Lúc này là vào giữa mùa hè. Ở vùng tây bắc này, ban đêm giữa mùa hè thì khí trời giảm đi một phần nóng bức mà lại thêm một phần khô ráo thoáng mát.
Bởi vì tây bắc là nơi lạnh khủng khiếp nên cho dù bây giờ là giữa mùa hè nhưng trong vườn hoa cũng không có hoa thơm cỏ lạ quý báu hiếm thấy nào để cho người ta thưởng thức.
Trong vườn hoa lúc này chỉ có một loài hoa nở rộ nhiều nhất, cũng là loài hoa thích hợp nhất để lớn lên ở nơi lạnh lẽo này, đó là hoa bụi gai.Trên những bụi hoa này có những đóa hoa nhỏ màu vàng, mạnh mẽ và kiên cường lớn lên dưới bóng đêm.
Phu nhân Listeria đi ở đằng trước Đỗ Duy, đôi tay thon thon trắng ngần kia nhẹ nhàng mơn trớn phía trên bụi hoa, bóng hình nàng giống như một đóa hồng đỏ đang khoe sắc, đi qua bụi hoa, làm cho người ta có vài phần mơ hồ đâu là người đâu là hoa.
Đỗ Duy chậm rãi đi ở phía sau phu nhân Listeria, tuy đôi mắt trước sau vẫn chăm chú vào bóng lưng vị tuyệt sắc mỹ nhân này nhưng mà trong lòng hắn có lẽ không được thoải mái cho lắm.
Lúc này trăng sáng trên cao, phu nhân Listeria bỗng nhiên dừng lại ở bên cạnh một bụi hoa rồi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn trăng sáng rồi u oán thở dài:
-Ta cũng nhớ không rõ đã bao lâu không được thấy ánh trăng sáng ngời như vậy rồi.
Đỗ Duy cười cười, đứng chắp tay sau lưng:
-Ở vùng tây bắc nhiều gió lớn này, vào buổi tối bầu trời không có mây nên ánh trăng lúc nào cũng rất sáng tỏ.
-Không phải do trời đất mà là do lòng người.
Phu nhân Listeria lắc đầu, trên hai gò má đầy đặn tuyệt mĩ của nàng hiện lên một chút thê lương.
Đỗ Duy cũng khá khôn khéo, trầm ngâm một lát đã lập tức hiểu được ý của nàng. Hắn cười ảm đạm:
-Đúng vậy. Quả thực không phải do trời mà do lòng người.
Phu nhân Listeria chậm rãi xoay người lại. Trong bộ lễ phục dạ hội đỏ thắm, nàng giống như một đóa hồng nhung nổi bật giữa khu vườn. Dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời kia càng phát ra vẻ đẹp rung động lòng người. Đôi môi nàng run lên:
-Ngài…… cuối cùng ngài vẫn còn không chịu tiếp nhận ý tốt của ta sao?
Đỗ Duy khẽ cau mày:
-Ta năm nay chỉ có mười lăm tuổi. Kinh nghiệm cũng không bao nhiêu. Mặc dù bây giờ là một vị công tước trên đỉnh cao nhưng nếu nhìn toàn bộ tình thế Tây Bắc thì binh lực của ta không bằng người thảo nguyên và quân Tây Bắc, căn cơ của ta không bằng tổng đốc Bohan, trong tương lai muốn đứng vững ở đây chưa hẳn là mười phần chắc chín. Hầu tước phu nhân coi trọng ta như vậy, chẳng lẽ không sợ chọn sai hay sao?
Phu nhân Listeria không có trực tiếp trả lời, trước tiên là thấp giọng nói một câu:
-Ngài … bây giờ không phải ở trong yến hội. Cũng không phải ở nơi công cộng, ngài vẫn không muốn gọi tên của ta sao?"
Nàng dừng một chút rồi mới thở dài:
-Với trí thông minh của ngài cần gì phải làm ra mấy cái lý do này. Ta thừa nhận ta một lòng muốn hai nhà kết thành đồng minh, ta có tâm tư riêng nhưng cũng không phải thuần túy là coi trọng lợi ích….Dù sao ta cũng là phụ nữ.
Đỗ Duy im lặng không nói gì. Phu nhân Listeria lại chậm rãi vươn tay vịn chiếc lá trên cây xuống. Nhưng mà trên bụi hoa có đầy gai, nàng vừa đưa tay đến lập tức đầu ngón tay mềm mại đã bị đâm thủng. Nàng thấp giọng kêu đau một tiếng. Lúc này ngón tay vốn giống như ngọc trạm đó ngưng tụ ra một giọt máu. Ngón tay mảnh mai kia đẹp tới cực điểm, đến ngay cả Đỗ Duy cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Phu nhân Listeria hình như rất vừa lòng với phản ứng của Đỗ Duy, khuôn mặt nàng ửng hồng. Nàng lập tức thấp giọng nói:
-Ta được gả chồng khi còn trẻ. Mặc dù năm đó khi ta gả cho ông ấy, ông ấy đã già. Nhưng mà dù sao ông ấy là người đầu tiên ta gặp mà thật lòng đối với ta…. Bây giờ còn không quên được buổi tối tân hôn đó. Ông ấy chẳng màng đến địa vị hầu tước tôn quý, nhảy thẳng xuống từ ngưỡng cửa sổ trên lầu chỉ bởi vì lúc đó ta vô tình nói một câu: Trong khu vườn, dưới ngưỡng cửa sổ có một đóa hoa tươi đang nở rất đẹp, ông ấy liền lập tức nhảy xuống hái đóa hoa đó đến cho ta.
Nói tới đây, nàng chậm rãi đem ngón tay bị gốc gai đâm vào kia đút vào miệng, nhẹ nhàng mút đi giọt máu, thấp giọng nói:
-Ta là đàn bà. Từ khi ta mới mười ba tuổi đã nghe thấy không biết bao nhiêu từ ca ngợi của đàn ông. Tiếp nhận qua không biết bao nhiêu ánh mắt như muốn xâm chiếm của đàn ông. Càng không biết gặp qua bao nhiêu tên xum xoe dưới váy của ta….nhưng mà những người này tại trong lòng ta, tất cả đều không bằng chồng của ta. Ông ấy mặc dù mất sớm nhưng cho ta một khoảnh bình an, thời gian đó là vài năm hạnh phúc nhất. Trong vài năm đó, mặc dù ông ấy đã già nua nhưng mỗi sáng sớm cùng ta thu nhặt hạt sương, buổi tối cùng ta tạo bếp lò sưởi ấm ngắm trăng…..ngay cả trong khi ngủ mơ tiếng ho của ông ấy dường như cũng có thể mang cho ta cảm giác bình an.
Nàng nói ra êm tai như thế. Hơn nữa giọng nói của nàng vừa êm vừa dịu càng làm cho người nghe mất hồn. Nhưng trong lòng Đỗ Duy lại rùng mình, nhìn thấy cô gái trước mắt chợt hiện ra vẻ đau thương, mặc dù nghe nàng kể sự ngưỡng mộ của nàng đối với một người đàn ông khác nhưng mà điều kì diệu lại chính là……làm cho cảm giác chán ghét của Đỗ Duy đối với vị phu nhân Listeria này lại không ngờ đã phai nhạt rất nhiều.
Ồ……xem ra nàng cũng không phải một người con gái chỉ biết một mực trao đổi lợi ích nhỉ.
Phu nhân Listeria lại quay đầu về phía Đỗ Duy rồi uyển chuyển cười. Nói ôn nhu:
-Ta….Ta ở trước mặt ngài nói chuyện về ông ấy như vậy, ngài có thấy phiền hay không?
