“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn cả kinh kêu lên đầy hạnh phúc – Hạ Vũ Thiên, anh đúng là Superman! Rốt cuộc cũng tới! Canh giờ cực chuẩn! Có điều, chui vào bốt điện thoại cởi áo khoác mặc quần s*p với áo choàng vào mà mất thời gian quá! Thiếu chút nữa anh đây tiêu rồi đó!
Hạ Vũ Thiên đốn ngã gã vệ sĩ kia đo ván thẳng cẳng trên mặt đất, còn không quên bồi thêm mấy cú đấm thô bạo. Nháy mắt, khuôn mặt đối phương bê bết máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh, “Tôi đối với anh đâu đến nỗi nào, phản bội tôi thì không nói nhưng sao đến cả anh em của mình cũng xuống tay?”
“Tôi cùng đường rồi.” người kia phun ra một ngụm máu. “Để bảo vệ gia đình tôi, cậu phải chết.”
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày. “Kẻ nào bắt người thân của anh?”
“…”
“Được rồi.” Hạ Vũ Thiên gật gù. “Nếu cứu được bọn họ tôi sẽ thu xếp chu đáo. Song, anh giết từng này anh em, chuyện cùng xuống mồ với bọn họ là đương nhiên…” Hạ Vũ Thiên lại tiếp tục đấm đá, người kia bị đánh đến hôn mê. Cuối cùng anh ta đứng lên, đi đến bên Lâm Viễn, cầm lấy súng của anh.
“A, anh làm gì đó?” Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên chĩa súng vào người vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên bỏ ngoài tai lời nói của anh, nhắm thẳng vào lồng ngực kẻ đối diện, bắn ba phát liên tiếp, người này rên vài tiếng sau đó tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, đã từng chứng kiến biết bao sinh lão bệnh tử nhưng tận mắt nhìn thấy người bị bắn chết thì chưa bao giờ. Trong phút chốc, anh khó có thể thích ứng, Hạ Vũ Thiên xoay người nhìn anh, bình thản buông một tiếng khen ngợi, “Cậu khá lắm.”
Lâm Viễn nhìn người trước mặt, anh hãy còn chưa hoàn hồn chuyện anh ta giải quyết một mạng người dễ dàng đến thế, nhanh gọn hơn cả giết gà, Hạ Vũ Thiên chắc chắn đã từng giết người, không thể nào là lần đầu tiên.
“Sao?” Hạ Vũ Thiên thu súng lại.
“Những người khác đâu…” Lâm Viễn lí nhí hỏi.
“Đều đã chết.” Hạ Vũ Thiên hạ giọng. “Là tôi giết.”
Lâm Viễn đơ người.
“Tôi không giết họ, họ sẽ giết tôi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Kẻ này đã giết những anh em khác.”
“Tôi biết.” Lâm Viễn lẩm bẩm. “Tôi cũng không phải Đức Mẹ, hở chút là khóc rống lên. Chỉ hơi hoảng thôi, có thể để tôi quen đã được không?”
Hạ Vũ Thiên cười ảm đạm. “Tốt, vậy chờ cậu chậm rãi thích ứng…” nói xong anh ngã uỵch một cái xuống thảm cỏ.
“Này!” Lâm Viễn hốt hoảng, nhảy lại gần Hạ Vũ Thiên.
“Anh làm sao thế?” trước ngực Hạ Vũ Thiên có vết máu loang lổ. Không thể nào?!
Anh muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên ra để nhìn nhưng Hạ Vũ Thiên bất chợt kéo tay anh lại, cười nhẹ. “Hôm nay có cơ hội rồi… cả hai lần trước thất bại nhưng lần này lại thành công, đúng là quá tam ba bận, biểu hiện của tôi thế nào?”
“Anh còn tâm trạng nói giỡn?” Lâm Viễn nhíu mày. “Này, đừng ngăn tôi, để tôi coi qua vết thương!”
Hạ Vũ Thiên ho khan. “Không chết được đâu.”
