Chỉ còn một tháng nữa thôi, năm năm tự do của Âu Tuệ Nhi sẽ biến mất, cô lại sẽ bị giam cầm như một con vật. Đã có rất nhiều lần Tuệ Nhi muốn nhờ đến cơ quan chức năng nhà nước bảo vệ cô, thế nhưng khi cô thành thật khai báo, tâm trạng lo sợ cầu mong sự giúp đỡ. Thì họ lại nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt, họ xem những lời cô kể như câu chuyện tiếu lâm nhảm nhí.
" Dì Tư, nếu một người đàn ông cứ thích chiếm lấy mình làm công cụ phát tiết hay là món đồ chơi có xúc cảm cho hắn đùa giỡn hàng ngày. Thì mình phải làm sao?". Tuệ Nhi ngồi bên bậc thềm ngoài vườn, nơi dì Tư bận bịu cắt đống cỏ lõm chõm đã qua khỏi mắt cá chân.
Dì Tư hằng ngày nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại im phăng phắt, bà cứ cặm cụi cắt, như trút giận việc gì đó, ngỡ như dì Tư đang muốn phá nát hết cây cỏ trong vườn. Âu Tuệ Nhi thở dài, phủi nhẹ tà váy đứng dậy.
Nắng sớm len lỏi qua từng tán cây chiếu thẳng vào khu vườn bừa bộn bị đào xới, Tuệ Nhi đưa tay che mắt thôi không để những tia sáng làm chói mắt khó chịu. Cô nhíu mi nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, một cảm giác buồn rũ rượi không thể diễn tả nên lời. Mỗi ngày trôi qua, cô lại cận kề tiến về tay ác ma hơn.
" Con đi làm đây". Nói rồi, cô quay lưng cầm chiếc cặp vắt chéo, với tay lấy chiếc áo mỏng khoác vào, Tuệ Nhi ủ rũ, như có cái gì đó nặng nề đè lên đôi vai gầy của cô, lắc đầu, cô cúi khuôn mặt như đưa đám nhìn xuống từng bước chân đang lặng lẽ rời đi.
Hai mươi ba tuổi, công việc không hề ổn định, vì ở đây là ngoại ô, công ty thưa thớt, đa số người dân làm bằng nghề trồng trọt, đánh cá, cho nên cô cũng không thể là ngoại lệ. Hằng ngày cô vẫn thường lui đến ngôi nhà khá giả nhất ngoại ô này, công việc chính của cô là quét dọn nhà cửa với mức lương khá ổn để sống qua ngày. Ngôi nhà khá to, so với nơi cô sống hiện tại chưa chắc có thể sánh bằng với một phòng ngủ trong này.
" Chào Tuệ Nhi, hôm nay trông chị xinh lắm!". Người mới vừa buông câu trêu chọc khiến má cô đỏ ửng không ai khác ngoài tiểu thiếu gia của ngôi gia này - Trịnh Trấn Nam. Tại sao lại gọi là tiểu thiếu gia? Vì trên cậu ta còn một người anh trai nữa, và người đó rất ít khi lộ diện. Thấy Âu Tuệ Nhi đỏ mặt một chốc, rồi cô cứ im lặng chăm chăm nhìn xuống chân, không thèm chú ý đến đường lối, và bơ luôn cậu. Lâu rồi không ai thèm đoái hoài đến Trịnh Trấn Nam, nên sự kiềm chế lâu ngày chợt bộc phát:" Có tin tôi trừ lương chị tháng này không?"
Âu Tuệ Nhi chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Trịnh Trấn Nam, ánh mắt cô lưu ly di chuyển theo một chiều hướng chưa hấp thụ được lời nói vừa rồi:" Hả? Cậu nói gì vậy cậu chủ nhỏ?"
