Editor: June_duahau
Đó là đôi môi mềm mại nhất trên thế giới, còn có mùi hương thơm ngát mê hoặc người, nhưng mà Giang Triết không dám động, anh chỉ sợ sẽ gậy ra hiệu quả nghiêm trọng.
Giang Thiến buông Giang Triết ra, nhìn trên mặt anh không chút nhúc nhích, cho là kỹ thuật của mình chưa đủ tốt, cô nghiêng đầu, híp mắt một cái, sau đó khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Tới đây Giang Triết vẫn chưa rõ, cô rốt cuộc muốn làm chuyện gì lúc này, Giang Thiến lần nữa nhào tới, vừa cắn đôi môi Giang Triết.
Giang Triết dở khóc dở cười, hôn không có phương pháp như vậy, cũng chỉ có mình Giang Thiến, nhưng mà, trong lòng lại ngọt ngào như mật mà thở dài, nha đầu này.
Giang Thiến thật không biết phải làm thế nào, cô chỉ biết ôm Giang Triết vừa gặm vừa cắn.
Mặc dù như vậy, Giang Triết cũng cảm thấy toàn thân mình tựa như bị một cây đuốc châm đốt.
Anh đẩy Giang Thiến ra.
“Thiến Nhi, em biết mình đang làm gì không?”.
Trên mặt Giang Thiến bỗng chốc ửng hồng, đôi mắt sáng trong veo, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn Giang Triết.
Một giây kế tiếp, lại ôm Giang Triết, lần này so với lần trước có chút tiến bộ, cô bắt đầu học được trúc trắc mà —— đôi môi Giang Triết.
Hai tay Giang Triết không biết đặt ở đâu, anh sắp không khống chế nổi mình, anh biết nếu như mình không đi tốt bước này, người hối hận sẽ chính là cô.
Anh không muốn cô thống khổ, không muốn cô hối hận, không muốn cô sau này khóc nói nguyên nhân là do mình.
(tác giả: nếu như chỗ này bị lược N chữ.)
Anh đẩy Giang Thiến ra, cổ họng trầm khan, “Thiến Nhi, em hãy nghĩ cho tốt.”
Hai tay Giang Thiến lại lập tức leo lên, cô khẽ cắn vành tai Giang Triết.
“Anh, em nói rồi chỉ là đem lần đầu tiên hiến dâng cho anh, về sau, anh và em chẳng qua là anh trai-em gái.”
(Nơi này bị thủ tiêu N chữ)
Giang Triết khẽ cắn răng, “Thiến Nhi, nói cự tuyệt.”
Giang Thiến nhưng chỉ liếm môi một cái, “Anh, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Động tác của Giang Triết hơi dừng lại một chút, những lời này đã từng xuất hiện vô số lần trong đầu anh, không nghĩ tới sẽ có một ngày Giang Thiến cũng dùng những lời này nói với mình.
Lời tác giả: Hai chương cũng bị thành 1 chương, dù sao nội dung chủ yếu cũng là Giang Triết cùng Giang Thiến cái đó cái đó…, về phần cái đó như thế nào, xin các vị nhắm mắt lại tự tưởng tượng đi.
Lời editor: Cái đó là cái chi?????????, tác giả ta muốn .... ngươi.
Đó là đôi môi mềm mại nhất trên thế giới, còn có mùi hương thơm ngát mê hoặc người, nhưng mà Giang Triết không dám động, anh chỉ sợ sẽ gậy ra hiệu quả nghiêm trọng.
Giang Thiến buông Giang Triết ra, nhìn trên mặt anh không chút nhúc nhích, cho là kỹ thuật của mình chưa đủ tốt, cô nghiêng đầu, híp mắt một cái, sau đó khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Tới đây Giang Triết vẫn chưa rõ, cô rốt cuộc muốn làm chuyện gì lúc này, Giang Thiến lần nữa nhào tới, vừa cắn đôi môi Giang Triết.
Giang Triết dở khóc dở cười, hôn không có phương pháp như vậy, cũng chỉ có mình Giang Thiến, nhưng mà, trong lòng lại ngọt ngào như mật mà thở dài, nha đầu này.
Giang Thiến thật không biết phải làm thế nào, cô chỉ biết ôm Giang Triết vừa gặm vừa cắn.
Mặc dù như vậy, Giang Triết cũng cảm thấy toàn thân mình tựa như bị một cây đuốc châm đốt.
Anh đẩy Giang Thiến ra.
“Thiến Nhi, em biết mình đang làm gì không?”.
Trên mặt Giang Thiến bỗng chốc ửng hồng, đôi mắt sáng trong veo, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn Giang Triết.
Một giây kế tiếp, lại ôm Giang Triết, lần này so với lần trước có chút tiến bộ, cô bắt đầu học được trúc trắc mà —— đôi môi Giang Triết.
Hai tay Giang Triết không biết đặt ở đâu, anh sắp không khống chế nổi mình, anh biết nếu như mình không đi tốt bước này, người hối hận sẽ chính là cô.
Anh không muốn cô thống khổ, không muốn cô hối hận, không muốn cô sau này khóc nói nguyên nhân là do mình.
(tác giả: nếu như chỗ này bị lược N chữ.)
Anh đẩy Giang Thiến ra, cổ họng trầm khan, “Thiến Nhi, em hãy nghĩ cho tốt.”
Hai tay Giang Thiến lại lập tức leo lên, cô khẽ cắn vành tai Giang Triết.
“Anh, em nói rồi chỉ là đem lần đầu tiên hiến dâng cho anh, về sau, anh và em chẳng qua là anh trai-em gái.”
(Nơi này bị thủ tiêu N chữ)
Giang Triết khẽ cắn răng, “Thiến Nhi, nói cự tuyệt.”
Giang Thiến nhưng chỉ liếm môi một cái, “Anh, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Động tác của Giang Triết hơi dừng lại một chút, những lời này đã từng xuất hiện vô số lần trong đầu anh, không nghĩ tới sẽ có một ngày Giang Thiến cũng dùng những lời này nói với mình.
Lời tác giả: Hai chương cũng bị thành 1 chương, dù sao nội dung chủ yếu cũng là Giang Triết cùng Giang Thiến cái đó cái đó…, về phần cái đó như thế nào, xin các vị nhắm mắt lại tự tưởng tượng đi.
Lời editor: Cái đó là cái chi?????????, tác giả ta muốn .... ngươi.
/278
|