Tần Nhiên híp mắt lại, trong đôi mắt tràn đầy sát ý.
Đối với những kẻ địch có ý định muốn giết chính mình, Tần Nhiên cũng không ngại hoàn toàn xử lý đối phương.
Trước đó là bởi vì John chủ động ra tay nên cậu mới phải không thể không từ bỏ.
Nhưng còn bây giờ?
Tần Nhiên không cho rằng sự việc còn phiền phức như vậy nữa.
“Thật là sự trùng hợp khiến người ta phải ngạc nhiên!”
Tần Nhiên cười, ánh mắt của cậu nhìn chăm chú vào cậu cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi nghĩ các anh sẽ không để ý việc tôi trợ giúp các anh đâu nhỉ!”
“Anh có thể nói cho tôi biết nơi các anh đang chiến đấu sao?”
Tần Nhiên lập tức hỏi.
“Ở kế bên nhà ga ấy! Khi đến đó, ngài nghe thấy tiếng súng liền biết được chính xác ở nơi nào!”
“Nhưng ngài phải cẩn thận. Bọn chúng không chỉ có súng, mà còn có cả thuốc nổ!”
Karl đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Tần Nhiên rồi nên hắn cũng không từ chối lời đề nghị trợ giúp của Tần Nhiên. Nhưng Karl vẫn có ý tốt mà nhắc nhở Tần Nhiên một câu rồi mới vội vã chạy đi tìm cảnh sát trưởng John.
“Tìm ra nhiệm vụ phụ: Schuberke điên cuồng!”
“Nhiệm vụ phụ: Một lần đánh giá sai khả năng của bạn khiến cho Schuberke bị rơi vào con đường cùng. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngồi im chịu trói! Bạn lựa chọn đứng vào phe của cảnh sát. Như vậy, bạn cần phải nhanh chóng đi đến nhà ga!”
Đây là một cái nhiệm vụ chi nhánh đầy bất ngờ.
Nhưng đối với Tần Nhiên thì đây là một tin tốt.
Cậu đã có một cái lý do chính đáng để ra tay.
Cõng cái rương đựng “rắn độc – M1”, Tần Nhiên nhanh chân rời khỏi cảnh cục rồi biến mất trong màn đêm.
… … …
Hôm nay, nhà ga nhất định đã vô cùng náo nhiệt.
Buổi sáng phát hiện một cái thi thể.
Giữa trưa thì bắt được hung thủ và đào sâu vào hang ổ của một nhóm móc túi.
Mà tới buổi tối thì lại bắt đầu bắn nhau.
Đùng! Đùng! Đùng!
Nghe thấy tiếng súng kịch liệt, tất cả cư dân sinh sống quanh khu vực nhà ga đều cố gắng chui sâu dưới gầm giường, rồi trùm chính mình đến mức kín mít.
Cho dù đã trốn tránh kỹ như vậy nhưng vẫn không hoàn toàn khiến bọn họ yên tâm.
Nhìn dáng vẻ co rúc dưới gầm giường run lẩy bẩy của họ thì sẽ hiểu.
Đùng!
Lại là một tiếng nổ mạnh vang lên, những người dân thường đồng thời run lên lập cập.
Cho dù là nhóm cảnh sát đang đấu súng với Schuberke thì bàn tay cầm súng của họ cũng run lên.
“Chết tiệt! Bọn nó lấy súng ống và thuốc nổ từ đâu chứ!”
Vị phó cảnh sát trưởng Lestrade tựa lưng vào một bức tường kiên cố, vừa nạp thêm đạn vào súng vừa kìm giọng chửi đổng lên.
Không ai trong số tất cả những cảnh sát xung quanh Lestrade có thể trả lời câu hỏi này.
Điều này khiến cho Lestrade càng tức giận hơn nữa.
Hắn đã chọn một cách xả giận tốt nhất: Vị phó cảnh sát trưởng nhảy ra từ phía sau bức tường đang trốn, khẩu súng kíp trong tay hắn đột nhiên tóe lửa.
Đùng!
“A!”
Sau khi tiếng súng vang lên, trên cái nóc nhà đối diện liền phát ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.
“Dạy dỗ lại đám khốn nạn chó đẻ này cho tao!”
Lestrade hét to lên.
Một phát súng trúng ngay đích của vị phó cảnh sát trưởng hiển nhiên đã khiến cho tất cả các đồng chí xung quanh nâng cao sĩ khí. Họ sôi nổi nâng súng lên rồi bắn từ phía sau lớp che chắn.