Trịnh Trấn Nam vò đầu bức tóc, tức giận dậm chân bỏ đi. Âu Tuệ Nhi nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng vô cớ của Trấn Nam, cậu lướt qua cô rất nhanh, đút tay vào túi quần, chửi rủa gì đó trong miệng, Tuệ Nhi đần ra, rồi chụm tay làm cái loa, nhắc với theo:" Cậu chủ đừng nổi cáu thường xuyên. Con trai dậy thì nên tâm sinh lý hay nóng giận vô cớ lắm! Đừng bi quan mà làm chuyện không hay nha"
Trấn Nam quay sang lườm Tuệ Nhi:" Tôi mười tám rồi, tự biết kiềm chế bản thân"
Âu Tuệ Nhi mỉm cười híp mắt, mười tám tuổi. Vẫn còn nhỏ lắm!
Bước vào nhà, việc đầu tiên cô làm là dẹp đồ cá nhân của mình, sau đó Tuệ Nhi bước vào phòng bếp, hòa nhã lễ phép chào mọi người:" Chào bác Tổng Quản, vú Hai, chị Như"
Nhà tuy rộng nhưng người làm chẳng có bao nhiêu, ba người Tuệ Nhi chào và cô là bốn. Bốn người hầu hai cậu chủ, còn cha mẹ họ đâu? Chỉ có Tổng Quản Nha Tử Hầu biết, nhưng ông rất kín miệng, cứ làm như bí mật quốc gia cực kỳ nghiêm trọng, sợ lỡ miệng nói ra thì rước họa diệt vong vào thân vậy.
Ba người nhìn cô gật đầu chào lại, Nha Tử Hầu nghiêm nghị gật đầu, ôn tồn nói:" Hôm nay cháu không cần phải làm việc. Từ tối qua cậu chủ lớn đã không về nhà, ông chủ bảo đến TFT tìm cậu ấy về"
Âu Tuệ Nhi ngây ngô hỏi lại:" Vậy ai đi ạ?"
Chị Như nhanh nhảu nói:" Em chứ ai?"
" Em? Nhưng em làm gì biết TFT ở đâu?". Tuệ Nhi mở to mắt ngơ ngác nhìn ba người.
Vú Hai hiền hậu, khuôn mặt chân chất của người thôn quê hiện rõ trên từ nét cau mày của bà, bà đưa cho cô một cái thẻ màu bạch kim khắc chữ TFT lấp lánh, nhìn cũng biết thứ này rất đắt tiền rồi:" Tổng Quản Nha đã chuẩn bị xe rồi, con chỉ cần đến đó và đưa chiếc thẻ này, họ sẽ dẫn con đến chỗ cậu chủ lớn"
Âu Tuệ Nhi hiểu ý gật đầu, cô nhét chiếc thẻ vào túi áo rộng thùng thình có con thỏ nhỏ đáng yêu tỉ mỉ thêu bên ngực trái:" Dạ, vậy giờ con đi đây"
Cả ba người gật đầu, cô cũng giảo hoạt chẳng hay biết việc gì, nhiệm vụ giao thì làm, dù gì người ta cũng trả lương cho cô ngày hôm nay mà. Tổng Quản Nha đưa cô ra ngoài, nơi chiếc xe limo sáng bóng sang trọng đợi Âu Tuệ Nhi, cô òa lên một tiếng rồi bay thẳng vào bên trong chiếc xe rộng rãi. Thoải mái quá!
Cô thích thú sờ mọi thứ từ chai rượu đắt tiền đến cái ly thủy tinh trên kệ, cô đưa tay mở từng hộc tủ bằng gỗ đen trong xe, mắt Tuệ Nhi sáng quắc lên, cô nhìn bác Tổng Quản:" Xe đẹp quá bác ạ!"
Bác Tổng Quản lắc đầu, thở dài:" Đi sớm về sớm, nhớ cẩn thận và đưa cậu chủ lớn về đến nơi không sứt mẻ đấy"
Âu Tuệ Nhi gật đầu lia lịa nhìn bác Tổng Quản đóng cửa xe.
