Vốn Đỗ Duy còn lo lắng đám người của Diệp Ni phái chưa từ bỏ ý định, vẫn có thể cho người phục kích trên đường.
Đến buổi chiều hôm sau, có thủ hạ hồi báo, hai bên bờ sông xuất hiện một đội kỵ sĩ. Đỗ Duy bước ra boong tàu liền thấy một đội thần thánh kỵ sĩ mặc giáp bạc, toàn bộ đều được võ trang, đi song song theo thuyền. Đỗ Duy còn đang băn khoăn thì Maximos vừa đi ra trông thấy, liền cười bảo:
- Ngài công tước, đây là thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái. Bọn họ tới để bảo vệ chúng ta.
Sau đó lão giải thích, do chiếc thuyền trước kia của lão trên đường lọt vào tập kích, bị phá hủy, lão lập tức phái người dùng phương pháp đặc thù của thần điện truyền tin về đế đô. Đám thần thánh kỵ sĩ này hẳn do Hắc Sơn phái sai tới bảo vệ bọn họ.
Hắc Sơn phái luôn giữ chủ trương trung lập, với tiêu chí "chỉ tuân pháp quy mà không nghe theo ai cả", được xem là công chính. Diệp Ni phái cùng Ma Tát phái đấu đá người chết ta sống, bọn họ cũng mặc. nhưng dưới sự bảo vệ của họ mà Diệp Ni phái vẫn muốn giết một đại giáo chủ thì Hắc Sơn phái tuyệt đối không cho phép.
Đội thần thánh kỵ sĩ này ước chừng có một trăm người. Đỗ Duy phát cờ hiệu ra lệnh cho thuyền giảm tốc, rồi phái một thuyền nhỏ lên bờ đưa thủ lĩnh của đội thần thánh kỵ sĩ lên chỗ hắn.
Điều Đỗ Duy không ngờ chính là vị thủ lĩnh kỵ sĩ này lại có thể là một cao thủ cấp tám. Thần thánh kỵ sĩ đoàn trước khi Hussein phản loạn vốn có ba vị cao thủ cấp chín đứng đầu. Hussein trốn đi, hai vị kỵ sĩ còn lại bị chết ở trong tay hắn ta. Có thể nói những cao thủ đứng đầu kỵ sỹ đoàn đã bị quét sạch, những cao thủ cấp tám còn lại hiện giờ có thể coi như là mạnh nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vậy mà lần này Hắc Sơn Phái lại có thể phái đi một gã kỵ sỹ cấp tám, có thể thấy được bọn họ rất coi trọng Maximos.
Kẻ này là một người lạnh lùng. Lên thuyền, hắn chẳng chút nhiệt tình với bọn Đỗ Duy và Maximos mà chỉ là thi lễ sơ sài, rồi đơn giản bảo rằng mình phụng mệnh đến bảo vệ ngài giáo chủ Maximos về đế đô nhậm chức. Hơn nữa sau khi Maximos mở lời tỏ vẻ cảm kích, dường như hắn chẳng để ý mà chỉ hờ hửng bảo:
- Đó là chức trách. Ngài giáo chủ không cần khách khí!
Người này nói năng chẳng lạnh nhạt cũng chẳng nồng nhiệt, cũng không tôn kính với công tước Đỗ Duy lắm, chỉ gật gù rồi quay đầu rời khỏi. Maximos thấy vậy lại sợ Đỗ Duy tức giận, đợi vị kỵ sĩ cấp tám này đi mất bèn giải thích:
- Xin ngài công tước đừng trách hắn thiếu lễ độ, chỉ là mấy cái tên Hắc Sơn phái này với ai cũng như thế. Bọn họ dốc lòng khổ tu nên không quá để ý đến lễ nghĩa trong thế tục. Người trong thần điện đã sớm quen với đám quái vật phụng sự cho Hắc Sơn phái này, hơn nữa khi tán chuyện phiếm còn còn gán cho bọn họ một cái ngoại hiệu, gọi là Hắc Sơn phái thật chẳng hợp lý bằng "Hắc Kiểm"* phái.
*Mặt sắt
Đỗ Duy cũng không phải kẻ để ý đến tiểu tiết, hơn nữa sau khi biết mấy chuyện xấu xa của thần điện, ngược lại còn có cảm tình với Hắc Sơn phái trung lập không tranh chấp thị phi chỉ khổ tu này hơn hết thảy.
