Sau khi "Toàn phong luân bàn" bị đối phương hóa giải, Lam Hải lập tức thi triển "huyết mị". Lão cắn đầu lưỡi của mình phun ra một dòng máu tươi, dòng máu tươi này vừa mới thoát ra khỏi miệng thì trong nháy mắt liền ngưng kết thành một hình người nho nhỏ, giương nanh múa vuốt đánh về phía vu sư áo trắng. Hình người Huyết mị nhỏ bé này cũng không phải là thứ đồ chơi hay ho gì! Căn cứ vào sách vu thuật Đỗ Duy đọc được thì hình người huyết mị cũng giống như tử linh sinh vật của hắc ám ma pháp ở Roland đại lục, một khi nó bám lên thân thể liền không ngừng hấp thụ sinh khí của kẻ địch, mà loại này thực sự rất khó đối phó vì nó không có hình thái cố định, chỉ cần người làm phép chưa chết thì cho dù kẻ địch đó đánh nó một đấm tan nát, nó vẫn rất nhanh ngưng kết lại.
Đối phó với pháp thuật này, vu sư áo trắng kia chỉ cười nhạt một tiếng, hắn lui ra phía sau hai bước, cẩn thận không để cho huyết mị dính vào trên người, rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, miệng của hắn trong nháy mắt rộng to ra gấp mười bảy mười tám lần, sau đó phun mạnh một hơi ra, các dòng khí lưu trong miệng hóa thành vô số các mũi tên không khí rất nhỏ, cuồng phong bạo vũ bắn ra ngoài. Lam Hải không dám trực diện ngăn cản, đành lắc mình né sang một bên, nhưng hình nhân huyết mị hắn biến ra kia ngay lập tức đã bị nổ tành thành vô số những bụi máu li ti rơi xuống đất, mà ngay khi những bụi máu này lay động như muốn ngưng tụ trở lại, vu sư áo trắng kia liền phun ra vô số tên không khí đóng dính các bụi huyết trên mặt đất khiến chúng không thể nhúc nhích mà hợp lại một lần nữa! Pháp thuật này là một dạng "định hồn" trong vu thuật Đại Tuyết Sơn. Một cao thủ bình thường cũng có thể phun ra một luồng hơi khí thở sắc bén như tên bắn nhưng khí lưu không thể ngưng kết trong thời gian dài và sớm bị tiêu tan. Nhưng đây là vu thuật của Đại Tuyết Sơn, nó chứa một pháp môn cổ quái khiến cho tên khí ngưng tụ mà không bị tiêu tán. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hai người cứ như vậy lần lượt thi triển pháp thuật, đồng thời tay còn lại thi triển vũ kỹ của Đại Tuyết Sơn quyết đấu. Đỗ Duy nhận thấy vũ kỹ của Đại Tuyết Sơn cực kỳ quỷ dị tàn nhẫn. Ngoài ra, điểm chính là chúng có khác biệt lớn so với quy tắc thông thường. Lúc trước Đỗ Duy đã thấy nữ thích khách Allu thi triển ra "nhu nhuyển thể thuật" quỷ dị tới cực điểm, có thể khiến cho thân thể tùy ý thay đổi mà không bị các khớp xương giới hạn gò bó. Nhưng hai người này lại là cực hạn ! Nhu thuật của nữ thích khách Allu kia mặc dù khiến cho người người kinh thán nhưng còn chưa tới mức hoàn mỹ thát ra khỏi cực hạn của thân thể, còn có thể đoán biết được. Trong khi nhu thuật do hai người này thi triển, thân thể thay đổi không hề có một dấu hiệu. Thậm chí Đỗ Duy tận mắt thấy thân thể của vu sư áo trắng kia xoắn lại như ma hoa, rồi rất nhanh phục hồi nguyên trạng!
Hiện tại dường như Lam Hải đã bị đẩy vào thế hạ phong, mỗi một dạng pháp thuật mà lão thi triển ra đều bị vu sư áo trắng kia lập tức thoải mái hóa giải, trong khi tay còn lại thi triển vũ kỹ cũng không chiếm được nửa điểm ưu thế.
- Ngươi thực làm cho ta thất vọng!_ vu sư áo trắng kia đột nhiên thở dài:
- Ngươi xem như phản lão hoàn đồng, nhưng cũng chỉ là phục hồi được sự cường tráng của nhục thể, còn đấu khí và pháp thuật của ngươi đều là thụt lùi… ài, ngươi tu luyện thứ phản lão hoàn đồng vô dụng này thì có chỗ nào ích lợi chứ! Chẹp, ngươi luôn thích luyện những công phu vô dụng như thế này a!