Sau một lúc thăm thú chiếc xe và quan sát mọi thứ của nó, cô bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ. Sao lại xa đến như vậy?
Nhắm mắt, Tuệ Nhi quyết định tranh thủ chợp mắt một giấc. Và quả thật cô đã đánh một giấc ngon lành cho đến khi chú tài xế gọi dậy:" Tuệ Nhi, đến nơi rồi cháu"
Âu Tuệ Nhi ngáp lấy một hơi dài, vươn người căn các cơ bị gò bó lúc ngủ vùi trên ghế, cô dụi dụi hai mắt, khuôn mặt đờ đẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, khẽ gật đầu:" Dạ"
" Chú đợi ngoài này, cứ vào kiếm cậu chủ lớn từ từ"
" Vâng ạ!"
Lúc cô bước ra khỏi xe, trời đã hừng tối, bầu trời quang đãng với những ngọn đèn lấp lánh, nơi phồn hoa này dấy lên một nỗi lo sợ, trong tiềm thức của cô đã bắt đầu ngờ ngợ. Nơi này thật quen thuộc.
Tuy nhiên cô không có nhiều thời gian để nhớ ra chính xác đây là đâu, Tuệ Nhi nhìn tấm bảng lớn màu đen với cả ngàn ánh đèn phụ họa làm nổi bật chữ TFT mạ vàng, Tuệ Nhi lắc đầu ngán ngẩm.
Đây là quán Bar sang trọng nhất thành phố A, người đặt chân được đến rất nhiều nhưng vào được đây không có bao người, chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Khi những vị khách sang trọng đến TFT, họ đều được phân chia ranh giới, địa vị rõ ràng bằng những chiếc thẻ. Hoàng kim, dành cho những vị tổng tài lẫy lừng hạnh A. Bạch kim, những người có địa vị cấp cao trong xã hội - nhà nước, hạng B. Đen, người mẫu, diễn viên, ca sĩ,... giới điện ảnh trong và ngoài nước, hạnh C. Loại cuối cùng là bỏ tiền ra để dành được một suất đặc biệt, với độ phải trả một cái giá cực đắt để có tên trong danh sách.
Âu Tuệ Nhi không hiểu ý nghĩa màu sắc của những chiếc thẻ, cô cũng không hề hay biết TFT thuộc thành phố A, cô đưa thẻ cho tên bảo vệ to lớn, mặt mày bậm trợn xấu xí đứng trước chiếc cửa lớn trang hoàng. Cả tá người xếp hàng đợi xét tên trong danh sách, họ nhìn thấy cô lấy ra một chiếc thẻ bạch kim thì vô cùng kinh ngạc. Dáng vẻ quê mùa, khuôn mặt mộc mạc chẳng có gì nổi bật, thêm việc tướng đi khập khễnh đáng xấu hổ của cô như một trò cười vô vị cho họ.
Tên vệ sĩ của ai đó vừa mới đi ra, nói vào tai tên bảo vệ gì đấy. Hắn ta gặp đầu trả thẻ lại cho Tuệ Nhi:" Mời tiểu thư theo tôi"
Tuệ Nhi vẫn còn đưa cái mặt ngơ cùng vô biên cảm xúc ra nhìn hắn, rồi dè chừng đánh mắt về phía tên vệ sĩ, tên vệ sĩ dáng cao, khuôn mặt dễ nhìn mỉm cười với cô. Âu Tuệ Nhi ngây ngốc đến nỗi sắp quay đầu bỏ về rồi, thế nhưng nhiệm vụ của cô là đưa cậu chủ lớn cùng trở về. Tuệ Nhi mân mê cái thẻ đắt tiền trên tay, thấy ai cũng nhìn nó như con hổ thèm mồi đến nỗi chảy nước miếng, hoang mang, sợ bị cướp, cô nhanh chóng nhét lại vào túi áo.
Đi theo bước chân của tên bảo vệ, cô hơi lo lắng bởi sự sang trọng và vắng vẻ bên trong Bar, tất cả không náo nhiệt như cô tưởng tượng, có lẽ chỗ này quá kén khách chăng?.
