Đỗ Duy lúc này vừa kinh hỷ vừa buồn bực. Mừng là cánh tay thứ ba này quả nhiên có thể tự vận dụng theo bản năng, chẳng khác nào trên người mang theo một hệ thống phòng ngự tự động. Buồn bực chính là cái thứ này quá ư là khó coi, vô duyên vô cớ có thêm một cánh tay so với những người khác, vậy hóa ra mình thành tên trộm ba tay sao?
Cybaster hít một hơi thật sâu, một hơi này hít vào dường như đem tất cả không khí chung quanh hút cạn. Sau đó tiến lên một bước, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện một tầng băng sương trắng mờ ảo dần lan rộng ra . Đỗ Duy nhìn thấy băng sướng đó đang không ngừng lan ra trên đất tiến về phía hắn
Đột nhiên trong cánh tay thứ ba sinh ra một lực lượng quái dị, cảm giác lực lượng kỳ dị này thuận theo cánh tay lan ra tòan bộ thân thể, làm thân thể ấm lên. Xung quanh thân người Đỗ Duy yếu ớt phát ra một vầng ánh sáng ảm đạm màu đỏ.
Việc này càng làm cho Cybaster thêm giật mình. Tuy vầng sáng đỏ ấy yếu ớt mong manh nhưng chính là đấu khí chất lượng "hàng thật giá đúng"! Có thể đem đấu khí phát tán ra ngòai cơ thể là tiêu chí thể hiện đẳng cấp vượt qua trung cấp võ sĩ. Không phải là võ sĩ cấp bốn trở lên thì tuyệt đối không thể có trình độ đấu khí như thế. "Đỗ Duy !……Cái tên khốn nạn này thật khiến cho người ta kinh thán!! Rõ ràng là một ma pháp sư không rành võ kỹ vậy mà chỉ trong một lát lại có thể có được trình độ này?"
Băng sương đấu khí đã lan rộng ra trên mặt đất, trong phạm vi chung quanh mấy chục thước đều biến thành một mảng băng tinh. Trên những cây đại thụ gần đó cũng kết thành băng kêu lách tách, lá cây trên cành cũng đông thành băng. Một làn gió lạnh thổi qua liền phát ra những tiếng kêu đinh đinh đang đang.
Lần này Cybaster đã dốc toàn lực! Hắn không dùng tốc độ nhanh nữa mà cầm trường mâu từng bước từng bước từ từ tiến về Đỗ Duy. Mỗi khi hắn tiến lên một bước, áp lực từ băng sương đấu khí càng thêm trầm trọng. Trong lòng khó chịu Đỗ Duy như bị một bức tường lớn ập lên người, nhưng không có biện pháp nào né tránh.
Nhưng vầng sáng màu đỏ ôn hòa trên người hắn lại ngăn chặn sự mở rộng của hàn khí băng sương mặc cho áp lực lớn cách mấy cũng không lui một bước! Băng sương đó lan tới trước người Đỗ Duy thì không còn cách nào tiến thêm. Đỗ Duy đứng cản trước cửa động không để cho băng sương xâm nhập vào trong hang động.
Cybaster từng bước từ từ đi đến, mỗi một bước của hắn đều gia tăng thêm mấy phần khí thế. Tuy Đỗ Duy không hiểu rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp nhưng có linh cảm rằng: Nếu để tên Cybaster này đi hết mấy bước kia thì cái sẽ nhận là một kích kinh thiên của hắn !
Cánh tay thứ ba bất ngờ tự cử động, hoàn toàn không cần thông qua tư duy của "Chủ nhân" này, cầm loan đao nhẹ nhàng chém tới một cái… Xoẹt một tiếng! Trên loan đao phân hóa ra một luồng hỏa diễm màu đỏ nhạt. Đỗ Duy nhìn thấy mà sợ người ngay người! Là tuyệt chiêu độc môn hỏa diễm đấu khí của Bạch Hà Sầu. Nhiệt độ của đấu khí hỏa diễm màu đỏ nhạt này nóng gấp trăm lần so với lửa thường. Trong chớp mắt, ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ bắn ra thành một đường lửa. Nơi mà nó đi qua lập tức làm tan chảy băng sương trên mặt đất. Cánh tay này một khắc không dừng lại, liên tiếp chém hết bảy tám nhát, nhìn bộ dáng như đang muốn ngăn cản sự xâm lấn của băng sương đấu khí. Tiếc rằng về mặt lực lượng lại thua xa đối phương, dù cho nó nỗ lực thế nào, băng sương sau khi bị tan chảy trên mặt đất thoáng cái lại đông kết lại.
Mà vào lúc này Cybaster cuối cùng đã đến trước mặt Đỗ Duy! Trường mâu trong tay hắn nhấc lên dựa vào một loại tốc độ kỳ dị đâm về phía Đỗ Duy!
Nhát đâm này tốc độ như không hề nhanh nhưng lọt vào mắt Đỗ Duy lại như sản sinh ra một loại ảo giác phảng phất như đã nhìn thấy trường mâu trước mắt nhưng thân thể lại không cách nào né tránh, nhìn tựa không nhanh nhưng lại vượt khỏi cực hạn của tốc độ!
Loại cảm giác này nếu bây giờ có một cường giả thánh cấp ở đây như Hussein hoặc Rodriguez thì sẽ lập tức phát giác ra thực lực của Cybaster này thật ra đã đứng ở đỉnh phong của cấp chín đột phá thánh cấp chỉ còn là khoảng cách một bước thôi. Lần xuất toàn lực này tựa hồ đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá pháp tắc thời không….
Cánh tay thứ ba của Đỗ Duy lập tức có cảm ứng, loan đao lần này chém ngang lại một lần nữa tìm được điểm yếu nhất của đối phương. Đinh một tiếng trường mâu và loan đao va chạm vào nhau. Tay Cybaster rung nhẹ một cái nhưng lần này hắn lại không lui. Trường mâu tuy bị cản trở nhưng vẫn không ngừng đâm tới. Loan đao của Đỗ Duy như lướt trên lông tơ lập tức đem phần rìa của cây thương gỗ này tỉa lấy một mảng theo cán trường mâu chém tới ngón tay của Cybaster.
Mà khóe miệng Cybaster lại lộ ra một tia mỉm cười quái dị.
Đỗ Duy rõ ràng nhìn thấy một cây trường mâu đâm đến bản thân, chỉ đáng tiếc cảnh giới võ kỹ của bản thân hắn không đủ chống đỡ dưới sự nguy cấp, đột nhiên hét lớn một tiếng dùng hai tay hung hăng chụp về phía trường mâu đó.
Phác….
Đỗ Duy chỉ cảm thấy ngón tay của hai tay mình đau kịch liệt nhưng quả đúng thật để cho bản thân nắm được trường mâu của đối phương hắn không quản đến đau đớn trên tay nữa. Dùng tận lực chống đỡ trường mâu nhưng chỉ như chuồn chuồn lay cột đá, không sao đỡ nổi?
Còn cơ thể lại bị đấu khí của đối phương áp chế căn bản là không né tránh được.
