Cho tới khi đến mép giường, cẩn thận từng li từng tí đặt Giang Thiến trên giường, tựa như trên tay là đồ sứ, bình thường không cẩn thận sẽ làm vỡ.
Ngồi ở mép giường, bàn tay thật dày bao trọn tay Giang Thiến, tới khi bàn tay kia trở nên ấm áp, mới đặt nó vào.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Không Cách lảo đảo đi vào.
Giang Triết lập tức đứng dậy, trong ánh mắt rõ ràng là sự hung ác tàn nhẫn như vậy.
Lâm Bân gần như là xông tới, nhưng vẫn không ngăn được Lục Không Cách.
“Giang Triết, anh bỏ qua cho tôi, nể tình phần tôi đã từng yêu anh như vậy, anh bỏ qua cho tôi.”
Mặt cô ta sưng đỏ đến đáng sợ, quần áo trên người tất cả đã bị xé nát, thành từng mảnh cứ treo ở đó như vậy.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến, chỉ lo làm cô sợ.
“Cút.”
Anh gầm lên, nếu như không phải anh giữ lại mạng sống của cô ta, vẫn có thể để cho cô ta sống tới bây giờ?
Những thủ hạ kia đương nhiên là hiểu rõ tính tình của anh, nếu không với thân thủ của những hộ vệ kia, làm sao cho phép cô ta dễ dàng thoải mái trốn thoát như vậy, sau đó xông đến trước mặt anh.
“Cô đi mau, cô đi mau!” .
Lâm Bân đẩy cô, hi vọng cô có thể nhanh chóng biến mất trước mặt Giang Triết.
Nếu cô không thông minh, cũng không cần phải tìm đến nơi này, quấy rầy Giang Thiến, nói không chừng sẽ chọc giận Giang Triết, như thế hậu quả cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến.
“Thật ra thì, em đã không sao.”
Cô nhìn về phía anh yếu ớt mà cười một tiếng , chỉ là bởi vì đau đến quá lợi hại, cho nên mới không có chút sức lực mà thôi.
Giang Triết thế nhưng không nói lời nào, chẳng qua là ánh mắt dịu dàng.
Anh kéo chăn lên giúp cô.
“Ngủ một giấc thật tốt, chờ khi tỉnh lại thì chuyện gì cũng sẽ nhớ.”
Lúc đầu tưởng rằng, để cho cô tách ra cũng tốt, nhưng mà, bây giờ nhìn lại anh vẫn cần phải nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, anh không thể để cho cô có bất kì tổn thương nào, cho dù một chút cũng không được.
Khóe miệng Giang Thiến khẽ giơ lên, cô quả thật nghe lời mà nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài che khuất ánh mắt thanh tú của cô.
Giang Khiết cứ ngồi ở bên cạnh như vậy, không nhúc nhích nhìn tới người con gái da thịt như sứ bên cạnh.
Mặt trời lặn dần dần về phía tây, một vài vệt nắng tản ra hắt vào, loang lổ hỗn tạp hình thành những vệt hoa văn kỳ lạ trên mặt đất.
Hình ảnh duy mỹ như vậy, chỉ có Giang Thiến hô hấp nhẹ.
Có lẽ là mơ thấy cảnh tượng gì tươi đẹp, khóe miệng của cô khẽ giơ lên.
Giang Triết thậm chí không giám thở, chỉ sợ làm kinh động đến giấc mộng đẹp của cô, anh cứ nhìn chằm chằm Giang Thiến như vậy.
Ngồi ở mép giường, bàn tay thật dày bao trọn tay Giang Thiến, tới khi bàn tay kia trở nên ấm áp, mới đặt nó vào.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Không Cách lảo đảo đi vào.
Giang Triết lập tức đứng dậy, trong ánh mắt rõ ràng là sự hung ác tàn nhẫn như vậy.
Lâm Bân gần như là xông tới, nhưng vẫn không ngăn được Lục Không Cách.
“Giang Triết, anh bỏ qua cho tôi, nể tình phần tôi đã từng yêu anh như vậy, anh bỏ qua cho tôi.”
Mặt cô ta sưng đỏ đến đáng sợ, quần áo trên người tất cả đã bị xé nát, thành từng mảnh cứ treo ở đó như vậy.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến, chỉ lo làm cô sợ.
“Cút.”
Anh gầm lên, nếu như không phải anh giữ lại mạng sống của cô ta, vẫn có thể để cho cô ta sống tới bây giờ?
Những thủ hạ kia đương nhiên là hiểu rõ tính tình của anh, nếu không với thân thủ của những hộ vệ kia, làm sao cho phép cô ta dễ dàng thoải mái trốn thoát như vậy, sau đó xông đến trước mặt anh.
“Cô đi mau, cô đi mau!” .
Lâm Bân đẩy cô, hi vọng cô có thể nhanh chóng biến mất trước mặt Giang Triết.
Nếu cô không thông minh, cũng không cần phải tìm đến nơi này, quấy rầy Giang Thiến, nói không chừng sẽ chọc giận Giang Triết, như thế hậu quả cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến.
“Thật ra thì, em đã không sao.”
Cô nhìn về phía anh yếu ớt mà cười một tiếng , chỉ là bởi vì đau đến quá lợi hại, cho nên mới không có chút sức lực mà thôi.
Giang Triết thế nhưng không nói lời nào, chẳng qua là ánh mắt dịu dàng.
Anh kéo chăn lên giúp cô.
“Ngủ một giấc thật tốt, chờ khi tỉnh lại thì chuyện gì cũng sẽ nhớ.”
Lúc đầu tưởng rằng, để cho cô tách ra cũng tốt, nhưng mà, bây giờ nhìn lại anh vẫn cần phải nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, anh không thể để cho cô có bất kì tổn thương nào, cho dù một chút cũng không được.
Khóe miệng Giang Thiến khẽ giơ lên, cô quả thật nghe lời mà nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài che khuất ánh mắt thanh tú của cô.
Giang Khiết cứ ngồi ở bên cạnh như vậy, không nhúc nhích nhìn tới người con gái da thịt như sứ bên cạnh.
Mặt trời lặn dần dần về phía tây, một vài vệt nắng tản ra hắt vào, loang lổ hỗn tạp hình thành những vệt hoa văn kỳ lạ trên mặt đất.
Hình ảnh duy mỹ như vậy, chỉ có Giang Thiến hô hấp nhẹ.
Có lẽ là mơ thấy cảnh tượng gì tươi đẹp, khóe miệng của cô khẽ giơ lên.
Giang Triết thậm chí không giám thở, chỉ sợ làm kinh động đến giấc mộng đẹp của cô, anh cứ nhìn chằm chằm Giang Thiến như vậy.
/278
|