Trong văn phòng Giang Triết, cánh cửa kia bị người dùng lực lớn đóng sầm lại, tất cả mọi thứ trên bàn làm việc đều bị hất tung xuống đất.
Rõ ràng........rõ ràng chính anh là người đạo diễn một màn kịch này, muốn cô được vui vẻ, muốn tìm cho cô một người đàn ông tốt, vì sao đến cuối cùng người đau khổ lại là anh?
"Triết, A Triết, Giang Triết."
Đỗ Hân Lệ hoảng hốt ôm lấy cánh tay Giang Triết.
"Không cần như vậy, không cần như vậy được không?"
"Cút."
Giang Triết hung hăng gạt cánh tay Đỗ Hân Lệ ra, sắc mặt tối tăm rất đáng sợ.
"Cô muốn làm gì? Còn không mau biến khỏi mắt tôi?"
Đỗ Hân Lệ tốt xấu gì cũng được coi là người có danh tiếng, công ty của cô so với Minh Đế cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, cho nên, cô mới có thể thuận lợi hợp tác với Minh Đế.
Từ lúc nào thì cô đã chịu để cho người ta trút giận như vậy chứ?
Quả thật, qua nhiều ngày như vậy, đứng ở bên cạnh Giang Triết, trái tim thiếu nữ của cô đã rung động rồi.
Đỗ Hân Lệ cô lúc ban đầu chính là vì muốn cùng hợp tác làm ăn với Giang Triết, cho nên đã vạch ra trăm nghìn cách tiếp cận với Giang Triết, cho dù đã từng có rất nhiều người khuyên cô không cần tự tìm mất mặt.
Nhưng mà, về sau lại dần dần thành công, cô thế nhưng phát hiện mình càng ngày càng thích Giang Triết.
Cô vốn tưởng rằng toàn bộ chuyện này đều không có khả năng, ai biết được có một ngày Giang Triết nói muốn cùng cô diễn một vở kịch.
Chuyện này đối với Đỗ Hân Lệ mà nói giống như là một miếng thịt từ trên trời rơi xuống.
Mấy ngày nay, cô gần như ngày nào cũng dính lấy Giang Triết, thậm chí chuyện công ty bên kia đều nhờ người khác xử lý giúp.
Người trên thương trường đều nói cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng mà, chỉ có cô biết, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh chính là lúc trái tim cô có bao nhiêu cô độc.
Cô thật sự mệt mỏi, luôn muốn tìm cho mình một bến đỗ thật tốt, mà Giang Triết không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Cô đồng ý với yêu cầu của Giang Triết, thậm chí là cam tâm tình nguyện.
Cô cho rằng chỉ cần cô không ngừng nỗ lực, nói không chừng một ngày nào đó Giang Triết sẽ nhìn về phía cô.
Nhưng mà, thật sự không ngờ tất cả chỉ đều tự cô nghĩ ra mà thôi, không nhìn xem mình có bao nhiêu cố gắng, lại không cách nào có thể đi vào lòng Giang Triết.
Nghĩ tới đây, Đỗ Hân Lệ không khỏi bi thương.
"Giang Triết, anh cũng nên nghĩ đến cảm xúc của em một chút có được không. Mấy ngày nay, em từ bỏ tự tôn, mỗi ngày đều ngốc nghếch ở bên cạnh anh, cuộc sống của em đã không còn như bình thường nữa rồi, đơn giản chính là vì em đã yêu anh.... Nhưng mà, anh sao có thể làm tổn thương em như vậy....."
Đỗ Hân Lệ nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tựa như có thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Anh thông minh như vậy, làm sao lại có thể không biết cô đặt tất cả tâm tư của mình lên người anh kia chứ, nhưng mà, kết quả? Kết quả cô có được cái gì, chiếm được cái gì?
Ngoại trừ liên tiếp bị anh làm cho nhục nhã, cô còn có cái gì.
Đỗ Hân Lệ bưng kín miệng mình, xoay người muốn bỏ chạy.
Nếu đổi lại là trước kia, Giang Triết nhất định sẽ chẳng ngó ngàng tới, Giang Triết anh thiếu cái gì chứ không thiếu phụ nữ.
Nhưng mà, mới vừa rồi, anh đã nói với Giang Thiến rằng anh sẽ đính hôn với Đỗ Hân Lệ.
Mà cô ta và anh vĩnh viễn cũng không có chuyện phát sinh tình cảm, có chăng chỉ là thỏa thuận mà thôi.
