Ngày hôm sau, Âu Tuệ Nhi lại đến trường quay hôm trước để tiếp phân cảnh sau. Lần này cô được diện kiến nam chính, cùng nam phụ. Tam Vương gia, và Hoàng đế Vạn Quốc. Thật sự quá bất ngờ, Âu Tuệ Nhi đứng trước hai người vừa quen vừa lạ mà không biết đáp trả thế nào.
"Chị, lâu quá không gặp. Chị đẹp ra nhiều rồi!"
Người vừa nói chính là Trịnh Trấn Nam đảm nhiệm vai phụ Hoàng đế Vạn Quốc. Trịnh Trấn Đông sau vụ chấn thương lần trước, và những gì Hứa Nhất Chính trêu chọc như bóng ma ám lấy anh. Ngó xung quanh xác định không có mặt Nhất Chính, Trấn Đông mới vuốt ngực tiến đến ôm Cự Giải bày tỏ sự nhớ thương:
"Trông em gầy đi!"
Trịnh Trấn Đông là người đảm vai nam chính Tam Vương gia, hoàng huynh Hoàng đế Vạn Quốc.
Hội ngộ vừa xong, mọi người liền bắt tay vào kịch bản.
Vân Liễu giả mạo tên thật Tư Nhã Quyên, Hoàng đế Vạn Quốc - Vạn Lục, Tam Vương Gia - Vạn Tam. Đạo diễn nói sơ qua, mọi người liền nắm bắt rất nhanh, nhập vai cũng thật là sâu. Âu Tuệ Nhi cứ như thiên bẩm tài năng diễn xuất, mỗi phân cảnh, mỗi lời thoại đều xuất thần, toát lên vẻ chân thật như viễn cảnh hiện thực.
Khi Tư Nhã Quyên bị Lâm Bác cắt đứt gân chân phải, nàng đau đớn, uất hận, tuyệt vọng. Tư Nhã Quyên cầu xin hắn đừng ra tay độc ác, gào thét đến tắt tiếng cũng chẳng có ai đến cứu. Khóc cạn nước mắt cũng chỉ có một mình nàng gồng mình chống chịu. Nàng muốn từ bỏ, song song nàng lại muốn sống, cảm giác thèm thuồng sống khiến Tư Nhã Quyên mạnh mẽ không ngờ.
Từ lúc Âu Tuệ Nhi bắt đầu diễn, những người đứng xung quanh đều bị cô dọa đến ngây người, chăm chú xem. Cả đạo diễn cũng quên ngậm miệng hay hô to từ "Cắt". Ông ta cứ sửng sốt nhìn Tuệ Nhi, một cô gái không qua trường lớp, cũng chẳng có kinh nghiệm diễn xuất lại có thể diễn như chính cuộc đời mình.
Kéo chân phải không còn sức lực, Tư Nhã Quyên gục người xuống đất, cả người ướt đẫm bởi mồ hôi, cũng có lẽ là nước mưa lành lạnh. Trời trút xuống cơn mưa thật lớn, lớn đến mức sét đánh ầm trời, như đang kêu gào thay cho Tư Nhã Quyên, bảo rằng:"Ông trời! Ông ở đâu? Mở mắt ra nhìn Tư Nhã Quyên đáng thương này một lần được không?"
Đúng lúc này, đạo diễn hoàn hồn nâng loa:"Cắt!"
Diễn tốt lắm, theo như kế hoạch thì phân đoạn này ít nhất cũng ba ngày mới xong, vậy mà chưa được nửa buổi đã hoàn thành. Cứ theo đà này phim sẽ đóng máy sớm hơn dự định mất, cũng có lẽ ngày khởi chiếu chắc chắn sẽ thành công huy hoàng.
Trịnh Trấn Đông, Trịnh Trấn Nam lâu rồi chưa được gặp Âu Tuệ Nhi cho nên vừa hô được nghỉ sớm, cả hai liền tiến đến chỗ cô, ngỏ lời:"Đi đâu ăn chút gì chứ?"
Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời từ Âu Tuệ Nhi, Lưu Khang Kiện đã tiến tới nắm chặt cổ tay cô:"Hôm nay cô ấy có hẹn với tôi rồi!"
Trấn Nam bĩu môi, ánh mắt nhìn Khang Kiện có chút quái đản, còn Trấn Đông lại im lặng gật đầu, cười gượng rồi bỏ đi.
Từ đầu đến cuối Âu Tuệ Nhi hoàn toàn im lặng, đến khi ngồi ngay ngắn trong xe Lưu Khang Kiện cô mới lên tiếng:"Anh đang giở trò gì vậy?"
"Sao? Lo lắng à?"
Âu Tuệ Nhi lại im lặng, thở cũng không hé môi.
"Cậu nhóc ban nãy, đáng yêu nhỉ?"
"Anh dám đụng đến Trấn Nam, tôi liền..."
"Liền thế nào?" Lưu Khang Kiện lạnh lùng nheo mắt chờ đợi câu trả lời. Nhưng rất lâu sau, Âu Tuệ Nhi đảo mắt mãi để tìm lời cũng chẳng ra được ngôn từ gì. Đôi mắt anh ta chợt hiện lên tia ngoan độc, bật cười khinh bỉ:"Trịnh Trấn Nam đã thấy những thứ không nên thấy, biết những thứ không nên biết. Em nghĩ xem, tôi có nên tha chết cho cậu ấy?"
