- Rufik, ngươi có biết lãng phí là một thói quen không tốt hay không! Hãy ăn đi, mấy thứ này đều phải ăn hết mới được!
Đỗ Duy uống một ngụm rượu nhỏ. Loại rượu mạnh này giống như lửa đốt theo thực quản chảy thẳng xuống làm cho người ta thoải mái dù bên ngoài thời tiết đang lạnh run người.
- Nhóc, ngươi nhìn kìa! Ngươi biết không, vào những lúc thời tiết quỷ quái như thế này, đã muộn như thế rồi mà còn là ngày lễ, chủ tiệm này lại không đóng cửa mà còn cố gắng duy trì kinh doanh, rõ ràng là đang gặp rất nhiều khó khăn, cố gắng duy trì buôn bán ở đây, hy vọng có thể kiếm thêm một ít tiền.
Đỗ Duy nói, rồi cười cười:
- Mà ta chỉ lấy ra một đồng vàng....Một đồng vàng đối với ta thì cũng giống như là một cây cỏ! Nhưng mà nó lại có thể làm cho bọn họ thoải mái, làm cho bọn họ bớt đi nỗi lo âu và bớt đi sự mệt mỏi trong một ngày. Ngươi hiểu không? Đây là lợi ích của tiền bạc. Sau này ngươi làm quốc vương rồi, phải hiểu đạo lý này. Một quốc vương không biết sức mạnh của tiền bạc thì không phải là một quốc vương tốt.
Rufik ghi nhớ thật kỹ những lời của Đỗ Duy, sau đó hắn nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi đã khiến cho hắn kính sợ lại đang làm ra một hành động quái lạ.
Đỗ Duy lấy ra một thanh dao ngắn được chế tạo tinh xảo từ trong người. Sau đó Đỗ Duy lại mò mẫm ở trong túi rồi lấy ra một khúc gỗ sạch sẽ, tiếp đó Đỗ Duy nắm chặt khúc gỗ rồi dùng lưỡi dao đang lóe lên ánh sáng lấp lánh mà gọt. Sau một lát hắn vót ra hai cây đũa vừa thon vừa dài, hắn lại kêu hầu bàn đem hai cây đũa này đi rửa sạch sẽ rồi mới đưa lên lại cho hắn. Đỗ Duy vừa cầm chúng ở trong tay vừa suy nghĩ một chút, hình như hắn rất vừa lòng và vẻ mặt cũng vui vẻ hơn một chút. Dưới cái nhìn chăm chú của Rufik, Đỗ Duy một tay cầm hai cây đũa đưa lên đưa xuống, vô cùng thuần thục dùng chúng để gắp thịt gắp đậu.
Thói quen ăn uống của người trên đại lục Roland đều là dùng dao và nĩa, Rufik chưa bao giờ thấy có người dùng qua thứ này? Hắn nhìn một lát rồi không nhịn được mà ngẩn người ra.
- Muốn thử xem không?_ Đỗ Duy cười cười rồi đưa chiếc đũa đang cầm trong tay qua.
Rufik do dự một chút rồi cầm lấy, do hắn cầm không đúng cách nên khi vừa thử gắp một hạt đậu thì hạt đậu dễ dàng từ giữa hai cây đũa trượt xuống mặt đất.
- A... Chủ nhân. Tôi… Tôi đáng chết!
Rufik lại càng hoảng sợ. Hắn hô xong liền đứng lên.
- Ngươi lần đầu tiên sử dụng đương nhiên không biết cách rồi!_ Đỗ Duy nói tới đây thì bỗng nhiên thở dài yếu ớt_ Lúc trước, người dạy ta cách dùng đũa.... Hiện tại thì cũng không biết cha mẹ già như thế nào rồi... Chỉ sợ là ta không có cơ hội gặp lại bọn họ nữa!
Thấy Đỗ Duy lặng im nên Rufik nào dám nói gì. Nó chỉ có thể yên lặng mà đứng ở một bên.
Trải qua rất lâu sau, dường như Đỗ Duy mới hồi phục được tinh thần, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên đang sợ hãi này rồi nói:
- Ngồi xuống đi. Không cần đứng!
Rufik lại ngồi xuống lần nữa. Đỗ Duy mới chậm rãi nói:
- Thực ra là ngươi sắp phải rời xa ta rồi. Thời gian tới ngươi không cần sợ ta như vậy nữa. Ngươi xem kỵ sĩ Roline đã ra bên ngoài lâu như vậy rồi, có lẽ cũng có thể sắp trở về . Thời gian nàng trở về chính là khi ngươi trở về nhà!
Vẻ mặt của Rufik bỗng nhiên trở nên khác lạ. Hắn dường như đã hạ quyết tâm, nói một câu mà ngay cả Đỗ Duy cũng không thể tưởng được.
