Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ nói như không sao cả,“Cửa phòng đã quên khóa nhưng cửa phòng tắm đã khóa, em có thể yên tâm !”
Cô có thể yên tâm mới là lạ ! Kiều Bối Nhi trừng mắt anh một cái, thở hổn hển nhỏ giọng,“Anh dừng lại cho em !”
Tư Minh Dạ dứt khoát áp lên miệng cô, Kiều Bối Nhi chỉ có thể giương mắt nhìn. Nghe tiếng bước chân đã tới cửa nên cô không dám có hành động. Tư Minh Dạ thấy cô như thế, khóe miệng nhịn không được giơ lên, lam mâu thâm thúy nhìn cô, đáy mắt lại mang theo một tia đau khổ không dễ phát hiện.
Kiều Bối Nhi ngẩn ra, tránh tay anh ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói,“Xin lỗi…” Cô hẳn là vừa tỉnh lại nên trở về, không nên để cho anh chờ lâu như vậy, đợi đến tuyệt vọng.
Lúc tỉnh lại trong đầu lập tức nhớ lại tất cả nhưng Vũ Văn Lạc luôn canh chừng cô, nên cô đơn giản mà giả mất trí nhớ, sau đó sau một phen lo lắng thì quyết định theo Vũ Văn Lạc trở về. Vốn tưởng rằng ba, bốn ngày anh sẽ không có chuyện gì, cũng không nghĩ…
“Xin lỗi…” Hóa ra anh yêu cô so với cô cảm giác được càng nhiều hơn.
“Hư…” Tư Minh Dạ dừng động tác lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, dịu dàng nói,“Không phải lỗi của em !” Trong mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, người tổn thương cô anh nhất định sẽ không bỏ qua !
Kiều Bối Nhi hít mũi, rầu rĩ nói,“Rõ ràng chính là lỗi của em… Em có thể sớm trở về một chút !”
Tư Minh Dạ nhìn cô thái độ thành khẩn nhận sai, khóe miệng nhịn không được giơ lên,“Vậy lần sau không thể tái phạm, biết không ?”
Kiều Bối Nhi vội vàng gật đầu,“Em cam đoan sẽ không !”
“Cốc cốc…”
“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc có chút nghi hoặc, anh sao giống như nghe thấy Bối Nhi đang nói chuyện nói ai ?
Kiều Bối Nhi bị hoảng sợ, cô cư nhiên đã quên bên ngoài còn có người, xong rồi ! Sẽ không nghe thấy chứ ?
Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng cô kinh hoảng không khỏi bật cười, tiến đến bên tai cô, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nói nhỏ,“Bé cưng, hóa ra Dạ đế dễ mất đi bình tĩnh như vậy.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.
Kiều Bối Nhi nháy mắt tỉnh táo lại, nhíu mày, rất nghiêm túc nói,“Mặc kệ đối mặt loại nguy hiểm nào em cũng có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại !” Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra ? Chút việc nhỏ như vậy cũng có thể làm cho cô thất kinh ?
“Bối Nhi, em đang nói chuyện với ai ?” Ngoài cửa, Vũ Văn Lạc xác định anh nghe Bối Nhi đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ cô đang nói cái gì.
Kiều Bối Nhi lại bị dọa, trong mắt có chút ảo não, cô sao lại quên ngoài cửa còn có một người chứ ?
“Bối Nhi…” Thanh âm Vũ Văn Lạc lại truyền đến, mang theo một tia lo lắng.
Tư Minh Dạ nhéo mặt của cô, khẽ cười nói,“Bé cưng, em nếu không lên tiếng chỉ sợ cậu ta sẽ xô cửa vào đó !”
Kiều Bối Nhi vẻ mặt buồn bực, trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói,“Anh nói!”