“Anh…” Lâm Viễn lật đồ của Hạ Vũ Thiên, quần áo cơ hồ đều nhuốm đỏ, màu trắng nguyên bản đã hoá hồng, anh trở nên luống cuống – Ai da! Chảy nhiều máu như thế còn sống nổi sao!
“Lâm Viễn, cậu có cảm động chút nào không?” Hạ Vũ Thiên chợt hỏi.
“Cảm động cái rắm!” Lâm Viễn trừng mắt. “Không phải vì anh, tôi có thể sợ đến vậy không?!”
Hạ Vũ Thiên bật cười. “Tôi chẳng màng tính mạng để cứu cậu, một chút cảm động cũng không có?”
“Hừ, có tí xíu thôi.” Lâm Viễn nói nhỏ, rồi bổ sung, “Nhưng mà thứ anh cứu chẳng qua là di chúc.”
Hạ Vũ Thiên vươn tay hẩy cằm anh. “Tôi không cho là vậy.”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên trắng nhợt, thanh âm càng ngày càng yếu. Lâm Viễn sốt ruột ghé vào nghe nhịp tim của Hạ Vũ Thiên – bình thường. Sau đó, mặc kệ Hạ Vũ Thiên cản trở, anh kiểm tra nửa người trên, phát hiện không bị thương. Lâm Viễn thầm nghĩ, “Đừng nói bị thương nửa dưới nha?” tay vươn tới toan cởi quần Hạ Vũ Thiên.
“Này này, tôi bị thương, cậu định giở trò quấy rối tôi sao?” Hạ Vũ Thiên cười.
“Anh còn lải nhải được nữa hả!” Lâm Viễn tiếp tục công việc, tiếc là ngay lúc đó lại nghe một trận nháo nhác bên ngoài, Lâm Viễn căng thẳng vội cầm súng chắn phía trước Hạ Vũ Thiên.
“Lần này là ai tới?”
Hạ Vũ Thiên bắt gặp hành động của anh bèn mỉm cười. “Cậu muốn bảo vệ tôi à?”
Lâm Viễn nghĩ – không bằng tôi bắn anh chết quách đi, sau đấy giao cho mấy băng nhóm giành thưởng. Có khi tiện tay vứt đi cái số xui, vớ được một chức vị béo bở trong giới ấy nhỉ?
Đúng lúc này, có tiếng kêu vang lên, “Thiếu gia!”
“Là A Thường!” Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi gật đầu, Lâm Viễn vội hét, “A Thường! Chúng tôi ở đây.”
Vừa hô xong mấy tiếng, A Thường đã vọt vào, nhác thấy Hạ Vũ Thiên toàn thân bê bết máu liền hãi hùng tới mức mặt trắng bệch, nhào tới gọi, “Thiếu gia!”
“Đừng làm ồn, không có việc gì.” Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy, dáng vẻ vô sự.
“Đây không phải máu của tôi.” anh cười nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn trợn tròn hai mắt, nét mặt không tin nổi trân trân ngó Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi nhếch khoé miệng cười cười. “Thế nào? Không phải muốn kiểm tra à? Sao còn chưa cởi? Trở về tôi sẽ cho cậu từ từ kiểm tra.”
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn định giơ súng xả vào Hạ Vũ Thiên thì bị anh ta tóm lấy tay, đoạt súng đi. Hạ Vũ Thiên đem người đang giận ngút trời kia ôm vào lòng hôn một trận.
“Buông ra… A, đáng ghét!” Lâm Viễn vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy cao hứng liền đè xuống cho Lâm Viễn hết đường cục cựa.
“Thiếu gia.” A Thường dường như hiểu được ý đồ của Hạ Vũ Thiên. “Cậu giả bị thương?”
Hạ Vũ Thiên gật nhẹ. “Kêu một vài người lanh trí đến. Ba vệ sĩ trong xe phải hậu táng cho tốt, nhớ dàn xếp ổn thoả chuyện gia đình của họ, để bọn họ sau này cũng không phải lo đến chuyện cơm áo.”
“Rõ.” dứt lời, A Thường thấy thi thể một vệ sĩ nằm trên mặt đất bèn cau mày. “Là cậu ta?”