Đỗ Duy lắc đầu, nói lời từ đáy lòng:
- Nàng nói không sai ……dù sao nàng cũng là một người con gái. Ngay cả người con gái mạnh mẽ tuyệt đối trong thiên hạ và là chủ gia tộc buôn bán lâu đời giàu có nhất của đại lục cũng không phải một người gỗ.
Sau đó hắn cười nói:
-Ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói mấy lời này cùng ta.
-Ta chỉ cao hứng trong chốc lát mà thôi.
Phu nhân Listeria thở dài sâu kín rồi lại chậm rãi đi tới bên cạnh Đỗ Duy nhưng không nói năng gì, thân thể nàng tới gần Đỗ Duy, lúc này mặt hai người tựa hồ cũng đã sát vào nhau, Đỗ Duy dường như có thể cảm thấy được hơi thở như hoa lan của phu nhân Listeria, dưới ánh trăng hắn chỉ cảm thấy cô gái này có vẻ đẹp mê người vô song, đã nhịn rồi lại nhịn tiếp, cuối cùng mới đè nén được sự kích động muốn đưa tay ôm nàng vào lòng.
-Thực ra……từ sau khi ông ấy chết, những năm gần đây ta cũng không có thưởng thức qua ngày tháng nào tốt đẹp như vậy cả……cũng không có trải qua một ngày thực sự thoải mái.
Phu nhân Listeria lắc đầu rồi thấp giọng nói:
-Có lẽ mỗi người đều biết ta luôn luôn cố gắng quản lý cho sự nghiệp của gia tộc lớn mạnh, nhưng trong lòng ta vẫn rất chờ đợi có thể có một người làm chỗ dựa cho ta.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như ánh trăng nhìn thẳng vào Đỗ Duy:
-Phụ nữ như dây leo. Ngay cả mạnh mẽ hơn nữa dù sao vẫn cần tìm một gốc cây lớn gửi thân. Mà những năm gần đây ta lại khổ sở chống đỡ mà không có trải qua một ngày vui vẻ.
Đỗ Duy im lặng không nói gì rồi lại nghe thấy phu nhân Listeria thấp giọng nói:
-Ta……. đã thật lâu ta không nhận được hoa người khác tặng rồi.
Vào giờ phút này, tại khung cảnh này bỗng nhiên Đỗ Duy cảm thấy một sự kích động không biết từ nơi nào tới. Hắn cười ha ha rồi đưa tay vào trong bụi hoa, cũng không để ý bụi gai này đâm vào người mà đã ngắt xuống một bó hoa bụi gai màu vàng rồi đưa tới trước mặt phu nhân Listeria rồi mỉm cười nói:
-Hoa tươi tặng người đẹp. Mặc dù bó hoa bụi gai này thật sự không đủ để so sánh với một phần vạn sự xinh đẹp của nàng.
-Không do loại hoa mà là nhìn vào người tặng hoa.
Phu nhân Listeria thản nhiên cười vô cùng kiều diễm, nói:
-Nếu là ngài công tước tặng thì dù chỉ là một bó cỏ khô ta cũng rất vui trong lòng.
Dừng một chút. Trên mặt nàng lại hiện ra một chút cầu khẩn, ôn nhu nói:
-Ngài……..Nhất định là không chịu gọi tên ta sao?
Ở trước mặt một vưu vật nghiệng nước nghiêng thành, Đỗ Duy dù sao cũng là đàn ông. Đầu óc hắn nóng lên mà nhịn không được thấp giọng gọi một câu:
-Ừm……..Lam tiểu thư.
-Ừm……ngài, ngài gọi ta như vậy. Khiến lòng ta thật vui vẻ.
Phu nhân Listeria đỏ mặt lên, cúi đầu xuống.
Chỉ một cái cúi đầu e lệ của khuôn mặt diễm lệ ấy cũng đủ tạo nên một sự quyến rũ tuyệt vời suýt nữa làm cho tâm hồn Đỗ Duy thất thủ. Trong lòng liên tục kêu lên kinh hãi: lợi hại!
Sắc đẹp sắc bén chẳng khác gì một mũi đao. Khó trách người xưa có câu: "nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai","nhất nộ vi hồng nhan","phong hỏa hí chư hầu" *
Phụ nữ cũng như vậy, đẹp đến một độ nhất định thì sức hủy diệt cũng không thể tưởng tượng.
-Ta sống đã ba mươi năm. Ngài là người đàn ông khiến ta cảm mến nhất mà ta gặp được.
Hầu tước phu nhân nói một câu "lớn mật" như vậy làm cho Đỗ Duy không nhịn được mở miệng định nói.
-Đừng hiểu lầm.
Phu nhân Listeria cười nói:
-Mặc dù tuổi của ngài nhỏ một chút nhưng mà trên người ngài dường như luôn luôn có một loại khí chất cao cao tại thượng, cho dù ngài có cố gắng che dấu hay lẫn vào giữa mọi người thì chỉ cần liếc mắt người ta vẫn nhân ra. Trong cả đời ta cũng chưa thấy qua người nào kì quái như ngài. Mặc dù bây giờ ta vẫn còn không có yêu ngài, nhưng mà bất luận nghĩ như thế nào đều cảm thấy ngài thật sự là người tốt nhất để ta lấy làm chồng. Trong cả đời ta luôn quý mến loại đàn ông vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa mạnh mẽ này. Ta đã hiểu rõ mình là một gốc cây dây leo tự nhiên muốn tìm kiếm một gốc cây lớn rồi.
Đỗ Duy chen vào một câu rất đúng lúc:
-Đáng tiếc cái cây như ta đây bây giờ chỉ là một gốc mầm thôi.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên cười nhẹ nhàng rồi thở dài. Liếc mắt nhìn thật sâu Đỗ Duy:
-Chẳng lẽ ngài thật sự muốn ta đem cả dòng họ Listeria đều tặng cho ngài. Ngài mới bằng lòng tiếp nhận ta sao?
Đỗ Duy im lặng.
-Ngài ……..rốt cuộc thế nào ngài mới bằng lòng lấy ta?
Phu nhân Listeria hỏi trực tiếp như vậy, hơn nữa cố ý vứt bỏ tất cả lời sáo rỗng bề ngoài. Vấn đề như vầy, thật là làm khó cho Đỗ Duy rồi!
Đỗ Duy Trầm ngâm một lát rồi nói thong thả:
-Phu nhân, nàng có dung nhan tuyệt sắc mà lại phong nhã tuyệt thế. Trên đời sợ rằng không có một người đàn ông nào sẽ không động tâm với nàng. Ta… đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nói thực ra, ta cũng rất khó khăn để không sinh ra lòng tơ tưởng đối với nàng. Chỉ có điều…..con người của ta có tính tình quật cường một chút, bất kể như thế nào, ta đều không muốn làm cho cuộc hôn nhân của ta trở thành một loại trao đổi! Cho dù là trao đổi vì tình thế gì! Có lẽ nói ra thì nàng sẽ nghĩ thấy buồn cười. Nhưng ta không ngại nói cho nàng, nào là sự nghiệp bá chủ tây bắc hay là quyền thế đỉnh điểm, ta đều không để trong lòng. Sau khi ta đi đến thế giới này, rồi từ khi ta bắt đầu hiểu biết, ta toàn tâm toàn ý tìm hiểu mọi việc không ngoài vì một chữ "tự do" bình thường! Lý tưởng này có lẽ làm nàng cảm thấy buồn cười và hoang đường nhưng bản thân ta vẫn kiên trì như cũ. Cho đến hôm nay tất cả việc làm của ta đều là vì lý tưởng này mà cố gắng. Vì "tự do" nên ta đương nhiên không cam lòng bị quản thúc bởi người khác! Nếu ngay cả việc hôn nhân của bản thân ta đều phải đi trên con đường cũ rích là trao đổi lợi ích, vậy thì ta vì cái gọi là "tự do" chẳng phải là đã biến thành trò đùa hay sao?