- Chủ nhân, tôi… tôi… Tôi có thể không quay về hay không?
- ??? _ Đỗ Duy vô cùng kinh ngạc rồi liếc mắt nhìn thiếu niên này. Hắn quả thực không nghĩ tới thiếu niên này lại có thể nói ra một câu như vậy.
- Vì sao? _Đỗ Duy cười nhạt rồi nói_ Ngươi sợ hãi ta? Cho rằng ta nói lời này là vì thăm dò ngươi?
- Không, không phải!
- Vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ do hôm nay ta hơi ôn hòa một chút đối với ngươi nên ngươi không sợ ta nữa?
- Không! Không! Không!_ Vẻ mặt Rufik lập tức biến đổi, vội vàng nói_ Trong lòng Rufik luôn kính sợ đối với chủ nhân. Nào dám....
Vẻ mặt Đỗ Duy lúc này mới hơi dịu lại, hắn nói:
- Vậy vì sao ngươi không muốn trở về nữa? Ở chỗ ta, ngươi chỉ là một người hầu của ta, thậm chí ngươi còn phải đánh xe, giữ ngựa cho ta. Khi ta ra ngoài thì ngươi phải thức khuya dậy sớm, hơn nữa ngươi còn phải sợ hãi ta. Rời khỏi nơi này, trở về nhà thì ngươi sẽ là quốc vương có địa vị ở trên vạn người. Như vậy chẳng phải là rất tốt sao?
Thân thể Rufik thoáng run lên, sau đó hắn lại dũng cảm mà ngẩng đầu lên nói:
- Thưa chủ nhân! Những điều này, lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi trở về được làm quốc vương, những viễn cảnh này giống như trong mơ. Có thể nói là rất tốt đẹp, nhưng mà sau này, theo thời gian lớn lên, tôi đã nghĩ lại cẩn thận. Quốc vương là người như thế nào? Mọi người đều phải nghe lời quốc vương! Nhưng mà Rufik tôi có bản lĩnh gì? Người khác vì sao phải nghe tôi, sợ tôi và phục tùng tôi? E là khi trở về được rồi thì cũng chỉ là một con rối!
Đỗ Duy đột nhiên cười hô hô:
- Ừm, không tệ, xem ra thời gian gần đây ngươi đã lớn rồi! Ngay cả cái từ ngữ "Con rối" này cũng biết vạch trần ra xem nó dùng như thế nào.
Thực ra đối với tên Rufik này, tuy Đỗ Duy luôn luôn rất nghiêm khắc nhưng mà cũng làm như vô tình mà lại cố ý đào tạo hắn. Rufik là người đánh xe của hắn, Đỗ Duy cần ra ngoài thì hắn sẽ phải đi theo. Mà khi Đỗ Duy nói chuyện với người khác thì tên đánh xe Rufik này cũng đều có thể ngồi bên cạnh nghe. Đỗ Duy dường như là đã có toan tính nên chưa bao giờ dấu diếm hắn. Với một thiếu niên thường xuyên được dạy bảo như thế thì rất nhanh sẽ có hiểu biết, đó là nhờ Đỗ Duy đã hết sức dạy dỗ hắn trong thời gian qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Còn nữa.... Đối với việc làm quốc vương, tôi lúc nào cũng rất sợ. Tôi… tôi là một người vô dụng! ngay cả những chuyện của riêng bản thân mình mà tôi còn chưa hiểu thấu đáo thì làm sao có thể làm quốc vương được? Hơn nữa, đến lúc đó, không biết tôi phải đối mặt với bao nhiêu người. Ngài từ lâu đã dạy tôi là trên thế giới này có người tốt có người xấu. Một đứa trẻ cái gì cũng đều không hiểu như ta, nếu như làm quốc vương rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người không phục, còn sẽ có bao nhiêu người xấu đến hại tôi. Quả thực là tôi không dám trở về.
Hắn lắp bắp nói ra một hồi thật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy bất ngờ. Tuy thiếu niên ở dưới sự áp bức của Đỗ Duy thành ra có phần nhu nhược nhưng xem ra hắn không phải là không hiểu rõ đạo lý.
- Nhưng mà không phải ngươi rất sợ ta sao? Rời khỏi ta, chẳng phải là rất tốt?
Rufik lại thở phào nhẹ nhõm, giọng nói càng kính sợ hơn:
- Điều này... Thực ra… Tôi rất kính sợ chủ nhân nhưng mà nói là sợ cũng không hẳn là sợ.
Đỗ Duy nở nụ cười:
- Làm sao lại nói thế?
