Editor: June_duahau
Giang Triết cuối cùng cũng đặt tay lên nắm đấm cửa, ngay lúc xoay tay mở cửa ra, trái tim bỗng hung hăng nhói đau như vậy.
“Anh, anh đến rồi.” Trọng giọng nói của Giang Thiến mang theo chút khoan khoái.
Lý Thanh Hàng nhìn Giang Triết một chút, người phía sau vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút thần sắc nào.
Trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn quay sang chào tạm biệt với Giang Thiến, dù sao sau phẫu thuật, nói chuyện phiếm cũng là một chuyện hao tổn tinh thần.
Không biết có phải Giang Thiến bị ảo giác không, dường như từ sau lần Lý Thanh Hàng tới này, Giang Triết trở nên trầm mặc hơn.
Anh nếu không phải xem tài liệu thư ký đưa tới, thì chính là ngồi một chỗ ngẩn người.
Trong ấn tượng của Giang Thiến, Giang Triết vẫn là loại người luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, việc trong đầu xuất hiện chỗ trống trong thời gian dài như vậy đối với Giang Triết mà nói căn bản là chuyện không thể nào.
Đêm hôm đó, cô bởi vì đau do vết thương mổ, nên vừa ngủ đã lập tức tỉnh dậy, lúc quay đầu, lại nhìn thấy Giang Triết cứ như vậy đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Giang Thiến không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô không biết rốt cuộc anh đang nhìn cái gì.
Lúc này chính là thời điểm xuân hàn se lạnh, bên ngoài cũng có thể bị khí lạnh ép chết, anh rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Giang Thiến muốn mở miệng gọi Giang Triết, nhưng vẫn nhịn xuống.
Vì vậy, một người đứng bên cửa sổ nhìn bên ngoài, một người nằm trên giường nhìn người bên cửa sổ.
Giang Thiến cứ ngơ ngác nhìn Giang Triết như vậy, anh tựa như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Giang Thiến cảm thấy ánh mắt ê ẩm, cảm giác đôi mắt mông lung, sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 2 khi … tỉnh lại, Giang Thiến nhớ đến chuyện này, len lén quay đầu đi, thấy người bên cạnh thần sắc vẫn tự nhiên xem tài liệu, lại không biết nguyên do anh vẫn luôn thức đêm không ngủ.
Giang Thiến bỗng có chút đau lòng, anh, rốt cuộc anh có chuyện gì không vui.
Bữa ăn sáng là Lý Thanh Hàng đem tới, vì vậy phải chịu đựng mùi thơm cháo trắng xông vào mũi.
Giang Thiến đã từng kháng nghị qua, những thứ kia đầu bếp trong nhà nấu nhất định là ngon hơn của Lý Thanh Hàng, hơn nữa tại sao mình lại vô duyên vô cớ đi hưởng thục bữa ăn sáng của người ta, nhưng mà, Lý Thanh Hàng vẫn cứ làm theo ý mình, Giang Thiến không thể làm gù khác hơn là buông tha.
Giang Triết tựa hồ càng thêm trầm mặc ít nói, thậm chí sau khi Giang Thiến ăn sáng xong, anh quay sang nhìn Lý Thanh Hàng một chút lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Anh có việc?”.
Lý Thanh Hàng nhàn nhạt hỏi.
Giang Triết chẳng qua là nhìn lại Lý Thanh Hàng, không gật cũng không lắc đầu.
“Anh đi đi, tôi ở lại cho.”
Giang Triết cuối cùng cũng đặt tay lên nắm đấm cửa, ngay lúc xoay tay mở cửa ra, trái tim bỗng hung hăng nhói đau như vậy.
“Anh, anh đến rồi.” Trọng giọng nói của Giang Thiến mang theo chút khoan khoái.
Lý Thanh Hàng nhìn Giang Triết một chút, người phía sau vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút thần sắc nào.
Trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn quay sang chào tạm biệt với Giang Thiến, dù sao sau phẫu thuật, nói chuyện phiếm cũng là một chuyện hao tổn tinh thần.
Không biết có phải Giang Thiến bị ảo giác không, dường như từ sau lần Lý Thanh Hàng tới này, Giang Triết trở nên trầm mặc hơn.
Anh nếu không phải xem tài liệu thư ký đưa tới, thì chính là ngồi một chỗ ngẩn người.
Trong ấn tượng của Giang Thiến, Giang Triết vẫn là loại người luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, việc trong đầu xuất hiện chỗ trống trong thời gian dài như vậy đối với Giang Triết mà nói căn bản là chuyện không thể nào.
Đêm hôm đó, cô bởi vì đau do vết thương mổ, nên vừa ngủ đã lập tức tỉnh dậy, lúc quay đầu, lại nhìn thấy Giang Triết cứ như vậy đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Giang Thiến không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô không biết rốt cuộc anh đang nhìn cái gì.
Lúc này chính là thời điểm xuân hàn se lạnh, bên ngoài cũng có thể bị khí lạnh ép chết, anh rốt cuộc là đang nhìn cái gì.
Giang Thiến muốn mở miệng gọi Giang Triết, nhưng vẫn nhịn xuống.
Vì vậy, một người đứng bên cửa sổ nhìn bên ngoài, một người nằm trên giường nhìn người bên cửa sổ.
Giang Thiến cứ ngơ ngác nhìn Giang Triết như vậy, anh tựa như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi Giang Thiến cảm thấy ánh mắt ê ẩm, cảm giác đôi mắt mông lung, sau đó đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 2 khi … tỉnh lại, Giang Thiến nhớ đến chuyện này, len lén quay đầu đi, thấy người bên cạnh thần sắc vẫn tự nhiên xem tài liệu, lại không biết nguyên do anh vẫn luôn thức đêm không ngủ.
Giang Thiến bỗng có chút đau lòng, anh, rốt cuộc anh có chuyện gì không vui.
Bữa ăn sáng là Lý Thanh Hàng đem tới, vì vậy phải chịu đựng mùi thơm cháo trắng xông vào mũi.
Giang Thiến đã từng kháng nghị qua, những thứ kia đầu bếp trong nhà nấu nhất định là ngon hơn của Lý Thanh Hàng, hơn nữa tại sao mình lại vô duyên vô cớ đi hưởng thục bữa ăn sáng của người ta, nhưng mà, Lý Thanh Hàng vẫn cứ làm theo ý mình, Giang Thiến không thể làm gù khác hơn là buông tha.
Giang Triết tựa hồ càng thêm trầm mặc ít nói, thậm chí sau khi Giang Thiến ăn sáng xong, anh quay sang nhìn Lý Thanh Hàng một chút lại nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Anh có việc?”.
Lý Thanh Hàng nhàn nhạt hỏi.
Giang Triết chẳng qua là nhìn lại Lý Thanh Hàng, không gật cũng không lắc đầu.
“Anh đi đi, tôi ở lại cho.”
/278
|