Nói xong, thân thể hắn bỗng nhiên hưu một tiếng phóng ra ! Toàn thân quay cuồng như cá chạch, từ khe hở trong tay Lam Hải trực tiếp tiến vào, bằng một tư thế cực kỳ cổ quái dùng đầu đánh vào ngực Lam Hải, Lam Hải rốt cục không chịu nổi há mồm phun ộc ra một ngụm máu tươi! Lúc này vu sư áo trắng kia lại cười dài một cách quỷ dị, thân thể dường như biến thành một con rắn, với tốc độ cực nhanh quấn lấy thân trên Lam Hải, ngón tay liên miên điểm xuống người Lam Hải! Lam Hải dùng toàn lực cũng không cách nào thoát khỏi, liên tục chịu trọng thương. Cuối cùng không kiên trì được liền phun bảy tám bụm máu rồi ngã phệt xuống đất.
Vu sư áo trắng cũng không truy kích, ngược lại lui ra phía sau một bước, đứng tại đó lạnh lùng nhìn lam Hải:
- Thế nào? Đây là thành quả tu vi những năm gần đây của ngươi sao? Lần trước ngươi còn không thua sút ta, đánh đến lưỡng bại câu thương, nhưng lần này sao ngươi lại thụt lùi nhiều đến như vậy?
Lam Hải cắn cắn môi, đang ngồi dưới đất, hắn nâng ngón trỏ tay phải lên, trong đó hóa ra một đạo hàn khí lạnh buốt dài như một thanh lợi kiếm, hướng vu sư áo trắng đâm tới.Vu sư áo trắng cười nhạt, tùy tiện vung tay, một đạo liệt diễm hiện ra liền hóa giải được thế công của Lam Hải:
-Thế nào? Nếu trong tay ngươi có "nguyệt hạ mỹ nhân", có lẽ ngươi còn có tư cách dùng băng sương đấu khí của ngươi liều mạng với ta, nhưng bây giờ… Ngươi làm cho ta ngay cả hứng thú giết ngươi cũng mất.
Lam Hải vẫn ngồi dưới đất, bỗng nhiên cười hắc hắc quỷ dị, khóe miệng vẫn còn vệt máu ngẩng đầu lên:
- Ngươi chớ nên đắc ý, nhìn xuống dưới chân của ngươi đi !
Vu sư áo trắng cúi đầu nhìn xuống, thấy trên mặt đất đều là máu tươi vừa rồi Lam Hải phun ra đây một bãi kia một bãi, nhưng những vết máu này lại ẩn ẩn hợp thành một cái đồ án vi diệu trên mặt đất! Lúc này hắn mới biến săc, giật mình nói:
- Câu hồn trận? Lam Hải ngươi khá lắm, quả nhiên ngươi vẫn giảo hoạt như vậy!
Nói xong, hắn lập tức lui lại phía sau. Nhưng Lam Hải đã sớm có chuẩn bị, lão vốn đang chờ đợi thời cơ này! Thánh giai vốn nắm giữ không gian quy tắc, nên trong khoảng khắc đó hắn đã cải biến quy tắc không gian khiến cho vu sư áo trắng bước lui cả mấy bước nhưng vẫn như dậm chân tại chỗ. Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu rồi trong lúc đó toàn thân đột nhiên bạo trướng xuất cuồn cuộn lửa đỏ khiến các quy tắc trói buộc tập trung lên hắn nhất thời sụp đổ tan tành, đây là ưu thế tuyệt đối của lực lượng, không phài là dùng kỹ xảo!
Lam Hải bị đối phương trực tiếp dùng lực lượng cường đại đánh tan cực hạn quy tắc của mình, nhất thời lại ói ra một ngụm máu, nhưng hắn cũng đã có cơ hội đọc xong một câu chú ngữ cuối cùng!
Trong nháy mắt, huyết quang trên mặt đất đại tác! Vu sư áo trắng kinh hô một tiếng, tựa như thấy được cái gì đó cực kỳ đáng sợ, thân thể liên tục bước lui về phía sau. Mà huyết quang kia mỗi lần tiêm nhiễm lên thân thể của hắn, trên người hắn liền lập tức bay ra khói xanh nhàn nhạt. Hắn cực nhanh rời khỏi trận pháp, tuy hắn thoát ra được nhưng một nửa thân thể đã bị huyết quang cắn nuốt , trông thực đáng sợ như huyết nhân vậy!
