Dù tôi luôn dùng những biện pháp mạnh để đối xử với em, hành hạ em như một con rối không cảm xúc. Nhưng tôi yêu em, rất yêu em, Tuệ Nhi à!
Chưa một phút giây nào tôi thôi ngừng nhớ về Âu Tuệ Nhi, cái cách em nhìn tôi vừa ai oán vừa căm phẫn. Rốt cuộc thì tôi chỉ muốn em nhớ về tôi. Người ta bảo, niềm vui dễ dàng bị quên lãng, nhưng nỗi đau thì luôn in hằn trong tim, tồn đọng sâu trong ký ức.
Em dần lớn, và cách tôi yêu em dần dần thay đổi.
Tôi không còn muốn để lại trong lòng em một bóng ma đáng sợ. Để lại hình tượng Hứa Nhất Chính khát máu, điên loạn. Mà Âu Tuệ Nhi, tôi muốn em cảm nhận thấy sự cưng chiều tôi dành cho em, toàn tâm toàn ý làm em vui, bên em, không bao giờ để cô gái khác được chạm đến tôi.
Dù rằng tôi biết em hận tôi nhiều đến mức có cơ hội sẽ giết chết tôi, nhưng Tuệ Nhi, một tay tôi chăm nom em từ bé đến lớn, lẽ nào tôi không hiểu. Em sẽ ngoan ngoãn phục tùng bên tôi.
Thật ra, tôi rất ghen tỵ với những người đàn ông bước qua đời em, họ không như tôi, họ khiến em cười. Bởi thế, tôi phải khiến họ làm cho em khóc. Đừng trách tôi, cũng bởi vì... tôi quá yêu em thôi!
"Tôi có lỗi với em vì đã lợi dụng tình cảm ấy." Người tôi có lỗi nhiều nhất, chắc hẳn là Châu Khả Ly, tôi đã cho cô ấy một cú sốc quá nặng.
"Tôi hận anh."
Ừ, cứ để cho Châu Khả Ly hận tôi thôi. Việc Hứa Nhất Chính này làm, chắc chắn sẽ tự chịu trách nhiệm, miễn rằng cô ấy đừng chạm vào em là được.
Rồi Trữ Thanh Trà xuất hiện, từ khoảnh khắc đầu tiên chạm vào đáy mắt của cô ta. Tôi đã nhận ra chẳng có gì ý gì tốt đẹp. Tuy rằng tôi rất muốn loại trừ Trữ Thanh Trà càng sớm để không gây ra rắc rối sau này, nhưng trong lòng em, cô ấy quá hoàn hảo. Cho nên hiện tại tôi không nỡ làm em thất vọng.
Dương Thục Cầm là một cô gái kiêu kì, ham hư vinh, nhưng ả không đến mức nào. Đối phó là một chuyện quá ư dễ dàng, bất quá, tên Trương Phong Vân chết bầm kia sẵn sàng đứng về phía em, bảo vệ em trước mọi cô gái của hắn.
Hiện tại trái tim Âu Tuệ Nhi đã thuộc về tôi rồi, nên việc hành hạ em không cần nữa. Nói vậy chứ đôi khi vẫn phải răn đe em, không thì em sẽ bớt ngoan ngoãn đi. Trong tôi đang hình thành một loại suy nghĩ khá thú vị.
Thứ tuyệt vời nhất đó chính là thành phẩm kết tinh từ tình yêu - Chính con.
Một năm một đứa, chừng hai đội bóng để khi buồn chán đá banh chơi cũng được. Với cái mông tròn trịa của Âu Tuệ Nhi, tôi tin chắc những đứa con của chúng tôi sẽ rất khỏe mạnh. Dù rằng ngực em không quá to, nhưng tôi chắc hẳn sẽ cố gắng làm cho nó tiết ra nhiều sữa.
Nhưng buồn thay bác sĩ bảo em khó có thai, dập nát giấc mơ hai đội bóng của tôi. Nhưng không sao, tôi từ từ tìm cách. Không gì có thể làm khó Hứa Nhất Chính này.
Lâu lâu tôi lại muốn cắn Tuệ Nhi, nếm vị máu ngòn ngọt của em, sau đó ăn sạch. Cũng phải đổi khẩu vị như việc cột tay chân em vào giường, dùng roi đánh em, mỗi lúc vậy thân thể em lại nẩy lên, hồng nhuận, kích thích không thôi.
Mới nghĩ đến thôi đã muốn lột trần em rồi. Âu Tuệ Nhi, chẳng hiểu sao giờ này tôi muốn đặt máy quay và cùng em mây mưa. Giờ buồn chán trên văn phòng có thể lôi ra mà chiêm ngưỡng thân thể em căng cứng, sung sướng bên dưới tôi.