Nếu trong thần điện mọi người đều giống như Hắc Sơn phái thì đã không lắm phiền toái như vậy.
Nghĩ tới đây Đỗ Duy giật mình, không khỏi chăm chú nhìn đám kỵ sĩ cưỡi ngựa song hành với thuyền đến xuất thần.
Có thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái hộ tống, trên đường hẳn sẽ bình an vô sự. Có lẽ Diệp Ni phái cũng biết không thể tiến hành ám sát trên lộ trình, nên cũng từ bỏ kế hoạch.
Nhưng vị kỵ sĩ cấp tám cầm đầu kia ngoại trừ bữa đầu tiên lên thuyền ra mắt, mấy ngày sau không hề bước lên lại nữa.
Đỗ Duy xem như đã nhận thức được phong cách hành sự của mấy vị kỵ sĩ khổ tu "Hắc Sơn phái". Trong mấy ngày đi đường, dĩ nhiên bọn Đỗ Duy ăn ngủ ở trên thuyền, nhờ thuyền lớn nên không chút mệt nhọc. Nhưng hơn một trăm vị kỵ sĩ theo hộ tống trên bờ chẳng rời đi bất kể lúc nào, thậm chí còn không có thời khắc nào ngừng nghỉ. Ăn ngủ đều tiến hành trên lưng ngựa. Suốt ba ngày ba đêm chậm rãi cùng theo thuyền lớn, trước sau vẫn chưa từng rời xa tí nào. Mấy vị kỵ sĩ Hắc Sơn phái này mới thực sự là kỵ sĩ thần thánh, dường như bọn họ đều giống như người sắt. Ba ngày ba đêm trên lưng ngựa, khi mệt mỏi liền luân phiên nằm trên ngựa ngủ, đói bụng thì đem lương khô mang theo ra ăn, khát nước chỉ cúi xuống lấy túi da uống vài ngụm.
Tuy việc ấy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất thoải mái, nhưng nhìn thấy mấy vị kỵ sĩ nghiêm túc khắc khổ này trong lòng không khỏi bội phục. Hắc Sơn phái quả nhiên là một phái khổ tu chân chính… Chỉ có điều trong suy nghĩ của Đỗ Duy, ngoài cái từ khổ tu này có lẽ còn phải thêm vào hai chữ 'hành xác'.
Sau này nói chuyện phiếm với Maximos , lão tiết lộ mặc dù thần thánh kỵ sĩ đoàn sớm bị Diệp Ni phái và Ma Tát phái trà trộn vào, nhưng Hắc Sơn phái vẫn luôn là lực lượng trung kiên như trước đây. Mà trong các phái, thần thánh kị sĩ Hắc Sơn phái có thực lực mạnh mẽ nhất, dù sao cái loại khổ tu gần như là hành xác này tự nhiên có thể mang đến cho người ta thực lực cường hãn.
Kiên trì mới đạt được thiên đạo, từ cổ chí kim đều như vậy.
Thuyền tiến về một bến tàu nhỏ cách phía tây đế đô không đến ba mươi dặm, đoàn người của Đỗ Duy liền bỏ thuyền lên bờ, đưa xe ngựa xuống rồi theo đường bộ tiến vào đế đô.
Giáo chủ Maximos đương nhiên ngồi chung xe ngựa với Đỗ Duy, khi lão thấy đánh xe của Đỗ Duy lại là một nô lệ Nam dương, không tránh khỏi kinh ngạc ngoái lại quan sát mấy lần, tặc lưỡi lấy làm kì quái. Bởi vì phàm kẻ có xuất thân từ quý tộc thế gia như Đỗ Duy, tuy là kẻ đánh xe nhưng thuộc vào dạng đi theo thân cận như vậy, phần lớn đều được tuyển chọn nghiêm ngặt trong gia tộc, chú trọng dậy dỗ từng từng ly từng tí.
Chỉ có những tên nhà giàu mới nổi sử dụng những tùy tùng có nguồn gốc kẻ hỗn tạp như thế. Mà với thân phận Đỗ Duy, kẻ đánh xe ngựa lại là một nô lệ Nam dương quả thật hiếm thấy!