Sắc mặt Lam Hải càng thêm khó coi, mắt thấy đối phương thoát ra khỏi trận pháp, chính mình cuối cùng thất bại trong gang tấc không nhịn được thở dài. Vu sư áo trắng nghiến răng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí hung hăng nhìn Lam Hải, nhưng tiến tới mà ngược lại hít một hơi thật sâu:
- Được! Lần này ngươi thoát được một kiếp! Ngươi không thua kém, đánh được ta lưỡng bại câu thương! Hừ, ta tuân thủ lời hẹn: ta đã bị thương trong tay ngươi, vậy không thể giết ngươi! Cho ngươi sống thêm chín năm chín tháng nữa đi!
Nói xong,hắn lui nhanh về phía sau, tới góc tường thân thể hắn đột nhiên lóe lên, cả người biến mất trong vách tường, tựa như phi độn biến mất. Lam Hải lúc này mới lảo đảo đứng lên, lão lại phun một ngụm máu. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Duy, thân thể vốn căng phồng của lão lại héo rút, trong nháy mắt trở nên già nua, trên mặt nếp nhăn lan tràn, lão với trước đây già hơn thêm ba phần. Lam Hải ánh mắt cực kỳ mỏi mệt, nhìn Đỗ Duy, cười khổ nói:
- Ngài công tước, hôm nay ngài coi như mở rộng tầm mắt, bí mật của Lam Hải ta đều bị ngài biết hết rồi!
Đỗ Duy bụng đầy nghi vấn:
- Ngươi… Lam Hải! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cùng vị vu sư áo trắng vừa rồi đều là thánh giai cường giả?! Vị kia khẳng định không phải là vu sư áo trắng bình thường ! Vu sư áo trắng bình thường ta gặp qua, tuyệt đối không có thực lực cường hãn như vậy!
"Hắn?" Lam Hải cười ảm đạm:
- Hắn đương nhiên không là cái thứ vu sư áo trắng bình thường rồi! Với thực lực cao tuyệt như của hắn thì thiên hạ ở đâu còn có người mạnh hơn hắn chứ? Hừ, Nói cho Đỗ Duy ngươi biết, hắn chính là đương kim vu vương của Đại Tuyết Sơn… Bạch Hà Sầu!
Bạch Hà Sầu! Đáp án này mặc dù có chút ít kinh người, nhưng ngược lại đã làm cho trong lòng Đỗ Duy có chút ổn định. Quả nhiên là vu vương! Cũng chỉ có vu vương mới có được thực lực cường hãn đến như vậy. Nói cách khác… nếu Đại Tuyết Sơn tùy tiện xuất ra một người có thực lực cường hãn đến vậy… thì Đỗ Duy rõ là đừng coi Địa Tuyết Sơn là địch, thừa dịp sớm nghĩ biện pháp đầu hàng đi cho xong! Với cách nhìn của Đỗ Duy, thực lực của gã Bạch Hà Sầu này không hề kém lão quái vật Gandaff áo xanh .Mà vô luận là Gandaff hay Husein, mặc dù đều là thánh cấp nhưng chỉ am hiểu một dạng, hoặc là ma pháp, hoặc là vũ kỹ! Nhưng gã biến thái này lại là ma vũ song tu, hai dạng khác biệt đều tu luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh!
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy không khỏi liếc mắt thâm ý nhìn Lam Hải… trình độ đấu không thua sút vu vương, Lam Hải này cũng là thuộc cấp bậc tuyệt đỉnh cường giả của đại lục.
- Lam Hải tiên sinh, ta thật ra cũng không biết, ngài còn có thực lực mạnh mẽ đến như vậy a! Đánh đến lưỡng bại câu thương không thua sút vu vương, ngài tại Đại Tuyết Sơn tất cũng không đóng vai tầm thường a! _ Đỗ Duy chằm chằm giương mắt nhìn Lam Hải.
"Lưỡng bại câu thương" Lam Hải cười lắc đầu:
-Ngài đánh giá thực lực của ta quá cao rồi! Công tước đại nhân, bằng vào thực lực của ta, nếu Bạch Hà Sầu thật sự có thể sử dụng thực lực hoàn hảo nhất của hắn đến đây giết ta, ta có thế chống đỡ cũng đã xem như vạn hạnh.
