Giang Phấn không khỏi bước vài bước về phía Giang Thiến, mọi người đều biết, chào hỏi cũng không phải là chuyện quá đáng gì. Không nghĩ tới, anh ta vừa mới dời bước chân đã giật mình, ánh mắt giá lạnh của Giang Triết đã quét sang bên này.
Giang Phấn cảm thấy có một luồng khí lạnh từ chân mình sộc thẳng lên. Anh hai à, không cần phải như thế chứ, tôi thực sự là, đã ba ngày ba đêm không có chợp mắt rồi đấy!
Tuy trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì, vội vàng cười xòa, sờ sờ cái mũi của mình một cái rồi lui ra ngoài.
Anh ta không biết, suốt một buổi sáng, Giang Triết ngoại trừ để cho Lâm Mẫn đi vào đưa văn kiện, ngoài ra không có bất kỳ một loài động vật giống đực nào được đi qua cánh cửa kia, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không có.
Giang Triết đã sớm dặn dò cẩn thận, tất cả văn kiện tài liệu muốn trình lên đều giao cho Lâm Mẫn, chỉ mình cô mới được đưa vào, nếu không, anh làm sao yên tâm để cho Giang Thiến nghỉ ngơi ở chỗ này?
Cửa bị chậm rãi đóng lại, Giang Triết thong thả bước tới trước mặt Tống Na Mỹ.
Tống Na Mỹ mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt, hơn nữa bản thân lại khéo léo linh hoạt, cho nên nhìn bà ta so với số tuổi quả thực là cách xa, không hợp chút nào.
Nhìn bóng đen to lớn trước mặt mình, Tống Na Mỹ khó khăn nuốt nước miếng một cái.
"Chuyện này...."
Giang Triết không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt bà ta rất tinh sảo, cho nên mới sinh ra được Thiến Nhi như vậy, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Giang Triết lại thoáng bình ổn lại một chút.
"Cái đó.... ....Tổng giám đốc Giang, cậu tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có."
Giang Triết lui về sau mấy bước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay của mình.
Sắc mặt anh bình tĩnh, nhìn tất cả mọi thứ đều là 'vân đạm phong khinh'.
Chỉ có mình anh biết, lửa giận trong lòng mình đang gào thét đòi bộc phát ra ngoài, nếu như có thể, anh thật muốn xé xác người phụ nữ đáng căm hận này, không, vậy còn chưa đủ, tốt nhất là cho vào dầu rán, sau đó lăn qua, rồi ném vào hầm băng, hoặc là ném xuống sườn núi, hoặc là để cho tự đói mà chết, tất cả đều làm khiến cho đến muốn hít thở bình thường cũng không được.
"A."
Tống Na Mỹ liếc mắt nhìn Giang Triết, nhưng tâm trí vẫn một lòng treo ở nơi nào.
Bà chưa từng tiếp xúc qua với Giang Triết, lá thư kia cũng là gửi trực tiếp đến quầy lễ tân. Nhưng bà và người đàn ông kia cũng cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian khó quên nhất trong đời, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, hơn nữa, sau khi người đàn ông kia ra đi, Giang Triết cũng đã xử lý mọi chuyện của Minh Đế rất tốt.
Giang Triết quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Thiến. Là phản ứng thời kỳ đầu đúng không? Cho nên mấy ngày nay cô đều ngủ như vậy.
Nếu như sớm biết hôm nay Tống Na Mỹ sẽ tới, anh đã không mang Thiến Nhi theo, từ đầu tới cuối, anh không muốn để cho cô thấy một mặt tàn nhẫn khác của mình.
Nghĩ tới đây, anh hơi do dự một chút, rốt cuộc dịu dàng mở miệng.
"Thiến Nhi."
Người trên giường mở mắt, mắt to đen trắng rõ ràng cứ như vậy nhìn Giang Triết.
"Đi về nghỉ được không? Anh sẽ cho A Đức đưa em về."
Anh đi tới trước mặt Giang Thiến, sau đó bế cô lên.
Từ lúc Giang Triết bắt đầu lên tiếng gọi tên Giang Thiến, ánh mắt Tống Na Mỹ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Thiến. Thì ra, đứa bé của mình đã lớn như vậy, xem ra lựa chọn lúc đầu của bà để cho đứa bé đến nhà họ Giang so với ở bên cạnh bà tốt hơn nhiều.