Phu nhân Listeria mở to mắt ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy
Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Cũng không phải nàng không đủ xinhh đẹp và cũng không phải điều kiện của dòng họ Listeria không đủ hấp dẫn ta. Chỉ là….. mong muốn ở trong lòng tên vụng về như ta cũng không phải những cái này.
Phu nhân Listeria thưởng thức thật kĩ càng từ ngữ "tự do" này theo như lời của Đỗ Duy, nàng không nói gì một lúc lâu.
Lúc này ý nghĩ của Đỗ Duy dần dần rõ ràng, hắn chậm rãi dành lại tư duy sáng suốt bất chấp sức hấp dẫn của phu nhân Listeria,:
-Đêm nay ta mời nàng cùng dùng cơm tối là có hai mục đích. Thứ nhất, tất nhiên là bày tỏ ta cảm tạ nàng đã thông qua Dardanelle nói ra đề nghị kia. Mà thứ hai….
Hắn liếc mắt nhìn phu nhân Listeria, mắt hắn thấy đối phương cũng không có vẻ kháng cự gì cả, Đỗ Duy mới tiếp tục nói:
-Lam tiểu thư…..lo lắng trong lòng nàng chẳng qua chính là sự thịnh vượng trong tương lai của dòng họ Listeria. Dù sao vẫn là muốn tìm một gốc cây lớn để làm chỗ dựa. Chỉ có điều, mặc dù ta không làm gốc cây đại thụ này được nhưng cũng bằng lòng tìm ra cho nàng một gốc cây. Quan hệ thông gia của gia tộc lúc này cũng không cần thiết là ta và nàng hoàn thành đâu.
-Ngài tính ra sao?
Phu nhân Listeria xinh đẹp hỏi một câu.
-Ta có đứa em trai tên là Gabri.
Đỗ Duy nói chậm rãi:
-Khác biệt duy nhất chính là nó còn mang họ Rowling mà ta thì đổi sang họ Rudoft. Tuy năm nay đứa em trai này của ta vừa mới mười tuổi nhưng thông minh bẩm sinh, cộng lại với địa vị của ta tại đế quốc, nên mặc dù gia tộc Rowling đã suy tàn nhưng mà chỉ cần ta hướng dẫn tỉ mỉ thì không tới hai mươi tuổi nó nhất định có thể trở nên nổi bật. Đến lúc đó, cao thì không nói chứ một cái tước vị bá tước chưa hẳn đã là việc khó gì. Hơn nữa nó cũng là học trò của thầy Lam Hải, tư chất và nhân phẩm của nó đương nhiên không cần phải nói nữa. Nhân vật như vậy có thể nói cũng sẽ không có làm cho gia tộc của tiểu thư bẽ mặt chứ.
Ánh mắt phu nhân Listeria trợn tròn nhìn Đỗ Duy:
-Ngài…..ngài nói là….ý tứ của ngài là để cho em trai của ngài quan hệ thông gia cùng với gia tộc của ta? Nhưng mà…..nhưng em gái út của ta đã mười lăm tuổi, hơn nữa…..
-Mười lăm tuổi cũng chỉ là hơn Gabri năm tuổi mà thôi.
Đỗ Duy liếc mắt nhìn phu nhân Listeria. Ý tứ rõ ràng là như thế này: Nàng lớn hơn ta mười tuổi thì lại không sao à?
Nhưng mà Angele tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu. Bây giờ nó có tình cảm đối với ngài…..nếu không gả cho ngài vậy thì coi như thôi. Nếu còn muốn gả nó cho em trai của ngài……con bé tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Phu nhân Listeria nói kiên quyết.
Đỗ Duy cười:
-Angele chỉ là mười lăm tuổi nên chuyện của nam nữ thì cô ấy hiểu được cái gì. Bây giờ nàng ấy đối với ta….Ừm. Có cảm tình đối với ta. Nhưng chẳng qua chỉ là nghe những chuyện truyền kỳ ngày xưa nhiều quá, chỉ là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu mà thôi. Ta ở cùng một chỗ với cô ấy... Tính tất cả thời gian tiếp xúc từ lúc đầu đến giờ cũng không vượt quá ba ngày mà nói chuyện tổng cộng đều không tới ba trăm câu. Đợi tuổi trẻ của nàng ấy qua đi tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng loại tình cảm nhớ nhung này của thiếu nữ cũng không phải là tình yêu chính thức gì. Em trai của ta thông minh nổi tiếng đế đô nên tuyệt đối là xứng đôi với gia tộc Listeria của tiểu thư.
-Được rồi!
Phu nhân Listeria bỗng nhiên mơ hồ lộ ra một chút mất mát, nàng liếc mắt nhìn thật sâu Đỗ Duy rồi nói:
-Cho dù ngài cự tuyệt ta cũng không cần làm ra loại biện pháp này.
Bỗng nhiên nàng kề sát thân thể vào Đỗ Duy. Thân thể mềm mại thơm tho của nàng hầu như đã dán chặt vào trong lòng ngực Đỗ Duy rồi, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào Đỗ Duy:
-Rốt cục ngài định thế nào mới bằng lòng lấy ta?
-Trừ phi ta yêu nàng…
Đỗ Duy trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.
-Tốt lắm.
Bỗng nhiên phu nhân Listeria dùng một chất giọng chắc nịch, chậm rãi nói ra từng chữ:
-Đỗ Duy! Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngài yêu ta!
Sau khi nói xong, người phụ nữ này nhìn chăm chú vào Đỗ Duy trong một lát, sự quyết liệt trong ánh mắt đó làm cho Đỗ Duy cũng không tránh được sợ hãi trong lòng.
Nhìn Listeria phu nhân xoay người rời đi rồi Đỗ Duy nhẹ nhàng mơn trớn bụi hoa, bỗng nhiên hắn rụt tay lại, đầu ngón tay hắn đã bị đâm xuyên qua, Đỗ Duy cúi đầu nhìn rồi cười khổ nói:
-Bị gai hoa đâm quả nhiên là đau thật!"
Đêm nay trăng sáng mà sao thưa thớt, một mình Đỗ Duy đứng ở trong vườn hoa, phu nhân Listeria rời đi làm cho trong lòng hắn có chút xúc động.
-Ngươi… thủ đoạn có phải là có phần quá mức tàn nhẫn. Ở sâu trong đầu hắn truyền đến tiếng nói của Semel.
-Vì sao?
-Cái cô gái bé nhỏ nhà Listeria kia, ngươi nhẫn tâm đem loại quan hệ chính trị thông gia này đè lên trên người một em bé gái đáng thương và đáng yêu như vậy sao? Hơn nữa ngươi biết rõ ràng…. ít nhất bây giờ cô ấy luôn nhớ đến ngươi.
Đỗ Duy im lặng trong chốc lát rồi bỗng nhiên khóe miệng phát ra một tia mỉm cười:
-Semel… Semel thân mến của ta… nàng biết không, gần đây nhất ta đọc đại lục thông sử, trong đó có một câu làm cho ta xúc động rất lâu.