Người trước mặt cô khựng lại, cô cũng dừng lại cách xa hắn ba gang tay. Hắn gõ cửa, Âu Tuệ Nhi chăm chăm nhìn vào cái bảng trên cửa, cái bảng đang màu đỏ chợt chuyển thành xanh, tên vệ sĩ vịn lấy bả vai cô:" Tiểu thư vào thôi"
Âu Tuệ Nhi khó chịu gỡ tay hắn xuống, cúi đầu ngượng ngùng bước vào.
" Âu Tuệ Nhi đây rồi". Một giọng nói trầm ổn vang lên, giọng nói này thật sự quá quen thuộc. Nó quen thuộc đến nỗi mỗi đêm luôn bám theo cô, da đầu Tuệ Nhi bắt đầu ê ẩm, tất cả tế bào bên trong da thịt dường như đang chạy loạn lên, tâm thức cô la hét kịch liệt đầy hoảng sợ. Cả thân thể gầy gò của cô run rẩy, ngực phập phồng càng lúc càng mạnh, hơi thở cô bị nghẹn lại, khó khăn kéo lấy từng hơi đứt quãng.
" Cô gái đáng yêu này là của ai?". Thanh âm này cũng rất quen thuộc mang theo hương sắc ngà ngà say vì rượu, cậu chủ lớn - Trịnh Trấn Đông. Âu Tuệ Nhi ngẩng đầu đánh mắt về phía Trấn Đông say bí tỉ đang dựa vào thân thể mềm mại của cô gái xinh đẹp, phóng đãng cực kỳ quyến rũ bên cạnh. Rồi cô lại sợ hãi không dám đưa mắt nhìn chỗ khác để tìm kiếm giọng nói âm lãnh, tà mị ban nãy.
Tiếng cười lớn vang lên, vòng tay to lớn phảng phất mùi rượu nồng thơm phức quấn lấy cô kéo thẳng vào lòng, hắn đứng sau lưng cô, cúi đầu, phả vào gáy tai cô hơi thở ấm nóng nhưng đối với Tuệ Nhi nó thật sự quá lạnh lẽo:" Cô ấy là của tôi"
" Dì Tư, nếu một người đàn ông cứ thích chiếm lấy mình làm công cụ phát tiết hay là món đồ chơi có xúc cảm cho hắn đùa giỡn hàng ngày. Thì mình phải làm sao?". Tuệ Nhi ngồi bên bậc thềm ngoài vườn, nơi dì Tư bận bịu cắt đống cỏ lõm chõm đã qua khỏi mắt cá chân.
Dì Tư hằng ngày nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại im phăng phắt, bà cứ cặm cụi cắt, như trút giận việc gì đó, ngỡ như dì Tư đang muốn phá nát hết cây cỏ trong vườn. Âu Tuệ Nhi thở dài, phủi nhẹ tà váy đứng dậy.
Nắng sớm len lỏi qua từng tán cây chiếu thẳng vào khu vườn bừa bộn bị đào xới, Tuệ Nhi đưa tay che mắt thôi không để những tia sáng làm chói mắt khó chịu. Cô nhíu mi nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, một cảm giác buồn rũ rượi không thể diễn tả nên lời. Mỗi ngày trôi qua, cô lại cận kề tiến về tay ác ma hơn.
" Con đi làm đây". Nói rồi, cô quay lưng cầm chiếc cặp vắt chéo, với tay lấy chiếc áo mỏng khoác vào, Tuệ Nhi ủ rũ, như có cái gì đó nặng nề đè lên đôi vai gầy của cô, lắc đầu, cô cúi khuôn mặt như đưa đám nhìn xuống từng bước chân đang lặng lẽ rời đi.