Cuối cùng chỉ nghe thấy mấy tiếng xoẹt xoẹt loan đao trên cánh tay thứ ba đã ép sát tới tay của Cybaster, sau đó hung hăng cắm vào. Âm thanh xương vỡ nát có thể nghe thấy rõ ràng!
Dưới một đao này Cybaster lại đột nhiên cười quái dị một tiếng buông cánh tay bị chém trúng ra sau đó cây loan đao này không có gì ngăn cản liền tiếp tục đâm tới cắm vào ngực của Cybaster……
Máu tươi trào ra phun thẳng lên mặt của Đỗ Duy mà chính vào lúc này….. hai tay của Đỗ Duy đột nhiên bị đấu khí trên trường mâu phá nát. Ngón tay trên bàn tay hắn tức thời phá ra mấy chục lỗ, máu tươi tuôn trào. Trên ngón tay trên tay phải hắn vốn còn đeo hai cái nhẫn một cái là đá ngũ sắc một cái là nhẫn trữ vật ma pháp dưới sự phá hoại của băng sương đấu khí cũng vỡ ra.
Nhẫn rơi trên mặt đất nghe keng một tiếng. Nhẫn đá ngũ sắc kia cũng chỉ là vỡ thành mấy mảnh mà thôi nhưng nhẫn trữ vật sau khi vỡ nát thì ma pháp hàm chứa trên đó bị phá hủy. Trong đó tồn trữ lượng lớn đồ đạc nào là bình này lọ kia, rồi các loại tài liệu ma pháp, thuốc ma pháp, ngoài ra còn có những thứ Đỗ Duy mang theo tùy thân toàn bộ đều văng ra mặt đất.
Trong đó có một cái huy chương nhỏ xảo hợp thế nào lại móc vào cây thương gỗ giữ lại không rơi trên đất mà liền theo trường mâu này cùng đâm vào……
Phác!
Đỗ Duy chỉ cảm thấy dưới ngực mát lạnh, hắn cứ thế tận mắt chứng kiến cây trường mâu này đâm vào ngực mình. Cái cảm giác băng lãnh ấy khiến hắn hình như không hề cảm thấy đau đớn gì chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí cứ thế xâm nhập vào trong cơ thể……
Lạnh…!
Rất lạnh…!
Toàn thân Đỗ Duy run lên, thời khắc tiếp đó hắn phảng phất như nhìn thấy sự hung tợn trong mắt Cybaster.
Trên thương gỗ băng sương đấu khí vốn yên tĩnh đột nhiên bạo phát ra. Đỗ Duy chỉ cảm thấy trên cây trường mâu đó như vươn ra vô số cây đao lớn xâm nhập vào trong thân thể rồi đâm chém điên cuồng khắp nơi, hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy nơi ngực đang cắm trường mâu đột nhiên bùng ra một đoàn huyết vụ!
Trường mâu băng lãnh kia đâm xuyên cơ thể bản thân hắn hình như còn ma sát với xương nhưng cứ thế mà xuyên qua.
Bản thân Cybaster trúng một đao nhưng mặt không hề đổi sắc đột nhiên nhấc tay lên nhất thời đem cả người Đỗ Duy đang bị trường mâu xuyên qua quăng lên sau đó rơi xuống nặng nề.
Bịch!!!
Khi cơ thể Đỗ Duy rơi trên đất hắn cơ hồ đã không còn cảm giác gì nữa rồi chỉ cảm thấy cơ thể bản thân hình như đã bị băng sương đấu khí hoàn toàn đông kết trong thoáng chốc sau đó lại bị phá hủy. Hắn cảm thấy tinh thần lực bản thân hư nhược đi nhanh chóng như một cơn lũ quét đem theo ý thức sinh mệnh của mình nhanh chóng biến mất……
Thế là phải chết rồi sao?
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một ý niệm cổ quái như thế.
Hắn nỗ lực vươn hai tay ra hình như muốn nắm bắt lấy cái gì nhưng lại không được cái gì cả sau đó hai tay buông xuống nặng nề rơi trên ngực của bản thân……
Trên ngón tay và bàn tay nơi trước ngực bị trường mâu đâm xuyên máu tươi tuôn ra như suối……
Chính vào lúc Đỗ Duy cảm thấy ý thức dần dần rời khỏi bản thân……
Ngực của hắn có một cái huy chương…..
Cái huy chương thần thánh kị sĩ mà Aragon đã để lại.
Cái huy chương được giáo tông dùng để thi triển thần thuật sau đó bị Đỗ Duy lén nhặt lấy……
Máu của Đỗ Duy tuôn lên trên huy chương trên cái huy chương vốn đầy các vết tích trầy xước và vết chém mà trong trận chiến trước đó bị một đao kinh thiên của Bạch Hà Sầu mém chút chém thành hai nửa…….
Những vết tích này lại từ từ dung hợp lại bằng một tốc độ quái dị sau khi được ngâm trong máu của Đỗ Duy!
Vào thời khắc này nếu bên cạnh có người quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện ra kim loại trên cái huy chương này phảng phất như đột nhiên biến thành vật thể sống sau khi từ từ dung hợp từng vết tích được tu phục sau đó ngay cả vết chém lợi hại nhất kia cũng khép lại……
Mà ở phía sau của huy chương cái tên của Aragon được viết bằng chữ thể hoa văn cổ "Aragon-Roland" mỗi nét vẽ đều đột nhiên chuyển động lên! Từng tuyến từng tuyến đường nét nhẹ nhàng bay múa uốn khúc sau đó tổ hợp thành một cái tên mới…….
Cybaster tận mắt thấy cuối cùng đã đâm xuyên qua Đỗ Duy rồi băng sương đấu khí trên trường mâu không giữ lại chút nào mà dồn hết vào trong người Đỗ Duy. Hắn thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng mọi sinh cơ trong người cái tên khốn kiếp khiến hắn thống hận này đều bị đấu khí của bản thân phá hủy!
Khi trường mâu mang theo cơ thể của Đỗ Duy ném ra xa xa nhìn Đỗ Duy rơi xuống đất vô lực mà buông xuôi hai tay trong lòng Cybaster sinh ra một loại thống khoái vô hạn!
Cuối cùng….. cũng giết được cái tên khốn nạn đáng chết này rồi!
Thân hắn lảo đảo, ho khan mạnh mấy cái nhìn vết thương ở ngực……
Cái cánh tay quái dị thứ ba này một đao đó thật sự là lợi hại! Giáp ở ngực của Cybaster sớm đã bị chém nát nhẹ nhàng. Một đao đó đâm sâu vào trong lá phổi của hắn thậm chí còn có một tia đấu khí ý đồ xâm nhập vào nhưng cỗ lực lượng này đối với bản thân mà nói thật sự là yếu hơn nhiều nên liền bị hắn đẩy ra.
Chỉ là…. Thương thế này quả thật không nhẹ.