- Mặc dù ngài rất nghiêm khắc đối với tôi, nhưng mà khi ở bên cạnh ngài thì ít nhất tôi còn biết mình nên làm gì hay không nên làm gì. Nếu như tôi làm sai- ngài sẽ trách phạt tôi, làm đúng- ngài sẽ khen thưởng tôi. Dưới sự nghiêm khắc của ngài, tôi lại vô cùng hiểu rõ mình nên làm cái gì. Chỉ cần tôi cẩn thận một chút, cẩn thận để không phạm lầm lỗi thì không có chuyện gì xảy ra. Ngoài ra.... tôi còn có một cảm giác rất kỳ quái! Nhưng mà… Nhưng mà tôi không dám nói!
- Nói đi. Hôm nay ta cho phép ngươi nói_ Đỗ Duy cười nhạt.
Rufik cố gắng kiên trì đến cùng, hắn thấp giọng nói:
- Đi theo bên cạnh ngài, mặc dù tôi kính sợ đối với chủ nhân nhưng mà tôi lại cảm giác được: Tôi chỉ cần sợ một mình chủ nhân, còn với những người khác thì tôi đều không cần sợ nữa! Tôi có cảm giác là chỉ cần làm thủ hạ của chủ nhân, ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm việc thì cho dù là quý tộc, hoàng thân hay đại thần nào, tôi đều không cần phải sợ. Khi tôi đi theo bên cạnh chủ nhân, người khác cũng không dám ức hiếp ta, nhưng mà... Nếu như ta tách khỏi ngài thì tuy rằng khi ấy có thể không cần sợ ngài nữa...Nhưng … Chỉ sợ là lúc ấy tôi còn phải sợ nhiều người hơn. Lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu người muốn tới ức hiếp ta. Cho nên, nếu tôi vẫn cứ ở lại bên cạnh ngài thì cuộc sống đơn giản đi rất nhiều.
Đỗ Duy sửng sốt trong giây lát. Sau đó hắn không kiềm chế nổi, cười ha hả lên. Cười một lúc, Đỗ Duy mới ngừng tiếng. Hắn cẩn thận nhìn tới nhìn lui thằng lỏi này vài lần rồi mới nói:
- Những lời này của ngươi là thật lòng ư?
Rufik sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đỗ Duy gật gật đầu. Hắn là ma pháp sư. Dưới sự bao phủ của tinh thần lực mạnh mẽ, thì nhịp hô hấp của tên lỏi con này khi nói chuyện, thậm chí là nhịp tim đập cũng không qua mặt hắn. Xem ra lời này là thành thật, không phải là giả dối rồi.
- Ngươi xem như là rất thông minh!_ Đỗ Duy thản nhiên nói_ Trong lòng ngươi có suy nghĩ này thì sau này ở bên cạnh ta sẽ không có nhiều đau khổ nữa.
Rufik lập tức vui vẻ hỏi:
- Vậy... là ngài bằng lòng không đưa tôi trở về nữa?
Đỗ Duy cười cười:
- Ta không nói như vậy! Việc ngươi trở về là nhất định rồi. Tuy nhiên, cho dù ngươi có trở về thì ta vẫn là chủ nhân của ngươi như cũ. Ở Nam Dương, ai dám bức hiếp ngươi thì ngươi cũng không cần phải sợ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng: Trên thế gian này ngươi chỉ cần kính sợ một mình ta là đủ!
Vừa nói tới đây, bỗng nghe thấy ngoài cửa quán rượu vang đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chú bé hầu bàn lập tức ra nghênh đón. Sau đó từ ngoài cửa đi vào một bóng dáng yêu kiều. Người kia tòan thân mặc một bộ xiêm y trắng ngay lập tức làm cho quán nhỏ tối tăm này tăng thêm một chút cảm giác thần bí.
Đỗ Duy ngẩng đầu lên nhìn người mới vào này. Không kềm được mà sửng sốt!
Thân hình người con gái vừa đi vào kia thon dài đẹp đẽ, cả người mặc bộ đồ trắng sạch như mang theo một hơi thở thần thánh. Khuôn mặt tinh xảo như tạc, chính xác là một gái đẹp làm rung động biết bao người. Nhưng nét mặt của cô gái này giờ đây lại tràn đầy sự cô đơn cùng hiu quạnh, trong ánh mắt sâu thẳm mang vẻ mỏi mệt.
Nàng vừa đi vào là đã trông thấy Đỗ Duy rồi. Khi ánh mắt hai người giao nhau thì họ lại cùng bất ngờ sửng sốt. Đỗ Duy lập tức lấy lại bình tĩnh, không nhịn được cười hô hô.
- Điện hạ, ta không thể tưởng được là vào đêm nay và vào lúc này, ta với ngài cũng có thể gặp nhau ở đây.