Hai mươi ba tuổi, công việc không hề ổn định, vì ở đây là ngoại ô, công ty thưa thớt, đa số người dân làm bằng nghề trồng trọt, đánh cá, cho nên cô cũng không thể là ngoại lệ. Hằng ngày cô vẫn thường lui đến ngôi nhà khá giả nhất ngoại ô này, công việc chính của cô là quét dọn nhà cửa với mức lương khá ổn để sống qua ngày. Ngôi nhà khá to, so với nơi cô sống hiện tại chưa chắc có thể sánh bằng với một phòng ngủ trong này.
" Chào Tuệ Nhi, hôm nay trông chị xinh lắm!". Người mới vừa buông câu trêu chọc khiến má cô đỏ ửng không ai khác ngoài tiểu thiếu gia của ngôi gia này - Trịnh Trấn Nam. Tại sao lại gọi là tiểu thiếu gia? Vì trên cậu ta còn một người anh trai nữa, và người đó rất ít khi lộ diện. Thấy Âu Tuệ Nhi đỏ mặt một chốc, rồi cô cứ im lặng chăm chăm nhìn xuống chân, không thèm chú ý đến đường lối, và bơ luôn cậu. Lâu rồi không ai thèm đoái hoài đến Trịnh Trấn Nam, nên sự kiềm chế lâu ngày chợt bộc phát:" Có tin tôi trừ lương chị tháng này không?"
Âu Tuệ Nhi chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Trịnh Trấn Nam, ánh mắt cô lưu ly di chuyển theo một chiều hướng chưa hấp thụ được lời nói vừa rồi:" Hả? Cậu nói gì vậy cậu chủ nhỏ?"
Trịnh Trấn Nam vò đầu bức tóc, tức giận dậm chân bỏ đi. Âu Tuệ Nhi nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng vô cớ của Trấn Nam, cậu lướt qua cô rất nhanh, đút tay vào túi quần, chửi rủa gì đó trong miệng, Tuệ Nhi đần ra, rồi chụm tay làm cái loa, nhắc với theo:" Cậu chủ đừng nổi cáu thường xuyên. Con trai dậy thì nên tâm sinh lý hay nóng giận vô cớ lắm! Đừng bi quan mà làm chuyện không hay nha"
Trấn Nam quay sang lườm Tuệ Nhi:" Tôi mười tám rồi, tự biết kiềm chế bản thân"
Âu Tuệ Nhi mỉm cười híp mắt, mười tám tuổi. Vẫn còn nhỏ lắm!
Bước vào nhà, việc đầu tiên cô làm là dẹp đồ cá nhân của mình, sau đó Tuệ Nhi bước vào phòng bếp, hòa nhã lễ phép chào mọi người:" Chào bác Tổng Quản, vú Hai, chị Như"
Nhà tuy rộng nhưng người làm chẳng có bao nhiêu, ba người Tuệ Nhi chào và cô là bốn. Bốn người hầu hai cậu chủ, còn cha mẹ họ đâu? Chỉ có Tổng Quản Nha Tử Hầu biết, nhưng ông rất kín miệng, cứ làm như bí mật quốc gia cực kỳ nghiêm trọng, sợ lỡ miệng nói ra thì rước họa diệt vong vào thân vậy.
Ba người nhìn cô gật đầu chào lại, Nha Tử Hầu nghiêm nghị gật đầu, ôn tồn nói:" Hôm nay cháu không cần phải làm việc. Từ tối qua cậu chủ lớn đã không về nhà, ông chủ bảo đến TFT tìm cậu ấy về"
Âu Tuệ Nhi ngây ngô hỏi lại:" Vậy ai đi ạ?"
Chị Như nhanh nhảu nói:" Em chứ ai?"
" Em? Nhưng em làm gì biết TFT ở đâu?". Tuệ Nhi mở to mắt ngơ ngác nhìn ba người.