-… Câu gì?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra một vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, thản nhiên nói:
-Từ trước đây rất lâu ngươi tự hào cho rằng ngươi đã nắm vận mệnh trong tay, thực ra tới nay vẫn vậy, ngươi vẫn đang bị vận mệnh nắm trong tay như trước thôi!
Semel ở sâu trong đầu hắn lập tức im lặng.
-Có biết những lời này là ai nói không?
Đỗ Duy cười lạnh nhạt:
-Là Aragon Roland!
-…nhưng mà cô gái tên Listeria này, cô ấy nói cô ấy nhất định sẽ làm cho ngươi yêu cô ấy.
Đỗ Duy nhún nhún vai, tiến đến cạnh bụi hoa bụi gai, nhẹ nhàng hít một hơi, thản nhiên nói:
-Chờ đến ngày ta thật sự yêu cô ấy rồi nói sau nhé!
Ngày thứ hai, sự nhẫn nại của sứ giả thảo nguyên Hãn Mục Da cuối cùng đã tới đỉnh điểm. Cuối cùng Đỗ Duy chịu gặp mặt vị thân vương của thảo nguyên này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mặc dù liên tục ngủ vài ngày ở lều vải và ăn vài ngày "quà vặt", hơn nữa ban đêm phải lo nghĩ làm cho vị thân vương thảo nguyên này gầy gò một chút. Chỉ là nhìn qua tinh thần của hắn vẫn còn không tệ.
Đỗ Duy tiếp thu ý kiến đề nghị của phu nhân Listeria thông qua miệng Dardanelle nói. Cũng không tiếp tục đợi cho đối phương khuất phục mà là trước tiên gợi ra điều kiện của bản thân.
Quả nhiên sau khi Đỗ Duy gợi ý có thể cho hai vạn kị binh trên thảo nguyên rút lui toàn bộ, đề nghị này lập tức làm cho Hãn Mục Da sinh ra hứng thú nồng nhiệt.
-Mặc kệ như thế nào…..
Đỗ Duy nói sáng tỏ rất rõ ràng lập trường của mình:
-Điều khoản này là tuyệt đối không thể viết ở phía trên hiệp ước nhà nước! Cho dù ngài viết ta cũng sẽ không thừa nhận điều kiện này là do chúng ta bàn miệng!
Nhượng bộ lớn nhất của Đỗ Duy chính là hứa hẹn có thể vào lúc sau khi đàm phán hòa bình giữa hai bên chấm dứt, dùng riêng danh nghĩa bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc, lệnh cho hai vạn kị binh kia đi huấn luyện dã ngoại đường dài, điều họ đi vào tỉnh Desa, sau đó hắn sẽ tìm mấy cái lý do đem đơn vị kị binh này lưu lại vĩnh viễn.
Hãn Mục Da rất hứng thú đối với đề nghị tràn ngập hấp dẫn này, hắn cũng không truy cứu sự thờ ơ của Đỗ Duy nữa.
Mà cuối cùng Đỗ Duy cũng "hào phóng" mời vị sứ giả nhà nước của thảo nguyên này ở lại dự tiệc tối, không bắt vị sứ giả này phải tiếp tục vắt tiền túi ra mua "quà vặt" nữa.
Bầu không khí tại lần đầu tiên gặp mặt của hai người có thể nói là thân mật và tốt đẹp. Mà sau khi kết thúc đàm phán thì Đỗ Duy lập tức mời trợ lý Philip của mình tới, nhờ hắn phác thảo một lá thư đưa cho Thần hoàng tử và bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc ở đế đô.
<<Đơn xin giải tán sư đoàn kị binh đóng giữ ở thảo nguyên>>
Ngẩng đầu nhìn công văn này, Philip đã đưa ra ý kiến bất đồng. Dù sao từ "'giải tán" này quá mức mẫn cảm. Sau khi vừa mới bị người thảo nguyên đánh vào tận cửa nhà, đế quốc chẳng những không có phản kích mà còn muốn xóa bỏ đóng quân tại lãnh thổ đối phương. Thật sự là một loại hành động yếu thế. Sợ rằng những dư luận trong dân chúng kia cũng sẽ bởi vì từ ngữ "xóa bỏ" này đem công tước Hoa Tulip chửi thành tên trộm bán nước!
-Chi bằng đem từ "giải tán" này biến đổi thành… "điều chỉnh lại biên chế", hoặc là "mở rộng biên chế".
Philip mỉm cười nói:
-Như vậy mặc dù thực chất giống nhau nhưng ít ra dễ nghe hơn một chút.
-Được đấy, văn kiện này ngươi phác thảo, nên viết như thế nào cho tốt thì ngươi cứ suy nghĩ mấy cái vấn đề này. Rõ ràng Đỗ Duy đem giao hẳn mấy vấn đề này cho Philip.
Mà giờ phút này Philip bỗng nhiên đưa ra một vấn đề mới:
-Vâng được rồi.......về đối xử sứ giả Hãn Mục Da này, thưa ngài.......ta bỗng nhiên có nghĩ đến một chủ ý, mặc dù nghe ra có chút hồ đồ. Chỉ là có thể tạo nên hiệu quả kỳ lạ.
Cái gì?
Philip chỉnh sắc:
- Đại Tuyết Sơn! Đại Tuyết Sơn giống như là thần linh đối với người trên thảo nguyên! Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng Đại Tuyết Sơn làm thành tác phẩm văn chương đấy!
Đỗ Duy mím chặt môi rồi cẩn thận liếc mắt nhìn Philip, dường như muốn từ biểu cảm trên mặt và trong ánh mắt vị trợ lý trẻ tuổi này nhìn ra một chút nội dung đặc biệt gì đó!
Đại Tuyết Sơn ư…..
Trong lòng Đỗ Duy thầm nghĩ: Rodriguez đã sớm nói cho ta Lam hải cũng là học trò của Đại Tuyết Sơn mà ông ấy lại có thể phái tám mươi tên học trò đi theo ta tới tây bắc, còn muốn ta hết lòng tuân thủ thí nghiệm và cố tránh không cho người thảo nguyên xâm phạm đế quốc.
Rõ ràng đã không đơn giản là "yêu nước"! Tất nhiên là vẫn còn có ý nghĩ sâu xa!
Mấy ngày qua, Đỗ Duy mặc dù đã biết quan hệ của Lam Hải và Đại Tuyết Sơn nhưng mà đối với mấy tên học trò Lam hải giao cho bản thân này lại không đề cập một chữ nào tới sự tình Đại Tuyết Sơn. Tên Philip này, mặc dù hắn phát triển nhanh chóng và cũng là nhân tài được Đỗ Duy chú ý…..chỉ có điều trong lòng Đỗ Duy còn có một chút không yên tâm.
Philip, người trẻ tuổi này rốt cuộc là hoàn toàn trung thành với bản thân ta…..hay là trung thành với Lam Hải…..hoặc là trung thành với Đại Tuyết Sơn đây?
Bản thân hắn vừa là học trò của Lam hải nên cuối cùng thì tên Philip này đơn thuần là một người con của Đế quốc…hay là….
Cuối cùng thì đối với Đại Tuyết Sơn có phải là hắn đã biết một ít nội tình nhưng mà vẫn gạt mình không?
Chú thích
*Đều là các câu tả mý nhân
Câu đầu là của bài Quá Hoa Thanh Cung Tuyệt Cú Tam Thủ Kỳ của Đỗ Mục.
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai.
Câu thứ 2 là tả Trần Viên Viên
Xung quán nhất nộ vi hồng nhan !