Hắn cười lạnh hai tiếng hít thật sâu vào, xương cốt toàn thân đột nhiên phát ra một loại âm thanh kỳ quái. Sau đó vết thương trước ngực hắn nhanh chóng khép lại máu ngừng chảy, ngay cả vết đao chém trên tay của hắn cũng biến mất trong thoáng chốc.
Trong lòng hắn lại sinh ra tức giận.
" Cái tên Đỗ Duy đáng chết này cuối cùng vẫn ép bản thân hắn phải thi triển cái cơ thể hoàn mỹ này ra!
Nhưng mà việc cấp bách hiện tại là lập tức giết chết hai lão già đó sau đó trở về pháo đài Watt của Tây Bắc gặp cha với tốc độ nhanh nhất! Cái cơ thể hoàn mỹ đáng chết này mỗi lần thi triển ra sau đó đều phải chịu phản phệ mãnh liệt khó tránh, tính tình loạn lên trở thành tên điên khát máu. Cơ thể hoàn mỹ thi triển càng nhiều lực lượng phản phệ phát tác càng nhanh uy lực cũng càng mạnh!
Mà lần trước khi chiến đấu cùng chiến sĩ rồng đó sử dụng cơ thể hoàn mỹ quá độ khiến cho phản phệ cực nhanh sau khi kết thúc chiến đấu liền lập tức bị phản phệ.
May là lần này chỉ nhẹ nhàng sử dụng một lần như thế chắc là phản phệ cũng không phát tác quá nhanh với năng lực bản thân còn có thể áp chế một khoảng thời gian. Chỉ cần bản thân nhanh chóng về pháo đài Watt là không sao rồi."
Nhìn hang động trong lòng Cybaster lại sinh ra một tia kích động nữa.
"Giáo tông? Vu vương? Hừ! Chút nữa thôi đều là vong hồn dưới tay ta!!"
Giết chết giáo tông đế quốc Roland nhất định đại loạn! Mà thảo nguyên mất đi sự bảo hộ của Vu vương đám kị binh người hoang dã đó cũng không đáng cho mình xem trọng!
Thiên hạ…. thiên hạ còn không phải là của chúng ta sao!
Hắn hưng phấn quá độ tiến về trước đi vội hai bước nhưng đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh nhỏ hắn quay đầu lại nhìn đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Không thể nào! Ngươi……"
"Thi thể" lúc trước của Đỗ Duy đã từ từ đứng dậy thần sắc trên mặt rất là lạnh lùng cứ thế mà nhìn bản thân cái lỗ máu to bị trường mâu đâm xuyên ở trước ngực đã nhanh chóng khép lại……
"Gặp quỷ rồi! Sao có thể như vậy! Sao có thể khép lại còn nhanh hơn cơ thể hoàn mĩ của mình?!"
Đột nhiên chỉ thấy tên "Đỗ Duy" này chau mày nhẹ một cái nhìn cánh tay thứ ba ở trước ngực mình như lầm bầm một câu: "Dùng cái loại lực lượng hỗn độn không thuần này sao có thể dung hợp hoàn mỹ? hừ……."
Hắn đột nhiên nhấc tay lên dùng lực kéo một cái xoẹt một tiếng liền đem cái cánh tay thứ ba của bản thân này rút ra hết mà vị trí vốn để dung hợp vết thương chỉ trong chớp mắt đã khép lại nhìn không ra một chút dấu vết nào nữa.
Sau đó "Đỗ Duy" ngẩng đầu nhìn Cybaster loại lãnh đạm trong ánh mắt đó thậm chí khiến trong lòng Cybaster sinh ra một cỗ hàn khí!
Đúng vậy lãnh đạm tuyệt đối, sự lãnh đạm không hề che dấu chút nào!
Cứ như là một người khổng lồ tùy tiện nhìn con kiến dưới chân mình một cái….. cái loại lãnh đạm này tuyệt đối không thể giả tạo ra mà là loại bản năng tự nhiên nào đó.
Chỉ là bị "Đỗ Duy" nhìn một cái Cybaster đột nhiên cảm thấy toàn thân đều bị một uy thế ngập trời bao trùm lấy ép tới hắn cơ hồ muốn nổi điên vậy hận không được ngửa mặt lên trời mà hét điên cuồng mấy tiếng mới.
Tâm linh hắn lúc này lại vô thức đột nhiên nhấc trường mâu lên hướng về "Đỗ Duy" trong miệng kêu lớn lên: "ngươi….. ngươi….."
Trong ánh mắt trống rỗng của "Đỗ Duy" cuối cùng một tia lãnh đạm dần dần biến mất theo đó xuất hiện một tia quái dị sâu sắc sau đó hắn từ từ mở miệng hắn chỉ nói ngắn gọn hai chữ…..
"Muốn chết!"
Cybaster đột nhiên cảm thấy cả không gian của thế giới trước mặt đột nhiên uốn khúc một cái đợi khi hắn nhìn rõ lần nữa "Đỗ Duy" đã đứng trước mặt hắn khoảng cách hai người rất gần chỉ cách nhau hai bước mà thôi!
Trong lòng hoảng hốt đang muốn nhấc trường mâu đi đâm lại đột nhiên trên trường mâu cứng lại cúi đầu nhìn xuống một tay của "Đỗ Duy" đã ấn trên trường mâu của bản thân!
Hắn…. hắn….. hắn làm sao….. làm sao mà làm được?
Đây là ý thức tỉnh táo cuối cùng trong lòng Cybaster rồi!
Thời khắc tiếp theo hắn đột nhiên cảm thấy cả không gian đều trở nên chậm lại, sau đó liền cảm thấy trong cơ thể bản thân trào ra một cỗ lực lượng cường đại. Lực lượng này phun trào mà ra tức thời khiến lỗ chân lông toàn thân hắn đều chảy máu mãnh liệt!
Khoảnh khắc này thời gian trở nên chậm rãi thậm chí hắn có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một quá trình nhỏ nhất khi bề mặt da thịt bản thân tuôn ra máu….
Ầm!!!
Sau một tiếng nổ lớn trên mặt đất xuất hiện một rãnh sâu dài mấy trăm mét! Cơ thể Cybaster đã trực tiếp bay ra xa xa. Lực lượng đó cực kỳ cường đại khi hắn hướng về phía sau mà bay đi cơ thể xuyên qua cả mảng rừng dọc đường không biết đụng trúng mấy chục cái cây lớn!
Đợi đến khi Cybaster cảm thấy cơ thể của mình đã hoàn toàn như rã rời rồi tiếng gió bên tai cuối cùng cũng biến mất, uỳnh một tiếng, khi rơi trên đất hắn mở miệng phun ra máu liên tục lại nhìn cơ thể bản thân……
Hắn cứ như là một búp bê vải bị người ta dập nát vậy. Ngực của hắn một vết chém cực lớn dài đến một mét cơ hồ đem cả người hắn chém thành hai nửa.
Cybaster cơ hồ đau đến ngất đi lúc này nào còn dám bảo lưu thực lực, liều mạng toàn lực thi triển cơ thể hoàn mỹ cố gắng đem cơ thể chữa lại……
Khi hắn cuối cùng lắc lư lảo đảo đứng dậy nhìn về phía xa……
Hắn sợ hãi khi phát hiện bản thân vừa rồi bay một cái như thế đã bay ra không biết bao xa rồi!