Thánh nữ điện hạ vừa nhìn thấy Đỗ Duy, trong lòng nàng lập tức cực kỳ hối hận, nàng đã nghĩ việc quay người rời đi. Nhưng khi nghe thấy những lời này của Đỗ Duy thì nàng lại có một chút không cam tâm. Nếu nàng quay người rời đi như vậy thì chẳng phải là sợ đối phương rồi ư?
Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái. Mắt ngọc nàng xoay chuyển rồi mở miệng thấp giọng nói:
- Đại công tước Hoa Tulip thật là có nhã hứng a! Rượu ngon, mồi tốt ở trong phủ đều không lọt vào mắt của ngài, lại đi tới quán rượu nhỏ này mà uống rượu một mình ?
- Một người uống không bằng hai ngườicùng uống. Điện hạ, mời ngồi! Khó có thể ngờ là ở nơi này còn gặp được nàng.Ta cũng vô cùng bất ngờ là đường đường là hoàng thân trụ cột cao quý, thánh nữ thần điện, lại vào cái đêm năm mới này, đi vào một quán rượu nhỏ như thế này.
Đỗ Duy mới vừa nói xong, Rufik liền cực kỳ nhanh trí đứng lên, hắn cực nhanh phủi cái ghế dựa ở bên cạnh, làm ra một chỗ ngồi.
Thánh nữ điện hạ chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt nàng cũng đã khôi phục sự bình tĩnh.
Đây là một hòan cảnh vừa xấu hổ vừa kỳ dị, một đôi nam nữ có thể xưng là kẻ thù đối lập về quan điểm lại có thể ngồi với nhau ở trong một quán rượu vào thời điểm đặc biệt của năm mới như những người thân quen.
Nhìn thấy sự hiu quạnh và cô đơn ẩn núp ở trên mặt thánh nữ, Đỗ Duy vốn còn tính chuẩn bị nói thăm dò một hai câu gay gắt, nhưng giờ phút này hắn không muốn nói nữa. Hắn thở dài rồi thản nhiên nói:
- Đêm nay ở nơi này, đừng nói quý tộc thánh nữ gì nữa! Xem ra ngươi và ta cũng đều là người có tâm sự. Nếu không ngại thì cứ thoải mái uống vài ly, trước khi ra khỏi nơi này thì những sự tình thế tục đều tạm gác sang một bên đi!
Lúc này Thánh nữ mới nhẹ nhàng thở ra, mắt nàng sáng lên. Nàng nhoẻn miệng cười rồi cao giọng nói:
- Chủ quán, cho một khay bánh bột chính tay ngươi làm!
Nàng quay về phía Đỗ Duy cười nói:
- Xem ra ngươi lần đầu tiên tới nơi này rồi, mùi vị bánh bột của chủ tiệm này làm rất được, kẹp chung với đậu ở đây là món nhắm rượu tốt nhất đấy.
Đỗ Duy cười hô hô, liếc mắt nhìn thánh nữ một cách khác thường, hắn hỏi:
- Xem ra ngươi là khách quen rồi?
Ánh mắt của Thánh nữ lập tức trở nên lạnh nhạt, nàng hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Từ hai năm gần đây sau khi cha ta chết, mỗi lần đi cúng tế, sinh nhật của ta còn có ngày đầu năm mới.... Ta đều một mình đến ở chỗ này uống vài ly.
Mắt nàng chăm chú nhìn Đỗ Duy rồi nói:
- Ta đã không còn một người thân nào nữa! Những điều này có thể nói là được đức ngài công tước Hoa Tulip ban tặng.
Đỗ Duy giật mình rồi lập tức thở dài:
- Không đề cập tới những điều này nữa! Ngươi nói như vậy chẳng phải là làm hỏng bầu không khí này ư. Ôi.... Ta cũng là một người không có việc gì làm, mới có thể vào một buổi tối như thế này đến nơi đây. Mà tâm trạng lúc này cũng gần giống như ngươi.
Thu hồi lại sự lạnh nhạt trong ánh mắt, nàng gật gật đầu:
- Ngươi nói đúng! Ta không nên nhắc tới những việc đó nữa.
Nàng bỗng nhiên với tay qua cầm ly rượu của Đỗ Duy. Đỗ Duy sửng sốt rồi cười nói:
- Ồ, lúc đầu ta cho rằng nhân viên thần chức đều là cấm uống rượu.
Hắn còn chưa nói xong, thánh nữ đã ngửa cổ một ngụm uống hết.
Cộp!
Nặng nề đặt cái ly lên bàn, thánh nữ lại thở dài ra một hơi:
- Lúc đầu, ta lại cho rằng đường đường là công tước, một nhân vật quan trọng như ngươi sẽ không lạnh lẽo cô đơn.