Chưa một phút giây nào tôi thôi ngừng nhớ về Âu Tuệ Nhi, cái cách em nhìn tôi vừa ai oán vừa căm phẫn. Rốt cuộc thì tôi chỉ muốn em nhớ về tôi. Người ta bảo, niềm vui dễ dàng bị quên lãng, nhưng nỗi đau thì luôn in hằn trong tim, tồn đọng sâu trong ký ức.
Em dần lớn, và cách tôi yêu em dần dần thay đổi.
Tôi không còn muốn để lại trong lòng em một bóng ma đáng sợ. Để lại hình tượng Hứa Nhất Chính khát máu, điên loạn. Mà Âu Tuệ Nhi, tôi muốn em cảm nhận thấy sự cưng chiều tôi dành cho em, toàn tâm toàn ý làm em vui, bên em, không bao giờ để cô gái khác được chạm đến tôi.
Dù rằng tôi biết em hận tôi nhiều đến mức có cơ hội sẽ giết chết tôi, nhưng Tuệ Nhi, một tay tôi chăm nom em từ bé đến lớn, lẽ nào tôi không hiểu. Em sẽ ngoan ngoãn phục tùng bên tôi.
Thật ra, tôi rất ghen tỵ với những người đàn ông bước qua đời em, họ không như tôi, họ khiến em cười. Bởi thế, tôi phải khiến họ làm cho em khóc. Đừng trách tôi, cũng bởi vì... tôi quá yêu em thôi!
"Tôi có lỗi với em vì đã lợi dụng tình cảm ấy." Người tôi có lỗi nhiều nhất, chắc hẳn là Châu Khả Ly, tôi đã cho cô ấy một cú sốc quá nặng.
"Tôi hận anh."
Ừ, cứ để cho Châu Khả Ly hận tôi thôi. Việc Hứa Nhất Chính này làm, chắc chắn sẽ tự chịu trách nhiệm, miễn rằng cô ấy đừng chạm vào em là được.
Rồi Trữ Thanh Trà xuất hiện, từ khoảnh khắc đầu tiên chạm vào đáy mắt của cô ta. Tôi đã nhận ra chẳng có gì ý gì tốt đẹp. Tuy rằng tôi rất muốn loại trừ Trữ Thanh Trà càng sớm để không gây ra rắc rối sau này, nhưng trong lòng em, cô ấy quá hoàn hảo. Cho nên hiện tại tôi không nỡ làm em thất vọng.
Dương Thục Cầm là một cô gái kiêu kì, ham hư vinh, nhưng ả không đến mức nào. Đối phó là một chuyện quá ư dễ dàng, bất quá, tên Trương Phong Vân chết bầm kia sẵn sàng đứng về phía em, bảo vệ em trước mọi cô gái của hắn.
Hiện tại trái tim Âu Tuệ Nhi đã thuộc về tôi rồi, nên việc hành hạ em không cần nữa. Nói vậy chứ đôi khi vẫn phải răn đe em, không thì em sẽ bớt ngoan ngoãn đi. Trong tôi đang hình thành một loại suy nghĩ khá thú vị.
Thứ tuyệt vời nhất đó chính là thành phẩm kết tinh từ tình yêu - Chính con.
Một năm một đứa, chừng hai đội bóng để khi buồn chán đá banh chơi cũng được. Với cái mông tròn trịa của Âu Tuệ Nhi, tôi tin chắc những đứa con của chúng tôi sẽ rất khỏe mạnh. Dù rằng ngực em không quá to, nhưng tôi chắc hẳn sẽ cố gắng làm cho nó tiết ra nhiều sữa.
Nhưng buồn thay bác sĩ bảo em khó có thai, dập nát giấc mơ hai đội bóng của tôi. Nhưng không sao, tôi từ từ tìm cách. Không gì có thể làm khó Hứa Nhất Chính này.
Lâu lâu tôi lại muốn cắn Tuệ Nhi, nếm vị máu ngòn ngọt của em, sau đó ăn sạch. Cũng phải đổi khẩu vị như việc cột tay chân em vào giường, dùng roi đánh em, mỗi lúc vậy thân thể em lại nẩy lên, hồng nhuận, kích thích không thôi.
Mới nghĩ đến thôi đã muốn lột trần em rồi. Âu Tuệ Nhi, chẳng hiểu sao giờ này tôi muốn đặt máy quay và cùng em mây mưa. Giờ buồn chán trên văn phòng có thể lôi ra mà chiêm ngưỡng thân thể em căng cứng, sung sướng bên dưới tôi.
/98
|