Chẳng qua, hiệu quả không rõ ràng lắm.
Hơn mười khẩu súng cùng bắn mà ngoại trừ một thủ hạ của Schuberke bị trầy da ra thì không hề có bất kỳ thương vong nào nữa.
“Mẹ kiếp! Ngắm chuẩn vào cho tao, bọn mày mù hết rồi à?”
Thấy cái kết quả như vật, Lestrade lại điên cuồng gầm lên.
Cái cơ thể nhìn thì có vẻ gầy yếu nhưng kỳ thật lại rất rắn chắc kia bộc phát ra tiếng gầm gừ như thể muốn che lấp luôn cả tiếng súng vừa mới tiếp tục xuất hiện.
Đùng!
“A!”
Một thằng đàn em của Schuberke rớt xuống từ phía sau cái ống khói trên nóc nhà kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
“Bắn rất hay! Là ai?”
Lestrade vừa nãy còn đang rít gào lập tức vui vẻ ra mặt. Vị phó cảnh trưởng này quay đầu lại nhìn những thuộc hạ xung quanh mình, hỏi. Hắn cũng không để ý rằng trong đội ngũ của mình lại xuất hiện một tay súng thiện xạ như vậy.
Nhưng, ánh vào mí mắt của hắn lại là khuôn mặt mù mờ của bọn thuộc hạ.
Đùng!
Ngay lúc này, lại một tiếng súng vang lên.
Sau đó lại là tiếng hét và tiếng đồ nặng rơi xuống đất.
“Phó cảnh trưởng! Ở chỗ đó!”
Một cảnh sát mắt sắc thấy được một dáng người từ từ bước ra khỏi màn đêm.
“Tần Nhiên?”
Khi Lestrade thấy rõ ràng khuôn mặt của Tần Nhiên thì không khỏi ngẩn người.
“Karl nói cho tôi biết chỗ này đang cần hỗ trợ!”
Tần Nhiên mỉm cười chào hỏi với phó cảnh trưởng.
Giống như lời nói của Karl, sau khi cậu đến nhà ga liền dựa vào nơi tiếng súng, tiếng nổ phát ra là tìm thấy địa điểm hai phe đang đấu súng.
Nơi này nằm trên một con đường không xa nhà ga lắm.
Trong đó, phe của Schuberke đang chiếm ưu thế.
Không những chiếm được một toà nhà độc lập, kiên cố để làm bia chắn đạn, mà độ cao của tòa nhà còn giúp cái bọn khốn đang cố chen một chân vào thế lực ngầm này có thể tung tăng như cá gặp nước.
Chỉ dựa vào ánh trăng là bọn chúng đã có thể dễ dàng nhìn thấy người của phe cảnh sát đang ở đâu.
Ngược lại, phe cảnh sát thì đang trốn sau một đống kiến trúc ở bên kia đường. Mỗi một lần nổ súng đều sẽ để lộ cơ thể trong tầm ngắm bắn của địch.
Tần Nhiên nhìn thấy bốn, năm cảnh sát đã bị thương.
Mà những cảnh sát còn lại thì vì làm cho chính mình không bị thương mà chỉ thò mỗi cánh tay ra bắn. Tư thế bắn như vậy tạo ra kết quả như thế nào thì có thể tự hiểu.
Nếu không phải do bọn đàn em của Schuberke còn bắn tệ hơn cả đám cảnh sát bên này thì đám cảnh sát đã bị bắn cho đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất!
Mà điều quan trọng nhất chính là phe của Schuberke có thuốc nổ!
Cũng không phải loại thuốc bột như trong tưởng tượng của mọi người.
Mà là loại được bao bọc trong lớp giấy dai cứng cỏi, bên trong được trộn với miểng, mạt sắt. Tựa như thuốc nổ tự chế phiên bản lựu đạn loại nhẹ vậy!
Chính mắt Tần Nhiên đã nhìn thấy uy lực của loại thuốc nổ này.
Cái cửa bằng gỗ và cả khung cửa của một cửa hàng ở sát đường đã bị nổ bay dưới uy lực của loại lựu đạn này.
Đối mặt với uy lực mạnh như vậy, nếu nằm trong phạm vi nổ thì Tần Nhiên tự nhận là bản thân không thể may mắn thoát khỏi. Bản thân tuyệt đối sẽ bị trọng thương, thậm chí là trực tiếp ngủm mất.
