" Như thế nào không ngủ thêm chút nữa?"
" Ra ngoài đi dạo." Giang Thiến Nhi đáp một cách máy móc.
Thật ra thì cô căn bản là không có ngủ, một mình cô ở trong phòng không ngừng hồi tưởng lại lời Giang Triết nói.
Đây mới thật là tin tức tàn khốc nhất trên đời, không phải sao? Một giây trước còn ảo tưởng có thể cùng anh bạc đầu giai lão, một giây sau lại tàn khốc biết được thì ra cô và anh là anh em cùng cha khác mẹ.
" Bên ngoài có chút lạnh."
Giang Triết tiến lên vài bước, bắt lấy tay Giang Thiến Nhi.
Tay nhỏ bé của cô quả nhiên lạnh đáng sợ.
" Nước nóng " Lạnh lùng phân phó, hai tay anh không ngừng xoa xoa hai tay Giang Thiến Nhi.
" Sao lại không mang theo bao tay? không mang khăn quàng cổ? Thế nào lại không mang theo người?" Giang Triết vội vàng hỏi.
Sau lưng có người đưa khăn lông nóng tới, lại có người vội vã chạy vào bếp nấu trà gừng.
Giang Triết dùng khăn lông nóng bao lấy tay GiangThiến Nhi, nhìn cô.
" Lần sau không được không nói tiếng nào mà đã chạy đi, có được hay không?"
Giang Thiến Nhi quay đầu.
Mấy giờ trước ở trong ngực Lãnh Phong khóc lên khóc xuống, giờ nghe được câu này, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.
" Anh, chẳng qua là anh không đúng? chẳng qua là anh không đúng?"
Không khí đột nhiên đông cứng, chỉ nghe tiếng thút thít khe khẽ, cho đến khi một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở cửa.
" Giang tổng..." Những lời định nói tiếp theo toàn bộ bị nuốt xuống.
Giang triết quay đầu nhìn người ở cửa.
" A Đức, tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra."
A Đức gật đầu không ngừng sau đó lui về cửa.
Có người đứng bên ngoài, cạnh A Đức nhẹ giọng oán trách, đó là một huynh đệ vì A Đức bất bình giùm.
" Còn nói Đức ca là huynh đệ, vậy mà lại hung dữ như vậy."
A Đức nhìn vào bên trong, trong mắt đều là hâm mộ.
" Tiểu tử thúi, ngươi thì biết cái gì, là ta động vào ranh giới cuối cùng của hắn."
" Cái gì ranh giới cuối cùng?"
A Đức hướng về bên trong chép miệng.
" Đó là tâm can bảo bối của hắn, cô ấy ngay cả một sợi tóc cũng không thể thiếu."
Người phía sau duỗi cổ ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cô gái đưa lưng về phía mình, duyên dáng yêu kiều, tóc đen xõa vai.
Có người bưng trà gừng tới, Giang Thiến Nhi nhìn một chút ly trà kia, khẽ cau mày.
" Anh cho em ăn,có được hay không?" Giang Triết nhẹ nói.
Người ngoài cửa nhìn thấy Giang Triết như vậy, bộ dáng như muốn rớt con ngươi, trời ạ, người này không phải báo chí vẫn hay bình luận là sẽ vĩnh viễn không cười sao, vậy mà giờ phút này anh lại hướng về phía cô gái kia cười vô cùng ôn nhu.
" Ra ngoài đi dạo." Giang Thiến Nhi đáp một cách máy móc.
Thật ra thì cô căn bản là không có ngủ, một mình cô ở trong phòng không ngừng hồi tưởng lại lời Giang Triết nói.
Đây mới thật là tin tức tàn khốc nhất trên đời, không phải sao? Một giây trước còn ảo tưởng có thể cùng anh bạc đầu giai lão, một giây sau lại tàn khốc biết được thì ra cô và anh là anh em cùng cha khác mẹ.
" Bên ngoài có chút lạnh."
Giang Triết tiến lên vài bước, bắt lấy tay Giang Thiến Nhi.
Tay nhỏ bé của cô quả nhiên lạnh đáng sợ.
" Nước nóng " Lạnh lùng phân phó, hai tay anh không ngừng xoa xoa hai tay Giang Thiến Nhi.
" Sao lại không mang theo bao tay? không mang khăn quàng cổ? Thế nào lại không mang theo người?" Giang Triết vội vàng hỏi.
Sau lưng có người đưa khăn lông nóng tới, lại có người vội vã chạy vào bếp nấu trà gừng.
Giang Triết dùng khăn lông nóng bao lấy tay GiangThiến Nhi, nhìn cô.
" Lần sau không được không nói tiếng nào mà đã chạy đi, có được hay không?"
Giang Thiến Nhi quay đầu.
Mấy giờ trước ở trong ngực Lãnh Phong khóc lên khóc xuống, giờ nghe được câu này, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.
" Anh, chẳng qua là anh không đúng? chẳng qua là anh không đúng?"
Không khí đột nhiên đông cứng, chỉ nghe tiếng thút thít khe khẽ, cho đến khi một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện ở cửa.
" Giang tổng..." Những lời định nói tiếp theo toàn bộ bị nuốt xuống.
Giang triết quay đầu nhìn người ở cửa.
" A Đức, tuyệt đối không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra."
A Đức gật đầu không ngừng sau đó lui về cửa.
Có người đứng bên ngoài, cạnh A Đức nhẹ giọng oán trách, đó là một huynh đệ vì A Đức bất bình giùm.
" Còn nói Đức ca là huynh đệ, vậy mà lại hung dữ như vậy."
A Đức nhìn vào bên trong, trong mắt đều là hâm mộ.
" Tiểu tử thúi, ngươi thì biết cái gì, là ta động vào ranh giới cuối cùng của hắn."
" Cái gì ranh giới cuối cùng?"
A Đức hướng về bên trong chép miệng.
" Đó là tâm can bảo bối của hắn, cô ấy ngay cả một sợi tóc cũng không thể thiếu."
Người phía sau duỗi cổ ra nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cô gái đưa lưng về phía mình, duyên dáng yêu kiều, tóc đen xõa vai.
Có người bưng trà gừng tới, Giang Thiến Nhi nhìn một chút ly trà kia, khẽ cau mày.
" Anh cho em ăn,có được hay không?" Giang Triết nhẹ nói.
Người ngoài cửa nhìn thấy Giang Triết như vậy, bộ dáng như muốn rớt con ngươi, trời ạ, người này không phải báo chí vẫn hay bình luận là sẽ vĩnh viễn không cười sao, vậy mà giờ phút này anh lại hướng về phía cô gái kia cười vô cùng ôn nhu.
/278
|