Tư Minh Dạ bật cười,“Anh nói ? Em xác định muốn anh nói ? Vậy được rồi…”
Kiều Bối Nhi vội vàng đưa tay ngăn miệng anh lại, nói với ngoài cửa,“Tôi tự nói với mình !” Dù sao cô hiện tại mất trí nhớ, ngây ngốc, làm ra việc ngốc gì cũng đều rất bình thường.
Vũ Văn Lạc mặc dù có chút hoài nghi nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười. Bối Nhi hiện tại chỉ sợ căn bản không biết gạt người, hơn nữa cô làm sao có thể ở trong phòng tắm giấu một người đây ? “Vậy em nhanh ra đi, mẹ nói muốn nói chuyện với em một chút !”
Vũ Văn Lạc vốn đi gặp Lục Mạn Nhã, không nghĩ Lục Mạn Nhã cư nhiên đột nhiên nói muốn trò chuyện với Kiều Bối Nhi, hơn nữa xem bộ dáng của bà dường như đang dần dần chấp nhận Kiều Bối Nhi, chuyển biến như vậy tự nhiên khiến Vũ Văn Lạc thấy rất vui !
“Nga, được !”
“Anh ở đây chờ em !” Vũ Văn Lạc cư nhiên đứng ở cửa phòng tắm, cũng không dời bước.
Kiều Bối Nhi hết chỗ nói rồi, anh ta không phải có bệnh a ? Nhìn về phía Tư Minh Dạ, chu miệng hỏi,“Làm sao bây giờ ?”
Tư Minh Dạ nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau đó trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, đột nhiên hỏi,“Nếu anh không phải anh, em sẽ làm sao ?”
Kiều Bối Nhi có chút choáng váng, cái gì là “anh không phải anh” ? Tư Minh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hướng dẫn,“Nếu là tình huống như bây giờ nhưng anh không phải Tư Minh Dạ, hiện tại em không thể để cho Vũ Văn Lạc phát hiện, em nên làm gì bây giờ ?”
Theo sự hướng dẫn của anh mà suy nghĩ, Kiều Bối Nhi nháy mắt ra kết luận,“Này thật đơn giản, anh ở trong phòng tắm, em ra ngoài dẫn Vũ Văn Lạc đi là anh có thể lén rời khỏi.”
Nghe vậy, Tư Minh Dạ trong mắt đều là ý cười,“Thế vì sao vừa rồi không thể nghĩ được ?”
“Em…” Đúng vậy ! Rõ ràng là chuyện rất đơn giản ! Kiều Bối Nhi nghiêm túc phản tỉnh lại một chút, rầu rĩ nói,“Em trở nên lười biếng suy nghĩ !” Cô căn bản không có suy nghĩ, hoàn toàn chờ anh nói cho cô biết làm như thế nào.
Tư Minh Dạ cười ở trên môi cô hôn một cái,“Như vậy tốt lắm !” Anh thích cô ỷ lại vào anh.
Bởi vì có anh ở đây nên cô không cần bắt mình bình tĩnh, mặc kệ như thế nào anh đều che chở cho cô, cũng không phải để cho mình suy nghĩ nhiều như vậy, anh sẽ nói cho cô biết làm như thế nào vì đối với anh hoàn toàn tin cậy.
Kiều Bối Nhi kéo tóc, nhíu mày nói,“Như vậy dường như không tốt lắm !” Có thể đến lúc đó biến thành chân tôm yếu đuối không ?
Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nói,“Như vậy rất tốt !”
Thật sự rất tốt ? Dùng tiến để lui a ! Đầu của cô thật sự sẽ không rỉ sét ? Ngô… Cô tốt hơn nên để ý chuyện Ám Dạ, như vậy đầu sẽ không bị rỉ sét !
Tư Minh Dạ ôm cô đi ra bồn tắm lớn, nhỏ giọng nhắc nhở nói,“Em nếu không đi ra ngoài Vũ Văn Lạc sẽ phải tiến vào !”
Kiều Bối Nhi quấn lấy áo tắm, thấy vết thương trên vai Tư Minh Dạ, nhíu mày,“Nhớ rõ bôi thuốc !”