“Xe đã bị ai đó mó tay vào?” Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
“Vâng.” A Thường khẳng định. “Ống dẫn hơi bị cắt đứt. Tôi nhớ sáng nay có đi toilet, bốn vệ sĩ đều được tản đi bảo vệ cậu, chắc hẳn cậu ta đã thấy nên nhân cơ hội ra tay.”
“Đám người tập kích kia không đơn giản.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cho người điều tra.”
“Dạ.” A Thường vâng lời, gọi người kêu xe cứu thương của Lý Cố đến.
“Bỏ ra!” Lâm Viễn nằm cứng ngắc trong lòng Hạ Vũ Thiên, anh vằn mắt trừng đối phương.
“Ngoan, đừng quậy, phối hợp với tôi một chút.” Hạ Vũ Thiên dịu dàng vuốt tóc Lâm Viễn. Lâm Viễn nghe thấy mấy lời sởn gai ốc đó bèn ngồi yên nhỏ giọng càu nhàu – ngoan cái búa!
Hạ Vũ Thiên đưa tay vỗ nhẹ mông Lâm Viễn một cái, Lâm Viễn kinh hãi mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh ta.
“Lâm Viễn à, cậu đáng yêu thật.” Hạ Vũ Thiên nở nụ cười.
“Đồ thần kinh.” Lâm Viễn lỗ tai đỏ bừng cố gắng đứng lên, nhảy đến chỗ khác mặc Hạ Vũ Thiên ở một bên cười.
Không bao lâu sau, Lý Cố mang người đến khiêng Hạ Vũ Thiên ra, vừa thấy liền cau mặt. “Oa… máu chảy thành sông, các người giết từng này mạng người, ngồi tù mọt gông là cái chắc!”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt. “Nói cho bọn họ tôi bị trọng thương, cậu cũng giúp tôi xử lý cho tốt, xong việc thì về nhà chính.”
“Biết rồi.” Lý Cố gật đầu, quay lại hỏi Lâm Viễn, “Lâm Viễn, cậu không sao chứ?”
“Không.” Lâm Viễn nhướn mắt liếc sang Hạ Vũ Thiên tròng mắt đảo liên láo như đang tính toán cái gì. Hạ Vũ Thiên hơi chau mày, mấy ngày nay cùng ở chung, anh thừa hiểu vẻ mặt này của Lâm Viễn, hẳn cậu ta đang có ý nghĩ quái gở nào đó.
Hạ Vũ Thiên bị mấy bác sĩ gắn thiết bị y tế lên người, trên mặt có thêm mặt nạ thở, Lý Cố cho người nâng cáng đưa Hạ Vũ Thiên ra. Lâm Viễn nhảy nhảy theo sau. Mới chớm ra khỏi rừng, Lâm Viễn liền rống lên, “Bớ Hạ Vũ Thiên, anh ngàn vạn lần đừng chết!”
Hạ Vũ Thiên mặt tối sầm… quả nhiên!
“Anh nói chỗ nào không bị thương lại bị thương trúng chỗ đó, anh lo cho cuộc đời sau này của vợ lớn nhỡ bé với tình nhân số một hai ba bốn năm sáu bảy như thế nào đây?!”
“Phụt.” Lý Cố suýt nữa cười sặc sụa, anh gắng nhịn xuống.
“Ráng lên Hạ Vũ Thiên, anh phải cố chịu đựng nha!” Lâm Viễn ở phía sau đuổi theo. “Vì vợ lớn nhỡ bé với tình nhân số một hai ba bốn năm sáu bảy của mình, anh nhất định phải chịu đựng! Châu Á gió to([14]) thổi mãi không ngừng!”
Lúc Hạ Vũ Thiên bị nâng lên xe, mặt đã gần như thành màu gan heo. A Thường lắc đầu lôi Lâm Viễn lên xe, đóng cửa rồi lái đến bệnh viện của Lý Cố, phía sau còn có một loạt xe màu đen.