Câu thứ 3 là tả Bao Tự
Phong hỏa hí chư hầu
Bởi vì tây bắc là nơi lạnh khủng khiếp nên cho dù bây giờ là giữa mùa hè nhưng trong vườn hoa cũng không có hoa thơm cỏ lạ quý báu hiếm thấy nào để cho người ta thưởng thức.
Trong vườn hoa lúc này chỉ có một loài hoa nở rộ nhiều nhất, cũng là loài hoa thích hợp nhất để lớn lên ở nơi lạnh lẽo này, đó là hoa bụi gai.Trên những bụi hoa này có những đóa hoa nhỏ màu vàng, mạnh mẽ và kiên cường lớn lên dưới bóng đêm.
Phu nhân Listeria đi ở đằng trước Đỗ Duy, đôi tay thon thon trắng ngần kia nhẹ nhàng mơn trớn phía trên bụi hoa, bóng hình nàng giống như một đóa hồng đỏ đang khoe sắc, đi qua bụi hoa, làm cho người ta có vài phần mơ hồ đâu là người đâu là hoa.
Đỗ Duy chậm rãi đi ở phía sau phu nhân Listeria, tuy đôi mắt trước sau vẫn chăm chú vào bóng lưng vị tuyệt sắc mỹ nhân này nhưng mà trong lòng hắn có lẽ không được thoải mái cho lắm.
Lúc này trăng sáng trên cao, phu nhân Listeria bỗng nhiên dừng lại ở bên cạnh một bụi hoa rồi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn trăng sáng rồi u oán thở dài:
-Ta cũng nhớ không rõ đã bao lâu không được thấy ánh trăng sáng ngời như vậy rồi.
Đỗ Duy cười cười, đứng chắp tay sau lưng:
-Ở vùng tây bắc nhiều gió lớn này, vào buổi tối bầu trời không có mây nên ánh trăng lúc nào cũng rất sáng tỏ.
-Không phải do trời đất mà là do lòng người.
Phu nhân Listeria lắc đầu, trên hai gò má đầy đặn tuyệt mĩ của nàng hiện lên một chút thê lương.
Đỗ Duy cũng khá khôn khéo, trầm ngâm một lát đã lập tức hiểu được ý của nàng. Hắn cười ảm đạm:
-Đúng vậy. Quả thực không phải do trời mà do lòng người.
Phu nhân Listeria chậm rãi xoay người lại. Trong bộ lễ phục dạ hội đỏ thắm, nàng giống như một đóa hồng nhung nổi bật giữa khu vườn. Dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời kia càng phát ra vẻ đẹp rung động lòng người. Đôi môi nàng run lên:
-Ngài…… cuối cùng ngài vẫn còn không chịu tiếp nhận ý tốt của ta sao?
Đỗ Duy khẽ cau mày:
-Ta năm nay chỉ có mười lăm tuổi. Kinh nghiệm cũng không bao nhiêu. Mặc dù bây giờ là một vị công tước trên đỉnh cao nhưng nếu nhìn toàn bộ tình thế Tây Bắc thì binh lực của ta không bằng người thảo nguyên và quân Tây Bắc, căn cơ của ta không bằng tổng đốc Bohan, trong tương lai muốn đứng vững ở đây chưa hẳn là mười phần chắc chín. Hầu tước phu nhân coi trọng ta như vậy, chẳng lẽ không sợ chọn sai hay sao?
Phu nhân Listeria không có trực tiếp trả lời, trước tiên là thấp giọng nói một câu:
-Ngài … bây giờ không phải ở trong yến hội. Cũng không phải ở nơi công cộng, ngài vẫn không muốn gọi tên của ta sao?"
Nàng dừng một chút rồi mới thở dài:
-Với trí thông minh của ngài cần gì phải làm ra mấy cái lý do này. Ta thừa nhận ta một lòng muốn hai nhà kết thành đồng minh, ta có tâm tư riêng nhưng cũng không phải thuần túy là coi trọng lợi ích….Dù sao ta cũng là phụ nữ.
Đỗ Duy im lặng không nói gì. Phu nhân Listeria lại chậm rãi vươn tay vịn chiếc lá trên cây xuống. Nhưng mà trên bụi hoa có đầy gai, nàng vừa đưa tay đến lập tức đầu ngón tay mềm mại đã bị đâm thủng. Nàng thấp giọng kêu đau một tiếng. Lúc này ngón tay vốn giống như ngọc trạm đó ngưng tụ ra một giọt máu. Ngón tay mảnh mai kia đẹp tới cực điểm, đến ngay cả Đỗ Duy cũng không nhịn được ngẩn ngơ.
Phu nhân Listeria hình như rất vừa lòng với phản ứng của Đỗ Duy, khuôn mặt nàng ửng hồng. Nàng lập tức thấp giọng nói:
-Ta được gả chồng khi còn trẻ. Mặc dù năm đó khi ta gả cho ông ấy, ông ấy đã già. Nhưng mà dù sao ông ấy là người đầu tiên ta gặp mà thật lòng đối với ta…. Bây giờ còn không quên được buổi tối tân hôn đó. Ông ấy chẳng màng đến địa vị hầu tước tôn quý, nhảy thẳng xuống từ ngưỡng cửa sổ trên lầu chỉ bởi vì lúc đó ta vô tình nói một câu: Trong khu vườn, dưới ngưỡng cửa sổ có một đóa hoa tươi đang nở rất đẹp, ông ấy liền lập tức nhảy xuống hái đóa hoa đó đến cho ta.
Nói tới đây, nàng chậm rãi đem ngón tay bị gốc gai đâm vào kia đút vào miệng, nhẹ nhàng mút đi giọt máu, thấp giọng nói:
-Ta là đàn bà. Từ khi ta mới mười ba tuổi đã nghe thấy không biết bao nhiêu từ ca ngợi của đàn ông. Tiếp nhận qua không biết bao nhiêu ánh mắt như muốn xâm chiếm của đàn ông. Càng không biết gặp qua bao nhiêu tên xum xoe dưới váy của ta….nhưng mà những người này tại trong lòng ta, tất cả đều không bằng chồng của ta. Ông ấy mặc dù mất sớm nhưng cho ta một khoảnh bình an, thời gian đó là vài năm hạnh phúc nhất. Trong vài năm đó, mặc dù ông ấy đã già nua nhưng mỗi sáng sớm cùng ta thu nhặt hạt sương, buổi tối cùng ta tạo bếp lò sưởi ấm ngắm trăng…..ngay cả trong khi ngủ mơ tiếng ho của ông ấy dường như cũng có thể mang cho ta cảm giác bình an.
Nàng nói ra êm tai như thế. Hơn nữa giọng nói của nàng vừa êm vừa dịu càng làm cho người nghe mất hồn. Nhưng trong lòng Đỗ Duy lại rùng mình, nhìn thấy cô gái trước mắt chợt hiện ra vẻ đau thương, mặc dù nghe nàng kể sự ngưỡng mộ của nàng đối với một người đàn ông khác nhưng mà điều kì diệu lại chính là……làm cho cảm giác chán ghét của Đỗ Duy đối với vị phu nhân Listeria này lại không ngờ đã phai nhạt rất nhiều.
Ồ……xem ra nàng cũng không phải một người con gái chỉ biết một mực trao đổi lợi ích nhỉ.
Phu nhân Listeria lại quay đầu về phía Đỗ Duy rồi uyển chuyển cười. Nói ôn nhu:
-Ta….Ta ở trước mặt ngài nói chuyện về ông ấy như vậy, ngài có thấy phiền hay không?
