào thiên lao. Lại phái Mã Lương trong đêm chạy tới Tây Vực, mời Lý Nho, Điển Vi hoả tốc đến Trường An.
Bổ nhiệm Từ Hoảng làm thứ sử Tây Châu.
Điều thái thú Sóc Phương Bàng Dục quay lại Trường An, phối hợp với Lý Nho tạm tiếp nhận tất cả sự vụ Thừa Minh điện.
Cố Ung bị bãi quan, Lô Dục bị bãi quan...
Toàn bộ Thừa Minh điện vào tháng 11 gần như thay đổi hoàn toàn. Có điều ý nghĩ thực sự của Đổng Phi không người nào biết.
Khi đám người Đổng Ký bị bắt vào thiên lao, đám người Thái Diễm, Đổng Lục đều viết thư cầu tình cho Đổng Ký.
Thế nhưng khi Đổng Phi nhận được thì nhìn cũng không nhìn lấy một cái, ném luôn vào hỏa lò. Có điều y cũng viết lại một phong thư gủi cho Lý Nho.
Thanh Châu ổn định rồi, Ký Châu ổn định rồi.
Tào Tháo suất lĩnh 20 vạn nhân mã, tạm thời lui lại Từ Châu, chỉ để Mãn Sủng quấy Đổng Phi quanh Thái Sơn quận.
Lưu Bị cũng không còn muốn cứu viện Dĩnh Xuyên mà điều Trương Yến đến Nhữ Nam, còn hắn dẫn theo Tư Mã Lãng tọa trấn Bái huyện.
Hai quân cộng lại được hơn 30 vạn binh mã. Cùng thời gian, Lưu Kỳ Giang Hạ cũng phụng mệnh tiến nhập Nhữ Nam, mang cho hai người Tào, Lưu 5 vạn đại quân.
Tổng binh lực gần bốn mươi vạn.
Cuối tháng 11, Thư Hộc chết trận chết trận ở Phần Khâu, Hứa Du cũng tự vẫn bên bờ Dĩnh Thủy.
6 vạn Từ Châu quân thiếu y phục, lương thực đầu hàng Bàng Đức, được tân nhiệm thái thú Dĩnh Xuyên Gia Cát Cẩn tiếp quản, đánh vào truân điền doanh.
Lâu Khuê đã tới Sơn Dương...
Đổng Phi giục ngựa ra roi, quanh quẩn ở ngoại ô.
Sơn Dương đã hai lần tuyết lớn, cả trời đất một vẻ mông lung.
Sư tông thú trong tuyết chậm rãi tiến lên, hình như bước đi vô định. Hai người Hàn Đức, Mạnh Thản dẫn theo tuỳ tùng đi phía sau Đổng Phi.
Bọn họ cũng nhìn ra tâm tình của Đổng Phi không tốt.
Hoàng Vinh, Tân Thưởng đi cạnh Đổng Phi cũng không dám nói gì. Tân Thưởng là con trai Tân Tì, tuổi cũng không còn nhỏ, Tân Tì không muốn Tân Thưởng mất 10 vào tam học, cho nên đã thỉnh cầu Đổng Phi thu Tân Thưởng làm thư tá trong Lương vương phủ.
Mặc dù không được công danh, nhưng người sáng suốt đều biết thư tá này tiền đồ còn sáng sủa hơn nhiều.
Đổng Phi ngửa đầu nhìn thấy mây dày đặc, miệng lẩm bẩm như tự nói với mình:
- Lại sắp tuyết.
- Thiên tuế.
Đổng Phi giơ roi lắc lắc, đột nhiên cười ha ha.
- Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Vọng trường thành nội ngoại, duy dư mãng mãng, đại hà thượng hạ, đốn thất thao thao. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng. Dục dữ thiên công thí bỉ cao. Tu tình nhật, khán hồng trang tố khỏa, phân ngoại yêu nhiêu.
(Phong cảnh Bắc quốc đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi khắp nơi. Nhìn trong ngoài Trường Thành chỉ thấy mênh mông, nước trên Hoàng Hà đột nhiên cuồn cuộn. Núi rừng trong mưa như nhảy múa, như muốn vươn tới tận trời cao. Ngày đẹp trời thấy thiếu nữ càng thêm xinh đẹp)
/500
|