Mảng rừng rậm lúc nãy bản thân còn đang trong đó hiện đã ở trên đường giao nhau giữa đất trời chỉ có thể thấy được ẩn ẩn một chút xíu……
Sắc mặt Cybaster hoảng sợ tột độ, kinh hãi nhìn về hướng rừng rậm đó…..
Đỗ Duy….. Đỗ Duy…… Đỗ Duy…… hắn sao có thể sở hữu loại thực lực cường đại này???...
Trong lòng hắn bây giờ cực kỳ hoảng sợ nào dám quay lại. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng rồi quay đầu về hướng Tây bắc chạy trốn như điên.
Trong rừng…..
"Đỗ Duy" đứng đó sắc mặt hắn lãnh đạm cứ như là không có ý thức gì. Ánh mắt trống rỗng quét qua một lượt lại đột nhiên nhìn thấy đống đồ hỗn loạn dưới đất chính là đống đồ trong nhẫn trữ vật của Đỗ Duy rơi ra sau khi nhẫn bị vỡ nát.
Hắn đi lảo đảo qua bên đó rồi bất thần thò tay vào trong đống đồ nắm lấy cây cung "mũi tên địa ngục Fedora" hình dáng đặc biệt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ôn hòa dị thường ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên cây cung này hai cái…….
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi trong ánh mắt chớp qua dị sắc đáng sợ đưa tay ra chụp lấy!
Trong không khí truyền đến một tiếng kêu đau khổ một thân ảnh màu đỏ hình như bị một cú nắm này của hắn cứ thế mà nắm lấy, lôi ra từ trong không khí!
Vẻ mặt Semel kinh hoảng cổ nàng bị "Đỗ Duy" một tay nắm lấy trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lấy "Đỗ Duy" trước mặt này.
"Ngươi rình ta?"
Trong thanh âm của "Đỗ Duy" mang theo một tia khinh thường nhìn Semel một cái: "Hừ, chỉ là một ma pháp sinh vật không có cơ thể."
Cổ Semel bị nắm lấy trong lòng càng sợ hãi! Bản thân rõ ràng không có cơ thể thật chất chỉ là một cái hư ảnh nhưng người trước mặt này chỉ một tay là có thể "nắm" lấy bản thân! Phảng phất như bất luận là hư ảo hay là thực thể hắn đều không chịu sự trói buộc của những pháp tắc này!
"Ngươi…… ngươi…… ngươi không phải là Đỗ Duy?!" âm thanh của Semel run rẩy.
Trên sắc mặt của "Đỗ Duy" chớp qua một tia dị dạng cuối cùng từ trong ánh mắt mờ mịt kia xuất hiện một tia thanh tĩnh.
Hắn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát sau đó lộ vẻ như cười cười: "À, ta nhớ ra rồi…… ta sớm đã chết rồi. Ây…… thời gian quá lâu rồi, lâu đến nỗi ta cơ hồ quên hết cả rồi."
Hắn lại nhìn nhìn Semel trong ánh mắt đạm mạc xuất hiện một tia ôn nhu, các ngón tay buông ra: "Ngươi là Semel đúng không? …. Ngươi là người thật hay chỉ là cái bóng?"
Sau khí cổ Semel được buông ra trong lòng cảm thấy yên ổn một chút nhưng vẫn sợ hãi lùi lại mấy bước: "Ta……. Ta là một ma pháp sinh vật."
"Đỗ Duy" lại như cười cười nhìn nàng tỉ mỉ một cái: "Uh…… vậy à! Yên tâm, ký ức chân chính của nàng cũng sắp thức tỉnh rồi."
Cả khuôn mặt mỹ lệ của Semel trắng bệch ra: "Ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Đỗ Duy" lại lắc lắc đầu sau đó chỉ chỉ nàng lại chỉ chỉ bản thân từ từ nói: "Kỳ thực nàng và ta đều giống nhau. Nàng yên tâm, hắn không có chết. Nếu không thì nàng cũng biến mất rồi đúng không?"
Dừng một lát hắn từ từ ngồi xuống âm thanh dần dần trở nên thấp trầm hư nhược đi……
Câu nói cuối cùng của hắn là: "Đợi sau khi hắn tỉnh lại nàng giúp ta chuyển một lời cho tên tiểu tử này……"
"Lời…… lời gì?" Semel do dự một chút đi lên hai bước.
"Nói với hắn…… làm cho tốt! Có thể kết thúc mọi thứ này hay không thì phải xem……. Hắn rồi…….."
Mắt thấy con mắt hắn đang muốn khép lại trong lòng Semel đột nhiên giật thót tiến lên gần: "Ngươi…… ngươi rút cuộc là ai???"
"Ta sao? Ta là…….."
Hình như dừng lại một lát hắn đột nhiên mở mắt ra nhất thời một cỗ khí thế cường đại tản ra từ toàn thân! Khí thế đó lan tỏa ra chỉ trong chớp mắt Semel liền cảm thấy bản thân cứ như là đứng bên cạnh một ngọn núi cao vậy!
Sau đó hắn chìa ra một bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra.
Trong lòng bàn tay chính là cái huy chương đó!
*************
Đỗ Duy cảm thấy bản thân như đứng trong một mảng hư không.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn bản thân phát hiện thân thể bản thân đã hoàn hảo vô khuyết nhưng xung quanh cứ như là một màn mộng cảnh……
Ý…. Chẳng lẽ bản thân đã bị cái tên tiểu tử mặt sắt Cybaster đó khử rồi?
Chẳng lẽ….. nơi này chính là âm tào địa phủ của cái thế giới này?
Cứ thế là chết rồi sao? Xuống địa phủ đầu thai rồi? Không biết còn có thể về đến cái thế giới kia của mình không nữa…….
Nhưng mà xung quanh đều là một mảng hư không ngay cả con đường cũng không có a……
Đỗ Duy đột nhiên dùng toàn bộ sức hét lớn lên……
"Có~!~~người~!~không????"
Trong hư không đột nhiên có một âm thanh hồi đáp lại.
Khiến Đỗ Duy kinh hãi là âm thanh này cái âm thanh này lại hoàn toàn giống như của mình!!
"Ngươi cảm thấy cái gì là "người"?"
Đỗ Duy sửng sốt một lát: "Người?? Người chính là nhân loại……."
"Vậy cái gì là thần nào?"
"Thần?" Đỗ Duy suy nghĩ một lát: "Ta chẳng quản thần là cái thứ gì! Hơn nữa theo ta thấy thần linh trên đại lục này cái gì mà quang minh nữ thần chứ. Bất quá chỉ là một mụ điếm già mà thôi!"
Âm thanh đó đột nhiên cười lớn lên: "Nói hay! Nói rất hay! Cái gì mà Quang minh nữ thần thì bất quá cũng chỉ là một mụ điếm già thôi!"