Đỗ Duy lắc đầu, nói lời từ đáy lòng:
- Nàng nói không sai ……dù sao nàng cũng là một người con gái. Ngay cả người con gái mạnh mẽ tuyệt đối trong thiên hạ và là chủ gia tộc buôn bán lâu đời giàu có nhất của đại lục cũng không phải một người gỗ.
Sau đó hắn cười nói:
-Ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ nói mấy lời này cùng ta.
-Ta chỉ cao hứng trong chốc lát mà thôi.
Phu nhân Listeria thở dài sâu kín rồi lại chậm rãi đi tới bên cạnh Đỗ Duy nhưng không nói năng gì, thân thể nàng tới gần Đỗ Duy, lúc này mặt hai người tựa hồ cũng đã sát vào nhau, Đỗ Duy dường như có thể cảm thấy được hơi thở như hoa lan của phu nhân Listeria, dưới ánh trăng hắn chỉ cảm thấy cô gái này có vẻ đẹp mê người vô song, đã nhịn rồi lại nhịn tiếp, cuối cùng mới đè nén được sự kích động muốn đưa tay ôm nàng vào lòng.
-Thực ra……từ sau khi ông ấy chết, những năm gần đây ta cũng không có thưởng thức qua ngày tháng nào tốt đẹp như vậy cả……cũng không có trải qua một ngày thực sự thoải mái.
Phu nhân Listeria lắc đầu rồi thấp giọng nói:
-Có lẽ mỗi người đều biết ta luôn luôn cố gắng quản lý cho sự nghiệp của gia tộc lớn mạnh, nhưng trong lòng ta vẫn rất chờ đợi có thể có một người làm chỗ dựa cho ta.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt giống như ánh trăng nhìn thẳng vào Đỗ Duy:
-Phụ nữ như dây leo. Ngay cả mạnh mẽ hơn nữa dù sao vẫn cần tìm một gốc cây lớn gửi thân. Mà những năm gần đây ta lại khổ sở chống đỡ mà không có trải qua một ngày vui vẻ.
Đỗ Duy im lặng không nói gì rồi lại nghe thấy phu nhân Listeria thấp giọng nói:
-Ta……. đã thật lâu ta không nhận được hoa người khác tặng rồi.
Vào giờ phút này, tại khung cảnh này bỗng nhiên Đỗ Duy cảm thấy một sự kích động không biết từ nơi nào tới. Hắn cười ha ha rồi đưa tay vào trong bụi hoa, cũng không để ý bụi gai này đâm vào người mà đã ngắt xuống một bó hoa bụi gai màu vàng rồi đưa tới trước mặt phu nhân Listeria rồi mỉm cười nói:
-Hoa tươi tặng người đẹp. Mặc dù bó hoa bụi gai này thật sự không đủ để so sánh với một phần vạn sự xinh đẹp của nàng.
-Không do loại hoa mà là nhìn vào người tặng hoa.
Phu nhân Listeria thản nhiên cười vô cùng kiều diễm, nói:
-Nếu là ngài công tước tặng thì dù chỉ là một bó cỏ khô ta cũng rất vui trong lòng.
Dừng một chút. Trên mặt nàng lại hiện ra một chút cầu khẩn, ôn nhu nói:
-Ngài……..Nhất định là không chịu gọi tên ta sao?
Ở trước mặt một vưu vật nghiệng nước nghiêng thành, Đỗ Duy dù sao cũng là đàn ông. Đầu óc hắn nóng lên mà nhịn không được thấp giọng gọi một câu:
-Ừm……..Lam tiểu thư.
-Ừm……ngài, ngài gọi ta như vậy. Khiến lòng ta thật vui vẻ.
Phu nhân Listeria đỏ mặt lên, cúi đầu xuống.
Chỉ một cái cúi đầu e lệ của khuôn mặt diễm lệ ấy cũng đủ tạo nên một sự quyến rũ tuyệt vời suýt nữa làm cho tâm hồn Đỗ Duy thất thủ. Trong lòng liên tục kêu lên kinh hãi: lợi hại!
Sắc đẹp sắc bén chẳng khác gì một mũi đao. Khó trách người xưa có câu: "nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai","nhất nộ vi hồng nhan","phong hỏa hí chư hầu" *
Phụ nữ cũng như vậy, đẹp đến một độ nhất định thì sức hủy diệt cũng không thể tưởng tượng.
-Ta sống đã ba mươi năm. Ngài là người đàn ông khiến ta cảm mến nhất mà ta gặp được.
Hầu tước phu nhân nói một câu "lớn mật" như vậy làm cho Đỗ Duy không nhịn được mở miệng định nói.
-Đừng hiểu lầm.
Phu nhân Listeria cười nói:
-Mặc dù tuổi của ngài nhỏ một chút nhưng mà trên người ngài dường như luôn luôn có một loại khí chất cao cao tại thượng, cho dù ngài có cố gắng che dấu hay lẫn vào giữa mọi người thì chỉ cần liếc mắt người ta vẫn nhân ra. Trong cả đời ta cũng chưa thấy qua người nào kì quái như ngài. Mặc dù bây giờ ta vẫn còn không có yêu ngài, nhưng mà bất luận nghĩ như thế nào đều cảm thấy ngài thật sự là người tốt nhất để ta lấy làm chồng. Trong cả đời ta luôn quý mến loại đàn ông vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa mạnh mẽ này. Ta đã hiểu rõ mình là một gốc cây dây leo tự nhiên muốn tìm kiếm một gốc cây lớn rồi.
Đỗ Duy chen vào một câu rất đúng lúc:
-Đáng tiếc cái cây như ta đây bây giờ chỉ là một gốc mầm thôi.
Hầu tước phu nhân bỗng nhiên cười nhẹ nhàng rồi thở dài. Liếc mắt nhìn thật sâu Đỗ Duy:
-Chẳng lẽ ngài thật sự muốn ta đem cả dòng họ Listeria đều tặng cho ngài. Ngài mới bằng lòng tiếp nhận ta sao?
Đỗ Duy im lặng.
-Ngài ……..rốt cuộc thế nào ngài mới bằng lòng lấy ta?
Phu nhân Listeria hỏi trực tiếp như vậy, hơn nữa cố ý vứt bỏ tất cả lời sáo rỗng bề ngoài. Vấn đề như vầy, thật là làm khó cho Đỗ Duy rồi!
Đỗ Duy Trầm ngâm một lát rồi nói thong thả:
-Phu nhân, nàng có dung nhan tuyệt sắc mà lại phong nhã tuyệt thế. Trên đời sợ rằng không có một người đàn ông nào sẽ không động tâm với nàng. Ta… đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nói thực ra, ta cũng rất khó khăn để không sinh ra lòng tơ tưởng đối với nàng. Chỉ có điều…..con người của ta có tính tình quật cường một chút, bất kể như thế nào, ta đều không muốn làm cho cuộc hôn nhân của ta trở thành một loại trao đổi! Cho dù là trao đổi vì tình thế gì! Có lẽ nói ra thì nàng sẽ nghĩ thấy buồn cười. Nhưng ta không ngại nói cho nàng, nào là sự nghiệp bá chủ tây bắc hay là quyền thế đỉnh điểm, ta đều không để trong lòng. Sau khi ta đi đến thế giới này, rồi từ khi ta bắt đầu hiểu biết, ta toàn tâm toàn ý tìm hiểu mọi việc không ngoài vì một chữ "tự do" bình thường! Lý tưởng này có lẽ làm nàng cảm thấy buồn cười và hoang đường nhưng bản thân ta vẫn kiên trì như cũ. Cho đến hôm nay tất cả việc làm của ta đều là vì lý tưởng này mà cố gắng. Vì "tự do" nên ta đương nhiên không cam lòng bị quản thúc bởi người khác! Nếu ngay cả việc hôn nhân của bản thân ta đều phải đi trên con đường cũ rích là trao đổi lợi ích, vậy thì ta vì cái gọi là "tự do" chẳng phải là đã biến thành trò đùa hay sao?