Có nhiều anh em không hiểu chuyện mới hỏi, “Đại ca sao thế?”
“Mà cái gì gọi là Châu Á gió to?”
“Ai, đừng nói là bắn trúng chỗ hiểm đi?”
“Thế thì thảm lắm!”
“Biết đâu có thể chữa được.”
“Cũng đúng ha?”
…
Xe cứu thương vừa mới chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi bật dậy, quẳng đống “đồ nguỵ trang” sang một bên, Lý Cố chửi um sùm, “Nằm yên một chút được không? Lát còn phải hoá trang!”
“Lại đây!” Hạ Vũ Thiên trừng một người đang núp ở một góc xe giấu thân sau một đống thiết bị không rõ tên.
“Để làm gì?” Lâm Viễn rướn mày. “Phải diễn hết sức mà, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!”
“Oắt con chết tiệt!” Hạ Vũ Thiên gạt các thứ trên người, vọt qua chỗ ai đó đang định lẩn đi, ấn xuống giường.
“Anh làm gì thế?” Lâm Viễn đẩy ra, nói với Lý Cố, “Lý Cố, anh thấy chết mà không cứu à? Mau cho anh ta thuốc gây mê!”
Khoé miệng Lý Cố giật giật. “Tôi là bác sĩ, không phải thú y!”
“Vậy đưa ê te cho tôi!” Lâm Viễn nói. “Để tôi gây mê anh ta!”
“Cậu có tin tôi sẽ gây mê cậu không?” Hạ Vũ Thiên ngăn Lâm Viễn lại, khoé miệng mang nét cười. “Cậu thật có ý đó nha… Muốn tôi dùng sức đúng không?” đoạn giữ chặt hai tay Lâm Viễn, một tay ghìm chặt cằm anh, cúi đầu đặt môi lên môi anh.
Lâm Viễn chống cự vài cái vô ích, vì sao ban nãy không ai khoan được một lỗ trước ngực Hạ Vũ Thiên hở?!
Vừa hôn vừa giằng co một lúc lâu, Lâm Viễn ban đầu còn giãy giụa nhưng sau đó hết chịu nổi, Hạ Vũ Thiên làm anh khó thở, thấy ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Hạ Vũ Thiên vừa nghe vào tai liền cảm thấy đầu óc oang oang, động tác càng thô bạo mạnh mẽ. Sau một lúc mới nhẹ nhàng buông ra, Hạ Vũ Thiên lưu luyến cắn ở cổ Lâm Viễn một cái. “Lâm Viễn, cậu chết chắc rồi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lâm Viễn cảm thấy cổ lẫn tai tê dại, cả người gượng gạo đến kỳ quái, định bụng đẩy Hạ Vũ Thiên ra.
Lý Cố thở dài xa xăm, “Hai người giỏi lắm… Bộ coi tôi là người chết hả?”
Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn lúc này mới nhận ra ở đây có người, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cầu xin của ai đó. “Không biết tôi mới thất tình sao? Các người ân ái cũng không cần ở trước mặt tôi thể hiện. Các người… Oa…”
Lý Cố bổ nhào đến ôm Lâm Viễn gào khóc.
Trong giây lát, từ trong xe cứu thương truyền đến tiếng khóc cực kỳ bi thương của Lý Cố, người ở bên ngoài nếu không phải đã biết trước đây là khóc mướn thể nào cũng sẽ một mực tin rằng – Hạ Vũ Thiên thật sự đã chết.
Chiếc xe xé gió bay nhanh qua một cái cầu lớn.
Dưới chân cầu là một chiếc xe màu trắng, bên trong, Tôn Lâm đang gọi điện.
“Ừ, Hạ Vũ Thiên hình như bị thương, không biết ai đứng đằng sau, tình hình cụ thể chưa rõ. Tốt, biết rồi.”
Cúp máy, Tôn Lâm thoáng cau mày, cậu nhìn quả bóng rổ trên ghế phó lái bên cạnh, khẽ thở dài rồi lái xe rời đi.