- Nhưng vừa rồi…_ Đỗ Duy lòng trầm xuống.
"Vừa rồi…" Lam Hải thở dài:
-Vừa rồi đứng ở chỗ này cũng không phải là Bạch Hà Sầu chính thức! Bạch Hà Sầu bởi một nguyên nhân cực kỳ đặc thù, hắn căn bản không thể đi xuống Tuyết Sơn một bước! Cho nên người vừa rồi đến đây, thân thể là của một gã đồ đệ vu sư áo trắng của hắn nhưng là Bạch Hà Sầu. Hắn tuy bởi nguyên nhân đặc thù mà không rời Đại Tuyết Sơn một bước được nhưng cứ cách mỗi 10 năm, hắn có thể sử dụng một lần đoạt hồn pháp thuật, khiến cho linh hồn bám vào thân thể một người khác mà rời khỏi Tuyết Sơn! Nhưng pháp thuật này mười năm chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể duy trì liên tục ba tháng thôi. Nên ta ước định cùng hắn: mỗi 9 năm 9 tháng sẽ gặp mặt một lần.
Dừng một chút, lão hắc hắc cười khổ:
- May mắn là dùng loại đoạt hồn pháp thuật này để mượn một khối thân thể mà đến, bổn sự của hắn chỉ có thể phát huy nhiều nhất là hai ba thành mà thôi. Cũng chỉ có như vậy ta mới có thể kiên trì đến bây giờ… bằng không, giờ ta đã là một cái xác rồi.
Hai… hai ba thành?!! Đỗ Duy nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Hai ba thành? Vậy.. nếu Bạch Hà Sầu ở trạng thái hoàn hảo, chẳng phải thực lực có thể sánh với tộc trưởng long tộc, gã cường hãn biến thái sao?! Một nhân loại lại có thể đạt tới trạng thái mạnh mẽ đến vậy?
- Hắn thực sự là thiên tài trong thiên tài, hắn dường như được trời sinh ra chỉ để nắm giữ lực lượng cường đại! Năm đó ở Đại Tuyết Sơn, chúng ta cùng theo sư phụ học tập, bất cứ là cái gì vũ kỹ cường đại, hắn đều học được. Bất cứ là pháp thuật thâm ảo gì, hắn đều là liếc qua một lần là thi triển được. Chưa đầy ba mươi tuổi, thực lực hắn đã siêu vượt lên trên cả sư phụ chúng ta! Tất cả mọi người trên Đại Tuyết Sơn, không ai không thừa nhận hắn là đệ nhất cường giả!
Lam Hải khe khẽ thở dài:
- Đáng tiếc.. tính hắn có một nhược điểm trí mạng: kiêu ngạo! Tính kiêu ngạo của hắn ăn vào máu rồi, hắn là một người kiêu ngạo tới cực điểm! Nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, hắn đích xác có quyền kiêu ngạo! Phóng mắt nhìn cả đại lục, không chỉ là đương đại, mà cho dù là kể cả đến 300 năm trước, cũng có thể nói hắn là đệ nhất cường giả! Nếu cứ theo lời ta mà các cao thủ cường giả trong 300 năm qua từng hiên ra, không một ai có thể so được với Bạch Hà Sầu. Nếu bảo nhất định phải có người so sánh với hắn… vậy, có lẽ cũng chỉ có…"
Do dự một chút, Lam Hải chậm rãi nói :
- Chỉ có Aragon đại đế ngàn năm trước mới có thể ở trên hắn! Bạch Hà Sầu cũng thường nói, đáng tiếc hắn sinh sau một ngàn năm… nếu không, vị trí tinh không đệ nhất cường giả còn chưa biết được là hươu chết vào tay ai .
Lời này nếu là do người khác nói, Đỗ Duy chắc sẽ cười đến rụng răng. Nhưng lại do bác học đa tài Lam Hải học giả nói ra, nên nó không thể không khiến người khác suy nghĩ đôi chút!