Hơn nữa, hình như phe kia có số lượng rất lớn loại thuốc nổ tự chế này.
Không hề có ý tiết kiệm, chúng lâu lâu lại ném một quả khiến cho phe cảnh sát trở nên vô cùng chật vật.
Cảnh này khiến cậu trở nên cẩn thận hơn nữa.
Cậu không trực tiếp lại gần tòa nhà mà Schuberke đang chiếm giữ. Hai bên cách hẳn một con đường lớn, lại có khoảng sáu, bảy thằng đàn em của Schuberke đứng trên nóc nhà nhìn xuống. Trừ khi Tần Nhiên thật sự có thể tàng hình, nếu không thì cơ bản là không có cách nào có thể lén lút đi qua bên ấy.
Cho nên, cậu đã xuất hiện trước mặt phó cảnh trưởng.
Cậu cần tạo nên quan hệ hợp tác với đối phương.
Tuy theo như những ký ức đơn giản của cái thân phận này thì mối quan hệ của cậu và vị phó cảnh trưởng này cũng lạnh nhạt thôi, thậm chí có thể nói là hơi có địch ý. Nhưng thân là phó cảnh trưởng nên thật hiển nhiên đối phương sẽ có phẩm hạnh của một người cảnh sát.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Tần Nhiên, Lestrade liền nói theo phản xạ:
“Chúng tôi không cần nghiệp dư…”
Đùng! Đùng!
Nhưng khi vị phó cảnh trưởng còn chưa kịp dứt lời thì hai khẩu súng là “M1905” và “rắn độc – M1” trong hai tay của Tần Nhiên đã nổ súng gần như là cùng một lúc. Sau đấy, ở trên cái nóc nhà đối diện kia lại phát ra hai tiếng kêu thảm thiết và tiếng đồ nặng rớt xuống đất.
Cho dù là cách một con đường nhưng thuộc tính cảm giác cấp E+ khiến cho thị lực tăng mạnh giúp Tần Nhiên dễ dàng thấy được từng hành động, cử chỉ của đám đàn em của Schuberke.
Hơn nữa, cấp thành thạo của kỹ năng “vũ khí nóng - súng ống hạng nhẹ” giúp cậu trở thành một tay thiện xạ cho dù có nói là bách phát bách trúng thì cũng không quá tí nào.
Nếu không phải vì súng ống, lựu đạn của cậu không phù hợp thời đại này thành ra uy lực bị giảm xuống 50%, thời gian nạp đạn của súng lục thì +1 giây, súng bắn tỉa thì +30 giây thì Tần Nhiên có tự tin rằng mình có thể xử lý toàn bộ đám đàn em của Schuberke trên cái nóc nhà đối diện chỉ trong vòng 10 giây… Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu lựa chọn hợp tác cùng Lestrade.
Nhưng cho dù đã bị hạn chế như vậy thì cũng đủ khiến cho Lestrade kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt.
Lestrade có thương pháp không tồi… Đây cũng là một trong những lý do giúp hắn trở thành phó cảnh trưởng. Hơn nữa còn khiến hắn đi chấp hành cái nhiệm vụ quan trọng là bắt Schuberke.
Bởi vậy, Lestrade hiểu rõ mức độ khó khăn của phát bắn ban nãy của Tần Nhiên.
Hai tay mỗi tay cầm một khẩu súng, trong đó có một khẩu còn là súng kíp của kỵ binh. Đã vậy còn có thể bắn chuẩn vào hai mục tiêu gần như là cùng một lúc. Khả năng bắn súng như vậy, đừng nói là hắn, cho dù là tay súng ưu tú nhất của quân đội cũng sợ là khó có thể thực hiện được.
Tuy rằng hắn không thích Tần Nhiên nhưng lúc này Lestrade không thể không thừa nhận rằng tài bắn của Tần Nhiên rất tuyệt, so với hắn thì… mạnh hơn nhiều.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lestrade sẽ niềm nở với loại “nghiệp dư” như Tần Nhiên.
Lestrade cố chấp vẫn luôn cho rằng, loại thám tử tư như Tần Nhiên xuất hiện chính là nỗi sỉ nhục của cảnh sát.
“Hừ!”
Phó cảnh trưởng khinh thường hừ một cái.
Sau đó, hắn nhanh chóng tiếp đạn, chuẩn bị tiếp tục bắn.