Hạ Vũ Thiên đốn ngã gã vệ sĩ kia đo ván thẳng cẳng trên mặt đất, còn không quên bồi thêm mấy cú đấm thô bạo. Nháy mắt, khuôn mặt đối phương bê bết máu, Hạ Vũ Thiên cười lạnh, “Tôi đối với anh đâu đến nỗi nào, phản bội tôi thì không nói nhưng sao đến cả anh em của mình cũng xuống tay?”
“Tôi cùng đường rồi.” người kia phun ra một ngụm máu. “Để bảo vệ gia đình tôi, cậu phải chết.”
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày. “Kẻ nào bắt người thân của anh?”
“…”
“Được rồi.” Hạ Vũ Thiên gật gù. “Nếu cứu được bọn họ tôi sẽ thu xếp chu đáo. Song, anh giết từng này anh em, chuyện cùng xuống mồ với bọn họ là đương nhiên…” Hạ Vũ Thiên lại tiếp tục đấm đá, người kia bị đánh đến hôn mê. Cuối cùng anh ta đứng lên, đi đến bên Lâm Viễn, cầm lấy súng của anh.
“A, anh làm gì đó?” Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên chĩa súng vào người vệ sĩ kia.
Hạ Vũ Thiên bỏ ngoài tai lời nói của anh, nhắm thẳng vào lồng ngực kẻ đối diện, bắn ba phát liên tiếp, người này rên vài tiếng sau đó tắt thở.
Lâm Viễn là bác sĩ, đã từng chứng kiến biết bao sinh lão bệnh tử nhưng tận mắt nhìn thấy người bị bắn chết thì chưa bao giờ. Trong phút chốc, anh khó có thể thích ứng, Hạ Vũ Thiên xoay người nhìn anh, bình thản buông một tiếng khen ngợi, “Cậu khá lắm.”
Lâm Viễn nhìn người trước mặt, anh hãy còn chưa hoàn hồn chuyện anh ta giải quyết một mạng người dễ dàng đến thế, nhanh gọn hơn cả giết gà, Hạ Vũ Thiên chắc chắn đã từng giết người, không thể nào là lần đầu tiên.
“Sao?” Hạ Vũ Thiên thu súng lại.
“Những người khác đâu…” Lâm Viễn lí nhí hỏi.
“Đều đã chết.” Hạ Vũ Thiên hạ giọng. “Là tôi giết.”
Lâm Viễn đơ người.
“Tôi không giết họ, họ sẽ giết tôi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Kẻ này đã giết những anh em khác.”
“Tôi biết.” Lâm Viễn lẩm bẩm. “Tôi cũng không phải Đức Mẹ, hở chút là khóc rống lên. Chỉ hơi hoảng thôi, có thể để tôi quen đã được không?”
Hạ Vũ Thiên cười ảm đạm. “Tốt, vậy chờ cậu chậm rãi thích ứng…” nói xong anh ngã uỵch một cái xuống thảm cỏ.
“Này!” Lâm Viễn hốt hoảng, nhảy lại gần Hạ Vũ Thiên.
“Anh làm sao thế?” trước ngực Hạ Vũ Thiên có vết máu loang lổ. Không thể nào?!
Anh muốn cởi áo Hạ Vũ Thiên ra để nhìn nhưng Hạ Vũ Thiên bất chợt kéo tay anh lại, cười nhẹ. “Hôm nay có cơ hội rồi… cả hai lần trước thất bại nhưng lần này lại thành công, đúng là quá tam ba bận, biểu hiện của tôi thế nào?”
“Anh còn tâm trạng nói giỡn?” Lâm Viễn nhíu mày. “Này, đừng ngăn tôi, để tôi coi qua vết thương!”
Hạ Vũ Thiên ho khan. “Không chết được đâu.”
“Anh…” Lâm Viễn lật đồ của Hạ Vũ Thiên, quần áo cơ hồ đều nhuốm đỏ, màu trắng nguyên bản đã hoá hồng, anh trở nên luống cuống – Ai da! Chảy nhiều máu như thế còn sống nổi sao!
“Lâm Viễn, cậu có cảm động chút nào không?” Hạ Vũ Thiên chợt hỏi.