Dừng một lát âm thanh đó lại hỏi: "Ta hỏi ngươi ngươi có muốn một ngày nào đó có thể khiến cho mụ điếm già này quỳ trước mặt ngươi mà liếm ngón chân ngươi?"
Đỗ Duy: "…………"
Cybaster hít một hơi thật sâu, một hơi này hít vào dường như đem tất cả không khí chung quanh hút cạn. Sau đó tiến lên một bước, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu xuất hiện một tầng băng sương trắng mờ ảo dần lan rộng ra . Đỗ Duy nhìn thấy băng sướng đó đang không ngừng lan ra trên đất tiến về phía hắn
Đột nhiên trong cánh tay thứ ba sinh ra một lực lượng quái dị, cảm giác lực lượng kỳ dị này thuận theo cánh tay lan ra tòan bộ thân thể, làm thân thể ấm lên. Xung quanh thân người Đỗ Duy yếu ớt phát ra một vầng ánh sáng ảm đạm màu đỏ.
Việc này càng làm cho Cybaster thêm giật mình. Tuy vầng sáng đỏ ấy yếu ớt mong manh nhưng chính là đấu khí chất lượng "hàng thật giá đúng"! Có thể đem đấu khí phát tán ra ngòai cơ thể là tiêu chí thể hiện đẳng cấp vượt qua trung cấp võ sĩ. Không phải là võ sĩ cấp bốn trở lên thì tuyệt đối không thể có trình độ đấu khí như thế. "Đỗ Duy !……Cái tên khốn nạn này thật khiến cho người ta kinh thán!! Rõ ràng là một ma pháp sư không rành võ kỹ vậy mà chỉ trong một lát lại có thể có được trình độ này?"
Băng sương đấu khí đã lan rộng ra trên mặt đất, trong phạm vi chung quanh mấy chục thước đều biến thành một mảng băng tinh. Trên những cây đại thụ gần đó cũng kết thành băng kêu lách tách, lá cây trên cành cũng đông thành băng. Một làn gió lạnh thổi qua liền phát ra những tiếng kêu đinh đinh đang đang.
Lần này Cybaster đã dốc toàn lực! Hắn không dùng tốc độ nhanh nữa mà cầm trường mâu từng bước từng bước từ từ tiến về Đỗ Duy. Mỗi khi hắn tiến lên một bước, áp lực từ băng sương đấu khí càng thêm trầm trọng. Trong lòng khó chịu Đỗ Duy như bị một bức tường lớn ập lên người, nhưng không có biện pháp nào né tránh.
Nhưng vầng sáng màu đỏ ôn hòa trên người hắn lại ngăn chặn sự mở rộng của hàn khí băng sương mặc cho áp lực lớn cách mấy cũng không lui một bước! Băng sương đó lan tới trước người Đỗ Duy thì không còn cách nào tiến thêm. Đỗ Duy đứng cản trước cửa động không để cho băng sương xâm nhập vào trong hang động.
Cybaster từng bước từ từ đi đến, mỗi một bước của hắn đều gia tăng thêm mấy phần khí thế. Tuy Đỗ Duy không hiểu rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp nhưng có linh cảm rằng: Nếu để tên Cybaster này đi hết mấy bước kia thì cái sẽ nhận là một kích kinh thiên của hắn !
Cánh tay thứ ba bất ngờ tự cử động, hoàn toàn không cần thông qua tư duy của "Chủ nhân" này, cầm loan đao nhẹ nhàng chém tới một cái… Xoẹt một tiếng! Trên loan đao phân hóa ra một luồng hỏa diễm màu đỏ nhạt. Đỗ Duy nhìn thấy mà sợ người ngay người! Là tuyệt chiêu độc môn hỏa diễm đấu khí của Bạch Hà Sầu. Nhiệt độ của đấu khí hỏa diễm màu đỏ nhạt này nóng gấp trăm lần so với lửa thường. Trong chớp mắt, ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ bắn ra thành một đường lửa. Nơi mà nó đi qua lập tức làm tan chảy băng sương trên mặt đất. Cánh tay này một khắc không dừng lại, liên tiếp chém hết bảy tám nhát, nhìn bộ dáng như đang muốn ngăn cản sự xâm lấn của băng sương đấu khí. Tiếc rằng về mặt lực lượng lại thua xa đối phương, dù cho nó nỗ lực thế nào, băng sương sau khi bị tan chảy trên mặt đất thoáng cái lại đông kết lại.
Mà vào lúc này Cybaster cuối cùng đã đến trước mặt Đỗ Duy! Trường mâu trong tay hắn nhấc lên dựa vào một loại tốc độ kỳ dị đâm về phía Đỗ Duy!
Nhát đâm này tốc độ như không hề nhanh nhưng lọt vào mắt Đỗ Duy lại như sản sinh ra một loại ảo giác phảng phất như đã nhìn thấy trường mâu trước mắt nhưng thân thể lại không cách nào né tránh, nhìn tựa không nhanh nhưng lại vượt khỏi cực hạn của tốc độ!
Loại cảm giác này nếu bây giờ có một cường giả thánh cấp ở đây như Hussein hoặc Rodriguez thì sẽ lập tức phát giác ra thực lực của Cybaster này thật ra đã đứng ở đỉnh phong của cấp chín đột phá thánh cấp chỉ còn là khoảng cách một bước thôi. Lần xuất toàn lực này tựa hồ đã ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá pháp tắc thời không….
Cánh tay thứ ba của Đỗ Duy lập tức có cảm ứng, loan đao lần này chém ngang lại một lần nữa tìm được điểm yếu nhất của đối phương. Đinh một tiếng trường mâu và loan đao va chạm vào nhau. Tay Cybaster rung nhẹ một cái nhưng lần này hắn lại không lui. Trường mâu tuy bị cản trở nhưng vẫn không ngừng đâm tới. Loan đao của Đỗ Duy như lướt trên lông tơ lập tức đem phần rìa của cây thương gỗ này tỉa lấy một mảng theo cán trường mâu chém tới ngón tay của Cybaster.
Mà khóe miệng Cybaster lại lộ ra một tia mỉm cười quái dị.
Đỗ Duy rõ ràng nhìn thấy một cây trường mâu đâm đến bản thân, chỉ đáng tiếc cảnh giới võ kỹ của bản thân hắn không đủ chống đỡ dưới sự nguy cấp, đột nhiên hét lớn một tiếng dùng hai tay hung hăng chụp về phía trường mâu đó.
Phác….
Đỗ Duy chỉ cảm thấy ngón tay của hai tay mình đau kịch liệt nhưng quả đúng thật để cho bản thân nắm được trường mâu của đối phương hắn không quản đến đau đớn trên tay nữa. Dùng tận lực chống đỡ trường mâu nhưng chỉ như chuồn chuồn lay cột đá, không sao đỡ nổi?
Còn cơ thể lại bị đấu khí của đối phương áp chế căn bản là không né tránh được.
Cuối cùng chỉ nghe thấy mấy tiếng xoẹt xoẹt loan đao trên cánh tay thứ ba đã ép sát tới tay của Cybaster, sau đó hung hăng cắm vào. Âm thanh xương vỡ nát có thể nghe thấy rõ ràng!