- Thật ra, cho dù hắn dùng đoạt hồn pháp thuật để mượn một thân thể khác xuống núi giết ta thì với hai ba thành thực lực của hắn, cũng đã quá đủ để ta không thể chống được. Như ngươi vừa rồi nhìn thấy, mặc dù ta dùng mưu khiến hắn bị thương nhưng hắn vẫn hoàn toàn có đủ sức giết ta. Chỉ có điều, hắn thật sự là rất kiêu ngạo. Năm đó ta chính là lợi dụng điểm này lừa hắn phát ra lời thề! Đúng vậy, nếu hắn muốn giết ta, trừ phi là hắn có thể đánh bại ta nhưng không bị thương tới một cọng tóc mới được tính, nếu không được như vậy hắn không được giết ta! Hắc hắc.. nếu không có lời thề này, mấy chục năm qua ta đã bị giết đến vài lần rồi!
Đối phó với pháp thuật này, vu sư áo trắng kia chỉ cười nhạt một tiếng, hắn lui ra phía sau hai bước, cẩn thận không để cho huyết mị dính vào trên người, rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, miệng của hắn trong nháy mắt rộng to ra gấp mười bảy mười tám lần, sau đó phun mạnh một hơi ra, các dòng khí lưu trong miệng hóa thành vô số các mũi tên không khí rất nhỏ, cuồng phong bạo vũ bắn ra ngoài. Lam Hải không dám trực diện ngăn cản, đành lắc mình né sang một bên, nhưng hình nhân huyết mị hắn biến ra kia ngay lập tức đã bị nổ tành thành vô số những bụi máu li ti rơi xuống đất, mà ngay khi những bụi máu này lay động như muốn ngưng tụ trở lại, vu sư áo trắng kia liền phun ra vô số tên không khí đóng dính các bụi huyết trên mặt đất khiến chúng không thể nhúc nhích mà hợp lại một lần nữa! Pháp thuật này là một dạng "định hồn" trong vu thuật Đại Tuyết Sơn. Một cao thủ bình thường cũng có thể phun ra một luồng hơi khí thở sắc bén như tên bắn nhưng khí lưu không thể ngưng kết trong thời gian dài và sớm bị tiêu tan. Nhưng đây là vu thuật của Đại Tuyết Sơn, nó chứa một pháp môn cổ quái khiến cho tên khí ngưng tụ mà không bị tiêu tán. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hai người cứ như vậy lần lượt thi triển pháp thuật, đồng thời tay còn lại thi triển vũ kỹ của Đại Tuyết Sơn quyết đấu. Đỗ Duy nhận thấy vũ kỹ của Đại Tuyết Sơn cực kỳ quỷ dị tàn nhẫn. Ngoài ra, điểm chính là chúng có khác biệt lớn so với quy tắc thông thường. Lúc trước Đỗ Duy đã thấy nữ thích khách Allu thi triển ra "nhu nhuyển thể thuật" quỷ dị tới cực điểm, có thể khiến cho thân thể tùy ý thay đổi mà không bị các khớp xương giới hạn gò bó. Nhưng hai người này lại là cực hạn ! Nhu thuật của nữ thích khách Allu kia mặc dù khiến cho người người kinh thán nhưng còn chưa tới mức hoàn mỹ thát ra khỏi cực hạn của thân thể, còn có thể đoán biết được. Trong khi nhu thuật do hai người này thi triển, thân thể thay đổi không hề có một dấu hiệu. Thậm chí Đỗ Duy tận mắt thấy thân thể của vu sư áo trắng kia xoắn lại như ma hoa, rồi rất nhanh phục hồi nguyên trạng!
Hiện tại dường như Lam Hải đã bị đẩy vào thế hạ phong, mỗi một dạng pháp thuật mà lão thi triển ra đều bị vu sư áo trắng kia lập tức thoải mái hóa giải, trong khi tay còn lại thi triển vũ kỹ cũng không chiếm được nửa điểm ưu thế.
- Ngươi thực làm cho ta thất vọng!_ vu sư áo trắng kia đột nhiên thở dài:
- Ngươi xem như phản lão hoàn đồng, nhưng cũng chỉ là phục hồi được sự cường tráng của nhục thể, còn đấu khí và pháp thuật của ngươi đều là thụt lùi… ài, ngươi tu luyện thứ phản lão hoàn đồng vô dụng này thì có chỗ nào ích lợi chứ! Chẹp, ngươi luôn thích luyện những công phu vô dụng như thế này a!