Phu nhân Listeria mở to mắt ngạc nhiên nhìn Đỗ Duy
Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Cũng không phải nàng không đủ xinhh đẹp và cũng không phải điều kiện của dòng họ Listeria không đủ hấp dẫn ta. Chỉ là….. mong muốn ở trong lòng tên vụng về như ta cũng không phải những cái này.
Phu nhân Listeria thưởng thức thật kĩ càng từ ngữ "tự do" này theo như lời của Đỗ Duy, nàng không nói gì một lúc lâu.
Lúc này ý nghĩ của Đỗ Duy dần dần rõ ràng, hắn chậm rãi dành lại tư duy sáng suốt bất chấp sức hấp dẫn của phu nhân Listeria,:
-Đêm nay ta mời nàng cùng dùng cơm tối là có hai mục đích. Thứ nhất, tất nhiên là bày tỏ ta cảm tạ nàng đã thông qua Dardanelle nói ra đề nghị kia. Mà thứ hai….
Hắn liếc mắt nhìn phu nhân Listeria, mắt hắn thấy đối phương cũng không có vẻ kháng cự gì cả, Đỗ Duy mới tiếp tục nói:
-Lam tiểu thư…..lo lắng trong lòng nàng chẳng qua chính là sự thịnh vượng trong tương lai của dòng họ Listeria. Dù sao vẫn là muốn tìm một gốc cây lớn để làm chỗ dựa. Chỉ có điều, mặc dù ta không làm gốc cây đại thụ này được nhưng cũng bằng lòng tìm ra cho nàng một gốc cây. Quan hệ thông gia của gia tộc lúc này cũng không cần thiết là ta và nàng hoàn thành đâu.
-Ngài tính ra sao?
Phu nhân Listeria xinh đẹp hỏi một câu.
-Ta có đứa em trai tên là Gabri.
Đỗ Duy nói chậm rãi:
-Khác biệt duy nhất chính là nó còn mang họ Rowling mà ta thì đổi sang họ Rudoft. Tuy năm nay đứa em trai này của ta vừa mới mười tuổi nhưng thông minh bẩm sinh, cộng lại với địa vị của ta tại đế quốc, nên mặc dù gia tộc Rowling đã suy tàn nhưng mà chỉ cần ta hướng dẫn tỉ mỉ thì không tới hai mươi tuổi nó nhất định có thể trở nên nổi bật. Đến lúc đó, cao thì không nói chứ một cái tước vị bá tước chưa hẳn đã là việc khó gì. Hơn nữa nó cũng là học trò của thầy Lam Hải, tư chất và nhân phẩm của nó đương nhiên không cần phải nói nữa. Nhân vật như vậy có thể nói cũng sẽ không có làm cho gia tộc của tiểu thư bẽ mặt chứ.
Ánh mắt phu nhân Listeria trợn tròn nhìn Đỗ Duy:
-Ngài…..ngài nói là….ý tứ của ngài là để cho em trai của ngài quan hệ thông gia cùng với gia tộc của ta? Nhưng mà…..nhưng em gái út của ta đã mười lăm tuổi, hơn nữa…..
-Mười lăm tuổi cũng chỉ là hơn Gabri năm tuổi mà thôi.
Đỗ Duy liếc mắt nhìn phu nhân Listeria. Ý tứ rõ ràng là như thế này: Nàng lớn hơn ta mười tuổi thì lại không sao à?
Nhưng mà Angele tuyệt đối sẽ không đáp ứng đâu. Bây giờ nó có tình cảm đối với ngài…..nếu không gả cho ngài vậy thì coi như thôi. Nếu còn muốn gả nó cho em trai của ngài……con bé tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Phu nhân Listeria nói kiên quyết.
Đỗ Duy cười:
-Angele chỉ là mười lăm tuổi nên chuyện của nam nữ thì cô ấy hiểu được cái gì. Bây giờ nàng ấy đối với ta….Ừm. Có cảm tình đối với ta. Nhưng chẳng qua chỉ là nghe những chuyện truyền kỳ ngày xưa nhiều quá, chỉ là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu mà thôi. Ta ở cùng một chỗ với cô ấy... Tính tất cả thời gian tiếp xúc từ lúc đầu đến giờ cũng không vượt quá ba ngày mà nói chuyện tổng cộng đều không tới ba trăm câu. Đợi tuổi trẻ của nàng ấy qua đi tự nhiên sẽ hiểu rõ ràng loại tình cảm nhớ nhung này của thiếu nữ cũng không phải là tình yêu chính thức gì. Em trai của ta thông minh nổi tiếng đế đô nên tuyệt đối là xứng đôi với gia tộc Listeria của tiểu thư.
-Được rồi!
Phu nhân Listeria bỗng nhiên mơ hồ lộ ra một chút mất mát, nàng liếc mắt nhìn thật sâu Đỗ Duy rồi nói:
-Cho dù ngài cự tuyệt ta cũng không cần làm ra loại biện pháp này.
Bỗng nhiên nàng kề sát thân thể vào Đỗ Duy. Thân thể mềm mại thơm tho của nàng hầu như đã dán chặt vào trong lòng ngực Đỗ Duy rồi, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào Đỗ Duy:
-Rốt cục ngài định thế nào mới bằng lòng lấy ta?
-Trừ phi ta yêu nàng…
Đỗ Duy trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.
-Tốt lắm.
Bỗng nhiên phu nhân Listeria dùng một chất giọng chắc nịch, chậm rãi nói ra từng chữ:
-Đỗ Duy! Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngài yêu ta!
Sau khi nói xong, người phụ nữ này nhìn chăm chú vào Đỗ Duy trong một lát, sự quyết liệt trong ánh mắt đó làm cho Đỗ Duy cũng không tránh được sợ hãi trong lòng.
Nhìn Listeria phu nhân xoay người rời đi rồi Đỗ Duy nhẹ nhàng mơn trớn bụi hoa, bỗng nhiên hắn rụt tay lại, đầu ngón tay hắn đã bị đâm xuyên qua, Đỗ Duy cúi đầu nhìn rồi cười khổ nói:
-Bị gai hoa đâm quả nhiên là đau thật!"
Đêm nay trăng sáng mà sao thưa thớt, một mình Đỗ Duy đứng ở trong vườn hoa, phu nhân Listeria rời đi làm cho trong lòng hắn có chút xúc động.
-Ngươi… thủ đoạn có phải là có phần quá mức tàn nhẫn. Ở sâu trong đầu hắn truyền đến tiếng nói của Semel.
-Vì sao?
-Cái cô gái bé nhỏ nhà Listeria kia, ngươi nhẫn tâm đem loại quan hệ chính trị thông gia này đè lên trên người một em bé gái đáng thương và đáng yêu như vậy sao? Hơn nữa ngươi biết rõ ràng…. ít nhất bây giờ cô ấy luôn nhớ đến ngươi.
Đỗ Duy im lặng trong chốc lát rồi bỗng nhiên khóe miệng phát ra một tia mỉm cười:
-Semel… Semel thân mến của ta… nàng biết không, gần đây nhất ta đọc đại lục thông sử, trong đó có một câu làm cho ta xúc động rất lâu.