Bà thở dài một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng, Giang Triết đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến cho Tống Na Mỹ không tự chủ được rùng mình một cái.
Khóe miệng bà hơi giương lên.
Giang Triết, quả nhiên bà vẫn là người nhu nhược.
Giang Triết quay người trở lại, sau đó nhấn nút gọi điện thoại nội tuyến.
"Vào đi."
Rất nhanh, Lâm Mẫn đã đẩy cửa đi vào.
"Đưa Thiến Nhi về nhà, cô cũng không cần phải trở về công ty nữa, ở bên cạnh chăm sóc Thiến Nhi, chờ cho đến khi tôi trở về biệt thự mới được đi."
Lâm Mẫn chỉ gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh Giang Thiến.
Giang Thiến khẽ nhíu mày một cái, thật ra thì không có chuyện gì, nhưng mà, Giang Triết lại làm như có rất nhiều khẩn trương và lo lắng, giống như hận không thể để cho tất cả mọi người biết cô đang mang thai vậy.
Buổi sáng muốn cô đi cùng cũng coi như xong đi, kết quả cô vừa mới ngồi xuống, liền cho người đưa chiếc giường gấp vào, chẳng lẽ anh không thấy mất mặt sao?
Anh không mất mặt, cô còn ngại mất mặt thay đây!
Hết lần này tới lần khác, người nào đó không hề nhìn sắc mặt người khác, dám để cho cô lên giường nghỉ ngơi. Bây giờ cũng vậy, về nhà thì về, kêu tài xế, hộ vệ còn chưa đủ, lại còn muốn thư ký đưa về cùng.
"Anh, tự em về là được rồi." Giang Thiến nhẹ giọng kháng nghị.
Giang Triết hoàn toàn không cho Giang Thiến có cơ hội kháng cự, anh mạnh mẽ đem tay của cô nhét vào trong tay Lâm Mẫn, sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ngoan, anh còn có việc phải xử lý, em để cho anh yên tâm một chút đi. Về đến nhà thì gọi điện cho anh!"
Giang Thiến quay đầu nhìn Lâm Mẫn đang khổ sở nhịn cười, không khỏi ảo não đỏ mặt.
Giang Phấn cảm thấy có một luồng khí lạnh từ chân mình sộc thẳng lên. Anh hai à, không cần phải như thế chứ, tôi thực sự là, đã ba ngày ba đêm không có chợp mắt rồi đấy!
Tuy trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì, vội vàng cười xòa, sờ sờ cái mũi của mình một cái rồi lui ra ngoài.
Anh ta không biết, suốt một buổi sáng, Giang Triết ngoại trừ để cho Lâm Mẫn đi vào đưa văn kiện, ngoài ra không có bất kỳ một loài động vật giống đực nào được đi qua cánh cửa kia, thậm chí ngay cả một con muỗi cũng không có.
Giang Triết đã sớm dặn dò cẩn thận, tất cả văn kiện tài liệu muốn trình lên đều giao cho Lâm Mẫn, chỉ mình cô mới được đưa vào, nếu không, anh làm sao yên tâm để cho Giang Thiến nghỉ ngơi ở chỗ này?
Cửa bị chậm rãi đóng lại, Giang Triết thong thả bước tới trước mặt Tống Na Mỹ.
Tống Na Mỹ mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt, hơn nữa bản thân lại khéo léo linh hoạt, cho nên nhìn bà ta so với số tuổi quả thực là cách xa, không hợp chút nào.
Nhìn bóng đen to lớn trước mặt mình, Tống Na Mỹ khó khăn nuốt nước miếng một cái.
"Chuyện này...."
Giang Triết không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Không thể phủ nhận, khuôn mặt bà ta rất tinh sảo, cho nên mới sinh ra được Thiến Nhi như vậy, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Giang Triết lại thoáng bình ổn lại một chút.
"Cái đó.... ....Tổng giám đốc Giang, cậu tìm tôi có việc gì sao?"
"Không có."
Giang Triết lui về sau mấy bước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay của mình.
Sắc mặt anh bình tĩnh, nhìn tất cả mọi thứ đều là 'vân đạm phong khinh'.