Nói xong, thân thể hắn bỗng nhiên hưu một tiếng phóng ra ! Toàn thân quay cuồng như cá chạch, từ khe hở trong tay Lam Hải trực tiếp tiến vào, bằng một tư thế cực kỳ cổ quái dùng đầu đánh vào ngực Lam Hải, Lam Hải rốt cục không chịu nổi há mồm phun ộc ra một ngụm máu tươi! Lúc này vu sư áo trắng kia lại cười dài một cách quỷ dị, thân thể dường như biến thành một con rắn, với tốc độ cực nhanh quấn lấy thân trên Lam Hải, ngón tay liên miên điểm xuống người Lam Hải! Lam Hải dùng toàn lực cũng không cách nào thoát khỏi, liên tục chịu trọng thương. Cuối cùng không kiên trì được liền phun bảy tám bụm máu rồi ngã phệt xuống đất.
Vu sư áo trắng cũng không truy kích, ngược lại lui ra phía sau một bước, đứng tại đó lạnh lùng nhìn lam Hải:
- Thế nào? Đây là thành quả tu vi những năm gần đây của ngươi sao? Lần trước ngươi còn không thua sút ta, đánh đến lưỡng bại câu thương, nhưng lần này sao ngươi lại thụt lùi nhiều đến như vậy?
Lam Hải cắn cắn môi, đang ngồi dưới đất, hắn nâng ngón trỏ tay phải lên, trong đó hóa ra một đạo hàn khí lạnh buốt dài như một thanh lợi kiếm, hướng vu sư áo trắng đâm tới.Vu sư áo trắng cười nhạt, tùy tiện vung tay, một đạo liệt diễm hiện ra liền hóa giải được thế công của Lam Hải:
-Thế nào? Nếu trong tay ngươi có "nguyệt hạ mỹ nhân", có lẽ ngươi còn có tư cách dùng băng sương đấu khí của ngươi liều mạng với ta, nhưng bây giờ… Ngươi làm cho ta ngay cả hứng thú giết ngươi cũng mất.
Lam Hải vẫn ngồi dưới đất, bỗng nhiên cười hắc hắc quỷ dị, khóe miệng vẫn còn vệt máu ngẩng đầu lên:
- Ngươi chớ nên đắc ý, nhìn xuống dưới chân của ngươi đi !
Vu sư áo trắng cúi đầu nhìn xuống, thấy trên mặt đất đều là máu tươi vừa rồi Lam Hải phun ra đây một bãi kia một bãi, nhưng những vết máu này lại ẩn ẩn hợp thành một cái đồ án vi diệu trên mặt đất! Lúc này hắn mới biến săc, giật mình nói:
- Câu hồn trận? Lam Hải ngươi khá lắm, quả nhiên ngươi vẫn giảo hoạt như vậy!
Nói xong, hắn lập tức lui lại phía sau. Nhưng Lam Hải đã sớm có chuẩn bị, lão vốn đang chờ đợi thời cơ này! Thánh giai vốn nắm giữ không gian quy tắc, nên trong khoảng khắc đó hắn đã cải biến quy tắc không gian khiến cho vu sư áo trắng bước lui cả mấy bước nhưng vẫn như dậm chân tại chỗ. Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu rồi trong lúc đó toàn thân đột nhiên bạo trướng xuất cuồn cuộn lửa đỏ khiến các quy tắc trói buộc tập trung lên hắn nhất thời sụp đổ tan tành, đây là ưu thế tuyệt đối của lực lượng, không phài là dùng kỹ xảo!
Lam Hải bị đối phương trực tiếp dùng lực lượng cường đại đánh tan cực hạn quy tắc của mình, nhất thời lại ói ra một ngụm máu, nhưng hắn cũng đã có cơ hội đọc xong một câu chú ngữ cuối cùng!
Trong nháy mắt, huyết quang trên mặt đất đại tác! Vu sư áo trắng kinh hô một tiếng, tựa như thấy được cái gì đó cực kỳ đáng sợ, thân thể liên tục bước lui về phía sau. Mà huyết quang kia mỗi lần tiêm nhiễm lên thân thể của hắn, trên người hắn liền lập tức bay ra khói xanh nhàn nhạt. Hắn cực nhanh rời khỏi trận pháp, tuy hắn thoát ra được nhưng một nửa thân thể đã bị huyết quang cắn nuốt , trông thực đáng sợ như huyết nhân vậy!