Quãng đường ba mươi dặm chỉ một ngày là đến. Lúc chạng vạng cũng tới cửa Tây, thấy lại tường thành bề thế của đế đô. Trong buổi chiều tà, những đường nét của tòa thành hùng vĩ nhất đại lục thấp thoáng hiện ra, ánh nắng hiu hắt còn sót lại dường như dát lên nó một lớp vàng son huy hoàng rực rỡ. Đỗ Duy không khỏi bùi ngùi xúc động nghĩ về lần thứ hai trở về này. Lần đầu trở về hắn chỉ là một công tử bị cha ghét bỏ, chịu ánh mắt ghẻ lạnh trong gia tộc. Lần này lại là một công tước nắm quân quyền hùng cứ một phương, hồng nhân hạng nhất trong giới quyền quý đế quốc, trong khi cha của hắn bị rơi rụng, phải về quê an nghỉ tuổi già.
Nghĩ tới đấy Đỗ Duy không nén khỏi buông một tiếng thở dài.
Maximos bên cạnh nhìn thấy Đỗ Duy than thở liền bật lời:
- Dường như tâm tình của đức ngài công tước không được tốt lắm!
Đỗ Duy mỉm cười đáp:
- Ngài giáo chủ, ta đang suy ngẫm về chuyện thế sự tuần hoàn, thật khiến cho người ta phải bùi ngùi suy ngẫm. Hôm nay ngồi lầu cao ngóng gió, ngày mai không chừng đã rơi xuống vực sâu. Ngài đã thấy nơi đế đô này, ngàn năm qua đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật hào kiệt oanh liệt, tới bây giờ đều hóa thành cát bụi, chỉ duy nhất tòa thành hùng vĩ này vẫn sừng sững ở đây như xưa, thành công hay thất bại cũng chỉ là một hồi náo nhiệt mà thôi!
Maximos không ngờ vị công tước thiếu niên này quá lắm chỉ hơn chục tuổi đầu, lại có tâm tình bi thương của một lão già như vậy. Lão lại càng nhận ra kẻ đồng minh trẻ tuổi này thật có tâm sâu khó lường. Nghĩ tới đây lão liền mỉm cười bảo:
- Ngài công tước, Ma Tát phái chúng ta tôn thờ một câu: "không có đúng hay sai vĩnh hằng, chỉ có chân lý vĩnh hằng'.
Đỗ Duy nghe xong, thầm suy ngẫm một lát rồi đáp:
- Vâng, lời này rất có đạo lý. Ma Tát phái dù sao cũng rất khác biệt so với Diệp Ni phái. Giáo lí Diệp Ni Phái thiên về một mực xét sự việc hoặc là đúng, hoặc là sai. Nhưng trên thế giới này không có chuyện gì hoàn toàn như vậy được. Giống như toà thành này vậy, nó là chân lý vĩnh hằng, còn đám quyền quý trong ấy một đời dù thăng hoa hay rơi rụng cũng chỉ là đúng hay sai mà thôi. Hôm nay ngươi đúng, ngày mai hắn sai, luôn luôn thay đổi nhưng toà thành này vẫn chẳng hề đổi thay.
Maximos mỉm cười nhìn Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngài quả thật thông minh. Một nhân vật sáng suốt như ngài nếu có thể trở thành tín đồ nữ thần sẽ là niềm vinh hạnh của Ma Tát phái chúng ta.
Trên mặt Đỗ Duy tự nhiên nở một cười vô cùng chân thành, nhưng lại thầm nhủ:"E là chẳng bao giờ xảy ra đâu! Lão tử bên ngoài dập đầu hô nữ thần vạn tuế nhưng trong lòng chửi bà ta là mụ điếm già, người ngoài sao biết được."
Xe ngựa tới trước cổng đế đô thành đã thấy ở ngoài cửa Tây sớm đã có đại đội binh lính trị an nghênh đón. Dưới cửa thành thường dân đều đã bị đuổi đi, chỉ còn hơn một ngàn binh lính , còn có mấy trăm Ngự lâm quân giáp phục sáng ngời vây quanh hơn chục người đợi ở đó.