Đỗ Duy uống một ngụm rượu nhỏ. Loại rượu mạnh này giống như lửa đốt theo thực quản chảy thẳng xuống làm cho người ta thoải mái dù bên ngoài thời tiết đang lạnh run người.
- Nhóc, ngươi nhìn kìa! Ngươi biết không, vào những lúc thời tiết quỷ quái như thế này, đã muộn như thế rồi mà còn là ngày lễ, chủ tiệm này lại không đóng cửa mà còn cố gắng duy trì kinh doanh, rõ ràng là đang gặp rất nhiều khó khăn, cố gắng duy trì buôn bán ở đây, hy vọng có thể kiếm thêm một ít tiền.
Đỗ Duy nói, rồi cười cười:
- Mà ta chỉ lấy ra một đồng vàng....Một đồng vàng đối với ta thì cũng giống như là một cây cỏ! Nhưng mà nó lại có thể làm cho bọn họ thoải mái, làm cho bọn họ bớt đi nỗi lo âu và bớt đi sự mệt mỏi trong một ngày. Ngươi hiểu không? Đây là lợi ích của tiền bạc. Sau này ngươi làm quốc vương rồi, phải hiểu đạo lý này. Một quốc vương không biết sức mạnh của tiền bạc thì không phải là một quốc vương tốt.
Rufik ghi nhớ thật kỹ những lời của Đỗ Duy, sau đó hắn nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi đã khiến cho hắn kính sợ lại đang làm ra một hành động quái lạ.
Đỗ Duy lấy ra một thanh dao ngắn được chế tạo tinh xảo từ trong người. Sau đó Đỗ Duy lại mò mẫm ở trong túi rồi lấy ra một khúc gỗ sạch sẽ, tiếp đó Đỗ Duy nắm chặt khúc gỗ rồi dùng lưỡi dao đang lóe lên ánh sáng lấp lánh mà gọt. Sau một lát hắn vót ra hai cây đũa vừa thon vừa dài, hắn lại kêu hầu bàn đem hai cây đũa này đi rửa sạch sẽ rồi mới đưa lên lại cho hắn. Đỗ Duy vừa cầm chúng ở trong tay vừa suy nghĩ một chút, hình như hắn rất vừa lòng và vẻ mặt cũng vui vẻ hơn một chút. Dưới cái nhìn chăm chú của Rufik, Đỗ Duy một tay cầm hai cây đũa đưa lên đưa xuống, vô cùng thuần thục dùng chúng để gắp thịt gắp đậu.
Thói quen ăn uống của người trên đại lục Roland đều là dùng dao và nĩa, Rufik chưa bao giờ thấy có người dùng qua thứ này? Hắn nhìn một lát rồi không nhịn được mà ngẩn người ra.
- Muốn thử xem không?_ Đỗ Duy cười cười rồi đưa chiếc đũa đang cầm trong tay qua.
Rufik do dự một chút rồi cầm lấy, do hắn cầm không đúng cách nên khi vừa thử gắp một hạt đậu thì hạt đậu dễ dàng từ giữa hai cây đũa trượt xuống mặt đất.
- A... Chủ nhân. Tôi… Tôi đáng chết!
Rufik lại càng hoảng sợ. Hắn hô xong liền đứng lên.
- Ngươi lần đầu tiên sử dụng đương nhiên không biết cách rồi!_ Đỗ Duy nói tới đây thì bỗng nhiên thở dài yếu ớt_ Lúc trước, người dạy ta cách dùng đũa.... Hiện tại thì cũng không biết cha mẹ già như thế nào rồi... Chỉ sợ là ta không có cơ hội gặp lại bọn họ nữa!
Thấy Đỗ Duy lặng im nên Rufik nào dám nói gì. Nó chỉ có thể yên lặng mà đứng ở một bên.
Trải qua rất lâu sau, dường như Đỗ Duy mới hồi phục được tinh thần, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên đang sợ hãi này rồi nói:
- Ngồi xuống đi. Không cần đứng!
Rufik lại ngồi xuống lần nữa. Đỗ Duy mới chậm rãi nói:
- Thực ra là ngươi sắp phải rời xa ta rồi. Thời gian tới ngươi không cần sợ ta như vậy nữa. Ngươi xem kỵ sĩ Roline đã ra bên ngoài lâu như vậy rồi, có lẽ cũng có thể sắp trở về . Thời gian nàng trở về chính là khi ngươi trở về nhà!
Vẻ mặt của Rufik bỗng nhiên trở nên khác lạ. Hắn dường như đã hạ quyết tâm, nói một câu mà ngay cả Đỗ Duy cũng không thể tưởng được.