“Cảm động cái rắm!” Lâm Viễn trừng mắt. “Không phải vì anh, tôi có thể sợ đến vậy không?!”
Hạ Vũ Thiên bật cười. “Tôi chẳng màng tính mạng để cứu cậu, một chút cảm động cũng không có?”
“Hừ, có tí xíu thôi.” Lâm Viễn nói nhỏ, rồi bổ sung, “Nhưng mà thứ anh cứu chẳng qua là di chúc.”
Hạ Vũ Thiên vươn tay hẩy cằm anh. “Tôi không cho là vậy.”
Sắc mặt Hạ Vũ Thiên trắng nhợt, thanh âm càng ngày càng yếu. Lâm Viễn sốt ruột ghé vào nghe nhịp tim của Hạ Vũ Thiên – bình thường. Sau đó, mặc kệ Hạ Vũ Thiên cản trở, anh kiểm tra nửa người trên, phát hiện không bị thương. Lâm Viễn thầm nghĩ, “Đừng nói bị thương nửa dưới nha?” tay vươn tới toan cởi quần Hạ Vũ Thiên.
“Này này, tôi bị thương, cậu định giở trò quấy rối tôi sao?” Hạ Vũ Thiên cười.
“Anh còn lải nhải được nữa hả!” Lâm Viễn tiếp tục công việc, tiếc là ngay lúc đó lại nghe một trận nháo nhác bên ngoài, Lâm Viễn căng thẳng vội cầm súng chắn phía trước Hạ Vũ Thiên.
“Lần này là ai tới?”
Hạ Vũ Thiên bắt gặp hành động của anh bèn mỉm cười. “Cậu muốn bảo vệ tôi à?”
Lâm Viễn nghĩ – không bằng tôi bắn anh chết quách đi, sau đấy giao cho mấy băng nhóm giành thưởng. Có khi tiện tay vứt đi cái số xui, vớ được một chức vị béo bở trong giới ấy nhỉ?
Đúng lúc này, có tiếng kêu vang lên, “Thiếu gia!”
“Là A Thường!” Lâm Viễn liếc Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi gật đầu, Lâm Viễn vội hét, “A Thường! Chúng tôi ở đây.”
Vừa hô xong mấy tiếng, A Thường đã vọt vào, nhác thấy Hạ Vũ Thiên toàn thân bê bết máu liền hãi hùng tới mức mặt trắng bệch, nhào tới gọi, “Thiếu gia!”
“Đừng làm ồn, không có việc gì.” Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngồi dậy, dáng vẻ vô sự.
“Đây không phải máu của tôi.” anh cười nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn trợn tròn hai mắt, nét mặt không tin nổi trân trân ngó Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên hơi nhếch khoé miệng cười cười. “Thế nào? Không phải muốn kiểm tra à? Sao còn chưa cởi? Trở về tôi sẽ cho cậu từ từ kiểm tra.”
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn định giơ súng xả vào Hạ Vũ Thiên thì bị anh ta tóm lấy tay, đoạt súng đi. Hạ Vũ Thiên đem người đang giận ngút trời kia ôm vào lòng hôn một trận.
“Buông ra… A, đáng ghét!” Lâm Viễn vùng vẫy, Hạ Vũ Thiên lại cảm thấy cao hứng liền đè xuống cho Lâm Viễn hết đường cục cựa.
“Thiếu gia.” A Thường dường như hiểu được ý đồ của Hạ Vũ Thiên. “Cậu giả bị thương?”
Hạ Vũ Thiên gật nhẹ. “Kêu một vài người lanh trí đến. Ba vệ sĩ trong xe phải hậu táng cho tốt, nhớ dàn xếp ổn thoả chuyện gia đình của họ, để bọn họ sau này cũng không phải lo đến chuyện cơm áo.”
“Rõ.” dứt lời, A Thường thấy thi thể một vệ sĩ nằm trên mặt đất bèn cau mày. “Là cậu ta?”
“Xe đã bị ai đó mó tay vào?” Hạ Vũ Thiên hỏi A Thường.