Xe ngựa của Đỗ Duy vừa mới đến gần đã nghe đội nghi lễ trên thành tường nổi kèn. Trên thành lâu cờ hoa Tulip tung bay, nghi lễ quân sắp hàng chỉnh tề. Cờ treo dưới mỗi chiếc kèn là loại tượng trưng cho thắng lợi khải hoàn.
Đây là loại kèn chiến thắng đặc biệt trong quân đội đế quốc Roland, Đỗ Duy đương nhiên không phải thứ người nghe mà không hiểu. Hắn vội bảo mã phu ngừng lại, xuống xe quan sát, đám người nghênh đón dưới cửa thành phần lớn đều là quý tộc quyền quý trong đế đô, có cả đế quốc giám sát bộ, trị an bộ, tài chính ti, còn có đại biểu của quân đội. Quả là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng ở đằng xa:
- Ngài công tước, người rốt cục đã tới. Bọn ta đã đợi người cả nửa ngày ở chỗ này. Người xem cái tên Dransa kia có thân hình nặng nề đến thế kia, đứng đợi quá lâu nên mệt lắm rồi, nếu quả ngài vẫn chưa tới thì chỉ e là tên béo đó sẽ tự tìm một chỗ ấm áp để nghỉ ngơi rồi.
Đỗ Duy kinh ngạc không thôi!
Lúc này đã là gần hết năm, đang giữa mùa lạnh giá, mặc dù mấy ngày nay không có tuyết rơi, nhưng khí hậu cũng rét buốt vô cùng. Lúc này từng cơn gió Tây bắc vùn vụt như cắt da cắt thịt. Đám mười người trước mặt này có bá tước Billia, Dransa ma thú - lão bằng hữu của hắn, còn có nam tước Sarke của ti tài chính, vốn là thống lĩnh trị an đế đô, sau khi chính biến chủ động giao nộp binh quyền trị an nên lấy được tín nhiệm của Thần hoàng Tử, bây giờ nắm không ít thực quyền tại ti tài chính.
Đứng bên cạnh còn có vị "kim bài nằm vùng" lập công lớn trong chính biến, sau khi được xét thưởng đã trở thành thống lĩnh trị an mới của đế đô - Camille Ciro, kẻ đã từng bỏ ra cả đống tiền mua một bộ khải giáp hoa lệ trong cửa hàng của Đỗ Duy.
Những kẻ còn lại đều là tay chân và tâm phúc của Thần hoàng Tử, bây giờ cũng là những nhân vật quan trọng lớn nhỏ ở trung ương đế đô.
Những người này mặc cho gió lạnh đứng ở cửa thành nghênh đón hắn, thật quá nể mặt hắn mà!
Mặc dù Đỗ Duy là công tước cũng không dám thất lễ, vội vàng bỏ xe bước vội lên, nở nụ cười niềm nở:
- Ha ha ha! Thật làm cho ta lo lắng mà! Nhiều quý nhân như vậy ở cửa thành nghênh đón, làm cho Đỗ Duy ta phải e sợ rồi! Không thể tưởng được ta Đỗ Duy trở về đế sau gần hai năm, các vị lại coi trọng ta đến như thế, làm sao ta dám nhận!!!
Hắn đi lên niềm nở ôm ấp chào hỏi từng người trong đám tâm phúc của Thần hoàng tử, sau đó thống lĩnh trị an Camille Ciro thấp giọng bảo hắn:
- Thưa ngài công tước, ngài đây cám ơn sai người rồi! Tất cả mọi người đều là bằng hữu lâu năm nên ta nói thật. Mặc dù giao tình chúng ta cũng không tệ, lão đệ từ Tây bắc trở về, ta đương nhiên rất cao hứng muốn uống với ngài vài bình rượu ngon, để mọi người đều vui vẻ. Ha ha… nhưng bảo ta trong cái lạnh chết người này đứng đợi ngài nửa ngày ở cửa thành, ta cũng không chịu làm đâu. Ha ha…
Camille Ciro xem như là kẻ được tín nhiệm nhất dưới trướng Thần hoàng tử, có quan hệ khá tốt với Đỗ Duy. Mấy lời đó cũng là sự thật, nói ra lại càng làm mọi người thân thiết hơn. Đỗ Duy nghe xong giật mình hỏi:
- Ồ? Chẳng lẽ các vị bằng hữu hôm nay tới đây đón Đỗ Duy ta là vì…
Đến buổi chiều hôm sau, có thủ hạ hồi báo, hai bên bờ sông xuất hiện một đội kỵ sĩ. Đỗ Duy bước ra boong tàu liền thấy một đội thần thánh kỵ sĩ mặc giáp bạc, toàn bộ đều được võ trang, đi song song theo thuyền. Đỗ Duy còn đang băn khoăn thì Maximos vừa đi ra trông thấy, liền cười bảo:
- Ngài công tước, đây là thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái. Bọn họ tới để bảo vệ chúng ta.