- Chủ nhân, tôi… tôi… Tôi có thể không quay về hay không?
- ??? _ Đỗ Duy vô cùng kinh ngạc rồi liếc mắt nhìn thiếu niên này. Hắn quả thực không nghĩ tới thiếu niên này lại có thể nói ra một câu như vậy.
- Vì sao? _Đỗ Duy cười nhạt rồi nói_ Ngươi sợ hãi ta? Cho rằng ta nói lời này là vì thăm dò ngươi?
- Không, không phải!
- Vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ do hôm nay ta hơi ôn hòa một chút đối với ngươi nên ngươi không sợ ta nữa?
- Không! Không! Không!_ Vẻ mặt Rufik lập tức biến đổi, vội vàng nói_ Trong lòng Rufik luôn kính sợ đối với chủ nhân. Nào dám....
Vẻ mặt Đỗ Duy lúc này mới hơi dịu lại, hắn nói:
- Vậy vì sao ngươi không muốn trở về nữa? Ở chỗ ta, ngươi chỉ là một người hầu của ta, thậm chí ngươi còn phải đánh xe, giữ ngựa cho ta. Khi ta ra ngoài thì ngươi phải thức khuya dậy sớm, hơn nữa ngươi còn phải sợ hãi ta. Rời khỏi nơi này, trở về nhà thì ngươi sẽ là quốc vương có địa vị ở trên vạn người. Như vậy chẳng phải là rất tốt sao?
Thân thể Rufik thoáng run lên, sau đó hắn lại dũng cảm mà ngẩng đầu lên nói:
- Thưa chủ nhân! Những điều này, lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi trở về được làm quốc vương, những viễn cảnh này giống như trong mơ. Có thể nói là rất tốt đẹp, nhưng mà sau này, theo thời gian lớn lên, tôi đã nghĩ lại cẩn thận. Quốc vương là người như thế nào? Mọi người đều phải nghe lời quốc vương! Nhưng mà Rufik tôi có bản lĩnh gì? Người khác vì sao phải nghe tôi, sợ tôi và phục tùng tôi? E là khi trở về được rồi thì cũng chỉ là một con rối!
Đỗ Duy đột nhiên cười hô hô:
- Ừm, không tệ, xem ra thời gian gần đây ngươi đã lớn rồi! Ngay cả cái từ ngữ "Con rối" này cũng biết vạch trần ra xem nó dùng như thế nào.
Thực ra đối với tên Rufik này, tuy Đỗ Duy luôn luôn rất nghiêm khắc nhưng mà cũng làm như vô tình mà lại cố ý đào tạo hắn. Rufik là người đánh xe của hắn, Đỗ Duy cần ra ngoài thì hắn sẽ phải đi theo. Mà khi Đỗ Duy nói chuyện với người khác thì tên đánh xe Rufik này cũng đều có thể ngồi bên cạnh nghe. Đỗ Duy dường như là đã có toan tính nên chưa bao giờ dấu diếm hắn. Với một thiếu niên thường xuyên được dạy bảo như thế thì rất nhanh sẽ có hiểu biết, đó là nhờ Đỗ Duy đã hết sức dạy dỗ hắn trong thời gian qua. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Còn nữa.... Đối với việc làm quốc vương, tôi lúc nào cũng rất sợ. Tôi… tôi là một người vô dụng! ngay cả những chuyện của riêng bản thân mình mà tôi còn chưa hiểu thấu đáo thì làm sao có thể làm quốc vương được? Hơn nữa, đến lúc đó, không biết tôi phải đối mặt với bao nhiêu người. Ngài từ lâu đã dạy tôi là trên thế giới này có người tốt có người xấu. Một đứa trẻ cái gì cũng đều không hiểu như ta, nếu như làm quốc vương rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người không phục, còn sẽ có bao nhiêu người xấu đến hại tôi. Quả thực là tôi không dám trở về.
Hắn lắp bắp nói ra một hồi thật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy bất ngờ. Tuy thiếu niên ở dưới sự áp bức của Đỗ Duy thành ra có phần nhu nhược nhưng xem ra hắn không phải là không hiểu rõ đạo lý.
- Nhưng mà không phải ngươi rất sợ ta sao? Rời khỏi ta, chẳng phải là rất tốt?
Rufik lại thở phào nhẹ nhõm, giọng nói càng kính sợ hơn:
- Điều này... Thực ra… Tôi rất kính sợ chủ nhân nhưng mà nói là sợ cũng không hẳn là sợ.
Đỗ Duy nở nụ cười:
- Làm sao lại nói thế?