-… Câu gì?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện ra một vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị, thản nhiên nói:
-Từ trước đây rất lâu ngươi tự hào cho rằng ngươi đã nắm vận mệnh trong tay, thực ra tới nay vẫn vậy, ngươi vẫn đang bị vận mệnh nắm trong tay như trước thôi!
Semel ở sâu trong đầu hắn lập tức im lặng.
-Có biết những lời này là ai nói không?
Đỗ Duy cười lạnh nhạt:
-Là Aragon Roland!
-…nhưng mà cô gái tên Listeria này, cô ấy nói cô ấy nhất định sẽ làm cho ngươi yêu cô ấy.
Đỗ Duy nhún nhún vai, tiến đến cạnh bụi hoa bụi gai, nhẹ nhàng hít một hơi, thản nhiên nói:
-Chờ đến ngày ta thật sự yêu cô ấy rồi nói sau nhé!
Ngày thứ hai, sự nhẫn nại của sứ giả thảo nguyên Hãn Mục Da cuối cùng đã tới đỉnh điểm. Cuối cùng Đỗ Duy chịu gặp mặt vị thân vương của thảo nguyên này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mặc dù liên tục ngủ vài ngày ở lều vải và ăn vài ngày "quà vặt", hơn nữa ban đêm phải lo nghĩ làm cho vị thân vương thảo nguyên này gầy gò một chút. Chỉ là nhìn qua tinh thần của hắn vẫn còn không tệ.
Đỗ Duy tiếp thu ý kiến đề nghị của phu nhân Listeria thông qua miệng Dardanelle nói. Cũng không tiếp tục đợi cho đối phương khuất phục mà là trước tiên gợi ra điều kiện của bản thân.
Quả nhiên sau khi Đỗ Duy gợi ý có thể cho hai vạn kị binh trên thảo nguyên rút lui toàn bộ, đề nghị này lập tức làm cho Hãn Mục Da sinh ra hứng thú nồng nhiệt.
-Mặc kệ như thế nào…..
Đỗ Duy nói sáng tỏ rất rõ ràng lập trường của mình:
-Điều khoản này là tuyệt đối không thể viết ở phía trên hiệp ước nhà nước! Cho dù ngài viết ta cũng sẽ không thừa nhận điều kiện này là do chúng ta bàn miệng!
Nhượng bộ lớn nhất của Đỗ Duy chính là hứa hẹn có thể vào lúc sau khi đàm phán hòa bình giữa hai bên chấm dứt, dùng riêng danh nghĩa bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc, lệnh cho hai vạn kị binh kia đi huấn luyện dã ngoại đường dài, điều họ đi vào tỉnh Desa, sau đó hắn sẽ tìm mấy cái lý do đem đơn vị kị binh này lưu lại vĩnh viễn.
Hãn Mục Da rất hứng thú đối với đề nghị tràn ngập hấp dẫn này, hắn cũng không truy cứu sự thờ ơ của Đỗ Duy nữa.
Mà cuối cùng Đỗ Duy cũng "hào phóng" mời vị sứ giả nhà nước của thảo nguyên này ở lại dự tiệc tối, không bắt vị sứ giả này phải tiếp tục vắt tiền túi ra mua "quà vặt" nữa.
Bầu không khí tại lần đầu tiên gặp mặt của hai người có thể nói là thân mật và tốt đẹp. Mà sau khi kết thúc đàm phán thì Đỗ Duy lập tức mời trợ lý Philip của mình tới, nhờ hắn phác thảo một lá thư đưa cho Thần hoàng tử và bộ chỉ huy quân đội trung ương đế quốc ở đế đô.
<<Đơn xin giải tán sư đoàn kị binh đóng giữ ở thảo nguyên>>
Ngẩng đầu nhìn công văn này, Philip đã đưa ra ý kiến bất đồng. Dù sao từ "'giải tán" này quá mức mẫn cảm. Sau khi vừa mới bị người thảo nguyên đánh vào tận cửa nhà, đế quốc chẳng những không có phản kích mà còn muốn xóa bỏ đóng quân tại lãnh thổ đối phương. Thật sự là một loại hành động yếu thế. Sợ rằng những dư luận trong dân chúng kia cũng sẽ bởi vì từ ngữ "xóa bỏ" này đem công tước Hoa Tulip chửi thành tên trộm bán nước!
-Chi bằng đem từ "giải tán" này biến đổi thành… "điều chỉnh lại biên chế", hoặc là "mở rộng biên chế".
Philip mỉm cười nói:
-Như vậy mặc dù thực chất giống nhau nhưng ít ra dễ nghe hơn một chút.
-Được đấy, văn kiện này ngươi phác thảo, nên viết như thế nào cho tốt thì ngươi cứ suy nghĩ mấy cái vấn đề này. Rõ ràng Đỗ Duy đem giao hẳn mấy vấn đề này cho Philip.
Mà giờ phút này Philip bỗng nhiên đưa ra một vấn đề mới:
-Vâng được rồi.......về đối xử sứ giả Hãn Mục Da này, thưa ngài.......ta bỗng nhiên có nghĩ đến một chủ ý, mặc dù nghe ra có chút hồ đồ. Chỉ là có thể tạo nên hiệu quả kỳ lạ.
Cái gì?
Philip chỉnh sắc:
- Đại Tuyết Sơn! Đại Tuyết Sơn giống như là thần linh đối với người trên thảo nguyên! Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng Đại Tuyết Sơn làm thành tác phẩm văn chương đấy!
Đỗ Duy mím chặt môi rồi cẩn thận liếc mắt nhìn Philip, dường như muốn từ biểu cảm trên mặt và trong ánh mắt vị trợ lý trẻ tuổi này nhìn ra một chút nội dung đặc biệt gì đó!
Đại Tuyết Sơn ư…..
Trong lòng Đỗ Duy thầm nghĩ: Rodriguez đã sớm nói cho ta Lam hải cũng là học trò của Đại Tuyết Sơn mà ông ấy lại có thể phái tám mươi tên học trò đi theo ta tới tây bắc, còn muốn ta hết lòng tuân thủ thí nghiệm và cố tránh không cho người thảo nguyên xâm phạm đế quốc.
Rõ ràng đã không đơn giản là "yêu nước"! Tất nhiên là vẫn còn có ý nghĩ sâu xa!
Mấy ngày qua, Đỗ Duy mặc dù đã biết quan hệ của Lam Hải và Đại Tuyết Sơn nhưng mà đối với mấy tên học trò Lam hải giao cho bản thân này lại không đề cập một chữ nào tới sự tình Đại Tuyết Sơn. Tên Philip này, mặc dù hắn phát triển nhanh chóng và cũng là nhân tài được Đỗ Duy chú ý…..chỉ có điều trong lòng Đỗ Duy còn có một chút không yên tâm.
Philip, người trẻ tuổi này rốt cuộc là hoàn toàn trung thành với bản thân ta…..hay là trung thành với Lam Hải…..hoặc là trung thành với Đại Tuyết Sơn đây?
Bản thân hắn vừa là học trò của Lam hải nên cuối cùng thì tên Philip này đơn thuần là một người con của Đế quốc…hay là….
Cuối cùng thì đối với Đại Tuyết Sơn có phải là hắn đã biết một ít nội tình nhưng mà vẫn gạt mình không?
Chú thích
*Đều là các câu tả mý nhân
Câu đầu là của bài Quá Hoa Thanh Cung Tuyệt Cú Tam Thủ Kỳ của Đỗ Mục.
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai.
Câu thứ 2 là tả Trần Viên Viên
Xung quán nhất nộ vi hồng nhan !
Câu thứ 3 là tả Bao Tự
Phong hỏa hí chư hầu
/434
|