Sau đó lão giải thích, do chiếc thuyền trước kia của lão trên đường lọt vào tập kích, bị phá hủy, lão lập tức phái người dùng phương pháp đặc thù của thần điện truyền tin về đế đô. Đám thần thánh kỵ sĩ này hẳn do Hắc Sơn phái sai tới bảo vệ bọn họ.
Hắc Sơn phái luôn giữ chủ trương trung lập, với tiêu chí "chỉ tuân pháp quy mà không nghe theo ai cả", được xem là công chính. Diệp Ni phái cùng Ma Tát phái đấu đá người chết ta sống, bọn họ cũng mặc. nhưng dưới sự bảo vệ của họ mà Diệp Ni phái vẫn muốn giết một đại giáo chủ thì Hắc Sơn phái tuyệt đối không cho phép.
Đội thần thánh kỵ sĩ này ước chừng có một trăm người. Đỗ Duy phát cờ hiệu ra lệnh cho thuyền giảm tốc, rồi phái một thuyền nhỏ lên bờ đưa thủ lĩnh của đội thần thánh kỵ sĩ lên chỗ hắn.
Điều Đỗ Duy không ngờ chính là vị thủ lĩnh kỵ sĩ này lại có thể là một cao thủ cấp tám. Thần thánh kỵ sĩ đoàn trước khi Hussein phản loạn vốn có ba vị cao thủ cấp chín đứng đầu. Hussein trốn đi, hai vị kỵ sĩ còn lại bị chết ở trong tay hắn ta. Có thể nói những cao thủ đứng đầu kỵ sỹ đoàn đã bị quét sạch, những cao thủ cấp tám còn lại hiện giờ có thể coi như là mạnh nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vậy mà lần này Hắc Sơn Phái lại có thể phái đi một gã kỵ sỹ cấp tám, có thể thấy được bọn họ rất coi trọng Maximos.
Kẻ này là một người lạnh lùng. Lên thuyền, hắn chẳng chút nhiệt tình với bọn Đỗ Duy và Maximos mà chỉ là thi lễ sơ sài, rồi đơn giản bảo rằng mình phụng mệnh đến bảo vệ ngài giáo chủ Maximos về đế đô nhậm chức. Hơn nữa sau khi Maximos mở lời tỏ vẻ cảm kích, dường như hắn chẳng để ý mà chỉ hờ hửng bảo:
- Đó là chức trách. Ngài giáo chủ không cần khách khí!
Người này nói năng chẳng lạnh nhạt cũng chẳng nồng nhiệt, cũng không tôn kính với công tước Đỗ Duy lắm, chỉ gật gù rồi quay đầu rời khỏi. Maximos thấy vậy lại sợ Đỗ Duy tức giận, đợi vị kỵ sĩ cấp tám này đi mất bèn giải thích:
- Xin ngài công tước đừng trách hắn thiếu lễ độ, chỉ là mấy cái tên Hắc Sơn phái này với ai cũng như thế. Bọn họ dốc lòng khổ tu nên không quá để ý đến lễ nghĩa trong thế tục. Người trong thần điện đã sớm quen với đám quái vật phụng sự cho Hắc Sơn phái này, hơn nữa khi tán chuyện phiếm còn còn gán cho bọn họ một cái ngoại hiệu, gọi là Hắc Sơn phái thật chẳng hợp lý bằng "Hắc Kiểm"* phái.
*Mặt sắt
Đỗ Duy cũng không phải kẻ để ý đến tiểu tiết, hơn nữa sau khi biết mấy chuyện xấu xa của thần điện, ngược lại còn có cảm tình với Hắc Sơn phái trung lập không tranh chấp thị phi chỉ khổ tu này hơn hết thảy.
