“Tại sao không cẩn thận như vậy? Làm cho mình ngã bệnh nằm viện? Chẳng lẽ em không biết anh sẽ lo lắng sao?”.
Trên trán Giang Thiến lộ ra mấy vạch đen, lời như vậy nói có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nghe giọng nói của hắn như vậy, mình và hắn vốn chẳng có chuyện gì đoán chừng sẽ biến thành loại quan hệ thân mật.
Bên kia Giang đại gia vẫn còn đang buồn bực rốt cuộc nhịn không được, tiến lên bắt lấy cánh tay của Lý Thiên Hàng.
Lý Thiên Hàng quay đầu nhìn Giang Triết.
Trong không khí có thanh âm ‘bùm bùm’ của Sao Hỏa, hai người đàn ông này cứ không coi ai ra gì bất kể có người bệnh bên cạnh mà đối đầu nhau.
Giang Thiến đau đầu không thôi, ngươi nói một người đàn ông ngây thơ cũng đủ rồi, hết lần này tới lần khác hai người đàn ông này cùng nhau ấu trĩ như vậy.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi ‘Ho khan’ một tiếng, gần như là ngay lập tức, hai người đồng thời chạy vội tới bên cạnh Giang Thiến.
“Em làm sao vậy?”.
Hai người trăm miệng một lời cùng thốt lên.
“Anh, em muốn nghỉ ngơi.”
Những lời này chẳng khác nào là muốn cho Lý Thanh Hàng ra ngoài. Sắc mặt Lý Thanh Hàng hơi đổi, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại tự nhiên, hắn cầm bình giữ nhiệt trong tay đưa tới.
“Đây là canh cháo trắng, em uống một chút có được không? Anh đã hầm rất lâu.”
Giang Thiến thật sự không nghĩ tới giọng nói ủy khuất như vậy lại nói ra từ trong miệng Lý Thanh Hàng, nhưng mà, cô không thể không từ chối.
“Thật xin lỗi, tôi hiện giờ vẫn không thể uống.”
Lý Thanh Hàng cũng độ lượng, vẫn còn cầm bình giữ nhiệt, “Được, vậy buổi chiều anh lại tới.”
“Đợi chút.”
Giang Thiến gọi hắn lại, sau đó dùng âm thanh yếu ớt nói: “Lý Thanh Hàng , không cần lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng đáng.”
Lý Thanh Hàng dừng lại bước chân, nhưng không xoay người lại, chỉ sâu xa nói: “Giang Thiến, có đáng giá hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì tới em.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên này Giang Triết nhìn bóng lưng Lý Thanh Hàng đi xa, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ.
“Anh.”
Giang Thiến vươn tay, kéo kéo vạt áo của Giang Triết.
“Em và hắn không có quan hệ gì.”
Cô gần như là sợ hãi mà giải thích, lúc đó trong đầu căn bản không có nghĩ đến cái gì, chỉ là không muốn khiến cho anh phải khổ sở tức giận.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến cười một tiếng, chẳng qua sâu trong nụ cười kia là sự bất đắc dĩ.
“Anh biết, em hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Lần đầu tiên trong giọng nói của anh có chua xót.
Trên trán Giang Thiến lộ ra mấy vạch đen, lời như vậy nói có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu mập mờ.
Nghe giọng nói của hắn như vậy, mình và hắn vốn chẳng có chuyện gì đoán chừng sẽ biến thành loại quan hệ thân mật.
Bên kia Giang đại gia vẫn còn đang buồn bực rốt cuộc nhịn không được, tiến lên bắt lấy cánh tay của Lý Thiên Hàng.
Lý Thiên Hàng quay đầu nhìn Giang Triết.
Trong không khí có thanh âm ‘bùm bùm’ của Sao Hỏa, hai người đàn ông này cứ không coi ai ra gì bất kể có người bệnh bên cạnh mà đối đầu nhau.
Giang Thiến đau đầu không thôi, ngươi nói một người đàn ông ngây thơ cũng đủ rồi, hết lần này tới lần khác hai người đàn ông này cùng nhau ấu trĩ như vậy.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi ‘Ho khan’ một tiếng, gần như là ngay lập tức, hai người đồng thời chạy vội tới bên cạnh Giang Thiến.
“Em làm sao vậy?”.
Hai người trăm miệng một lời cùng thốt lên.
“Anh, em muốn nghỉ ngơi.”
Những lời này chẳng khác nào là muốn cho Lý Thanh Hàng ra ngoài. Sắc mặt Lý Thanh Hàng hơi đổi, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục lại tự nhiên, hắn cầm bình giữ nhiệt trong tay đưa tới.
“Đây là canh cháo trắng, em uống một chút có được không? Anh đã hầm rất lâu.”
Giang Thiến thật sự không nghĩ tới giọng nói ủy khuất như vậy lại nói ra từ trong miệng Lý Thanh Hàng, nhưng mà, cô không thể không từ chối.
“Thật xin lỗi, tôi hiện giờ vẫn không thể uống.”
Lý Thanh Hàng cũng độ lượng, vẫn còn cầm bình giữ nhiệt, “Được, vậy buổi chiều anh lại tới.”
“Đợi chút.”
Giang Thiến gọi hắn lại, sau đó dùng âm thanh yếu ớt nói: “Lý Thanh Hàng , không cần lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi không xứng đáng.”
Lý Thanh Hàng dừng lại bước chân, nhưng không xoay người lại, chỉ sâu xa nói: “Giang Thiến, có đáng giá hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì tới em.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi phòng bệnh.
Bên này Giang Triết nhìn bóng lưng Lý Thanh Hàng đi xa, sắc mặt âm trầm rất đáng sợ.
“Anh.”
Giang Thiến vươn tay, kéo kéo vạt áo của Giang Triết.
“Em và hắn không có quan hệ gì.”
Cô gần như là sợ hãi mà giải thích, lúc đó trong đầu căn bản không có nghĩ đến cái gì, chỉ là không muốn khiến cho anh phải khổ sở tức giận.
Giang Triết quay đầu, nhìn Giang Thiến cười một tiếng, chẳng qua sâu trong nụ cười kia là sự bất đắc dĩ.
“Anh biết, em hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Lần đầu tiên trong giọng nói của anh có chua xót.
/278
|