- Mặc dù ngài rất nghiêm khắc đối với tôi, nhưng mà khi ở bên cạnh ngài thì ít nhất tôi còn biết mình nên làm gì hay không nên làm gì. Nếu như tôi làm sai- ngài sẽ trách phạt tôi, làm đúng- ngài sẽ khen thưởng tôi. Dưới sự nghiêm khắc của ngài, tôi lại vô cùng hiểu rõ mình nên làm cái gì. Chỉ cần tôi cẩn thận một chút, cẩn thận để không phạm lầm lỗi thì không có chuyện gì xảy ra. Ngoài ra.... tôi còn có một cảm giác rất kỳ quái! Nhưng mà… Nhưng mà tôi không dám nói!
- Nói đi. Hôm nay ta cho phép ngươi nói_ Đỗ Duy cười nhạt.
Rufik cố gắng kiên trì đến cùng, hắn thấp giọng nói:
- Đi theo bên cạnh ngài, mặc dù tôi kính sợ đối với chủ nhân nhưng mà tôi lại cảm giác được: Tôi chỉ cần sợ một mình chủ nhân, còn với những người khác thì tôi đều không cần sợ nữa! Tôi có cảm giác là chỉ cần làm thủ hạ của chủ nhân, ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm việc thì cho dù là quý tộc, hoàng thân hay đại thần nào, tôi đều không cần phải sợ. Khi tôi đi theo bên cạnh chủ nhân, người khác cũng không dám ức hiếp ta, nhưng mà... Nếu như ta tách khỏi ngài thì tuy rằng khi ấy có thể không cần sợ ngài nữa...Nhưng … Chỉ sợ là lúc ấy tôi còn phải sợ nhiều người hơn. Lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu người muốn tới ức hiếp ta. Cho nên, nếu tôi vẫn cứ ở lại bên cạnh ngài thì cuộc sống đơn giản đi rất nhiều.
Đỗ Duy sửng sốt trong giây lát. Sau đó hắn không kiềm chế nổi, cười ha hả lên. Cười một lúc, Đỗ Duy mới ngừng tiếng. Hắn cẩn thận nhìn tới nhìn lui thằng lỏi này vài lần rồi mới nói:
- Những lời này của ngươi là thật lòng ư?
Rufik sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đỗ Duy gật gật đầu. Hắn là ma pháp sư. Dưới sự bao phủ của tinh thần lực mạnh mẽ, thì nhịp hô hấp của tên lỏi con này khi nói chuyện, thậm chí là nhịp tim đập cũng không qua mặt hắn. Xem ra lời này là thành thật, không phải là giả dối rồi.
- Ngươi xem như là rất thông minh!_ Đỗ Duy thản nhiên nói_ Trong lòng ngươi có suy nghĩ này thì sau này ở bên cạnh ta sẽ không có nhiều đau khổ nữa.
Rufik lập tức vui vẻ hỏi:
- Vậy... là ngài bằng lòng không đưa tôi trở về nữa?
Đỗ Duy cười cười:
- Ta không nói như vậy! Việc ngươi trở về là nhất định rồi. Tuy nhiên, cho dù ngươi có trở về thì ta vẫn là chủ nhân của ngươi như cũ. Ở Nam Dương, ai dám bức hiếp ngươi thì ngươi cũng không cần phải sợ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ rằng: Trên thế gian này ngươi chỉ cần kính sợ một mình ta là đủ!
Vừa nói tới đây, bỗng nghe thấy ngoài cửa quán rượu vang đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chú bé hầu bàn lập tức ra nghênh đón. Sau đó từ ngoài cửa đi vào một bóng dáng yêu kiều. Người kia tòan thân mặc một bộ xiêm y trắng ngay lập tức làm cho quán nhỏ tối tăm này tăng thêm một chút cảm giác thần bí.
Đỗ Duy ngẩng đầu lên nhìn người mới vào này. Không kềm được mà sửng sốt!
Thân hình người con gái vừa đi vào kia thon dài đẹp đẽ, cả người mặc bộ đồ trắng sạch như mang theo một hơi thở thần thánh. Khuôn mặt tinh xảo như tạc, chính xác là một gái đẹp làm rung động biết bao người. Nhưng nét mặt của cô gái này giờ đây lại tràn đầy sự cô đơn cùng hiu quạnh, trong ánh mắt sâu thẳm mang vẻ mỏi mệt.
Nàng vừa đi vào là đã trông thấy Đỗ Duy rồi. Khi ánh mắt hai người giao nhau thì họ lại cùng bất ngờ sửng sốt. Đỗ Duy lập tức lấy lại bình tĩnh, không nhịn được cười hô hô.
- Điện hạ, ta không thể tưởng được là vào đêm nay và vào lúc này, ta với ngài cũng có thể gặp nhau ở đây.