Sắc mặt Lam Hải càng thêm khó coi, mắt thấy đối phương thoát ra khỏi trận pháp, chính mình cuối cùng thất bại trong gang tấc không nhịn được thở dài. Vu sư áo trắng nghiến răng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí hung hăng nhìn Lam Hải, nhưng tiến tới mà ngược lại hít một hơi thật sâu:
- Được! Lần này ngươi thoát được một kiếp! Ngươi không thua kém, đánh được ta lưỡng bại câu thương! Hừ, ta tuân thủ lời hẹn: ta đã bị thương trong tay ngươi, vậy không thể giết ngươi! Cho ngươi sống thêm chín năm chín tháng nữa đi!
Nói xong,hắn lui nhanh về phía sau, tới góc tường thân thể hắn đột nhiên lóe lên, cả người biến mất trong vách tường, tựa như phi độn biến mất. Lam Hải lúc này mới lảo đảo đứng lên, lão lại phun một ngụm máu. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Duy, thân thể vốn căng phồng của lão lại héo rút, trong nháy mắt trở nên già nua, trên mặt nếp nhăn lan tràn, lão với trước đây già hơn thêm ba phần. Lam Hải ánh mắt cực kỳ mỏi mệt, nhìn Đỗ Duy, cười khổ nói:
- Ngài công tước, hôm nay ngài coi như mở rộng tầm mắt, bí mật của Lam Hải ta đều bị ngài biết hết rồi!
Đỗ Duy bụng đầy nghi vấn:
- Ngươi… Lam Hải! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cùng vị vu sư áo trắng vừa rồi đều là thánh giai cường giả?! Vị kia khẳng định không phải là vu sư áo trắng bình thường ! Vu sư áo trắng bình thường ta gặp qua, tuyệt đối không có thực lực cường hãn như vậy!
"Hắn?" Lam Hải cười ảm đạm:
- Hắn đương nhiên không là cái thứ vu sư áo trắng bình thường rồi! Với thực lực cao tuyệt như của hắn thì thiên hạ ở đâu còn có người mạnh hơn hắn chứ? Hừ, Nói cho Đỗ Duy ngươi biết, hắn chính là đương kim vu vương của Đại Tuyết Sơn… Bạch Hà Sầu!
Bạch Hà Sầu! Đáp án này mặc dù có chút ít kinh người, nhưng ngược lại đã làm cho trong lòng Đỗ Duy có chút ổn định. Quả nhiên là vu vương! Cũng chỉ có vu vương mới có được thực lực cường hãn đến như vậy. Nói cách khác… nếu Đại Tuyết Sơn tùy tiện xuất ra một người có thực lực cường hãn đến vậy… thì Đỗ Duy rõ là đừng coi Địa Tuyết Sơn là địch, thừa dịp sớm nghĩ biện pháp đầu hàng đi cho xong! Với cách nhìn của Đỗ Duy, thực lực của gã Bạch Hà Sầu này không hề kém lão quái vật Gandaff áo xanh .Mà vô luận là Gandaff hay Husein, mặc dù đều là thánh cấp nhưng chỉ am hiểu một dạng, hoặc là ma pháp, hoặc là vũ kỹ! Nhưng gã biến thái này lại là ma vũ song tu, hai dạng khác biệt đều tu luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh!
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy không khỏi liếc mắt thâm ý nhìn Lam Hải… trình độ đấu không thua sút vu vương, Lam Hải này cũng là thuộc cấp bậc tuyệt đỉnh cường giả của đại lục.
- Lam Hải tiên sinh, ta thật ra cũng không biết, ngài còn có thực lực mạnh mẽ đến như vậy a! Đánh đến lưỡng bại câu thương không thua sút vu vương, ngài tại Đại Tuyết Sơn tất cũng không đóng vai tầm thường a! _ Đỗ Duy chằm chằm giương mắt nhìn Lam Hải.
"Lưỡng bại câu thương" Lam Hải cười lắc đầu:
-Ngài đánh giá thực lực của ta quá cao rồi! Công tước đại nhân, bằng vào thực lực của ta, nếu Bạch Hà Sầu thật sự có thể sử dụng thực lực hoàn hảo nhất của hắn đến đây giết ta, ta có thế chống đỡ cũng đã xem như vạn hạnh.
- Nhưng vừa rồi…_ Đỗ Duy lòng trầm xuống.