Nhưng Lestrade còn chưa kịp nhảy ra ngoài thì đã bị Tần Nhiên ôm chặt từ phía sau. Sau đó, Tần Nhiên ôm theo Lestrade lăn trên đất rời khỏi vị trí cũ.
Đùng!
Tiếng nổ mạnh truyền đến khiến sắc mặt của Lestrade thay đổi.
Hiển nhiên, trong lòng hắn rõ ràng rằng nếu Tần Nhiên không kéo theo hắn thì hậu quả của hắn chính là cái gì.
Theo bản năng, Lestrade liền muốn nói lời cảm ơn với Tần Nhiên.
Nhưng cái suy nghĩ kia lại khiến hắn hơi không biết mở miệng thế nào.
Mà ngay lúc vị phó cảnh trưởng còn đang do dự thì đám đàn em của Schuberke đã bắt đầu phản kích.
Đối với việc liên tục thương vong thình lình xuất hiện, bọn đàn em của Schuberke cũng không hề bị dọa sợ.
Mà ngược lại, chúng bắt đầu lùi vào trong tòa nhà hai tầng kia rồi dùng tư thế an toàn hơn và phương pháp còn quyết liệt hơn để đánh trả.
Phụt phụt!
Từng gói thuốc nổ tự chế được châm ngòi. Trong bóng đêm, đống thuốc nổ được vứt rào rạt xuống từ toàn nhà hai tầng, trông như tuyết rơi lả tả.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ lớn lại vang vọng liên miên không dừng khắp bầu trời đêm.
Phe cảnh sát lại phải chật vật trốn tránh.
Mà bọn đàn em vừa nãy còn ở trong tòa nhà hai tầng lại xuất hiện trên nóc nhà, nhân lúc cảnh sát đang hỗn loạn mà xả đạn xuống dưới.
Đùng! Đùng! đùng!
Trong tiếng súng vang lên liên tiếp, một người cảnh sát vô tình trúng đạn té xuống đất.
“Chú ý ẩn nấp!”
Phó cảnh trưởng đang cao giọng kêu gào thì nhìn thấy thuộc hạ của mình ngã xuống đất liền định lao ra cứu theo phản xạ.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Là Tần Nhiên!
Đối với những kẻ địch có ý định muốn giết chính mình, Tần Nhiên cũng không ngại hoàn toàn xử lý đối phương.
Trước đó là bởi vì John chủ động ra tay nên cậu mới phải không thể không từ bỏ.
Nhưng còn bây giờ?
Tần Nhiên không cho rằng sự việc còn phiền phức như vậy nữa.
“Thật là sự trùng hợp khiến người ta phải ngạc nhiên!”
Tần Nhiên cười, ánh mắt của cậu nhìn chăm chú vào cậu cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
“Tôi nghĩ các anh sẽ không để ý việc tôi trợ giúp các anh đâu nhỉ!”
“Anh có thể nói cho tôi biết nơi các anh đang chiến đấu sao?”
Tần Nhiên lập tức hỏi.
“Ở kế bên nhà ga ấy! Khi đến đó, ngài nghe thấy tiếng súng liền biết được chính xác ở nơi nào!”
“Nhưng ngài phải cẩn thận. Bọn chúng không chỉ có súng, mà còn có cả thuốc nổ!”
Karl đã tận mắt chứng kiến thân thủ của Tần Nhiên rồi nên hắn cũng không từ chối lời đề nghị trợ giúp của Tần Nhiên. Nhưng Karl vẫn có ý tốt mà nhắc nhở Tần Nhiên một câu rồi mới vội vã chạy đi tìm cảnh sát trưởng John.
“Tìm ra nhiệm vụ phụ: Schuberke điên cuồng!”
“Nhiệm vụ phụ: Một lần đánh giá sai khả năng của bạn khiến cho Schuberke bị rơi vào con đường cùng. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngồi im chịu trói! Bạn lựa chọn đứng vào phe của cảnh sát. Như vậy, bạn cần phải nhanh chóng đi đến nhà ga!”
Đây là một cái nhiệm vụ chi nhánh đầy bất ngờ.
Nhưng đối với Tần Nhiên thì đây là một tin tốt.
Cậu đã có một cái lý do chính đáng để ra tay.
Cõng cái rương đựng “rắn độc – M1”, Tần Nhiên nhanh chân rời khỏi cảnh cục rồi biến mất trong màn đêm.