Dưới một đao này Cybaster lại đột nhiên cười quái dị một tiếng buông cánh tay bị chém trúng ra sau đó cây loan đao này không có gì ngăn cản liền tiếp tục đâm tới cắm vào ngực của Cybaster……
Máu tươi trào ra phun thẳng lên mặt của Đỗ Duy mà chính vào lúc này….. hai tay của Đỗ Duy đột nhiên bị đấu khí trên trường mâu phá nát. Ngón tay trên bàn tay hắn tức thời phá ra mấy chục lỗ, máu tươi tuôn trào. Trên ngón tay trên tay phải hắn vốn còn đeo hai cái nhẫn một cái là đá ngũ sắc một cái là nhẫn trữ vật ma pháp dưới sự phá hoại của băng sương đấu khí cũng vỡ ra.
Nhẫn rơi trên mặt đất nghe keng một tiếng. Nhẫn đá ngũ sắc kia cũng chỉ là vỡ thành mấy mảnh mà thôi nhưng nhẫn trữ vật sau khi vỡ nát thì ma pháp hàm chứa trên đó bị phá hủy. Trong đó tồn trữ lượng lớn đồ đạc nào là bình này lọ kia, rồi các loại tài liệu ma pháp, thuốc ma pháp, ngoài ra còn có những thứ Đỗ Duy mang theo tùy thân toàn bộ đều văng ra mặt đất.
Trong đó có một cái huy chương nhỏ xảo hợp thế nào lại móc vào cây thương gỗ giữ lại không rơi trên đất mà liền theo trường mâu này cùng đâm vào……
Phác!
Đỗ Duy chỉ cảm thấy dưới ngực mát lạnh, hắn cứ thế tận mắt chứng kiến cây trường mâu này đâm vào ngực mình. Cái cảm giác băng lãnh ấy khiến hắn hình như không hề cảm thấy đau đớn gì chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí cứ thế xâm nhập vào trong cơ thể……
Lạnh…!
Rất lạnh…!
Toàn thân Đỗ Duy run lên, thời khắc tiếp đó hắn phảng phất như nhìn thấy sự hung tợn trong mắt Cybaster.
Trên thương gỗ băng sương đấu khí vốn yên tĩnh đột nhiên bạo phát ra. Đỗ Duy chỉ cảm thấy trên cây trường mâu đó như vươn ra vô số cây đao lớn xâm nhập vào trong thân thể rồi đâm chém điên cuồng khắp nơi, hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy nơi ngực đang cắm trường mâu đột nhiên bùng ra một đoàn huyết vụ!
Trường mâu băng lãnh kia đâm xuyên cơ thể bản thân hắn hình như còn ma sát với xương nhưng cứ thế mà xuyên qua.
Bản thân Cybaster trúng một đao nhưng mặt không hề đổi sắc đột nhiên nhấc tay lên nhất thời đem cả người Đỗ Duy đang bị trường mâu xuyên qua quăng lên sau đó rơi xuống nặng nề.
Bịch!!!
Khi cơ thể Đỗ Duy rơi trên đất hắn cơ hồ đã không còn cảm giác gì nữa rồi chỉ cảm thấy cơ thể bản thân hình như đã bị băng sương đấu khí hoàn toàn đông kết trong thoáng chốc sau đó lại bị phá hủy. Hắn cảm thấy tinh thần lực bản thân hư nhược đi nhanh chóng như một cơn lũ quét đem theo ý thức sinh mệnh của mình nhanh chóng biến mất……
Thế là phải chết rồi sao?
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một ý niệm cổ quái như thế.
Hắn nỗ lực vươn hai tay ra hình như muốn nắm bắt lấy cái gì nhưng lại không được cái gì cả sau đó hai tay buông xuống nặng nề rơi trên ngực của bản thân……
Trên ngón tay và bàn tay nơi trước ngực bị trường mâu đâm xuyên máu tươi tuôn ra như suối……
Chính vào lúc Đỗ Duy cảm thấy ý thức dần dần rời khỏi bản thân……
Ngực của hắn có một cái huy chương…..
Cái huy chương thần thánh kị sĩ mà Aragon đã để lại.
Cái huy chương được giáo tông dùng để thi triển thần thuật sau đó bị Đỗ Duy lén nhặt lấy……
Máu của Đỗ Duy tuôn lên trên huy chương trên cái huy chương vốn đầy các vết tích trầy xước và vết chém mà trong trận chiến trước đó bị một đao kinh thiên của Bạch Hà Sầu mém chút chém thành hai nửa…….
Những vết tích này lại từ từ dung hợp lại bằng một tốc độ quái dị sau khi được ngâm trong máu của Đỗ Duy!
Vào thời khắc này nếu bên cạnh có người quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện ra kim loại trên cái huy chương này phảng phất như đột nhiên biến thành vật thể sống sau khi từ từ dung hợp từng vết tích được tu phục sau đó ngay cả vết chém lợi hại nhất kia cũng khép lại……
Mà ở phía sau của huy chương cái tên của Aragon được viết bằng chữ thể hoa văn cổ "Aragon-Roland" mỗi nét vẽ đều đột nhiên chuyển động lên! Từng tuyến từng tuyến đường nét nhẹ nhàng bay múa uốn khúc sau đó tổ hợp thành một cái tên mới…….
Cybaster tận mắt thấy cuối cùng đã đâm xuyên qua Đỗ Duy rồi băng sương đấu khí trên trường mâu không giữ lại chút nào mà dồn hết vào trong người Đỗ Duy. Hắn thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng mọi sinh cơ trong người cái tên khốn kiếp khiến hắn thống hận này đều bị đấu khí của bản thân phá hủy!
Khi trường mâu mang theo cơ thể của Đỗ Duy ném ra xa xa nhìn Đỗ Duy rơi xuống đất vô lực mà buông xuôi hai tay trong lòng Cybaster sinh ra một loại thống khoái vô hạn!
Cuối cùng….. cũng giết được cái tên khốn nạn đáng chết này rồi!
Thân hắn lảo đảo, ho khan mạnh mấy cái nhìn vết thương ở ngực……
Cái cánh tay quái dị thứ ba này một đao đó thật sự là lợi hại! Giáp ở ngực của Cybaster sớm đã bị chém nát nhẹ nhàng. Một đao đó đâm sâu vào trong lá phổi của hắn thậm chí còn có một tia đấu khí ý đồ xâm nhập vào nhưng cỗ lực lượng này đối với bản thân mà nói thật sự là yếu hơn nhiều nên liền bị hắn đẩy ra.
Chỉ là…. Thương thế này quả thật không nhẹ.
Hắn cười lạnh hai tiếng hít thật sâu vào, xương cốt toàn thân đột nhiên phát ra một loại âm thanh kỳ quái. Sau đó vết thương trước ngực hắn nhanh chóng khép lại máu ngừng chảy, ngay cả vết đao chém trên tay của hắn cũng biến mất trong thoáng chốc.
Trong lòng hắn lại sinh ra tức giận.