Chỉ có mình anh biết, lửa giận trong lòng mình đang gào thét đòi bộc phát ra ngoài, nếu như có thể, anh thật muốn xé xác người phụ nữ đáng căm hận này, không, vậy còn chưa đủ, tốt nhất là cho vào dầu rán, sau đó lăn qua, rồi ném vào hầm băng, hoặc là ném xuống sườn núi, hoặc là để cho tự đói mà chết, tất cả đều làm khiến cho đến muốn hít thở bình thường cũng không được.
"A."
Tống Na Mỹ liếc mắt nhìn Giang Triết, nhưng tâm trí vẫn một lòng treo ở nơi nào.
Bà chưa từng tiếp xúc qua với Giang Triết, lá thư kia cũng là gửi trực tiếp đến quầy lễ tân. Nhưng bà và người đàn ông kia cũng cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian khó quên nhất trong đời, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, hơn nữa, sau khi người đàn ông kia ra đi, Giang Triết cũng đã xử lý mọi chuyện của Minh Đế rất tốt.
Giang Triết quay đầu, liếc mắt nhìn Giang Thiến. Là phản ứng thời kỳ đầu đúng không? Cho nên mấy ngày nay cô đều ngủ như vậy.
Nếu như sớm biết hôm nay Tống Na Mỹ sẽ tới, anh đã không mang Thiến Nhi theo, từ đầu tới cuối, anh không muốn để cho cô thấy một mặt tàn nhẫn khác của mình.
Nghĩ tới đây, anh hơi do dự một chút, rốt cuộc dịu dàng mở miệng.
"Thiến Nhi."
Người trên giường mở mắt, mắt to đen trắng rõ ràng cứ như vậy nhìn Giang Triết.
"Đi về nghỉ được không? Anh sẽ cho A Đức đưa em về."
Anh đi tới trước mặt Giang Thiến, sau đó bế cô lên.
Từ lúc Giang Triết bắt đầu lên tiếng gọi tên Giang Thiến, ánh mắt Tống Na Mỹ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Thiến. Thì ra, đứa bé của mình đã lớn như vậy, xem ra lựa chọn lúc đầu của bà để cho đứa bé đến nhà họ Giang so với ở bên cạnh bà tốt hơn nhiều.
Bà thở dài một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng, Giang Triết đột nhiên xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến cho Tống Na Mỹ không tự chủ được rùng mình một cái.
Khóe miệng bà hơi giương lên.
Giang Triết, quả nhiên bà vẫn là người nhu nhược.
Giang Triết quay người trở lại, sau đó nhấn nút gọi điện thoại nội tuyến.
"Vào đi."
Rất nhanh, Lâm Mẫn đã đẩy cửa đi vào.
"Đưa Thiến Nhi về nhà, cô cũng không cần phải trở về công ty nữa, ở bên cạnh chăm sóc Thiến Nhi, chờ cho đến khi tôi trở về biệt thự mới được đi."
Lâm Mẫn chỉ gật đầu, lập tức đi tới bên cạnh Giang Thiến.
Giang Thiến khẽ nhíu mày một cái, thật ra thì không có chuyện gì, nhưng mà, Giang Triết lại làm như có rất nhiều khẩn trương và lo lắng, giống như hận không thể để cho tất cả mọi người biết cô đang mang thai vậy.
Buổi sáng muốn cô đi cùng cũng coi như xong đi, kết quả cô vừa mới ngồi xuống, liền cho người đưa chiếc giường gấp vào, chẳng lẽ anh không thấy mất mặt sao?
Anh không mất mặt, cô còn ngại mất mặt thay đây!
Hết lần này tới lần khác, người nào đó không hề nhìn sắc mặt người khác, dám để cho cô lên giường nghỉ ngơi. Bây giờ cũng vậy, về nhà thì về, kêu tài xế, hộ vệ còn chưa đủ, lại còn muốn thư ký đưa về cùng.
"Anh, tự em về là được rồi." Giang Thiến nhẹ giọng kháng nghị.
Giang Triết hoàn toàn không cho Giang Thiến có cơ hội kháng cự, anh mạnh mẽ đem tay của cô nhét vào trong tay Lâm Mẫn, sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ngoan, anh còn có việc phải xử lý, em để cho anh yên tâm một chút đi. Về đến nhà thì gọi điện cho anh!"
Giang Thiến quay đầu nhìn Lâm Mẫn đang khổ sở nhịn cười, không khỏi ảo não đỏ mặt.
/278
|