"Nếu hôm nay cô cứ như vậy mà ra khỏi phòng này, về sau tôi cũng không muốn gặp cô nữa."
Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng Đỗ Hân Lệ.
Nếu là người khác nói, Đỗ Hân Lệ nhất định là giận tím mặt.
"Một bên anh bảo em cút một bên lại không để cho em rời khỏi phòng này, rốt cuộc anh muốn gì?"
Đúng, anh là Giang Triết, chính cô đã vứt bỏ tất cả để đi theo người đàn ông này.
Trong lòng vui sướng, tuy biết đó là vì Giang Triết muốn cô diễn trò với anh. Nhưng mà cho dù là như thế cô cũng cam tâm tình nguyện diễn trò cùng anh.
Bên cạnh cô không thiếu đàn ông ưu tú, chỉ là hi vọng có một ngày, Giang Thiến có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, như vậy cô cũng có thể đoạt được trái tim Giang Triết.
Dẫu biết đó chỉ là 'si tâm vọng tưởng', nhưng mà, nếu không thử làm sao biết có thành công hay không?
Chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh Giang Triết, cúi đầu, hơi ân hận nói khẽ.
"Thật xin lỗi? Đừng tức giận, em không cố ý.
Giang Triết không nói gì, chỉ hơi quay đầu đi.
Đỗ Hân Lệ nghĩ mà có chút bi thương, cô là một người rất kiêu ngạo, nhưng mà, chỉ bởi vì yêu anh, lại buông tha tất cả lòng tự tôn của mình.
Lúc Giang Triết và Đỗ Hân Lệ cùng dắt tay nhau xuất hiện trước mặt Giang Thiến và Lý Thanh Hàng đã là nửa giờ sau.
Trong nửa giờ đó, Giang Thiến vẫn vô cùng chán nản ngồi vẽ vòng tròn trên bàn.
Tuy cô biết ánh mắt tìm kiếm của Lý Thanh Hàng vẫn luôn một mực rơi trên người cô.
"Có chuyện gì không vui sao?"
Đây là lần đầu tiên, trong lúc anh và cô nói chuyện đề cập đến tâm tình của đối phương.
" Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không vui?"
Rõ ràng........rõ ràng chính anh là người đạo diễn một màn kịch này, muốn cô được vui vẻ, muốn tìm cho cô một người đàn ông tốt, vì sao đến cuối cùng người đau khổ lại là anh?
"Triết, A Triết, Giang Triết."
Đỗ Hân Lệ hoảng hốt ôm lấy cánh tay Giang Triết.
"Không cần như vậy, không cần như vậy được không?"
"Cút."
Giang Triết hung hăng gạt cánh tay Đỗ Hân Lệ ra, sắc mặt tối tăm rất đáng sợ.
"Cô muốn làm gì? Còn không mau biến khỏi mắt tôi?"
Đỗ Hân Lệ tốt xấu gì cũng được coi là người có danh tiếng, công ty của cô so với Minh Đế cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, cho nên, cô mới có thể thuận lợi hợp tác với Minh Đế.
Từ lúc nào thì cô đã chịu để cho người ta trút giận như vậy chứ?
Quả thật, qua nhiều ngày như vậy, đứng ở bên cạnh Giang Triết, trái tim thiếu nữ của cô đã rung động rồi.
Đỗ Hân Lệ cô lúc ban đầu chính là vì muốn cùng hợp tác làm ăn với Giang Triết, cho nên đã vạch ra trăm nghìn cách tiếp cận với Giang Triết, cho dù đã từng có rất nhiều người khuyên cô không cần tự tìm mất mặt.
Nhưng mà, về sau lại dần dần thành công, cô thế nhưng phát hiện mình càng ngày càng thích Giang Triết.
Cô vốn tưởng rằng toàn bộ chuyện này đều không có khả năng, ai biết được có một ngày Giang Triết nói muốn cùng cô diễn một vở kịch.
Chuyện này đối với Đỗ Hân Lệ mà nói giống như là một miếng thịt từ trên trời rơi xuống.
Mấy ngày nay, cô gần như ngày nào cũng dính lấy Giang Triết, thậm chí chuyện công ty bên kia đều nhờ người khác xử lý giúp.
Người trên thương trường đều nói cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng mà, chỉ có cô biết, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh chính là lúc trái tim cô có bao nhiêu cô độc.