Nếu trong thần điện mọi người đều giống như Hắc Sơn phái thì đã không lắm phiền toái như vậy.
Nghĩ tới đây Đỗ Duy giật mình, không khỏi chăm chú nhìn đám kỵ sĩ cưỡi ngựa song hành với thuyền đến xuất thần.
Có thần thánh kỵ sĩ của Hắc Sơn phái hộ tống, trên đường hẳn sẽ bình an vô sự. Có lẽ Diệp Ni phái cũng biết không thể tiến hành ám sát trên lộ trình, nên cũng từ bỏ kế hoạch.
Nhưng vị kỵ sĩ cấp tám cầm đầu kia ngoại trừ bữa đầu tiên lên thuyền ra mắt, mấy ngày sau không hề bước lên lại nữa.
Đỗ Duy xem như đã nhận thức được phong cách hành sự của mấy vị kỵ sĩ khổ tu "Hắc Sơn phái". Trong mấy ngày đi đường, dĩ nhiên bọn Đỗ Duy ăn ngủ ở trên thuyền, nhờ thuyền lớn nên không chút mệt nhọc. Nhưng hơn một trăm vị kỵ sĩ theo hộ tống trên bờ chẳng rời đi bất kể lúc nào, thậm chí còn không có thời khắc nào ngừng nghỉ. Ăn ngủ đều tiến hành trên lưng ngựa. Suốt ba ngày ba đêm chậm rãi cùng theo thuyền lớn, trước sau vẫn chưa từng rời xa tí nào. Mấy vị kỵ sĩ Hắc Sơn phái này mới thực sự là kỵ sĩ thần thánh, dường như bọn họ đều giống như người sắt. Ba ngày ba đêm trên lưng ngựa, khi mệt mỏi liền luân phiên nằm trên ngựa ngủ, đói bụng thì đem lương khô mang theo ra ăn, khát nước chỉ cúi xuống lấy túi da uống vài ngụm.
Tuy việc ấy khiến Đỗ Duy cảm thấy rất thoải mái, nhưng nhìn thấy mấy vị kỵ sĩ nghiêm túc khắc khổ này trong lòng không khỏi bội phục. Hắc Sơn phái quả nhiên là một phái khổ tu chân chính… Chỉ có điều trong suy nghĩ của Đỗ Duy, ngoài cái từ khổ tu này có lẽ còn phải thêm vào hai chữ 'hành xác'.
Sau này nói chuyện phiếm với Maximos , lão tiết lộ mặc dù thần thánh kỵ sĩ đoàn sớm bị Diệp Ni phái và Ma Tát phái trà trộn vào, nhưng Hắc Sơn phái vẫn luôn là lực lượng trung kiên như trước đây. Mà trong các phái, thần thánh kị sĩ Hắc Sơn phái có thực lực mạnh mẽ nhất, dù sao cái loại khổ tu gần như là hành xác này tự nhiên có thể mang đến cho người ta thực lực cường hãn.
Kiên trì mới đạt được thiên đạo, từ cổ chí kim đều như vậy.
Thuyền tiến về một bến tàu nhỏ cách phía tây đế đô không đến ba mươi dặm, đoàn người của Đỗ Duy liền bỏ thuyền lên bờ, đưa xe ngựa xuống rồi theo đường bộ tiến vào đế đô.
Giáo chủ Maximos đương nhiên ngồi chung xe ngựa với Đỗ Duy, khi lão thấy đánh xe của Đỗ Duy lại là một nô lệ Nam dương, không tránh khỏi kinh ngạc ngoái lại quan sát mấy lần, tặc lưỡi lấy làm kì quái. Bởi vì phàm kẻ có xuất thân từ quý tộc thế gia như Đỗ Duy, tuy là kẻ đánh xe nhưng thuộc vào dạng đi theo thân cận như vậy, phần lớn đều được tuyển chọn nghiêm ngặt trong gia tộc, chú trọng dậy dỗ từng từng ly từng tí.
Chỉ có những tên nhà giàu mới nổi sử dụng những tùy tùng có nguồn gốc kẻ hỗn tạp như thế. Mà với thân phận Đỗ Duy, kẻ đánh xe ngựa lại là một nô lệ Nam dương quả thật hiếm thấy!