“Vâng.” A Thường khẳng định. “Ống dẫn hơi bị cắt đứt. Tôi nhớ sáng nay có đi toilet, bốn vệ sĩ đều được tản đi bảo vệ cậu, chắc hẳn cậu ta đã thấy nên nhân cơ hội ra tay.”
“Đám người tập kích kia không đơn giản.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cho người điều tra.”
“Dạ.” A Thường vâng lời, gọi người kêu xe cứu thương của Lý Cố đến.
“Bỏ ra!” Lâm Viễn nằm cứng ngắc trong lòng Hạ Vũ Thiên, anh vằn mắt trừng đối phương.
“Ngoan, đừng quậy, phối hợp với tôi một chút.” Hạ Vũ Thiên dịu dàng vuốt tóc Lâm Viễn. Lâm Viễn nghe thấy mấy lời sởn gai ốc đó bèn ngồi yên nhỏ giọng càu nhàu – ngoan cái búa!
Hạ Vũ Thiên đưa tay vỗ nhẹ mông Lâm Viễn một cái, Lâm Viễn kinh hãi mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh ta.
“Lâm Viễn à, cậu đáng yêu thật.” Hạ Vũ Thiên nở nụ cười.
“Đồ thần kinh.” Lâm Viễn lỗ tai đỏ bừng cố gắng đứng lên, nhảy đến chỗ khác mặc Hạ Vũ Thiên ở một bên cười.
Không bao lâu sau, Lý Cố mang người đến khiêng Hạ Vũ Thiên ra, vừa thấy liền cau mặt. “Oa… máu chảy thành sông, các người giết từng này mạng người, ngồi tù mọt gông là cái chắc!”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt. “Nói cho bọn họ tôi bị trọng thương, cậu cũng giúp tôi xử lý cho tốt, xong việc thì về nhà chính.”
“Biết rồi.” Lý Cố gật đầu, quay lại hỏi Lâm Viễn, “Lâm Viễn, cậu không sao chứ?”
“Không.” Lâm Viễn nhướn mắt liếc sang Hạ Vũ Thiên tròng mắt đảo liên láo như đang tính toán cái gì. Hạ Vũ Thiên hơi chau mày, mấy ngày nay cùng ở chung, anh thừa hiểu vẻ mặt này của Lâm Viễn, hẳn cậu ta đang có ý nghĩ quái gở nào đó.
Hạ Vũ Thiên bị mấy bác sĩ gắn thiết bị y tế lên người, trên mặt có thêm mặt nạ thở, Lý Cố cho người nâng cáng đưa Hạ Vũ Thiên ra. Lâm Viễn nhảy nhảy theo sau. Mới chớm ra khỏi rừng, Lâm Viễn liền rống lên, “Bớ Hạ Vũ Thiên, anh ngàn vạn lần đừng chết!”
Hạ Vũ Thiên mặt tối sầm… quả nhiên!
“Anh nói chỗ nào không bị thương lại bị thương trúng chỗ đó, anh lo cho cuộc đời sau này của vợ lớn nhỡ bé với tình nhân số một hai ba bốn năm sáu bảy như thế nào đây?!”
“Phụt.” Lý Cố suýt nữa cười sặc sụa, anh gắng nhịn xuống.
“Ráng lên Hạ Vũ Thiên, anh phải cố chịu đựng nha!” Lâm Viễn ở phía sau đuổi theo. “Vì vợ lớn nhỡ bé với tình nhân số một hai ba bốn năm sáu bảy của mình, anh nhất định phải chịu đựng! Châu Á gió to([14]) thổi mãi không ngừng!”
Lúc Hạ Vũ Thiên bị nâng lên xe, mặt đã gần như thành màu gan heo. A Thường lắc đầu lôi Lâm Viễn lên xe, đóng cửa rồi lái đến bệnh viện của Lý Cố, phía sau còn có một loạt xe màu đen.
Có nhiều anh em không hiểu chuyện mới hỏi, “Đại ca sao thế?”