Cô thật sự mệt mỏi, luôn muốn tìm cho mình một bến đỗ thật tốt, mà Giang Triết không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Cô đồng ý với yêu cầu của Giang Triết, thậm chí là cam tâm tình nguyện.
Cô cho rằng chỉ cần cô không ngừng nỗ lực, nói không chừng một ngày nào đó Giang Triết sẽ nhìn về phía cô.
Nhưng mà, thật sự không ngờ tất cả chỉ đều tự cô nghĩ ra mà thôi, không nhìn xem mình có bao nhiêu cố gắng, lại không cách nào có thể đi vào lòng Giang Triết.
Nghĩ tới đây, Đỗ Hân Lệ không khỏi bi thương.
"Giang Triết, anh cũng nên nghĩ đến cảm xúc của em một chút có được không. Mấy ngày nay, em từ bỏ tự tôn, mỗi ngày đều ngốc nghếch ở bên cạnh anh, cuộc sống của em đã không còn như bình thường nữa rồi, đơn giản chính là vì em đã yêu anh.... Nhưng mà, anh sao có thể làm tổn thương em như vậy....."
Đỗ Hân Lệ nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tựa như có thiên ngôn vạn ngữ trong cổ họng, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Anh thông minh như vậy, làm sao lại có thể không biết cô đặt tất cả tâm tư của mình lên người anh kia chứ, nhưng mà, kết quả? Kết quả cô có được cái gì, chiếm được cái gì?
Ngoại trừ liên tiếp bị anh làm cho nhục nhã, cô còn có cái gì.
Đỗ Hân Lệ bưng kín miệng mình, xoay người muốn bỏ chạy.
Nếu đổi lại là trước kia, Giang Triết nhất định sẽ chẳng ngó ngàng tới, Giang Triết anh thiếu cái gì chứ không thiếu phụ nữ.
Nhưng mà, mới vừa rồi, anh đã nói với Giang Thiến rằng anh sẽ đính hôn với Đỗ Hân Lệ.
Mà cô ta và anh vĩnh viễn cũng không có chuyện phát sinh tình cảm, có chăng chỉ là thỏa thuận mà thôi.
"Nếu hôm nay cô cứ như vậy mà ra khỏi phòng này, về sau tôi cũng không muốn gặp cô nữa."
Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng Đỗ Hân Lệ.
Nếu là người khác nói, Đỗ Hân Lệ nhất định là giận tím mặt.
"Một bên anh bảo em cút một bên lại không để cho em rời khỏi phòng này, rốt cuộc anh muốn gì?"
Đúng, anh là Giang Triết, chính cô đã vứt bỏ tất cả để đi theo người đàn ông này.
Trong lòng vui sướng, tuy biết đó là vì Giang Triết muốn cô diễn trò với anh. Nhưng mà cho dù là như thế cô cũng cam tâm tình nguyện diễn trò cùng anh.
Bên cạnh cô không thiếu đàn ông ưu tú, chỉ là hi vọng có một ngày, Giang Thiến có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, như vậy cô cũng có thể đoạt được trái tim Giang Triết.
Dẫu biết đó chỉ là 'si tâm vọng tưởng', nhưng mà, nếu không thử làm sao biết có thành công hay không?
Chậm rãi xoay người, đi tới bên cạnh Giang Triết, cúi đầu, hơi ân hận nói khẽ.
"Thật xin lỗi? Đừng tức giận, em không cố ý.
Giang Triết không nói gì, chỉ hơi quay đầu đi.
Đỗ Hân Lệ nghĩ mà có chút bi thương, cô là một người rất kiêu ngạo, nhưng mà, chỉ bởi vì yêu anh, lại buông tha tất cả lòng tự tôn của mình.
Lúc Giang Triết và Đỗ Hân Lệ cùng dắt tay nhau xuất hiện trước mặt Giang Thiến và Lý Thanh Hàng đã là nửa giờ sau.
Trong nửa giờ đó, Giang Thiến vẫn vô cùng chán nản ngồi vẽ vòng tròn trên bàn.
Tuy cô biết ánh mắt tìm kiếm của Lý Thanh Hàng vẫn luôn một mực rơi trên người cô.
"Có chuyện gì không vui sao?"
Đây là lần đầu tiên, trong lúc anh và cô nói chuyện đề cập đến tâm tình của đối phương.
" Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không vui?"
/278
|