Quãng đường ba mươi dặm chỉ một ngày là đến. Lúc chạng vạng cũng tới cửa Tây, thấy lại tường thành bề thế của đế đô. Trong buổi chiều tà, những đường nét của tòa thành hùng vĩ nhất đại lục thấp thoáng hiện ra, ánh nắng hiu hắt còn sót lại dường như dát lên nó một lớp vàng son huy hoàng rực rỡ. Đỗ Duy không khỏi bùi ngùi xúc động nghĩ về lần thứ hai trở về này. Lần đầu trở về hắn chỉ là một công tử bị cha ghét bỏ, chịu ánh mắt ghẻ lạnh trong gia tộc. Lần này lại là một công tước nắm quân quyền hùng cứ một phương, hồng nhân hạng nhất trong giới quyền quý đế quốc, trong khi cha của hắn bị rơi rụng, phải về quê an nghỉ tuổi già.
Nghĩ tới đấy Đỗ Duy không nén khỏi buông một tiếng thở dài.
Maximos bên cạnh nhìn thấy Đỗ Duy than thở liền bật lời:
- Dường như tâm tình của đức ngài công tước không được tốt lắm!
Đỗ Duy mỉm cười đáp:
- Ngài giáo chủ, ta đang suy ngẫm về chuyện thế sự tuần hoàn, thật khiến cho người ta phải bùi ngùi suy ngẫm. Hôm nay ngồi lầu cao ngóng gió, ngày mai không chừng đã rơi xuống vực sâu. Ngài đã thấy nơi đế đô này, ngàn năm qua đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật hào kiệt oanh liệt, tới bây giờ đều hóa thành cát bụi, chỉ duy nhất tòa thành hùng vĩ này vẫn sừng sững ở đây như xưa, thành công hay thất bại cũng chỉ là một hồi náo nhiệt mà thôi!
Maximos không ngờ vị công tước thiếu niên này quá lắm chỉ hơn chục tuổi đầu, lại có tâm tình bi thương của một lão già như vậy. Lão lại càng nhận ra kẻ đồng minh trẻ tuổi này thật có tâm sâu khó lường. Nghĩ tới đây lão liền mỉm cười bảo:
- Ngài công tước, Ma Tát phái chúng ta tôn thờ một câu: "không có đúng hay sai vĩnh hằng, chỉ có chân lý vĩnh hằng'.
Đỗ Duy nghe xong, thầm suy ngẫm một lát rồi đáp:
- Vâng, lời này rất có đạo lý. Ma Tát phái dù sao cũng rất khác biệt so với Diệp Ni phái. Giáo lí Diệp Ni Phái thiên về một mực xét sự việc hoặc là đúng, hoặc là sai. Nhưng trên thế giới này không có chuyện gì hoàn toàn như vậy được. Giống như toà thành này vậy, nó là chân lý vĩnh hằng, còn đám quyền quý trong ấy một đời dù thăng hoa hay rơi rụng cũng chỉ là đúng hay sai mà thôi. Hôm nay ngươi đúng, ngày mai hắn sai, luôn luôn thay đổi nhưng toà thành này vẫn chẳng hề đổi thay.
Maximos mỉm cười nhìn Đỗ Duy:
- Công tước đại nhân, ngài quả thật thông minh. Một nhân vật sáng suốt như ngài nếu có thể trở thành tín đồ nữ thần sẽ là niềm vinh hạnh của Ma Tát phái chúng ta.
Trên mặt Đỗ Duy tự nhiên nở một cười vô cùng chân thành, nhưng lại thầm nhủ:"E là chẳng bao giờ xảy ra đâu! Lão tử bên ngoài dập đầu hô nữ thần vạn tuế nhưng trong lòng chửi bà ta là mụ điếm già, người ngoài sao biết được."
Xe ngựa tới trước cổng đế đô thành đã thấy ở ngoài cửa Tây sớm đã có đại đội binh lính trị an nghênh đón. Dưới cửa thành thường dân đều đã bị đuổi đi, chỉ còn hơn một ngàn binh lính , còn có mấy trăm Ngự lâm quân giáp phục sáng ngời vây quanh hơn chục người đợi ở đó.