… … …
Hôm nay, nhà ga nhất định đã vô cùng náo nhiệt.
Buổi sáng phát hiện một cái thi thể.
Giữa trưa thì bắt được hung thủ và đào sâu vào hang ổ của một nhóm móc túi.
Mà tới buổi tối thì lại bắt đầu bắn nhau.
Đùng! Đùng! Đùng!
Nghe thấy tiếng súng kịch liệt, tất cả cư dân sinh sống quanh khu vực nhà ga đều cố gắng chui sâu dưới gầm giường, rồi trùm chính mình đến mức kín mít.
Cho dù đã trốn tránh kỹ như vậy nhưng vẫn không hoàn toàn khiến bọn họ yên tâm.
Nhìn dáng vẻ co rúc dưới gầm giường run lẩy bẩy của họ thì sẽ hiểu.
Đùng!
Lại là một tiếng nổ mạnh vang lên, những người dân thường đồng thời run lên lập cập.
Cho dù là nhóm cảnh sát đang đấu súng với Schuberke thì bàn tay cầm súng của họ cũng run lên.
“Chết tiệt! Bọn nó lấy súng ống và thuốc nổ từ đâu chứ!”
Vị phó cảnh sát trưởng Lestrade tựa lưng vào một bức tường kiên cố, vừa nạp thêm đạn vào súng vừa kìm giọng chửi đổng lên.
Không ai trong số tất cả những cảnh sát xung quanh Lestrade có thể trả lời câu hỏi này.
Điều này khiến cho Lestrade càng tức giận hơn nữa.
Hắn đã chọn một cách xả giận tốt nhất: Vị phó cảnh sát trưởng nhảy ra từ phía sau bức tường đang trốn, khẩu súng kíp trong tay hắn đột nhiên tóe lửa.
Đùng!
“A!”
Sau khi tiếng súng vang lên, trên cái nóc nhà đối diện liền phát ra tiếng kêu thảm thiết và tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.
“Dạy dỗ lại đám khốn nạn chó đẻ này cho tao!”
Lestrade hét to lên.
Một phát súng trúng ngay đích của vị phó cảnh sát trưởng hiển nhiên đã khiến cho tất cả các đồng chí xung quanh nâng cao sĩ khí. Họ sôi nổi nâng súng lên rồi bắn từ phía sau lớp che chắn.
Chẳng qua, hiệu quả không rõ ràng lắm.
Hơn mười khẩu súng cùng bắn mà ngoại trừ một thủ hạ của Schuberke bị trầy da ra thì không hề có bất kỳ thương vong nào nữa.
“Mẹ kiếp! Ngắm chuẩn vào cho tao, bọn mày mù hết rồi à?”
Thấy cái kết quả như vật, Lestrade lại điên cuồng gầm lên.
Cái cơ thể nhìn thì có vẻ gầy yếu nhưng kỳ thật lại rất rắn chắc kia bộc phát ra tiếng gầm gừ như thể muốn che lấp luôn cả tiếng súng vừa mới tiếp tục xuất hiện.
Đùng!
“A!”
Một thằng đàn em của Schuberke rớt xuống từ phía sau cái ống khói trên nóc nhà kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
“Bắn rất hay! Là ai?”
Lestrade vừa nãy còn đang rít gào lập tức vui vẻ ra mặt. Vị phó cảnh trưởng này quay đầu lại nhìn những thuộc hạ xung quanh mình, hỏi. Hắn cũng không để ý rằng trong đội ngũ của mình lại xuất hiện một tay súng thiện xạ như vậy.
Nhưng, ánh vào mí mắt của hắn lại là khuôn mặt mù mờ của bọn thuộc hạ.
Đùng!
Ngay lúc này, lại một tiếng súng vang lên.
Sau đó lại là tiếng hét và tiếng đồ nặng rơi xuống đất.
“Phó cảnh trưởng! Ở chỗ đó!”
Một cảnh sát mắt sắc thấy được một dáng người từ từ bước ra khỏi màn đêm.
“Tần Nhiên?”
Khi Lestrade thấy rõ ràng khuôn mặt của Tần Nhiên thì không khỏi ngẩn người.
“Karl nói cho tôi biết chỗ này đang cần hỗ trợ!”
Tần Nhiên mỉm cười chào hỏi với phó cảnh trưởng.
Giống như lời nói của Karl, sau khi cậu đến nhà ga liền dựa vào nơi tiếng súng, tiếng nổ phát ra là tìm thấy địa điểm hai phe đang đấu súng.