"Vừa rồi…" Lam Hải thở dài:
-Vừa rồi đứng ở chỗ này cũng không phải là Bạch Hà Sầu chính thức! Bạch Hà Sầu bởi một nguyên nhân cực kỳ đặc thù, hắn căn bản không thể đi xuống Tuyết Sơn một bước! Cho nên người vừa rồi đến đây, thân thể là của một gã đồ đệ vu sư áo trắng của hắn nhưng là Bạch Hà Sầu. Hắn tuy bởi nguyên nhân đặc thù mà không rời Đại Tuyết Sơn một bước được nhưng cứ cách mỗi 10 năm, hắn có thể sử dụng một lần đoạt hồn pháp thuật, khiến cho linh hồn bám vào thân thể một người khác mà rời khỏi Tuyết Sơn! Nhưng pháp thuật này mười năm chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể duy trì liên tục ba tháng thôi. Nên ta ước định cùng hắn: mỗi 9 năm 9 tháng sẽ gặp mặt một lần.
Dừng một chút, lão hắc hắc cười khổ:
- May mắn là dùng loại đoạt hồn pháp thuật này để mượn một khối thân thể mà đến, bổn sự của hắn chỉ có thể phát huy nhiều nhất là hai ba thành mà thôi. Cũng chỉ có như vậy ta mới có thể kiên trì đến bây giờ… bằng không, giờ ta đã là một cái xác rồi.
Hai… hai ba thành?!! Đỗ Duy nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Hai ba thành? Vậy.. nếu Bạch Hà Sầu ở trạng thái hoàn hảo, chẳng phải thực lực có thể sánh với tộc trưởng long tộc, gã cường hãn biến thái sao?! Một nhân loại lại có thể đạt tới trạng thái mạnh mẽ đến vậy?
- Hắn thực sự là thiên tài trong thiên tài, hắn dường như được trời sinh ra chỉ để nắm giữ lực lượng cường đại! Năm đó ở Đại Tuyết Sơn, chúng ta cùng theo sư phụ học tập, bất cứ là cái gì vũ kỹ cường đại, hắn đều học được. Bất cứ là pháp thuật thâm ảo gì, hắn đều là liếc qua một lần là thi triển được. Chưa đầy ba mươi tuổi, thực lực hắn đã siêu vượt lên trên cả sư phụ chúng ta! Tất cả mọi người trên Đại Tuyết Sơn, không ai không thừa nhận hắn là đệ nhất cường giả!
Lam Hải khe khẽ thở dài:
- Đáng tiếc.. tính hắn có một nhược điểm trí mạng: kiêu ngạo! Tính kiêu ngạo của hắn ăn vào máu rồi, hắn là một người kiêu ngạo tới cực điểm! Nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, hắn đích xác có quyền kiêu ngạo! Phóng mắt nhìn cả đại lục, không chỉ là đương đại, mà cho dù là kể cả đến 300 năm trước, cũng có thể nói hắn là đệ nhất cường giả! Nếu cứ theo lời ta mà các cao thủ cường giả trong 300 năm qua từng hiên ra, không một ai có thể so được với Bạch Hà Sầu. Nếu bảo nhất định phải có người so sánh với hắn… vậy, có lẽ cũng chỉ có…"
Do dự một chút, Lam Hải chậm rãi nói :
- Chỉ có Aragon đại đế ngàn năm trước mới có thể ở trên hắn! Bạch Hà Sầu cũng thường nói, đáng tiếc hắn sinh sau một ngàn năm… nếu không, vị trí tinh không đệ nhất cường giả còn chưa biết được là hươu chết vào tay ai .
Lời này nếu là do người khác nói, Đỗ Duy chắc sẽ cười đến rụng răng. Nhưng lại do bác học đa tài Lam Hải học giả nói ra, nên nó không thể không khiến người khác suy nghĩ đôi chút!
- Thật ra, cho dù hắn dùng đoạt hồn pháp thuật để mượn một thân thể khác xuống núi giết ta thì với hai ba thành thực lực của hắn, cũng đã quá đủ để ta không thể chống được. Như ngươi vừa rồi nhìn thấy, mặc dù ta dùng mưu khiến hắn bị thương nhưng hắn vẫn hoàn toàn có đủ sức giết ta. Chỉ có điều, hắn thật sự là rất kiêu ngạo. Năm đó ta chính là lợi dụng điểm này lừa hắn phát ra lời thề! Đúng vậy, nếu hắn muốn giết ta, trừ phi là hắn có thể đánh bại ta nhưng không bị thương tới một cọng tóc mới được tính, nếu không được như vậy hắn không được giết ta! Hắc hắc.. nếu không có lời thề này, mấy chục năm qua ta đã bị giết đến vài lần rồi!
/434
|