Thánh nữ điện hạ vừa nhìn thấy Đỗ Duy, trong lòng nàng lập tức cực kỳ hối hận, nàng đã nghĩ việc quay người rời đi. Nhưng khi nghe thấy những lời này của Đỗ Duy thì nàng lại có một chút không cam tâm. Nếu nàng quay người rời đi như vậy thì chẳng phải là sợ đối phương rồi ư?
Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái. Mắt ngọc nàng xoay chuyển rồi mở miệng thấp giọng nói:
- Đại công tước Hoa Tulip thật là có nhã hứng a! Rượu ngon, mồi tốt ở trong phủ đều không lọt vào mắt của ngài, lại đi tới quán rượu nhỏ này mà uống rượu một mình ?
- Một người uống không bằng hai ngườicùng uống. Điện hạ, mời ngồi! Khó có thể ngờ là ở nơi này còn gặp được nàng.Ta cũng vô cùng bất ngờ là đường đường là hoàng thân trụ cột cao quý, thánh nữ thần điện, lại vào cái đêm năm mới này, đi vào một quán rượu nhỏ như thế này.
Đỗ Duy mới vừa nói xong, Rufik liền cực kỳ nhanh trí đứng lên, hắn cực nhanh phủi cái ghế dựa ở bên cạnh, làm ra một chỗ ngồi.
Thánh nữ điện hạ chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt nàng cũng đã khôi phục sự bình tĩnh.
Đây là một hòan cảnh vừa xấu hổ vừa kỳ dị, một đôi nam nữ có thể xưng là kẻ thù đối lập về quan điểm lại có thể ngồi với nhau ở trong một quán rượu vào thời điểm đặc biệt của năm mới như những người thân quen.
Nhìn thấy sự hiu quạnh và cô đơn ẩn núp ở trên mặt thánh nữ, Đỗ Duy vốn còn tính chuẩn bị nói thăm dò một hai câu gay gắt, nhưng giờ phút này hắn không muốn nói nữa. Hắn thở dài rồi thản nhiên nói:
- Đêm nay ở nơi này, đừng nói quý tộc thánh nữ gì nữa! Xem ra ngươi và ta cũng đều là người có tâm sự. Nếu không ngại thì cứ thoải mái uống vài ly, trước khi ra khỏi nơi này thì những sự tình thế tục đều tạm gác sang một bên đi!
Lúc này Thánh nữ mới nhẹ nhàng thở ra, mắt nàng sáng lên. Nàng nhoẻn miệng cười rồi cao giọng nói:
- Chủ quán, cho một khay bánh bột chính tay ngươi làm!
Nàng quay về phía Đỗ Duy cười nói:
- Xem ra ngươi lần đầu tiên tới nơi này rồi, mùi vị bánh bột của chủ tiệm này làm rất được, kẹp chung với đậu ở đây là món nhắm rượu tốt nhất đấy.
Đỗ Duy cười hô hô, liếc mắt nhìn thánh nữ một cách khác thường, hắn hỏi:
- Xem ra ngươi là khách quen rồi?
Ánh mắt của Thánh nữ lập tức trở nên lạnh nhạt, nàng hít một hơi thật sâu rồi đáp:
- Từ hai năm gần đây sau khi cha ta chết, mỗi lần đi cúng tế, sinh nhật của ta còn có ngày đầu năm mới.... Ta đều một mình đến ở chỗ này uống vài ly.
Mắt nàng chăm chú nhìn Đỗ Duy rồi nói:
- Ta đã không còn một người thân nào nữa! Những điều này có thể nói là được đức ngài công tước Hoa Tulip ban tặng.
Đỗ Duy giật mình rồi lập tức thở dài:
- Không đề cập tới những điều này nữa! Ngươi nói như vậy chẳng phải là làm hỏng bầu không khí này ư. Ôi.... Ta cũng là một người không có việc gì làm, mới có thể vào một buổi tối như thế này đến nơi đây. Mà tâm trạng lúc này cũng gần giống như ngươi.
Thu hồi lại sự lạnh nhạt trong ánh mắt, nàng gật gật đầu:
- Ngươi nói đúng! Ta không nên nhắc tới những việc đó nữa.
Nàng bỗng nhiên với tay qua cầm ly rượu của Đỗ Duy. Đỗ Duy sửng sốt rồi cười nói:
- Ồ, lúc đầu ta cho rằng nhân viên thần chức đều là cấm uống rượu.
Hắn còn chưa nói xong, thánh nữ đã ngửa cổ một ngụm uống hết.
Cộp!
Nặng nề đặt cái ly lên bàn, thánh nữ lại thở dài ra một hơi:
- Lúc đầu, ta lại cho rằng đường đường là công tước, một nhân vật quan trọng như ngươi sẽ không lạnh lẽo cô đơn.
/434
|