“Uh.” Tư Minh Dạ kéo cô qua hôn, sau đó mới đứng ở phía sau cửa.
Kiều Bối Nhi mở cửa ra liền thấy Vũ Văn Lạc, bất mãn chu miệng,“Đây là phòng của tôi !”
Vũ Văn Lạc dịu dàng cười, đưa tay muốn sờ đầu cô lại bị Kiều Bối Nhi né tránh, không khỏi nhíu mày, tuy rằng đã quen cô né tránh nhưng sau khi nhìn thấy cô cùng Tư Minh Dạ thân mật như vậy, anh sẽ không thể tâm bình khí hòa chấp nhận rồi, vì sao Tư Minh Dạ có thể cùng cô gần gũi như vậy ? “Bối Nhi, chúng ta là vợ chồng !”
Kiều Bối Nhi rõ ràng cảm giác được hơi thở phía sau cửa có chút thay đổi, không dấu vết nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“Vợ chồng là cái gì ?”
Vũ Văn Lạc nhìn cô nói,“Vợ chồng nên ở cùng phòng !”
Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, trên người lãnh khí lại nặng một phần, Kiều Bối Nhi bĩu môi nói,“Nhưng tôi thích một người một phòng !”
Vũ Văn Lạc còn muốn nói cái gì cuối cùng lại nhịn, chỉ thở dài một tiếng, nói,“Nhanh thay quần áo, mẹ vẫn còn đang chờ đấy !”
“Nga…” Kiều Bối Nhi rầu rĩ lên tiếng, sau đó kỳ quái nhìn anh.
Vũ Văn Lạc nghi hoặc hỏi,“Làm sao vậy ?”
Kiều Bối Nhi dùng ánh mắt cho kẻ ngốc nhìn về phía anh,“Tôi muốn thay quần áo, anh đương nhiên phải đi ra ngoài a !”
“Anh là chồng em !”
Tư Minh Dạ nói như không sao cả,“Cửa phòng đã quên khóa nhưng cửa phòng tắm đã khóa, em có thể yên tâm !”
Cô có thể yên tâm mới là lạ ! Kiều Bối Nhi trừng mắt anh một cái, thở hổn hển nhỏ giọng,“Anh dừng lại cho em !”
Tư Minh Dạ dứt khoát áp lên miệng cô, Kiều Bối Nhi chỉ có thể giương mắt nhìn. Nghe tiếng bước chân đã tới cửa nên cô không dám có hành động. Tư Minh Dạ thấy cô như thế, khóe miệng nhịn không được giơ lên, lam mâu thâm thúy nhìn cô, đáy mắt lại mang theo một tia đau khổ không dễ phát hiện.
Kiều Bối Nhi ngẩn ra, tránh tay anh ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói,“Xin lỗi…” Cô hẳn là vừa tỉnh lại nên trở về, không nên để cho anh chờ lâu như vậy, đợi đến tuyệt vọng.
Lúc tỉnh lại trong đầu lập tức nhớ lại tất cả nhưng Vũ Văn Lạc luôn canh chừng cô, nên cô đơn giản mà giả mất trí nhớ, sau đó sau một phen lo lắng thì quyết định theo Vũ Văn Lạc trở về. Vốn tưởng rằng ba, bốn ngày anh sẽ không có chuyện gì, cũng không nghĩ…
“Xin lỗi…” Hóa ra anh yêu cô so với cô cảm giác được càng nhiều hơn.
“Hư…” Tư Minh Dạ dừng động tác lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, dịu dàng nói,“Không phải lỗi của em !” Trong mắt cũng là một mảnh lạnh như băng, người tổn thương cô anh nhất định sẽ không bỏ qua !
Kiều Bối Nhi hít mũi, rầu rĩ nói,“Rõ ràng chính là lỗi của em… Em có thể sớm trở về một chút !”
Tư Minh Dạ nhìn cô thái độ thành khẩn nhận sai, khóe miệng nhịn không được giơ lên,“Vậy lần sau không thể tái phạm, biết không ?”