Xe ngựa của Đỗ Duy vừa mới đến gần đã nghe đội nghi lễ trên thành tường nổi kèn. Trên thành lâu cờ hoa Tulip tung bay, nghi lễ quân sắp hàng chỉnh tề. Cờ treo dưới mỗi chiếc kèn là loại tượng trưng cho thắng lợi khải hoàn.
Đây là loại kèn chiến thắng đặc biệt trong quân đội đế quốc Roland, Đỗ Duy đương nhiên không phải thứ người nghe mà không hiểu. Hắn vội bảo mã phu ngừng lại, xuống xe quan sát, đám người nghênh đón dưới cửa thành phần lớn đều là quý tộc quyền quý trong đế đô, có cả đế quốc giám sát bộ, trị an bộ, tài chính ti, còn có đại biểu của quân đội. Quả là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng ở đằng xa:
- Ngài công tước, người rốt cục đã tới. Bọn ta đã đợi người cả nửa ngày ở chỗ này. Người xem cái tên Dransa kia có thân hình nặng nề đến thế kia, đứng đợi quá lâu nên mệt lắm rồi, nếu quả ngài vẫn chưa tới thì chỉ e là tên béo đó sẽ tự tìm một chỗ ấm áp để nghỉ ngơi rồi.
Đỗ Duy kinh ngạc không thôi!
Lúc này đã là gần hết năm, đang giữa mùa lạnh giá, mặc dù mấy ngày nay không có tuyết rơi, nhưng khí hậu cũng rét buốt vô cùng. Lúc này từng cơn gió Tây bắc vùn vụt như cắt da cắt thịt. Đám mười người trước mặt này có bá tước Billia, Dransa ma thú - lão bằng hữu của hắn, còn có nam tước Sarke của ti tài chính, vốn là thống lĩnh trị an đế đô, sau khi chính biến chủ động giao nộp binh quyền trị an nên lấy được tín nhiệm của Thần hoàng Tử, bây giờ nắm không ít thực quyền tại ti tài chính.
Đứng bên cạnh còn có vị "kim bài nằm vùng" lập công lớn trong chính biến, sau khi được xét thưởng đã trở thành thống lĩnh trị an mới của đế đô - Camille Ciro, kẻ đã từng bỏ ra cả đống tiền mua một bộ khải giáp hoa lệ trong cửa hàng của Đỗ Duy.
Những kẻ còn lại đều là tay chân và tâm phúc của Thần hoàng Tử, bây giờ cũng là những nhân vật quan trọng lớn nhỏ ở trung ương đế đô.
Những người này mặc cho gió lạnh đứng ở cửa thành nghênh đón hắn, thật quá nể mặt hắn mà!
Mặc dù Đỗ Duy là công tước cũng không dám thất lễ, vội vàng bỏ xe bước vội lên, nở nụ cười niềm nở:
- Ha ha ha! Thật làm cho ta lo lắng mà! Nhiều quý nhân như vậy ở cửa thành nghênh đón, làm cho Đỗ Duy ta phải e sợ rồi! Không thể tưởng được ta Đỗ Duy trở về đế sau gần hai năm, các vị lại coi trọng ta đến như thế, làm sao ta dám nhận!!!
Hắn đi lên niềm nở ôm ấp chào hỏi từng người trong đám tâm phúc của Thần hoàng tử, sau đó thống lĩnh trị an Camille Ciro thấp giọng bảo hắn:
- Thưa ngài công tước, ngài đây cám ơn sai người rồi! Tất cả mọi người đều là bằng hữu lâu năm nên ta nói thật. Mặc dù giao tình chúng ta cũng không tệ, lão đệ từ Tây bắc trở về, ta đương nhiên rất cao hứng muốn uống với ngài vài bình rượu ngon, để mọi người đều vui vẻ. Ha ha… nhưng bảo ta trong cái lạnh chết người này đứng đợi ngài nửa ngày ở cửa thành, ta cũng không chịu làm đâu. Ha ha…
Camille Ciro xem như là kẻ được tín nhiệm nhất dưới trướng Thần hoàng tử, có quan hệ khá tốt với Đỗ Duy. Mấy lời đó cũng là sự thật, nói ra lại càng làm mọi người thân thiết hơn. Đỗ Duy nghe xong giật mình hỏi:
- Ồ? Chẳng lẽ các vị bằng hữu hôm nay tới đây đón Đỗ Duy ta là vì…
/434
|