Nơi này nằm trên một con đường không xa nhà ga lắm.
Trong đó, phe của Schuberke đang chiếm ưu thế.
Không những chiếm được một toà nhà độc lập, kiên cố để làm bia chắn đạn, mà độ cao của tòa nhà còn giúp cái bọn khốn đang cố chen một chân vào thế lực ngầm này có thể tung tăng như cá gặp nước.
Chỉ dựa vào ánh trăng là bọn chúng đã có thể dễ dàng nhìn thấy người của phe cảnh sát đang ở đâu.
Ngược lại, phe cảnh sát thì đang trốn sau một đống kiến trúc ở bên kia đường. Mỗi một lần nổ súng đều sẽ để lộ cơ thể trong tầm ngắm bắn của địch.
Tần Nhiên nhìn thấy bốn, năm cảnh sát đã bị thương.
Mà những cảnh sát còn lại thì vì làm cho chính mình không bị thương mà chỉ thò mỗi cánh tay ra bắn. Tư thế bắn như vậy tạo ra kết quả như thế nào thì có thể tự hiểu.
Nếu không phải do bọn đàn em của Schuberke còn bắn tệ hơn cả đám cảnh sát bên này thì đám cảnh sát đã bị bắn cho đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Đương nhiên, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất!
Mà điều quan trọng nhất chính là phe của Schuberke có thuốc nổ!
Cũng không phải loại thuốc bột như trong tưởng tượng của mọi người.
Mà là loại được bao bọc trong lớp giấy dai cứng cỏi, bên trong được trộn với miểng, mạt sắt. Tựa như thuốc nổ tự chế phiên bản lựu đạn loại nhẹ vậy!
Chính mắt Tần Nhiên đã nhìn thấy uy lực của loại thuốc nổ này.
Cái cửa bằng gỗ và cả khung cửa của một cửa hàng ở sát đường đã bị nổ bay dưới uy lực của loại lựu đạn này.
Đối mặt với uy lực mạnh như vậy, nếu nằm trong phạm vi nổ thì Tần Nhiên tự nhận là bản thân không thể may mắn thoát khỏi. Bản thân tuyệt đối sẽ bị trọng thương, thậm chí là trực tiếp ngủm mất.
Hơn nữa, hình như phe kia có số lượng rất lớn loại thuốc nổ tự chế này.
Không hề có ý tiết kiệm, chúng lâu lâu lại ném một quả khiến cho phe cảnh sát trở nên vô cùng chật vật.
Cảnh này khiến cậu trở nên cẩn thận hơn nữa.
Cậu không trực tiếp lại gần tòa nhà mà Schuberke đang chiếm giữ. Hai bên cách hẳn một con đường lớn, lại có khoảng sáu, bảy thằng đàn em của Schuberke đứng trên nóc nhà nhìn xuống. Trừ khi Tần Nhiên thật sự có thể tàng hình, nếu không thì cơ bản là không có cách nào có thể lén lút đi qua bên ấy.
Cho nên, cậu đã xuất hiện trước mặt phó cảnh trưởng.
Cậu cần tạo nên quan hệ hợp tác với đối phương.
Tuy theo như những ký ức đơn giản của cái thân phận này thì mối quan hệ của cậu và vị phó cảnh trưởng này cũng lạnh nhạt thôi, thậm chí có thể nói là hơi có địch ý. Nhưng thân là phó cảnh trưởng nên thật hiển nhiên đối phương sẽ có phẩm hạnh của một người cảnh sát.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Tần Nhiên, Lestrade liền nói theo phản xạ:
“Chúng tôi không cần nghiệp dư…”
Đùng! Đùng!
Nhưng khi vị phó cảnh trưởng còn chưa kịp dứt lời thì hai khẩu súng là “M1905” và “rắn độc – M1” trong hai tay của Tần Nhiên đã nổ súng gần như là cùng một lúc. Sau đấy, ở trên cái nóc nhà đối diện kia lại phát ra hai tiếng kêu thảm thiết và tiếng đồ nặng rớt xuống đất.
Cho dù là cách một con đường nhưng thuộc tính cảm giác cấp E+ khiến cho thị lực tăng mạnh giúp Tần Nhiên dễ dàng thấy được từng hành động, cử chỉ của đám đàn em của Schuberke.