Kiều Bối Nhi vội vàng gật đầu,“Em cam đoan sẽ không !”
“Cốc cốc…”
“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc có chút nghi hoặc, anh sao giống như nghe thấy Bối Nhi đang nói chuyện nói ai ?
Kiều Bối Nhi bị hoảng sợ, cô cư nhiên đã quên bên ngoài còn có người, xong rồi ! Sẽ không nghe thấy chứ ?
Tư Minh Dạ nhìn bộ dáng cô kinh hoảng không khỏi bật cười, tiến đến bên tai cô, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nói nhỏ,“Bé cưng, hóa ra Dạ đế dễ mất đi bình tĩnh như vậy.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.
Kiều Bối Nhi nháy mắt tỉnh táo lại, nhíu mày, rất nghiêm túc nói,“Mặc kệ đối mặt loại nguy hiểm nào em cũng có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại !” Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra ? Chút việc nhỏ như vậy cũng có thể làm cho cô thất kinh ?
“Bối Nhi, em đang nói chuyện với ai ?” Ngoài cửa, Vũ Văn Lạc xác định anh nghe Bối Nhi đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ cô đang nói cái gì.
Kiều Bối Nhi lại bị dọa, trong mắt có chút ảo não, cô sao lại quên ngoài cửa còn có một người chứ ?
“Bối Nhi…” Thanh âm Vũ Văn Lạc lại truyền đến, mang theo một tia lo lắng.
Tư Minh Dạ nhéo mặt của cô, khẽ cười nói,“Bé cưng, em nếu không lên tiếng chỉ sợ cậu ta sẽ xô cửa vào đó !”
Kiều Bối Nhi vẻ mặt buồn bực, trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận nói,“Anh nói!”
Tư Minh Dạ bật cười,“Anh nói ? Em xác định muốn anh nói ? Vậy được rồi…”
Kiều Bối Nhi vội vàng đưa tay ngăn miệng anh lại, nói với ngoài cửa,“Tôi tự nói với mình !” Dù sao cô hiện tại mất trí nhớ, ngây ngốc, làm ra việc ngốc gì cũng đều rất bình thường.
Vũ Văn Lạc mặc dù có chút hoài nghi nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười. Bối Nhi hiện tại chỉ sợ căn bản không biết gạt người, hơn nữa cô làm sao có thể ở trong phòng tắm giấu một người đây ? “Vậy em nhanh ra đi, mẹ nói muốn nói chuyện với em một chút !”
Vũ Văn Lạc vốn đi gặp Lục Mạn Nhã, không nghĩ Lục Mạn Nhã cư nhiên đột nhiên nói muốn trò chuyện với Kiều Bối Nhi, hơn nữa xem bộ dáng của bà dường như đang dần dần chấp nhận Kiều Bối Nhi, chuyển biến như vậy tự nhiên khiến Vũ Văn Lạc thấy rất vui !
“Nga, được !”
“Anh ở đây chờ em !” Vũ Văn Lạc cư nhiên đứng ở cửa phòng tắm, cũng không dời bước.
Kiều Bối Nhi hết chỗ nói rồi, anh ta không phải có bệnh a ? Nhìn về phía Tư Minh Dạ, chu miệng hỏi,“Làm sao bây giờ ?”
Tư Minh Dạ nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ cái gì, sau đó trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, đột nhiên hỏi,“Nếu anh không phải anh, em sẽ làm sao ?”
Kiều Bối Nhi có chút choáng váng, cái gì là “anh không phải anh” ? Tư Minh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hướng dẫn,“Nếu là tình huống như bây giờ nhưng anh không phải Tư Minh Dạ, hiện tại em không thể để cho Vũ Văn Lạc phát hiện, em nên làm gì bây giờ ?”