"Chị, lâu quá không gặp. Chị đẹp ra nhiều rồi!"
Người vừa nói chính là Trịnh Trấn Nam đảm nhiệm vai phụ Hoàng đế Vạn Quốc. Trịnh Trấn Đông sau vụ chấn thương lần trước, và những gì Hứa Nhất Chính trêu chọc như bóng ma ám lấy anh. Ngó xung quanh xác định không có mặt Nhất Chính, Trấn Đông mới vuốt ngực tiến đến ôm Cự Giải bày tỏ sự nhớ thương:
"Trông em gầy đi!"
Trịnh Trấn Đông là người đảm vai nam chính Tam Vương gia, hoàng huynh Hoàng đế Vạn Quốc.
Hội ngộ vừa xong, mọi người liền bắt tay vào kịch bản.
Vân Liễu giả mạo tên thật Tư Nhã Quyên, Hoàng đế Vạn Quốc - Vạn Lục, Tam Vương Gia - Vạn Tam. Đạo diễn nói sơ qua, mọi người liền nắm bắt rất nhanh, nhập vai cũng thật là sâu. Âu Tuệ Nhi cứ như thiên bẩm tài năng diễn xuất, mỗi phân cảnh, mỗi lời thoại đều xuất thần, toát lên vẻ chân thật như viễn cảnh hiện thực.
Khi Tư Nhã Quyên bị Lâm Bác cắt đứt gân chân phải, nàng đau đớn, uất hận, tuyệt vọng. Tư Nhã Quyên cầu xin hắn đừng ra tay độc ác, gào thét đến tắt tiếng cũng chẳng có ai đến cứu. Khóc cạn nước mắt cũng chỉ có một mình nàng gồng mình chống chịu. Nàng muốn từ bỏ, song song nàng lại muốn sống, cảm giác thèm thuồng sống khiến Tư Nhã Quyên mạnh mẽ không ngờ.
Từ lúc Âu Tuệ Nhi bắt đầu diễn, những người đứng xung quanh đều bị cô dọa đến ngây người, chăm chú xem. Cả đạo diễn cũng quên ngậm miệng hay hô to từ "Cắt". Ông ta cứ sửng sốt nhìn Tuệ Nhi, một cô gái không qua trường lớp, cũng chẳng có kinh nghiệm diễn xuất lại có thể diễn như chính cuộc đời mình.
Kéo chân phải không còn sức lực, Tư Nhã Quyên gục người xuống đất, cả người ướt đẫm bởi mồ hôi, cũng có lẽ là nước mưa lành lạnh. Trời trút xuống cơn mưa thật lớn, lớn đến mức sét đánh ầm trời, như đang kêu gào thay cho Tư Nhã Quyên, bảo rằng:"Ông trời! Ông ở đâu? Mở mắt ra nhìn Tư Nhã Quyên đáng thương này một lần được không?"
Đúng lúc này, đạo diễn hoàn hồn nâng loa:"Cắt!"
Diễn tốt lắm, theo như kế hoạch thì phân đoạn này ít nhất cũng ba ngày mới xong, vậy mà chưa được nửa buổi đã hoàn thành. Cứ theo đà này phim sẽ đóng máy sớm hơn dự định mất, cũng có lẽ ngày khởi chiếu chắc chắn sẽ thành công huy hoàng.
Trịnh Trấn Đông, Trịnh Trấn Nam lâu rồi chưa được gặp Âu Tuệ Nhi cho nên vừa hô được nghỉ sớm, cả hai liền tiến đến chỗ cô, ngỏ lời:"Đi đâu ăn chút gì chứ?"
Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời từ Âu Tuệ Nhi, Lưu Khang Kiện đã tiến tới nắm chặt cổ tay cô:"Hôm nay cô ấy có hẹn với tôi rồi!"
Trấn Nam bĩu môi, ánh mắt nhìn Khang Kiện có chút quái đản, còn Trấn Đông lại im lặng gật đầu, cười gượng rồi bỏ đi.
Từ đầu đến cuối Âu Tuệ Nhi hoàn toàn im lặng, đến khi ngồi ngay ngắn trong xe Lưu Khang Kiện cô mới lên tiếng:"Anh đang giở trò gì vậy?"
"Sao? Lo lắng à?"
Âu Tuệ Nhi lại im lặng, thở cũng không hé môi.
"Cậu nhóc ban nãy, đáng yêu nhỉ?"
"Anh dám đụng đến Trấn Nam, tôi liền..."
"Liền thế nào?" Lưu Khang Kiện lạnh lùng nheo mắt chờ đợi câu trả lời. Nhưng rất lâu sau, Âu Tuệ Nhi đảo mắt mãi để tìm lời cũng chẳng ra được ngôn từ gì. Đôi mắt anh ta chợt hiện lên tia ngoan độc, bật cười khinh bỉ:"Trịnh Trấn Nam đã thấy những thứ không nên thấy, biết những thứ không nên biết. Em nghĩ xem, tôi có nên tha chết cho cậu ấy?"
/98
|