Editor: Jun_dauhau
"Làm sao lại để ngã bệnh? Thân thể anh không phải vẫn rất tốt sao?"
"Nha đầu ngốc, thân thể anh không phải muốn là có thể kiểm soát được."
Giang Triết giơ tay lên, vuốt ve đầu Giang Thiến.
"Giang Thiến, cô nên khuyên nhủ anh trai cô thật tốt đi, anh ấy gần đây không biết bị làm sao vậy? Uống rượu như phát điên, cũng không quản người nhà là cô sẽ đau lòng."
Người bên cạnh đột nhiên mở miệng, âm thanh ủy khuất.
Nhiệt tình trong lòng Giang Thiến lập tức bị đóng băng.
"Anh, vậy cũng không đúng."
Lời nói phía sau lại không biết nên đáp lại thế nào, rất nhiều lời muốn nói đang nghẹn lại trong cổ họng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
"Đỗ Hân Lệ."
Giang Triết quay đầu, sắc mặt khẽ biến, hơi không vui.
"cô hôm nay cực kỳ rảnh rỗi? Công ty không có việc giao cho cô xử ký?"
"Triết, chuyện công ty làm sao có thể so sánh với anh được?"
Đỗ Hân Lệ tiến lên bắt lấy tay Giang Triết, hơi làm nũng.
Nhìn thấy có người làm động tác này như vậy với Giang Triết, trong lòng dâng lên một hồi khổ sở.
Giang Triết nhìn cái đầu bên cạnh mình, cúi thiếu chút nữa là đụng tới mép giường, anh làm sao lại không biết cô đang nghĩ gì.
Anh giống như vô cùng thân thiết mà nắm bả vai Đỗ Hân Lệ.
"Tôi biết, cô rất tốt với tôi."
Ánh mắt anh nhìn cô ấy chứa đầy ôn nhu, khiến cho người ta chìm đắm trong đó.
Giang Thiến chỉ cảm thấy lòng mình như bị dao khoét, lời nói dịu dàng như vậy đã từng chỉ nói với một mình cô, bắt đầu từ lúc nào, anh có thể nói với người phụ nữ khác 'nhu tình mật ý' như vậy.
Sắc mặt cô hơi tái, sau đó đứng dậy.
"Vậy... anh, ngàn vạn lần phải chú ý sức khỏe của mình."
nói xong, Giang Thiến gần như là chạy trốn lao ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng cô dần xa, ánh mắt Giang Triết nhanh chóng lạnh băng, sau đó dùng sức hất tay của Đỗ Hân Lệ ra sau.
"Tôi nhớ giữa chúng ta có giao ước."
"Vâng."
Đỗ Hân Lệ cắn cắn môi, "Nhưng mà, đó chẳng phải là do tôi muốn diễn cho giống thêm một chút sao? Có như vậy Giang Thiến mới tin là thật."
Giang Triết dường như không nghe thấy.
Anh mất hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Từ sau ngày Giang Thiến rời đi, anh cả ngày làm bạn với rượu.
Lâm Bân từng không dưới một lần khuyên anh, nói, nếu vẫn cứ kiên trì như vậy, sẽ có ngày nhất định chết vì say rượu, thật ra, Giang Triết biết rất rõ ràng, nhưng anh không cách nào khống chế bản thân mình.
*
Sau khi Giang Thiến về đến nhà, tâm tình vẫn buồn phiền không vui.
Giang Triết nhìn Đỗ Hân Lệ ánh mắt thỉnh thoảng lại lắc lư trước mắt mình.
"Làm sao lại để ngã bệnh? Thân thể anh không phải vẫn rất tốt sao?"
"Nha đầu ngốc, thân thể anh không phải muốn là có thể kiểm soát được."
Giang Triết giơ tay lên, vuốt ve đầu Giang Thiến.
"Giang Thiến, cô nên khuyên nhủ anh trai cô thật tốt đi, anh ấy gần đây không biết bị làm sao vậy? Uống rượu như phát điên, cũng không quản người nhà là cô sẽ đau lòng."
Người bên cạnh đột nhiên mở miệng, âm thanh ủy khuất.
Nhiệt tình trong lòng Giang Thiến lập tức bị đóng băng.
"Anh, vậy cũng không đúng."
Lời nói phía sau lại không biết nên đáp lại thế nào, rất nhiều lời muốn nói đang nghẹn lại trong cổ họng, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
"Đỗ Hân Lệ."
Giang Triết quay đầu, sắc mặt khẽ biến, hơi không vui.
"cô hôm nay cực kỳ rảnh rỗi? Công ty không có việc giao cho cô xử ký?"
"Triết, chuyện công ty làm sao có thể so sánh với anh được?"
Đỗ Hân Lệ tiến lên bắt lấy tay Giang Triết, hơi làm nũng.
Nhìn thấy có người làm động tác này như vậy với Giang Triết, trong lòng dâng lên một hồi khổ sở.
Giang Triết nhìn cái đầu bên cạnh mình, cúi thiếu chút nữa là đụng tới mép giường, anh làm sao lại không biết cô đang nghĩ gì.
Anh giống như vô cùng thân thiết mà nắm bả vai Đỗ Hân Lệ.
"Tôi biết, cô rất tốt với tôi."
Ánh mắt anh nhìn cô ấy chứa đầy ôn nhu, khiến cho người ta chìm đắm trong đó.
Giang Thiến chỉ cảm thấy lòng mình như bị dao khoét, lời nói dịu dàng như vậy đã từng chỉ nói với một mình cô, bắt đầu từ lúc nào, anh có thể nói với người phụ nữ khác 'nhu tình mật ý' như vậy.
Sắc mặt cô hơi tái, sau đó đứng dậy.
"Vậy... anh, ngàn vạn lần phải chú ý sức khỏe của mình."
nói xong, Giang Thiến gần như là chạy trốn lao ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng cô dần xa, ánh mắt Giang Triết nhanh chóng lạnh băng, sau đó dùng sức hất tay của Đỗ Hân Lệ ra sau.
"Tôi nhớ giữa chúng ta có giao ước."
"Vâng."
Đỗ Hân Lệ cắn cắn môi, "Nhưng mà, đó chẳng phải là do tôi muốn diễn cho giống thêm một chút sao? Có như vậy Giang Thiến mới tin là thật."
Giang Triết dường như không nghe thấy.
Anh mất hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Từ sau ngày Giang Thiến rời đi, anh cả ngày làm bạn với rượu.
Lâm Bân từng không dưới một lần khuyên anh, nói, nếu vẫn cứ kiên trì như vậy, sẽ có ngày nhất định chết vì say rượu, thật ra, Giang Triết biết rất rõ ràng, nhưng anh không cách nào khống chế bản thân mình.
*
Sau khi Giang Thiến về đến nhà, tâm tình vẫn buồn phiền không vui.
Giang Triết nhìn Đỗ Hân Lệ ánh mắt thỉnh thoảng lại lắc lư trước mắt mình.
/278
|