Theo sự hướng dẫn của anh mà suy nghĩ, Kiều Bối Nhi nháy mắt ra kết luận,“Này thật đơn giản, anh ở trong phòng tắm, em ra ngoài dẫn Vũ Văn Lạc đi là anh có thể lén rời khỏi.”
Nghe vậy, Tư Minh Dạ trong mắt đều là ý cười,“Thế vì sao vừa rồi không thể nghĩ được ?”
“Em…” Đúng vậy ! Rõ ràng là chuyện rất đơn giản ! Kiều Bối Nhi nghiêm túc phản tỉnh lại một chút, rầu rĩ nói,“Em trở nên lười biếng suy nghĩ !” Cô căn bản không có suy nghĩ, hoàn toàn chờ anh nói cho cô biết làm như thế nào.
Tư Minh Dạ cười ở trên môi cô hôn một cái,“Như vậy tốt lắm !” Anh thích cô ỷ lại vào anh.
Bởi vì có anh ở đây nên cô không cần bắt mình bình tĩnh, mặc kệ như thế nào anh đều che chở cho cô, cũng không phải để cho mình suy nghĩ nhiều như vậy, anh sẽ nói cho cô biết làm như thế nào vì đối với anh hoàn toàn tin cậy.
Kiều Bối Nhi kéo tóc, nhíu mày nói,“Như vậy dường như không tốt lắm !” Có thể đến lúc đó biến thành chân tôm yếu đuối không ?
Tư Minh Dạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại nói,“Như vậy rất tốt !”
Thật sự rất tốt ? Dùng tiến để lui a ! Đầu của cô thật sự sẽ không rỉ sét ? Ngô… Cô tốt hơn nên để ý chuyện Ám Dạ, như vậy đầu sẽ không bị rỉ sét !
Tư Minh Dạ ôm cô đi ra bồn tắm lớn, nhỏ giọng nhắc nhở nói,“Em nếu không đi ra ngoài Vũ Văn Lạc sẽ phải tiến vào !”
Kiều Bối Nhi quấn lấy áo tắm, thấy vết thương trên vai Tư Minh Dạ, nhíu mày,“Nhớ rõ bôi thuốc !”
“Uh.” Tư Minh Dạ kéo cô qua hôn, sau đó mới đứng ở phía sau cửa.
Kiều Bối Nhi mở cửa ra liền thấy Vũ Văn Lạc, bất mãn chu miệng,“Đây là phòng của tôi !”
Vũ Văn Lạc dịu dàng cười, đưa tay muốn sờ đầu cô lại bị Kiều Bối Nhi né tránh, không khỏi nhíu mày, tuy rằng đã quen cô né tránh nhưng sau khi nhìn thấy cô cùng Tư Minh Dạ thân mật như vậy, anh sẽ không thể tâm bình khí hòa chấp nhận rồi, vì sao Tư Minh Dạ có thể cùng cô gần gũi như vậy ? “Bối Nhi, chúng ta là vợ chồng !”
Kiều Bối Nhi rõ ràng cảm giác được hơi thở phía sau cửa có chút thay đổi, không dấu vết nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi,“Vợ chồng là cái gì ?”
Vũ Văn Lạc nhìn cô nói,“Vợ chồng nên ở cùng phòng !”
Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt, trên người lãnh khí lại nặng một phần, Kiều Bối Nhi bĩu môi nói,“Nhưng tôi thích một người một phòng !”
Vũ Văn Lạc còn muốn nói cái gì cuối cùng lại nhịn, chỉ thở dài một tiếng, nói,“Nhanh thay quần áo, mẹ vẫn còn đang chờ đấy !”
“Nga…” Kiều Bối Nhi rầu rĩ lên tiếng, sau đó kỳ quái nhìn anh.
Vũ Văn Lạc nghi hoặc hỏi,“Làm sao vậy ?”
Kiều Bối Nhi dùng ánh mắt cho kẻ ngốc nhìn về phía anh,“Tôi muốn thay quần áo, anh đương nhiên phải đi ra ngoài a !”
“Anh là chồng em !”
/130
|