Hơn nữa, cấp thành thạo của kỹ năng “vũ khí nóng - súng ống hạng nhẹ” giúp cậu trở thành một tay thiện xạ cho dù có nói là bách phát bách trúng thì cũng không quá tí nào.
Nếu không phải vì súng ống, lựu đạn của cậu không phù hợp thời đại này thành ra uy lực bị giảm xuống 50%, thời gian nạp đạn của súng lục thì +1 giây, súng bắn tỉa thì +30 giây thì Tần Nhiên có tự tin rằng mình có thể xử lý toàn bộ đám đàn em của Schuberke trên cái nóc nhà đối diện chỉ trong vòng 10 giây… Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu lựa chọn hợp tác cùng Lestrade.
Nhưng cho dù đã bị hạn chế như vậy thì cũng đủ khiến cho Lestrade kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt.
Lestrade có thương pháp không tồi… Đây cũng là một trong những lý do giúp hắn trở thành phó cảnh trưởng. Hơn nữa còn khiến hắn đi chấp hành cái nhiệm vụ quan trọng là bắt Schuberke.
Bởi vậy, Lestrade hiểu rõ mức độ khó khăn của phát bắn ban nãy của Tần Nhiên.
Hai tay mỗi tay cầm một khẩu súng, trong đó có một khẩu còn là súng kíp của kỵ binh. Đã vậy còn có thể bắn chuẩn vào hai mục tiêu gần như là cùng một lúc. Khả năng bắn súng như vậy, đừng nói là hắn, cho dù là tay súng ưu tú nhất của quân đội cũng sợ là khó có thể thực hiện được.
Tuy rằng hắn không thích Tần Nhiên nhưng lúc này Lestrade không thể không thừa nhận rằng tài bắn của Tần Nhiên rất tuyệt, so với hắn thì… mạnh hơn nhiều.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lestrade sẽ niềm nở với loại “nghiệp dư” như Tần Nhiên.
Lestrade cố chấp vẫn luôn cho rằng, loại thám tử tư như Tần Nhiên xuất hiện chính là nỗi sỉ nhục của cảnh sát.
“Hừ!”
Phó cảnh trưởng khinh thường hừ một cái.
Sau đó, hắn nhanh chóng tiếp đạn, chuẩn bị tiếp tục bắn.
Nhưng Lestrade còn chưa kịp nhảy ra ngoài thì đã bị Tần Nhiên ôm chặt từ phía sau. Sau đó, Tần Nhiên ôm theo Lestrade lăn trên đất rời khỏi vị trí cũ.
Đùng!
Tiếng nổ mạnh truyền đến khiến sắc mặt của Lestrade thay đổi.
Hiển nhiên, trong lòng hắn rõ ràng rằng nếu Tần Nhiên không kéo theo hắn thì hậu quả của hắn chính là cái gì.
Theo bản năng, Lestrade liền muốn nói lời cảm ơn với Tần Nhiên.
Nhưng cái suy nghĩ kia lại khiến hắn hơi không biết mở miệng thế nào.
Mà ngay lúc vị phó cảnh trưởng còn đang do dự thì đám đàn em của Schuberke đã bắt đầu phản kích.
Đối với việc liên tục thương vong thình lình xuất hiện, bọn đàn em của Schuberke cũng không hề bị dọa sợ.
Mà ngược lại, chúng bắt đầu lùi vào trong tòa nhà hai tầng kia rồi dùng tư thế an toàn hơn và phương pháp còn quyết liệt hơn để đánh trả.
Phụt phụt!
Từng gói thuốc nổ tự chế được châm ngòi. Trong bóng đêm, đống thuốc nổ được vứt rào rạt xuống từ toàn nhà hai tầng, trông như tuyết rơi lả tả.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ lớn lại vang vọng liên miên không dừng khắp bầu trời đêm.
Phe cảnh sát lại phải chật vật trốn tránh.
Mà bọn đàn em vừa nãy còn ở trong tòa nhà hai tầng lại xuất hiện trên nóc nhà, nhân lúc cảnh sát đang hỗn loạn mà xả đạn xuống dưới.
Đùng! Đùng! đùng!
Trong tiếng súng vang lên liên tiếp, một người cảnh sát vô tình trúng đạn té xuống đất.
“Chú ý ẩn nấp!”
Phó cảnh trưởng đang cao giọng kêu gào thì nhìn thấy thuộc hạ của mình ngã xuống đất liền định lao ra cứu theo phản xạ.
Nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Là Tần Nhiên!
/33
|