“Mà cái gì gọi là Châu Á gió to?”
“Ai, đừng nói là bắn trúng chỗ hiểm đi?”
“Thế thì thảm lắm!”
“Biết đâu có thể chữa được.”
“Cũng đúng ha?”
…
Xe cứu thương vừa mới chuyển bánh, Hạ Vũ Thiên đã ngồi bật dậy, quẳng đống “đồ nguỵ trang” sang một bên, Lý Cố chửi um sùm, “Nằm yên một chút được không? Lát còn phải hoá trang!”
“Lại đây!” Hạ Vũ Thiên trừng một người đang núp ở một góc xe giấu thân sau một đống thiết bị không rõ tên.
“Để làm gì?” Lâm Viễn rướn mày. “Phải diễn hết sức mà, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi!”
“Oắt con chết tiệt!” Hạ Vũ Thiên gạt các thứ trên người, vọt qua chỗ ai đó đang định lẩn đi, ấn xuống giường.
“Anh làm gì thế?” Lâm Viễn đẩy ra, nói với Lý Cố, “Lý Cố, anh thấy chết mà không cứu à? Mau cho anh ta thuốc gây mê!”
Khoé miệng Lý Cố giật giật. “Tôi là bác sĩ, không phải thú y!”
“Vậy đưa ê te cho tôi!” Lâm Viễn nói. “Để tôi gây mê anh ta!”
“Cậu có tin tôi sẽ gây mê cậu không?” Hạ Vũ Thiên ngăn Lâm Viễn lại, khoé miệng mang nét cười. “Cậu thật có ý đó nha… Muốn tôi dùng sức đúng không?” đoạn giữ chặt hai tay Lâm Viễn, một tay ghìm chặt cằm anh, cúi đầu đặt môi lên môi anh.
Lâm Viễn chống cự vài cái vô ích, vì sao ban nãy không ai khoan được một lỗ trước ngực Hạ Vũ Thiên hở?!
Vừa hôn vừa giằng co một lúc lâu, Lâm Viễn ban đầu còn giãy giụa nhưng sau đó hết chịu nổi, Hạ Vũ Thiên làm anh khó thở, thấy ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Hạ Vũ Thiên vừa nghe vào tai liền cảm thấy đầu óc oang oang, động tác càng thô bạo mạnh mẽ. Sau một lúc mới nhẹ nhàng buông ra, Hạ Vũ Thiên lưu luyến cắn ở cổ Lâm Viễn một cái. “Lâm Viễn, cậu chết chắc rồi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lâm Viễn cảm thấy cổ lẫn tai tê dại, cả người gượng gạo đến kỳ quái, định bụng đẩy Hạ Vũ Thiên ra.
Lý Cố thở dài xa xăm, “Hai người giỏi lắm… Bộ coi tôi là người chết hả?”
Hạ Vũ Thiên cùng Lâm Viễn lúc này mới nhận ra ở đây có người, ngẩng đầu thấy vẻ mặt cầu xin của ai đó. “Không biết tôi mới thất tình sao? Các người ân ái cũng không cần ở trước mặt tôi thể hiện. Các người… Oa…”
Lý Cố bổ nhào đến ôm Lâm Viễn gào khóc.
Trong giây lát, từ trong xe cứu thương truyền đến tiếng khóc cực kỳ bi thương của Lý Cố, người ở bên ngoài nếu không phải đã biết trước đây là khóc mướn thể nào cũng sẽ một mực tin rằng – Hạ Vũ Thiên thật sự đã chết.
Chiếc xe xé gió bay nhanh qua một cái cầu lớn.
Dưới chân cầu là một chiếc xe màu trắng, bên trong, Tôn Lâm đang gọi điện.
“Ừ, Hạ Vũ Thiên hình như bị thương, không biết ai đứng đằng sau, tình hình cụ thể chưa rõ. Tốt, biết rồi.”
Cúp máy, Tôn Lâm thoáng cau mày, cậu nhìn quả bóng rổ trên ghế phó lái bên cạnh, khẽ thở dài rồi lái xe rời đi.
/62
|