Vú Hai hiền hậu, khuôn mặt chân chất của người thôn quê hiện rõ trên từ nét cau mày của bà, bà đưa cho cô một cái thẻ màu bạch kim khắc chữ TFT lấp lánh, nhìn cũng biết thứ này rất đắt tiền rồi:" Tổng Quản Nha đã chuẩn bị xe rồi, con chỉ cần đến đó và đưa chiếc thẻ này, họ sẽ dẫn con đến chỗ cậu chủ lớn"
Âu Tuệ Nhi hiểu ý gật đầu, cô nhét chiếc thẻ vào túi áo rộng thùng thình có con thỏ nhỏ đáng yêu tỉ mỉ thêu bên ngực trái:" Dạ, vậy giờ con đi đây"
Cả ba người gật đầu, cô cũng giảo hoạt chẳng hay biết việc gì, nhiệm vụ giao thì làm, dù gì người ta cũng trả lương cho cô ngày hôm nay mà. Tổng Quản Nha đưa cô ra ngoài, nơi chiếc xe limo sáng bóng sang trọng đợi Âu Tuệ Nhi, cô òa lên một tiếng rồi bay thẳng vào bên trong chiếc xe rộng rãi. Thoải mái quá!
Cô thích thú sờ mọi thứ từ chai rượu đắt tiền đến cái ly thủy tinh trên kệ, cô đưa tay mở từng hộc tủ bằng gỗ đen trong xe, mắt Tuệ Nhi sáng quắc lên, cô nhìn bác Tổng Quản:" Xe đẹp quá bác ạ!"
Bác Tổng Quản lắc đầu, thở dài:" Đi sớm về sớm, nhớ cẩn thận và đưa cậu chủ lớn về đến nơi không sứt mẻ đấy"
Âu Tuệ Nhi gật đầu lia lịa nhìn bác Tổng Quản đóng cửa xe.
Sau một lúc thăm thú chiếc xe và quan sát mọi thứ của nó, cô bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ. Sao lại xa đến như vậy?
Nhắm mắt, Tuệ Nhi quyết định tranh thủ chợp mắt một giấc. Và quả thật cô đã đánh một giấc ngon lành cho đến khi chú tài xế gọi dậy:" Tuệ Nhi, đến nơi rồi cháu"
Âu Tuệ Nhi ngáp lấy một hơi dài, vươn người căn các cơ bị gò bó lúc ngủ vùi trên ghế, cô dụi dụi hai mắt, khuôn mặt đờ đẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, khẽ gật đầu:" Dạ"
" Chú đợi ngoài này, cứ vào kiếm cậu chủ lớn từ từ"
" Vâng ạ!"
Lúc cô bước ra khỏi xe, trời đã hừng tối, bầu trời quang đãng với những ngọn đèn lấp lánh, nơi phồn hoa này dấy lên một nỗi lo sợ, trong tiềm thức của cô đã bắt đầu ngờ ngợ. Nơi này thật quen thuộc.
Tuy nhiên cô không có nhiều thời gian để nhớ ra chính xác đây là đâu, Tuệ Nhi nhìn tấm bảng lớn màu đen với cả ngàn ánh đèn phụ họa làm nổi bật chữ TFT mạ vàng, Tuệ Nhi lắc đầu ngán ngẩm.
Đây là quán Bar sang trọng nhất thành phố A, người đặt chân được đến rất nhiều nhưng vào được đây không có bao người, chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Khi những vị khách sang trọng đến TFT, họ đều được phân chia ranh giới, địa vị rõ ràng bằng những chiếc thẻ. Hoàng kim, dành cho những vị tổng tài lẫy lừng hạnh A. Bạch kim, những người có địa vị cấp cao trong xã hội - nhà nước, hạng B. Đen, người mẫu, diễn viên, ca sĩ,... giới điện ảnh trong và ngoài nước, hạnh C. Loại cuối cùng là bỏ tiền ra để dành được một suất đặc biệt, với độ phải trả một cái giá cực đắt để có tên trong danh sách.