" Cái tên Đỗ Duy đáng chết này cuối cùng vẫn ép bản thân hắn phải thi triển cái cơ thể hoàn mỹ này ra!
Nhưng mà việc cấp bách hiện tại là lập tức giết chết hai lão già đó sau đó trở về pháo đài Watt của Tây Bắc gặp cha với tốc độ nhanh nhất! Cái cơ thể hoàn mỹ đáng chết này mỗi lần thi triển ra sau đó đều phải chịu phản phệ mãnh liệt khó tránh, tính tình loạn lên trở thành tên điên khát máu. Cơ thể hoàn mỹ thi triển càng nhiều lực lượng phản phệ phát tác càng nhanh uy lực cũng càng mạnh!
Mà lần trước khi chiến đấu cùng chiến sĩ rồng đó sử dụng cơ thể hoàn mỹ quá độ khiến cho phản phệ cực nhanh sau khi kết thúc chiến đấu liền lập tức bị phản phệ.
May là lần này chỉ nhẹ nhàng sử dụng một lần như thế chắc là phản phệ cũng không phát tác quá nhanh với năng lực bản thân còn có thể áp chế một khoảng thời gian. Chỉ cần bản thân nhanh chóng về pháo đài Watt là không sao rồi."
Nhìn hang động trong lòng Cybaster lại sinh ra một tia kích động nữa.
"Giáo tông? Vu vương? Hừ! Chút nữa thôi đều là vong hồn dưới tay ta!!"
Giết chết giáo tông đế quốc Roland nhất định đại loạn! Mà thảo nguyên mất đi sự bảo hộ của Vu vương đám kị binh người hoang dã đó cũng không đáng cho mình xem trọng!
Thiên hạ…. thiên hạ còn không phải là của chúng ta sao!
Hắn hưng phấn quá độ tiến về trước đi vội hai bước nhưng đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh nhỏ hắn quay đầu lại nhìn đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Không thể nào! Ngươi……"
"Thi thể" lúc trước của Đỗ Duy đã từ từ đứng dậy thần sắc trên mặt rất là lạnh lùng cứ thế mà nhìn bản thân cái lỗ máu to bị trường mâu đâm xuyên ở trước ngực đã nhanh chóng khép lại……
"Gặp quỷ rồi! Sao có thể như vậy! Sao có thể khép lại còn nhanh hơn cơ thể hoàn mĩ của mình?!"
Đột nhiên chỉ thấy tên "Đỗ Duy" này chau mày nhẹ một cái nhìn cánh tay thứ ba ở trước ngực mình như lầm bầm một câu: "Dùng cái loại lực lượng hỗn độn không thuần này sao có thể dung hợp hoàn mỹ? hừ……."
Hắn đột nhiên nhấc tay lên dùng lực kéo một cái xoẹt một tiếng liền đem cái cánh tay thứ ba của bản thân này rút ra hết mà vị trí vốn để dung hợp vết thương chỉ trong chớp mắt đã khép lại nhìn không ra một chút dấu vết nào nữa.
Sau đó "Đỗ Duy" ngẩng đầu nhìn Cybaster loại lãnh đạm trong ánh mắt đó thậm chí khiến trong lòng Cybaster sinh ra một cỗ hàn khí!
Đúng vậy lãnh đạm tuyệt đối, sự lãnh đạm không hề che dấu chút nào!
Cứ như là một người khổng lồ tùy tiện nhìn con kiến dưới chân mình một cái….. cái loại lãnh đạm này tuyệt đối không thể giả tạo ra mà là loại bản năng tự nhiên nào đó.
Chỉ là bị "Đỗ Duy" nhìn một cái Cybaster đột nhiên cảm thấy toàn thân đều bị một uy thế ngập trời bao trùm lấy ép tới hắn cơ hồ muốn nổi điên vậy hận không được ngửa mặt lên trời mà hét điên cuồng mấy tiếng mới.
Tâm linh hắn lúc này lại vô thức đột nhiên nhấc trường mâu lên hướng về "Đỗ Duy" trong miệng kêu lớn lên: "ngươi….. ngươi….."
Trong ánh mắt trống rỗng của "Đỗ Duy" cuối cùng một tia lãnh đạm dần dần biến mất theo đó xuất hiện một tia quái dị sâu sắc sau đó hắn từ từ mở miệng hắn chỉ nói ngắn gọn hai chữ…..
"Muốn chết!"
Cybaster đột nhiên cảm thấy cả không gian của thế giới trước mặt đột nhiên uốn khúc một cái đợi khi hắn nhìn rõ lần nữa "Đỗ Duy" đã đứng trước mặt hắn khoảng cách hai người rất gần chỉ cách nhau hai bước mà thôi!
Trong lòng hoảng hốt đang muốn nhấc trường mâu đi đâm lại đột nhiên trên trường mâu cứng lại cúi đầu nhìn xuống một tay của "Đỗ Duy" đã ấn trên trường mâu của bản thân!
Hắn…. hắn….. hắn làm sao….. làm sao mà làm được?
Đây là ý thức tỉnh táo cuối cùng trong lòng Cybaster rồi!
Thời khắc tiếp theo hắn đột nhiên cảm thấy cả không gian đều trở nên chậm lại, sau đó liền cảm thấy trong cơ thể bản thân trào ra một cỗ lực lượng cường đại. Lực lượng này phun trào mà ra tức thời khiến lỗ chân lông toàn thân hắn đều chảy máu mãnh liệt!
Khoảnh khắc này thời gian trở nên chậm rãi thậm chí hắn có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi một quá trình nhỏ nhất khi bề mặt da thịt bản thân tuôn ra máu….
Ầm!!!
Sau một tiếng nổ lớn trên mặt đất xuất hiện một rãnh sâu dài mấy trăm mét! Cơ thể Cybaster đã trực tiếp bay ra xa xa. Lực lượng đó cực kỳ cường đại khi hắn hướng về phía sau mà bay đi cơ thể xuyên qua cả mảng rừng dọc đường không biết đụng trúng mấy chục cái cây lớn!
Đợi đến khi Cybaster cảm thấy cơ thể của mình đã hoàn toàn như rã rời rồi tiếng gió bên tai cuối cùng cũng biến mất, uỳnh một tiếng, khi rơi trên đất hắn mở miệng phun ra máu liên tục lại nhìn cơ thể bản thân……
Hắn cứ như là một búp bê vải bị người ta dập nát vậy. Ngực của hắn một vết chém cực lớn dài đến một mét cơ hồ đem cả người hắn chém thành hai nửa.
Cybaster cơ hồ đau đến ngất đi lúc này nào còn dám bảo lưu thực lực, liều mạng toàn lực thi triển cơ thể hoàn mỹ cố gắng đem cơ thể chữa lại……
Khi hắn cuối cùng lắc lư lảo đảo đứng dậy nhìn về phía xa……
Hắn sợ hãi khi phát hiện bản thân vừa rồi bay một cái như thế đã bay ra không biết bao xa rồi!