Âu Tuệ Nhi không hiểu ý nghĩa màu sắc của những chiếc thẻ, cô cũng không hề hay biết TFT thuộc thành phố A, cô đưa thẻ cho tên bảo vệ to lớn, mặt mày bậm trợn xấu xí đứng trước chiếc cửa lớn trang hoàng. Cả tá người xếp hàng đợi xét tên trong danh sách, họ nhìn thấy cô lấy ra một chiếc thẻ bạch kim thì vô cùng kinh ngạc. Dáng vẻ quê mùa, khuôn mặt mộc mạc chẳng có gì nổi bật, thêm việc tướng đi khập khễnh đáng xấu hổ của cô như một trò cười vô vị cho họ.
Tên vệ sĩ của ai đó vừa mới đi ra, nói vào tai tên bảo vệ gì đấy. Hắn ta gặp đầu trả thẻ lại cho Tuệ Nhi:" Mời tiểu thư theo tôi"
Tuệ Nhi vẫn còn đưa cái mặt ngơ cùng vô biên cảm xúc ra nhìn hắn, rồi dè chừng đánh mắt về phía tên vệ sĩ, tên vệ sĩ dáng cao, khuôn mặt dễ nhìn mỉm cười với cô. Âu Tuệ Nhi ngây ngốc đến nỗi sắp quay đầu bỏ về rồi, thế nhưng nhiệm vụ của cô là đưa cậu chủ lớn cùng trở về. Tuệ Nhi mân mê cái thẻ đắt tiền trên tay, thấy ai cũng nhìn nó như con hổ thèm mồi đến nỗi chảy nước miếng, hoang mang, sợ bị cướp, cô nhanh chóng nhét lại vào túi áo.
Đi theo bước chân của tên bảo vệ, cô hơi lo lắng bởi sự sang trọng và vắng vẻ bên trong Bar, tất cả không náo nhiệt như cô tưởng tượng, có lẽ chỗ này quá kén khách chăng?.
Người trước mặt cô khựng lại, cô cũng dừng lại cách xa hắn ba gang tay. Hắn gõ cửa, Âu Tuệ Nhi chăm chăm nhìn vào cái bảng trên cửa, cái bảng đang màu đỏ chợt chuyển thành xanh, tên vệ sĩ vịn lấy bả vai cô:" Tiểu thư vào thôi"
Âu Tuệ Nhi khó chịu gỡ tay hắn xuống, cúi đầu ngượng ngùng bước vào.
" Âu Tuệ Nhi đây rồi". Một giọng nói trầm ổn vang lên, giọng nói này thật sự quá quen thuộc. Nó quen thuộc đến nỗi mỗi đêm luôn bám theo cô, da đầu Tuệ Nhi bắt đầu ê ẩm, tất cả tế bào bên trong da thịt dường như đang chạy loạn lên, tâm thức cô la hét kịch liệt đầy hoảng sợ. Cả thân thể gầy gò của cô run rẩy, ngực phập phồng càng lúc càng mạnh, hơi thở cô bị nghẹn lại, khó khăn kéo lấy từng hơi đứt quãng.
" Cô gái đáng yêu này là của ai?". Thanh âm này cũng rất quen thuộc mang theo hương sắc ngà ngà say vì rượu, cậu chủ lớn - Trịnh Trấn Đông. Âu Tuệ Nhi ngẩng đầu đánh mắt về phía Trấn Đông say bí tỉ đang dựa vào thân thể mềm mại của cô gái xinh đẹp, phóng đãng cực kỳ quyến rũ bên cạnh. Rồi cô lại sợ hãi không dám đưa mắt nhìn chỗ khác để tìm kiếm giọng nói âm lãnh, tà mị ban nãy.
Tiếng cười lớn vang lên, vòng tay to lớn phảng phất mùi rượu nồng thơm phức quấn lấy cô kéo thẳng vào lòng, hắn đứng sau lưng cô, cúi đầu, phả vào gáy tai cô hơi thở ấm nóng nhưng đối với Tuệ Nhi nó thật sự quá lạnh lẽo:" Cô ấy là của tôi"
/98
|