Mảng rừng rậm lúc nãy bản thân còn đang trong đó hiện đã ở trên đường giao nhau giữa đất trời chỉ có thể thấy được ẩn ẩn một chút xíu……
Sắc mặt Cybaster hoảng sợ tột độ, kinh hãi nhìn về hướng rừng rậm đó…..
Đỗ Duy….. Đỗ Duy…… Đỗ Duy…… hắn sao có thể sở hữu loại thực lực cường đại này???...
Trong lòng hắn bây giờ cực kỳ hoảng sợ nào dám quay lại. Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng rồi quay đầu về hướng Tây bắc chạy trốn như điên.
Trong rừng…..
"Đỗ Duy" đứng đó sắc mặt hắn lãnh đạm cứ như là không có ý thức gì. Ánh mắt trống rỗng quét qua một lượt lại đột nhiên nhìn thấy đống đồ hỗn loạn dưới đất chính là đống đồ trong nhẫn trữ vật của Đỗ Duy rơi ra sau khi nhẫn bị vỡ nát.
Hắn đi lảo đảo qua bên đó rồi bất thần thò tay vào trong đống đồ nắm lấy cây cung "mũi tên địa ngục Fedora" hình dáng đặc biệt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên ôn hòa dị thường ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên cây cung này hai cái…….
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi trong ánh mắt chớp qua dị sắc đáng sợ đưa tay ra chụp lấy!
Trong không khí truyền đến một tiếng kêu đau khổ một thân ảnh màu đỏ hình như bị một cú nắm này của hắn cứ thế mà nắm lấy, lôi ra từ trong không khí!
Vẻ mặt Semel kinh hoảng cổ nàng bị "Đỗ Duy" một tay nắm lấy trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lấy "Đỗ Duy" trước mặt này.
"Ngươi rình ta?"
Trong thanh âm của "Đỗ Duy" mang theo một tia khinh thường nhìn Semel một cái: "Hừ, chỉ là một ma pháp sinh vật không có cơ thể."
Cổ Semel bị nắm lấy trong lòng càng sợ hãi! Bản thân rõ ràng không có cơ thể thật chất chỉ là một cái hư ảnh nhưng người trước mặt này chỉ một tay là có thể "nắm" lấy bản thân! Phảng phất như bất luận là hư ảo hay là thực thể hắn đều không chịu sự trói buộc của những pháp tắc này!
"Ngươi…… ngươi…… ngươi không phải là Đỗ Duy?!" âm thanh của Semel run rẩy.
Trên sắc mặt của "Đỗ Duy" chớp qua một tia dị dạng cuối cùng từ trong ánh mắt mờ mịt kia xuất hiện một tia thanh tĩnh.
Hắn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát sau đó lộ vẻ như cười cười: "À, ta nhớ ra rồi…… ta sớm đã chết rồi. Ây…… thời gian quá lâu rồi, lâu đến nỗi ta cơ hồ quên hết cả rồi."
Hắn lại nhìn nhìn Semel trong ánh mắt đạm mạc xuất hiện một tia ôn nhu, các ngón tay buông ra: "Ngươi là Semel đúng không? …. Ngươi là người thật hay chỉ là cái bóng?"
Sau khí cổ Semel được buông ra trong lòng cảm thấy yên ổn một chút nhưng vẫn sợ hãi lùi lại mấy bước: "Ta……. Ta là một ma pháp sinh vật."
"Đỗ Duy" lại như cười cười nhìn nàng tỉ mỉ một cái: "Uh…… vậy à! Yên tâm, ký ức chân chính của nàng cũng sắp thức tỉnh rồi."
Cả khuôn mặt mỹ lệ của Semel trắng bệch ra: "Ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Đỗ Duy" lại lắc lắc đầu sau đó chỉ chỉ nàng lại chỉ chỉ bản thân từ từ nói: "Kỳ thực nàng và ta đều giống nhau. Nàng yên tâm, hắn không có chết. Nếu không thì nàng cũng biến mất rồi đúng không?"
Dừng một lát hắn từ từ ngồi xuống âm thanh dần dần trở nên thấp trầm hư nhược đi……
Câu nói cuối cùng của hắn là: "Đợi sau khi hắn tỉnh lại nàng giúp ta chuyển một lời cho tên tiểu tử này……"
"Lời…… lời gì?" Semel do dự một chút đi lên hai bước.
"Nói với hắn…… làm cho tốt! Có thể kết thúc mọi thứ này hay không thì phải xem……. Hắn rồi…….."
Mắt thấy con mắt hắn đang muốn khép lại trong lòng Semel đột nhiên giật thót tiến lên gần: "Ngươi…… ngươi rút cuộc là ai???"
"Ta sao? Ta là…….."
Hình như dừng lại một lát hắn đột nhiên mở mắt ra nhất thời một cỗ khí thế cường đại tản ra từ toàn thân! Khí thế đó lan tỏa ra chỉ trong chớp mắt Semel liền cảm thấy bản thân cứ như là đứng bên cạnh một ngọn núi cao vậy!
Sau đó hắn chìa ra một bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra.
Trong lòng bàn tay chính là cái huy chương đó!
*************
Đỗ Duy cảm thấy bản thân như đứng trong một mảng hư không.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn bản thân phát hiện thân thể bản thân đã hoàn hảo vô khuyết nhưng xung quanh cứ như là một màn mộng cảnh……
Ý…. Chẳng lẽ bản thân đã bị cái tên tiểu tử mặt sắt Cybaster đó khử rồi?
Chẳng lẽ….. nơi này chính là âm tào địa phủ của cái thế giới này?
Cứ thế là chết rồi sao? Xuống địa phủ đầu thai rồi? Không biết còn có thể về đến cái thế giới kia của mình không nữa…….
Nhưng mà xung quanh đều là một mảng hư không ngay cả con đường cũng không có a……
Đỗ Duy đột nhiên dùng toàn bộ sức hét lớn lên……
"Có~!~~người~!~không????"
Trong hư không đột nhiên có một âm thanh hồi đáp lại.
Khiến Đỗ Duy kinh hãi là âm thanh này cái âm thanh này lại hoàn toàn giống như của mình!!
"Ngươi cảm thấy cái gì là "người"?"
Đỗ Duy sửng sốt một lát: "Người?? Người chính là nhân loại……."
"Vậy cái gì là thần nào?"
"Thần?" Đỗ Duy suy nghĩ một lát: "Ta chẳng quản thần là cái thứ gì! Hơn nữa theo ta thấy thần linh trên đại lục này cái gì mà quang minh nữ thần chứ. Bất quá chỉ là một mụ điếm già mà thôi!"
Âm thanh đó đột nhiên cười lớn lên: "Nói hay! Nói rất hay! Cái gì mà Quang minh nữ thần thì bất quá cũng chỉ là một mụ điếm già thôi!"
Dừng một lát âm thanh đó lại hỏi: "Ta hỏi ngươi ngươi có muốn một ngày nào đó có thể khiến cho mụ điếm già này quỳ trước mặt ngươi mà liếm ngón chân ngươi?"
Đỗ Duy: "…………"
/434
|